Đồ Ngọc liếc mắt nhìn anh, sau đó hướng ánh mắt về phía chiếc hộp vuông: “Nếu mở ra mà thấy chỉ là một cái kẹp tóc, công chúa nhỏ sẽ nổi giận đấy.”

Mục Phương Sinh ngước lên nhìn cậu, cố tình làm ra vẻ ngớ ngẩn như vừa bị đoán trúng: “Chết thật? Vậy phải làm sao đây?”

Tất nhiên, trong hộp không phải là kẹp tóc. Nắp hộp đi kèm với một chùm ánh sáng xanh lạnh lẽo, khi Đồ Ngọc mở nắp, ánh sáng ấy liền chiếu sáng cặp nhẫn bạch kim nằm yên lặng trong khe đựng. Thiết kế của nhẫn giản dị, thanh thoát với phần trung tâm thon nhỏ, hai bên hơi rộng.

Đồ Ngọc cầm lấy một chiếc nhẫn đưa cho anh. Mục Phương Sinh hiểu ý, cẩn thận nhặt chiếc nhẫn, nhưng vì hồi hộp mà lỡ tay khiến nhẫn suýt rơi. May sao anh đỡ được bằng tay kia, sau đó nhẹ nhàng từng chút đeo chiếc nhẫn lên ngón tay của Đồ Ngọc.

Kích cỡ vừa khít, anh thầm thở phào nhẹ nhõm vì đã đoán chính xác.

Đồ Ngọc xoè tay ra nhìn qua hai mặt, rồi ngước mắt lên nhìn anh: “Đưa tay đây.”

Mục Phương Sinh chìa tay ra, và chiếc nhẫn còn lại được Đồ Ngọc đeo lên ngón tay anh. Anh cảm thấy đầu ngón tay tê tê, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vừa định mở miệng nói thì Đồ Ngọc đột nhiên áp sát, che khuất toàn bộ ánh sáng trước mắt anh.

Tên này đang cắn anh.

Thật sự cắn anh.

Không phải là một nụ hôn dịu dàng như thường lệ, mà là cắn môi anh, cắn từng chút như muốn lột bỏ lớp áo của anh. Mỗi lần cởi bỏ một lớp áo, cả hai lại quấn lấy nhau không rời, mãi một hồi lâu mới chịu tách ra.

Đồ Ngọc tìm thấy chai gel bôi trơn mua về dọc đường. Lúc này quần của Mục Phương Sinh vẫn còn vướng ở mắt cá chân, hai ngón tay vội vã thâm nhập vào cơ thể anh.

Anh xoay người lại, vỗ nhẹ mu bài tay cậu: “Đêm qua mới làm xong, cứ tiếp tục đi.”

Đồ Ngọc không gặp nhiều cản trở khi tiến vào. Cửa động mềm mại như chứng tích của đêm cuồng nhiệt hôm qua. Nghĩ đến việc đây là thành quả của mình, cậu chưa bắt đầu chuyển động đã hưng phấn khó kìm nén.

Cậu áp sát vào tấm lưng Mục Phương Sinh, từng đợt tiến công. Ánh mắt dính chặt vào hai khớp xương bả vai nhô lên trên lưng anh, cậu đưa tay vuốt ve thỏa thích rồi xoay anh lại đối diện.

Người đàn ông này thuận thế ôm lấy cậu, hai tay xiết chặt lấy vai. Mỗi khi cậu cử động, những ngón tay bám trên người cậu lại bấu chặt vào da thịt. Cảm giác đau đớn càng khiến cậu hưng phấn, cậu đẩy sâu hơn nữa. Đôi tay đang ôm cậu cuối cùng cũng dần thả lỏng, rồi trượt lên cổ cậu, những ngón tay luồn vào tóc mà vuốt ve.

Mục Phương Sinh ưỡn nửa thân trên đón lấy cậu, môi vừa chạm nhau đã phải rũ người xuống theo một cú đẩy sâu khác.

Cảm giác lạnh lẽo từ chiếc nhẫn trên ngón áp út bỗng dần nóng lên, đồng nhất với nhiệt độ cơ thể.

Viền ren của chiếc váy theo từng chuyển động mà lướt nhẹ trên da thịt Mục Phương Sinh, chẳng mấy chốc đã khiến vùng da ấy đỏ ửng lên.

Đồ Ngọc nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt anh, nơi đã đỏ bừng: “Gọi chồng đi.”

“Chồng…” Anh ngập ngừng rồi hỏi, giọng vừa có chút ngượng vừa phảng phất ý cười không kìm nén được, “Chồng, em có thể cởi cái váy ra trước được không…”

“Không,” Đồ Ngọc cúi xuống, hai tay siết chặt eo anh, “Em muốn mặc thế này.”

Da của Mục Phương Sinh rất nhạy cảm, chỉ cần chạm mạnh một chút là để lại vệt đỏ. Chẳng bao lâu sau, khắp người anh in đầy dấu tay, cả ngực cũng bị niết đến hiện lên dấu vết, bên hông cũng không ngoại lệ.

Dọc theo đùi lên tới mông, làn da ửng hồng còn dính chất bôi trơn, không khí ẩm ướt bao trùm. Cậu cúi xuống hít một hơi thật sâu, rồi thẳng lưng tập trung đẩy vào khe mông của đối phương.

Thịt mềm ướt át bao bọc lấy cậu, chỉ hơi nới lỏng khi cậu rút ra, và ngay lập tức siết chặt khi đẩy vào, khiến trong đầu cậu như có pháo hoa nổ tung.

Mục Phương Sinh ngửa đầu, hơi thở khó nhọc: “Nhẹ thôi…”

“Không nhẹ.”

“Ngoan nào, vậy em chậm lại một chút…”

“Không ngoan.”

Sau vài chục cú đẩy mạnh mẽ, cậu vùi sâu vào cơ thể người đàn ông, bắn ra.

Mục Phương Sinh toàn thân đẫm mồ hôi, mái tóc đen hơi quá tai uốn cong quyến rũ dính vào má, từng tấc da thịt đều long lanh ướt át, đôi mắt đen càng thêm trong vắt. Anh vừa thở dốc mê man, vừa nép vào người cậu nằm nghiêng.

Hai xương quai xanh theo hơi thở run rẩy nhấp nhô, Đồ Ngọc đưa tay vuốt ve, lại men theo làn da ẩm ướt lên cổ, cằm, cuối cùng dừng lại ở tai.

Mục Phương Sinh có đôi tai đặc biệt mềm mại, sụn tai rất mềm, bẻ thế nào cũng được, cảm giác cực kỳ tốt.

“Anh.” Đồ Ngọc khẽ gọi.

Có lẽ Mục Phương Sinh vẫn chưa lấy lại sức, đang lười không muốn nói chuyện, chỉ hé mắt, mí mắt khẽ khép để đáp lại cậu, như cánh bướm đậu trên hoa khẽ rung động.

Cậu ngẩn người, bỗng vọt lên đè lấy đối phương, vật đã vừa phóng thích chưa kịp mềm hẳn, cứ thế trơn tuột lại tiến vào.

Mục Phương Sinh cuối cùng cũng lên tiếng: “Ơ…”

Đồ Ngọc giả vờ không hiểu, chớp mắt nhìn anh.

“Đừng giả ngây thơ, vừa xong đã vào lại?”

“Sưởi ấm tí,” cậu ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông cọ xát, “cứng lên rồi ăn thêm một bữa.”

Hai người lăn lộn trên sàn đến tận khi trời sáng. Sau khi tắm xong, lúc xếp gọn chiếc váy vào túi, Đồ Ngọc phát hiện ra bên trong còn có một túi nhỏ.

Là một thỏi son.

Có lẽ là quà tặng kèm khi mua váy.

Mục Phương Sinh đang ở trong phòng tắm dọn dẹp, lau kính và sàn nhà. Đồ Ngọc cầm thỏi son ngồi xuống bàn làm việc, tìm một cuốn sổ trắng rồi phác thảo vài nét vẽ.

Chỉ với vài nét, hình dáng của Mục Phương Sinh đã hiện lên rõ ràng.

Vẽ xong, cậu thoa son, rồi in một nụ hôn lên tờ giấy vẽ.

Lúc Mục Phương Sinh dọn xong phòng tắm và bước ra, anh liền thấy Đồ Ngọc giơ bức vẽ lên: “Tặng anh đấy.”

Anh bước tới, ngay lập tức bị Đồ Ngọc hôn lên má.

Lúc ấy, điện thoại của Mục Phương Sinh bỗng rung lên.

Nửa đêm điện thoại reo lên, thường là có vụ lớn rồi.

Mục Phương Sinh nhấc điện thoại nghe máy, đầu dây bên kia thông báo: “Đội phó Mục, mục tiêu vừa di chuyển, chúng tôi đang bám theo—phát hiện ra một tòa nhà khả nghi, có thể là kho hàng ‘sống’.”

Đội cảnh sát hình sự Bắc Thành.

Đèn cảnh sát đỏ xanh quét sáng cả khu sân của đội hình sự trong đêm khuya.

Người quản lý kho vũ khí thiếu tinh ý đưa cho Mục Phương Sinh một khẩu súng lục Type 64. Anh liếc nhìn nó, thiếu chút nữa nổi cáu: “Cho tôi Type 92 đi, đưa Type 64 làm gì?”

Quản lý ngơ ngác đáp: “Chẳng phải tháng trước anh lấy Type 64 đó sao?”

Mục Phương Sinh cầm lấy súng, đi xuống lầu, ngoài sân mọi người chưa tập hợp đầy đủ.

Từ phía xa, Từ Chấn thoáng nhìn qua khuôn mặt anh, quay lại chỉnh sửa áo chống đạn trên người, rồi lại liếc nhìn anh lần nữa với ánh mắt kỳ lạ.

Mục Phương Sinh nhướng mày đáp lại: “?”

“Đội phó Mục, tôi biết anh đang chịu cú sốc không nhỏ.” Từ Chấn vỗ vai anh, giọng điệu khá chân thành, “Thi thoảng buông thả một chút cũng không sao, nhớ là phải an toàn.”

Mục Phương Sinh: “?”

Lý Triển Thành đi ngang qua, huýt sáo với anh: “Hai người chơi thật táo bạo đấy.”

Người tốt bụng Tần Vãn nói: “Đi soi gương đi, tin tôi đi.”

Mục Phương Sinh chạy một mạch vào phòng vệ sinh, cuối cùng nhìn thấy “thủ phạm” trên mặt mình. Anh vốc nước rửa mãi mà vết son vẫn không phai, chợt nhận ra đây chắc chắn là loại chống nước.

Chuông báo ra quân vang lên ngoài đại sảnh, anh đành vội vàng chạy ra ngoài như cũ.

Tần Vãn liếc nhìn anh: “Chưa lau hết kìa.”

Mục Phương Sinh: “Tôi biết.”

Nơi chứa kho hàng là một bệnh viện dưỡng lão tư nhân.

Thấy các cảnh sát hình sự lao vào, một người đàn ông trung niên mặc đồ bệnh nhân sọc xanh lập tức quay người chạy vào nhà vệ sinh, nhưng bị Mục Phương Sinh tinh mắt tóm gọn.

Anh nhận ra người này ngay lập tức.

—Lệnh truy nã của hắn vẫn còn treo, ba năm trước, trong lúc cãi vã, hắn đã đánh chết vợ mình, đến giờ vẫn chưa bị bắt.

Sau đó, họ phát hiện những “bệnh nhân” trong viện dưỡng lão này hầu hết là các khuôn mặt quen thuộc.

Buôn lậu ma túy, giết người, phóng hỏa—đều là những kẻ đào tẩu, nếu bị bắt sẽ phải chịu án tù trên mười năm.

Chẳng trách Tần Duyệt có thể ẩn mình lâu như vậy. Những tên tội phạm này mất tích, chẳng ai quan tâm đến việc chúng mất tích cả.

“Anh có biết Tần Duyệt giữ các người ở đây để làm gì không?”

Tên “bệnh nhân” bị thẩm vấn đáp lại với vẻ mặt lờ đờ: “Biết, để lấy nội tạng.”

“Biết mà vẫn tình nguyện ở lại sao? Nếu như có người ghép tạng thành công, anh sẽ không còn cơ hội sống mà đứng đây nói chuyện với tôi nữa đâu.”

“Ra ngoài cũng sẽ mất mạng thôi, tôi ngoài kia còn có vợ con. Nếu hiến một quả thận, ông chủ sẽ chuyển tiền cho gia đình tôi, vợ con tôi cả đời sẽ không lo thiếu thốn, tôi cả đời cũng kiếm không được số tiền lớn như thế, càng sớm ghép tạng càng tốt…”

Mục Phương Sinh dần hiểu ra, những tên tội phạm này đã được sàng lọc kỹ càng, bị nhốt trong bệnh viện dưỡng lão này.

Chẳng trách tường bên ngoài xây cao như tường nhà tù.

Đoạn phát trực tiếp bị xóa của Vương Hân Di quay lại cảnh quay bệnh viện này—có thể là quay được mặt của một bệnh nhân đào tẩu, thậm chí có thể là cảnh bên trong, nên Tần Duyệt không chỉ xóa đoạn phát lại, mà còn sai Trương Cát Bân giết cô ấy.

“Đội phó Mục, mục tiêu xuất hiện ở đây cách đây hai mươi phút, hắn mang theo rất nhiều người, chúng tôi chỉ có tổ theo dõi nên không dám xông vào đấu trực diện.”

Mục Phương Sinh gật đầu: “Làm tốt lắm.”

Tần Duyệt xuất hiện ở đây rất có thể là để kiểm tra khả năng ghép tạng.

Vì dự bị Đồ Ngọc đã chết, mà tình trạng tim hắn không tốt, nên nhất định phải tìm một người dự bị khác.

Mục Phương Sinh: “Theo định vị, Tần Duyệt vẫn còn ở đây, sai số trong phạm vi năm mươi mét. Không để lọt một ai, canh giữ mọi cánh cửa!”

“Sao-pha.”

Tần Duyệt nằm trên giường, đeo máy thở, bộ dạng như đang giãy giụa cận kề cái chết, ý thức mơ hồ.

Hắn mở mắt nhìn tay sai gọi mình, khẽ gật đầu.

Bốn thanh sắt trên giường phẫu thuật xoay đều, cùng tiếng bánh xe nghiến trên sàn đều đặn, hắn bắt đầu tự hỏi vì sao mình lại nằm đây.

Hôm qua hắn đã ngất đi.

Bác sĩ riêng nói với hắn rằng lần tới hắn có thể sẽ không tỉnh dậy, không thể tiếp tục kéo dài ca phẫu thuật ghép tim nữa.

Thỉnh thoảng, Tần Duyệt cảm thấy mình là kẻ sợ chết nhất trên đời.

Hắn sợ cái chết sẽ kết thúc mọi thứ và từ đó không bao giờ có thể gặp lại Đoàn Thố, nhưng lại càng sợ cái chết không giải thoát được, và Đoàn Thố sẽ không tha thứ cho mình.

Nếu có thể nhờ ảo giác do thuốc tạo ra để được thấy một Đoàn Thố không ghét mình, vậy thì còn gì tốt hơn.

Nhưng cảnh sát đã phát hiện ra kho hàng.

Mỗi tòa nhà trong bệnh viện đều được lắp đặt thiết bị chắn tín hiệu. Tại đây, các bác sĩ, y tá và bệnh nhân không khác gì nhau, hoàn toàn không thể liên lạc với bên ngoài. Nếu có rò rỉ thông tin, vậy thì chỉ có thể là tự hắn làm lộ.

Hắn đã để lộ vị trí kho hàng vào lúc nào?

Trong bệnh viện có vài bệnh nhân vừa bị lấy thận, được chuyển sang phòng giám sát và theo dõi 24 giờ. Với tình trạng hiện tại của mình, Tần Duyệt được hai cảnh sát đẩy giường phẫu thuật hộ tống qua các cửa, nên những người bảo vệ khác tất nhiên sẽ không chú ý kỹ đến khuôn mặt hắn.

“Tần tiên sinh! Bên này!”

Hai người mà hắn cài vào sở cảnh sát đưa hắn đến lối ra an toàn tại tầng hầm B3, hắn tháo mặt nạ dưỡng khí và tóc giả dùng để che mặt, đứng dậy bước về phía cửa ra.

Đi được vài bước, anh nhận ra chỉ có Segon theo sau.

Hắn quay đầu lại, thấy khoảng mười tên đàn em đều đứng yên tại chỗ. Một trong những người thân tín của hắn cung kính cúi chào: “Sao-pha, đi cùng nhau dễ bị phát hiện lắm. Để Segon theo ngài, mong ngài giúp đỡ gia đình chúng tôi!”

“Được.”

Tần Duyệt tiếp tục đi thêm một đoạn, màn đêm bao phủ xung quanh. Bỗng, hắn dừng lại, đưa tay sờ vào sợi dây chuyền trước ngực. Một lúc sau, hắn tháo chiếc khóa bạch kim cố định ở đầu ngón tay, thấy một thiết bị định vị nhỏ bằng hạt gạo.

“Đúng như ta nghĩ.”

“Đến cả anh cũng không giúp em.”

Tần Duyệt ném thiết bị định vị xuống đất, giữ lại sợi dây chuyền bị gãy rồi nhét vào túi ngực, sau đó bước nhanh đến chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài.

Segon nhanh chân đi theo: “Chúng ta sẽ đổi xe bên ngoài viện.”

Tần Duyệt: “Được.”

Hai bóng người nhỏ bé như hạt cát, trong thoáng chốc đã hòa mình vào đêm tối mênh mông không trăng sao.

“Tôi đến hiện trường rồi, cậu ở đâu?”

“Sảnh chính…” Mục Phương Sinh nhìn thấy Vu Quốc Lương đang đi khập khiễng, đặt bộ đàm xuống rồi vẫy tay: “Ở đây!”

Vu Quốc Lương càng đi nhanh thì càng khập khiễng, khi đến trước mặt Mục Phương Sinh, ông ta lập tức vào thẳng vấn đề: “Ngày Đồ Ngọc trúng đạn, cảnh sát mạng đã kiểm tra tất cả các tín hiệu phát ra trong bán kính năm cây số từ bệnh viện trung tâm. Sau khi loại bỏ từng tín hiệu của các bác sĩ, y tá, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và cả cảnh sát gọi điện báo bình an cho vợ, cuối cùng chỉ còn lại một tín hiệu bất thường, và số mà Vương Thiên Văn gọi lại là một số quốc tế không định vị được!”

Mục Phương Sinh: “Sao không nói sớm!”

Vu Quốc Lương cũng hét lên: “Vừa mới sàng lọc xong! Cậu biết năm cây số quanh bệnh viện lớn nhất Thủy Thành này có bao nhiêu người không? Khối lượng công việc lớn đến mức nào chứ!”

Mục Phương Sinh quay lại cầm bộ đàm lên: “Ai đang trông cửa? Từng người báo danh!”

Từng cái tên quen thuộc lần lượt vang lên bên tai, bỗng anh nghe thấy một giọng nói: “Đội phó Mục, chi đội Nam Thành, Vương Thiên Văn, đang trông ở lối ra B3.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương