Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga
-
Chương 43
Một giờ sáng.
Con golden ngủ ngon lành trong phòng khách, cửa phòng ngủ bị khóa.
Mục Phương Sinh quỳ bên giường, hai tay duỗi ra, trên mu bàn tay mỗi bên đều đặt một cốc nước ấm đầy.
Khi chiếc cốc khẽ rung, nước cũng nhẹ nhàng gợn sóng, những giọt nước trong suốt chầm chậm trượt dọc theo mép cốc xuống mu bàn tay, bị những đường gân căng cứng chặn lại. Bàn tay ấy lại run lên lần nữa, những giọt nước lại tiếp tục trượt xuống, cuối cùng thấm ướt tấm ga giường màu champagne.
Roi đã được ngâm qua nước lạnh, khi quất xuống tạo cảm giác nóng lạnh đan xen. Mục Phương Sinh không còn phân biệt được nóng lạnh, chỉ còn lại cảm giác đau rát khi đầu roi liên tục quất qua da thịt.
Đồ Ngọc cố tình nhắm vào mặt trong đùi, đặc biệt là chỗ tiếp giáp giữa đùi và mông, cùng với khe mông phía trên bị “chiếu cố” nhiều nhất.
Chiếc bịt mắt lụa lạnh lẽo tước đoạt thị giác của Mục Phương Sinh, khiến các giác quan còn lại như mọc ra vô số những xúc tu nhỏ.
Mỗi một cái chạm nhẹ đều có thể tạo ra những gợn sóng lan tỏa mãi không tan – Mục Phương Sinh vô thức cắn môi, không phải vì sợ mình kêu thành tiếng, mà coi lực cắn đó như một điểm tựa, để đảm bảo giữ vững hai cốc nước ấm trên mu bàn tay dưới những nhát roi dồn dập.
Tiếng cười khẽ mang âm mũi vang lên từ phía sau anh.
Nhịp roi đang quất xuống người anh đột nhiên dừng lại. Một lát sau, anh nghe thấy tiếng nắp nhựa được mở ra.
Âm thanh này không xa lạ với anh – đó là tuýp gel bôi trơn mà họ vẫn dùng gần đây. Vì mới mở nắp lần trước nên nắp vẫn còn khít, tiếng đẩy nắp hơi khô khốc.
Mục Phương Sinh cảm thấy hai mông mình bị tách ra, một bàn tay như đang khám bệnh bôi gel bôi trơn lên cửa huyệt. Chỉ một chút sau, một vật lạnh lẽo đã thay thế và đâm thẳng vào trong khi anh vẫn còn mơ màng.
“Ưm…”
Gân cốt trên cánh tay càng nổi rõ hơn, Mục Phương Sinh cố kiểm soát không để mu bàn tay động đậy, nhiều nước hơn đổ lên mu bàn tay, trong khi vật đó bắt đầu ra vào chậm rãi phía sau.
Nó dày khoảng hai ngón tay, đầu hình bầu dục, lạnh ngắt —— Anh muộn màng nhận ra thứ được nhét vào chính là cán roi làm bằng thép trơn nhẵn. Cán roi không quá to và có gel bôi trơn nên ra vào rất trơn tru.
Cơ thể anh đã bị Đồ Ngọc khai phá quá nhiều lần, đã nghiện cảm giác này, chỉ bị cán roi đâm vào cũng đủ khiến bụng dưới tê dại từng cơn.
Bất chợt, cán roi nghiêng một góc tinh quái, ấn chắc nịch vào điểm khoái cảm, anh kinh hoàng kêu lên một tiếng, vai không kiểm soát được mà run lên, kéo theo mu bàn tay cũng rung theo, cốc nước đột ngột nghiêng đổ, lòng bàn tay cảm nhận được sự lạnh buốt.
Khi chiếc băng che mắt được tháo ra, đôi mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng ấm áp, anh phải nheo mắt lại một lúc, rồi cuối cùng mới nhìn rõ được gương mặt thanh niên trước mặt.
Đối phương hỏi nhẹ nhàng: “Phạt anh thế nào đây?”
Bàn tay kia vuốt ve gò má anh, lướt qua cổ họng, rồi dừng lại ở điểm nhô lên đang đeo khuyên trên ngực, hai ngón tay xoay tròn điểm nhỏ đó, khiến cả ngực và bụng anh co rút, run rẩy: “Phạt anh ăn kẹo mút nhé?”
“Ăn… như thế nào?”
Đồ Ngọc ngồi tựa đầu giường, để lộ cây hàng đang vươn cao: “Liếm như liếm kẹo mút vậy.”
Anh tiến lại gần, người kia lại lấy từ cạnh gối ra một ống nhỏ hơn cả ống gel bôi trơn.
“Là gì vậy?”
“Dung dịch quan hệ bằng miệng.” Đồ Ngọc đưa nó cho anh, “Vị dâu đó, nếu anh không thích còn có mấy vị khác.”
Mục Phương Sinh mở nắp ngửi thử, quả thật có mùi thơm của dâu tây, bóp ra một giọt gel tròn, thử liếm một chút, khá ngon, vị ngọt ngọt, loãng hơn thạch một chút.
Anh ngẩng đầu nhìn Đồ Ngọc: “Hồi bé em từng trốn trong nhà vệ sinh ăn lén một tuýp kem đánh răng vị dâu.”
Đồ Ngọc chớp mắt: “Ngon không? Em cũng muốn thử.”
“Mai đi siêu thị xem còn nhãn hiệu đó không.”
Mục Phương Sinh cảm thấy mình giống như một người thợ làm bánh đang vẽ hoa kem.
Anh cầm ống gel bóp ra thứ gel như một lớp mứt lên dương v*t của Đồ Ngọc.
Dù đã từng tiếp xúc với nó nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh quan sát nó ở khoảng cách gần đến vậy.
Gần như hoàn hảo không tì vết.
Khi máu dồn về, nó chuyển sang màu hồng đều, những đường gân xanh quấn quanh thân trụ, hình dáng thẳng tắp vươn cao.
—— Lấy nó làm mẫu để sản xuất đồ chơi cỡ lớn thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Mùi hương nam tính tràn ngập khứu giác, một cảm xúc khó tả len lỏi trong lòng. Mục Phương Sinh nhận ra bản thân không hề ghê sợ, thậm chí còn cảm thấy nó có chút đáng yêu.
Không cần chuẩn bị tâm lý gì, anh liếm lên nó.
Giống như đang liếm que kẹo, như lời Đồ Ngọc đã nói.
Chất gel nhờn kéo thành sợi dài giữa môi và dương v*t, khóe miệng cũng ướt át. Liếm mỏi, anh bắt đầu thử há miệng ngậm lấy nó.
Mới chỉ ngậm được phần đầu đã khiến khóe miệng đau rát, cổ họng bản năng chống lại kẻ xâm lược đang tiến vào, phản xạ buồn nôn trỗi dậy. Đột nhiên Đồ Ngọc nắm lấy đầu anh kéo ra sau: “Đừng ngậm sâu quá.”
“Không sướng à?”
Anh ngẩng đầu nhìn Đồ Ngọc, chất nhờn chảy dọc khóe môi, được thanh niên đưa tay lau đi. Cậu nhìn anh một lúc rồi tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo anh.
Ngồi chồng lên nhau, Mục Phương Sinh đưa tay xuống dưới, chạm vào phần thân trụ đang dựng thẳng tựa vào mông mình, hơi nhấc hông lên, nắm lấy nó từ từ đưa vào cửa động ướt át.
Tiếng thở dài của Đồ Ngọc khi xuyên vào anh đặc biệt gợi cảm. Mục Phương Sinh chăm chú nhìn gương mặt cậu. Đôi mắt màu hổ phách của thanh niên khép hờ một phần ba, những hàng mi dài vương những giọt mồ hôi mỏng manh, bị gió máy lạnh thổi qua khiến chúng dính vào nhau từng chùm.
Mục Phương Sinh bị đôi mắt ấy mê hoặc tâm trí, không chịu nổi sự chậm rãi của đối phương, anh chủ động đưa hông lên xuống từng nhịp.
Bàn tay đang đặt trên hông anh vỗ nhẹ một cái: “Thích sâu hơn phải không?”
“Ừm.”
“Quỳ xuống.”
Đây là tư thế tràn đầy năng lượng nhất của Đồ Ngọc.
Tiếng da thịt vỗ vào nhau vang lên rõ ràng đến rợn người, Mục Phương Sinh cảm thấy như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra, hấp thụ khoái cảm.
Đối với Đồ Ngọc, dùng sức mạnh chỉ có một nhược điểm duy nhất là dễ mất kiểm soát, đột ngột bắn tinh.
Huống chi tất cả những gì cậu đang đối mặt lúc này đều vô cùng kích thích.
Mặt trong đùi của Mục Phương Sinh chi chít những vết đỏ chồng chéo do roi quất để lại, những dấu vết ở khe mông còn dày đặc hơn, làn da được phủ một lớp chất bôi trơn như bọt biển, ướt át và diễm lệ.
Lỗ thịt ấy đã hoàn toàn được cậu làm cho giãn ra, lớp màng thịt bọc lấy cậu gần như trong suốt. Mỗi khi cậu đẩy vào, vòng thịt đó lại bị ép sâu vào trong, và khi cậu rút ra, những phần thịt mềm lại bị kéo theo ra ngoài.
Mục Phương Sinh không gầy gò, mà thuộc dạng mặc đồ trông gầy nhưng cởi ra lại có da có thịt. Các đường nét cơ bắp đều rõ ràng đầy đủ, mỗi khi dùng sức chịu đựng cậu, những đường cong xinh đẹp lại nổi lên.
Những giọt mồ hôi long lanh không ngừng làm nổi bật các đường nét trên cơ thể người đàn ông, khiến Đồ Ngọc cảm thấy choáng ngợp.
Hai tay cậu vươn lên, ôm lấy eo Mục Phương Sinh, kéo lưng anh áp sát vào mình, rồi cúi xuống cắn mút đôi môi hé mở kia.
Bên trong đường hầm ẩm ướt, những thớ thịt mềm mại co bóp quanh cậu, cậu có thể cảm nhận được Mục Phương Sinh sắp ra, Đồ Ngọc chậm lại tốc độ ra vào, để kéo dài khoái cảm của đối phương.
Mùi tanh ngọt tràn ngập căn phòng, Mục Phương Sinh vừa xuất tinh xong, tựa vào vai cậu thở dốc, đưa tay định chạm vào mặt cậu, nơi có vết sẹo nhỏ dưới mắt trái.
Không để người đàn ông chạm được, cậu lại đẩy anh xuống giường, hai tay bấu chặt vào chỗ lõm tự nhiên ở gốc đùi, rồi lại lấp đầy anh lần nữa.
“Anh vừa ra xong! Đừng đâm vào chỗ đó…”
Người đàn ông tuyệt vọng cong người lên định nắm lấy cổ tay cậu, nhưng chỉ sau vài cú đâm mạnh của cậu, Mục Phương Sinh lập tức mềm nhũn người, ngã ngược xuống ga giường.
Đồ Ngọc cúi xuống mổ nhẹ vào đuôi mắt ửng hồng của anh: “Ai quy định ra rồi thì không được ** nữa?”
Qua cơn kích động ban đầu, sự phản kháng dần yếu đi, Mục Phương Sinh lại bắt đầu vừa rên khẽ vừa leo lên ôm lấy cậu.
Người dang rộng chân đón nhận cậu không phải là một kẻ yếu đuối mảnh mai. Đôi tay của anh siết chặt lấy eo cậu, khiến cậu không thể cựa quậy, hoàn toàn bị nhốt trong thân thể Mục Phương Sinh. Cậu thụ động cảm nhận sự ướt át mềm mại ôm chặt lấy mình, quấn quýt không ngừng.
Một luồng máu sôi sục dâng lên óc, cậu nắm lấy tay Mục Phương Sinh đặt lên lưng mình, ít nhất để không cản trở việc dùng sức ở eo. Cậu trả đũa bằng những cú ra vào mạnh mẽ, rút ra thật nhanh rồi cắm vào thất sâu
Cơ thể người đàn ông rung động dữ dội theo từng động tác. Chiếc giường chất lượng tốt nên không phát ra tiếng kêu cọt kẹt nào, trong phòng chỉ còn những âm thanh ướt át theo nhịp.
Sau khi xong việc, trong phòng tắm, Mục Phương Sinh nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu.
Cậu khẽ kêu lên, bất ngờ vì cảm giác đau.
Nhờ tấm kính phòng tắm nghiêng và gương trên bồn rửa, Đồ Ngọc nhìn thấy vết bầm trên lưng mình, to bằng bàn tay, màu xanh pha tím đen với những đốm máu.
Cậu nắm cằm Mục Phương Sinh bóp nhẹ: “Thấy xót à?”
Người đàn ông gạt tay cậu ra, ghé lại hôn lên cánh tay cậu một cái, lần này không vòng vo: “Xót.”
Tiếng nước rả rích, Đồ Ngọc xoay người đối diện hoàn toàn với Mục Phương Sinh, nhìn một hồi lâu rồi đưa tay vén những lọn tóc mai vừa chấm mày của anh: “Anh.”
“Ừ.”
Tay kia lần theo chân anh vào trong, chạm vào những vết đỏ dày đặc sưng phồng lên. Cậu vuốt ve những dấu vết mình để lại, chăm chú nhìn người đàn ông thở gấp vì những cú chạm.
“…Còn muốn nữa à?”
Cậu nhấc một chân Mục Phương Sinh lên, lại đưa mình vào: “Nếu có người khác ngoài em đánh anh, em sẽ nổi giận đấy.”
____
Ngày hôm sau vào giờ nghỉ trưa, Đồ Ngọc đi ra ngoài giải quyết một vụ việc, xem chừng sẽ không về kịp trước giờ tan làm.
Không có ai cùng đi, Mục Phương Sinh lái chiếc Cullinan màu mè của Đồ Ngọc, đến thôn Giao.
Cửa hàng của Lưu Hiểu Lị nay trông đẹp hơn hẳn, vì trước cửa có hai cây hoa giấy nở rộ. Cành cây buông xuống, hững hờ chạm vào tấm biển phía trên, từng nhánh xanh gầy guộc đính đầy hoa nhỏ hồng phớt trắng.
Anh đến đây để mua quà.
Trong vụ nổ ở Nam Đảo, có 27 người đã thiệt mạng, với gia đình nào thiếu thốn thì anh cố gắng gửi chút tiền giúp đỡ. Những người còn lại, mỗi năm anh đều mua ít đồ gửi đến.
Chiếc chuông gió mà Đồ Ngọc mua từ cửa hàng của Lưu Hiểu Lị, anh càng nhìn càng thấy đẹp. Vì vậy lần này, anh muốn mua một số sản phẩm thủ công từ vỏ sò để gửi tặng cho vài gia đình còn chưa nhận được quà trong năm nay.
Chọn xong, Mục Phương Sinh ghi địa chỉ từng gia đình vào giấy, trả phí vận chuyển cho Lưu Hiểu Lị, nhờ cô đóng gói và gửi giúp. Anh còn dặn kỹ rằng ghi địa chỉ gửi hàng là cửa hàng của cô thôi.
Đợi Mục Phương Sinh rời đi, Lưu Hiểu Lị mới gọi dịch vụ giao hàng đến. Khi nhập từng địa chỉ vào ô gửi, cô bỗng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
Mọi địa chỉ này đều đã có sẵn trong lưu trữ điện thoại của cô. Cô sực nhớ tháng trước cũng có một đơn hàng tương tự, cũng đặt mua rất nhiều thứ, cũng dặn ghi địa chỉ gửi hàng là cửa hàng của cô.
Lưu Hiểu Lị ngẫm nghĩ, nhìn ra cửa, dĩ nhiên chẳng thấy bóng dáng Mục Phương Sinh đâu nữa – anh đã rời đi được hơn hai mươi phút rồi.
Muốn báo lại cho anh biết nhưng cô lại không có số điện thoại của anh – cô chợt nhớ ra rằng mỗi lần gặp anh, cô đều phải đến chỗ làm của anh. Nghĩ rằng đây không phải chuyện quan trọng lắm, cô quyết định để lần sau gặp lại sẽ nói, và lần sau nhất định phải xin số điện thoại của anh.
Lưu Hiểu Lị ngồi xuống quầy, tiếp tục tìm các thùng giấy và miếng xốp để đóng hàng.
Trên đường về đội từ khu dân sinh thôn Giao, Mục Phương Sinh lái xe ngang qua căn nhà cũ của gia đình Lưu Hiểu Lị.
Từ xa đã thấy căn nhà cũ đang sửa chữa rộn ràng.
Nhìn thoáng qua những viên gạch men vàng rực do công nhân khuân vác, Mục Phương Sinh dừng xe, đứng bên cạnh quan sát một lát rồi tiến thẳng đến người chỉ huy đang điều phối nhóm công nhân: “Này, đây chẳng phải là nhà của dân làng sao?”
“Hê,” người đội trưởng cầm điếu thuốc tỏ ra rất “giang hồ,” nói, “Ông chủ của chúng tôi mua căn nhà này giá rẻ, định sửa lại thành một hội quán.”
Mục Phương Sinh gật đầu, chuyện trò đôi câu rồi quay lại xe.
Khép cửa xe, anh lấy điện thoại gọi cho Tần Vãn.
“Tôi vừa đi ngang qua thôn Giao, thấy nhà cũ của Lưu Hiểu Lị đã bán rồi. Vụ của Trương Đông Thạc sau đó giải quyết sao rồi?”
Đầu dây bên kia, Tần Vãn thở dài một tiếng, nặng nề truyền qua điện thoại: “Lãnh lương giả danh nhiều năm như vậy, nhất định phải trả lại. Với khả năng của tôi, để Lưu Hiểu Lị bù tiền vào mà không truy cứu trách nhiệm hình sự đã là hết sức rồi, còn lại chỉ có thể chờ kết quả điều tra nguyên nhân cái chết của Trương Đông Thạc.”
Mục Phương Sinh ngồi trong xe, hít sâu một hơi, hương gỗ óc chó đặc trưng của nội thất chiếc Rolls-Royce lan tỏa trong khoang xe, làm anh cảm thấy được an ủi phần nào.
Anh biết không thể giận cá chém thớt lên Tần Vãn, cố gắng bình tĩnh lại, rồi nghe Tần Vãn nói tiếp: “Kẻ ‘đạo hữu’ đã tố cáo cậu sử dụng ma túy, hôm qua vì dùng quá liều nên phải đưa vào bệnh viện. Tôi ngồi trực cùng qua đêm, mới cứu được.”
Mục Phương Sinh giật mình: “Chẳng phải hắn ta đang ở trung tâm cai nghiện sao?”
“Ba mẹ hắn dùng mối quan hệ để đưa ra ngoài, may mà tôi luôn cử người theo dõi, không ngờ thật sự xảy ra chuyện.”
“Vậy tài xế xe tải họ Dư định đâm vào tôi thì sao?”
“Tài xế Dư khá trung thực, đã xin làm ở một công ty vận chuyển hàng hóa.”
Mục Phương Sinh nhắm mắt lại, bắt đầu tự xoa bóp mắt theo kiểu điều tiết thị giác. Khi xoa đến huyệt Tình Minh, ngón tay anh dừng lại trên sống mũi, đột ngột buông tay, mở mắt ra: “Tôi có cách này, xem có khả thi không.”
Kho hàng ở công ty vận tải.
Khi Mục Phương Sinh tìm thấy Dư Đại Vĩ, hắn đang mặc bộ đồng phục màu xanh, từng thùng từng thùng chuyển lên xe tải.
Mục Phương Sinh đứng một bên lặng lẽ quan sát, đợi đến khi Dư Đại Vĩ cuối cùng cũng nhìn thấy mình, anh mới giơ tay chào: “Này.”
Tiếng “này” vừa phát ra suýt nữa làm Dư Đại Vĩ bị giật mình trẹo lưng. Hắn vội vàng đặt chiếc thùng gỗ trong tay xuống, phủi tay rồi bước lại gần, cúi đầu chào cẩn thận: “Cảnh sát, có chuyện gì cần tìm tôi không?”
“Không, chỉ là ghé qua xem thế nào thôi.” Mục Phương Sinh vừa nói vừa nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi vỗ nhẹ lên vai hắn, mím môi lại, sau đó nhìn vào mắt Dư Đại Vĩ với vẻ nghiêm túc. “Anh phải hết sức cẩn thận đấy.” Anh ngừng một chút, thêm vào một từ như để nhấn mạnh thêm ý mình, “nhé.”
“Hả?”
Dư Đại Vĩ vẻ mặt ngạc nhiên, thấy Mục Phương Sinh nói xong thì quay đầu bỏ đi, tim hắn đập mạnh liên hồi, liền vội vàng đuổi theo vài bước, “Ý là sao chứ?”
“Quy tắc bảo mật, tôi không thể nói được, mà giờ điều cảnh sát bảo vệ cậu cũng không đúng nguyên tắc,” Mục Phương Sinh thở dài, “Nói chung, anh tự lo thân đi.”
“Cảnh sát, không được đâu!” Dư Đại Vĩ đã sắp nhảy dựng lên, “Cậu làm tôi lo phát chết mất rồi, mau nói cho tôi biết có chuyện gì vậy?”
Mục Phương Sinh bước chậm rãi, đi tới một góc khuất, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn Dư Đại Vĩ – lúc này vẻ mặt đang đầy lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi – rồi mới lấy điện thoại ra, mở album ảnh và giơ một bức lên trước mặt Dư Đại Vĩ.
Trong ảnh là một người đàn ông gầy gò nằm trên giường bệnh, đôi mắt đờ đẫn, vô hồn đến đáng sợ.
Một cơn gió vừa thổi mát mồ hôi lạnh sau lưng Dư Đại Vĩ, hắn liền thất thanh hét lên: “Đây… đây chẳng phải là người ở phòng thẩm vấn bên cạnh tôi hai tháng trước sao? Lúc anh ta ra khỏi phòng chúng tôi còn gặp mặt! Người này làm sao thế?”
“Anh không nhìn ra sao?” Mục Phương Sinh lướt màn hình, chuyển sang bức ảnh tiếp theo. Trong ảnh là mấy bác sĩ đứng xung quanh, cầm sổ ghi chép, còn người đàn ông kia thì đã bị phủ lên bởi tấm vải trắng!
Mục Phương Sinh quan sát thấy con ngươi Dư Đại Vĩ mở to ra, hạ giọng nói: “Không cứu được nữa rồi, là ‘bọn họ’ ra tay.”
Anh cố tình dùng một đại từ mơ hồ để dọa Dư Đại Vĩ, rồi nâng tay chỉ vào người nghiện ma túy đã bị phủ khăn trắng trên màn hình, “Người này từng tố cáo tôi tham gia hút chích. Còn anh thì sao? Anh lái xe tải định tông chết tôi. Giờ hắn đã chết rồi –”
Dư Đại Vĩ thấp hơn anh nửa cái đầu, Mục Phương Sinh bước lên một bước, gần như che hết ánh sáng đang chiếu lên mặt Dư Đại Vĩ: “Anh nghĩ mình có thể thoát không?”
Dư Đại Vĩ ngơ ngác đứng đó, mắt trợn to, thần kinh căng thẳng, lắc đầu lia lịa: “Tôi không nói gì cả! Bọn họ… bọn họ sẽ không tìm đến tôi đâu!”
Mục Phương Sinh nhướng mày, phát ra hai tiếng “chậc chậc”, dáng vẻ lạnh lùng như một nhân vật phản diện: “Chỉ cần anh còn sống, cái miệng này sớm muộn cũng sẽ nói ra điều gì đó, có chết đi mới an toàn hơn, đúng không?”
Nói xong, anh lại xoay người định đi, lần này Dư Đại Vĩ lập tức túm chặt lấy cánh tay anh bằng cả hai tay: “Cảnh sát phải bảo vệ dân chứ!!! Tôi sẽ khai hết… Các anh chẳng phải có cái gọi là… nơi an toàn gì đó sao! Tôi khai hết rồi, các anh phải đổi thân phận và đưa tôi ra nước ngoài!”
Mục Phương Sinh nghĩ thầm trong bụng không biết người này xem bao nhiêu phim Hồng Kông mới dám mơ tưởng viển vông thế này, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thân thiện, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Dư Đại Vĩ rồi gỡ tay hắn ra: “Được, trước hết theo tôi về đồn đã.”
Con golden ngủ ngon lành trong phòng khách, cửa phòng ngủ bị khóa.
Mục Phương Sinh quỳ bên giường, hai tay duỗi ra, trên mu bàn tay mỗi bên đều đặt một cốc nước ấm đầy.
Khi chiếc cốc khẽ rung, nước cũng nhẹ nhàng gợn sóng, những giọt nước trong suốt chầm chậm trượt dọc theo mép cốc xuống mu bàn tay, bị những đường gân căng cứng chặn lại. Bàn tay ấy lại run lên lần nữa, những giọt nước lại tiếp tục trượt xuống, cuối cùng thấm ướt tấm ga giường màu champagne.
Roi đã được ngâm qua nước lạnh, khi quất xuống tạo cảm giác nóng lạnh đan xen. Mục Phương Sinh không còn phân biệt được nóng lạnh, chỉ còn lại cảm giác đau rát khi đầu roi liên tục quất qua da thịt.
Đồ Ngọc cố tình nhắm vào mặt trong đùi, đặc biệt là chỗ tiếp giáp giữa đùi và mông, cùng với khe mông phía trên bị “chiếu cố” nhiều nhất.
Chiếc bịt mắt lụa lạnh lẽo tước đoạt thị giác của Mục Phương Sinh, khiến các giác quan còn lại như mọc ra vô số những xúc tu nhỏ.
Mỗi một cái chạm nhẹ đều có thể tạo ra những gợn sóng lan tỏa mãi không tan – Mục Phương Sinh vô thức cắn môi, không phải vì sợ mình kêu thành tiếng, mà coi lực cắn đó như một điểm tựa, để đảm bảo giữ vững hai cốc nước ấm trên mu bàn tay dưới những nhát roi dồn dập.
Tiếng cười khẽ mang âm mũi vang lên từ phía sau anh.
Nhịp roi đang quất xuống người anh đột nhiên dừng lại. Một lát sau, anh nghe thấy tiếng nắp nhựa được mở ra.
Âm thanh này không xa lạ với anh – đó là tuýp gel bôi trơn mà họ vẫn dùng gần đây. Vì mới mở nắp lần trước nên nắp vẫn còn khít, tiếng đẩy nắp hơi khô khốc.
Mục Phương Sinh cảm thấy hai mông mình bị tách ra, một bàn tay như đang khám bệnh bôi gel bôi trơn lên cửa huyệt. Chỉ một chút sau, một vật lạnh lẽo đã thay thế và đâm thẳng vào trong khi anh vẫn còn mơ màng.
“Ưm…”
Gân cốt trên cánh tay càng nổi rõ hơn, Mục Phương Sinh cố kiểm soát không để mu bàn tay động đậy, nhiều nước hơn đổ lên mu bàn tay, trong khi vật đó bắt đầu ra vào chậm rãi phía sau.
Nó dày khoảng hai ngón tay, đầu hình bầu dục, lạnh ngắt —— Anh muộn màng nhận ra thứ được nhét vào chính là cán roi làm bằng thép trơn nhẵn. Cán roi không quá to và có gel bôi trơn nên ra vào rất trơn tru.
Cơ thể anh đã bị Đồ Ngọc khai phá quá nhiều lần, đã nghiện cảm giác này, chỉ bị cán roi đâm vào cũng đủ khiến bụng dưới tê dại từng cơn.
Bất chợt, cán roi nghiêng một góc tinh quái, ấn chắc nịch vào điểm khoái cảm, anh kinh hoàng kêu lên một tiếng, vai không kiểm soát được mà run lên, kéo theo mu bàn tay cũng rung theo, cốc nước đột ngột nghiêng đổ, lòng bàn tay cảm nhận được sự lạnh buốt.
Khi chiếc băng che mắt được tháo ra, đôi mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng ấm áp, anh phải nheo mắt lại một lúc, rồi cuối cùng mới nhìn rõ được gương mặt thanh niên trước mặt.
Đối phương hỏi nhẹ nhàng: “Phạt anh thế nào đây?”
Bàn tay kia vuốt ve gò má anh, lướt qua cổ họng, rồi dừng lại ở điểm nhô lên đang đeo khuyên trên ngực, hai ngón tay xoay tròn điểm nhỏ đó, khiến cả ngực và bụng anh co rút, run rẩy: “Phạt anh ăn kẹo mút nhé?”
“Ăn… như thế nào?”
Đồ Ngọc ngồi tựa đầu giường, để lộ cây hàng đang vươn cao: “Liếm như liếm kẹo mút vậy.”
Anh tiến lại gần, người kia lại lấy từ cạnh gối ra một ống nhỏ hơn cả ống gel bôi trơn.
“Là gì vậy?”
“Dung dịch quan hệ bằng miệng.” Đồ Ngọc đưa nó cho anh, “Vị dâu đó, nếu anh không thích còn có mấy vị khác.”
Mục Phương Sinh mở nắp ngửi thử, quả thật có mùi thơm của dâu tây, bóp ra một giọt gel tròn, thử liếm một chút, khá ngon, vị ngọt ngọt, loãng hơn thạch một chút.
Anh ngẩng đầu nhìn Đồ Ngọc: “Hồi bé em từng trốn trong nhà vệ sinh ăn lén một tuýp kem đánh răng vị dâu.”
Đồ Ngọc chớp mắt: “Ngon không? Em cũng muốn thử.”
“Mai đi siêu thị xem còn nhãn hiệu đó không.”
Mục Phương Sinh cảm thấy mình giống như một người thợ làm bánh đang vẽ hoa kem.
Anh cầm ống gel bóp ra thứ gel như một lớp mứt lên dương v*t của Đồ Ngọc.
Dù đã từng tiếp xúc với nó nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh quan sát nó ở khoảng cách gần đến vậy.
Gần như hoàn hảo không tì vết.
Khi máu dồn về, nó chuyển sang màu hồng đều, những đường gân xanh quấn quanh thân trụ, hình dáng thẳng tắp vươn cao.
—— Lấy nó làm mẫu để sản xuất đồ chơi cỡ lớn thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Mùi hương nam tính tràn ngập khứu giác, một cảm xúc khó tả len lỏi trong lòng. Mục Phương Sinh nhận ra bản thân không hề ghê sợ, thậm chí còn cảm thấy nó có chút đáng yêu.
Không cần chuẩn bị tâm lý gì, anh liếm lên nó.
Giống như đang liếm que kẹo, như lời Đồ Ngọc đã nói.
Chất gel nhờn kéo thành sợi dài giữa môi và dương v*t, khóe miệng cũng ướt át. Liếm mỏi, anh bắt đầu thử há miệng ngậm lấy nó.
Mới chỉ ngậm được phần đầu đã khiến khóe miệng đau rát, cổ họng bản năng chống lại kẻ xâm lược đang tiến vào, phản xạ buồn nôn trỗi dậy. Đột nhiên Đồ Ngọc nắm lấy đầu anh kéo ra sau: “Đừng ngậm sâu quá.”
“Không sướng à?”
Anh ngẩng đầu nhìn Đồ Ngọc, chất nhờn chảy dọc khóe môi, được thanh niên đưa tay lau đi. Cậu nhìn anh một lúc rồi tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo anh.
Ngồi chồng lên nhau, Mục Phương Sinh đưa tay xuống dưới, chạm vào phần thân trụ đang dựng thẳng tựa vào mông mình, hơi nhấc hông lên, nắm lấy nó từ từ đưa vào cửa động ướt át.
Tiếng thở dài của Đồ Ngọc khi xuyên vào anh đặc biệt gợi cảm. Mục Phương Sinh chăm chú nhìn gương mặt cậu. Đôi mắt màu hổ phách của thanh niên khép hờ một phần ba, những hàng mi dài vương những giọt mồ hôi mỏng manh, bị gió máy lạnh thổi qua khiến chúng dính vào nhau từng chùm.
Mục Phương Sinh bị đôi mắt ấy mê hoặc tâm trí, không chịu nổi sự chậm rãi của đối phương, anh chủ động đưa hông lên xuống từng nhịp.
Bàn tay đang đặt trên hông anh vỗ nhẹ một cái: “Thích sâu hơn phải không?”
“Ừm.”
“Quỳ xuống.”
Đây là tư thế tràn đầy năng lượng nhất của Đồ Ngọc.
Tiếng da thịt vỗ vào nhau vang lên rõ ràng đến rợn người, Mục Phương Sinh cảm thấy như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra, hấp thụ khoái cảm.
Đối với Đồ Ngọc, dùng sức mạnh chỉ có một nhược điểm duy nhất là dễ mất kiểm soát, đột ngột bắn tinh.
Huống chi tất cả những gì cậu đang đối mặt lúc này đều vô cùng kích thích.
Mặt trong đùi của Mục Phương Sinh chi chít những vết đỏ chồng chéo do roi quất để lại, những dấu vết ở khe mông còn dày đặc hơn, làn da được phủ một lớp chất bôi trơn như bọt biển, ướt át và diễm lệ.
Lỗ thịt ấy đã hoàn toàn được cậu làm cho giãn ra, lớp màng thịt bọc lấy cậu gần như trong suốt. Mỗi khi cậu đẩy vào, vòng thịt đó lại bị ép sâu vào trong, và khi cậu rút ra, những phần thịt mềm lại bị kéo theo ra ngoài.
Mục Phương Sinh không gầy gò, mà thuộc dạng mặc đồ trông gầy nhưng cởi ra lại có da có thịt. Các đường nét cơ bắp đều rõ ràng đầy đủ, mỗi khi dùng sức chịu đựng cậu, những đường cong xinh đẹp lại nổi lên.
Những giọt mồ hôi long lanh không ngừng làm nổi bật các đường nét trên cơ thể người đàn ông, khiến Đồ Ngọc cảm thấy choáng ngợp.
Hai tay cậu vươn lên, ôm lấy eo Mục Phương Sinh, kéo lưng anh áp sát vào mình, rồi cúi xuống cắn mút đôi môi hé mở kia.
Bên trong đường hầm ẩm ướt, những thớ thịt mềm mại co bóp quanh cậu, cậu có thể cảm nhận được Mục Phương Sinh sắp ra, Đồ Ngọc chậm lại tốc độ ra vào, để kéo dài khoái cảm của đối phương.
Mùi tanh ngọt tràn ngập căn phòng, Mục Phương Sinh vừa xuất tinh xong, tựa vào vai cậu thở dốc, đưa tay định chạm vào mặt cậu, nơi có vết sẹo nhỏ dưới mắt trái.
Không để người đàn ông chạm được, cậu lại đẩy anh xuống giường, hai tay bấu chặt vào chỗ lõm tự nhiên ở gốc đùi, rồi lại lấp đầy anh lần nữa.
“Anh vừa ra xong! Đừng đâm vào chỗ đó…”
Người đàn ông tuyệt vọng cong người lên định nắm lấy cổ tay cậu, nhưng chỉ sau vài cú đâm mạnh của cậu, Mục Phương Sinh lập tức mềm nhũn người, ngã ngược xuống ga giường.
Đồ Ngọc cúi xuống mổ nhẹ vào đuôi mắt ửng hồng của anh: “Ai quy định ra rồi thì không được ** nữa?”
Qua cơn kích động ban đầu, sự phản kháng dần yếu đi, Mục Phương Sinh lại bắt đầu vừa rên khẽ vừa leo lên ôm lấy cậu.
Người dang rộng chân đón nhận cậu không phải là một kẻ yếu đuối mảnh mai. Đôi tay của anh siết chặt lấy eo cậu, khiến cậu không thể cựa quậy, hoàn toàn bị nhốt trong thân thể Mục Phương Sinh. Cậu thụ động cảm nhận sự ướt át mềm mại ôm chặt lấy mình, quấn quýt không ngừng.
Một luồng máu sôi sục dâng lên óc, cậu nắm lấy tay Mục Phương Sinh đặt lên lưng mình, ít nhất để không cản trở việc dùng sức ở eo. Cậu trả đũa bằng những cú ra vào mạnh mẽ, rút ra thật nhanh rồi cắm vào thất sâu
Cơ thể người đàn ông rung động dữ dội theo từng động tác. Chiếc giường chất lượng tốt nên không phát ra tiếng kêu cọt kẹt nào, trong phòng chỉ còn những âm thanh ướt át theo nhịp.
Sau khi xong việc, trong phòng tắm, Mục Phương Sinh nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu.
Cậu khẽ kêu lên, bất ngờ vì cảm giác đau.
Nhờ tấm kính phòng tắm nghiêng và gương trên bồn rửa, Đồ Ngọc nhìn thấy vết bầm trên lưng mình, to bằng bàn tay, màu xanh pha tím đen với những đốm máu.
Cậu nắm cằm Mục Phương Sinh bóp nhẹ: “Thấy xót à?”
Người đàn ông gạt tay cậu ra, ghé lại hôn lên cánh tay cậu một cái, lần này không vòng vo: “Xót.”
Tiếng nước rả rích, Đồ Ngọc xoay người đối diện hoàn toàn với Mục Phương Sinh, nhìn một hồi lâu rồi đưa tay vén những lọn tóc mai vừa chấm mày của anh: “Anh.”
“Ừ.”
Tay kia lần theo chân anh vào trong, chạm vào những vết đỏ dày đặc sưng phồng lên. Cậu vuốt ve những dấu vết mình để lại, chăm chú nhìn người đàn ông thở gấp vì những cú chạm.
“…Còn muốn nữa à?”
Cậu nhấc một chân Mục Phương Sinh lên, lại đưa mình vào: “Nếu có người khác ngoài em đánh anh, em sẽ nổi giận đấy.”
____
Ngày hôm sau vào giờ nghỉ trưa, Đồ Ngọc đi ra ngoài giải quyết một vụ việc, xem chừng sẽ không về kịp trước giờ tan làm.
Không có ai cùng đi, Mục Phương Sinh lái chiếc Cullinan màu mè của Đồ Ngọc, đến thôn Giao.
Cửa hàng của Lưu Hiểu Lị nay trông đẹp hơn hẳn, vì trước cửa có hai cây hoa giấy nở rộ. Cành cây buông xuống, hững hờ chạm vào tấm biển phía trên, từng nhánh xanh gầy guộc đính đầy hoa nhỏ hồng phớt trắng.
Anh đến đây để mua quà.
Trong vụ nổ ở Nam Đảo, có 27 người đã thiệt mạng, với gia đình nào thiếu thốn thì anh cố gắng gửi chút tiền giúp đỡ. Những người còn lại, mỗi năm anh đều mua ít đồ gửi đến.
Chiếc chuông gió mà Đồ Ngọc mua từ cửa hàng của Lưu Hiểu Lị, anh càng nhìn càng thấy đẹp. Vì vậy lần này, anh muốn mua một số sản phẩm thủ công từ vỏ sò để gửi tặng cho vài gia đình còn chưa nhận được quà trong năm nay.
Chọn xong, Mục Phương Sinh ghi địa chỉ từng gia đình vào giấy, trả phí vận chuyển cho Lưu Hiểu Lị, nhờ cô đóng gói và gửi giúp. Anh còn dặn kỹ rằng ghi địa chỉ gửi hàng là cửa hàng của cô thôi.
Đợi Mục Phương Sinh rời đi, Lưu Hiểu Lị mới gọi dịch vụ giao hàng đến. Khi nhập từng địa chỉ vào ô gửi, cô bỗng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
Mọi địa chỉ này đều đã có sẵn trong lưu trữ điện thoại của cô. Cô sực nhớ tháng trước cũng có một đơn hàng tương tự, cũng đặt mua rất nhiều thứ, cũng dặn ghi địa chỉ gửi hàng là cửa hàng của cô.
Lưu Hiểu Lị ngẫm nghĩ, nhìn ra cửa, dĩ nhiên chẳng thấy bóng dáng Mục Phương Sinh đâu nữa – anh đã rời đi được hơn hai mươi phút rồi.
Muốn báo lại cho anh biết nhưng cô lại không có số điện thoại của anh – cô chợt nhớ ra rằng mỗi lần gặp anh, cô đều phải đến chỗ làm của anh. Nghĩ rằng đây không phải chuyện quan trọng lắm, cô quyết định để lần sau gặp lại sẽ nói, và lần sau nhất định phải xin số điện thoại của anh.
Lưu Hiểu Lị ngồi xuống quầy, tiếp tục tìm các thùng giấy và miếng xốp để đóng hàng.
Trên đường về đội từ khu dân sinh thôn Giao, Mục Phương Sinh lái xe ngang qua căn nhà cũ của gia đình Lưu Hiểu Lị.
Từ xa đã thấy căn nhà cũ đang sửa chữa rộn ràng.
Nhìn thoáng qua những viên gạch men vàng rực do công nhân khuân vác, Mục Phương Sinh dừng xe, đứng bên cạnh quan sát một lát rồi tiến thẳng đến người chỉ huy đang điều phối nhóm công nhân: “Này, đây chẳng phải là nhà của dân làng sao?”
“Hê,” người đội trưởng cầm điếu thuốc tỏ ra rất “giang hồ,” nói, “Ông chủ của chúng tôi mua căn nhà này giá rẻ, định sửa lại thành một hội quán.”
Mục Phương Sinh gật đầu, chuyện trò đôi câu rồi quay lại xe.
Khép cửa xe, anh lấy điện thoại gọi cho Tần Vãn.
“Tôi vừa đi ngang qua thôn Giao, thấy nhà cũ của Lưu Hiểu Lị đã bán rồi. Vụ của Trương Đông Thạc sau đó giải quyết sao rồi?”
Đầu dây bên kia, Tần Vãn thở dài một tiếng, nặng nề truyền qua điện thoại: “Lãnh lương giả danh nhiều năm như vậy, nhất định phải trả lại. Với khả năng của tôi, để Lưu Hiểu Lị bù tiền vào mà không truy cứu trách nhiệm hình sự đã là hết sức rồi, còn lại chỉ có thể chờ kết quả điều tra nguyên nhân cái chết của Trương Đông Thạc.”
Mục Phương Sinh ngồi trong xe, hít sâu một hơi, hương gỗ óc chó đặc trưng của nội thất chiếc Rolls-Royce lan tỏa trong khoang xe, làm anh cảm thấy được an ủi phần nào.
Anh biết không thể giận cá chém thớt lên Tần Vãn, cố gắng bình tĩnh lại, rồi nghe Tần Vãn nói tiếp: “Kẻ ‘đạo hữu’ đã tố cáo cậu sử dụng ma túy, hôm qua vì dùng quá liều nên phải đưa vào bệnh viện. Tôi ngồi trực cùng qua đêm, mới cứu được.”
Mục Phương Sinh giật mình: “Chẳng phải hắn ta đang ở trung tâm cai nghiện sao?”
“Ba mẹ hắn dùng mối quan hệ để đưa ra ngoài, may mà tôi luôn cử người theo dõi, không ngờ thật sự xảy ra chuyện.”
“Vậy tài xế xe tải họ Dư định đâm vào tôi thì sao?”
“Tài xế Dư khá trung thực, đã xin làm ở một công ty vận chuyển hàng hóa.”
Mục Phương Sinh nhắm mắt lại, bắt đầu tự xoa bóp mắt theo kiểu điều tiết thị giác. Khi xoa đến huyệt Tình Minh, ngón tay anh dừng lại trên sống mũi, đột ngột buông tay, mở mắt ra: “Tôi có cách này, xem có khả thi không.”
Kho hàng ở công ty vận tải.
Khi Mục Phương Sinh tìm thấy Dư Đại Vĩ, hắn đang mặc bộ đồng phục màu xanh, từng thùng từng thùng chuyển lên xe tải.
Mục Phương Sinh đứng một bên lặng lẽ quan sát, đợi đến khi Dư Đại Vĩ cuối cùng cũng nhìn thấy mình, anh mới giơ tay chào: “Này.”
Tiếng “này” vừa phát ra suýt nữa làm Dư Đại Vĩ bị giật mình trẹo lưng. Hắn vội vàng đặt chiếc thùng gỗ trong tay xuống, phủi tay rồi bước lại gần, cúi đầu chào cẩn thận: “Cảnh sát, có chuyện gì cần tìm tôi không?”
“Không, chỉ là ghé qua xem thế nào thôi.” Mục Phương Sinh vừa nói vừa nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi vỗ nhẹ lên vai hắn, mím môi lại, sau đó nhìn vào mắt Dư Đại Vĩ với vẻ nghiêm túc. “Anh phải hết sức cẩn thận đấy.” Anh ngừng một chút, thêm vào một từ như để nhấn mạnh thêm ý mình, “nhé.”
“Hả?”
Dư Đại Vĩ vẻ mặt ngạc nhiên, thấy Mục Phương Sinh nói xong thì quay đầu bỏ đi, tim hắn đập mạnh liên hồi, liền vội vàng đuổi theo vài bước, “Ý là sao chứ?”
“Quy tắc bảo mật, tôi không thể nói được, mà giờ điều cảnh sát bảo vệ cậu cũng không đúng nguyên tắc,” Mục Phương Sinh thở dài, “Nói chung, anh tự lo thân đi.”
“Cảnh sát, không được đâu!” Dư Đại Vĩ đã sắp nhảy dựng lên, “Cậu làm tôi lo phát chết mất rồi, mau nói cho tôi biết có chuyện gì vậy?”
Mục Phương Sinh bước chậm rãi, đi tới một góc khuất, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn Dư Đại Vĩ – lúc này vẻ mặt đang đầy lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi – rồi mới lấy điện thoại ra, mở album ảnh và giơ một bức lên trước mặt Dư Đại Vĩ.
Trong ảnh là một người đàn ông gầy gò nằm trên giường bệnh, đôi mắt đờ đẫn, vô hồn đến đáng sợ.
Một cơn gió vừa thổi mát mồ hôi lạnh sau lưng Dư Đại Vĩ, hắn liền thất thanh hét lên: “Đây… đây chẳng phải là người ở phòng thẩm vấn bên cạnh tôi hai tháng trước sao? Lúc anh ta ra khỏi phòng chúng tôi còn gặp mặt! Người này làm sao thế?”
“Anh không nhìn ra sao?” Mục Phương Sinh lướt màn hình, chuyển sang bức ảnh tiếp theo. Trong ảnh là mấy bác sĩ đứng xung quanh, cầm sổ ghi chép, còn người đàn ông kia thì đã bị phủ lên bởi tấm vải trắng!
Mục Phương Sinh quan sát thấy con ngươi Dư Đại Vĩ mở to ra, hạ giọng nói: “Không cứu được nữa rồi, là ‘bọn họ’ ra tay.”
Anh cố tình dùng một đại từ mơ hồ để dọa Dư Đại Vĩ, rồi nâng tay chỉ vào người nghiện ma túy đã bị phủ khăn trắng trên màn hình, “Người này từng tố cáo tôi tham gia hút chích. Còn anh thì sao? Anh lái xe tải định tông chết tôi. Giờ hắn đã chết rồi –”
Dư Đại Vĩ thấp hơn anh nửa cái đầu, Mục Phương Sinh bước lên một bước, gần như che hết ánh sáng đang chiếu lên mặt Dư Đại Vĩ: “Anh nghĩ mình có thể thoát không?”
Dư Đại Vĩ ngơ ngác đứng đó, mắt trợn to, thần kinh căng thẳng, lắc đầu lia lịa: “Tôi không nói gì cả! Bọn họ… bọn họ sẽ không tìm đến tôi đâu!”
Mục Phương Sinh nhướng mày, phát ra hai tiếng “chậc chậc”, dáng vẻ lạnh lùng như một nhân vật phản diện: “Chỉ cần anh còn sống, cái miệng này sớm muộn cũng sẽ nói ra điều gì đó, có chết đi mới an toàn hơn, đúng không?”
Nói xong, anh lại xoay người định đi, lần này Dư Đại Vĩ lập tức túm chặt lấy cánh tay anh bằng cả hai tay: “Cảnh sát phải bảo vệ dân chứ!!! Tôi sẽ khai hết… Các anh chẳng phải có cái gọi là… nơi an toàn gì đó sao! Tôi khai hết rồi, các anh phải đổi thân phận và đưa tôi ra nước ngoài!”
Mục Phương Sinh nghĩ thầm trong bụng không biết người này xem bao nhiêu phim Hồng Kông mới dám mơ tưởng viển vông thế này, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thân thiện, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Dư Đại Vĩ rồi gỡ tay hắn ra: “Được, trước hết theo tôi về đồn đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook