Mục Phương Sinh vừa mới tắm, tóc còn chưa khô, nửa ướt, như những nét vẽ ngẫu hứng.

Anh vốn dĩ đã có nét đẹp lạnh lùng mà cũng dịu dàng. Bây giờ tóc mai đã dài hơn mép trên của tai một chút, vẻ lạnh lùng cũng bớt đi rất nhiều, để lộ ra một nét nhu hòa.

Nghĩ đến việc mình đã cắt tóc cho Mục Phương Sinh, Đồ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy vui sướng khó tả.

Cậu không khỏi nhớ tới Mục Phương Sinh mà cậu gặp ở nghĩa trang Giao Thôn hai tháng trước, nghĩ một lúc, cậu khẽ nhếch môi cười, bước tới ôm lấy gáy người đàn ông: “Anh thật đẹp. Có muốn ngủ với em không?”

Mục Phương Sinh cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười.

Ban ngày thì cứ để mặc anh, đến tối thì lại nhanh chóng mềm lòng chạy đến.

Khóe miệng luôn trái ý muốn mà nhếch lên, anh không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc, thế là không giấu nữa, cười nói: “Lần trước em nói vậy anh đã trả lời như thế nào?”

“Lần từ Nghĩa trang thôn Giao trở về đó hả? Anh đấm em không trượt phát nào.”

“Nếu bây giờ em không đi, anh sẽ đánh em.”

Đồ Ngọc đứng bất động, Mục Phương Sinh không biết thằng nhóc đầy mưu mô này đang nghĩ gì, thế là chỉ tích tắc, Đồ Ngọc lao về phía anh như một con báo!

Mục Phương Sinh cho rằng người tốt nghiệp học viện cảnh sát đều tuân theo cùng một thói quen, nhưng anh không ngờ rằng Đồ Ngọc hóa ra lại là một kẻ chơi bẩn.

Tay vừa nhanh vừa hiểm.

Khi anh phản công, Đồ Ngọc liền lợi dụng chiều dài cánh tay để giữ chặt hai vai anh, rồi nâng lên, ôm chặt đầu anh!

Trong chớp mắt, mọi thứ trở nên tối om, con chó lớn sủa inh ỏi.

Rầm rầm, rổn rảng, lanh canh…

Anh vùng vẫy cào cấu loạn xạ, những cuốn sách trên chiếc bàn nhỏ lần lượt rơi xuống, chiếc bàn nhỏ cũng không thể thoát khỏi số phận, bị gãy một chân.

Sau vài hiệp, anh đã bị Đồ Ngọc đè xuống giường. Chiếc quần rộng thùng thình của anh vốn đã lỏng lẻo, nay lại càng tiện lợi để Đồ Ngọc cởi ra.

Đánh nhau xong, toàn thân đổ mồ hôi, nóng bừng nhưng chất lỏng chảy vào khe mông lại lạnh đến lạ thường.

Anh quay lại nhìn, thấy Đồ Ngọc đang cầm trong tay một chiếc lọ trong suốt dài bằng ngón tay.

Chết tiệt, cái này còn có loại di động à!

Nhìn thấy có người muốn giở trò yêu râu xanh, anh thoáng nhìn thấy Bánh Mì ở bên cạnh giường, vẫy đuôi nhìn anh hưng phấn, anh vội vàng vùng vẫy như sắp chết: “Nhốt chó vào phòng tắm!”

Đồ Ngọc không kịp giữ chặt anh, trước tiên cậu nhảy lên bắt lấy anh lần nữa, sau đó lười biếng quay đầu, huýt sáo về phía con chó.

Bánh Mì nhìn cậu, cậu chỉ vào phòng tắm. Thế là con chó bước những bước nhỏ, nhanh nhẹn tự bước vào.

“Đi đóng cửa lại!”

Đồ Ngọc nhíu mày đứng dậy đóng cửa phòng tắm lại, cậu không còn kiên nhẫn nữa mà tóm lấy Mục Phương Sinh, kéo mạnh anh về phía mình, rồi lao thẳng vào.

Quy đầu to nhất phá vỡ cửa vào trước, rồi sau đó là thân trụ không ngừng tiến sâu vào.

Dù bị Đồ Ngọc chọc cả đêm nhưng cơ thể vẫn không thích ứng được với sự xâm nhập này, hơn nữa hậu môn vẫn chưa hết sưng, cái của nợ kia của Đồ Ngọc khuấy đảo khiến anh không biết đâu là đau, đâu là không đau.

Chiếc khuyên nhỏ trên núm vú của anh bị nghịch nghịch, thanh niên phía sau hôn lên phần sụn bên trong tai anh: “Anh còn chưa tháo ra à?”

“Làm sao có thời gian… Ừm, nhẹ thôi!”

“Anh rên dễ nghe quá, rên nữa đi.”

Ngón tay Đồ Ngọc nhẹ nhàng bóp nắn núm vú săn chắc của anh, khiến anh lập tức mềm nhũn ra.

Cứ thế cậu làm anh một lúc, rồi lật anh lại đối mặt, nâng một chân của anh lên, cắm lại vào.

Ở tư thế đối diện này,  Mục Phương Sinh đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, hô hấp không được đều đặn. Anh vừa quay đầu đi, cằm lập tức bị giữ lại, thanh niên trước mặt không hôn anh, chỉ vừa đâm vừa nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh.

Tuyến tiền liệt lần lượt bị tấn công, khoái cảm quét khắp cơ thể như một dòng điện, lỗ hậu không tự chủ được mà co rút, lại bị cây gậy th*t đâm mạnh vào.

Anh hoàn toàn không muốn nhìn Đồ Ngọc trong hoàn cảnh như vậy, nhưng đối phương vẫn tiếp tục hành vi này với vẻ vô cùng thích thú. Mục Phương Sinh nhắm mắt lại một lúc, đôi môi mềm mại ẩm ướt rơi xuống mí mắt anh, lông mi bị môi cọ xát ngứa ngáy, đành phải mở mắt ra. Đồ Ngọc lúc này vỗ mạnh vào mông anh một cái: “Thật dâm, kẹp thêm lần nữa nào.”

“Oắt con, chán sống rồi…”

Tiếng mắng mỏ đột ngột dừng lại, khi họ nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, tầm nhìn của họ gập ghềnh, rung chuyển hết lần này đến lần khác theo nhịp thâm nhập của Đồ Ngọc, cộng thêm tiếng thở hổn hển rất gợi cảm.

Anh lại quay đầu đi: “Em muốn làm thì làm, đừng nhìn anh như thế…”

“Thế em nhìn chỗ khác nhé?”

Ánh mắt Đồ Ngọc trơ trơ trượt xuống, dừng lại ở chỗ hở giữa hai chân anh —— nơi giao hợp của hai người.

Đuôi dương v*t chèn ép mạnh vào, to hơn cả thân, nhồi chặt anh, lấp đầy anh chắc nịch.

Trong vách ruột, chỗ nào cũng nhạy cảm, bị đánh đến tê dại.

Tiếng thở dài nặng nề chuyển thành tiếng rên rỉ, từng tiếng từng tiếng nối nhau.

Mùi mặn mà của mồ hôi hòa quyện với mùi nước hoa trên cơ thể Đồ Ngọc, đồng tử mất tiêu cự, những thứ trước mắt trở nên mờ mịt.

“Có muốn cùng nhìn không?” Đồ Ngọc hỏi anh.

Không hiểu ngay được thanh niên này muốn nhìn gì, cho đến khi cậu đặt một cái gối dưới thắt lưng anh, vừa động vừa nâng đầu anh lên.

Thế là anh nhìn thấy những đường gân nổi lên trên thân dương v*t của Đồ Ngọc, theo từng nhịp rút ra đâm vào, chất bôi trơn đã bị đánh đến lợn cợn bọt trắng bám trên thân trụ.

Ánh mắt của Đồ Ngọc cuối cùng cũng rời khỏi chỗ đó mà dừng lại trên mắt anh: “Chỗ đó của anh có màu giống với màu núm vú, nhưng giờ nó sưng rồi, đỏ lắm…”

Nghe không nổi những lời dơ bẩn đó nữa, anh ngẩng đầu lên che miệng cậu lại, Đồ Ngọc ôm chặt anh vào lòng, hai người đổi thành tư thế ngồi đối diện nhau.

Mục Phương Sinh tin rằng Đồ Ngọc làm điều đó lần đầu tiên ngày hôm qua.

Nếu không phải lần đầu thì cũng không nghiện đến mức này, đúng là điên rồ đến mức đáng sợ.

Đồ Ngọc xuất tinh vào trong anh một lần.

Anh thực sự sợ cảm giác bị bơm đầy tinh dịch, giữa chừng bắt cậu xuống lầu mua bao cao su.

Khi Đồ Ngọc quay lại còn thậm chí còn không cởi quần áo, đeo bao cao su và lại lao vào anh, nhưng đến lúc sắp bắn tinh, cậu lại tháo bao cao su ra và bắn vào trong một lần nữa.

—Vậy đeo nó nãy giờ làm gì?

Ngày mai còn phải đi làm, Đồ Ngọc còn muốn làm thêm một lần, Mục Phương Sinh cảm thấy nếu anh đấu thêm hiệp nữa nữa, đồng nghiệp sẽ cho rằng bộ dạng uể oải của anh thật sự giống như đang nghiện nên anh kiên quyết từ chối. Đồ Ngọc ngoài miệng “được thôi” nhưng lại rút chiếc còng từ cạp quần ra còng anh lại.

Cùng lúc đó, đồn cảnh sát Thành Bắc.

Phòng trực ban.

Cảnh sát phụ Đỗ Kỳ giống như một con kiến ​​trong chảo nóng, cầm điện thoại di động trong tay đi vòng quanh phòng làm việc của mình ba vòng, cuối cùng đứng dậy bấm số.

Điện thoại rất nhanh bị bắt lên, đối phương lên tiếng trước: “Tiểu Đỗ?”

“Đội trưởng Tần.” Là một cò con cắc ké lại được đội trưởng đội chống ma túy nhớ đến, trong lòng Đỗ Kỳ dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp, nhưng sau đó lại lo lắng chuyển chủ đề: “Bây giờ anh có rảnh không?”

“Hả? Có chuyện gì thế?”

“…Chuyện là thế này. Khi chị tôi lấy chồng, chị tôi đã mượn chiếc Rolls-Royce Cullinan của sĩ quan Đồ của chi đội Thành Bắc làm xe dẫn đầu.”

“Hả?”

“…Bây giờ nó đang đậu ở bãi đậu xe trên mặt đất ở khu Cảnh Viên.”

“Có người gọi cảnh sát, nói rằng phòng 901, tòa nhà 2, chung cư Cảnh Viên có đánh nhau. À thì… cảnh sát đã đến địa chỉ này trước đây một lần, cũng là một vụ đánh nhau ——  địa chỉ này là nhà của anh Mục,  lần trước cũng là anh Mục và cảnh sát Đồ đánh nhau, anh với anh Mục quan hệ tốt mà, nếu tiện thì anh đi xem thế nào được không, cũng khuyên bảo họ, chuyện gì chẳng giải quyết được bằng lời nói, sao cứ phải đánh nhau?”

Trong mấy câu không đầu chẳng đuôi của Đỗ Kỳ, Tần Vãn vẫn nắm được ý chính.

Anh ta đứng phắt dậy, mặc quần áo rồi lao ra cửa.

Căn hộ nhỏ được Mục Phương Sinh thuê trong thời gian thực tập, khi đó anh đưa chìa khóa cho Tần Vãn, với tính cách của Mục Phương Sinh, anh chắc chắn sẽ không đổi khóa.

Trong phòng lặng yên không có tiếng động, Tần Vãn gọi hai lần qua cửa cũng không có người trả lời, đành dùng chìa khóa của chính mình mở cửa.

Chiếc giường đối diện ngay với cửa, cảnh tượng thật quá sốc —— Mục Phương Sinh bị còng tay vào cột giường, còn thanh niên tên Đồ Ngọc tựa hồ đang làm gì đó trên người anh…

“……”

Nhìn thấy Tần Vãn vào nhà, Phản ứng đầu tiên của Đồ Ngọc là đắp chăn cho Mục Phương Sinh, nhìn Tần Vãn ở ngoài cửa, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Mục Phương Sinh, giọng điệu dò hỏi: “Tại sao anh ta lại có chìa khóa nhà anh!”

“Lý Triển Thành cũng có chìa khóa nhà cậu ấy, Lý Triển Thành cũng có chìa khóa nhà tôi, cho nên tôi cũng có chìa khóa của họ, chúng tôi đều có chìa khóa của nhau…” Sau khi nhận ra mình không nên trả lời câu hỏi này, Tần Vãn lập tức lấy hết can đảm hỏi: “Sao cậu lại còng tay cậu ấy?”

Đồ Ngọc: “Tôi đang định tháo còng cho anh ấy!”

Tần Vãn do dự một chút, sau đó lại xông lên: “Là ai còng tay cậu ấy?”

Sau đó, hai người lại bắt đầu đấm nhau.

Đồ Ngọc lặp lại như cái máy: “Sao anh lại có chìa khóa nhà anh Sinh!”

Tần Vãn cũng lặp lại như cái máy: “Ai còng tay cậu ấy!”

“Nửa đêm anh dùng chìa khóa mở cửa phòng là muốn làm gì?”

“Bà mẹ, hàng xóm báo cảnh sát! Tiểu Đỗ gọi cho tôi —— hai người chơi ồn ào quá đó!!!”

Mục Phương Sinh bình tĩnh nhìn trần nhà, bình tĩnh suy nghĩ: Cứu, cứu, cứu.

Hai người ở nhà này giống như đội phá dỡ, đập phá nhà anh đến mức nhiều mảnh tường rơi ra.

Thấy nhị vị này không có ý định dừng lại, chìa khóa mở còng lại bị Đồ Ngọc tiện tay đặt lên gối, Mục Phương Sinh liền tự mình mở còng, mặc vào một chiếc quần, định lên tiếng can ngăn: “Đợi đã…”

Không ai nhìn anh cả, có lẽ không ai nghe thấy anh.

Cuối cùng anh quyết định ra tay để kết thúc cuộc chiến. Anh bước cách mép giường vài bước. Cảm thấy choáng váng vô cớ, anh giơ tay đỡ trán, cao giọng: “Hai người!”

Tần Vãn vỗ một cái vào vai anh, Đồ Ngọc còn chưa kịp rút tay lại đã tát mạnh vào vai còn lại của anh – Mục Phương Sinh vốn đã choáng váng, đứng không vững bị hai người này đánh cho quay mòng mòng, xoay tròn hai vòng rồi ngã phịch xuống đất.

Trong mắt đầy sao xẹt, dựa vào khứu giác biết là Đồ Ngọc đang dìu mình. Anh cố ép mình nói: “Anh.. đói.”

Thể lực thật sự không còn, không thể nói thêm được gì, cuối cùng anh toại nguyện trợn mắt trắng ngất đi.

Nửa giờ sau, Mục Phương Sinh bình tĩnh dùng ống hút hút dung dịch đường glucose có hương đào.

Ba người chen chúc trong căn hộ nhỏ trong sự im lặng hoàn toàn.

Uống hết glucose, ống hút không hút được nữa, phát ra tiếng tiếng “rột rột”, Đồ Ngọc vội vàng lấy chiếc chai rỗng trong tay anh thay vào chiếc chai thứ hai vừa mở ra.

Tần Vãn ở bên kia có lẽ vẫn quyết tâm giữ im lặng.

Mục Phương Sinh không có ý định giúp Đồ Ngọc giải vây.

Thế là thanh niên này nở lại nụ cười hiền lành vô hại: “Đội trưởng Tần, để tôi giải thích…”

Tần Vãn xua tay: “Cậu không cần giải thích.”

Trên phim thường có những đoạn hội thoại tương tự, Mục Phương Sinh không nhịn được bật cười, quên mất vẫn đang ngậm ống hút, liền bị sặc.

Anh ho đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Tần Vãn quay đầu lại ném cho anh một ánh mắt sắc như dao, rồi đổi từ tư thế ngồi xổm sang ngồi hẳn xuống, xoa đầu con golden bên cạnh, nói: “Tôi biết mà.”

Lại nhìn Đồ Ngọc, “Việc đầu tiên cậu làm là lấy chăn che cho cậu ấy, tôi cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.”

Căn hộ lại rơi vào im lặng. Ước chừng chừng một phút, Tần Vãn công khai rút ra một điếu thuốc —— chỉ có một điếu thuốc, không có bật lửa, chĩa điếu thuốc vào Đồ Ngọc: “Làm thì làm, mắc gì phải còng tay cậu ấy? Tay cậu ấy bị cạ rách da rồi.”

Đồ Ngọc còn chưa kịp nói gì thì Mục Phương Sinh ngồi khoanh chân trên giường uống đường glucose đã nói: “…Tại tôi thích vài thứ đặc biệt.”

Lại có ba bốn giây im lặng nữa.

“Á!”

Tần Vãn bỗng nhiên hét lên một tiếng như bị giẫm phải đuôi, vô cùng khẩn trương nói: “Đừng nói chi tiết như vậy cho tôi!”

Mục Phương Sinh cắn ống hút, nhướng mày: “Là cậu hỏi mà?”

“Tôi hỏi cái gì?——  Tôi vội vàng chạy ra ngoài mà còn chưa kịp báo với vợ, em ấy mà về không thấy tôi sẽ lo lắng, tôi phải về đây!”

Vừa đi tới cửa liền quay đầu lại nói: “Nhân tiện, bác sĩ nói chân của Trương Cát Bân có thể xuất viện, ngày mai sẽ chuyển đến trại tạm giam.”

Nói xong anh ta đóng cửa từ bên ngoài.

Đồ Ngọc quay lại với anh, thay vì lên giường thì quỳ nửa người xuống đất, hai tay đặt ở mép giường như chân chó, ánh mắt dán chặt vào anh: “Anh Sinh, em có thể ước một điều không?”

Mục Phương Sinh nhìn cậu một cái, Đồ Ngọc liền ước một điều: “Em muốn ngủ chung với anh.”

Bây giờ đã 2 giờ sáng, ngày mai còn có việc, nếu không ngủ sẽ sụm bà chè luôn mất.

Thở dài, anh đặt chai glucose rỗng thứ hai xuống, đi vào trong, chừa ra một nửa chiếc giường.

Đèn tắt, đã quá muộn, tiếng ve sầu cũng ngừng kêu.

Thỉnh thoảng, xa xa có thể nghe thấy tiếng gầm rú của máy bay bay qua.

Lá dừa mọc dài đến nỗi đập qua đập lại vào kính cửa sổ.

Bên gối Đồ Ngọc đã ngủ rồi —— nắm ngón tay út của anh.

Vốn dĩ cậu nắm cả bàn tay anh, nhưng thời tiết quá nóng, chẳng bao lâu lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, khi anh lấy ra thì thấy Đồ Ngọc đang rên rỉ, cau mày muốn tỉnh lại, liền nhanh chóng đút lại một ngón tay.

Nắm lấy ngón tay út của anh, lông mày Đồ Ngọc chậm rãi thả lỏng.

Dưới ánh trăng,anh cẩn thận nhìn sắc mặt Đồ Ngọc, không ngờ thằng nhóc này lại luôn cảm thấy bất an như vậy. Nhìn qua cứ nghĩ cậu là một đứa trẻ được chiều chuộng rất nhiều.

Có vẻ như Đồ Ngọc chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì về gia đình mình.

——Bố mẹ danh tiếng đã ly hôn, không dành thời gian cho con cái nhưng cả hai đều tiêu rất nhiều tiền?

Hay cậu là con ngoài giá thú của danh môn vọng tộc nào mà không cho vào hộ khẩu được?

Hồi nhỏ anh xem quá nhiều phim truyền hình Hồng Kông, trong đầu vẽ ra đủ loại bi kịch gia đình cho Đồ Ngọc, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng bò dọc theo hệ thần kinh, toàn thân như rơi vào trong đống bông mềm mại phơi dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt anh lại nhìn vào khuôn mặt này. Đèn xe đi ngang qua tầng dưới, ánh sáng lướt qua trên mặt Đồ Ngọc, anh lại nhìn thấy vết sẹo nhỏ ở cuối mắt trái Đồ Ngọc.

Thực ra đó không phải là một vết sẹo gì cả, chỉ là một chấm nhỏ, nông —— không biết có phải do bị đầu bút chọc vào khi còn nhỏ nghịch ngợm hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương