Nguyệt Nhi Viên
Chương 7

Tháng tám vào hạ, cả phương bắc đều trở nên oi bức, mồ hôi đổ như mưa. Một người một ngựa, từ phương nam tới phương bắc.

Người cưỡi ngựa chính là người đưa tin của thành Hoán Sa, trước kia cũng là một người trong đội quân Hắc Sam, là huynh đệ của Tần Bất Hoán. Hắn nhận lệnh đến kinh thành, trên đường phố náo nhiệt, thúc ngựa rẽ vào một dinh thự mỹ lệ mà trang nhã.

Nơi đây chính là một trong những sản nghiệp của Phương phủ, phu thê thành chủ vào kinh, đều ở chỗ này. Phòng tuy nhỏ nhưng lại rất trang nhã, tinh tế, có chút xa hoa, cho dù là phú thương hoàng tộc cũng chẳng thể sánh bằng.

Hắn xuống ngựa, xách tay nải, đi vào đại sảnh.

Chính giữa đại sảnh, Tần Bất Hoán đang ngồi ở vị trí chủ vị, hắn vận áo bào màu xanh thẫm, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, mắt hơi híp lại, nghe báo cáo về sinh ý khắp kinh thành.

"Hai tuần nay, các nữ nhân trong kinh thành đều tranh nhau mua y phục màu xanh lam, mấy gian bố y, tơ lụa, vải dệt đều cung không đủ cầu." Một người nam nhân đang đứng báo cáo, rồi mở những sổ sách đã được tính toán kỹ lưỡng cho Tần Bất Hoán xem qua.

"Đã biết nguyên nhân chưa?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

"Là do Lý Cẩm Nương của 'Điềm Thủy trang' ở thành bắc tạo nên. Nàng sinh ra đã kiều diễm, quyến rũ, lại biết ăn vận, mỗi lần có y phục mới là đám nữ nhân liền bắt chước theo."

Tần Bất Hoán ngẩng đầu, trong đôi con ngươi đen láy là sóng nước xao động.

"'Điềm Thủy trang' cũng hay bàn sinh ý với chúng ta?"

"Vâng, Tần tiên sinh đã gặp qua vị Lý Cẩm Nương kia rồi."

Mày rậm nhíu chặt, hắn cố gắng nhớ lại.

Phải rồi, hắn đã từng gặp qua nữ nhân đó. Mấy ngày qua, Lý Cẩm Nương thiên kiều bá mị luôn đi theo phụ thân, đã vào đây mấy lần rồi. Ngoài miệng thì nói lo nghĩ cho sinh ý trong nhà, nhưng đôi mắt hoa đào quyến rũ kia vẫn luôn lưu luyến trên người Tần Bất Hoán.

Nàng phong hoa tuyệt đại, ánh sáng kiều diễm bắn ra tứ phía, thậm chí còn đẹp hơn Y Vũ. Theo lý thì hắn nên cảm thấy hứng thú với nàng mới đúng...Chỉ là, lúc đầu có chút kinh diễm rồi lập tức biến mất, tầm mắt của hắn tự động chuyển đi, chẳng chút lưu luyến. Ngay cả khi nàng ta đã tự hạ thấp địa vị, ra sức bắt chuyện, cũng không thể khơi dậy được hứng thú của hắn.

Không phải hắn đã hạ quyết tâm phải lấy được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ sao? Nhưng hiện tại, mỹ nhân đã xuất hiện trước mặt, hắn lại vô tâm theo đuổi. Tâm của hắn sớm đã đặt ở nơi khác rồi!

Ban đêm, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ cần thấy mặt trăng sáng trong, sẽ nhớ ngay tới thiếu nữ tròn trịa kia. Sự hồn nhiên, lương thiện, sôi nổi cùng với thân thể ấm áp, mềm mại và cánh môi ngọt ngào của nàng...

Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ nôn nóng, hắn thầm cắn răng một cái, ra sức xua hết dáng vẻ chấn kinh của mình trước khi chia tay nàng ra khỏi đầu.

Người từ đầu đến cuối vẫn đứng ở cửa đại sảnh, liền bước nhanh vào.

"Sao rồi, thiếu tơ lụa màu nào vậy?" Hắn hỏi, mệt mỏi cởi áo choàng dính đầy bụi đường.

"Màu xanh lam."

"Đơn giản thôi, khi ta về thành Hoán Sa, sẽ báo cho phu nhân biết, muốn bao nhiêu cũng có." Người nọ khí khái nói, rồi từ trong tay nải lấy ra một cái hộp gỗ, đẩy về phía Tần Bất Hoán.

"Đây là rau cải ướp muối được làm từ mùa xuân, phu nhân bảo ta mang tới cho ngài. Phu nhân nói, phu nhân vẫn nhớ ngài thích ăn cái này."

"Là muội ấy bảo ngươi đến?" Tần Bất Hoán nhàn nhạt hỏi.

"Phu nhân nói, ngài đã ở lại kinh thành hơn bốn tháng, phu nhân có chút lo lắng nên bảo ta tới xem."

"Sinh ý xử lý rất thỏa đáng, không cần lo lắng." Người nọ gãi gãi đầu: "Phu nhân còn nói.."

Tần Bất Hoán nhíu mày, không hề hé răng.

"Phu nhân nói, nàng không lo sinh ý mà là ngài." Người nọ đáp lại, trong lòng âm thầm bội phục.

Woa, phu nhân đúng là liệu việc như thần, ngay cả câu trả lời của Tần tiên sinh, phu nhân cũng biết rõ ràng.

Khuôn mặt tuấn tú cứng nhắc, khóe miệng hơi giật giật.

Phương Y Vũ trở nên dịu dàng như thế từ bao giờ vậy? Chẳng những phái người vượt ngàn dặm xa xôi đưa đồ ăn tới, còn ân cần hỏi han, so với người thân còn chu đáo hơn.

"Muội ấy còn nói gì nữa?" Trực giác nói cho hắn biết, chắc chắn nữ nhân kia đang giở trò.

"Phu nhân bảo ta mang hộp gấm tới, dặn nhất định phải giao tận tay ngài.” Người nọ vô cùng thận trọng, từ trong ngực lấy ra một bao vải dầu.

Dưới mấy lớp vải là một hộp gấm hình chữ nhật trang nhã, tinh xảo, trên nắp hộp có một cái khóa bạc xinh xắn, có khắc ấn tín của thành Hoán Sa.

Tần Bất Hoán nhận lấy hộp gấm, đầu ngón tay hơi vận khí, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, khóa bạc bị đánh gãy, hộp gấm liền bật mở.

Dưới đáy hộp gấm lót một tấm vải nhung màu hồng, ở chính giữa là một tấm thiệp mời.

Là thiệp mời của Nguyệt Nhi!

Trong nháy mắt, hô hấp của hắn chợt ngừng lại, sắc mặt chuyển thành tái mét.

“Đây là cái gì?!” Tiếng rống vĩ đại vang lên, suýt chút nữa là phá tan nóc nhà.

Hắn lập tức đứng dậy, một tay nắm chặt y phục của kẻ xui xẻo kia, đôi mắt hổ mở to trừng đối phương.

Nàng phải thành thân sao? Nguyệt Nhi của hắn phải gả cho nam nhân khác?!

“Ơ…cái này…” Người nọ rụt rụt cổ, sợ đến mức run lẩy bẩy.

Má ơi, Tần tiên sinh trước mặt giống như bị quỷ ám, vẻ mặt hung dữ, đâu còn dáng vẻ hữu lễ ngày thường nữa?

Tất cả đều cảm nhận được cơn phong ba này không hề nhỏ, mọi người giống như chim cút vội trốn sang hai bên, không dám bước ra.

“Nói!” Bàn tay hữu lực, điên cuồng lắc.

Người nọ toàn thân đau nhức, hắn hoài nghi nếu còn không mở miệng thì sẽ bị đứt thành 18 khúc, nên vội vàng mở lời.

“Là, là công tử thành Cẩm Tú, vài ngày trước đã tới phủ cầu thân…”

Con ngươi đen nheo lại, lửa giận tuôn trào: “Hắn muốn thành thân cùng Nguyệt Nhi?”

Người nọ cẩn thận gật đầu.

“Còn nữ nhân đáng chết kia cứ như vậy mà gả Nguyệt nhi đi?” Hắn nguy hiểm hỏi, tức giận đã chuyển thành sát ý.

Hiện tại, kẻ xấu số bị xách lơ lửng giữa không trung giống như một khối thịt treo cao, ra sức lắc đầu.

“Không, phu nhân nói, chuyện này phải đợi ngài về bàn bạc, nàng chỉ in trước tấm thiệp mời đề người xem có hợp không thôi.” Hắn thật khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm oán giận Phương Y Vũ.

Hu hu, phu nhân gạt người ta, còn nói Tần tiên sinh sẽ tiếp đãi hắn vô cùng ‘nồng nhiệt’ nữa!

Bàn tay nắm chặt bất ngờ buông ra, người nọ liền ngã xuống đất. Hắn vội vàng bò về phía cửa, chạy thục mạng, không dám ở lâu.

Tần Bất Hoán nắm tay thành quyền, đứng bất động giữa đại sảnh.

Ý của Phương Y Vũ vô cùng rõ ràng, nàng chỉ dùng một mưu kế nhỏ, muốn bức hắn quay về thành Hoán Sa. Tấm thiệp mời kia là muốn ám chỉ, nếu hắn không quay về, sẽ gả Nguyệt Nhi ra ngoài.

Tuy thành Cẩm Tú có chút thua kém so với thành Hoán Sa, nhưng cũng là thành lớn số một số hai ở phương nam. Không ít khuê nữ phương nam đều coi những công tử của thành Cẩm Tú là con rùa vàng, mơ tưởng muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng. Mà tên kia lại nhìn trúng Nguyệt Nhi, muốn thú nàng làm thê tử.

Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của hắn…

Cảm giác chua xót, ghen tuông không ngừng quay cuồng trong lồng ngực Tần Bất Hoán, báo hiệu cho một cơn giông bão. Nghĩ tới chuyện Nguyệt Nhi phải gả cho nam nhân khác, hắn liền phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Tấm thiệp mời trong tay hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nháy mắt đã bị vo thành một cục.

“Chuẩn bị ngựa.” Hắn lạnh lẽo nói, trong lòng đã hạ quyết định.

Một người hầu nổi lên dũng khí, đứng từ xa hỏi: “ Ừm, Tần tiên sinh định đi đâu ạ?”

“Thành Hoán Sa.”

Về thành Hoán Sa, không chỉ có Tần Bất Hoán mà trang chủ Lý Hạo của ‘Điềm Thúy trang’ cũng theo đuôi tới. Mấy chiếc xe ngựa hoa lệ đi theo phía sau, chậm rãi quay về phương nam.

Lý Hạo có quan hệ buông bán với Phương gia nên hàng năm vẫn hay tới phương nam, mua hoa quế mùa thu. Chỉ là lần này, đến cả viên ngọc quý trên tay hắn cũng mang đi theo.

Đội ngựa thồ vẫn chưa dừng lại, nam nhân trên lưng tuấn mã đã nhảy xuống, vội vàng chạy vào Phương phủ. Đám người hầu nhìn thấy hắn đều trợn tròn mắt, thì thầm với nhau, còn có mấy cái chân như được bôi dầu, vội vã chạy đi mật báo.

Tần Bất Hoán về rồi! Ở trước mặt mọi người hôn Nguyệt Nhi, lại ‘chạy án’ mất mấy tháng, cuối cùng hắn cũng trở lại, đây chính là đại tin tức đó!

Hắn chẳng coi ai ra gì, đi thẳng vào đại sảnh, vẻ mặt hung tợn, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa lúc trước.

“Nguyệt Nhi đâu rồi?” Nhìn người ngồi ở đại sảnh, hắn trực tiếp hỏi.

Phương Y Vũ đặt cuốn sách xuống, hơi mỉm cười.

“Huynh về rồi à? Là hai hộp cải dầu ướp muối đó đã gợi lên cảm xúc nhớ cố hương, mới khiến huynh bỏ kinh về sao?” Nàng trêu chọc.

“Nàng ấy đâu?” Tần Bất Hoán gằn từng chữ, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Ai cơ?” Y Vũ giả ngu.

“Đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta.” Hắn lạnh lùng nói.

“Mới đó mà đã không đợi được à? Sao huynh không nghĩ Nguyệt Nhi phải đợi hơn bốn tháng rồi?” Y Vũ không chút sợ hãi, cầm lấy bút chu sa, thong thả phê duyệt sổ sách.

“Nàng ấy đợi ta?” Mày rậm nhíu chặt, tim hắn bỗng nhiên nhói đau.

Không thể phủ nhận, hắn thật sự đã quá tàn nhẫn với Nguyệt Nhi. Sau khi hôn nàng xong, liền quay đầu bỏ đi, chắc chắn nàng sẽ rất đau lòng và mệt mỏi.

Y Vũ lườm hắn một cái, bình thản nói: "Huynh vừa rời đi, hàng đêm trong phủ vẫn nghe thấy tiếng khóc của muội ấy." Âm thanh kia thật sự làm cho người ta mất ngủ đó!

"Ta cần thời gian để suy nghĩ." Tần Bất Hoán cứng ngắc đáp.

Y Vũ mỉm cười, nghiêng người ra trước, vô cùng hứng thú nhìn hắn.

"Rất rung động đúng không? Huynh không thể ngờ, bản thân lại..."

"Im miệng!" Hắn lớn tiếng quát.

Nàng nhún vai, không tiếp tục vuốt râu hổ nữa, chỉ là nụ cười vẫn giữ nguyên.

"A, tức giận rồi!" Y Vũ lẩm bẩm, tiện tay phê vài nét bút vào sổ.

Trong phòng chìm vào tĩnh lặng, Tần Bất Hoán híp mắt, nhìn chằm chằm Y Vũ một lúc lâu, mới mở miệng.

"Chuyện của tiểu tử thành Cẩm Tú kia là như thế nào?" Nghĩ đến tấm thiệp mời kia, hắn liền tức giận.

"Ai, chẳng phải ta đã nói với huynh rồi sao? Hắn tới cửa cầu thân mà!" Y Vũ rũ mắt xuống, che đi ý cười đong đầy đáy mắt.

"Thiếu niên đó huynh cũng từng gặp qua, hắn tri thư đạt lễ, nhân hậu thiện lương, còn có gia tài bạc vạn, là thành chủ tương lai của thành Cẩm Tú." Nàng chọn toàn lời hay ý đẹp, mặc kệ sắc mặt tái mét của Tần Bất Hoán.

"Hắn gặp Nguyệt Nhi rồi?"

"Gặp rồi." Y Vũ gật đầu, biết ngọn lửa đã bùng cháy, lại tiếp tục quạt gió đốt lửa.

"Hơn hai tháng trước, hắn đến phủ bái phỏng, không may nhiễm phòng hàn, nên phải ở lại đây. Trong lúc ốm đau, Nguyệt Nhi có chăm sóc hắn, nên đã nảy sinh tình cảm."

Đôi mắt đen hơi nheo lại.

"Nguyệt Nhi cũng có ý với hắn?" Hắn khàn giọng hỏi.

"Cái này phải hỏi muội ấy." Y Vũ vòng vo đáp.

"Được lắm." Ngoài miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt dọa người của Tần Bất Hoán lại chẳng chút liên quan đến chữ 'được' kia.

Y Vũ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Đối phương nói, bất kể Nguyệt Nhi có bộ dạng gì, hắn đều thích cả."

"Ánh mắt rất khá." Những lời này như được rít qua kẽ răng.

"Vậy là huynh đồng ý mối hôn sự này rồi?" Y Vũ nhíu mày.

Tần Bất Hoán lắc đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, dáng vẻ có chút hung tợn: "Đáng tiếc, ta không đồng ý. Nguyệt Nhi đã gả đi rồi, nếu hắn bằng lòng, có thể tới uống ly rượu mừng."

"Ai?" A, gả cho ai vậy, sao nàng không biết nhỉ?

"Ta."

Sâu trong Phương phủ, đình viện cũng không thay đổi nhiều lắm, Tần Bất Hoán đẩy cửa gỗ ra, đi vào chỗ ở của mình. Sân viện vô cùng sạch sẽ, không có lá rụng hoa tàn, nhìn qua cũng biết có người thường xuyên quét dọn.

Trong thư phòng, sách vở, nghiên mực vẫn đặt ở chỗ cũ.

Hắn cởi áo choàng, mày nhíu chặt, đang nghĩ xem có nên lập tức đi tìm Nguyệt Nhi không.

"Tần tiên sinh." Giọng nói yểu điệu truyền tới, kèm theo một làn hương ngọt ngấy làm cho xương cốt người nghe mềm nhũn.

Hắn quay đầu, vừa thấy Lý Cẩm Nương không mời tự đến, mày càng nhíu chặt hơn.

"Lý cô nương." Hắn lạnh nhạt gật đầu.

"Gian phòng này lớn quá, ta bị lạc đường rồi." Lý Cẩm Nương vô tội nói, chớp chớp đôi mắt đẹp, ánh mắt lướt một vòng quanh phòng.

"Chỗ dành cho khách ở phía nam." Tần Bất Hoán nhàn nhạt nói, có ý đuổi khách.

Lý Cẩm Nương lại không nghe ra, tự mình ngồi xuống, dáng vẻ uyển chuyển, tao nhã, nhất cử nhất động đều tản ra sức quyến rũ vô hạn, như đã luyện trước gương đồng hàng trăm lần.

“Mấy ngày xóc nảy, chân của ta đau quá, đi không vững nữa.” Ả nhẹ nhàng nói, rồi mỉm cười khích lệ với hắn.

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hắn chẳng them để ý đến Lý Cẩm Nương, đôi mắt chim ưng đảo loạn quanh phòng, như muốn tìm người.

Lần thứ hai cửa gỗ bị đẩy ra, tiếng chân nhỏ nhặt đi về phía thư phòng. Đó là một thiếu nữ nhỏ xinh, vận bộ váy gấm mà nguyệt nha, bên eo thắt một sợi dây lụa màu đỏ tươi, ngũ quan thanh tú mà ưu nhã. Đôi mắt ngập nước khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thư thái trong lòng.

Nàng xách giỏ gỗ, đi đến trước cửa, lúc nhìn thấy Tần Bất Hoán, vẻ mặt thoải mái lập tức biến thành hư không.

Ánh mắt nóng rực của hắn biến thành thất vọng, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái liền thu hồi tầm mắt.

Chết tiệt, hắn còn tưởng là Nguyệt Nhi chứ…

“Ngươi phụ trách quét dọn nơi đây?” Tần Bất Hoán hỏi, cho rằng thiếu nữ này là nha hoàn phụ trách quét dọn.

Nàng ngây ngốc gật đầu, thủy mâu vẫn dõi theo hắn.

“Làm tốt lắm.” Hắn gật đầu tỏ ý khen ngợi, tiếp tục chuyển đề tài.

“Nguyệt Nhi đâu?” Đây là chuyện hắn muốn biết nhất.

Thiếu nữ trợn to mắt.

“Người mới vào phủ à?” Hắn mất kiên nhẫn hỏi, rồi liếc nàng một cái, cảm thấy nha hoàn này thật chậm chạp.

Hai mắt nàng càng trợn to, vẫn không mở miệng.

Tần Bất Hoán rủa thầm một tiếng, không hỏi nữa.

Thiếu nữ hít sâu một hơi, bước lên trước, rót trà cho hắn, hai tay trắng nõn hơi run rẩy. Nàng buông mí mắt, kiềm chế kích động muốn ngắm hắn.

Hắn không hề nhận ra! Hắn lại không nhận ra nàng chính là Thi Nguyệt Nhi!

Hơn bốn tháng trước, sau khi Tần Bất Hoán chạy trốn trước mặt mọi người, nàng tỉnh táo lại liền tương tư khôn nguôi. Nàng rất nhớ hắn, càng nghĩ càng nhớ, càng nhớ càng ăn, lúc ấy, dạ dày của nàng giống như một cái động không đáy.

Cuối cùng, lúc trong thành đối mặt với nguy cơ thiếu hụt lương thực, Nguyệt Nhi đã ăn đến hỏng dạ dày.

Nàng nằm trên giường rên rỉ gần một tháng, ngoại trừ cháo trắng, những món khác vào miệng liền nôn hết ra. Tất cả đều nhờ dì Hi sắc thuốc, điều dưỡng thay thế, mới nhặt về một cái mạng cho nàng.

Qua cơn bạo bệnh, thân thể tròn vo kia giống như quả bóng bị rút sạch hơi, nhanh chóng gầy rộc đi. Vì điều dưỡng thân thể cho nàng, mỗi ngày dì Hi đều tận lực sắc thuốc, nắm chóp mũi nàng, rót thuốc vào miệng nàng. Lại còn chuẩn bị một thùng nước thuốc, nóng hầm hập, bắt nàng mỗi ngày ngâm nửa canh giờ.

Sau khi khỏi bệnh, khẩu vị của Nguyệt Nhi bị giảm sút mạnh. Lúc thấy nàng để lại nửa bàn đồ ăn, dì Hương vô cùng kinh hãi, vội chạy đi báo cáo Y Vũ, nàng còn tưởng rằng Nguyệt Nhi vẫn chưa khỏi bệnh.

Nguyệt Nhi mà lại bỏ thừa thức ăn à! Chẳng lẽ trời sắp đổ huyết vũ rồi?

Cũng không biết có nên gọi là trong họa có phúc không nữa? Thân thể tròn vo kia dần trở nên nhỏ xinh, gương mặt tròn xoe biến thành mặt trái xoan, cằm thon gầy, đôi mắt to tròn khiến người ta vô cùng thương tiếc.

Mọi người đều nói nàng trở nên kiều diễm, nhưng nàng chỉ cần ánh mắt của một người. Bây giờ, tuy hắn đã quay về, nhưng lại không nhận ra nàng!

Vốn đang giận đến phát run, nhưng ngẫm kỹ lại, Nguyệt Nhi liền cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Tần Bất Hoán không nhận ra nàng, phải chăng là vì nàng thật sự quá khác biệt so với lúc trước? Hiện tại, có phải nàng biến thành mỹ lệ rồi?

Cảm xúc chờ mong, lúc nhìn thấy Lý Cẩm Nương lập tức tan thành mây khói.

Ai, nàng hưng phấn cái gì chứ? Cho dù nàng thật sự trở nên mỹ lệ, nhưng vẫn kém xa vị mỹ nữ thiên kiều bá mị trước mắt này!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bịt kín một tầng u oán, không hề phát hiện, cặp mắt sắc như chim ưng kia đang đăm chiêu nhìn mình.

Lý Cẩm Nương hé đôi môi đỏ mọng, cười duyên dáng.

“Ta không ngờ, đến phương nam lại mệt như vậy, biết trước sẽ chẳng tới chọn tơ lụa rồi.” Ả than phiền, âm thầm ám chỉ, vì hắn mà ả phải bôn ba đường dài.

Nghe thấy tin hắn phải về phương nam, trong lòng Lý Cẩm Nương vô cùng gấp gáp. Chọn tơ lụa chỉ là cái cớ, bất kỳ ai cũng nhìn ra được, là ả theo đuôi hắn.

“Ngươi có thể không đến mà.” Tần Bất Hoán thản nhiên nói, ánh mắt vẫn dõi theo nha hoàn giả bộ cầm khăn lau dọn trong góc, nhưng thực ra là đang dựng tai nghe lén.

Động tác pha trà kia, cử chỉ lau bàn kia, vẻ mặt cẩn thận lúc nghe lén kia…từng cái giơ tay, nhấc chân đều khiến cho hắn cảm thấy nhàn nhạt quen thuộc.

Nụ cười của Lý Cẩm Nương lập tức cứng đờ.

“Tơ lụa trong kinh thành ta đã chọn hết, đích thân tới thành Hoán Sa chọn lựa, tuy hơi vất vả song lại rất đáng giá.” Mắt thấy hắn không chút cảm kích, ả lại chuyển đề tài vào tơ lụa.

Gương mặt tuấn mỹ của Tần Bất Hoán làm cho ả thần hồn điên đảo, sự lãnh đạm của hắn càng khiến ả mê muội. Ả kiên định nghĩ rằng, sự lãnh đạm đó chỉ tồn tại vì ả thôi.

Hiện tại, hắn còn chẳng thèm đáp lời, ánh mắt vẫn không rời tiểu nha hoàn kia.

Vẻ mặt Lý Cẩm Nương càng cứng ngắc, hai tay trong áo nắm chặt lại, từ khi sinh ra đến nay, ả chưa từng bị nam nhân vắng vẻ như thế. Có ả ở đây, hắn ta không hề nhìn, lại dám nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn kia!

Chỉ là một tiểu nữ nhân non nớt, có vài ba phân tư sắc, sao hắn có thể chuyên tâm như vậy?

Tự tôn của nữ nhân, nhất là tự tôn của mỹ nữ, tuyệt đối không thể bị tổn thương!

Không cam lòng bị lạnh nhạt, trong mắt Lý Cẩm Nương hiện lên hận ý, nhưng vẫn duy trì vẻ tươi cười. Ả tao nhã nhấc tay lên, vẫy vẫy Nguyệt Nhi.

“Ngươi qua đây, rót trà cho ta.” Giọng nói vô cùng êm tai song lại khiến người ta không dám khen tặng.

Nguyệt Nhi dừng động tác, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn chậm rãi bước qua.

Hừ, kể cả phu nhân Phương Y Vũ cũng chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nha hoàn và người hầu trong phủ đâu! Nàng lẩm bẩm trong lòng.

Nguyệt Nhi từ từ cầm một cái chén lên, nhấc ấm trà, rồi lén đánh giá Lý Cẩm Nương.

Phải thừa nhận, tuy thái độ của nữ nhân này không tốt, nhưng lại rất xinh đẹp. Đây chính là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ hắn chọn sao?

Cảm giác chua xót và cay đắng sau hơn bốn tháng ly biệt, lại trỗi dậy trong lòng nàng.

Không phải đã tự nói với bản thân, đừng ôm ấp bất kỳ hy vọng gì với hắn sao? Tuy nàng đã gầy đi, cũng kiều diễm hơn, nhưng chắc chắn vẫn chưa đủ để lọt vào mắt hắn.

Trong lòng rối loạn, nàng không để ý tới dưới chân đột nhiên xuất hiện một chiếc giày thêu, cản trở bước chân của nàng. Nguyệt Nhi vừa bước đến, liền bị vấp ngã.

“Á!” Nguyệt Nhi khẽ kinh hô, thân thể lung lay ngã về phía trước, ấm trà trong tay cũng bị hất bay. Toàn bộ nước trà trong ấm đều văng ra theo hình vòng cung, ‘rầm’ một tiếng, giội hết lên tay áo của Lý Cẩm Nương.

Nàng thấy rất rõ, chiếc giày thêu kia là cố ý cản trở nàng!

Ngẩng mặt lên, Nguyệt Nhi xin thề, đã thấy vẻ hung ác thoáng qua trong mắt Lý Cẩm Nương. Vẻ mặt đó lập tức khiến cho dung mạo tuyệt mỹ của Lý Cẩm Nương giống như đêm tối đáng sợ.

Lý Cẩm Nương nhấc ống tay áo ướt sũng lên, khẽ cắn môi, kiềm chế ý cười, định tát Nguyệt Nhi một cái.

Mắt thấy bàn tay nhỏ nhắn nhưng lực đạo vô cùng lớn kia sắp vung tới trước mặt, lại nhìn vẻ mặt độc ác của Lý Cẩm Nương, Nguyệt Nhi liền biết ả ta chắc chắn sẽ dùng hết lực, nếu bị đánh trúng thì sẽ rất đau!

Dưới tình thế cấp bách, Nguyệt Nhi sợ hãi la to: “Tần Bất Hoán!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương