Nguyệt Nhi Viên
-
Chương 10: Hoàn
"Nguyệt Nhi." Một giọng nữ dịu dàng truyền đến cùng với hương thức ăn nhàn nhạt.
Dưới chăn không có động tĩnh gì.
"Nguyệt Nhi." Người nọ lại gọi.
Chăn mỏng hơi giật giật, lộ ra một đôi mắt sương mù, buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời sáng trưng, sau một đêm mưa gió, bầu trời càng xanh hơn.
Thế nhưng, nàng rất buồn ngủ, cuộn tròn thân mình ở trên giường sờ loạn, vẫn không thấy nguồn nhiệt ấm áp đêm qua đâu. Sờ sờ mò mò, cơn buồn ngủ lại đột kích, nàng tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục lâm vào mộng đẹp.
"Nguyệt Nhi."
Ồn ào quá đó!
"Ừm?" Nàng lười biếng đáp, lại rúc đầu sâu vào trong chăn.
"Nguyệt Nhi, dậy thôi."
"Ta ngủ một lát thôi, chỉ một lát nữa thôi…" Nàng mơ màng nói, khăng khăng đòi quay về chơi nốt ván cờ với Chu Công.
Người nọ cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
"Nguyệt Nhi, mặc y phục vào đã."
Y phục?
Á! Nguyệt Nhi lập tức kinh sợ, sâu ngủ cũng bị dọa chạy mất. Nàng nhô đầu ra, lúc này mới phát hiện dì Hỉ đang đứng trước giường, còn Tần Bất Hoán tối hôm qua ôm chặt nàng đã biến mất.
"Tỉnh chưa?" Dì Hỉ hỏi, tay còn xách theo hòm thuốc, chậm rãi ngồi xuống mép giường, ánh mắt lướt một vòng trên người Nguyệt Nhi.
Mặt nàng đỏ bừng, ôm chặt chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Dì Hỉ khẽ mỉm cười, mở hòm thuốc, lấy ra một vài loại thảo dược.
"Tần Bất Hoán nói hôm qua con dầm mưa, sợ con nhiễm phong hàn nên sáng sớm đã tới tìm ta."
Nàng nghiêm túc nói: "Đưa tay ra, ta bắt mạch cho."
Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đưa tay, dùng cằm kẹp lại chăn, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Dì Hỉ chẩn mạch, chưa đầy một khắc đã thu tay về. "Không có việc gì, hai ngày này nhớ vận thêm y phục, đổ mồ hôi cũng đừng lau, uống thêm ít thuốc bổ là khỏi."
"Vâng." Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Một hộp dược cao nhỏ được đặt lên giường.
"Bôi cái này đi." Dì Hỉ hiền từ nói.
"Dạ?" Nàng khó hiểu chớp chớp mắt.
"Nhìn vào cánh tay của con đi."
Nguyệt Nhi dựa theo chỉ thị, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay có vài chỗ màu đỏ nhạt, giống như là bị người nào cắn. Nàng hô nhỏ một tiếng, rồi giơ cánh tay lên nhìn kỹ, vẫn không nghĩ ra đã đụng vào đâu. Là vấp ngã chăng? Cũng không giống, nàng đâu có cảm thấy đau!
"Đó là dấu hôn." Dì Hỉ thản nhiên nói.
Nguyệt Nhi thở dốc vì kinh ngạc, mặt lập tức đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn, xấu hổ cực kỳ.
Tối hôm qua ngủ thẳng đến nửa đêm, Tần Bất Hoán liền không thành thật, vừa hôn vừa dùng tay quấy rầy mộng cảnh của nàng. Cơ thể nam nhân nóng rực bao phủ lấy nàng, nhàn nhã mê hoặc nàng.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, còn cầu mong gì hơn, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
Nguyệt Nhi mơ màng ngủ, để mặc đôi tay xấu xa kia lướt qua thân thể nàng, ở trên người nàng đốt lửa, mang đến vô hạn khoái cảm. Nàng bị mò đến mơ màng, bị hôn đến mơ màng, cứ như vậy…
A, xong rồi! Nàng là một cô nương hư, còn chưa thành thân đã…
Không đúng, hắn và nàng đã thành thân rồi, bọn họ còn uống rượu giao bôi nữa! Nguyệt Nhi ở trong chăn buồn bực, hai má ửng hồng, trên môi lại không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
"Trên cổ còn nhiều hơn !" Dì Hỉ nhắc nhở, vẻ mặt vui vẻ, cũng vui thay cho đôi nam thanh nữ tú này.
"Xoa
Dược cao vào, trong vòng hai ba canh giờ, dấu vết kia sẽ nhạt đi.”
“Vâng.”
“Tần Bất Hoán nói, hôm qua con ngã bị thương, là chỗ nào vậy? Để ta xem nào.”
Nguyệt Nhi ngoan ngoan đưa chân trái ra, ở trên đầu gối còn buộc một mảnh vải trắng.
“Hắn thay con cầm máu rồi.” Nàng nhỏ giọng nói.
Tối hôm qua, sau khi hoan ái xong, Tần Bất Hoán thấm ướt khăn, lau sạch thân thể cho nàng, tiện thể cũng xử lý luôn vết thương trên đầu gối nàng.
Dì Hỉ kiểm tra một lá, mới hài lòng gật đầu.
“Vậy là được rồi. Con vận xiêm y vào rồi cùng ta đến phòng bếp, ta sẽ nấu một chén cháo thuốc cho con uống trước.” Trong khoảng thời gian này, cơ thể của tiểu nha đầu kia đều giao cho nàng điều dưỡng!
“Dì Hỉ, hắn đâu rồi?” Nguyệt Nhi vận xong xiêm y, xỏ giầy thêu, lúc này mới lên tiếng hỏi.
Sao mới sáng sớm đã không thấy Tần Bất Hoán đâu? Nhớ lại đêm qua, tuy nàng có chút ngượng ngùng, gần như không có can đảm để đối mặt với hắn, nhưng không thấy hắn, trong lòng nàng lại hơi luyến tiếc.
“Ở đại sảnh bàn việc.”
“Đang nói chính sự ạ?”
“Đang hạ lệnh đuổi khách!” Dì Hỉ thờ ơ nói, rồi dắt Nguyệt Nhi đi ra ngoài. Tay kia còn cầm chiếc lá sen khô trong hòm thuốc, định nấu cháo lá sen cho Nguyệt Nhi ăn.
Lệnh đuổi khách?!
Nguyệt Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, bật thốt lên: “Lý Cẩm Nương?”
“Còn có thể là ai? Nàng ta đối xử với con như vậy, thực sự quá ác độc. Là Y Vũ không muốn làm lớn chuyện, mới muốn đuổi nàng ta đi càng sớm càng tốt. Nếu không đừng nói là Tần Bất Hoán không buông tha nàng ta, chỉ sợ cả thành Hoán Sa này, sẽ kéo tới làm chủ thay con.” Còn chưa dứt lời, bàn tay dì Hỉ đột nhiên trống rỗng.
Nguyệt Nhi thoát khỏi tay nàng, lập tức quay đầu, chạy vội ra ngoài.
Lúc nàng chạy tới, trong đại sảnh một mảnh vắng vẻ, tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Phu thê thành chủ ngồi ở ghế chủ vị, thong thả thưởng trà, đám quản gia nô bộc hạ tay đứng bên góc tưởng, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, không nói lời nào.
Trong đại sảnh chất đầy đồ dùng của nữ nhân, tất cả đều là của Lý Cẩm Nương mang tới. Hôm nay đều được sắp xếp gọn gàng, chỉ chờ mang lên xe, trực tiếp chở cả người và đồ về phương bắc.
“Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa cho ta!” Lý Cẩm Nương một thân hoa phục, hai tay nắm thành quyền, vẻ mặt nhăn nhó, giận đến phát run.
Giữa đại sảnh, Tần Bất Hoán vận bộ trường bào màu nguyệt nha, đứng quay lưng lại, cho dù là bóng lưng, cũng có cảm giác áp bức vô hạn.
“Cút.” Hắn lạnh giọng ra lệnh, âm thanh từ trong miệng hắn truyền ra, không mang theo chút cảm xúc nào.
Lý Cẩm Nương cắn môi, không chịu nổi nhục nhã như vậy.
“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, kia chẳng qua chỉ là một nha hoàn, một nha hoàn nhỏ bé, ta muốn đối với nàng thế nào cũng được. Cùng lắm thì ta bỏ tiền mua nàng, vậy được rồi chứ?” Ả gào to, hoàn toàn không hiểu nổi, chỉ dạy dỗ một nha hoàn thôi, sao Phương gia lại muốn ả ta lập tức cút ra khỏi thành?
Nếu tin này truyền về phương bắc, ả ta nhất định sẽ bị người ta dị nghị suốt đời!
Thân hình cao lớn chậm rãi quay lại, ánh mắt sắc lạnh, khiến cho gương mặt tuấn mỹ kia như phủ hêm hơi thở của tử thần.
Vẻ kiêu ngạo của Lý Cẩm Nương lập tức biến mất, vô thức lùi lại mấy bước, những lời mắng chửi toàn bộ nuốt hết vào.
Không ai mở miệng, ánh mắt như gió lạnh thấu xương kia còn khiến cho người ta khó chịu hơn so với nghiêm hình tra khảo.
Nguyệt nhi lặng lẽ than thở, lại phát hiện thêm một vẻ mặt khác của Tần Bất Hoán. Lúc hắn thật sự tức giận, sẽ không mắng người, mà sẽ bắn ra luồng khí lạnh lẽo làm cho người ta không rét mà run. Đừng nói nhích tới gần, ngay cả liếc hắn một cái, cũng cần toàn bộ dũng khí.
Tròng mắt đen âm u chuyển về phía cửa, vẻ lãnh khốc trong mắt thoáng dịu xuống.
“Nguyệt Nhi.” Tần Bất Hoán mở miệng gọi.
Đầu nhỏ thò vào, hai mắt to tròn chớp chớp.
“Lại đây.”
Nàng suy nghĩ một lúc, mới bước vào đại sảnh, nhưng chỉ dám đứng cạnh cửa.
“Tới chỗ ta này.” Tần Bất Hoán vươn tay.
Mặt nàng đỏ lên, lấy hết dũng khí, bước tới bên cạnh hắn.
Đôi mắt đen chuyển lên mặt của Lý Cẩm Nương, lại ngưng tụ thành hàn băng vạn năng.
“Ngươi vừa nhục mạ thê tử của ta.” Hắn chậm rãi nói, mặc kệ ánh mắt của mọi người, to gan ôm chặt vòng eo Nguyệt Nhi, tuyên bố quyền sở hữu.
Tiếng hút khí bén nhọn vang lên, Lý Cẩm Nương lảo đảo, liên tục lắc đầu.
“Ngươi muốn thú nàng? Có ta ở trước mắt ngươi, mà ngươi lại muốn thú nàng?” Ả ta nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi, vẫn không quên chất vấn.
“Cái tên nam nhân này, chẳng lẽ ngươi bị mù rồi? Ngươi không nhìn ra, nữ nhân này hoàn toàn kém ta sao?”
Vẻ mặt hung ác kia khiến Nguyệt Nhi lùi lại một bước, nàng cảm nhận rất rõ, đối phương không hề che giấu sự khinh bỉ với nàng.
Một cánh tay rắn chắc giữ chặt eo nàng, tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
Thật kỳ lạ, những bất an trong lòng nàng chỉ vì hành động của hắn mà dần tiêu tan. Sự ủng hộ của hắn tiếp cho nàng sức lực, cũng cho nàng thêm dũng khí. Nàng hít sâu một hơi, hất cằm, không hề lùi bước nữa.
“Ngươi sai rồi, là ngươi kém nàng.” Tần Bất Hoán lắc đầu, sự tức giận trong mắt đã hóa thành châm chọc.
“Tần Bất Hoán!” Nguyệt Nhi khẽ gọi, mặt nhỏ đỏ bừng, nàng không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
“Ta đâu có nói sai.” Hắn nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ấm áp.
Nàng có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Tần Bất Hoán nhếch miệng, trong lòng thầm cảm tạ ông trời, không để cho lời thề lúc trước của hắn thành sự thật. Nếu hắn thật sự thú Lý Cẩm Nương chỉ có dung mạo mà không có đầu óc, tâm địa còn ác độc, thì chắc chưa tới nửa năm, hắn cũng sẽ bị đè ép đến mất trí, ra sức bóp chết ả ta.
Cũng may, hắn đã gặp Nguyệt Nhi.
Không khí thân mậ giữa hai người càng làm Lý Cẩm Nương thêm tức giận.
“Này, ngươi……”
“Cút.” Lần này, Tần Bất Hoán thậm chí còn không thèm nhìn ả.
“Ngươi lại dám kêu ta cút? Ngươi biết ta là ai không?” Lý Cẩm Nương chống nạnh, vẻ mặt dữ tợn, vừa hận vừa tức.
Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ như ả, người nào mà không nâng trong lòng bàn tay? Thấy nam nhân này tuấn mỹ vô trù, mới cho hắn mấy phần nhan sắc, không ngờ hắn lại không chút cảm kích, còn lạnh lùng với ả nữa.
Càng làm cho ả ta khó có thể tiếp nhận là: Tần Bất Hoán dám nói, ả không bằng một tiểu nha hoàn!
Sao có thể như vậy? Ả xinh đẹp, có tài phú, tất cả nam nhân đều phải quỳ dưới làn váy màu thạch lựu của ả, nhưng vì sao những người ở trước mặt, toàn bộ đều đứng về phía tiểu nha hoàn, vội vã đuổi ả đi?
“Ngươi muốn ta tự mình tới cửa, nói cho phụ thân ngươi, nên quản giáo tốt nữ nhi nhà mình sao?” Hắn nhíu mày rậm, lạnh lùng hỏi.
“Hừ, tên gia hỏa nhà ngươi, dựa vào đâu mà nói chuyện với ta? Ta chính là khách của thành chủ dó.” Lý Cẩm Nương quay đầu, cố ra vẻ bình tĩnh, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Sở Cuồng, hy vọng hắn sẽ làm chủ.
Rốt cuộc thành chủ cũng nói chuyện: “Mau cút.”
“Người đâu, tiễn khách.” Y Vũ mỉm cười nói.
“Tuân lệnh!” Hai đại nam nhân bước ra, chia nhau hành động, nhanh chóng khiêng Lý Cẩm Nương đi.
Vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ mỹ kia, sắc mặt trắng bệch, vô cùng nhếch nhác bị người khiêng đi, ném ra cửa đại môn. Tiếng thét chói ta tận đến lúc xe ngựa của nàng đã ra khỏi thành, vẫn còn ong ong bên tai mọi người.
Trong đại sảnh, Nguyệt Nhi kéo ống tay áo Tần Bất Hoán, muốn hắn cúi đầu xuống.
"Chàng thật sự muốn thành thân với ta?" Nàng nghiêm túc hỏi.
"Tối hôm qua hắn đã ăn sạch con rồi, hiện tại, chỉ sợ con không muốn gả cũng không được." Dì Hỉ đến chậm, vẫn chọn đúng lúc để xen vào, tuy giọng nói rất bình tĩnh nhưng nội dung lại vô cùng chấn động.
Ánh mắt của mọi người, lập tức tập trung lên mặt Tần Bất Hoán.
Hắn không thèm đếm xỉa tới người khác, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trước mặt.
"Đúng."
"Tại sao?"
"Đêm qua ta đã nói rõ lý do." Vẻ mặt Tần Bất Hoán có chút cứng ngắc, có chút bối rối, tròng mắt đen quét đến phía sau nàng.
Nguyệt Nhi quay đầu lại, phát hiện mọi người đều vểnh tai, nghe lén cuộc đối thoại giữa bọn họ.
"Ta muốn chàng nói lại lần nữa." Nàng khẽ mỉm cười, được voi đòi tiên.
Không chỉ có Nguyệt Nhi, mà tất cả đều chờ đợi câu nói của hắn.
Tần Bất Hoán khẽ rủa thầm một tiếng, mới chịu mở miệng.
"Ta yêu nàng." Hắn dõng dạc nói.
Sau lưng truyền đến tiếng hoan hô, mọi người đều cực kỳ cao hứng.
"Ta còn tưởng rằng hắn vĩnh viễn cũng không nhận ra!" Y Vũ cười yếu ớt nói, tựa vào trong long trượng phu, vui sướng khi việc đã thành.
"Hắn đâu phải kẻ ngốc." Sở Cuồng ôm chặt thê tử, gương mặt nghiêm khắc hiếm khi xuất hiện nụ cười.
"Không phải ngốc nhưng vẫn tốn khá nhiều thời gian." Y Vũ cười trêu chọc, trong đầu nàng đã sớm an bài chu đáo. Thật tốt quá, hiện tại tất cả đều kết thúc, thành Hoán Sa thành có thể chuẩn bị chuyện vui rồi!
Giữa đại sảnh, Nguyệt Nhi còn chưa có hỏi xong.
"Chàng sẽ mãi mãi yêu ta chứ?" Nàng hỏi tiếp.
"Mãi mãi" Hắn hứa hẹn.
"Ta muốn béo lại đó?"
"Lòng ta sẽ không thay đổi." Hắn nhếch môi cười.
"Trở về như trước đây?"
"Không sao cả." Tần Bất Hoán vẫn mỉm cười, giang hai cánh tay, ôm nàng vào lòng. Nàng có mập mạp thế nào, hắn vẫn sẽ yêu nàng.
"Mập hơn nữa?" Hắn đần mặt.
Nguyệt Nhi tiếp tục truy hỏi.
"Rất, rất béo đấy?"
"Này…" "Mập đến nỗi đạp vỡ bậc cửa đó?" Mặc dù không tới mức đấy, nhưng nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng.
"Nguyệt Nhi…."
"Mập đến không vào nổi cửa chính đâu?" Nàng bắt đầu nói lung tung.
"Nguyệt Nhi…"
"Mập đến…ưm…ưm…"
Hắn hôn nàng, tất cả nghi vấn cùng đáp án, không cần phải nói nữa
******.
Cả thành Hoán Sa thành đều vô cùng náo nhiệt.
Tần Bất Hoán và Nguyệt Nhi thành thân, đây chính là một chuyện lớn. Bên trong thành có không ít tiểu tử, mặc dù không cam lòng, nhưng thứ nhất vẫn biết không thể địch nổi Tần Bất Hoán; thứ hai, nhìn nụ cười ngọt ngào của Nguyệt Nhi, cũng làm cho mọi người biết, Tần Bất Hoán đã sớm chiếm trọn lòng nàng.
Bọn họ tôn sùng Tần Bất Hoán, yêu mến Nguyệt Nhi, đôi bích nhân này đã nhận được toàn bộ sự chúc phúc của thành Hoán Sa.
Hôn sự do Y Vũ chủ trì, nàng tự mình lựa chọn các loại tơ lụa, dệt thành giá y cho Nguyệt Nhi. Mọi người trong thành đều tự động tặng quà làm của hồi môn cho Nguyệt Nhi. Tất cả các loại hộp gấm đều bày la liệt trong Phương phủ.
Trong viện vắng vẻ, Nguyệt Nhi đang đứng trước gương đồng, thử giá y mới đưa tới.
Tơ lụa đỏ tươi ánh lên màu vui mừng, ngay cả đống trang sức mới cũng đỏ như má phấn của nàng.
Nguyệt Nhi nhìn gương đồng, bàn tay trắng nõn lướt qua mỗi đường thêu, lúc sờ đến eo thì lại đụng trúng đôi cánh tay rắn chắc khác.
Hơi thở nóng ẩm từ phía sau truyền đến, lưng nàng dán chặt vào lồng ngực dày rộng, cả người rơi vào vòng ôm rắn chắc.
Gương mặt tuấn tú của Tần Bất Hoán cũng xuất hiện trong gương đồng.
“Nàng thật là đẹp.” Hai mắt hắn lóe sáng, ghé sát vào tai nàng nói.
Nguyệt Nhi thẹn thùng cười một tiếng, vuốt nhẹ bông hoa thêu nơi cổ áo.
“Có thật không?”
“Thật.” Hắn hạ một nụ hôn xuống cần cổ tuyết trắng.
Cảm giác ngứa ngáy làm cho nàng không nhịn được cười ra tiếng, hơi rụt rụt cổ.
“Không thú được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chàng không tiếc sao?” Nguyệt Nhi cười trêu.
Hắn nhếch miệng, tròng mắt đen khóa chặt lấy nàng, hai tay cũng không quy củ, ở trên giá y từ từ di chuyển.
“Ai nói ta không thú được? Thê tử của ta chính là đệ nhất thiên hạ.”
Nàng tự biết mình không phải mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, nhưng nàng cũng biết, mình là nữ nhân quan trọng nhất trong lòng hắn, cái này đã quá đủ rồi.
“Chàng nghĩ như vậy, nhưng người khác chưa chắc đã đồng ý đâu.” Nguyệt Nhi vỗ nhẹ lên đôi tay đang sờ loạn khắp nơi kia, thủy mâu liếc hắn một cái, cố tình cho hắn bậc thang bước xuống.
Tần Bất Hoán nhướn mày rậm, lười biếng phun ra những lời này: “Không ai dám chất vấn ta cả.”
“Bá đạo!” Nàng vươn ngón trỏ ra, chọc chọc ngực hắn, cảm thấy nam nhân này thật quá ngạo mạn.
Hắn lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng noãn, đặt lên miệng, khẽ cắn từng ngón một. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, thoáng qua mấy phần tà khí.
Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay chạy thẳng vào tim, hai chân nàng như nhũn ra, nhưng vẫn chỉ có thể đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn gặm từng ngón tay nàng.
Ánh mắt Tần Bất Hoán giống như hắn rất rất đói, mà nàng lại chính là bữa tiệc phong phúc, hắn vội vàng muốn nuốt nàng vào bụng….
Bên trong phòng ý xuân ấm áp, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ nhẹ không thức thời.
“Tần tiên sinh, phu nhân mời ngài đến đại sảnh, muốn cùng ngài nói một chút chuyện phủ mới.” Một giọng nói xuyên qua cửa sổ truyền vào.
Tần Bất Hoán rủa thầm một tiếng, buông mỹ vị trong lòng ra, cao giọng trả lời.
“Biết rồi.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân dần đi xa, hắn liền nhíu mày, vẻ mặt đầy tiếc hận. Hắn biết nếu không đến đại sảnh ngay, thì Y Vũ nhất định sẽ dẫn theo nhóm lớn nhân mã tới đay.
“Ta sẽ trở về sớm.” Hắn đơn giản nói, rồi xoay người, đi về phía cửa.
Sau khi hô hấp thông thuận, vừa ngước lên đã thấy hắn muoons rời khỏi, nàng vội vàng vươn tay, kéo nhẹ ống tay áo hắn.
“Đợi một chút.”
Hắn nhíu mày, đứng chờ.
“Sau khi chúng ta thành thân, thật sự phải chuyển đi sao?” Nguyệt Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc hỏi.
Ngay từ lúc định ngày thành thân, hắn liền kêu gọi phầm lớn dân chúng, xây một phủ đệ lịch sự tao nhã ở ven hồ Hoán Sa. Hắn còn cho kết lụa, dán đầy chữ hỷ đỏ làm nhà mới, muốn đưa nàng về đó sống.
“Nàng không nỡ rời xa nơi này?” Tần Bất Hoán dịu dàng hỏi.
Nàng gật đầu một cái.
“Chúng ta có thể trở lại bất cứ lúc nào.”
“Nhưng mà, thiếp cảm thấy nơi này rất rộng rãi và thoải mái, tại sao không thể ở lại chứ?” Nàng rầu rĩ nói.
Người trong phủ đối với nàng rất thân thiết, giống như người thân của nàng vậy. Mặc dù phủ mới cách chỗ này không xa, nhưng nàng thật sự có chút luyến tiếc.
“Nguyệt Nhi.” Hắn hơi nhếch khóe miệng.
“Dạ?”
“Nơi này nếu chỉ có hai chúng ta thì sẽ rất rộng rãi, nhưng về sau, nếu có thêm hài tử, sẽ hơi chật chội đó.” Hắn ôn hu nhắc nhở, thân mật xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Hai gò má mềm mại, bỗng chốc ửng hồng, nàng cúi đầu xuống, giả vờ nghiên cứu đường thêu trước ngực.
Hài tử, hài tử của bọn họ, sẽ có mắt hắn, lông mày của hắn không…
Đôi môi đỏ mọng cong lên thành nụ cười ấm áp ngọt ngào, hạnh phúc như đong đầy lồng ngực, làm cho nàng muốn hô to vui mừng.
Dặn dò xong hắn xoay người định rời đi.
“Tần Bất Hoán!” Nguyệt Nhi đột nhiên gọi to, thân hình nhỏ xinh nhảy lên trước, ôm lấy mặt hắn, hôn lướt qua môi hắn.
Đôi con ngươi đen láy sáng lên, hắn mở rộng hai cánh tay, vây nàng vào trong ngực.
“Chờ ta trở lại.” Hắn nhẹ giọng dặn dò, còn ấn một nụ hôn tuy ngắn ngủi nhưng bền chắc xuống môi nàng, lúc này mới chịu buông nàng ra, cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn đó, hạnh phúc như tràn đầy lồng ngực. Nguyệt Nhi mơ hồ biết, có hắn làm bạn thì sự ấm áp này sẽ kéo dài suốt đời.
Nàng giữ nguyên nụ cười, đi đến trước thư án, lấy giấy và bút lông, sau đó trải một tờ giấy Tuyên Thành. Trên tờ giấy trắng tinh, vẽ một mặt trăng tròn như thường lệ, rồi vẽ thêm rất nhiều đồ ăn.
Tiếp đó, nàng đỏ mặt, cười e lệ, ở giữa mặt trăng vẽ một đôi tay bế đứa bé bụ bẫm.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng trong treo cao trên bầu trời đêm rộng lớn.
Nguyệt Nhi viên, tình nhân cũng đoàn viên.
Hết trọn bộ.
Dưới chăn không có động tĩnh gì.
"Nguyệt Nhi." Người nọ lại gọi.
Chăn mỏng hơi giật giật, lộ ra một đôi mắt sương mù, buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời sáng trưng, sau một đêm mưa gió, bầu trời càng xanh hơn.
Thế nhưng, nàng rất buồn ngủ, cuộn tròn thân mình ở trên giường sờ loạn, vẫn không thấy nguồn nhiệt ấm áp đêm qua đâu. Sờ sờ mò mò, cơn buồn ngủ lại đột kích, nàng tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục lâm vào mộng đẹp.
"Nguyệt Nhi."
Ồn ào quá đó!
"Ừm?" Nàng lười biếng đáp, lại rúc đầu sâu vào trong chăn.
"Nguyệt Nhi, dậy thôi."
"Ta ngủ một lát thôi, chỉ một lát nữa thôi…" Nàng mơ màng nói, khăng khăng đòi quay về chơi nốt ván cờ với Chu Công.
Người nọ cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
"Nguyệt Nhi, mặc y phục vào đã."
Y phục?
Á! Nguyệt Nhi lập tức kinh sợ, sâu ngủ cũng bị dọa chạy mất. Nàng nhô đầu ra, lúc này mới phát hiện dì Hỉ đang đứng trước giường, còn Tần Bất Hoán tối hôm qua ôm chặt nàng đã biến mất.
"Tỉnh chưa?" Dì Hỉ hỏi, tay còn xách theo hòm thuốc, chậm rãi ngồi xuống mép giường, ánh mắt lướt một vòng trên người Nguyệt Nhi.
Mặt nàng đỏ bừng, ôm chặt chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Dì Hỉ khẽ mỉm cười, mở hòm thuốc, lấy ra một vài loại thảo dược.
"Tần Bất Hoán nói hôm qua con dầm mưa, sợ con nhiễm phong hàn nên sáng sớm đã tới tìm ta."
Nàng nghiêm túc nói: "Đưa tay ra, ta bắt mạch cho."
Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đưa tay, dùng cằm kẹp lại chăn, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Dì Hỉ chẩn mạch, chưa đầy một khắc đã thu tay về. "Không có việc gì, hai ngày này nhớ vận thêm y phục, đổ mồ hôi cũng đừng lau, uống thêm ít thuốc bổ là khỏi."
"Vâng." Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Một hộp dược cao nhỏ được đặt lên giường.
"Bôi cái này đi." Dì Hỉ hiền từ nói.
"Dạ?" Nàng khó hiểu chớp chớp mắt.
"Nhìn vào cánh tay của con đi."
Nguyệt Nhi dựa theo chỉ thị, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay có vài chỗ màu đỏ nhạt, giống như là bị người nào cắn. Nàng hô nhỏ một tiếng, rồi giơ cánh tay lên nhìn kỹ, vẫn không nghĩ ra đã đụng vào đâu. Là vấp ngã chăng? Cũng không giống, nàng đâu có cảm thấy đau!
"Đó là dấu hôn." Dì Hỉ thản nhiên nói.
Nguyệt Nhi thở dốc vì kinh ngạc, mặt lập tức đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn, xấu hổ cực kỳ.
Tối hôm qua ngủ thẳng đến nửa đêm, Tần Bất Hoán liền không thành thật, vừa hôn vừa dùng tay quấy rầy mộng cảnh của nàng. Cơ thể nam nhân nóng rực bao phủ lấy nàng, nhàn nhã mê hoặc nàng.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, còn cầu mong gì hơn, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
Nguyệt Nhi mơ màng ngủ, để mặc đôi tay xấu xa kia lướt qua thân thể nàng, ở trên người nàng đốt lửa, mang đến vô hạn khoái cảm. Nàng bị mò đến mơ màng, bị hôn đến mơ màng, cứ như vậy…
A, xong rồi! Nàng là một cô nương hư, còn chưa thành thân đã…
Không đúng, hắn và nàng đã thành thân rồi, bọn họ còn uống rượu giao bôi nữa! Nguyệt Nhi ở trong chăn buồn bực, hai má ửng hồng, trên môi lại không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
"Trên cổ còn nhiều hơn !" Dì Hỉ nhắc nhở, vẻ mặt vui vẻ, cũng vui thay cho đôi nam thanh nữ tú này.
"Xoa
Dược cao vào, trong vòng hai ba canh giờ, dấu vết kia sẽ nhạt đi.”
“Vâng.”
“Tần Bất Hoán nói, hôm qua con ngã bị thương, là chỗ nào vậy? Để ta xem nào.”
Nguyệt Nhi ngoan ngoan đưa chân trái ra, ở trên đầu gối còn buộc một mảnh vải trắng.
“Hắn thay con cầm máu rồi.” Nàng nhỏ giọng nói.
Tối hôm qua, sau khi hoan ái xong, Tần Bất Hoán thấm ướt khăn, lau sạch thân thể cho nàng, tiện thể cũng xử lý luôn vết thương trên đầu gối nàng.
Dì Hỉ kiểm tra một lá, mới hài lòng gật đầu.
“Vậy là được rồi. Con vận xiêm y vào rồi cùng ta đến phòng bếp, ta sẽ nấu một chén cháo thuốc cho con uống trước.” Trong khoảng thời gian này, cơ thể của tiểu nha đầu kia đều giao cho nàng điều dưỡng!
“Dì Hỉ, hắn đâu rồi?” Nguyệt Nhi vận xong xiêm y, xỏ giầy thêu, lúc này mới lên tiếng hỏi.
Sao mới sáng sớm đã không thấy Tần Bất Hoán đâu? Nhớ lại đêm qua, tuy nàng có chút ngượng ngùng, gần như không có can đảm để đối mặt với hắn, nhưng không thấy hắn, trong lòng nàng lại hơi luyến tiếc.
“Ở đại sảnh bàn việc.”
“Đang nói chính sự ạ?”
“Đang hạ lệnh đuổi khách!” Dì Hỉ thờ ơ nói, rồi dắt Nguyệt Nhi đi ra ngoài. Tay kia còn cầm chiếc lá sen khô trong hòm thuốc, định nấu cháo lá sen cho Nguyệt Nhi ăn.
Lệnh đuổi khách?!
Nguyệt Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, bật thốt lên: “Lý Cẩm Nương?”
“Còn có thể là ai? Nàng ta đối xử với con như vậy, thực sự quá ác độc. Là Y Vũ không muốn làm lớn chuyện, mới muốn đuổi nàng ta đi càng sớm càng tốt. Nếu không đừng nói là Tần Bất Hoán không buông tha nàng ta, chỉ sợ cả thành Hoán Sa này, sẽ kéo tới làm chủ thay con.” Còn chưa dứt lời, bàn tay dì Hỉ đột nhiên trống rỗng.
Nguyệt Nhi thoát khỏi tay nàng, lập tức quay đầu, chạy vội ra ngoài.
Lúc nàng chạy tới, trong đại sảnh một mảnh vắng vẻ, tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Phu thê thành chủ ngồi ở ghế chủ vị, thong thả thưởng trà, đám quản gia nô bộc hạ tay đứng bên góc tưởng, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, không nói lời nào.
Trong đại sảnh chất đầy đồ dùng của nữ nhân, tất cả đều là của Lý Cẩm Nương mang tới. Hôm nay đều được sắp xếp gọn gàng, chỉ chờ mang lên xe, trực tiếp chở cả người và đồ về phương bắc.
“Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa cho ta!” Lý Cẩm Nương một thân hoa phục, hai tay nắm thành quyền, vẻ mặt nhăn nhó, giận đến phát run.
Giữa đại sảnh, Tần Bất Hoán vận bộ trường bào màu nguyệt nha, đứng quay lưng lại, cho dù là bóng lưng, cũng có cảm giác áp bức vô hạn.
“Cút.” Hắn lạnh giọng ra lệnh, âm thanh từ trong miệng hắn truyền ra, không mang theo chút cảm xúc nào.
Lý Cẩm Nương cắn môi, không chịu nổi nhục nhã như vậy.
“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, kia chẳng qua chỉ là một nha hoàn, một nha hoàn nhỏ bé, ta muốn đối với nàng thế nào cũng được. Cùng lắm thì ta bỏ tiền mua nàng, vậy được rồi chứ?” Ả gào to, hoàn toàn không hiểu nổi, chỉ dạy dỗ một nha hoàn thôi, sao Phương gia lại muốn ả ta lập tức cút ra khỏi thành?
Nếu tin này truyền về phương bắc, ả ta nhất định sẽ bị người ta dị nghị suốt đời!
Thân hình cao lớn chậm rãi quay lại, ánh mắt sắc lạnh, khiến cho gương mặt tuấn mỹ kia như phủ hêm hơi thở của tử thần.
Vẻ kiêu ngạo của Lý Cẩm Nương lập tức biến mất, vô thức lùi lại mấy bước, những lời mắng chửi toàn bộ nuốt hết vào.
Không ai mở miệng, ánh mắt như gió lạnh thấu xương kia còn khiến cho người ta khó chịu hơn so với nghiêm hình tra khảo.
Nguyệt nhi lặng lẽ than thở, lại phát hiện thêm một vẻ mặt khác của Tần Bất Hoán. Lúc hắn thật sự tức giận, sẽ không mắng người, mà sẽ bắn ra luồng khí lạnh lẽo làm cho người ta không rét mà run. Đừng nói nhích tới gần, ngay cả liếc hắn một cái, cũng cần toàn bộ dũng khí.
Tròng mắt đen âm u chuyển về phía cửa, vẻ lãnh khốc trong mắt thoáng dịu xuống.
“Nguyệt Nhi.” Tần Bất Hoán mở miệng gọi.
Đầu nhỏ thò vào, hai mắt to tròn chớp chớp.
“Lại đây.”
Nàng suy nghĩ một lúc, mới bước vào đại sảnh, nhưng chỉ dám đứng cạnh cửa.
“Tới chỗ ta này.” Tần Bất Hoán vươn tay.
Mặt nàng đỏ lên, lấy hết dũng khí, bước tới bên cạnh hắn.
Đôi mắt đen chuyển lên mặt của Lý Cẩm Nương, lại ngưng tụ thành hàn băng vạn năng.
“Ngươi vừa nhục mạ thê tử của ta.” Hắn chậm rãi nói, mặc kệ ánh mắt của mọi người, to gan ôm chặt vòng eo Nguyệt Nhi, tuyên bố quyền sở hữu.
Tiếng hút khí bén nhọn vang lên, Lý Cẩm Nương lảo đảo, liên tục lắc đầu.
“Ngươi muốn thú nàng? Có ta ở trước mắt ngươi, mà ngươi lại muốn thú nàng?” Ả ta nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi, vẫn không quên chất vấn.
“Cái tên nam nhân này, chẳng lẽ ngươi bị mù rồi? Ngươi không nhìn ra, nữ nhân này hoàn toàn kém ta sao?”
Vẻ mặt hung ác kia khiến Nguyệt Nhi lùi lại một bước, nàng cảm nhận rất rõ, đối phương không hề che giấu sự khinh bỉ với nàng.
Một cánh tay rắn chắc giữ chặt eo nàng, tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
Thật kỳ lạ, những bất an trong lòng nàng chỉ vì hành động của hắn mà dần tiêu tan. Sự ủng hộ của hắn tiếp cho nàng sức lực, cũng cho nàng thêm dũng khí. Nàng hít sâu một hơi, hất cằm, không hề lùi bước nữa.
“Ngươi sai rồi, là ngươi kém nàng.” Tần Bất Hoán lắc đầu, sự tức giận trong mắt đã hóa thành châm chọc.
“Tần Bất Hoán!” Nguyệt Nhi khẽ gọi, mặt nhỏ đỏ bừng, nàng không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
“Ta đâu có nói sai.” Hắn nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ấm áp.
Nàng có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Tần Bất Hoán nhếch miệng, trong lòng thầm cảm tạ ông trời, không để cho lời thề lúc trước của hắn thành sự thật. Nếu hắn thật sự thú Lý Cẩm Nương chỉ có dung mạo mà không có đầu óc, tâm địa còn ác độc, thì chắc chưa tới nửa năm, hắn cũng sẽ bị đè ép đến mất trí, ra sức bóp chết ả ta.
Cũng may, hắn đã gặp Nguyệt Nhi.
Không khí thân mậ giữa hai người càng làm Lý Cẩm Nương thêm tức giận.
“Này, ngươi……”
“Cút.” Lần này, Tần Bất Hoán thậm chí còn không thèm nhìn ả.
“Ngươi lại dám kêu ta cút? Ngươi biết ta là ai không?” Lý Cẩm Nương chống nạnh, vẻ mặt dữ tợn, vừa hận vừa tức.
Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ như ả, người nào mà không nâng trong lòng bàn tay? Thấy nam nhân này tuấn mỹ vô trù, mới cho hắn mấy phần nhan sắc, không ngờ hắn lại không chút cảm kích, còn lạnh lùng với ả nữa.
Càng làm cho ả ta khó có thể tiếp nhận là: Tần Bất Hoán dám nói, ả không bằng một tiểu nha hoàn!
Sao có thể như vậy? Ả xinh đẹp, có tài phú, tất cả nam nhân đều phải quỳ dưới làn váy màu thạch lựu của ả, nhưng vì sao những người ở trước mặt, toàn bộ đều đứng về phía tiểu nha hoàn, vội vã đuổi ả đi?
“Ngươi muốn ta tự mình tới cửa, nói cho phụ thân ngươi, nên quản giáo tốt nữ nhi nhà mình sao?” Hắn nhíu mày rậm, lạnh lùng hỏi.
“Hừ, tên gia hỏa nhà ngươi, dựa vào đâu mà nói chuyện với ta? Ta chính là khách của thành chủ dó.” Lý Cẩm Nương quay đầu, cố ra vẻ bình tĩnh, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Sở Cuồng, hy vọng hắn sẽ làm chủ.
Rốt cuộc thành chủ cũng nói chuyện: “Mau cút.”
“Người đâu, tiễn khách.” Y Vũ mỉm cười nói.
“Tuân lệnh!” Hai đại nam nhân bước ra, chia nhau hành động, nhanh chóng khiêng Lý Cẩm Nương đi.
Vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ mỹ kia, sắc mặt trắng bệch, vô cùng nhếch nhác bị người khiêng đi, ném ra cửa đại môn. Tiếng thét chói ta tận đến lúc xe ngựa của nàng đã ra khỏi thành, vẫn còn ong ong bên tai mọi người.
Trong đại sảnh, Nguyệt Nhi kéo ống tay áo Tần Bất Hoán, muốn hắn cúi đầu xuống.
"Chàng thật sự muốn thành thân với ta?" Nàng nghiêm túc hỏi.
"Tối hôm qua hắn đã ăn sạch con rồi, hiện tại, chỉ sợ con không muốn gả cũng không được." Dì Hỉ đến chậm, vẫn chọn đúng lúc để xen vào, tuy giọng nói rất bình tĩnh nhưng nội dung lại vô cùng chấn động.
Ánh mắt của mọi người, lập tức tập trung lên mặt Tần Bất Hoán.
Hắn không thèm đếm xỉa tới người khác, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trước mặt.
"Đúng."
"Tại sao?"
"Đêm qua ta đã nói rõ lý do." Vẻ mặt Tần Bất Hoán có chút cứng ngắc, có chút bối rối, tròng mắt đen quét đến phía sau nàng.
Nguyệt Nhi quay đầu lại, phát hiện mọi người đều vểnh tai, nghe lén cuộc đối thoại giữa bọn họ.
"Ta muốn chàng nói lại lần nữa." Nàng khẽ mỉm cười, được voi đòi tiên.
Không chỉ có Nguyệt Nhi, mà tất cả đều chờ đợi câu nói của hắn.
Tần Bất Hoán khẽ rủa thầm một tiếng, mới chịu mở miệng.
"Ta yêu nàng." Hắn dõng dạc nói.
Sau lưng truyền đến tiếng hoan hô, mọi người đều cực kỳ cao hứng.
"Ta còn tưởng rằng hắn vĩnh viễn cũng không nhận ra!" Y Vũ cười yếu ớt nói, tựa vào trong long trượng phu, vui sướng khi việc đã thành.
"Hắn đâu phải kẻ ngốc." Sở Cuồng ôm chặt thê tử, gương mặt nghiêm khắc hiếm khi xuất hiện nụ cười.
"Không phải ngốc nhưng vẫn tốn khá nhiều thời gian." Y Vũ cười trêu chọc, trong đầu nàng đã sớm an bài chu đáo. Thật tốt quá, hiện tại tất cả đều kết thúc, thành Hoán Sa thành có thể chuẩn bị chuyện vui rồi!
Giữa đại sảnh, Nguyệt Nhi còn chưa có hỏi xong.
"Chàng sẽ mãi mãi yêu ta chứ?" Nàng hỏi tiếp.
"Mãi mãi" Hắn hứa hẹn.
"Ta muốn béo lại đó?"
"Lòng ta sẽ không thay đổi." Hắn nhếch môi cười.
"Trở về như trước đây?"
"Không sao cả." Tần Bất Hoán vẫn mỉm cười, giang hai cánh tay, ôm nàng vào lòng. Nàng có mập mạp thế nào, hắn vẫn sẽ yêu nàng.
"Mập hơn nữa?" Hắn đần mặt.
Nguyệt Nhi tiếp tục truy hỏi.
"Rất, rất béo đấy?"
"Này…" "Mập đến nỗi đạp vỡ bậc cửa đó?" Mặc dù không tới mức đấy, nhưng nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng.
"Nguyệt Nhi…."
"Mập đến không vào nổi cửa chính đâu?" Nàng bắt đầu nói lung tung.
"Nguyệt Nhi…"
"Mập đến…ưm…ưm…"
Hắn hôn nàng, tất cả nghi vấn cùng đáp án, không cần phải nói nữa
******.
Cả thành Hoán Sa thành đều vô cùng náo nhiệt.
Tần Bất Hoán và Nguyệt Nhi thành thân, đây chính là một chuyện lớn. Bên trong thành có không ít tiểu tử, mặc dù không cam lòng, nhưng thứ nhất vẫn biết không thể địch nổi Tần Bất Hoán; thứ hai, nhìn nụ cười ngọt ngào của Nguyệt Nhi, cũng làm cho mọi người biết, Tần Bất Hoán đã sớm chiếm trọn lòng nàng.
Bọn họ tôn sùng Tần Bất Hoán, yêu mến Nguyệt Nhi, đôi bích nhân này đã nhận được toàn bộ sự chúc phúc của thành Hoán Sa.
Hôn sự do Y Vũ chủ trì, nàng tự mình lựa chọn các loại tơ lụa, dệt thành giá y cho Nguyệt Nhi. Mọi người trong thành đều tự động tặng quà làm của hồi môn cho Nguyệt Nhi. Tất cả các loại hộp gấm đều bày la liệt trong Phương phủ.
Trong viện vắng vẻ, Nguyệt Nhi đang đứng trước gương đồng, thử giá y mới đưa tới.
Tơ lụa đỏ tươi ánh lên màu vui mừng, ngay cả đống trang sức mới cũng đỏ như má phấn của nàng.
Nguyệt Nhi nhìn gương đồng, bàn tay trắng nõn lướt qua mỗi đường thêu, lúc sờ đến eo thì lại đụng trúng đôi cánh tay rắn chắc khác.
Hơi thở nóng ẩm từ phía sau truyền đến, lưng nàng dán chặt vào lồng ngực dày rộng, cả người rơi vào vòng ôm rắn chắc.
Gương mặt tuấn tú của Tần Bất Hoán cũng xuất hiện trong gương đồng.
“Nàng thật là đẹp.” Hai mắt hắn lóe sáng, ghé sát vào tai nàng nói.
Nguyệt Nhi thẹn thùng cười một tiếng, vuốt nhẹ bông hoa thêu nơi cổ áo.
“Có thật không?”
“Thật.” Hắn hạ một nụ hôn xuống cần cổ tuyết trắng.
Cảm giác ngứa ngáy làm cho nàng không nhịn được cười ra tiếng, hơi rụt rụt cổ.
“Không thú được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chàng không tiếc sao?” Nguyệt Nhi cười trêu.
Hắn nhếch miệng, tròng mắt đen khóa chặt lấy nàng, hai tay cũng không quy củ, ở trên giá y từ từ di chuyển.
“Ai nói ta không thú được? Thê tử của ta chính là đệ nhất thiên hạ.”
Nàng tự biết mình không phải mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, nhưng nàng cũng biết, mình là nữ nhân quan trọng nhất trong lòng hắn, cái này đã quá đủ rồi.
“Chàng nghĩ như vậy, nhưng người khác chưa chắc đã đồng ý đâu.” Nguyệt Nhi vỗ nhẹ lên đôi tay đang sờ loạn khắp nơi kia, thủy mâu liếc hắn một cái, cố tình cho hắn bậc thang bước xuống.
Tần Bất Hoán nhướn mày rậm, lười biếng phun ra những lời này: “Không ai dám chất vấn ta cả.”
“Bá đạo!” Nàng vươn ngón trỏ ra, chọc chọc ngực hắn, cảm thấy nam nhân này thật quá ngạo mạn.
Hắn lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng noãn, đặt lên miệng, khẽ cắn từng ngón một. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, thoáng qua mấy phần tà khí.
Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay chạy thẳng vào tim, hai chân nàng như nhũn ra, nhưng vẫn chỉ có thể đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn gặm từng ngón tay nàng.
Ánh mắt Tần Bất Hoán giống như hắn rất rất đói, mà nàng lại chính là bữa tiệc phong phúc, hắn vội vàng muốn nuốt nàng vào bụng….
Bên trong phòng ý xuân ấm áp, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ nhẹ không thức thời.
“Tần tiên sinh, phu nhân mời ngài đến đại sảnh, muốn cùng ngài nói một chút chuyện phủ mới.” Một giọng nói xuyên qua cửa sổ truyền vào.
Tần Bất Hoán rủa thầm một tiếng, buông mỹ vị trong lòng ra, cao giọng trả lời.
“Biết rồi.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân dần đi xa, hắn liền nhíu mày, vẻ mặt đầy tiếc hận. Hắn biết nếu không đến đại sảnh ngay, thì Y Vũ nhất định sẽ dẫn theo nhóm lớn nhân mã tới đay.
“Ta sẽ trở về sớm.” Hắn đơn giản nói, rồi xoay người, đi về phía cửa.
Sau khi hô hấp thông thuận, vừa ngước lên đã thấy hắn muoons rời khỏi, nàng vội vàng vươn tay, kéo nhẹ ống tay áo hắn.
“Đợi một chút.”
Hắn nhíu mày, đứng chờ.
“Sau khi chúng ta thành thân, thật sự phải chuyển đi sao?” Nguyệt Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc hỏi.
Ngay từ lúc định ngày thành thân, hắn liền kêu gọi phầm lớn dân chúng, xây một phủ đệ lịch sự tao nhã ở ven hồ Hoán Sa. Hắn còn cho kết lụa, dán đầy chữ hỷ đỏ làm nhà mới, muốn đưa nàng về đó sống.
“Nàng không nỡ rời xa nơi này?” Tần Bất Hoán dịu dàng hỏi.
Nàng gật đầu một cái.
“Chúng ta có thể trở lại bất cứ lúc nào.”
“Nhưng mà, thiếp cảm thấy nơi này rất rộng rãi và thoải mái, tại sao không thể ở lại chứ?” Nàng rầu rĩ nói.
Người trong phủ đối với nàng rất thân thiết, giống như người thân của nàng vậy. Mặc dù phủ mới cách chỗ này không xa, nhưng nàng thật sự có chút luyến tiếc.
“Nguyệt Nhi.” Hắn hơi nhếch khóe miệng.
“Dạ?”
“Nơi này nếu chỉ có hai chúng ta thì sẽ rất rộng rãi, nhưng về sau, nếu có thêm hài tử, sẽ hơi chật chội đó.” Hắn ôn hu nhắc nhở, thân mật xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Hai gò má mềm mại, bỗng chốc ửng hồng, nàng cúi đầu xuống, giả vờ nghiên cứu đường thêu trước ngực.
Hài tử, hài tử của bọn họ, sẽ có mắt hắn, lông mày của hắn không…
Đôi môi đỏ mọng cong lên thành nụ cười ấm áp ngọt ngào, hạnh phúc như đong đầy lồng ngực, làm cho nàng muốn hô to vui mừng.
Dặn dò xong hắn xoay người định rời đi.
“Tần Bất Hoán!” Nguyệt Nhi đột nhiên gọi to, thân hình nhỏ xinh nhảy lên trước, ôm lấy mặt hắn, hôn lướt qua môi hắn.
Đôi con ngươi đen láy sáng lên, hắn mở rộng hai cánh tay, vây nàng vào trong ngực.
“Chờ ta trở lại.” Hắn nhẹ giọng dặn dò, còn ấn một nụ hôn tuy ngắn ngủi nhưng bền chắc xuống môi nàng, lúc này mới chịu buông nàng ra, cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn đó, hạnh phúc như tràn đầy lồng ngực. Nguyệt Nhi mơ hồ biết, có hắn làm bạn thì sự ấm áp này sẽ kéo dài suốt đời.
Nàng giữ nguyên nụ cười, đi đến trước thư án, lấy giấy và bút lông, sau đó trải một tờ giấy Tuyên Thành. Trên tờ giấy trắng tinh, vẽ một mặt trăng tròn như thường lệ, rồi vẽ thêm rất nhiều đồ ăn.
Tiếp đó, nàng đỏ mặt, cười e lệ, ở giữa mặt trăng vẽ một đôi tay bế đứa bé bụ bẫm.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng trong treo cao trên bầu trời đêm rộng lớn.
Nguyệt Nhi viên, tình nhân cũng đoàn viên.
Hết trọn bộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook