Nguyệt Nhi, Nàng Là Thần Hộ Mệnh Của Trẫm
-
Chương 6
Chúc Dung Tịch Nguyệt thò tay vào kiểm tra nước, thấy vừa vặn thì trút bỏ xiêm y, ngâm mình
trong nước tắm rửa. Nước tắm thoang thoảng mùi hoa lan, được nấu cùng
một số loại thảo dược quý, làm nàng cảm thấy thoải mái, thở dài hưởng
thụ.
Bên ngoài, Hoàng Phủ Dạ Mặc bị nàng đuổi khỏi phòng, lắc đầu cười bất đắc dĩ, kiên nhẫn chờ nàng tắm xong. Lát sau, cánh cửa một lần nữa mở ra, nàng đã thay y phục mới đứng trước mặt hắn. Hắn nắm bàn tay nhỏ của nàng, giọng nồng đậm vẻ cưng chiều:
- Đi ăn tối thôi.
Nàng nhìn hắn khó hiểu, ăn tối không phải ở trong phòng sao? Hắn dẫn nàng đi đâu? Bộ có bất ngờ gì hả? Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn theo sau hắn.
Hai người tới Dạ Nguyệt viên. Tại đây đặt một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn là những món ăn ưa thích của nàng. Hoàng Phủ Dạ Mặc quay lại hỏi:
- Chúng ta vừa ăn vừa ngắm trăng. Ta bảo đám hạ nhân làm đấy, thích không?
Nàng gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế mây có lót đệm, mỉm cười:
- Tuyệt lắm. Cảm ơn chàng.
Hắn ngồi đối diện nàng, lau đôi đũa rồi đưa cho nàng, tâm tình vui vẻ:
- Giữa hai chúng ta không cần lời cảm ơn. Nàng cũng đã làm rất nhiều việc cho trẫm còn gì? Trẫm không trả nổi ân tình mà trẫm nợ nàng đâu.
Chúc Dung Tịch Nguyệt chọc chọc miếng thịt gà hầm, cười ha hả:
- Vậy thì dùng cả đời chàng mà trả.
Hắn nhướn mi, thừa nhận:
- Đó là đương nhiên. Cả đời này trẫm cũng không buông nàng ra.
- Ta rất hoan nghênh chàng bám lấy ta. Dù chàng có là một tiểu bạch kiểm thì ta vẫn đủ sức nuôi chàng. - Chúc Dung Tịch Nguyệt gắp một miếng cá đưa tới miệng hắn.
Hoàng Phủ Dạ Mặc mở miệng ăn, trả lời:
- Nhưng rất tiếc, chuyện đó không bao giờ xảy ra. Chắc chắn là vậy.
Nàng mỉm cười. Bữa ăn trôi qua trong tiếng vui đùa của hai người.
Dùng bữa xong, hắn ôm nàng ngồi tâm sự ở hoa viên. Nàng nhớ tới một vấn đề, hỏi:
- Mặc, bữa tiệc mà Vũ nói khi nào thì diễn ra? Để làm gì?
- À, ngày mai Lưu Ly hoàng đế đến thăm Thượng Minh Quốc chúng ta. Bữa tiệc đó để chào đón hắn ấy mà. - Hoàng Phủ Dạ Mặc trả lời, hơi bất mãn vì nàng còn rảnh rang để nhớ việc khác, nên cúi xuống hôn lên môi nàng, cắn nhẹ coi như trừng phạt.
Chúc Dung Tịch Nguyệt lườm hắn, nghịch nghịch mấy bông hoa:
- Lưu Ly hoàng đế? Có phải tên Hạ Lan Thần không? Tên đó nghe đồn cũng khá. Hắn ta tầm tuổi chàng, chắc chỉ hơn hai mươi. Có tài trị nước. Không có âm mưu gì chứ?
Hoàng Phủ Dạ Mặc lắc đầu, ngẫm nghĩ, một lát sau cất tiếng:
- Hạ Lan Thần là huynh đệ tốt của trẫm. Chí ít ngày xưa trẫm nhớ như vậy. Còn bây giờ không biết ra sao rồi nữa. Cuộc sống cung đình quá khắc nghiệt.
- Không sao đâu. Người của ta ẩn nấp trong nội bộ Lưu Ly Quốc không có biến động lớn. Tên đó, không cần quá đề phòng.
Hắn phì cười, nhéo mũi nàng, gác cằm lên vai nàng cảm thán:
- Hình như người của nàng ở khắp mọi nơi thì phải? Chuyện gì cũng biết. Nếu ta hỏi gần đây thiên đình xảy ra cái gì chắc nàng cũng có thể trả lời được.
Nghe thấy lời hắn nói, người nàng đột nhiên cứng lại, khẽ run lên. Hắn cau mày khi thấy sự lạ từ nàng, trong lòng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn thoáng qua, hắn nhìn nàng, nàng là đang có cái gì lo sợ? Hắn ôn nhu hỏi, ánh mắt trấn an:
- Nàng sao thế? Không khỏe ở đâu?
Chúc Dung Tịch Nguyệt thần người, đầu óc xuất hiện những hình ảnh mà nàng không hề muốn nhớ lại, đầu đau như nứt ra. Nàng ôm đầu, vẻ mặt thống khổ, rên lên:
- Đau... Đầu ta đau quá...
Hoàng Phủ Dạ Mặc hốt hoảng, ôm lấy nàng dỗ dành:
- Trẫm ở đây, Nguyệt nhi. Không sao rồi, không sao rồi... Để trẫm gọi thái y tới, được không?
Nàng từ từ mở mắt ra nhìn hắn. Bất thình lình, nàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên đôi môi mỏng trước mặt, hôn theo kiểu cuồng dã, như muốn dung nhập cả hai vào làm một. Lúc lâu sau, nàng buông ra, miệng lặp đi lặp lại một câu, sự sợ hãi không giấu giếm:
- Đừng bỏ ta, Mặc... Đừng bỏ ta, được không? - Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, mong đợi hắn cho nàng một câu khẳng định mà nàng muốn, để nàng có thể bình tĩnh lại.
Hắn đau lòng khi thấy dáng vẻ nàng, tuyệt vọng, cầu xin ánh sáng cho lối đi tưởng chừng như ngõ cụt. Ôm nàng thật chặt, hắn thì thầm, không còn xưng "trẫm" nữa:
- Ta luôn ở bên cạnh nàng khi nàng cần, đời đời kiếp kiếp không thay đổi.
- Ừm... Mặc, ta nói điều này chưa nhỉ? - Nàng nhìn hắn, đáy mắt như có dòng nước đang lưu chuyển.
- Là gì? - Hắn thật tò mò chờ nàng nói tiếp, chuyện gì mà nàng nghiêm túc vậy?
Chúc Dung Tịch Nguyệt ngắm trăng, hi vọng ngày mình buông bỏ hết tất cả để tận hưởng hạnh phúc không còn xa nữa. Nàng chậm rãi thốt ra từng tiếng một, tiếng lòng của nàng, và cũng là lời thề nguyền chung thủy mà cho tới mãi sau này vẫn không phai nhạt:
- Ta yêu chàng, Mặc. Nếu vòng luân hồi là có thực, thì chuyển sinh bao nhiêu kiếp ta vẫn yêu chàng.
Trái tim hắn rung động mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên nàng bộc lộ tình cảm của mình với hắn. Rất đơn giản nhưng lại làm hắn vô cùng khoan khoái.
Hắn gian xảo cười:
- Vậy thì nàng chứng minh bằng hành động cho ta coi? Như thế mới đủ thành ý chứ, phải không?
Chúc Dung Tịch Nguyệt đẩy hắn ra, mắng nhỏ:
- Đại sắc lang, chàng không nói được câu nào hay hơn à? Làm người ta mất cả hứng! Ta đá chàng đi bây giờ đấy!
Hiếm hoi mới thấy biểu cảm trẻ con này của nàng, Hoàng Phủ Dạ Mặc không chịu buông ra, còn ôm nàng chặt hơn, môi mỏng mím lại nén cười, chủ động xin lỗi:
- Được rồi, ta sai lầm, không nên trêu chọc nàng. - Dứt lời, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ của nàng mà mút.
Khi rời ra, nàng đùa giỡn:
- Hôn kiểu này đau cổ lắm, tốt nhất vẫn không làm thì hơn.
Hắn xoa gáy nàng, giúp nàng đỡ mỏi, nhân cơ hội gặm cắn cần cổ trắng nõn kia. Nàng khanh khách cười, giãy giụa muốn trốn, hạ giọng lầm bầm:
- Mặc khốn kiếp! Lưu manh!
- Chỉ có nàng dám mắng trẫm như vậy. Phải trừng phạt thế nào đây?
Hắn lật người đem nàng đặt dưới thân, tư thế vô cùng mờ ám. Tuy nhanh nhẹn nhưng hắn không quên luồn tay sau đầu nàng để không làm nàng đau.
- Hôm nay ta mệt rồi à nha. - Nàng khẽ ngáp một cái, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi.
Hắn nghe vậy liền nâng đầu nàng dậy, bế về Ngọc Tâm điện. Nằm trong lòng hắn, nàng ngủ lúc nào không biết.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong hoàng cung lại không được hoà hợp giống ở đây.
Trần phi tức giận ném vỡ hết đồ trong phòng. Tẩm cung của nàng ta vương vãi mảnh vỡ. Cung nữ đứng run rẩy một góc nhìn bộ mặt dữ tợn đang gầm gừ kia.
Trần phi hét um lên với gã thái giám quỳ trên mặt đất:
- Ngươi chắc không? Nữ tử hôm nay Hoàng thượng sủng ái không có bất kỳ chỗ dựa dẫm nào?
- Nô tài chỉ mới thăm dò được đến đó. - Ngừng lại một chút rồi hắn ta tiếp tục nói- Nhưng nô tài nghe được Tường công công nói nữ tử đó có quan hệ với Huyền Tước môn.
- Huyền Tước môn? - Nàng ta tựa hồ nghe không hiểu danh từ này.
Tên thái giám chép miệng, giải thích:
- Đó là một môn phái giang hồ mạnh nhất hiện nay, thưa nương nương.
Trần phi bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế. Nàng ta nhíu mày hỏi tên thái giám:
- Rốt cuộc nàng ta có quỷ kế gì mà có thể khiến cho Hoàng thượng mê mẩn như vậy chứ? Sắc đẹp thì ta cũng có, sao Hoàng thượng không chú ý?
- Thưa nương nương, ngài chỉ cần làm Hoàng thượng sủng ái mình là được, đâu phải hao tâm phí sức nghĩ cách đối phó với nữ nhân khác? - Một cung nữ dè dặt đưa ra ý kiến.
Trần phi lại bắt đầu cáu gắt:
- Nếu ta có cơ hội thì đã không ngồi nhẫn nhục với đám người ngu xuẩn các ngươi!
Vũ đứng trên nóc nhà, nghe cuộc đối thoại đó xong thì cười thầm, đạp gió phi đi, trong đầu nghĩ thầm:“ Cỡ các ngươi mà đòi đấu chủ nhân, tu thêm một trăm năm nữa đi rồi hẵng nói nhé!”
Bên ngoài, Hoàng Phủ Dạ Mặc bị nàng đuổi khỏi phòng, lắc đầu cười bất đắc dĩ, kiên nhẫn chờ nàng tắm xong. Lát sau, cánh cửa một lần nữa mở ra, nàng đã thay y phục mới đứng trước mặt hắn. Hắn nắm bàn tay nhỏ của nàng, giọng nồng đậm vẻ cưng chiều:
- Đi ăn tối thôi.
Nàng nhìn hắn khó hiểu, ăn tối không phải ở trong phòng sao? Hắn dẫn nàng đi đâu? Bộ có bất ngờ gì hả? Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn theo sau hắn.
Hai người tới Dạ Nguyệt viên. Tại đây đặt một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn là những món ăn ưa thích của nàng. Hoàng Phủ Dạ Mặc quay lại hỏi:
- Chúng ta vừa ăn vừa ngắm trăng. Ta bảo đám hạ nhân làm đấy, thích không?
Nàng gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế mây có lót đệm, mỉm cười:
- Tuyệt lắm. Cảm ơn chàng.
Hắn ngồi đối diện nàng, lau đôi đũa rồi đưa cho nàng, tâm tình vui vẻ:
- Giữa hai chúng ta không cần lời cảm ơn. Nàng cũng đã làm rất nhiều việc cho trẫm còn gì? Trẫm không trả nổi ân tình mà trẫm nợ nàng đâu.
Chúc Dung Tịch Nguyệt chọc chọc miếng thịt gà hầm, cười ha hả:
- Vậy thì dùng cả đời chàng mà trả.
Hắn nhướn mi, thừa nhận:
- Đó là đương nhiên. Cả đời này trẫm cũng không buông nàng ra.
- Ta rất hoan nghênh chàng bám lấy ta. Dù chàng có là một tiểu bạch kiểm thì ta vẫn đủ sức nuôi chàng. - Chúc Dung Tịch Nguyệt gắp một miếng cá đưa tới miệng hắn.
Hoàng Phủ Dạ Mặc mở miệng ăn, trả lời:
- Nhưng rất tiếc, chuyện đó không bao giờ xảy ra. Chắc chắn là vậy.
Nàng mỉm cười. Bữa ăn trôi qua trong tiếng vui đùa của hai người.
Dùng bữa xong, hắn ôm nàng ngồi tâm sự ở hoa viên. Nàng nhớ tới một vấn đề, hỏi:
- Mặc, bữa tiệc mà Vũ nói khi nào thì diễn ra? Để làm gì?
- À, ngày mai Lưu Ly hoàng đế đến thăm Thượng Minh Quốc chúng ta. Bữa tiệc đó để chào đón hắn ấy mà. - Hoàng Phủ Dạ Mặc trả lời, hơi bất mãn vì nàng còn rảnh rang để nhớ việc khác, nên cúi xuống hôn lên môi nàng, cắn nhẹ coi như trừng phạt.
Chúc Dung Tịch Nguyệt lườm hắn, nghịch nghịch mấy bông hoa:
- Lưu Ly hoàng đế? Có phải tên Hạ Lan Thần không? Tên đó nghe đồn cũng khá. Hắn ta tầm tuổi chàng, chắc chỉ hơn hai mươi. Có tài trị nước. Không có âm mưu gì chứ?
Hoàng Phủ Dạ Mặc lắc đầu, ngẫm nghĩ, một lát sau cất tiếng:
- Hạ Lan Thần là huynh đệ tốt của trẫm. Chí ít ngày xưa trẫm nhớ như vậy. Còn bây giờ không biết ra sao rồi nữa. Cuộc sống cung đình quá khắc nghiệt.
- Không sao đâu. Người của ta ẩn nấp trong nội bộ Lưu Ly Quốc không có biến động lớn. Tên đó, không cần quá đề phòng.
Hắn phì cười, nhéo mũi nàng, gác cằm lên vai nàng cảm thán:
- Hình như người của nàng ở khắp mọi nơi thì phải? Chuyện gì cũng biết. Nếu ta hỏi gần đây thiên đình xảy ra cái gì chắc nàng cũng có thể trả lời được.
Nghe thấy lời hắn nói, người nàng đột nhiên cứng lại, khẽ run lên. Hắn cau mày khi thấy sự lạ từ nàng, trong lòng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn thoáng qua, hắn nhìn nàng, nàng là đang có cái gì lo sợ? Hắn ôn nhu hỏi, ánh mắt trấn an:
- Nàng sao thế? Không khỏe ở đâu?
Chúc Dung Tịch Nguyệt thần người, đầu óc xuất hiện những hình ảnh mà nàng không hề muốn nhớ lại, đầu đau như nứt ra. Nàng ôm đầu, vẻ mặt thống khổ, rên lên:
- Đau... Đầu ta đau quá...
Hoàng Phủ Dạ Mặc hốt hoảng, ôm lấy nàng dỗ dành:
- Trẫm ở đây, Nguyệt nhi. Không sao rồi, không sao rồi... Để trẫm gọi thái y tới, được không?
Nàng từ từ mở mắt ra nhìn hắn. Bất thình lình, nàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên đôi môi mỏng trước mặt, hôn theo kiểu cuồng dã, như muốn dung nhập cả hai vào làm một. Lúc lâu sau, nàng buông ra, miệng lặp đi lặp lại một câu, sự sợ hãi không giấu giếm:
- Đừng bỏ ta, Mặc... Đừng bỏ ta, được không? - Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, mong đợi hắn cho nàng một câu khẳng định mà nàng muốn, để nàng có thể bình tĩnh lại.
Hắn đau lòng khi thấy dáng vẻ nàng, tuyệt vọng, cầu xin ánh sáng cho lối đi tưởng chừng như ngõ cụt. Ôm nàng thật chặt, hắn thì thầm, không còn xưng "trẫm" nữa:
- Ta luôn ở bên cạnh nàng khi nàng cần, đời đời kiếp kiếp không thay đổi.
- Ừm... Mặc, ta nói điều này chưa nhỉ? - Nàng nhìn hắn, đáy mắt như có dòng nước đang lưu chuyển.
- Là gì? - Hắn thật tò mò chờ nàng nói tiếp, chuyện gì mà nàng nghiêm túc vậy?
Chúc Dung Tịch Nguyệt ngắm trăng, hi vọng ngày mình buông bỏ hết tất cả để tận hưởng hạnh phúc không còn xa nữa. Nàng chậm rãi thốt ra từng tiếng một, tiếng lòng của nàng, và cũng là lời thề nguyền chung thủy mà cho tới mãi sau này vẫn không phai nhạt:
- Ta yêu chàng, Mặc. Nếu vòng luân hồi là có thực, thì chuyển sinh bao nhiêu kiếp ta vẫn yêu chàng.
Trái tim hắn rung động mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên nàng bộc lộ tình cảm của mình với hắn. Rất đơn giản nhưng lại làm hắn vô cùng khoan khoái.
Hắn gian xảo cười:
- Vậy thì nàng chứng minh bằng hành động cho ta coi? Như thế mới đủ thành ý chứ, phải không?
Chúc Dung Tịch Nguyệt đẩy hắn ra, mắng nhỏ:
- Đại sắc lang, chàng không nói được câu nào hay hơn à? Làm người ta mất cả hứng! Ta đá chàng đi bây giờ đấy!
Hiếm hoi mới thấy biểu cảm trẻ con này của nàng, Hoàng Phủ Dạ Mặc không chịu buông ra, còn ôm nàng chặt hơn, môi mỏng mím lại nén cười, chủ động xin lỗi:
- Được rồi, ta sai lầm, không nên trêu chọc nàng. - Dứt lời, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ của nàng mà mút.
Khi rời ra, nàng đùa giỡn:
- Hôn kiểu này đau cổ lắm, tốt nhất vẫn không làm thì hơn.
Hắn xoa gáy nàng, giúp nàng đỡ mỏi, nhân cơ hội gặm cắn cần cổ trắng nõn kia. Nàng khanh khách cười, giãy giụa muốn trốn, hạ giọng lầm bầm:
- Mặc khốn kiếp! Lưu manh!
- Chỉ có nàng dám mắng trẫm như vậy. Phải trừng phạt thế nào đây?
Hắn lật người đem nàng đặt dưới thân, tư thế vô cùng mờ ám. Tuy nhanh nhẹn nhưng hắn không quên luồn tay sau đầu nàng để không làm nàng đau.
- Hôm nay ta mệt rồi à nha. - Nàng khẽ ngáp một cái, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi.
Hắn nghe vậy liền nâng đầu nàng dậy, bế về Ngọc Tâm điện. Nằm trong lòng hắn, nàng ngủ lúc nào không biết.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong hoàng cung lại không được hoà hợp giống ở đây.
Trần phi tức giận ném vỡ hết đồ trong phòng. Tẩm cung của nàng ta vương vãi mảnh vỡ. Cung nữ đứng run rẩy một góc nhìn bộ mặt dữ tợn đang gầm gừ kia.
Trần phi hét um lên với gã thái giám quỳ trên mặt đất:
- Ngươi chắc không? Nữ tử hôm nay Hoàng thượng sủng ái không có bất kỳ chỗ dựa dẫm nào?
- Nô tài chỉ mới thăm dò được đến đó. - Ngừng lại một chút rồi hắn ta tiếp tục nói- Nhưng nô tài nghe được Tường công công nói nữ tử đó có quan hệ với Huyền Tước môn.
- Huyền Tước môn? - Nàng ta tựa hồ nghe không hiểu danh từ này.
Tên thái giám chép miệng, giải thích:
- Đó là một môn phái giang hồ mạnh nhất hiện nay, thưa nương nương.
Trần phi bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế. Nàng ta nhíu mày hỏi tên thái giám:
- Rốt cuộc nàng ta có quỷ kế gì mà có thể khiến cho Hoàng thượng mê mẩn như vậy chứ? Sắc đẹp thì ta cũng có, sao Hoàng thượng không chú ý?
- Thưa nương nương, ngài chỉ cần làm Hoàng thượng sủng ái mình là được, đâu phải hao tâm phí sức nghĩ cách đối phó với nữ nhân khác? - Một cung nữ dè dặt đưa ra ý kiến.
Trần phi lại bắt đầu cáu gắt:
- Nếu ta có cơ hội thì đã không ngồi nhẫn nhục với đám người ngu xuẩn các ngươi!
Vũ đứng trên nóc nhà, nghe cuộc đối thoại đó xong thì cười thầm, đạp gió phi đi, trong đầu nghĩ thầm:“ Cỡ các ngươi mà đòi đấu chủ nhân, tu thêm một trăm năm nữa đi rồi hẵng nói nhé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook