Nguyệt Mãn Kinh Hoa
-
Quyển 2 - Chương 8-2
Ôn Xảo Xảo trong lòng hận hắn muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không quan tâm, nghiến răng trả lời: “Nghỉ cả buổi chiều nên đã hết đau rồi. Chắc hẳn ngày mai có thể cưỡi ngựa, không cần phiền Chung công tử thuê ngựa cho ta nữa.” Chung công tử trong miệng nàng chính là Tần Liệt. Đã đến nước Yên, đương nhiên hắn không thể tùy tiện gọi mình là Tần Tam gia, nên quyết định mượn họ của Bảo Khâm, trên đường đi còn bị nàng cười nhạo.
“Ôn tiểu thư khách sáo rồi.” Ngũ Cân cười đáp: “Chẳng qua chỉ là thuê giúp cỗ xe ngựa thôi mà! Tam gia nhà chúng ta trước giờ rất hào phóng, thực sự không có vấn đề gì.”
Ôn Xảo Xảo lạnh nhạt ậm ừ, quay đầu không để ý đến hắn nữa.
Trấn An Hòa không lớn, đương nhiên không được phồn hoa náo nhiệt như ở Ngân Dương, các nhà trọ trong trấn cũng chật hẹp cũ kỹ hơn. May mà Tần Liệt và Bảo Khâm đã quen chịu khổ trong quân doanh, chút khó khăn này chẳng thấm vào đâu. Chỉ có Ôn Xảo Xảo kêu ca không ngừng, hết kén cái này lại chê cái nọ. Ngũ Cân chẳng buồn để ý, mặc nàng ta làm trò trước mặt đám sư huynh đệ của mình.
Đến tối, Bảo Khâm không biết nghe ai nói trong trấn có ngõ Bình An, ngõ đó có món thịt bò kho rất ngon, nên cảm thấy thèm. Tần Liệt sai Ngũ Cân đi mua, ai ngờ chậm một bước, thịt bò trong quán đã hết sạch từ lâu.
Vốn định sáng hôm sau sai thị vệ đi mua sớm, không ngờ tiểu nhị trong quán trọ nói: “Mấy vị khách từ phương xa tới có lẽ không rõ, cửa tiệm nhà Lão Quách không mở vào buổi sáng, phải đợi đến giờ Tị[1] mới được.”
[1] Giờ Tị: 9-11 giờ sáng.
Tần Liệt nói: “Không sao, dù sao chúng ta cũng không vội, đợi thêm mấy canh giờ nữa cũng không vấn đề.”
Ôn Xảo Xảo nghe thấy những lời này, trong lòng rất tức tối. Còn đám sư huynh của nàng ta lúc trước nghi ngờ Tần Liệt là gián điệp của nước Tần, giờ đã bị dao động… Nếu thật sự là gián điệp, đâu có chuyện không vội đi thăm dò tin tức mà còn dẫn theo phu nhân đi khắp nơi dạo chơi. Cuối cùng bọn họ cũng an tâm.
***
Lên đường chưa được bao lâu thì xảy ra một chuyện khiến cho Bảo Khâm cảm thấy rất kỳ quái.
Vì đường xá khó đi nên xe ngựa của họ chạy không nhanh, đến khi rẽ bất ngờ đụng phải một người. Bảo Khâm là phận nữ, lại ngồi trong xe, đương nhiên không tiện ra ngoài xem xét, chỉ có thể dựng tai nghe ngóng, thấy Ngũ Cân dịu dàng nhỏ nhẹ với người ta, chứ không rõ người bị đụng phải là nam hay nữ.
Tần Liệt ngồi bên cạnh không động đậy, dường như không mấy hứng thú với chuyện bên ngoài. Bảo Khâm thấy thế mới kéo áo hắn, nói: “Hay chàng xuống xe coi thử, xem có xảy ra chuyện gì không?”
Tần Liệt đến mí mắt cũng không buồn chớp, kéo tay Bảo Khâm lại, ngáp dài, nói: “Võ công của Liên Tử tuy không bằng Ngũ Cân, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa đã tính toán kĩ rồi, làm sao đụng phải được?”
Bảo Khâm sửng sốt rồi nhanh chóng phản ứng lại, hóa ra chuyện đụng xe bọn họ đã lên kế hoạch trước! Nàng trân trân nhìn hắn, chau mày, nhanh chóng đoán ra điều gì, nép sát vào Tần Liệt, hiếu kỳ hỏi: “Chàng đang nhằm vào Ôn Xảo Xảo đúng không?” Tần Liệt không nỡ bán rẻ nhan sắc của mình, không còn cách để lấy tin tức từ Ôn Xảo Xảo, nên tìm một cô nương khác đến?
Nhưng… Bảo Khâm nghĩ, nếu nàng ta là con gái trang chủ Thanh Hà sơn trang, hiểu rõ tính cách con gái mình như vậy, ông ta tuyệt đối không thể giao chuyện quan trọng cho nàng ta. Vì thế, cô nương tên Liên Tử kia thực ra là nhằm vào đại sư huynh của nàng ta.
Đại sư huynh của Ôn Xảo Xảo thật thà chất phác, là loại bình thường đến mức nếu ném vào một đám đông thì không thể tìm ra được, tên hắn ta Bảo Khâm cũng không rõ, chỉ nghe Ôn Xảo Xảo và mấy huynh đệ gọi là “đại sư huynh”. Nhưng có một điểm không cần nghi ngờ, hắn ta rất có uy tín trong đám huynh đệ, cho dù là một người bừa bãi như Ôn Xảo Xảo trước mặt hắn cũng phải ngoan ngoãn hơn một chút.
Nghĩ đến đó, Bảo Khâm càng thấy tò mò về cô nương Liên Tử kia.
Trông dáng vẻ Bảo Khâm ló đầu ra nhìn, Tần Liệt thấy buồn cười, xoa đầu nàng và nói: “Sốt ruột cái gì, lát nữa Ngũ Cân dẫn người tới, coi như cho nàng một a hoàn.”
Vừa nói xong, quả nhiên tiếng Ngũ Cân vang lên từ bên ngoài: “Tam gia, lúc nãy xe ngựa đụng phải một cô nương, nàng ta nói rằng mới trốn thoát được từ trong tay người xấu, nguyện bán mình vào phủ. Lúc trước chẳng phải ngài nói muốn kiếm một nha đầu cho phu nhân hay sao? Hay là hãy mời phu nhân ra xem có phù hợp hay không?”
Giả vờ như thật! Bảo Khâm nói thầm trong lòng, nhưng vẫn vạch rèm cửa, hơi ló đầu ra quan sát. Cô nương đó mới khoảng mười lăm mười sáu, mắt hạnh mày ngài, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, nhưng chỉ mặc một bộ đồ lem luốc, tóc tai và quần áo đều dính đầy bùn đất, trông rất tội nghiệp.
Bảo Khâm hắng giọng rồi giả vờ hỏi: “Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô nương đó cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Thưa phu nhân, nô tỳ tên là Liên Tử, năm nay mười lăm tuổi.”
“Ừ!” Bảo Khâm gật gật đầu: “Trông có vẻ nhanh nhẹn, được rồi, hãy theo Ngũ Cân đi. Đến nhà trọ rồi tắm rửa thay quần áo.” Nói xong, nàng buông rèm xuống, tỏ vẻ không có hứng thú nói gì thêm nữa. Liên Tử vâng dạ, sau đó đi theo Ngũ Cân.
Cuối cùng Tần Liệt cũng mở mắt, hỏi: “Chẳng phải nàng rất tò mò ư? Sao không nhìn một lúc nữa?”
Bảo Khâm lườm hắn một cái, nói: “Chàng tưởng thiếp ngốc hả? Nếu tỏ ra thân thiết với nàng ấy, nàng ấy sao có thể đi dò la tin tức được?”
Trời vẫn chưa tối, Ngũ Cân đã đến hỏi việc ăn ở buổi tối. Bảo Khâm cũng đoán được một chút, họ cố ý trì hoãn thời gian đi đường, còn về tại sao thì không hiểu.
Liên Tử quả nhiên không phụ sự hi vọng của mọi người, nhanh chóng trở nên thân mật với mấy người ở Thanh Hà sơn trang, tuy trên mặt vẫn còn đôi chút ngại ngùng, nhưng rõ ràng đã hoạt bát hơn rất nhiều, cười cười nói nói với những thanh niên đó, thỉnh thoảng còn đỏ mặt. Bảo Khâm trông vậy cảm thấy nàng rất dễ thương.
Thấy Bảo Khâm xuống xe, Liên Tử vội chạy ra hầu hạ vô cùng chu đáo. Còn Ôn Xảo Xảo thấy nàng hết đi lấy nước nóng rồi lại vắt khăn, nhìn rất ngứa mắt. Liên Tử cũng có lòng, hầu hạ Bảo Khâm xong còn nhiệt tình mang cho Ôn Xảo Xảo một chậu nước nóng.
Ánh mắt của Ôn Xảo Xảo nhìn nàng cũng dịu dàng đi rất nhiều.
Ôn đại sư huynh thì có chút sốt ruột, năm lần bảy lượt bàn với Ôn Xảo Xảo xem có nên đi trước hay không, để tránh làm lỡ chuyện. Nhưng Ôn Xảo Xảo đâu chịu, luôn tìm ra mọi lí do để trì hoãn. Đại sư huynh ít nhiều đoán ra nguyên cớ, muốn khuyên vài câu nhưng lại sợ nàng ta tức giận, nên đành thôi.
Đoàn người cứ đi rồi lại dừng, mất bốn, năm ngày mới đến được huyện Quảng Bình. Mà lúc này, Liên Tử đã biết rõ hết về đám người Thanh Hà sơn trang.
“Tối nay sẽ đốn ngã hết tất cả bọn chúng!” Trong nhà trọ, Tần Liệt thấp giọng dặn dò Ngũ Cân: “Ngươi hãy vào thành tìm một nơi sắp xếp cho họ ở, sau đó gọi Vân Sơ và Vân Hựu, thêm cả ta và phu nhân, sáng mai chúng ta sẽ đến thôn Thượng Hiểu.”
Bảo Khâm nghe vậy bỗng phấn chấn hẳn lên. Vốn dĩ nàng còn tưởng Tần Liệt không cho nàng đi, sẽ phải tốn lời thuyết phục, không ngờ chưa cần nhắc đến hắn đã nói trước rồi.
Còn Liên Tử lại rất sốt ruột, nàng nghiêm mặt lại: “Vậy còn Liên Tử? Tam gia ngài không thể qua cầu rút ván, Liên Tử không muốn một mình ở lại trong thành.”
Nàng còn nhỏ lại dễ thương, Tần Liệt đối với nàng mềm mỏng hơn Ngũ Cân một chút, nhẹ nhàng nói: “Ai bảo ta sẽ để ngươi ở lại thành một mình, chẳng phải vẫn còn bọn Vân Phi hay sao? Hơn nữa, nhóm người Thanh Hà sơn trang cũng cần ngươi theo dõi. Ngươi tinh ý nhất, nên nhất định phải để ngươi coi chừng ta mới yên tâm.”
Nhưng Liên Tử không dễ đẩy đi như vậy, nàng tức giận khẽ nói: “Tam gia lại lừa Liên Tử. Chỉ có mấy người hà tất phải canh giữ cả nhà trọ như vậy? Liên Tử nghĩ, cứ ra ngoài thành tìm một cái giếng bỏ không rồi dìm họ chết hết cho xong.”
Bảo Khâm thật không thể tin nổi một cô nương còn nhỏ như vậy mà lời nói hành động lại ác độc thế kia. Tuy nàng từng giết không ít người, nhưng trên chiến trường, nếu ngươi không chết thì ta chết, tuyệt nhiên không phân thiện ác. Còn rời chiến trường, tất cả đều là người bình thường, Bảo Khâm trước giờ không hề cho rằng mình có quyền cướp đoạt mạng sống của người khác.
Tần Liệt rất tức giận, khuôn mặt lạnh lùng được phủ thêm một lớp băng giá, hắn quát lớn: “Hỗn xược! Tí tuổi đầu đã độc ác như vậy, không biết là học từ ai. Hôm nay nếu không dạy dỗ ngươi cẩn thận, sau này ngươi sẽ còn ác hơn nữa. Ngũ Cân!”
Không đợi Ngũ Cân đáp, Liên Tử đã khóc lớn. Phàm là con gái, thường chú trọng đến dung mạo của mình, nên khi khóc cũng chỉ dám thút thít, khiến cho người khác phải động lòng. Nhưng Liên Tử khác hoàn toàn, nàng ngồi phệt xuống đất, khóc to như đứa trẻ lên ba, gương mặt đỏ bừng, những giọt nước mắt lăn không ngừng trên má, trông thật tội nghiệp biết bao.
Tần Liệt thật hết cách với cô bé này, bất lực nhìn Liên Tử. Tuy vẫn muốn mắng thêm vài câu nhưng nhìn bộ dạng nàng ta như vậy sao có thể mắng nổi. Bảo Khâm tuy cũng là con gái, nhưng chưa từng gặp phải chuyện thế này, vội vàng nép sau Tần Liệt lắc đầu bó tay.
Liên Tử ầm ĩ một trận rồi tiếng khóc cũng dần nhỏ xuống, nhưng nàng lại bắt đầu nói nấc lên: “Ca… đại ca… Liên Tử muốn đại ca…”
Sắc mặt Tần Liệt càng u ám, vẫy tay ra hiệu cho Ngũ Cân dẫn Liên Tử ra ngoài.
Bảo Khâm mơ hồ đoán ra nguyên do, nhéo mu bàn tay, hỏi hắn: “Liên Tử là muội muội của ai?”
“Muội muội của Lão Thất.”
Bảo Khâm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra: “Là người tên Thất Điều đó sao?” Hắn chính là người bị nàng phạt đánh ba mươi quân trượng trong lần mượn quân của Tần Liệt tỉ thí với Vương Nhạn Như để “giết gà dọa khỉ”. Sau đó nàng mới biết, Lão Thất không chỉ là phó tướng của Tần Liệt, mà còn từng đỡ cho Tần Liệt một tên và bị trọng thương.
Sau khi bị đánh hắn liền biến mất, nghe nói đã đào ngũ. Lúc đó Bảo Khâm còn cảm thấy kỳ lạ, theo lí mà nói, đã có thể làm đến vị trí phó tướng của Tần Liệt sao có thể vì ăn đòn mà đào ngũ. Nay nghĩ lại, Thất Điều này thực ra đã sớm ở trong mưu kế của Tần Liệt, lấy cớ rời đi.
Tần Liệt gật đầu: “Từ lúc bị thương, Lão Thất cứ như người mất hồn, thậm chí nhiều lần phạm quân luật. Lần đó bị nàng mắng cho một trận cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra, nói với ta rằng muốn đến nước Yên thăm dò tin tức. Ta không đồng ý, nào ngờ hắn tự ý đi, chỉ giao Liên Tử lại cho ta.”
“Về sau có tin tức gì không?”
Tần Liệt lắc đầu. Lão Thất đi đã hơn nửa năm, bặt vô âm tín từ khi đó. Cũng chính vì thế, hắn mới dung túng Liên Tử như vậy.
Đất Bắc Yên có không ít gián điệp của nước Tần, nếu Lão Thất bình an, sao lại không có chút tin tức nào…
Bảo Khâm không phải một cô nương khéo hiểu lòng người, ân cần chu đáo. Lúc này nàng thậm chí còn không biết nên nói gì an ủi hắn, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng Tần Liệt, đưa tay ôm chặt lấy eo hắn. Những lúc nàng không vui, Tần Liệt cũng ôm nàng như vậy, chỉ thế cũng đủ làm nàng an lòng.
Yên lặng một lúc lâu, bên ngoài có tiếng của Ngũ Cân: “Tam gia, Liên Tử lại đến rồi, cứ đòi đi theo tới đây, tiểu nhân không ngăn được.”
“Cho nàng ta vào đi.” Tần Liệt xoa trán, nói với vẻ bất lực. Bảo Khâm suýt bật cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn khó xử như vậy.
Cửa mở ra, mắt Liên Tử đỏ hoe, mũi sụt sịt bước vào phòng, nói lớn: “Liên Tử cũng muốn đến đảo Vô Danh!”
“Không được!” Tần Liệt từ chối ngay.
“Vì sao?” Liên Tử mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Lần này, trong đoàn năm người có một là nữ, ta đã quyết định để phu nhân giả dạng rồi.”
Liên Tử lập tức chuyển ánh mắt thù địch sang Bảo Khâm, nghiến răng nói: “Phu nhân thân phận cao quý, hà tất phải mạo hiểm cùng chúng ta. Chi bằng người đợi ở trong thành dăm ba ngày rồi Tam gia sẽ trở về.”
Bảo Khâm cười không nói gì.
Tần Liệt cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta. Mắt Liên Tử lại bắt đầu đầy nước, mồm như mếu đi, đang định khóc thì Bảo Khâm đột nhiên nói: “Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không bằng lòng mang theo một cô nương hay khóc bên mình, chẳng phải rõ ràng muốn làm hỏng chuyện hay sao?”
Liên Tử đột nhiên mất bình tĩnh, nói: “Liên… Liên Tử không hay khóc. Liên Tử vừa nhanh nhẹn vừa thông minh, hơn nữa võ công cũng khá. Người là phu nhân cao quý đài các, hà tất phải tranh giành với Liên Tử. Đại ca à… Hu hu hu, đại ca… Liên Tử muốn đi tìm đại ca…”
Tần Liệt lại cảm thấy đau đầu, chỉ có Bảo Khâm lờ mờ đoán được ý nàng ta, hỏi: “Ý ngươi là… Đại ca ngươi ở trên đảo Vô Danh?”
Ánh mắt Tần Liệt chợt lóe lên. Liên Tử im lặng thật lâu mới ấp úng lên tiếng: “Liên… Liên Tử cũng không chắc chắn, đại ca… lần cuối cùng huynh ấy xuất hiện, chính là ở huyện Quảng Bình.”
Nếu đúng như vậy, thật sự có khả năng Lão Thất đã lên đảo Vô Danh. Hòn đảo đó canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ một đi không trở lại.
“Ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại thành đi, nếu thật sự đại ca ngươi ở trên đảo, chúng ta nhất định sẽ cứu hắn trở về.” Tần Liệt nói rất bình thản, nhưng Bảo Khâm biết, chỉ cần hắn hứa thì sẽ tìm mọi cách để thực hiện lời hứa của mình.
“Nhưng mà…” Liên Tử vẫn không cam tâm, nhìn Bảo Khâm một cách căm ghét.
Tần Liệt lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn phu nhân làm gì? Đừng tưởng có chút bản lĩnh là giỏi! Cái loại võ công mèo cào của ngươi phu nhân chỉ một tay đã có thể đánh bại.”
Từ trước đến giờ, Tần Liệt luôn nói năng cẩn thận trước mặt thuộc hạ chứ không hồ đồ như Lão Hắc, vì thế Liên Tử tuy cảm thấy có chút khó hiểu nhưng vẫn không dám nghi ngờ, chỉ mở to mắt hơn mà thôi, ánh mắt thù địch cũng chuyển thành sùng bái.
***
Tối, người ra tay vẫn là Liên Tử. Nàng thường xuyên mang theo nhiều loại độc dược trên người, có loại được Vương Thái y cho, có loại xin từ chỗ Tư Đồ về, chủng loại đa dạng, nhiều không kể xiết. Quan trọng hơn là, nàng rất thông thạo việc hạ độc.
Bảo Khâm và Tần Liệt ăn cơm xong lại uống trà, bên ngoài Ngũ Cân đến bẩm báo mọi chuyện đã ổn thỏa, người đều đưa đi hết rồi.
Họ thu được không ít đồ từ đám đệ tử Thanh Hà sơn trang, trong đó có một bức thư. Tần Liệt mở ra, đọc một mạch rồi đưa cho Bảo Khâm. Nàng hiếu kỳ mở ra xem, xem xong không nhịn cười nổi, nói: “Đại đệ tử trung hậu thận trọng… Phen này thì tốt rồi, A Liệt, chàng không được làm lão Đại rồi.”
Bức thư này do bạn cũ của trang chủ Thanh Hà sơn trang là Lý Trung Bột viết, người này nhậm chức ở bộ Công[2] Bắc Yên, trong thư chỉ mập mờ nhắc đến một số nghi vấn về đạn sét, lại nghe nói đại đệ tử của sơn trang trung hậu thận trọng, nên nhờ trang chủ phái mấy đệ tử đắc ý đến thôn Thượng Hiểu, huyện Quảng Bình bàn đại sự.
[2] Bộ Công: Một trong Lục bộ thời xưa, chuyên quản lý việc liên quan đến xây dựng công trình (thủy lợi, kiến trúc, giao thông…)
Tướng mạo khí phách của Tần Liệt có thể nói là thận trọng vững vàng, nhưng còn xa mới được như hai chữ “trung hậu”, thảo nào Bảo Khâm cười thích chí như thế. Tần Liệt lại không mấy để tâm, phủi bụi trên áo rồi thản nhiên nói: “Nàng xem, Vân Sơ và Vân Hựu ai trung hậu thật thà hơn?”
Ngũ Cân cúi đầu cười thầm, hai thị vệ bên ngoài toát mồ hôi lạnh. Bảo Khâm ôm bụng cười, rồi lại làm mặt nghiêm chỉnh nói: “Theo thiếp thấy, khi Ngũ Cân không nói chuyện trông cũng rất trung hậu thật thà.”
Ngũ Cân đang cười bỗng đơ mặt ra. Phải cho hắn dũng khí lắm hắn mới dám giả làm sư huynh của Tần Liệt, lại còn phải sai bảo… Về Kinh rồi không biết tính mạng có giữ nổi không?
Tần Liệt trước giờ luôn nghe theo lời Bảo Khâm, huống hồ lần này thật sự cũng không có nhiều lựa chọn. Hơn nữa, Vân Sơ và Vân Hựu cũng không to gan bằng Ngũ Cân, chỉ sợ chưa lên được đảo đã bị phát hiện. Thế là Tần Liệt bình thản ra hiệu cho Ngũ Cân, nói: “Ngươi đã nghe thấy gì chưa? Hãy về xem cẩn thận những gì Liên Tử viết, đừng để đến lúc đó lại lộ sơ hở.”
Ngũ Cân thầm than khổ trong bụng, nhưng ngoài miệng lại không dám nói một câu, chỉ cung kính tuân mệnh, vừa quay người mặt liền xị xuống. Hai thị vệ ở ngoài thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy Tần Liệt lạnh lùng dặn dò: “Hai người các ngươi cũng cùng đi, đừng tưởng không có việc gì để làm. Nếu xảy ra chuyện gì, hừ….” Hắn chưa nói hết những lời đằng sau, Vân Sơ và Vân Hựu đã sợ đến run rẩy, nhanh chóng cất bước theo Ngũ Cân.
Không chỉ bọn họ, Tần Liệt và Bảo Khâm cũng phải chuẩn bị trước, ngoài những tin tức mà Liên Tử khai thác được từ đám đệ tử sơn trang Thanh Hà, còn có những chuyện vặt vãnh khác về nơi đó cũng cần nhớ rõ. Đặc biệt là Bảo Khâm, nàng đóng giả làm con gái cưng của Ôn trang chủ, tuy chưa từng gặp mặt Lý Trung Bột, nhưng sau khi lên đảo nhất định phải nói chuyện với người đó, chỉ cần không cẩn thận sẽ để lộ sơ hở.
May Bảo Khâm trí nhớ tốt, thêm vào đó từ huyện Quảng Bình đến thôn Thượng Hiểu vẫn còn rất xa, thời gian đó đủ để nàng thuộc nằm lòng chuyện lớn chuyện nhỏ của Thanh Hà sơn trang rồi.
Sáng sớm hôm sau, nhóm năm người xuất phát. Liên Tử nước mắt đầm đìa đưa tiễn, nắm tay Bảo Khâm dặn đi dặn lại: “Phu nhân, người nhất định phải cứu đại ca của Liên Tử.”
Bảo Khâm trịnh trọng hứa với nàng: “Chỉ cần đại ca muội vẫn còn sống, chúng ta nhất định sẽ cứu hắn ra.”
Tất cả họ đều thay quần áo, cải trang thành nhân sĩ giang hồ, không dùng xe nữa mà cưỡi ngựa, phi nhanh về phía thôn Thượng Hiểu.
Vừa vào thôn, mọi người liền phát hiện có điều không hợp lý, trong thôn rất yên tĩnh, trên đường hầu như không có người, thỉnh thoảng chỉ thấy vài mống, dáng vẻ vội vàng, trong mắt bọn họ còn có vẻ rất căm ghét oán hận khi nhìn thấy đám người Tần Liệt, rồi tránh đi hết, hiển nhiên không có chút tình cảm nào với mấy người mới đến đây!
“Xem ra người trong thôn đều coi chúng ta là người của quan phủ.” Bảo Khâm nói.
Ngũ Cân vội vàng tiếp lời: “Ngoài người của quan phủ, e rằng không có ai đến vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi này.”
Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn ta một cái, nói: “Ngươi còn cung kính như vậy, sợ người ngoài không nhận ra sao?”
Ngũ Cân lập tức câm họng, nghểnh cổ lên làm bộ chín chắn, ép giọng xuống và nói: “Sư đệ nói phải, việc đang gấp, chúng ta mau đi thôi.”
“Ôn tiểu thư khách sáo rồi.” Ngũ Cân cười đáp: “Chẳng qua chỉ là thuê giúp cỗ xe ngựa thôi mà! Tam gia nhà chúng ta trước giờ rất hào phóng, thực sự không có vấn đề gì.”
Ôn Xảo Xảo lạnh nhạt ậm ừ, quay đầu không để ý đến hắn nữa.
Trấn An Hòa không lớn, đương nhiên không được phồn hoa náo nhiệt như ở Ngân Dương, các nhà trọ trong trấn cũng chật hẹp cũ kỹ hơn. May mà Tần Liệt và Bảo Khâm đã quen chịu khổ trong quân doanh, chút khó khăn này chẳng thấm vào đâu. Chỉ có Ôn Xảo Xảo kêu ca không ngừng, hết kén cái này lại chê cái nọ. Ngũ Cân chẳng buồn để ý, mặc nàng ta làm trò trước mặt đám sư huynh đệ của mình.
Đến tối, Bảo Khâm không biết nghe ai nói trong trấn có ngõ Bình An, ngõ đó có món thịt bò kho rất ngon, nên cảm thấy thèm. Tần Liệt sai Ngũ Cân đi mua, ai ngờ chậm một bước, thịt bò trong quán đã hết sạch từ lâu.
Vốn định sáng hôm sau sai thị vệ đi mua sớm, không ngờ tiểu nhị trong quán trọ nói: “Mấy vị khách từ phương xa tới có lẽ không rõ, cửa tiệm nhà Lão Quách không mở vào buổi sáng, phải đợi đến giờ Tị[1] mới được.”
[1] Giờ Tị: 9-11 giờ sáng.
Tần Liệt nói: “Không sao, dù sao chúng ta cũng không vội, đợi thêm mấy canh giờ nữa cũng không vấn đề.”
Ôn Xảo Xảo nghe thấy những lời này, trong lòng rất tức tối. Còn đám sư huynh của nàng ta lúc trước nghi ngờ Tần Liệt là gián điệp của nước Tần, giờ đã bị dao động… Nếu thật sự là gián điệp, đâu có chuyện không vội đi thăm dò tin tức mà còn dẫn theo phu nhân đi khắp nơi dạo chơi. Cuối cùng bọn họ cũng an tâm.
***
Lên đường chưa được bao lâu thì xảy ra một chuyện khiến cho Bảo Khâm cảm thấy rất kỳ quái.
Vì đường xá khó đi nên xe ngựa của họ chạy không nhanh, đến khi rẽ bất ngờ đụng phải một người. Bảo Khâm là phận nữ, lại ngồi trong xe, đương nhiên không tiện ra ngoài xem xét, chỉ có thể dựng tai nghe ngóng, thấy Ngũ Cân dịu dàng nhỏ nhẹ với người ta, chứ không rõ người bị đụng phải là nam hay nữ.
Tần Liệt ngồi bên cạnh không động đậy, dường như không mấy hứng thú với chuyện bên ngoài. Bảo Khâm thấy thế mới kéo áo hắn, nói: “Hay chàng xuống xe coi thử, xem có xảy ra chuyện gì không?”
Tần Liệt đến mí mắt cũng không buồn chớp, kéo tay Bảo Khâm lại, ngáp dài, nói: “Võ công của Liên Tử tuy không bằng Ngũ Cân, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa đã tính toán kĩ rồi, làm sao đụng phải được?”
Bảo Khâm sửng sốt rồi nhanh chóng phản ứng lại, hóa ra chuyện đụng xe bọn họ đã lên kế hoạch trước! Nàng trân trân nhìn hắn, chau mày, nhanh chóng đoán ra điều gì, nép sát vào Tần Liệt, hiếu kỳ hỏi: “Chàng đang nhằm vào Ôn Xảo Xảo đúng không?” Tần Liệt không nỡ bán rẻ nhan sắc của mình, không còn cách để lấy tin tức từ Ôn Xảo Xảo, nên tìm một cô nương khác đến?
Nhưng… Bảo Khâm nghĩ, nếu nàng ta là con gái trang chủ Thanh Hà sơn trang, hiểu rõ tính cách con gái mình như vậy, ông ta tuyệt đối không thể giao chuyện quan trọng cho nàng ta. Vì thế, cô nương tên Liên Tử kia thực ra là nhằm vào đại sư huynh của nàng ta.
Đại sư huynh của Ôn Xảo Xảo thật thà chất phác, là loại bình thường đến mức nếu ném vào một đám đông thì không thể tìm ra được, tên hắn ta Bảo Khâm cũng không rõ, chỉ nghe Ôn Xảo Xảo và mấy huynh đệ gọi là “đại sư huynh”. Nhưng có một điểm không cần nghi ngờ, hắn ta rất có uy tín trong đám huynh đệ, cho dù là một người bừa bãi như Ôn Xảo Xảo trước mặt hắn cũng phải ngoan ngoãn hơn một chút.
Nghĩ đến đó, Bảo Khâm càng thấy tò mò về cô nương Liên Tử kia.
Trông dáng vẻ Bảo Khâm ló đầu ra nhìn, Tần Liệt thấy buồn cười, xoa đầu nàng và nói: “Sốt ruột cái gì, lát nữa Ngũ Cân dẫn người tới, coi như cho nàng một a hoàn.”
Vừa nói xong, quả nhiên tiếng Ngũ Cân vang lên từ bên ngoài: “Tam gia, lúc nãy xe ngựa đụng phải một cô nương, nàng ta nói rằng mới trốn thoát được từ trong tay người xấu, nguyện bán mình vào phủ. Lúc trước chẳng phải ngài nói muốn kiếm một nha đầu cho phu nhân hay sao? Hay là hãy mời phu nhân ra xem có phù hợp hay không?”
Giả vờ như thật! Bảo Khâm nói thầm trong lòng, nhưng vẫn vạch rèm cửa, hơi ló đầu ra quan sát. Cô nương đó mới khoảng mười lăm mười sáu, mắt hạnh mày ngài, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, nhưng chỉ mặc một bộ đồ lem luốc, tóc tai và quần áo đều dính đầy bùn đất, trông rất tội nghiệp.
Bảo Khâm hắng giọng rồi giả vờ hỏi: “Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô nương đó cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Thưa phu nhân, nô tỳ tên là Liên Tử, năm nay mười lăm tuổi.”
“Ừ!” Bảo Khâm gật gật đầu: “Trông có vẻ nhanh nhẹn, được rồi, hãy theo Ngũ Cân đi. Đến nhà trọ rồi tắm rửa thay quần áo.” Nói xong, nàng buông rèm xuống, tỏ vẻ không có hứng thú nói gì thêm nữa. Liên Tử vâng dạ, sau đó đi theo Ngũ Cân.
Cuối cùng Tần Liệt cũng mở mắt, hỏi: “Chẳng phải nàng rất tò mò ư? Sao không nhìn một lúc nữa?”
Bảo Khâm lườm hắn một cái, nói: “Chàng tưởng thiếp ngốc hả? Nếu tỏ ra thân thiết với nàng ấy, nàng ấy sao có thể đi dò la tin tức được?”
Trời vẫn chưa tối, Ngũ Cân đã đến hỏi việc ăn ở buổi tối. Bảo Khâm cũng đoán được một chút, họ cố ý trì hoãn thời gian đi đường, còn về tại sao thì không hiểu.
Liên Tử quả nhiên không phụ sự hi vọng của mọi người, nhanh chóng trở nên thân mật với mấy người ở Thanh Hà sơn trang, tuy trên mặt vẫn còn đôi chút ngại ngùng, nhưng rõ ràng đã hoạt bát hơn rất nhiều, cười cười nói nói với những thanh niên đó, thỉnh thoảng còn đỏ mặt. Bảo Khâm trông vậy cảm thấy nàng rất dễ thương.
Thấy Bảo Khâm xuống xe, Liên Tử vội chạy ra hầu hạ vô cùng chu đáo. Còn Ôn Xảo Xảo thấy nàng hết đi lấy nước nóng rồi lại vắt khăn, nhìn rất ngứa mắt. Liên Tử cũng có lòng, hầu hạ Bảo Khâm xong còn nhiệt tình mang cho Ôn Xảo Xảo một chậu nước nóng.
Ánh mắt của Ôn Xảo Xảo nhìn nàng cũng dịu dàng đi rất nhiều.
Ôn đại sư huynh thì có chút sốt ruột, năm lần bảy lượt bàn với Ôn Xảo Xảo xem có nên đi trước hay không, để tránh làm lỡ chuyện. Nhưng Ôn Xảo Xảo đâu chịu, luôn tìm ra mọi lí do để trì hoãn. Đại sư huynh ít nhiều đoán ra nguyên cớ, muốn khuyên vài câu nhưng lại sợ nàng ta tức giận, nên đành thôi.
Đoàn người cứ đi rồi lại dừng, mất bốn, năm ngày mới đến được huyện Quảng Bình. Mà lúc này, Liên Tử đã biết rõ hết về đám người Thanh Hà sơn trang.
“Tối nay sẽ đốn ngã hết tất cả bọn chúng!” Trong nhà trọ, Tần Liệt thấp giọng dặn dò Ngũ Cân: “Ngươi hãy vào thành tìm một nơi sắp xếp cho họ ở, sau đó gọi Vân Sơ và Vân Hựu, thêm cả ta và phu nhân, sáng mai chúng ta sẽ đến thôn Thượng Hiểu.”
Bảo Khâm nghe vậy bỗng phấn chấn hẳn lên. Vốn dĩ nàng còn tưởng Tần Liệt không cho nàng đi, sẽ phải tốn lời thuyết phục, không ngờ chưa cần nhắc đến hắn đã nói trước rồi.
Còn Liên Tử lại rất sốt ruột, nàng nghiêm mặt lại: “Vậy còn Liên Tử? Tam gia ngài không thể qua cầu rút ván, Liên Tử không muốn một mình ở lại trong thành.”
Nàng còn nhỏ lại dễ thương, Tần Liệt đối với nàng mềm mỏng hơn Ngũ Cân một chút, nhẹ nhàng nói: “Ai bảo ta sẽ để ngươi ở lại thành một mình, chẳng phải vẫn còn bọn Vân Phi hay sao? Hơn nữa, nhóm người Thanh Hà sơn trang cũng cần ngươi theo dõi. Ngươi tinh ý nhất, nên nhất định phải để ngươi coi chừng ta mới yên tâm.”
Nhưng Liên Tử không dễ đẩy đi như vậy, nàng tức giận khẽ nói: “Tam gia lại lừa Liên Tử. Chỉ có mấy người hà tất phải canh giữ cả nhà trọ như vậy? Liên Tử nghĩ, cứ ra ngoài thành tìm một cái giếng bỏ không rồi dìm họ chết hết cho xong.”
Bảo Khâm thật không thể tin nổi một cô nương còn nhỏ như vậy mà lời nói hành động lại ác độc thế kia. Tuy nàng từng giết không ít người, nhưng trên chiến trường, nếu ngươi không chết thì ta chết, tuyệt nhiên không phân thiện ác. Còn rời chiến trường, tất cả đều là người bình thường, Bảo Khâm trước giờ không hề cho rằng mình có quyền cướp đoạt mạng sống của người khác.
Tần Liệt rất tức giận, khuôn mặt lạnh lùng được phủ thêm một lớp băng giá, hắn quát lớn: “Hỗn xược! Tí tuổi đầu đã độc ác như vậy, không biết là học từ ai. Hôm nay nếu không dạy dỗ ngươi cẩn thận, sau này ngươi sẽ còn ác hơn nữa. Ngũ Cân!”
Không đợi Ngũ Cân đáp, Liên Tử đã khóc lớn. Phàm là con gái, thường chú trọng đến dung mạo của mình, nên khi khóc cũng chỉ dám thút thít, khiến cho người khác phải động lòng. Nhưng Liên Tử khác hoàn toàn, nàng ngồi phệt xuống đất, khóc to như đứa trẻ lên ba, gương mặt đỏ bừng, những giọt nước mắt lăn không ngừng trên má, trông thật tội nghiệp biết bao.
Tần Liệt thật hết cách với cô bé này, bất lực nhìn Liên Tử. Tuy vẫn muốn mắng thêm vài câu nhưng nhìn bộ dạng nàng ta như vậy sao có thể mắng nổi. Bảo Khâm tuy cũng là con gái, nhưng chưa từng gặp phải chuyện thế này, vội vàng nép sau Tần Liệt lắc đầu bó tay.
Liên Tử ầm ĩ một trận rồi tiếng khóc cũng dần nhỏ xuống, nhưng nàng lại bắt đầu nói nấc lên: “Ca… đại ca… Liên Tử muốn đại ca…”
Sắc mặt Tần Liệt càng u ám, vẫy tay ra hiệu cho Ngũ Cân dẫn Liên Tử ra ngoài.
Bảo Khâm mơ hồ đoán ra nguyên do, nhéo mu bàn tay, hỏi hắn: “Liên Tử là muội muội của ai?”
“Muội muội của Lão Thất.”
Bảo Khâm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra: “Là người tên Thất Điều đó sao?” Hắn chính là người bị nàng phạt đánh ba mươi quân trượng trong lần mượn quân của Tần Liệt tỉ thí với Vương Nhạn Như để “giết gà dọa khỉ”. Sau đó nàng mới biết, Lão Thất không chỉ là phó tướng của Tần Liệt, mà còn từng đỡ cho Tần Liệt một tên và bị trọng thương.
Sau khi bị đánh hắn liền biến mất, nghe nói đã đào ngũ. Lúc đó Bảo Khâm còn cảm thấy kỳ lạ, theo lí mà nói, đã có thể làm đến vị trí phó tướng của Tần Liệt sao có thể vì ăn đòn mà đào ngũ. Nay nghĩ lại, Thất Điều này thực ra đã sớm ở trong mưu kế của Tần Liệt, lấy cớ rời đi.
Tần Liệt gật đầu: “Từ lúc bị thương, Lão Thất cứ như người mất hồn, thậm chí nhiều lần phạm quân luật. Lần đó bị nàng mắng cho một trận cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra, nói với ta rằng muốn đến nước Yên thăm dò tin tức. Ta không đồng ý, nào ngờ hắn tự ý đi, chỉ giao Liên Tử lại cho ta.”
“Về sau có tin tức gì không?”
Tần Liệt lắc đầu. Lão Thất đi đã hơn nửa năm, bặt vô âm tín từ khi đó. Cũng chính vì thế, hắn mới dung túng Liên Tử như vậy.
Đất Bắc Yên có không ít gián điệp của nước Tần, nếu Lão Thất bình an, sao lại không có chút tin tức nào…
Bảo Khâm không phải một cô nương khéo hiểu lòng người, ân cần chu đáo. Lúc này nàng thậm chí còn không biết nên nói gì an ủi hắn, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng Tần Liệt, đưa tay ôm chặt lấy eo hắn. Những lúc nàng không vui, Tần Liệt cũng ôm nàng như vậy, chỉ thế cũng đủ làm nàng an lòng.
Yên lặng một lúc lâu, bên ngoài có tiếng của Ngũ Cân: “Tam gia, Liên Tử lại đến rồi, cứ đòi đi theo tới đây, tiểu nhân không ngăn được.”
“Cho nàng ta vào đi.” Tần Liệt xoa trán, nói với vẻ bất lực. Bảo Khâm suýt bật cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn khó xử như vậy.
Cửa mở ra, mắt Liên Tử đỏ hoe, mũi sụt sịt bước vào phòng, nói lớn: “Liên Tử cũng muốn đến đảo Vô Danh!”
“Không được!” Tần Liệt từ chối ngay.
“Vì sao?” Liên Tử mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Lần này, trong đoàn năm người có một là nữ, ta đã quyết định để phu nhân giả dạng rồi.”
Liên Tử lập tức chuyển ánh mắt thù địch sang Bảo Khâm, nghiến răng nói: “Phu nhân thân phận cao quý, hà tất phải mạo hiểm cùng chúng ta. Chi bằng người đợi ở trong thành dăm ba ngày rồi Tam gia sẽ trở về.”
Bảo Khâm cười không nói gì.
Tần Liệt cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta. Mắt Liên Tử lại bắt đầu đầy nước, mồm như mếu đi, đang định khóc thì Bảo Khâm đột nhiên nói: “Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không bằng lòng mang theo một cô nương hay khóc bên mình, chẳng phải rõ ràng muốn làm hỏng chuyện hay sao?”
Liên Tử đột nhiên mất bình tĩnh, nói: “Liên… Liên Tử không hay khóc. Liên Tử vừa nhanh nhẹn vừa thông minh, hơn nữa võ công cũng khá. Người là phu nhân cao quý đài các, hà tất phải tranh giành với Liên Tử. Đại ca à… Hu hu hu, đại ca… Liên Tử muốn đi tìm đại ca…”
Tần Liệt lại cảm thấy đau đầu, chỉ có Bảo Khâm lờ mờ đoán được ý nàng ta, hỏi: “Ý ngươi là… Đại ca ngươi ở trên đảo Vô Danh?”
Ánh mắt Tần Liệt chợt lóe lên. Liên Tử im lặng thật lâu mới ấp úng lên tiếng: “Liên… Liên Tử cũng không chắc chắn, đại ca… lần cuối cùng huynh ấy xuất hiện, chính là ở huyện Quảng Bình.”
Nếu đúng như vậy, thật sự có khả năng Lão Thất đã lên đảo Vô Danh. Hòn đảo đó canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ một đi không trở lại.
“Ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại thành đi, nếu thật sự đại ca ngươi ở trên đảo, chúng ta nhất định sẽ cứu hắn trở về.” Tần Liệt nói rất bình thản, nhưng Bảo Khâm biết, chỉ cần hắn hứa thì sẽ tìm mọi cách để thực hiện lời hứa của mình.
“Nhưng mà…” Liên Tử vẫn không cam tâm, nhìn Bảo Khâm một cách căm ghét.
Tần Liệt lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn phu nhân làm gì? Đừng tưởng có chút bản lĩnh là giỏi! Cái loại võ công mèo cào của ngươi phu nhân chỉ một tay đã có thể đánh bại.”
Từ trước đến giờ, Tần Liệt luôn nói năng cẩn thận trước mặt thuộc hạ chứ không hồ đồ như Lão Hắc, vì thế Liên Tử tuy cảm thấy có chút khó hiểu nhưng vẫn không dám nghi ngờ, chỉ mở to mắt hơn mà thôi, ánh mắt thù địch cũng chuyển thành sùng bái.
***
Tối, người ra tay vẫn là Liên Tử. Nàng thường xuyên mang theo nhiều loại độc dược trên người, có loại được Vương Thái y cho, có loại xin từ chỗ Tư Đồ về, chủng loại đa dạng, nhiều không kể xiết. Quan trọng hơn là, nàng rất thông thạo việc hạ độc.
Bảo Khâm và Tần Liệt ăn cơm xong lại uống trà, bên ngoài Ngũ Cân đến bẩm báo mọi chuyện đã ổn thỏa, người đều đưa đi hết rồi.
Họ thu được không ít đồ từ đám đệ tử Thanh Hà sơn trang, trong đó có một bức thư. Tần Liệt mở ra, đọc một mạch rồi đưa cho Bảo Khâm. Nàng hiếu kỳ mở ra xem, xem xong không nhịn cười nổi, nói: “Đại đệ tử trung hậu thận trọng… Phen này thì tốt rồi, A Liệt, chàng không được làm lão Đại rồi.”
Bức thư này do bạn cũ của trang chủ Thanh Hà sơn trang là Lý Trung Bột viết, người này nhậm chức ở bộ Công[2] Bắc Yên, trong thư chỉ mập mờ nhắc đến một số nghi vấn về đạn sét, lại nghe nói đại đệ tử của sơn trang trung hậu thận trọng, nên nhờ trang chủ phái mấy đệ tử đắc ý đến thôn Thượng Hiểu, huyện Quảng Bình bàn đại sự.
[2] Bộ Công: Một trong Lục bộ thời xưa, chuyên quản lý việc liên quan đến xây dựng công trình (thủy lợi, kiến trúc, giao thông…)
Tướng mạo khí phách của Tần Liệt có thể nói là thận trọng vững vàng, nhưng còn xa mới được như hai chữ “trung hậu”, thảo nào Bảo Khâm cười thích chí như thế. Tần Liệt lại không mấy để tâm, phủi bụi trên áo rồi thản nhiên nói: “Nàng xem, Vân Sơ và Vân Hựu ai trung hậu thật thà hơn?”
Ngũ Cân cúi đầu cười thầm, hai thị vệ bên ngoài toát mồ hôi lạnh. Bảo Khâm ôm bụng cười, rồi lại làm mặt nghiêm chỉnh nói: “Theo thiếp thấy, khi Ngũ Cân không nói chuyện trông cũng rất trung hậu thật thà.”
Ngũ Cân đang cười bỗng đơ mặt ra. Phải cho hắn dũng khí lắm hắn mới dám giả làm sư huynh của Tần Liệt, lại còn phải sai bảo… Về Kinh rồi không biết tính mạng có giữ nổi không?
Tần Liệt trước giờ luôn nghe theo lời Bảo Khâm, huống hồ lần này thật sự cũng không có nhiều lựa chọn. Hơn nữa, Vân Sơ và Vân Hựu cũng không to gan bằng Ngũ Cân, chỉ sợ chưa lên được đảo đã bị phát hiện. Thế là Tần Liệt bình thản ra hiệu cho Ngũ Cân, nói: “Ngươi đã nghe thấy gì chưa? Hãy về xem cẩn thận những gì Liên Tử viết, đừng để đến lúc đó lại lộ sơ hở.”
Ngũ Cân thầm than khổ trong bụng, nhưng ngoài miệng lại không dám nói một câu, chỉ cung kính tuân mệnh, vừa quay người mặt liền xị xuống. Hai thị vệ ở ngoài thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy Tần Liệt lạnh lùng dặn dò: “Hai người các ngươi cũng cùng đi, đừng tưởng không có việc gì để làm. Nếu xảy ra chuyện gì, hừ….” Hắn chưa nói hết những lời đằng sau, Vân Sơ và Vân Hựu đã sợ đến run rẩy, nhanh chóng cất bước theo Ngũ Cân.
Không chỉ bọn họ, Tần Liệt và Bảo Khâm cũng phải chuẩn bị trước, ngoài những tin tức mà Liên Tử khai thác được từ đám đệ tử sơn trang Thanh Hà, còn có những chuyện vặt vãnh khác về nơi đó cũng cần nhớ rõ. Đặc biệt là Bảo Khâm, nàng đóng giả làm con gái cưng của Ôn trang chủ, tuy chưa từng gặp mặt Lý Trung Bột, nhưng sau khi lên đảo nhất định phải nói chuyện với người đó, chỉ cần không cẩn thận sẽ để lộ sơ hở.
May Bảo Khâm trí nhớ tốt, thêm vào đó từ huyện Quảng Bình đến thôn Thượng Hiểu vẫn còn rất xa, thời gian đó đủ để nàng thuộc nằm lòng chuyện lớn chuyện nhỏ của Thanh Hà sơn trang rồi.
Sáng sớm hôm sau, nhóm năm người xuất phát. Liên Tử nước mắt đầm đìa đưa tiễn, nắm tay Bảo Khâm dặn đi dặn lại: “Phu nhân, người nhất định phải cứu đại ca của Liên Tử.”
Bảo Khâm trịnh trọng hứa với nàng: “Chỉ cần đại ca muội vẫn còn sống, chúng ta nhất định sẽ cứu hắn ra.”
Tất cả họ đều thay quần áo, cải trang thành nhân sĩ giang hồ, không dùng xe nữa mà cưỡi ngựa, phi nhanh về phía thôn Thượng Hiểu.
Vừa vào thôn, mọi người liền phát hiện có điều không hợp lý, trong thôn rất yên tĩnh, trên đường hầu như không có người, thỉnh thoảng chỉ thấy vài mống, dáng vẻ vội vàng, trong mắt bọn họ còn có vẻ rất căm ghét oán hận khi nhìn thấy đám người Tần Liệt, rồi tránh đi hết, hiển nhiên không có chút tình cảm nào với mấy người mới đến đây!
“Xem ra người trong thôn đều coi chúng ta là người của quan phủ.” Bảo Khâm nói.
Ngũ Cân vội vàng tiếp lời: “Ngoài người của quan phủ, e rằng không có ai đến vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi này.”
Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn ta một cái, nói: “Ngươi còn cung kính như vậy, sợ người ngoài không nhận ra sao?”
Ngũ Cân lập tức câm họng, nghểnh cổ lên làm bộ chín chắn, ép giọng xuống và nói: “Sư đệ nói phải, việc đang gấp, chúng ta mau đi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook