Nguyệt Mãn Kinh Hoa
-
Quyển 2 - Chương 6-3
Dù sao nàng cũng là con gái, có dũng mãnh đến đâu cũng không thể để nàng gặp nguy hiểm! Trong lòng nghĩ vậy nên ngoài mặt hắn có chút khác thường. Bảo Khâm thấy thế, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.
Nhị Lăng Tử kinh hãi không nói được lời nào, Lão Béo và những người khác run rẩy, suy nghĩ trước đó bị dọa cho biến mất sạch trơn, ngay ngắn dạ dạ vâng vâng, không để ý đến Nhị Lăng Tử nữa, quay người đi luôn.
Bảo Khâm liếc Nhị Lăng Tử một cái, không nói gì thêm, thúc ngựa đi thẳng, thoáng chốc đã mất hút nơi phía cuối con đường.
Tiểu Lục Tử sợ hãi kéo kéo góc áo Nhị Lăng Tử, hỏi nhỏ: “Nhị Lăng Tử, tỷ tỷ đó thật oai phong, đệ rất thích tỷ ấy!”
Nhị Lăng Tử đập cái “bốp” vào giữa ngực hắn, mắng: “Trời ạ, vợ của Tam gia đấy, không phải người ngươi có thể thích đâu, nếu để Tam gia biết, ngài sẽ chém đầu ngươi.”
Tiểu Lục Tử cười ngây ngốc, không dám nói gì thêm nữa.
Lại nói Bảo Khâm bên này, nàng đi theo phương hướng Nhị Lăng Tử chỉ, quả nhiên hai ngày đã đuổi kịp đội quân vận chuyển lương thực của nước Yên, vừa nhìn, nàng đã thấy có vấn đề.
“Tam gia, có điều bất thường.” Thư Sinh tiến lên khẽ nói: “Những người này không phải binh sĩ bình thường.” Chưa xét đến những thứ khác, nhìn cách họ đi đường đã thấy lạ. Bảo Khâm từng nhiều lần giao chiến với quân Yên nên cũng biết ít nhiều về chúng. Luận bản lĩnh trên lưng ngựa, quân Yên thậm chí còn giỏi hơn quân Tần, chẳng qua chúng sống tự do quen rồi, không thích gò bó kỷ luật quân quy, khi đánh trận đều là ai lo người nấy, nên không ít lần bị Bảo Khâm cho nếm mùi khổ sở. Nhưng, những người phía trước thì khác, đội quân có đến vài nghìn người, im lặng như tờ. Nếu trước kia đội quân Tây Bắc gặp phải chúng, có lẽ Hồng Cốc quan đã thất thủ từ lâu.
Bảo Khâm nghĩ một lúc, nói: “Chắc chắn là Cấm quân trong kinh thành.”
Lão Béo nghe vậy, lập tức kích động hẳn lên, xoa xoa tay nói: “Lần này thì tốt rồi, cứ tưởng chỉ là một đám quân ô hợp, đánh thắng cũng chẳng có gì vẻ vang. Nếu đã là Cấm quân trong kinh thành, Lão Béo ta quyết phải sống chết với chúng bay.”
Bảo Khâm trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng dặn dò: “Không được tự ý hành động! Đừng quên mục đích chúng ta đến đây, không phải đến đánh nhau với chúng. Chúng ta có ít người, sao phải liều mạng làm gì.” Những người ở lại bên nàng đều là huynh đệ đã từng vào sinh ra tử nhiều năm, sao nàng nỡ đẩy họ vào tình thế nguy hiểm được.
Lão Béo bị mắng nhưng không tức giận, cười “hì hì” trả lời: “Tam gia nói phải, chúng ta không như cái lũ súc sinh đó, sinh mạng của chúng ta quý hơn nhiều, lấy một đổi ba cũng không đáng.”
“Trong lòng ngươi biết vậy là được rồi.”
Họ không vội vàng, chỉ nhìn từ xa, hết sức cẩn thận không để đối phương phát hiện ra hành tung của mình. Quân Yên vô cùng thận trọng, trời vừa tối, chúng đã dựng trại, cẩn thận cất giấu thứ gọi là “lương thảo” kia đi.
Khi còn cách doanh trại vài bước thì Bảo Khâm quyết định dừng chân, ăn no bụng trước, rồi bàn kĩ lại kế hoạch một lần nữa, đợi trời tối hẳn, mới xuất phát.
Bên ngoài doanh trướng quân Yên có binh sĩ bảo vệ, canh phòng nghiêm ngặt. Lão Béo và Lão Bao đi một vòng quanh đó, cũng không tìm thấy cơ hội lẻn vào trong, nản lòng vô cùng!
“Thật sự hết cách, chúng ta cứ xông thẳng vào thôi!”
Lão Bao tức tối nói: “Cho một mồi lửa đốt cái thứ đồ quỷ quái kia luôn, xem chúng có vui nổi không?”
“Đốt? Ngươi định liều mình đi đốt chắc?” Thư Sinh hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người, chúng ta có bao nhiêu người, chỉ sợ còn chưa vào trong đã bị giết chết rồi. Ngươi chết không sao, đừng để liên lụy đến Tam gia.”
Nghe Thư Sinh lấy Bảo Khâm ra để nói chuyện, Lão Bao lập tức im bặt, nghĩ ngợi một hồi mới lên tiếng: “Đệ cũng chỉ nói thế thôi, ai ngu gì tự dưng lao vào chỗ chết như thế?”
Bảo Khâm vẫn luôn im lặng, thấy họ đều không nói nữa mới lên tiếng hỏi: “Ta nhớ ở đây có con sông, khi nãy các ngươi đi từ phía Bắc qua đây, có nhìn thấy không?”
Lão Béo nghĩ lại, gật đầu liên tục: “Đúng là có một con sông cách doanh trại không xa, nhưng không biết nước sâu thế nào.”
Thư Sinh nghe vậy mắt sáng lên, lập tức hiểu ý Bảo Khâm: “Tam gia muốn đi đường sông?”
“Để ta đi!” Lão Bao xung phong, hào hứng nói: “Ta bơi giỏi, cấm tên nào tranh với ta.”
Thư Sinh không biết bơi, nghe xong thấy hơi ngượng ngùng. Lão Béo cười “ha ha” nói: “Chẳng phải một mình đệ đi, vội cái gì chứ.”
Bảo Khâm gật đầu: “Lão Bao và Lão Béo, hai người chọn một đội bơi tốt, chân tay linh hoạt đi theo, coi như cũng có người hỗ trợ. Nên nhớ, sau khi vào trong không được đánh rắn động cỏ, chỉ quan sát tình hình rồi đi ra, đừng xung đột. Chúng ta ít người, nếu đánh nhau, người chịu thiệt sẽ là phe ta.” Trong lòng nàng biết rõ, việc này chắc chắn sẽ không đến lượt mình ra tay. Một là có bọn Lão Béo ở đây, hai là sức khỏe của nàng mới hồi phục, nhỡ đâu lại nhiễm lạnh, nên nàng không dám đem sức khỏe bản thân ra đùa.
Mọi người nhớ lại cảnh Nhị Lăng Tử bị truy sát mà trong lòng ớn lạnh, nhưng vẫn nghiêm chỉnh nhận lệnh. Sau đó, Lão Bao cùng với Lão Béo thay quần áo, mỗi người dẫn theo một vài huynh đệ, nhanh chóng hòa vào đêm đen.
Họ ở xa nên không dò đoán được tình hình trong doanh trại, trong lòng đều thấp thỏm, sợ bọn Lão Béo sẽ xảy ra sơ suất.
Đêm hôm đó dài tựa cả năm.
Mãi đến canh năm mới mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, rất nhanh đã có người về báo tin, bọn Lão Béo an toàn trở lại.
“Khá lắm!” Lão Béo chưa kịp thay quần áo đã vội vàng xông đến: “Tam gia, trong lều trại của chúng đặt một thứ quái dị rất to, trông như một cái máy bắn đá, trên đầu có một cái ống dài, bên trên còn khắc chữ, gọi là cái gì nhỉ... Lão Bao!” Lão Béo không biết chữ, lúc này chỉ có thể nhờ Lão Bao ra tay giúp đỡ.
“Gọi là đại bác Tịnh Viễn!” Lão Bao nhổ nước bọt, nói một cách khinh thường.
Tịnh Viễn là niên hiệu của Hoàng đế nước Yên, chúng lấy tên như vậy, hẳn là rất xem trọng khẩu đại bác này.
“Còn gì nữa không?”
“Bên cạnh còn có mấy chục quả đạn sắt.” Lão Bao cười hê hê, giống như làm ảo thuật, không biết lấy đâu ra mấy quả đạn sắt như vậy, đặt cẩn thận dưới đất. Hắn ta nhìn thì thô lỗ, nhưng trong thô lỗ có thừa tinh tế, lại mang theo một tờ giấy dầu chống nước bên mình, cả đường lội nước cũng không làm vật kia bị ẩm.
Bảo Khâm gật đầu nói: “Khẩu đại bác đó trông giống máy bắn đá, nhưng không biết nó có thể bắn được bao xa.” Chỉ cần không quá xa, đến lúc cần có thể để xạ thủ bảo vệ, không cho bọn chúng lại gần thì dù uy lực khẩu pháo này có mạnh đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì, điều đáng lo là tiếng nổ lớn sẽ dọa mọi người sợ hãi.
Đêm hôm đó, họ bọc đạn sắt cẩn thận, chạy như bay về phía doanh trại Tây Xuyên. Còn Tần Liệt, vừa hay tin Bảo Khâm đã xuống núi, rồi lại nghe chuyện nàng dẫn người đi do thám doanh trại quân Yên thì biến sắc, chỉ dặn dò Tần Tu vài câu rồi lập tức lên ngựa đi tiếp ứng.
Lúc lên đường, khuôn mặt hắn u ám như sắp chảy nước. Lão Hắc theo sau, sợ tới mức không dám thở, càng không nói đến bọn thị vệ, một đám đều câm như hến, sợ phát ra âm thanh quấy rầy Tần Liệt hắn sẽ trút giận lên người mình.
Suốt đường đi, trong lòng Tần Liệt có nhiều biến hóa. Đầu tiên, hắn giận Bảo Khâm không để ý đến an nguy của chính mình, sau khi tìm được người hắn nhất định sẽ trừng phạt nàng một phen. Nhưng lúc sau, nghĩ tới những hiểm nguy Nhị Lăng Tử miêu tả, hắn lại lo lắng khôn nguôi. Sau đó nữa, lòng hắn chỉ nghĩ về sự an nguy của người mình yêu mà thôi.
Bọn họ đi dọc theo con đường Nhị Lăng Tử nói cả ngày trời mà vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Bảo Khâm, sắc mặt của Tần Liệt càng thêm u ám. Lão Hắc sợ hắn lo lắng tổn hại sức khỏe, nhưng lại không dám khuyên, đành phải vội vàng đi theo bọn thị vệ tìm kiếm tin tức, trong đầu chỉ mong Bảo Khâm có thể nghe được lời khẩn cầu của mình mà xuất hiện sớm một chút.
Có lẽ ông trời có mắt, buổi trưa ngày hôm sau, đoàn người dừng chân ở trạm dịch gần đó chuẩn bị dùng cơm trưa, vừa xuống ngựa, chợt nghe thấy trong sân có người kêu to: “Cái gì? Không có gì để ăn! Ngươi cố ý có phải không? Chẳng phải vừa nãy có người bê cả đống đồ vào còn gì? Cái gì? Làm quan à? Quan tước của ông đây mới to...”
Lão Hắc chỉ nghĩ rằng trong trạm dịch có người hống hách, đang định mở miệng mắng mỏ, tự nhiên thấy bóng người vụt qua, Tần Liệt đã nhảy xuống ngựa, chạy như bay vào sân. Lão Hắc phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mau chóng đưa dây cương cho thị vệ, chính mình cũng đuổi theo vào trong sân.
Trạm dịch rất nhỏ, sân rộng chưa được một mẫu, lại có đến mười mấy người đang ngồi chật ních, Lão Béo hắng giọng cãi nhau với dịch thừa[1], đỏ mặt tía tai như muốn đánh người. Bảo Khâm ngồi ngay ngắn ở bên trong, thản nhiên uống trà, mặt mũi thoải mái, quần áo đầu tóc chỉnh tề, không có vẻ gì là lo lắng.
[1] Dịch thừa: Quan làm việc ở trạm dịch.
Tên dịch thừa kia cũng là một kẻ cứng đầu, không thấy bọn họ mang theo giấy thông hành, có chết cũng không chịu tiếp đãi, nhăn mặt bảo không có gì ăn, khiến Lão Béo tức không chịu nổi. Tên dịch thừa này còn gầy tong teo, bộ dạng yếu đuối, Lão Béo không thể cho gã ăn mấy quả đấm được, nên càng căm tức, trong lúc giận dữ liền gọi các huynh đệ trong sơn trại vào nhà bếp tự lấy đồ ăn.
Vừa xoay người liền thấy Tần Liệt đứng ở cửa, Lão Béo nhất thời ngây ra, không nghĩ đến việc gọi Bảo Khâm ra mà nghĩ đến hành vi mắng chửi quan viên nước Tần khi nãy của mình, cả người run rẩy, cố gắng tỏ ra nghiêm túc, giống như hành động lưu manh kia không phải mình làm.
Tần Liệt không thèm nhìn hắn, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Bảo Khâm. Lâu không gặp, mặt nàng dường như tròn thêm một chút, không chỉ có thịt, mà khí sắc hồng hào, nhất là đôi mắt vẫn long lanh có thần như lần đầu họ gặp nhau vậy.
Lúc này, Tần Liệt như trở về thời gian hai năm trước, khi đó Bảo Khâm vẫn còn là tiểu tướng quân Tây Bắc nước Trịnh, áo giáp bạc áo bào đỏ, khí phách làm sao. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã khắc ghi tên nàng trong lòng, khi trở về Kinh thì cảm thấy con gái trong thiên hạ không thể sánh được với nàng. Cặp lông mày lá liễu cùng nụ cười tươi sảng khoái thường xuyên bay vào trong những giấc mộng của hắn, quấn quýt lấy trái tim hắn không chịu rời đi.
Bảo Khâm đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tần Liệt, chầm chậm liếc qua, ánh mắt hai người giao nhau, lập tức hòa làm một không thể tách rời.
Trong viện có người nói chuyện to, có người hi hi ha ha đùa giỡn... Những huynh đệ vừa vào nhà bếp bê ra mấy rổ bánh bao mời mọi người cùng đến ăn... Nhưng thế giới của Bảo Khâm lại là một mảnh thanh tịnh, trong ánh mắt nàng bây giờ chỉ có một người là Tần Liệt.
“Khụ khụ...”
Hai người tình chàng ý thiếp, tuy đứng xa nhau nhưng ánh mắt quá lộ liễu, Lão Hắc sợ Tần Liệt mất mặt trước đám thuộc hạ, vội vàng ho khan nhắc nhở: “Tam gia... khụ khụ... Chắc là Công chúa vẫn chưa ăn cơm.”
Tần Liệt lườm hắn một cái, cuối cùng cũng cất bước, đến bên ngồi xuống cạnh Bảo Khâm. Hắn rất muốn mở miệng nói lời tâm tình, nhưng lại ngại những người bên cạnh, chỉ đỏ mặt, cúi đầu xuống hỏi một câu: “Nàng có khỏe không?”
Dáng vẻ lắp bắp như cô vợ nhỏ của Tần Liệt lúc này chẳng còn chút phong thái Chiến thần tướng quân nào. Lão Hắc vội vàng quay mặt đi, nói với các thị vệ: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi. Đại Ngưu, ngươi đến nhà bếp mang ít đồ ăn đến đây. Còn có...” Hắn chỉ vào tên dịch thừa chưa hiểu chuyện gì xảy ra đang ngồi trong góc, cao giọng nói: “Còn ngồi ngây ra đó làm cái gì, không mau làm đồ ăn. Nếu Tam điện hạ bị đói, ngươi cứ liệu hồn đấy!”
Tên dịch thừa kia ngây ra một lúc mới biết thân phận của những người này, nhất thời phấn chấn đứng lên, sáng mắt quắc nhìn Tần Liệt, cười “hì hì” rồi phi nhanh ra cửa.
Tam Gia đi tìm vợ chưa cưới, chuyện này thật hiếm có. Mọi người đều muốn góp vui nhưng rốt cuộc mạng sống vẫn quan trọng hơn, chỉ dám đứng nhìn từ xa rồi cúi đầu theo Lão Hắc ra ngoài. Một lúc sau, trong sân chỉ còn Tần Liệt cùng Bảo Khâm.
“Nàng... à... ừm... Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp.” Tần Liệt nghĩ rất lâu mới thốt lên được một câu như vậy. Hắn nhìn Bảo Khâm không chớp mắt nhưng lại không biết phải nói gì, khuôn mặt tuấn tú dần đỏ bừng lên.
Ngược lại, Bảo Khâm tự nhiên hơn, nàng điềm nhiên nhìn hắn, không che giấu nổi sự vui mừng trên mặt, cười nói: “Lúc nãy thiếp còn nghĩ bao giờ chàng sẽ đến đón, vậy mà nháy mắt chàng đã đến rồi.” Nói xong, nàng chìa tay ra. Trong lòng Tần Liệt đột nhiên xúc động, kéo nàng ôm ghì vào lòng mình, không muốn rời xa.
Hai người khó khăn mới được gặp nhau, đương nhiên đều muốn tâm sự, nhưng dù sao giờ cũng không phải lúc thích hợp để thân mật, nói với nhau vài lời tâm tình liền đi vào chuyện chính. Khi nghe Bảo Khâm nhắc đến “đại bác Tịnh Viễn”, Tần Liệt rất nghiêm túc, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng ta về doanh trại trước rồi bàn bạc kỹ hơn sau.”
Sau đó hắn bảo Lão Hắc gọi mọi người vào, ăn vội bữa cơm trưa rồi phi ngựa thẳng về phía doanh trại Tây Xuyên.
Trên đường về, tâm trạng Tần Liệt rất tốt, mặc dù không nói cười với mọi người, nhưng khuôn mặt đã dịu đi rất nhiều, ánh mắt lạnh lùng cũng bắt đầu ấm áp, đám thị vệ cuối cùng cũng không cần phải e dè nữa mà thoải mái tự nhiên hơn.
Trở về doanh trại, Tần Liệt không thể ngay lập tức “tình chàng ý thiếp” với Bảo Khâm, hắn triệu tập tất cả tướng lĩnh, đem những tin tức nàng thu thập được nói cho mọi người cùng nghe.
Mọi người đều không lên tiếng, cẩn thận cân nhắc xem ứng phó như thế nào, Tần Tu lập tức nhảy dựng lên: “Sợ quái gì bọn chúng? Biết đâu chúng cố ý phô trương thanh thế dọa người mà thôi. Ngày mai hãy giao cho đệ mấy ngàn binh sĩ, đệ sẽ giết chúng không còn đường lui.”
Tần Liệt lườm hắn, không quan tâm.
Tần Tu thấy thế càng sốt ruột, lớn tiếng nói: “Tam ca, ánh mắt của huynh là có ý gì? Hay là huynh không tin tưởng đệ? Đâu phải lần đầu đệ giao chiến với bọn khốn kiếp kia, có lần nào thất bại cơ chứ?”
Lão Hắc sợ Tần Tu cãi nhau với Tần Liệt trước mặt mọi người liền đứng lên khuyên nhủ: “Ngũ gia ngài đừng nóng vội, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Thứ đó chúng ta đều chưa thấy bao giờ, rốt cuộc uy lực của nó mạnh như thế nào không ai biết. Cũng may Công... chúng ta lấy được một quả đạn về, thử một chút liền biết ngay.”
Hắn định nói là “Công chúa”, nhưng lời chưa ra đến miệng đã nhanh chóng nuốt trở vào. Tuy trong trướng đều là người mình, nhưng thân phận của Bảo Khâm vẫn không nên nói bừa bãi thì tốt hơn. Huống hồ phía Tây doanh trại còn có quân đội nước Trịnh.
Lão Hắc nói cũng có lý, Tần Tu tuy không phục, nhưng cũng không cố chấp nữa, chỉ ra vẻ không bằng lòng.
Thế là mọi người quyết định, sáng hôm sau sẽ thử nghiệm một phen ở ngọn núi gần đó. Buổi tối Tần Liệt cùng Bảo Khâm cùng nhau tỏ hết nỗi lòng, nhưng dù gì cũng đang ở trong doanh trại, mặc kệ lòng hắn nồng nhiệt ra sao, cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng. Tuy người nước Tần sống rất cởi mở, nhưng cả hai chung quy vẫn chưa thành thân, gần đó lại có quân Trịnh, nếu nồng nhiệt quá sẽ tổn hại đến thanh danh của nàng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người liền lên núi. Bảo Khâm thay nam trang rồi cùng theo. Đôi tình nhân này lâu chưa thân mật, khó tránh khỏi trong lòng như lửa đốt. Hai người nhìn nhau, “mắt qua mày lại” rất tình tứ.
Tần Tu và Lão Hắc biết thân phận nàng nên không sao, khổ nỗi những người khác cứ nhìn trộm mà không khỏi lo lắng cho Tần Liệt. Chẳng trách Tam gia đã không còn ít tuổi mà trong phủ vẫn chưa có thê thiếp nào, thì ra là thế...
Mọi người đều mang theo tâm trạng, đứng ở trên đỉnh núi, nghe Tần Liệt nói một tiếng mới lên tinh thần, chăm chú nhìn xuống dưới.
Lão Béo và Lão Bao phụ trách dẫn nổ cho quả đạn sắt dưới chân núi, thấy mọi người đứng vững, Bảo Khâm giơ tay ra hiệu, hai người vội dẫn lửa, sau đó chạy nhanh như bay, nấp sau một tảng đá thở hổn hển.
Những người khác thấy động tác của họ cường điệu thái quá thì cảm thấy buồn cười, đang định chế nhạo, chợt nghe một tiếng nổ như sấm vang, khiến tai ai cũng ù ù. Mặt đất rung chuyển như có động đất. Trong đoàn người có hai kẻ nhút nhát, hai chân nhũn ra ngã xuống đất, mặt mũi trắng bệch.
Khó khăn lắm mọi người mới bình tĩnh lại được, nhìn ra xa chỉ thấy mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, xung quanh đất đá vô số, trông rất đáng sợ.
“Phải làm thế nào bây giờ?” Lập tức có người sợ đến mức toát mồ hôi hột: “Nếu quân Yên dùng mấy trăm quả pháo như thế này thì doanh trại của chúng ta sẽ bị san bằng mất.”
Tần Liệt mặt nặng như chì, không vội bàn bạc, vẫy tay ra hiệu cho mọi người xuống núi. Sau khi trở về doanh trại mới gọi những thuộc hạ tâm phúc vào lều bàn bạc.
Bảo Khâm cũng đoán ra trong lòng hắn sớm đã có kế hoạch, vui vẻ đi theo.
Nếu quân Tần có bảo bối như vậy, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực mang ra ngoài tiền tuyến. Bảo Khâm có thể đột phá vòng vây mang những thứ này về, cho thấy nàng không phải là người chỉ có vẻ bề ngoài. Mọi người trong doanh trại lúc đầu còn khinh thường nàng, nhưng sau khi thấy uy lực của “đạn sắt” thì lập tức thay đổi thái độ, nhìn nàng với ánh mắt xem trọng hơn.
Vào trong phòng, mọi người ai cũng nêu ra ý kiến của mình, rất kịch liệt. Nhưng phần lớn ý kiến đều không thực tế, Bảo Khâm nghe xong đầu như sắp vỡ ra, còn Tần Liệt vẫn nghiêm túc, thậm chí còn liên tiếp gật đầu, khiến mọi người càng cãi đến nổ trời.
Đợi mọi người cãi cho đã, Tần Liệt bỗng nhiên mở miệng hỏi Tần Tu: “Nếu đệ là thống soái quân Yên, có khẩu đại bác như vậy đệ sẽ làm thế nào?”
Tần Tu bỗng sửng sốt, sau đó lập tức cao giọng trả lời: “Đương nhiên là phải chuẩn bị kĩ càng, rồi sau đó...” Hắn mới nói được một nửa liền hiểu ý Tần Liệt, vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt kích động: “Ý Tam ca là... muốn chúng ta ra tay chiếm tiện nghi trước!”
Còn không phải là ý này hay sao? Bảo Khâm mỉm cười.
Thư Sinh nói chen vào: “Mấy người Lão Bao đã trà trộn vào doanh trại quân Yên dò xét kĩ lưỡng, thấy chúng tổng cộng chỉ có bốn khẩu đại bác, mấy chục quả đạn sắt, nhất định chúng sẽ không dễ dàng lãng phí, ắt hẳn phải chuẩn bị kỹ càng mới ra tay.”
“Cho nên...” Tần Liệt lạnh lùng nói: “Lần này hãy để cho chúng thử nếm mùi vị của thứ này!”
Nhị Lăng Tử kinh hãi không nói được lời nào, Lão Béo và những người khác run rẩy, suy nghĩ trước đó bị dọa cho biến mất sạch trơn, ngay ngắn dạ dạ vâng vâng, không để ý đến Nhị Lăng Tử nữa, quay người đi luôn.
Bảo Khâm liếc Nhị Lăng Tử một cái, không nói gì thêm, thúc ngựa đi thẳng, thoáng chốc đã mất hút nơi phía cuối con đường.
Tiểu Lục Tử sợ hãi kéo kéo góc áo Nhị Lăng Tử, hỏi nhỏ: “Nhị Lăng Tử, tỷ tỷ đó thật oai phong, đệ rất thích tỷ ấy!”
Nhị Lăng Tử đập cái “bốp” vào giữa ngực hắn, mắng: “Trời ạ, vợ của Tam gia đấy, không phải người ngươi có thể thích đâu, nếu để Tam gia biết, ngài sẽ chém đầu ngươi.”
Tiểu Lục Tử cười ngây ngốc, không dám nói gì thêm nữa.
Lại nói Bảo Khâm bên này, nàng đi theo phương hướng Nhị Lăng Tử chỉ, quả nhiên hai ngày đã đuổi kịp đội quân vận chuyển lương thực của nước Yên, vừa nhìn, nàng đã thấy có vấn đề.
“Tam gia, có điều bất thường.” Thư Sinh tiến lên khẽ nói: “Những người này không phải binh sĩ bình thường.” Chưa xét đến những thứ khác, nhìn cách họ đi đường đã thấy lạ. Bảo Khâm từng nhiều lần giao chiến với quân Yên nên cũng biết ít nhiều về chúng. Luận bản lĩnh trên lưng ngựa, quân Yên thậm chí còn giỏi hơn quân Tần, chẳng qua chúng sống tự do quen rồi, không thích gò bó kỷ luật quân quy, khi đánh trận đều là ai lo người nấy, nên không ít lần bị Bảo Khâm cho nếm mùi khổ sở. Nhưng, những người phía trước thì khác, đội quân có đến vài nghìn người, im lặng như tờ. Nếu trước kia đội quân Tây Bắc gặp phải chúng, có lẽ Hồng Cốc quan đã thất thủ từ lâu.
Bảo Khâm nghĩ một lúc, nói: “Chắc chắn là Cấm quân trong kinh thành.”
Lão Béo nghe vậy, lập tức kích động hẳn lên, xoa xoa tay nói: “Lần này thì tốt rồi, cứ tưởng chỉ là một đám quân ô hợp, đánh thắng cũng chẳng có gì vẻ vang. Nếu đã là Cấm quân trong kinh thành, Lão Béo ta quyết phải sống chết với chúng bay.”
Bảo Khâm trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng dặn dò: “Không được tự ý hành động! Đừng quên mục đích chúng ta đến đây, không phải đến đánh nhau với chúng. Chúng ta có ít người, sao phải liều mạng làm gì.” Những người ở lại bên nàng đều là huynh đệ đã từng vào sinh ra tử nhiều năm, sao nàng nỡ đẩy họ vào tình thế nguy hiểm được.
Lão Béo bị mắng nhưng không tức giận, cười “hì hì” trả lời: “Tam gia nói phải, chúng ta không như cái lũ súc sinh đó, sinh mạng của chúng ta quý hơn nhiều, lấy một đổi ba cũng không đáng.”
“Trong lòng ngươi biết vậy là được rồi.”
Họ không vội vàng, chỉ nhìn từ xa, hết sức cẩn thận không để đối phương phát hiện ra hành tung của mình. Quân Yên vô cùng thận trọng, trời vừa tối, chúng đã dựng trại, cẩn thận cất giấu thứ gọi là “lương thảo” kia đi.
Khi còn cách doanh trại vài bước thì Bảo Khâm quyết định dừng chân, ăn no bụng trước, rồi bàn kĩ lại kế hoạch một lần nữa, đợi trời tối hẳn, mới xuất phát.
Bên ngoài doanh trướng quân Yên có binh sĩ bảo vệ, canh phòng nghiêm ngặt. Lão Béo và Lão Bao đi một vòng quanh đó, cũng không tìm thấy cơ hội lẻn vào trong, nản lòng vô cùng!
“Thật sự hết cách, chúng ta cứ xông thẳng vào thôi!”
Lão Bao tức tối nói: “Cho một mồi lửa đốt cái thứ đồ quỷ quái kia luôn, xem chúng có vui nổi không?”
“Đốt? Ngươi định liều mình đi đốt chắc?” Thư Sinh hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người, chúng ta có bao nhiêu người, chỉ sợ còn chưa vào trong đã bị giết chết rồi. Ngươi chết không sao, đừng để liên lụy đến Tam gia.”
Nghe Thư Sinh lấy Bảo Khâm ra để nói chuyện, Lão Bao lập tức im bặt, nghĩ ngợi một hồi mới lên tiếng: “Đệ cũng chỉ nói thế thôi, ai ngu gì tự dưng lao vào chỗ chết như thế?”
Bảo Khâm vẫn luôn im lặng, thấy họ đều không nói nữa mới lên tiếng hỏi: “Ta nhớ ở đây có con sông, khi nãy các ngươi đi từ phía Bắc qua đây, có nhìn thấy không?”
Lão Béo nghĩ lại, gật đầu liên tục: “Đúng là có một con sông cách doanh trại không xa, nhưng không biết nước sâu thế nào.”
Thư Sinh nghe vậy mắt sáng lên, lập tức hiểu ý Bảo Khâm: “Tam gia muốn đi đường sông?”
“Để ta đi!” Lão Bao xung phong, hào hứng nói: “Ta bơi giỏi, cấm tên nào tranh với ta.”
Thư Sinh không biết bơi, nghe xong thấy hơi ngượng ngùng. Lão Béo cười “ha ha” nói: “Chẳng phải một mình đệ đi, vội cái gì chứ.”
Bảo Khâm gật đầu: “Lão Bao và Lão Béo, hai người chọn một đội bơi tốt, chân tay linh hoạt đi theo, coi như cũng có người hỗ trợ. Nên nhớ, sau khi vào trong không được đánh rắn động cỏ, chỉ quan sát tình hình rồi đi ra, đừng xung đột. Chúng ta ít người, nếu đánh nhau, người chịu thiệt sẽ là phe ta.” Trong lòng nàng biết rõ, việc này chắc chắn sẽ không đến lượt mình ra tay. Một là có bọn Lão Béo ở đây, hai là sức khỏe của nàng mới hồi phục, nhỡ đâu lại nhiễm lạnh, nên nàng không dám đem sức khỏe bản thân ra đùa.
Mọi người nhớ lại cảnh Nhị Lăng Tử bị truy sát mà trong lòng ớn lạnh, nhưng vẫn nghiêm chỉnh nhận lệnh. Sau đó, Lão Bao cùng với Lão Béo thay quần áo, mỗi người dẫn theo một vài huynh đệ, nhanh chóng hòa vào đêm đen.
Họ ở xa nên không dò đoán được tình hình trong doanh trại, trong lòng đều thấp thỏm, sợ bọn Lão Béo sẽ xảy ra sơ suất.
Đêm hôm đó dài tựa cả năm.
Mãi đến canh năm mới mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, rất nhanh đã có người về báo tin, bọn Lão Béo an toàn trở lại.
“Khá lắm!” Lão Béo chưa kịp thay quần áo đã vội vàng xông đến: “Tam gia, trong lều trại của chúng đặt một thứ quái dị rất to, trông như một cái máy bắn đá, trên đầu có một cái ống dài, bên trên còn khắc chữ, gọi là cái gì nhỉ... Lão Bao!” Lão Béo không biết chữ, lúc này chỉ có thể nhờ Lão Bao ra tay giúp đỡ.
“Gọi là đại bác Tịnh Viễn!” Lão Bao nhổ nước bọt, nói một cách khinh thường.
Tịnh Viễn là niên hiệu của Hoàng đế nước Yên, chúng lấy tên như vậy, hẳn là rất xem trọng khẩu đại bác này.
“Còn gì nữa không?”
“Bên cạnh còn có mấy chục quả đạn sắt.” Lão Bao cười hê hê, giống như làm ảo thuật, không biết lấy đâu ra mấy quả đạn sắt như vậy, đặt cẩn thận dưới đất. Hắn ta nhìn thì thô lỗ, nhưng trong thô lỗ có thừa tinh tế, lại mang theo một tờ giấy dầu chống nước bên mình, cả đường lội nước cũng không làm vật kia bị ẩm.
Bảo Khâm gật đầu nói: “Khẩu đại bác đó trông giống máy bắn đá, nhưng không biết nó có thể bắn được bao xa.” Chỉ cần không quá xa, đến lúc cần có thể để xạ thủ bảo vệ, không cho bọn chúng lại gần thì dù uy lực khẩu pháo này có mạnh đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì, điều đáng lo là tiếng nổ lớn sẽ dọa mọi người sợ hãi.
Đêm hôm đó, họ bọc đạn sắt cẩn thận, chạy như bay về phía doanh trại Tây Xuyên. Còn Tần Liệt, vừa hay tin Bảo Khâm đã xuống núi, rồi lại nghe chuyện nàng dẫn người đi do thám doanh trại quân Yên thì biến sắc, chỉ dặn dò Tần Tu vài câu rồi lập tức lên ngựa đi tiếp ứng.
Lúc lên đường, khuôn mặt hắn u ám như sắp chảy nước. Lão Hắc theo sau, sợ tới mức không dám thở, càng không nói đến bọn thị vệ, một đám đều câm như hến, sợ phát ra âm thanh quấy rầy Tần Liệt hắn sẽ trút giận lên người mình.
Suốt đường đi, trong lòng Tần Liệt có nhiều biến hóa. Đầu tiên, hắn giận Bảo Khâm không để ý đến an nguy của chính mình, sau khi tìm được người hắn nhất định sẽ trừng phạt nàng một phen. Nhưng lúc sau, nghĩ tới những hiểm nguy Nhị Lăng Tử miêu tả, hắn lại lo lắng khôn nguôi. Sau đó nữa, lòng hắn chỉ nghĩ về sự an nguy của người mình yêu mà thôi.
Bọn họ đi dọc theo con đường Nhị Lăng Tử nói cả ngày trời mà vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Bảo Khâm, sắc mặt của Tần Liệt càng thêm u ám. Lão Hắc sợ hắn lo lắng tổn hại sức khỏe, nhưng lại không dám khuyên, đành phải vội vàng đi theo bọn thị vệ tìm kiếm tin tức, trong đầu chỉ mong Bảo Khâm có thể nghe được lời khẩn cầu của mình mà xuất hiện sớm một chút.
Có lẽ ông trời có mắt, buổi trưa ngày hôm sau, đoàn người dừng chân ở trạm dịch gần đó chuẩn bị dùng cơm trưa, vừa xuống ngựa, chợt nghe thấy trong sân có người kêu to: “Cái gì? Không có gì để ăn! Ngươi cố ý có phải không? Chẳng phải vừa nãy có người bê cả đống đồ vào còn gì? Cái gì? Làm quan à? Quan tước của ông đây mới to...”
Lão Hắc chỉ nghĩ rằng trong trạm dịch có người hống hách, đang định mở miệng mắng mỏ, tự nhiên thấy bóng người vụt qua, Tần Liệt đã nhảy xuống ngựa, chạy như bay vào sân. Lão Hắc phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mau chóng đưa dây cương cho thị vệ, chính mình cũng đuổi theo vào trong sân.
Trạm dịch rất nhỏ, sân rộng chưa được một mẫu, lại có đến mười mấy người đang ngồi chật ních, Lão Béo hắng giọng cãi nhau với dịch thừa[1], đỏ mặt tía tai như muốn đánh người. Bảo Khâm ngồi ngay ngắn ở bên trong, thản nhiên uống trà, mặt mũi thoải mái, quần áo đầu tóc chỉnh tề, không có vẻ gì là lo lắng.
[1] Dịch thừa: Quan làm việc ở trạm dịch.
Tên dịch thừa kia cũng là một kẻ cứng đầu, không thấy bọn họ mang theo giấy thông hành, có chết cũng không chịu tiếp đãi, nhăn mặt bảo không có gì ăn, khiến Lão Béo tức không chịu nổi. Tên dịch thừa này còn gầy tong teo, bộ dạng yếu đuối, Lão Béo không thể cho gã ăn mấy quả đấm được, nên càng căm tức, trong lúc giận dữ liền gọi các huynh đệ trong sơn trại vào nhà bếp tự lấy đồ ăn.
Vừa xoay người liền thấy Tần Liệt đứng ở cửa, Lão Béo nhất thời ngây ra, không nghĩ đến việc gọi Bảo Khâm ra mà nghĩ đến hành vi mắng chửi quan viên nước Tần khi nãy của mình, cả người run rẩy, cố gắng tỏ ra nghiêm túc, giống như hành động lưu manh kia không phải mình làm.
Tần Liệt không thèm nhìn hắn, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Bảo Khâm. Lâu không gặp, mặt nàng dường như tròn thêm một chút, không chỉ có thịt, mà khí sắc hồng hào, nhất là đôi mắt vẫn long lanh có thần như lần đầu họ gặp nhau vậy.
Lúc này, Tần Liệt như trở về thời gian hai năm trước, khi đó Bảo Khâm vẫn còn là tiểu tướng quân Tây Bắc nước Trịnh, áo giáp bạc áo bào đỏ, khí phách làm sao. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã khắc ghi tên nàng trong lòng, khi trở về Kinh thì cảm thấy con gái trong thiên hạ không thể sánh được với nàng. Cặp lông mày lá liễu cùng nụ cười tươi sảng khoái thường xuyên bay vào trong những giấc mộng của hắn, quấn quýt lấy trái tim hắn không chịu rời đi.
Bảo Khâm đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tần Liệt, chầm chậm liếc qua, ánh mắt hai người giao nhau, lập tức hòa làm một không thể tách rời.
Trong viện có người nói chuyện to, có người hi hi ha ha đùa giỡn... Những huynh đệ vừa vào nhà bếp bê ra mấy rổ bánh bao mời mọi người cùng đến ăn... Nhưng thế giới của Bảo Khâm lại là một mảnh thanh tịnh, trong ánh mắt nàng bây giờ chỉ có một người là Tần Liệt.
“Khụ khụ...”
Hai người tình chàng ý thiếp, tuy đứng xa nhau nhưng ánh mắt quá lộ liễu, Lão Hắc sợ Tần Liệt mất mặt trước đám thuộc hạ, vội vàng ho khan nhắc nhở: “Tam gia... khụ khụ... Chắc là Công chúa vẫn chưa ăn cơm.”
Tần Liệt lườm hắn một cái, cuối cùng cũng cất bước, đến bên ngồi xuống cạnh Bảo Khâm. Hắn rất muốn mở miệng nói lời tâm tình, nhưng lại ngại những người bên cạnh, chỉ đỏ mặt, cúi đầu xuống hỏi một câu: “Nàng có khỏe không?”
Dáng vẻ lắp bắp như cô vợ nhỏ của Tần Liệt lúc này chẳng còn chút phong thái Chiến thần tướng quân nào. Lão Hắc vội vàng quay mặt đi, nói với các thị vệ: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi. Đại Ngưu, ngươi đến nhà bếp mang ít đồ ăn đến đây. Còn có...” Hắn chỉ vào tên dịch thừa chưa hiểu chuyện gì xảy ra đang ngồi trong góc, cao giọng nói: “Còn ngồi ngây ra đó làm cái gì, không mau làm đồ ăn. Nếu Tam điện hạ bị đói, ngươi cứ liệu hồn đấy!”
Tên dịch thừa kia ngây ra một lúc mới biết thân phận của những người này, nhất thời phấn chấn đứng lên, sáng mắt quắc nhìn Tần Liệt, cười “hì hì” rồi phi nhanh ra cửa.
Tam Gia đi tìm vợ chưa cưới, chuyện này thật hiếm có. Mọi người đều muốn góp vui nhưng rốt cuộc mạng sống vẫn quan trọng hơn, chỉ dám đứng nhìn từ xa rồi cúi đầu theo Lão Hắc ra ngoài. Một lúc sau, trong sân chỉ còn Tần Liệt cùng Bảo Khâm.
“Nàng... à... ừm... Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp.” Tần Liệt nghĩ rất lâu mới thốt lên được một câu như vậy. Hắn nhìn Bảo Khâm không chớp mắt nhưng lại không biết phải nói gì, khuôn mặt tuấn tú dần đỏ bừng lên.
Ngược lại, Bảo Khâm tự nhiên hơn, nàng điềm nhiên nhìn hắn, không che giấu nổi sự vui mừng trên mặt, cười nói: “Lúc nãy thiếp còn nghĩ bao giờ chàng sẽ đến đón, vậy mà nháy mắt chàng đã đến rồi.” Nói xong, nàng chìa tay ra. Trong lòng Tần Liệt đột nhiên xúc động, kéo nàng ôm ghì vào lòng mình, không muốn rời xa.
Hai người khó khăn mới được gặp nhau, đương nhiên đều muốn tâm sự, nhưng dù sao giờ cũng không phải lúc thích hợp để thân mật, nói với nhau vài lời tâm tình liền đi vào chuyện chính. Khi nghe Bảo Khâm nhắc đến “đại bác Tịnh Viễn”, Tần Liệt rất nghiêm túc, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng ta về doanh trại trước rồi bàn bạc kỹ hơn sau.”
Sau đó hắn bảo Lão Hắc gọi mọi người vào, ăn vội bữa cơm trưa rồi phi ngựa thẳng về phía doanh trại Tây Xuyên.
Trên đường về, tâm trạng Tần Liệt rất tốt, mặc dù không nói cười với mọi người, nhưng khuôn mặt đã dịu đi rất nhiều, ánh mắt lạnh lùng cũng bắt đầu ấm áp, đám thị vệ cuối cùng cũng không cần phải e dè nữa mà thoải mái tự nhiên hơn.
Trở về doanh trại, Tần Liệt không thể ngay lập tức “tình chàng ý thiếp” với Bảo Khâm, hắn triệu tập tất cả tướng lĩnh, đem những tin tức nàng thu thập được nói cho mọi người cùng nghe.
Mọi người đều không lên tiếng, cẩn thận cân nhắc xem ứng phó như thế nào, Tần Tu lập tức nhảy dựng lên: “Sợ quái gì bọn chúng? Biết đâu chúng cố ý phô trương thanh thế dọa người mà thôi. Ngày mai hãy giao cho đệ mấy ngàn binh sĩ, đệ sẽ giết chúng không còn đường lui.”
Tần Liệt lườm hắn, không quan tâm.
Tần Tu thấy thế càng sốt ruột, lớn tiếng nói: “Tam ca, ánh mắt của huynh là có ý gì? Hay là huynh không tin tưởng đệ? Đâu phải lần đầu đệ giao chiến với bọn khốn kiếp kia, có lần nào thất bại cơ chứ?”
Lão Hắc sợ Tần Tu cãi nhau với Tần Liệt trước mặt mọi người liền đứng lên khuyên nhủ: “Ngũ gia ngài đừng nóng vội, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Thứ đó chúng ta đều chưa thấy bao giờ, rốt cuộc uy lực của nó mạnh như thế nào không ai biết. Cũng may Công... chúng ta lấy được một quả đạn về, thử một chút liền biết ngay.”
Hắn định nói là “Công chúa”, nhưng lời chưa ra đến miệng đã nhanh chóng nuốt trở vào. Tuy trong trướng đều là người mình, nhưng thân phận của Bảo Khâm vẫn không nên nói bừa bãi thì tốt hơn. Huống hồ phía Tây doanh trại còn có quân đội nước Trịnh.
Lão Hắc nói cũng có lý, Tần Tu tuy không phục, nhưng cũng không cố chấp nữa, chỉ ra vẻ không bằng lòng.
Thế là mọi người quyết định, sáng hôm sau sẽ thử nghiệm một phen ở ngọn núi gần đó. Buổi tối Tần Liệt cùng Bảo Khâm cùng nhau tỏ hết nỗi lòng, nhưng dù gì cũng đang ở trong doanh trại, mặc kệ lòng hắn nồng nhiệt ra sao, cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng. Tuy người nước Tần sống rất cởi mở, nhưng cả hai chung quy vẫn chưa thành thân, gần đó lại có quân Trịnh, nếu nồng nhiệt quá sẽ tổn hại đến thanh danh của nàng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người liền lên núi. Bảo Khâm thay nam trang rồi cùng theo. Đôi tình nhân này lâu chưa thân mật, khó tránh khỏi trong lòng như lửa đốt. Hai người nhìn nhau, “mắt qua mày lại” rất tình tứ.
Tần Tu và Lão Hắc biết thân phận nàng nên không sao, khổ nỗi những người khác cứ nhìn trộm mà không khỏi lo lắng cho Tần Liệt. Chẳng trách Tam gia đã không còn ít tuổi mà trong phủ vẫn chưa có thê thiếp nào, thì ra là thế...
Mọi người đều mang theo tâm trạng, đứng ở trên đỉnh núi, nghe Tần Liệt nói một tiếng mới lên tinh thần, chăm chú nhìn xuống dưới.
Lão Béo và Lão Bao phụ trách dẫn nổ cho quả đạn sắt dưới chân núi, thấy mọi người đứng vững, Bảo Khâm giơ tay ra hiệu, hai người vội dẫn lửa, sau đó chạy nhanh như bay, nấp sau một tảng đá thở hổn hển.
Những người khác thấy động tác của họ cường điệu thái quá thì cảm thấy buồn cười, đang định chế nhạo, chợt nghe một tiếng nổ như sấm vang, khiến tai ai cũng ù ù. Mặt đất rung chuyển như có động đất. Trong đoàn người có hai kẻ nhút nhát, hai chân nhũn ra ngã xuống đất, mặt mũi trắng bệch.
Khó khăn lắm mọi người mới bình tĩnh lại được, nhìn ra xa chỉ thấy mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, xung quanh đất đá vô số, trông rất đáng sợ.
“Phải làm thế nào bây giờ?” Lập tức có người sợ đến mức toát mồ hôi hột: “Nếu quân Yên dùng mấy trăm quả pháo như thế này thì doanh trại của chúng ta sẽ bị san bằng mất.”
Tần Liệt mặt nặng như chì, không vội bàn bạc, vẫy tay ra hiệu cho mọi người xuống núi. Sau khi trở về doanh trại mới gọi những thuộc hạ tâm phúc vào lều bàn bạc.
Bảo Khâm cũng đoán ra trong lòng hắn sớm đã có kế hoạch, vui vẻ đi theo.
Nếu quân Tần có bảo bối như vậy, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực mang ra ngoài tiền tuyến. Bảo Khâm có thể đột phá vòng vây mang những thứ này về, cho thấy nàng không phải là người chỉ có vẻ bề ngoài. Mọi người trong doanh trại lúc đầu còn khinh thường nàng, nhưng sau khi thấy uy lực của “đạn sắt” thì lập tức thay đổi thái độ, nhìn nàng với ánh mắt xem trọng hơn.
Vào trong phòng, mọi người ai cũng nêu ra ý kiến của mình, rất kịch liệt. Nhưng phần lớn ý kiến đều không thực tế, Bảo Khâm nghe xong đầu như sắp vỡ ra, còn Tần Liệt vẫn nghiêm túc, thậm chí còn liên tiếp gật đầu, khiến mọi người càng cãi đến nổ trời.
Đợi mọi người cãi cho đã, Tần Liệt bỗng nhiên mở miệng hỏi Tần Tu: “Nếu đệ là thống soái quân Yên, có khẩu đại bác như vậy đệ sẽ làm thế nào?”
Tần Tu bỗng sửng sốt, sau đó lập tức cao giọng trả lời: “Đương nhiên là phải chuẩn bị kĩ càng, rồi sau đó...” Hắn mới nói được một nửa liền hiểu ý Tần Liệt, vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt kích động: “Ý Tam ca là... muốn chúng ta ra tay chiếm tiện nghi trước!”
Còn không phải là ý này hay sao? Bảo Khâm mỉm cười.
Thư Sinh nói chen vào: “Mấy người Lão Bao đã trà trộn vào doanh trại quân Yên dò xét kĩ lưỡng, thấy chúng tổng cộng chỉ có bốn khẩu đại bác, mấy chục quả đạn sắt, nhất định chúng sẽ không dễ dàng lãng phí, ắt hẳn phải chuẩn bị kỹ càng mới ra tay.”
“Cho nên...” Tần Liệt lạnh lùng nói: “Lần này hãy để cho chúng thử nếm mùi vị của thứ này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook