Nguyệt Mãn Kinh Hoa
-
Quyển 2 - Chương 2-3
Bảo Khâm híp mắt nhìn hắn, bỗng ngáp dài, dáng vẻ lười biếng: “Ngũ gia người đang nói gì vậy? Cái gì mà Công chúa thật Công chúa giả, thiếp nghe không hiểu.”
Tần Tu tức giận giậm chân: “Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn giả bộ trước mặt ta. Chẳng lẽ ta còn không nhận ra ngươi sao? Nếu ngươi vẫn không chịu trốn, lát nữa Phụ hoàng cho người đến bắt đi đối chất, xem lúc đó ngươi sẽ làm thế nào?”
Bảo Khâm nhếch miệng cười, chậm rãi đứng lên nhỏ giọng nói với Tần Tu: “Nhìn Ngũ gia xem, thiếp theo thuyền đường đường chính chính đến đây, ai dám nói thiếp không phải là Thất Công chúa? Tùy tiện đem một người con gái đến nói vài câu rồi bắt thiếp vào cung, Bệ hạ như vậy không phải hồ đồ quá sao?”
Tần Tu nghe vậy ngây ra, lặng đi một lúc, cuối cùng hiểu ra ý của nàng, trên mặt giãn ra, nghĩ một lúc rồi nghiêng nghiêng đầu, nói: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng Thất Công chúa đó... dù sao cũng là lá ngọc cành vàng chân chính…”
Bảo Khâm nhìn hắn cười giễu: “Ý của Ngũ gia là, thiếp trông giống một a hoàn?” Nói rồi mắt nàng nheo lại, dáng vẻ dịu dàng vừa rồi chốc lát biến thành khí thế ngút trời khiến người khác không dám lại gần.
Tần Tu nhất thời không nói được câu nào.
Bảo Khâm lại nói: “Người còn chưa thấy, sao có thể thua được. Thiếp phải đi xem xem Công chúa giả mạo đó rốt cuộc trông ra sao.”
Tần Tu chau mày, đột nhiên ý thức được điều gì, người con gái này, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước. Ngay đến chuyện Thất Công chúa thật đến lật tẩy thân phận chắc cũng đã nằm trong dự liệu của Tần Liệt. Hắn đến đây thông báo thế này thật là ngu xuẩn.
Lát sau quả nhiên có người trong cung phái đến mời nàng đi, nhưng không nói rõ là có việc gì, thái độ vẫn rất cung kính. Tần Tu thấy vậy, trong lòng thoải mái lên nhiều.
Bảo Khâm nhanh chóng thay y phục tiến cung, Tần Tu liền đi theo hóng chuyện. Cho dù không giúp được gì, hắn nói đỡ vài câu cũng được. Dù Tần Liệt đã sắp xếp trước rồi, nhưng lúc này hắn không ở đây, một mình Bảo Khâm dù gan to, khí thế ra sao, nếu bị trách hỏi cũng thật rất tội nghiệp.
Bảo Khâm thường ngày hiếm khi tiến cung, đây là lần tiên nàng đến Tam điện. Cung điện nguy nga tráng lệ khiến người khác thấy áp lực, may mà nàng sớm đã chuẩn bị, còn có Tần Tu đi theo nên cũng yên tâm phần nào. Suốt đường đi, nét mặt Bảo Khâm vô cùng bình thường, dù là khi vào cung hành lễ, gặp Thất Công chúa, nàng vẫn rất điềm nhiên.
Tần Đế có lẽ cũng không muốn làm to chuyện, người trong điện không nhiều, Bảo Khâm quét mắt một lượt, chỉ nhận ra Thái tử và Hoàng hậu, tất nhiên còn có Thất Công chúa thật kia nữa. Nét mặt mọi người đều không tốt, Thái tử lo lắng, Hoàng hậu hoài nghi, Nhị Hoàng tử nghiêm mặt không biết đang nghĩ gì, Thất Công chúa nhìn chòng chọc nàng giận dữ, giống như muốn báo thù vậy. Chỉ có Tứ Hoàng tử vẫn vậy, nhìn thấy Bảo Khâm còn cười hiền lành với nàng.
Tần Đế vẫn rất khách sáo với nàng, vừa vào đã ban ngồi, cùng không vòng vo, nói luôn: “Nghe nói Thất Công chúa sức khỏe không tốt, Trẫm vốn không nên gọi vào cung lúc này. Nhưng hôm nay trong cung xảy ra chuyện lạ, có người tự xưng là Thất Công chúa, Trẫm tuy không tin, nhưng chuyện này dù sao cũng ảnh hướng đến danh dự của Công chúa, nên đặc biệt gọi Công chúa đến đây làm rõ sự tình.”
Bảo Khâm ngạc nhiên nói: “Sao lại có chuyện như vậy? Xin bệ hạ hãy truyền người đó vào cung, thần thiếp muốn đối chất.”
Thất Công chúa nghe vậy tức đỏ mặt, vươn cổ định lên tiếng liền bị Nhị Hoàng tử bên cạnh trừng mắt, lời đến miệng lại nuốt trôi xuống. Nhưng trong lòng nàng ta bực bội nghiến răng nhìn Bảo Khâm. Bảo Khâm lại giả vờ không thấy.
Tân Đế nhìn sang Thất Công chúa, lại nhìn Bảo Khâm, mặt không đổi sắc nói: “Người này cũng đang ở đây, Công chúa xem xem đã từng gặp qua chưa?”
Bào Khâm ngó nghiêng tứ phía, cuối cùng dừng mắt trên người Thất Công chúa, nhíu mày quan sát từ đầu đến chân. Nàng nghĩ một lúc mới chần chừ trả lời: “Thưa Bệ hạ, vị cô nương này thiếp nhìn rất quen, nhưng không nhớ đã gặp nàng ở đâu.”
“Ngươi nói dối!” Thất Công chúa cuối cùng không nhịn được lên tiếng phản bác: “Tiện nhân to gan, không biết thân biết phận dám cả gan giả mạo bổn cung. Còn không mau nhận tội, thành thật thuật lại sự việc cho rõ ràng. Nếu không, bổn cung sẽ vứt ngươi cho chó gặm.”
Bảo Khâm sợ hãi lùi lại vài bước, dựa vào cây cột trong điện, giống như bị kinh hãi. Tần Tu thấy nàng giả bộ như vậy, trong lòng muốn cười, ngoài mặt lại làm ra vẻ tức giận, chắn trước Bảo Khâm, nói với Thất Công chúa: “Con đàn bà điêu ngoa ở đâu ra dám mạo danh Công chúa, trên đại điện không cho phép ngươi ăn nói hoang đường.”
Thất Công chúa mắng: “Bổn cung đường đường là Công chúa cao quý, chẳng lẽ không được mắng ả tiện nhân đó sao. Chẳng qua chỉ là một ả đằng thiếp thấp kém, lại dám câu kết với sứ giả hãm hại bổn cung, giả mạo Công chúa. Ngươi sao không tự xem lại mình, cho dù có dát vàng dát bạc cũng chẳng thể trở nên cao quý.”
Bảo Khâm đột nhiên nhíu mày, đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Thật là tức cười, bổn cung không giống Công chúa, chẳng lẽ ả đàn bà điêu ngoa như ngươi giống sao. Ngươi không xem xem đây là nơi nào, ăn nói hàm hồ chẳng còn chút thể diện. Ngươi mở miệng nói bổn cung là đằng thiếp, bổn cung muốn nghe ngươi nói cho rõ xem ngươi rốt cuộc to gan đến đâu dám làm nhục thanh danh bổn cung.”
Nàng bỗng chủ động để Công chúa lên tiếng, Tần Tu đầu tiên lo lắng, sau đó hiểu ra… Nàng tự tin như vậy, chắc chắn đã có chuẩn bị.
Nếu Bảo Khâm đã lên tiếng, Tần Đế đương nhiên cùng không phản đối nhưng Hoàng hậu thấy chuyện bất bình khẽ nói: “Chỉ là một cô gái thôn dã chanh chua, không có chứng cứ dám đến chỉ trích Công chúa, Bệ hạ còn để nàng ta nói chuyện. Việc này mà truyền ra ngoài, sợ rằng ngươi ta sẽ nói chúng ta ức hiếp Công chúa.”
Tần Đế nghe xong, vẻ mặt thoáng chốc do dự. Nhị Hoàng tử vội chen lời: “Chuyện này cũng là nghĩ cho Công chúa. Trong kinh thành sớm đã có tin đồn, nói thân phận Công chúa có điều bất thường, chi bằng nhân cơ hội này làm rõ ràng, tránh để người ngoài ăn nói linh tinh, sẽ thật sự có hại đến thanh danh của Công chúa.”
Hoàng hậu lạnh nhạt nhìn hắn, không nói gì. Thái tử trộm liếc sang Bảo Khâm, thấy khuôn mặt nàng thản nhiên, trong lòng cũng tin tưởng nàng, lên tiếng: “Nhi đệ nói cũng có lý, chi bằng để họ đối chứng cho rõ ràng, tránh sau này nảy sinh phiền toái.”
Tần Đế nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Thất Công chúa, lạnh lùng hỏi: “Nếu ngươi đã nói Công chúa là giả mạo, vậy ngươi có bằng chứng gì không?”
Thất Công chúa vội nói: “Ả này vốn dĩ không phải là Thất Cống chúa, ả ta họ Hình, là một trong số mười hai đằng thiếp theo bổn cung đến làm phù dâu. Không biết ả câu kết với Lý Kha Minh từ lúc nào, cùng một giuộc với bọn đạo tặc, giết hết a hoàn tỳ nữ của bổn cung, còn ép bổn cung nhảy sông tự vẫn. Cũng may bốn cung mệnh lớn, rơi xuống được người ta cứu mạng, vất vả lặn lội nhiều tháng mới tìm được đến kinh thành, lật tẩy bộ mặt thật của ả.”
Thất Công chúa giọng điệu đanh thép, mắt rơm rớm nước, lời lẽ tha thiết, cũng có vài phần xúc động. Trên mặt Nhị Hoàng tử hiện rõ sự kinh ngạc, vội vàng truy hỏi: “Trừ phi những người trên thuyền đều chết hết? Nếu không, nàng ấy sao có thể giấu diếm được?”
Thất Công chúa vừa khóc vừa nói: “Tên Lý Kha Minh đó lòng lang dạ thú, thủ đoạn tàn ác, sao có thể nương tay để lại nhân chứng. Cũng may ông trời có mắt, lúc bổn cung rơi xuống nước còn có một ma ma theo hầu bổn cung nhiều năm. Hôm nay bà ấy cũng đến đây, đang đợi bên ngoài, chờ bệ hạ truyền vào. Đợi ma ma vào điện nói ra sẽ rõ.”
Nghe nói còn có nhân chứng, mặt Thái tử biến sắc, không nhịn được quay sang Bảo Khâm nhìn chăm chú, thấy nét mặt nàng trước sau không đổi, mới bình tâm trở lại.
Nhị Hoàng tử tiếp tục: “Nếu đã như vậy, chi bằng Phụ hoàng triệu ma ma đó vào cung, hỏi rõ ngọn nguồn.” Tần Đế nhìn Bảo Khâm, ánh mắt chợt sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Bảo Khâm ngược lại mỉm cười, bỗng nhiên cất tiếng: “Xin hãy khoan…”
Nàng từ từ đừng dậy, chậm rãi tiến đến chỗ Thất Công chúa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, đi vòng quanh nàng hai vòng, dáng vẻ ung dung tự tại.
Sau đó, nàng mới cười nói: “Ngươi nhắc đến mười hai đằng thiếp kia, khiến bổn cung chợt nghĩ ra. Trong số những đằng thiếp đi cùng, đúng là có vị tiểu thư họ Hình. Tên là gì nhỉ? À đúng rồi, Hình Nghiên.”
Nàng quay về chỗ ngồi, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói tiếp: “Vị tiểu thư họ Hình đó là trưởng nữ của Hình đại nhân Hồng Lư Tự nước ta, tuổi mới mười bảy, mẫu thân là người họ Hàn ở Tô Châu. Các vị ở Phong thành, có lẽ không biết đại danh của Hàn gia tại Tô Châu.”
“Hàn gia Tô Châu…” Tần Tu bỗng nhiên mở miệng tiến lên phía trước: “Cái này ta biết. Nước Trịnh có câu tục ngữ, ‘Con gái Hàn gia ở Tô Châu, Sắc đẹp khuynh quốc chẳng dễ cầu’, ý nói mỹ nhân Hàn gia ở Tô Châu, yểu điệu nhỏ nhắn, da trắng mịn như ngọc, thông minh lanh lợi…” Khi nói mắt nhìn Bảo Khâm chăm chú, nhìn xong lại chau mày, muốn nói gì đó lại thôi.
Nếu như chỉ nói đến da mịn như ngọc, thông minh lanh lợi, Bảo Khâm còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng yểu điệu nhỏ nhắn thì nàng sao có thể. Dáng vẻ dong dỏng cao của nàng, đừng nói nước Trịnh, cho dù là Phong thành cũng không tìm được mấy người như thế. Gì mà nghiêng nước nghiêng thành chứ, cái này chỉ sợ là quá hổ thẹn.
Thái tử huơ huơ tay, hứng thú nói với Bảo Khâm: “Công chúa ở trước mặt Tam đệ có thể coi là nhỏ nhắn xinh xắn rồi.” Mọi người nghe xong lập tức cười phá lên.
Thất Công chúa không thể ngờ được chỉ bằng một câu nói, Bảo Khâm có thể làm cho mọi người tiêu tan nghi ngờ, tức giận cắn chặt răng, cao giọng phản bác: “Cứ cho là mẫu thân của ả nhỏ nhắn thì sao, chưa biết chừng ả thừa hưởng ngoại hình của phụ thân. Chỉ dựa vào một câu nói, sao có thể chứng minh ả không phải là tiểu thư nhà họ Hình.”
Bảo Khâm cười chế giễu, mặt lạnh nhạt nói: “Câu nói này của ngươi thật là vô lý, phụ thân Hồng Lư Tự không chỉ dáng vẻ cao to, tài ăn nói cũng vô cùng tuyệt vời. nếu không, sao có thể thuyết phục được Thống lĩnh đội thị vệ phạm phải tội tày trời như vậy. Nhưng đừng bao giờ nói là vì tiền tài, mọi người trong thành đều biết, Hình gia đâu giàu có đến vậy. Còn về số của hồi môn của bổn cung, trước khi vào cung đã được kiểm tra, không biết Ngũ điện hạ có phát hiện ra thiếu sót gì chăng?”
Tần Tu nghe vậy, vội vàng nói rõ với Tần Đế: “Của hồi môn của Công chúa do người của bộ Lễ kiểm tra, rồi mới đến Nhi thần, hoàn toàn không có thiếu sót gì.”
Ánh mắt mọi người cho thấy ai cũng hiểu ra vấn đề. Rõ ràng Bảo Khâm nói có lý, viên quan hộ tống là Thống lĩnh thị vệ nước Trịnh, tiền đồ vô cùng tươi sáng, sao lại có thể điên rồ làm ra hành động ngu xuân phá hủy tương lai như vậy được. Nếu Hình gia là gia đình giàu có thì không nói làm gì, nhưng phải đem con mình đi làm thiếp cho người thì gia thế cao đến đâu được cơ chứ. Chẳng trách mọi người đều không tin.
Thấy tất cả đều nghiêng về phía Bảo Khâm, Thất Công chúa càng thêm giận dữ, ánh mắt rực lửa, không nói nữa nhìn về phía Tần Tụng. Tần Tụng giả bộ không biết quay mặt tránh ánh mắt của nàng.
“Ngụy ma ma, mau gọi Ngụy ma ma vào đây!” Công chúa biết rõ Bảo Khâm không phải kẻ vừa, không tiếp tục tranh luận với nàng nữa, đanh giọng hét to: “Ngụy ma ma là nhũ mẫu của ta, chỉ cần bà ấy đến, mọi chuyện sẽ rõ ràng. Ả ta dù miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không thể thoát tội.”
Lúc này Tần Tụng cũng không nói đỡ nữa, chỉ im lặng đợi Tần Đế quyết định. Thái tử sớm đã nhận định Thất Công chúa kia mới là giả mạo, liền tích cực nói với Tần Đế: “Phụ hoàng, nhi thần thấy ả đàn bà này đã mê muội mất rồi, nếu không cho Ngụy ma ma gì đó lên điện, e rằng ả ta sẽ còn làm náo loạn lên nữa.”
Tần Đế nheo mắt nhìn Thái tử, trong lòng thở dài, vẫy vẫy tay, theo ý hắn.
Rất nhanh sau đó, có một người mặc đồ màu trắng, tuổi ngoài ngũ tuần xuất hiện. Vị ma ma này cũng biết chút lễ nghi, vào điện rồi luôn luôn cúi đầu, hành lễ với Tần Đế xong, thật thà đứng sang một bên, không hề nhìn đông ngó tây.
Mọi người thấy thế, trong lòng lại dấy lên sự nghi hoặc. Quan sát cử chỉ hành động của vị ma ma này, đích thị là người trong cung.
Hoàng hậu lo lắng không yên, trầm giọng hỏi: “Ngươi có phải là Ngụy ma ma, nhũ mẫu của Thất Công chúa?”
Ngụy ma ma cúi đầu đáp: “Dạ bẩm nương nương, chính là nô tỳ.”
Hoàng hậu lại hỏi: “Nếu đã như vậy, ngươi hãy ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, hai cô nương ở đây ai là Công chúa thật ai là Công chúa giả.”
Ngụy ma ma “vâng” một tiếng, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên. Trước tiên bà ta nhìn Bảo Khâm, nhíu nhíu mày, rồi lại chuyển mắt sang phía Thất Công chúa, nét mặt đột nhiên tỏ vẻ vui mừng, cao giọng hỏi: “"Công chúa, sao người lại ra nông nỗi này.”
Đại điện bỗng chốc ồn ào hẳn lên, mọi người lần lượt thì thầm to nhỏ, ánh mắt đổ dồn lên người Bảo Khâm. Tần Tu mặt trắng bệch, trong lòng hận Thái tử muốn chết. Còn Thái tử thì nghẹn lời, mở to đôi mắt nhìn Bảo Khâm, không nói được câu nào.
Trong điện chỉ có Tần Đế và Bảo Khâm mặt vẫn như thường, dường như không hề nghe thấy lời nói của Ngụy ma ma. Khó khăn lắm đại điện mới yên lặng trở lại, Tần Đế lúc ấy mới hỏi Bảo Khâm: “Công chúa còn gì để nói?”
Bảo Khâm cười khổ sở: “Ngụy ma ma này đích thật là nhũ mẫu của bổn cung, có điều…”
Nàng nhếch mép liếc nhìn Thất Công chúa và Ngụy ma ma, mặt đem theo nụ cười chế giễu: “Vào năm Nguyên phong thứ chín, bà ta vi phạm cung quy nên đã bị đuổi ra ngoài, sao có thể theo bổn cung đến đây được. Danh sách những tùy tùng của bổn cung đã trình lên bộ Lễ từ lâu, trên đó có tên người này hay không, bệ hạ cho người đi điều tra sẽ biết.”
Thất Công chúa phẫn nộ: “Ngươi nói láo, Ngụy ma ma bị đuổi khỏi cung lúc nào? Danh sách gì đó ngươi giao cho bộ Lễ, muốn gạch đi một cái tên có gì khó khăn chứ.”
Bảo Khâm cười nói: “Ngươi nói kể cũng có lý, nhưng, nếu chính ngươi cũng nói, Ngụy ma ma và ngươi rơi xuống nước, chúng ta đương nhiên sẽ cho rằng bà ta đã chết đuối cần gì phải nhọc công xóa đi một cái tên? Dấu ấn trên tờ danh sách đó ít cũng phải bốn năm cái, nếu muốn làm giả, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Không biết Ngũ điện hạ hôm nhận danh sách có phát hiện ra điều gì không thỏa đáng chăng?”
Tần Tu vội đáp: “Mỗi một cuốn văn thư nhi thần đều kiểm tra kỹ càng, chưa từng phát hiện ra điều gì dị thường cả.”
“Ngươi... Con hồ ly tinh kia rốt cuộc đã cho ngươi lợi lộc gì, ngươi lại giúp ả như vậy?” Thất Công chúa khuôn mặt xám ngắt nhưng không tìm được chứng cớ gì lật lại lời nói của Tần Tu, ngoài lớn tiếng chất vấn ra, không biết nói gì khác.
Tần Tu làm mặt giận dữ, cây ngay không sợ chết đứng đáp trả: “Lời bản vương nói không hề có một câu giả dối. Nếu các vị không tin, có thể cho bộ Lễ mang văn thư ngày đó đến đây là được. Cũng mời các vị ngồi đây xem xét cẩn thận, tránh sau này lại nói bản vương làm điều gì khuất tất.
Trước mặt Tần Đế hắn luôn tỏ ra ngoan ngoãn dễ bảo, chưa bao giờ có thái độ như vậy. Mọi người thấy thế không ai dám nói gì. Tần Đề cũng khẽ an ủi: “Mọi người đã nói gì con đâu, tức giận như vậy làm chi!”
Tần Tu thở phì phò nói: “Tấm lòng yêu thương của Phụ hoàng dành cho nhi thần, nhi thần ghi tạc trong lòng. Chỉ tiếc Tam ca không có ở đây, nếu không, nhìn thấy một đám người vây quanh Thất Công chúa nói này nói nọ, mặc cho người khác ngậm máu phun người, e sẽ lập tức nổi giận. Ai biết được ả điên này chui từ đâu ra, lại còn mang theo một bà già phạm cung quy, lời nói không chút căn cứ nào, dám hùng hổ làm ô nhục thanh danh Công chúa. Phàm là có quy tắc, tuyệt không thể dễ dàng để bọn họ hỗn xược trên đại điện như vậy được.”
Tần Tu bảo vệ mình như vậy, Bảo Khâm vô cùng cảm động. Nàng cũng không vòng vo cùng Thất Công chúa nữa, trịnh trọng hành lễ với Tần Đế, nói: “Thống lĩnh thị vệ Lý Kha Minh không nói làm gì, nhưng sứ thần nước Trịnh đến đây lần trước từng tới khấu kiến bổn cung, chẳng lẽ con gái Hình gia nho nhỏ còn có bản lĩnh mua chuộc Lương đại nhân sao?”
Luơng đại nhân từng gặp gỡ “Thất Công chúa” ai ai cũng biết, hôm đó chuyện Ngũ Cân chặn tấm bình phong chắn giữa hai người cũng truyền khắp mọi ngóc ngách, hai bên nói chuyện có tấm bình phong ở giữa nàng không hề nhắc đến. Nhưng nghe Bảo Khâm nói vậy, chẳng lẽ hai người đã gặp mặt thật?
Khuôn mặt Tần Tụng thoáng qua nét u ám, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường. Trước mặt mọi người, hắn nói: “Công chúa nói có lý, ả đàn bà này toàn buông lời bịa đặt, rõ ràng là điên rồi. Xin mong Phụ hoàng hãy nhốt ả lại, tránh cho ả lại nói ra những điều hoang đường, vấy bẩn thanh danh Công chúa.”
Thất Công chúa còn chưa hiểu rõ chuyện sứ thần nước Trịnh, lúc này thấy Tần Tụng bắt đầu nói mình làm ô nhục Bảo Khâm, đột nhiên tức giận thở phì phò. Chớp mắt một cái, nàng ta tức đến nỗi ngất đi. Tân Tụng thấy thế vội vàng gọi thái giám đến lôi nàng và Ngụy ma ma bên cạnh ra khỏi đại điện.
Tần Tu hiểu ra việc này không thể thiếu được “công lao” thêm dầu vào lửa của Tần Tụng, chẳng qua quan hệ giữa hai người cũng coi là thân thiết, lúc này hắn không tiện nói trước mặt, chỉ lạnh lùng nhìn y. Thái tử muốn nhân cơ hội này điều tra tiếp, vừa định mở miệng liền thấy hoàng hậu nháy mắt ám hiệu, lập tức im bặt.
Thấy ả sắp bị bắt lại, trong điện có người lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần thấy việc này không đơn giản như vậy. Nàng kia chỉ là một cô gái, không hề có thù oán gì với Thất Công chúa, nếu không có người khác giật dây, sao dám gây ra chuyện tày trời như vậy. Nhi thần nghĩ, đằng sau việc này còn có âm mưu gì đây, mong Phụ hoàng hạ lệnh điều tra, cũng là cho Công chúa một lời giải thích rõ ràng.”
Người cất tiếng chính là Tứ Hoàng tử vốn luôn im lặng. Do xuất thân thấp kém nên trong mắt Tần Đế hắn không được coi trọng, thường ngày cũng rất ít khi nói chuyện, không ngờ hôm nay hắn ra mặt giúp Bảo Khâm.
Lúc này, mọi người trong điện đều nhìn về phía hắn, ánh mắt có phần đắn đo. Tứ Hoàng tử bị người khác chú ý cũng có chút bất an, khẽ cúi đầu, đôi tay nắm chặt bỗng run lên.
Tần Đế suy nghĩ một lát, bất ngờ thoải mái đồng ý, nói: “Tứ nhi nói có lý. Nếu đã như vậy, chuyện này giao cho con xử lý. Mau đem sự việc điều tra cho kỹ, giải oan cho Công chúa, cũng coi như cho Liệt nhi một câu trả lời rõ ràng.”
Tứ Hoàng tử không ngờ Tần Đế sẽ giao chuyện này cho mình, nhất thời chưa kịp phản ứng, qua một lúc mới hiểu rõ ràng, khuôn mặt chợt xúc động, nhanh chóng đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Tần Đế: “Thưa vâng!”
Tần Tu tức giận giậm chân: “Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn giả bộ trước mặt ta. Chẳng lẽ ta còn không nhận ra ngươi sao? Nếu ngươi vẫn không chịu trốn, lát nữa Phụ hoàng cho người đến bắt đi đối chất, xem lúc đó ngươi sẽ làm thế nào?”
Bảo Khâm nhếch miệng cười, chậm rãi đứng lên nhỏ giọng nói với Tần Tu: “Nhìn Ngũ gia xem, thiếp theo thuyền đường đường chính chính đến đây, ai dám nói thiếp không phải là Thất Công chúa? Tùy tiện đem một người con gái đến nói vài câu rồi bắt thiếp vào cung, Bệ hạ như vậy không phải hồ đồ quá sao?”
Tần Tu nghe vậy ngây ra, lặng đi một lúc, cuối cùng hiểu ra ý của nàng, trên mặt giãn ra, nghĩ một lúc rồi nghiêng nghiêng đầu, nói: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng Thất Công chúa đó... dù sao cũng là lá ngọc cành vàng chân chính…”
Bảo Khâm nhìn hắn cười giễu: “Ý của Ngũ gia là, thiếp trông giống một a hoàn?” Nói rồi mắt nàng nheo lại, dáng vẻ dịu dàng vừa rồi chốc lát biến thành khí thế ngút trời khiến người khác không dám lại gần.
Tần Tu nhất thời không nói được câu nào.
Bảo Khâm lại nói: “Người còn chưa thấy, sao có thể thua được. Thiếp phải đi xem xem Công chúa giả mạo đó rốt cuộc trông ra sao.”
Tần Tu chau mày, đột nhiên ý thức được điều gì, người con gái này, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước. Ngay đến chuyện Thất Công chúa thật đến lật tẩy thân phận chắc cũng đã nằm trong dự liệu của Tần Liệt. Hắn đến đây thông báo thế này thật là ngu xuẩn.
Lát sau quả nhiên có người trong cung phái đến mời nàng đi, nhưng không nói rõ là có việc gì, thái độ vẫn rất cung kính. Tần Tu thấy vậy, trong lòng thoải mái lên nhiều.
Bảo Khâm nhanh chóng thay y phục tiến cung, Tần Tu liền đi theo hóng chuyện. Cho dù không giúp được gì, hắn nói đỡ vài câu cũng được. Dù Tần Liệt đã sắp xếp trước rồi, nhưng lúc này hắn không ở đây, một mình Bảo Khâm dù gan to, khí thế ra sao, nếu bị trách hỏi cũng thật rất tội nghiệp.
Bảo Khâm thường ngày hiếm khi tiến cung, đây là lần tiên nàng đến Tam điện. Cung điện nguy nga tráng lệ khiến người khác thấy áp lực, may mà nàng sớm đã chuẩn bị, còn có Tần Tu đi theo nên cũng yên tâm phần nào. Suốt đường đi, nét mặt Bảo Khâm vô cùng bình thường, dù là khi vào cung hành lễ, gặp Thất Công chúa, nàng vẫn rất điềm nhiên.
Tần Đế có lẽ cũng không muốn làm to chuyện, người trong điện không nhiều, Bảo Khâm quét mắt một lượt, chỉ nhận ra Thái tử và Hoàng hậu, tất nhiên còn có Thất Công chúa thật kia nữa. Nét mặt mọi người đều không tốt, Thái tử lo lắng, Hoàng hậu hoài nghi, Nhị Hoàng tử nghiêm mặt không biết đang nghĩ gì, Thất Công chúa nhìn chòng chọc nàng giận dữ, giống như muốn báo thù vậy. Chỉ có Tứ Hoàng tử vẫn vậy, nhìn thấy Bảo Khâm còn cười hiền lành với nàng.
Tần Đế vẫn rất khách sáo với nàng, vừa vào đã ban ngồi, cùng không vòng vo, nói luôn: “Nghe nói Thất Công chúa sức khỏe không tốt, Trẫm vốn không nên gọi vào cung lúc này. Nhưng hôm nay trong cung xảy ra chuyện lạ, có người tự xưng là Thất Công chúa, Trẫm tuy không tin, nhưng chuyện này dù sao cũng ảnh hướng đến danh dự của Công chúa, nên đặc biệt gọi Công chúa đến đây làm rõ sự tình.”
Bảo Khâm ngạc nhiên nói: “Sao lại có chuyện như vậy? Xin bệ hạ hãy truyền người đó vào cung, thần thiếp muốn đối chất.”
Thất Công chúa nghe vậy tức đỏ mặt, vươn cổ định lên tiếng liền bị Nhị Hoàng tử bên cạnh trừng mắt, lời đến miệng lại nuốt trôi xuống. Nhưng trong lòng nàng ta bực bội nghiến răng nhìn Bảo Khâm. Bảo Khâm lại giả vờ không thấy.
Tân Đế nhìn sang Thất Công chúa, lại nhìn Bảo Khâm, mặt không đổi sắc nói: “Người này cũng đang ở đây, Công chúa xem xem đã từng gặp qua chưa?”
Bào Khâm ngó nghiêng tứ phía, cuối cùng dừng mắt trên người Thất Công chúa, nhíu mày quan sát từ đầu đến chân. Nàng nghĩ một lúc mới chần chừ trả lời: “Thưa Bệ hạ, vị cô nương này thiếp nhìn rất quen, nhưng không nhớ đã gặp nàng ở đâu.”
“Ngươi nói dối!” Thất Công chúa cuối cùng không nhịn được lên tiếng phản bác: “Tiện nhân to gan, không biết thân biết phận dám cả gan giả mạo bổn cung. Còn không mau nhận tội, thành thật thuật lại sự việc cho rõ ràng. Nếu không, bổn cung sẽ vứt ngươi cho chó gặm.”
Bảo Khâm sợ hãi lùi lại vài bước, dựa vào cây cột trong điện, giống như bị kinh hãi. Tần Tu thấy nàng giả bộ như vậy, trong lòng muốn cười, ngoài mặt lại làm ra vẻ tức giận, chắn trước Bảo Khâm, nói với Thất Công chúa: “Con đàn bà điêu ngoa ở đâu ra dám mạo danh Công chúa, trên đại điện không cho phép ngươi ăn nói hoang đường.”
Thất Công chúa mắng: “Bổn cung đường đường là Công chúa cao quý, chẳng lẽ không được mắng ả tiện nhân đó sao. Chẳng qua chỉ là một ả đằng thiếp thấp kém, lại dám câu kết với sứ giả hãm hại bổn cung, giả mạo Công chúa. Ngươi sao không tự xem lại mình, cho dù có dát vàng dát bạc cũng chẳng thể trở nên cao quý.”
Bảo Khâm đột nhiên nhíu mày, đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Thật là tức cười, bổn cung không giống Công chúa, chẳng lẽ ả đàn bà điêu ngoa như ngươi giống sao. Ngươi không xem xem đây là nơi nào, ăn nói hàm hồ chẳng còn chút thể diện. Ngươi mở miệng nói bổn cung là đằng thiếp, bổn cung muốn nghe ngươi nói cho rõ xem ngươi rốt cuộc to gan đến đâu dám làm nhục thanh danh bổn cung.”
Nàng bỗng chủ động để Công chúa lên tiếng, Tần Tu đầu tiên lo lắng, sau đó hiểu ra… Nàng tự tin như vậy, chắc chắn đã có chuẩn bị.
Nếu Bảo Khâm đã lên tiếng, Tần Đế đương nhiên cùng không phản đối nhưng Hoàng hậu thấy chuyện bất bình khẽ nói: “Chỉ là một cô gái thôn dã chanh chua, không có chứng cứ dám đến chỉ trích Công chúa, Bệ hạ còn để nàng ta nói chuyện. Việc này mà truyền ra ngoài, sợ rằng ngươi ta sẽ nói chúng ta ức hiếp Công chúa.”
Tần Đế nghe xong, vẻ mặt thoáng chốc do dự. Nhị Hoàng tử vội chen lời: “Chuyện này cũng là nghĩ cho Công chúa. Trong kinh thành sớm đã có tin đồn, nói thân phận Công chúa có điều bất thường, chi bằng nhân cơ hội này làm rõ ràng, tránh để người ngoài ăn nói linh tinh, sẽ thật sự có hại đến thanh danh của Công chúa.”
Hoàng hậu lạnh nhạt nhìn hắn, không nói gì. Thái tử trộm liếc sang Bảo Khâm, thấy khuôn mặt nàng thản nhiên, trong lòng cũng tin tưởng nàng, lên tiếng: “Nhi đệ nói cũng có lý, chi bằng để họ đối chứng cho rõ ràng, tránh sau này nảy sinh phiền toái.”
Tần Đế nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Thất Công chúa, lạnh lùng hỏi: “Nếu ngươi đã nói Công chúa là giả mạo, vậy ngươi có bằng chứng gì không?”
Thất Công chúa vội nói: “Ả này vốn dĩ không phải là Thất Cống chúa, ả ta họ Hình, là một trong số mười hai đằng thiếp theo bổn cung đến làm phù dâu. Không biết ả câu kết với Lý Kha Minh từ lúc nào, cùng một giuộc với bọn đạo tặc, giết hết a hoàn tỳ nữ của bổn cung, còn ép bổn cung nhảy sông tự vẫn. Cũng may bốn cung mệnh lớn, rơi xuống được người ta cứu mạng, vất vả lặn lội nhiều tháng mới tìm được đến kinh thành, lật tẩy bộ mặt thật của ả.”
Thất Công chúa giọng điệu đanh thép, mắt rơm rớm nước, lời lẽ tha thiết, cũng có vài phần xúc động. Trên mặt Nhị Hoàng tử hiện rõ sự kinh ngạc, vội vàng truy hỏi: “Trừ phi những người trên thuyền đều chết hết? Nếu không, nàng ấy sao có thể giấu diếm được?”
Thất Công chúa vừa khóc vừa nói: “Tên Lý Kha Minh đó lòng lang dạ thú, thủ đoạn tàn ác, sao có thể nương tay để lại nhân chứng. Cũng may ông trời có mắt, lúc bổn cung rơi xuống nước còn có một ma ma theo hầu bổn cung nhiều năm. Hôm nay bà ấy cũng đến đây, đang đợi bên ngoài, chờ bệ hạ truyền vào. Đợi ma ma vào điện nói ra sẽ rõ.”
Nghe nói còn có nhân chứng, mặt Thái tử biến sắc, không nhịn được quay sang Bảo Khâm nhìn chăm chú, thấy nét mặt nàng trước sau không đổi, mới bình tâm trở lại.
Nhị Hoàng tử tiếp tục: “Nếu đã như vậy, chi bằng Phụ hoàng triệu ma ma đó vào cung, hỏi rõ ngọn nguồn.” Tần Đế nhìn Bảo Khâm, ánh mắt chợt sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Bảo Khâm ngược lại mỉm cười, bỗng nhiên cất tiếng: “Xin hãy khoan…”
Nàng từ từ đừng dậy, chậm rãi tiến đến chỗ Thất Công chúa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, đi vòng quanh nàng hai vòng, dáng vẻ ung dung tự tại.
Sau đó, nàng mới cười nói: “Ngươi nhắc đến mười hai đằng thiếp kia, khiến bổn cung chợt nghĩ ra. Trong số những đằng thiếp đi cùng, đúng là có vị tiểu thư họ Hình. Tên là gì nhỉ? À đúng rồi, Hình Nghiên.”
Nàng quay về chỗ ngồi, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói tiếp: “Vị tiểu thư họ Hình đó là trưởng nữ của Hình đại nhân Hồng Lư Tự nước ta, tuổi mới mười bảy, mẫu thân là người họ Hàn ở Tô Châu. Các vị ở Phong thành, có lẽ không biết đại danh của Hàn gia tại Tô Châu.”
“Hàn gia Tô Châu…” Tần Tu bỗng nhiên mở miệng tiến lên phía trước: “Cái này ta biết. Nước Trịnh có câu tục ngữ, ‘Con gái Hàn gia ở Tô Châu, Sắc đẹp khuynh quốc chẳng dễ cầu’, ý nói mỹ nhân Hàn gia ở Tô Châu, yểu điệu nhỏ nhắn, da trắng mịn như ngọc, thông minh lanh lợi…” Khi nói mắt nhìn Bảo Khâm chăm chú, nhìn xong lại chau mày, muốn nói gì đó lại thôi.
Nếu như chỉ nói đến da mịn như ngọc, thông minh lanh lợi, Bảo Khâm còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng yểu điệu nhỏ nhắn thì nàng sao có thể. Dáng vẻ dong dỏng cao của nàng, đừng nói nước Trịnh, cho dù là Phong thành cũng không tìm được mấy người như thế. Gì mà nghiêng nước nghiêng thành chứ, cái này chỉ sợ là quá hổ thẹn.
Thái tử huơ huơ tay, hứng thú nói với Bảo Khâm: “Công chúa ở trước mặt Tam đệ có thể coi là nhỏ nhắn xinh xắn rồi.” Mọi người nghe xong lập tức cười phá lên.
Thất Công chúa không thể ngờ được chỉ bằng một câu nói, Bảo Khâm có thể làm cho mọi người tiêu tan nghi ngờ, tức giận cắn chặt răng, cao giọng phản bác: “Cứ cho là mẫu thân của ả nhỏ nhắn thì sao, chưa biết chừng ả thừa hưởng ngoại hình của phụ thân. Chỉ dựa vào một câu nói, sao có thể chứng minh ả không phải là tiểu thư nhà họ Hình.”
Bảo Khâm cười chế giễu, mặt lạnh nhạt nói: “Câu nói này của ngươi thật là vô lý, phụ thân Hồng Lư Tự không chỉ dáng vẻ cao to, tài ăn nói cũng vô cùng tuyệt vời. nếu không, sao có thể thuyết phục được Thống lĩnh đội thị vệ phạm phải tội tày trời như vậy. Nhưng đừng bao giờ nói là vì tiền tài, mọi người trong thành đều biết, Hình gia đâu giàu có đến vậy. Còn về số của hồi môn của bổn cung, trước khi vào cung đã được kiểm tra, không biết Ngũ điện hạ có phát hiện ra thiếu sót gì chăng?”
Tần Tu nghe vậy, vội vàng nói rõ với Tần Đế: “Của hồi môn của Công chúa do người của bộ Lễ kiểm tra, rồi mới đến Nhi thần, hoàn toàn không có thiếu sót gì.”
Ánh mắt mọi người cho thấy ai cũng hiểu ra vấn đề. Rõ ràng Bảo Khâm nói có lý, viên quan hộ tống là Thống lĩnh thị vệ nước Trịnh, tiền đồ vô cùng tươi sáng, sao lại có thể điên rồ làm ra hành động ngu xuân phá hủy tương lai như vậy được. Nếu Hình gia là gia đình giàu có thì không nói làm gì, nhưng phải đem con mình đi làm thiếp cho người thì gia thế cao đến đâu được cơ chứ. Chẳng trách mọi người đều không tin.
Thấy tất cả đều nghiêng về phía Bảo Khâm, Thất Công chúa càng thêm giận dữ, ánh mắt rực lửa, không nói nữa nhìn về phía Tần Tụng. Tần Tụng giả bộ không biết quay mặt tránh ánh mắt của nàng.
“Ngụy ma ma, mau gọi Ngụy ma ma vào đây!” Công chúa biết rõ Bảo Khâm không phải kẻ vừa, không tiếp tục tranh luận với nàng nữa, đanh giọng hét to: “Ngụy ma ma là nhũ mẫu của ta, chỉ cần bà ấy đến, mọi chuyện sẽ rõ ràng. Ả ta dù miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không thể thoát tội.”
Lúc này Tần Tụng cũng không nói đỡ nữa, chỉ im lặng đợi Tần Đế quyết định. Thái tử sớm đã nhận định Thất Công chúa kia mới là giả mạo, liền tích cực nói với Tần Đế: “Phụ hoàng, nhi thần thấy ả đàn bà này đã mê muội mất rồi, nếu không cho Ngụy ma ma gì đó lên điện, e rằng ả ta sẽ còn làm náo loạn lên nữa.”
Tần Đế nheo mắt nhìn Thái tử, trong lòng thở dài, vẫy vẫy tay, theo ý hắn.
Rất nhanh sau đó, có một người mặc đồ màu trắng, tuổi ngoài ngũ tuần xuất hiện. Vị ma ma này cũng biết chút lễ nghi, vào điện rồi luôn luôn cúi đầu, hành lễ với Tần Đế xong, thật thà đứng sang một bên, không hề nhìn đông ngó tây.
Mọi người thấy thế, trong lòng lại dấy lên sự nghi hoặc. Quan sát cử chỉ hành động của vị ma ma này, đích thị là người trong cung.
Hoàng hậu lo lắng không yên, trầm giọng hỏi: “Ngươi có phải là Ngụy ma ma, nhũ mẫu của Thất Công chúa?”
Ngụy ma ma cúi đầu đáp: “Dạ bẩm nương nương, chính là nô tỳ.”
Hoàng hậu lại hỏi: “Nếu đã như vậy, ngươi hãy ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, hai cô nương ở đây ai là Công chúa thật ai là Công chúa giả.”
Ngụy ma ma “vâng” một tiếng, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên. Trước tiên bà ta nhìn Bảo Khâm, nhíu nhíu mày, rồi lại chuyển mắt sang phía Thất Công chúa, nét mặt đột nhiên tỏ vẻ vui mừng, cao giọng hỏi: “"Công chúa, sao người lại ra nông nỗi này.”
Đại điện bỗng chốc ồn ào hẳn lên, mọi người lần lượt thì thầm to nhỏ, ánh mắt đổ dồn lên người Bảo Khâm. Tần Tu mặt trắng bệch, trong lòng hận Thái tử muốn chết. Còn Thái tử thì nghẹn lời, mở to đôi mắt nhìn Bảo Khâm, không nói được câu nào.
Trong điện chỉ có Tần Đế và Bảo Khâm mặt vẫn như thường, dường như không hề nghe thấy lời nói của Ngụy ma ma. Khó khăn lắm đại điện mới yên lặng trở lại, Tần Đế lúc ấy mới hỏi Bảo Khâm: “Công chúa còn gì để nói?”
Bảo Khâm cười khổ sở: “Ngụy ma ma này đích thật là nhũ mẫu của bổn cung, có điều…”
Nàng nhếch mép liếc nhìn Thất Công chúa và Ngụy ma ma, mặt đem theo nụ cười chế giễu: “Vào năm Nguyên phong thứ chín, bà ta vi phạm cung quy nên đã bị đuổi ra ngoài, sao có thể theo bổn cung đến đây được. Danh sách những tùy tùng của bổn cung đã trình lên bộ Lễ từ lâu, trên đó có tên người này hay không, bệ hạ cho người đi điều tra sẽ biết.”
Thất Công chúa phẫn nộ: “Ngươi nói láo, Ngụy ma ma bị đuổi khỏi cung lúc nào? Danh sách gì đó ngươi giao cho bộ Lễ, muốn gạch đi một cái tên có gì khó khăn chứ.”
Bảo Khâm cười nói: “Ngươi nói kể cũng có lý, nhưng, nếu chính ngươi cũng nói, Ngụy ma ma và ngươi rơi xuống nước, chúng ta đương nhiên sẽ cho rằng bà ta đã chết đuối cần gì phải nhọc công xóa đi một cái tên? Dấu ấn trên tờ danh sách đó ít cũng phải bốn năm cái, nếu muốn làm giả, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Không biết Ngũ điện hạ hôm nhận danh sách có phát hiện ra điều gì không thỏa đáng chăng?”
Tần Tu vội đáp: “Mỗi một cuốn văn thư nhi thần đều kiểm tra kỹ càng, chưa từng phát hiện ra điều gì dị thường cả.”
“Ngươi... Con hồ ly tinh kia rốt cuộc đã cho ngươi lợi lộc gì, ngươi lại giúp ả như vậy?” Thất Công chúa khuôn mặt xám ngắt nhưng không tìm được chứng cớ gì lật lại lời nói của Tần Tu, ngoài lớn tiếng chất vấn ra, không biết nói gì khác.
Tần Tu làm mặt giận dữ, cây ngay không sợ chết đứng đáp trả: “Lời bản vương nói không hề có một câu giả dối. Nếu các vị không tin, có thể cho bộ Lễ mang văn thư ngày đó đến đây là được. Cũng mời các vị ngồi đây xem xét cẩn thận, tránh sau này lại nói bản vương làm điều gì khuất tất.
Trước mặt Tần Đế hắn luôn tỏ ra ngoan ngoãn dễ bảo, chưa bao giờ có thái độ như vậy. Mọi người thấy thế không ai dám nói gì. Tần Đề cũng khẽ an ủi: “Mọi người đã nói gì con đâu, tức giận như vậy làm chi!”
Tần Tu thở phì phò nói: “Tấm lòng yêu thương của Phụ hoàng dành cho nhi thần, nhi thần ghi tạc trong lòng. Chỉ tiếc Tam ca không có ở đây, nếu không, nhìn thấy một đám người vây quanh Thất Công chúa nói này nói nọ, mặc cho người khác ngậm máu phun người, e sẽ lập tức nổi giận. Ai biết được ả điên này chui từ đâu ra, lại còn mang theo một bà già phạm cung quy, lời nói không chút căn cứ nào, dám hùng hổ làm ô nhục thanh danh Công chúa. Phàm là có quy tắc, tuyệt không thể dễ dàng để bọn họ hỗn xược trên đại điện như vậy được.”
Tần Tu bảo vệ mình như vậy, Bảo Khâm vô cùng cảm động. Nàng cũng không vòng vo cùng Thất Công chúa nữa, trịnh trọng hành lễ với Tần Đế, nói: “Thống lĩnh thị vệ Lý Kha Minh không nói làm gì, nhưng sứ thần nước Trịnh đến đây lần trước từng tới khấu kiến bổn cung, chẳng lẽ con gái Hình gia nho nhỏ còn có bản lĩnh mua chuộc Lương đại nhân sao?”
Luơng đại nhân từng gặp gỡ “Thất Công chúa” ai ai cũng biết, hôm đó chuyện Ngũ Cân chặn tấm bình phong chắn giữa hai người cũng truyền khắp mọi ngóc ngách, hai bên nói chuyện có tấm bình phong ở giữa nàng không hề nhắc đến. Nhưng nghe Bảo Khâm nói vậy, chẳng lẽ hai người đã gặp mặt thật?
Khuôn mặt Tần Tụng thoáng qua nét u ám, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường. Trước mặt mọi người, hắn nói: “Công chúa nói có lý, ả đàn bà này toàn buông lời bịa đặt, rõ ràng là điên rồi. Xin mong Phụ hoàng hãy nhốt ả lại, tránh cho ả lại nói ra những điều hoang đường, vấy bẩn thanh danh Công chúa.”
Thất Công chúa còn chưa hiểu rõ chuyện sứ thần nước Trịnh, lúc này thấy Tần Tụng bắt đầu nói mình làm ô nhục Bảo Khâm, đột nhiên tức giận thở phì phò. Chớp mắt một cái, nàng ta tức đến nỗi ngất đi. Tân Tụng thấy thế vội vàng gọi thái giám đến lôi nàng và Ngụy ma ma bên cạnh ra khỏi đại điện.
Tần Tu hiểu ra việc này không thể thiếu được “công lao” thêm dầu vào lửa của Tần Tụng, chẳng qua quan hệ giữa hai người cũng coi là thân thiết, lúc này hắn không tiện nói trước mặt, chỉ lạnh lùng nhìn y. Thái tử muốn nhân cơ hội này điều tra tiếp, vừa định mở miệng liền thấy hoàng hậu nháy mắt ám hiệu, lập tức im bặt.
Thấy ả sắp bị bắt lại, trong điện có người lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần thấy việc này không đơn giản như vậy. Nàng kia chỉ là một cô gái, không hề có thù oán gì với Thất Công chúa, nếu không có người khác giật dây, sao dám gây ra chuyện tày trời như vậy. Nhi thần nghĩ, đằng sau việc này còn có âm mưu gì đây, mong Phụ hoàng hạ lệnh điều tra, cũng là cho Công chúa một lời giải thích rõ ràng.”
Người cất tiếng chính là Tứ Hoàng tử vốn luôn im lặng. Do xuất thân thấp kém nên trong mắt Tần Đế hắn không được coi trọng, thường ngày cũng rất ít khi nói chuyện, không ngờ hôm nay hắn ra mặt giúp Bảo Khâm.
Lúc này, mọi người trong điện đều nhìn về phía hắn, ánh mắt có phần đắn đo. Tứ Hoàng tử bị người khác chú ý cũng có chút bất an, khẽ cúi đầu, đôi tay nắm chặt bỗng run lên.
Tần Đế suy nghĩ một lát, bất ngờ thoải mái đồng ý, nói: “Tứ nhi nói có lý. Nếu đã như vậy, chuyện này giao cho con xử lý. Mau đem sự việc điều tra cho kỹ, giải oan cho Công chúa, cũng coi như cho Liệt nhi một câu trả lời rõ ràng.”
Tứ Hoàng tử không ngờ Tần Đế sẽ giao chuyện này cho mình, nhất thời chưa kịp phản ứng, qua một lúc mới hiểu rõ ràng, khuôn mặt chợt xúc động, nhanh chóng đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Tần Đế: “Thưa vâng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook