Nguyệt Mãn Kinh Hoa
-
Quyển 2 - Chương 1-3
Bảo Khâm lặng người, muốn nói đỡ cho Lương Khinh Ngôn, nhỏ giọng: “Nhưng cũng chưa chắc đã là đại sư huynh.” Tuy nàng từ nhỏ đã giả trai, nhưng nếu muốn truy xét vẫn có thể tìm ra được. Hơn nữa, sau này vì cứu nàng, Lương Khinh Ngôn không ít lần cử thuộc hạ thân tín đi giải quyết, làm sao có chuyện huynh ấy tiết lộ được.
Tần Liệt cúi đầu im lặng nhìn nàng, dáng vẻ nghiêm túc. Bảo Khâm phát hiện hắn có ý ghen tuông, vội mở miệng cười, chuyển sang chủ đề khác. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất hay ghen.
Sự việc đã tới nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể đợi đến lúc gặp mặt Tần Tu rồi tính tiếp thôi. Nàng lập tức bỏ qua vấn đề này, hỏi Tần Liệt về chuyện thích khách. Tần Liệt chỉ lắc đầu, trong mắt có chút ảo não: “Lão Hắc đem người đến tìm khắp doanh trại cũng không thấy hắn. Chỉ e hắn đã sớm phát hiện ra điều bất thường, bỏ trốn mất rồi.”
Dù sao đây cũng là nơi đóng quân, không phải quân Hắc Kỳ của hắn, có nhiều chỗ không phải nói muốn lục soát là lục soát được. Còn như Tứ Hoàng tử, tuy không được sủng ái nhưng tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, cho dù tên thị vệ kia tự xưng là người của hắn, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, Lão Hắc cũng không dám mạo muội xông vào nơi của Hoàng tử tìm kiếm.
Bảo Khâm cười cười, không hỏi tiếp nữa. Tuy nàng và Tần Liệt quen nhau chưa lâu nhưng cũng dần hiểu được tính khí của hắn. Dáng vẻ điềm tình chín chắn ấy, kỳ thực chỉ là vẻ ngoài, tận sâu bên trong hắn là người cởi mở, chính trực, dễ tức giận mà cũng hay liều lĩnh, muốn giữ thể diện như đại đa số những gã đàn ông khác. Bởi vậy, Bảo Khâm không tiếp tục đả kích hắn nữa.
Hai người dính lấy nhau mãi, tận đến khi Thanh Nhã gõ cửa nói Ngô Thúy Bình cầu kiến, Tần Liệt mới lạnh mặt, buồn bực mà buông tay.
Rất nhanh sau đó, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Ngô Thúy Bình. Nàng ta chạy một mạch vào phòng không chú ý đến Tần Liệt mà xông thẳng tới trước mặt Bảo Khâm, mặt xúc động nắm lấy tay nàng, lớn tiếng hỏi: “Công chúa chắc đã nghe rồi, tin quân Tây Bắc nước Trịnh có một vị tướng là nữ giả nam ấy?”
Bảo Khâm hai mắt trợn tròn, ngây người một lúc mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Tần Liệt, hắn buồn bực thở dài.
Cuối cùng Ngô Thúy Bình cũng nhìn thấy Tân Liệt, nàng ta ngượng ngùng hành lễ với hắn, ngoan ngoãn ngồi cạnh Bảo Khâm. Dáng vẻ tuy nhã nhặn quy củ nhưng dưới bàn lại lén đưa chân đá đá Bảo Khâm. Bảo Khâm biết ý, chỉ còn cách nói với Tần Liệt: “Điện hạ còn có việc phải giải quvết, chi bằng quay về trước đi?”
Tần Liệt không nói gì, đứng dậy, nghiêm mặt nhìn Ngô Thúy Bình gật đầu rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Ngô Thúy Bình mới thở phào, rụt rè nói: “Nếu sớm biết Tam điện hạ ở đây, muội đã không đến. Tỷ thấy ánh mắt Điện hạ nhìn muội khi nãy rồi đó... làm muội sợ chết khiếp.”
Bảo Khâm cười: “Chàng trông vậy nhưng thực ra rất tốt. Nếu không bị khuôn mặt của chàng dọa sợ thì nhìn nhiều sẽ thấy quen thôi.”
Ngô Thúy Bình bĩu môi, cười: “Chỉ có những lúc nhìn tỷ mới dịu dàng hòa nhã thôi, chứ thường ngày Tam điện hạ mặt mày nghiêm túc, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, muội thật sự không dám lại gần. Hơn nữa...” Nàng ta chợt nghĩ đến điều gì, bụm miệng cười: “Điện hạ không phải người thường, trong thành có biết bao cô nương để ý, nếu muội đến gần ngài một chút thôi, không chừng sẽ bị những tiểu thư khác hận chết mất.” Những người có ý với Tần Liệt trong Phong thành không chỉ mình Vương Nhạn Như.
“Tại sao lại nói đến chuyện này chứ?” Ngô Thúy Bình vỗ mạnh tay: “Muội vốn dĩ muốn nói với Công chúa chuyện Chung tướng quân giả nam kia. Nghe nói Công chúa và vị tướng quân đó là họ hàng xa, không biết đã từng gặp nhau chưa? Muội thật không ngờ nước Trịnh mà lại có bậc nữ nhi oai nghiêm mạnh mẽ như thế. Chỉ tiếc lúc này nàng ấy đã rời khỏi quân doanh rồi.”
Bảo Khâm nhếch miệng cười: “Gặp... thì cũng gặp rồi, nhưng đã là chuyện từ nhiều năm trước, khi đó ta còn nhỏ nên cũng không nhìn ra nàng oai phong thế nào.” Một lời nói dối cần nhiều lời nói dối khác để che đậy, huống hồ còn là chuyện lớn như vậy. Nàng giờ phải nói dối quá nhiều nên chuyện này đã rất thành thục, mở miệng ra là có thể bịa chuyện.
“Vậy nàng ấy trông như thế nào?” Mắt Ngô Thúy Bình long lanh như thủy tinh, dáng vẻ vừa hiếu kỳ vừa hưng phấn: “Có phải mày kiếm mũi thẳng, thân hình vừa gầy vừa cao?”
Bảo Khâm lau mồ hôi, nói nhỏ: “Muội chưa nghe Ngũ điện hạ nói sao, ừm, vị Chung tướng quân đó khá giống ta.”
“A...” Ngô Thúy Bình đột nhiên nhíu mày, mở to mắt nhìn Bảo Khâm, đánh giá từ trên xuống dưới, quệt miệng: “Vậy thì yếu đuối quá. Hơn nữa...” Nàng ta vừa lắc đầu vừa nói: “Nếu Chung tướng quân đó mà xinh đẹp trắng trẻo như Công chúa thì làm gì có chuyện người ta không nhận ra chứ.”
Bảo Khâm ra sức gật đầu: “Muội nói rất đúng, Chung Bảo Khâm không hề giống ta chút nào!”
Ngô Thúy Bình sôi nổi bàn luận với Bảo Khâm rất lâu, trước là về chuyện của tướng quân họ Chung ấy, sau lại trách cha nàng cổ hủ làm nàng giận, một ngày nào đó nàng cũng phải học theo Chung tiểu tướng quân, giả làm nam nhi, lâm trận giết giặc.
Bảo Khâm nghe xong, khuôn mặt giãn ra, nhưng không hề nói gì.
Ngô Thúy Bình nói chuyện một lúc vẫn không hề có ý định ra về, đến khi Thanh Nhã đột nhiên thông báo ngoài cửa: “Công chúa, Ngũ gia đến rồi.”
Ngô Thúy Bình kêu “á” một tiếng, bật dậy, ngốc nghếch nhìn trái nhìn phải, may thay trong phòng có bức bình phong lớn, nàng ta vội chạy vào đó nấp.
Nàng ta vừa trốn xong, Tần Tu đã xuất hiện ở trước cửa, hùng hổ xông vào, đến trước mặt Bảo Khâm thì dừng bước, đứng thẳng, trừng trừng nhìn nàng, hỏi: “Công chúa thành thật thừa nhận đi, rốt cuộc Công chúa có phải là Chung Bảo Khâm không?”
Bảo Khâm nháy mắt, liếc về phía tấm bình phong, muốn nhắc hắn trong phòng vẫn còn người nữa. Nhưng Tần Tu ngốc nghếch đâu có hiểu được ý của nàng, hắn sốt ruột giậm chân: “Công chúa nháy mắt làm gì, đừng tưởng giả ngốc là có thể trốn được. Chung Bảo Khâm, ta nói cho cô biết, ta có thể nhận ra cô, cho dù có hóa thành tro bụi, ta cũng vẫn nhận ra”
Sau tấm bình phong vang lên tiếng “leng keng…”, rồi lại có tiếng lộp bộp các kiểu. Bảo Khâm bất lực nhắm chặt mắt, Tần Tu liều lĩnh hướng về phía ấy xem xét, miệng vẫn còn mắng; “Kẻ nào to gan dám trốn trong này, xem ông đây đánh chết ngươi…”
Chưa dứt lời, Ngô Thúy Bình liền xách váy cắn môi bước ra, khuôn mặt phức tạp nhìn hắn, sau đó lại nhìn sang Bảo Khâm, muốn nói gì đó lại thôi.
“Ngươi…” Tần Tu hành động trước, mắt mở to, bộ dạng hùng hổ: “Ngươi lén lút trốn ở đây làm gì? Muốn nhìn trộm hay muốn nghe trộm?”
Ngô Thúy Bình cũng là người nóng nảy, sao có thể để Tần Tu bắt nạt được, nàng ta hất váy sang một bên, thở “phì phì” chạy đến trước mặt Tần Tu, ngẩng đầu, hung hăng trả lời: “Ai thèm xem trộm ngươi chứ? Ta và Công chúa đang nói chuyện vui vẻ, sao biết được ngươi lại đến. Không muốn gặp ngươi ta mới tránh mặt đi, ngươi tưởng ngươi đẹp lắm sao? Đen như than, đen cả mắt hay mũi cũng không phân biệt được…”
Nàng ta mắng chửi còn lưu loát hơn Tần Tu nhiều, mở miệng ra là không dừng lại được, Tần Tu mấy lần muốn chen lời nhưng không thể, tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên, hoàn toàn quên mất mục đích đến đây của mình. May mà giọng nói của hắn to, thanh âm vang dội, lời tuy ít nhưng cũng không có cảm giác lép vế lắm. Lần cãi vã này không ai hơn ai.
Bảo Khâm vốn còn lúng túng vì đột nhiên bị Tần Tu lật tẩy thân phận, giờ thấy hai người họ hoàn toàn không để ý đến mình thì bắt đầu nhàn nhã, chống cằm hứng thú xem cãi nhau.
Đang ồn ào, ngoài sân đột nhiên có tiếng động, Bảo Khâm nhìn ra, phát hiện Tư Đồ đã quay lại. Thấy cảnh tượng gà bay chó sủa trong phòng, hắn bỗng hào hứng hẳn lên, nhanh chóng chạy vào phòng, ngồi bên cạnh Bảo Khâm, hỏi nhỏ: “Hai người họ sao lại đụng độ nhau vậy? Lần này thật là náo nhiệt!”
“Náo nhiệt cái con khỉ, liên quan gì đến ngươi?” Cãi không lại Ngô Thúy Bình, Tần Tu vốn đã rất buồn bực, thấy Tư Đồ ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, hắn liền chuyển hướng công kích: “Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm thì ra ngoài chạy vài vòng đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta.”
Tư Đồ và Tần Tu là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau sẽ cãi nhau, cãi nhau không xong thì đánh nhau, đánh nhau xong lại làm hòa, đây cũng không phải chuyện lần một lần hai.
Vì thế nên Tư Đồ không những chẳng hề tức giận, còn vui vẻ học tập điệu bộ của Bảo Khâm, cười “hi hi” nói: “Ngũ gia, ngài nói những lời này thật không đúng chút nào, đây là chỗ của Thất Công chúa, không phải nhà ngài, ngài quyền gì dám đuổi ta đi? Hôm nay ta sẽ không đi đâu.”
Tần Tu vốn đã giận bừng bừng, nãy không tiện ra tay với Ngô Thúy Bình, giờ coi như tìm được chỗ trút. Hắn không báo trước mà gầm lên một tiếng rồi nhào đến Tư Đồ, vung nắm đấm.
Tư Đồ tuy chưa từng ra chiến trường nhưng cũng biết vài món võ cơ bản, thân thủ vô cùng linh hoạt, thấy bất ổn liền lùi về phía sau, lúc thì khom lưng tránh đòn, lúc lại chui xuống chân bàn, cả căn phòng chỉ thấy mỗi màu áo xanh nhạt của hắn bay qua bay lại.
Tần Tu truy đuổi một hồi vẫn không đánh được phát nào, tức đến nỗi nghiến răng ken két. Quay đầu lại liếc thấy Ngô Thúy Bình và Bảo Khâm đều đang cười trộm, hắn càng thêm hổ thẹn lúng túng, giẫm mạnh chân rồi chạy biến.
Thấy người đã chạy xa, Tư Đồ lúc này mới phủi sạch bụi trên y phục, bĩu môi nói: “Cái tên này càng ngày càng xấu tính. Chỉ có Lão Tam mới chịu được hắn.”
Bảo Khâm cười mà như không, nói: “Tính xấu này của hắn không phải là do các người chiều quen sao?”
Khi nói, nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “các người”, Tư Đồ nghe xong chỉ lắc đầu, nhếch mép nói: “Đừng vơ đũa cả nắm như thế, nếu không phải nể mặt Lão Tam thì ta đã không nhường nhịn hắn.”
Bảo Khâm không tin lắm, chẳng qua không tiện vạch trần sự thật trước mặt Ngô Thúy Bình, cười cười nháy mắt với hắn một cái, chuyển giọng nói: “Sao Tư Đồ đại nhân lại quay lại thế?”
Tư Đồ xoa xoa phía sau đầu, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên vỗ trán ra vẻ sự tỉnh: “Ta hãy còn tưởng là để quên đồ ở đây, hóa ra vừa nãy trên đường gặp Lão Hắc đã thuận tay đưa cho hắn rồi…” Nói xong, hắn ôm quyền với Bảo Khâm, dáng vẻ vội vã: “Hôm nay còn có việc gấp, ta đi trước đây, lần sau lại đến tìm Công chúa nói chuyện.”
Bảo Khâm nhìn ra hắn hẳn là có chuyện muốn nói riêng với mình, nhưng do Ngô Thúy Bình nên đành thôi. Nhưng nàng cũng không giữ hắn, cười cười gật đầu tiễn hắn ra sân.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình.
Tần Tu đã nói hết mọi chuyện, Ngô Thúy Bình sao có thể không biết, nếu tiếp tục giấu giếm thì thật là giả dối. Vậy nên, Bảo Khâm mở miệng cười với Ngô Thúy Bình, thẹn thùng xấu hổ.
Tuy nàng không nói rõ, nhưng nụ cười này đồng nghĩa với thừa nhận. Ngô Thúy Bình bịt chặt miệng, cố nén kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ xinh tròn trịa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nàng ta kiềm chế mãi mới im lặng được, mắt long lanh phát sáng, cắn môi nói từng chữ từng chữ: “Chung… Chung tướng quân…Công chúa…thật sự…”
Bảo Khâm cười khổ, không buồn trở lại ghế, thở dài: “Đều đã là quá khứ rồi.”
“Nhưng… nhưng…” Ngô Thúy Bình xúc động đến mức mặt đỏ bừng, chạy đến trước mặt Bảo Khâm, ánh mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ: “Nhưng tỷ là Chung tướng quân! Mười bốn tuổi chinh chiến sa trường, tiêu diệt Ứng thành, bảo vệ Hồng Cốc, tấn công huyện Hàm, đánh dẹp Lưu trấn, ngay cả Ngũ điện hạ cũng nhiều lần suýt mất mạng trong tay tỷ…”
Bảo Khâm thẹn thùng đỏ mặt, khiêm tốn nói: “Ta đâu có giỏi như lời muội nói chứ, chẳng qua may mắn thắng được vài trận thôi. Chức quan của ta ở nước Trịnh không to, bên trên còn có giám quân và đại tướng quân, ta chỉ là được thơm lây từ họ. Còn về Ngũ gia, hắn cũng không ít lần vây khốn ta, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không thể nói được ai hơn ai.”
Ngô Thúy Bình vội nói: “Trên chiến trường đều dựa vào bản lĩnh thật sự, ai dùng chức vị để nói chuyện chứ. Người khác không nói làm gì, chứ Ngũ điện hạ mỗi lần về kinh đều chỉ đích danh tỷ mắng vài ngày vài đêm, trong thành có ai là không biết. Nếu tỷ cho đó được thơm lây, vậy chẳng phải Ngũ điện hạ là kẻ có mắt không tròng sao?”
Rõ ràng vừa rồi nàng ta còn ra sức cãi nhau với Tần Tu, quay đi quay lại đã bảo vệ hắn rồi...
Bảo Khâm vốn không phải người khiêm tốn, được khen vài câu, cuối cùng không kìm nén được, miệng khẽ nhếch lên, bắt đầu khoe khoang về những thắng lợi trong quân đội, gì mà chiến thắng lẫy lừng một chọi ba, gì mà bắt giữ Tần Tu trong Xuân Cốc, gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không hay.
Mãi đến tận trời tối Ngô Thúy Bình mới lưu luyến cáo từ. Trước khi đi còn thề thốt với Bảo Khâm, tuyệt đối không tiết lộ bí mật cho ai. Bảo Khâm nghe xong chỉ cười cười.
Từ ngày đầu tiên bước vào Phong thành, thân phận của nàng đã không còn là bí mật. Tần Liệt biết, Tư Đồ cũng không thể giấu được, hôm nay còn có thêm Tần Tu và Ngô Thúy Bình, đến ánh mắt Tần Đế nhìn nàng cũng có chút khác lạ, cho dù không chắc chắn thân phận của nàng nhưng ít nhiều cũng đã thầm đoán ra.
Nhưng dù thế nào, trên danh nghĩa nàng vẫn là Thất Công chúa của nước Trịnh, mang theo cả mấy thuyền của hồi môn, ai có nghi ngờ gì cũng không tiện nói ra.
Lương Khinh Ngôn chỉ ở nước Tần có bốn ngày, trước khi đi đặc biệt đến chào Bảo Khâm. Tần Liệt khó khăn lắm mới kiềm chế không đi theo, chỉ lạnh lùng đợi trong phòng, uống đầy một bụng nước.
Lúc Lương Khinh Ngôn trở về nước Trịnh, cuộc săn mùa thu cũng kết thúc.
Sau này Bảo Khâm mới biết, hóa ra mục đích đến đây của Lương Khinh Ngôn là nhằm liên thủ với nước Tần cùng tấn công nước Yên. Vùng đất phía bắc lạnh lẽo nghèo nàn, mỗi năm vào mùa vụ đều đến biên giới hai nước Tần Trịnh mặc sức cướp của, giết hại bách tính. Nhiều năm trước khi Bảo Khâm ở trong quân Tây Bắc, thỉnh thoảng mới đánh vài trận với Tần Tu, còn chủ yếu là chiến tranh với nước Yên.
Hai nước Tần Trịnh không phải là chưa từng hợp tác, nếu không, Bảo Khâm và Tần Tu đã chẳng thể thân quen như vậy, có điều đến mức sứ thần hai nước trịnh trọng gặp gỡ trao đổi thì là lần đầu tiên. Nghĩ đến điều này, Bảo Khâm chợt thấy bùi ngùi vì sinh không hợp thời, nếu giờ đây nàng ở trong quân đội nước Trịnh, hẳn vị trí chủ tướng không thể thiếu phần nàng.
Về phía quân Tần, phần lớn là do Tần Liệt tự mình thống lĩnh, dù là Tần - Trịnh hay là Bắc Yên, ai ai cũng biết quân Hắc Kỳ danh tiếng lẫy lùng.
Nhưng, điều này có nghĩa là Tần Liệt sắp phải rời thành?
Trở về Phong thành, tuy chuyện tiểu tướng quân nước Trịnh là nữ giả nam đã được lan truyền đến hang cùng hẻm, nhưng không có ai nghi ngờ Bảo Khâm. Suy cho cùng dáng vẻ hiện nay của nàng vẫn còn che mắt được mọi người.
Một tiểu tướng quân oai phong lẫm liệt trong truyền thuyết, giết biết bao người, một Công chúa liễu yếu đào tơ cành vàng lá ngọc, đi vài bước đã thở không ra hơi, cho dù có kẻ chỉ đích danh nàng, e cũng chẳng mấy người tin.
***
Mùa đông sắp đến, triều đình nước Tần cũng náo nhiệt hẳn lên, vì chuyện liên thủ kháng Yên của hai nước mà quần thần mỗi ngày đều tranh luận không ngừng. Binh mã chưa tính, chỉ cần khai chiến, lương thực sẽ là vấn đề tiên quyết, miếng mồi béo bở này hẳn ai cũng muốn, thành ra khó tránh khỏi đấu đá lẫn nhau.
Tần Liệt xưa nay không tham gia vào việc này. Tính cách hắn văn võ bá quan đều biết, tuy ngày thường luôn khoác lên mình khuôn mặt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi nhưng cũng không phải kiểu người cố chấp. Nước quá trong ắt không có cá, Tần Liệt còn hiểu rõ chốn quan trường lắt léo này hơn Tần Tu, chỉ cần không làm gì quá đáng, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Còn nếu ai tham lam vô độ, càng lúc càng quá đà, ắt sẽ mất mạng như chơi.
Nếu người nắm giữ hậu phương không phải là Nhị Hoàng tử, trong lòng Tần Liệt càng thoải mái hơn!
Đương nhiên, trong số các quan võ cũng có người không can tâm, muốn lập công, tình nguyện tiên phong. Ai cũng biết Tần Liệt là tướng quân bách chiến bách thắng, lần này hai nước Tần Trịnh liên quân, phần thắng coi như nắm chắc trong tay, nếu như có thể cùng dẫn quân đánh hai trận, cũng coi như lập đại công. Sau khi về kinh lại tiếp tục hoạt động, chắc chắn cơ hội thăng quan tiến chức sẽ thuận lợi hơn người khác.
Quả nhiên, liên tục mấy ngày liền, phủ Tần Liệt náo nhiệt vô cùng, người ra người vào không ngớt, còn có kẻ tới cầu cạnh Bảo Khâm, có kẻ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, kẻ thì vong vo quanh quẩn, khiến nàng bực bội không thôi.
Tần Liệt cúi đầu im lặng nhìn nàng, dáng vẻ nghiêm túc. Bảo Khâm phát hiện hắn có ý ghen tuông, vội mở miệng cười, chuyển sang chủ đề khác. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất hay ghen.
Sự việc đã tới nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể đợi đến lúc gặp mặt Tần Tu rồi tính tiếp thôi. Nàng lập tức bỏ qua vấn đề này, hỏi Tần Liệt về chuyện thích khách. Tần Liệt chỉ lắc đầu, trong mắt có chút ảo não: “Lão Hắc đem người đến tìm khắp doanh trại cũng không thấy hắn. Chỉ e hắn đã sớm phát hiện ra điều bất thường, bỏ trốn mất rồi.”
Dù sao đây cũng là nơi đóng quân, không phải quân Hắc Kỳ của hắn, có nhiều chỗ không phải nói muốn lục soát là lục soát được. Còn như Tứ Hoàng tử, tuy không được sủng ái nhưng tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, cho dù tên thị vệ kia tự xưng là người của hắn, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, Lão Hắc cũng không dám mạo muội xông vào nơi của Hoàng tử tìm kiếm.
Bảo Khâm cười cười, không hỏi tiếp nữa. Tuy nàng và Tần Liệt quen nhau chưa lâu nhưng cũng dần hiểu được tính khí của hắn. Dáng vẻ điềm tình chín chắn ấy, kỳ thực chỉ là vẻ ngoài, tận sâu bên trong hắn là người cởi mở, chính trực, dễ tức giận mà cũng hay liều lĩnh, muốn giữ thể diện như đại đa số những gã đàn ông khác. Bởi vậy, Bảo Khâm không tiếp tục đả kích hắn nữa.
Hai người dính lấy nhau mãi, tận đến khi Thanh Nhã gõ cửa nói Ngô Thúy Bình cầu kiến, Tần Liệt mới lạnh mặt, buồn bực mà buông tay.
Rất nhanh sau đó, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Ngô Thúy Bình. Nàng ta chạy một mạch vào phòng không chú ý đến Tần Liệt mà xông thẳng tới trước mặt Bảo Khâm, mặt xúc động nắm lấy tay nàng, lớn tiếng hỏi: “Công chúa chắc đã nghe rồi, tin quân Tây Bắc nước Trịnh có một vị tướng là nữ giả nam ấy?”
Bảo Khâm hai mắt trợn tròn, ngây người một lúc mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Nàng lặng lẽ liếc nhìn Tần Liệt, hắn buồn bực thở dài.
Cuối cùng Ngô Thúy Bình cũng nhìn thấy Tân Liệt, nàng ta ngượng ngùng hành lễ với hắn, ngoan ngoãn ngồi cạnh Bảo Khâm. Dáng vẻ tuy nhã nhặn quy củ nhưng dưới bàn lại lén đưa chân đá đá Bảo Khâm. Bảo Khâm biết ý, chỉ còn cách nói với Tần Liệt: “Điện hạ còn có việc phải giải quvết, chi bằng quay về trước đi?”
Tần Liệt không nói gì, đứng dậy, nghiêm mặt nhìn Ngô Thúy Bình gật đầu rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Ngô Thúy Bình mới thở phào, rụt rè nói: “Nếu sớm biết Tam điện hạ ở đây, muội đã không đến. Tỷ thấy ánh mắt Điện hạ nhìn muội khi nãy rồi đó... làm muội sợ chết khiếp.”
Bảo Khâm cười: “Chàng trông vậy nhưng thực ra rất tốt. Nếu không bị khuôn mặt của chàng dọa sợ thì nhìn nhiều sẽ thấy quen thôi.”
Ngô Thúy Bình bĩu môi, cười: “Chỉ có những lúc nhìn tỷ mới dịu dàng hòa nhã thôi, chứ thường ngày Tam điện hạ mặt mày nghiêm túc, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, muội thật sự không dám lại gần. Hơn nữa...” Nàng ta chợt nghĩ đến điều gì, bụm miệng cười: “Điện hạ không phải người thường, trong thành có biết bao cô nương để ý, nếu muội đến gần ngài một chút thôi, không chừng sẽ bị những tiểu thư khác hận chết mất.” Những người có ý với Tần Liệt trong Phong thành không chỉ mình Vương Nhạn Như.
“Tại sao lại nói đến chuyện này chứ?” Ngô Thúy Bình vỗ mạnh tay: “Muội vốn dĩ muốn nói với Công chúa chuyện Chung tướng quân giả nam kia. Nghe nói Công chúa và vị tướng quân đó là họ hàng xa, không biết đã từng gặp nhau chưa? Muội thật không ngờ nước Trịnh mà lại có bậc nữ nhi oai nghiêm mạnh mẽ như thế. Chỉ tiếc lúc này nàng ấy đã rời khỏi quân doanh rồi.”
Bảo Khâm nhếch miệng cười: “Gặp... thì cũng gặp rồi, nhưng đã là chuyện từ nhiều năm trước, khi đó ta còn nhỏ nên cũng không nhìn ra nàng oai phong thế nào.” Một lời nói dối cần nhiều lời nói dối khác để che đậy, huống hồ còn là chuyện lớn như vậy. Nàng giờ phải nói dối quá nhiều nên chuyện này đã rất thành thục, mở miệng ra là có thể bịa chuyện.
“Vậy nàng ấy trông như thế nào?” Mắt Ngô Thúy Bình long lanh như thủy tinh, dáng vẻ vừa hiếu kỳ vừa hưng phấn: “Có phải mày kiếm mũi thẳng, thân hình vừa gầy vừa cao?”
Bảo Khâm lau mồ hôi, nói nhỏ: “Muội chưa nghe Ngũ điện hạ nói sao, ừm, vị Chung tướng quân đó khá giống ta.”
“A...” Ngô Thúy Bình đột nhiên nhíu mày, mở to mắt nhìn Bảo Khâm, đánh giá từ trên xuống dưới, quệt miệng: “Vậy thì yếu đuối quá. Hơn nữa...” Nàng ta vừa lắc đầu vừa nói: “Nếu Chung tướng quân đó mà xinh đẹp trắng trẻo như Công chúa thì làm gì có chuyện người ta không nhận ra chứ.”
Bảo Khâm ra sức gật đầu: “Muội nói rất đúng, Chung Bảo Khâm không hề giống ta chút nào!”
Ngô Thúy Bình sôi nổi bàn luận với Bảo Khâm rất lâu, trước là về chuyện của tướng quân họ Chung ấy, sau lại trách cha nàng cổ hủ làm nàng giận, một ngày nào đó nàng cũng phải học theo Chung tiểu tướng quân, giả làm nam nhi, lâm trận giết giặc.
Bảo Khâm nghe xong, khuôn mặt giãn ra, nhưng không hề nói gì.
Ngô Thúy Bình nói chuyện một lúc vẫn không hề có ý định ra về, đến khi Thanh Nhã đột nhiên thông báo ngoài cửa: “Công chúa, Ngũ gia đến rồi.”
Ngô Thúy Bình kêu “á” một tiếng, bật dậy, ngốc nghếch nhìn trái nhìn phải, may thay trong phòng có bức bình phong lớn, nàng ta vội chạy vào đó nấp.
Nàng ta vừa trốn xong, Tần Tu đã xuất hiện ở trước cửa, hùng hổ xông vào, đến trước mặt Bảo Khâm thì dừng bước, đứng thẳng, trừng trừng nhìn nàng, hỏi: “Công chúa thành thật thừa nhận đi, rốt cuộc Công chúa có phải là Chung Bảo Khâm không?”
Bảo Khâm nháy mắt, liếc về phía tấm bình phong, muốn nhắc hắn trong phòng vẫn còn người nữa. Nhưng Tần Tu ngốc nghếch đâu có hiểu được ý của nàng, hắn sốt ruột giậm chân: “Công chúa nháy mắt làm gì, đừng tưởng giả ngốc là có thể trốn được. Chung Bảo Khâm, ta nói cho cô biết, ta có thể nhận ra cô, cho dù có hóa thành tro bụi, ta cũng vẫn nhận ra”
Sau tấm bình phong vang lên tiếng “leng keng…”, rồi lại có tiếng lộp bộp các kiểu. Bảo Khâm bất lực nhắm chặt mắt, Tần Tu liều lĩnh hướng về phía ấy xem xét, miệng vẫn còn mắng; “Kẻ nào to gan dám trốn trong này, xem ông đây đánh chết ngươi…”
Chưa dứt lời, Ngô Thúy Bình liền xách váy cắn môi bước ra, khuôn mặt phức tạp nhìn hắn, sau đó lại nhìn sang Bảo Khâm, muốn nói gì đó lại thôi.
“Ngươi…” Tần Tu hành động trước, mắt mở to, bộ dạng hùng hổ: “Ngươi lén lút trốn ở đây làm gì? Muốn nhìn trộm hay muốn nghe trộm?”
Ngô Thúy Bình cũng là người nóng nảy, sao có thể để Tần Tu bắt nạt được, nàng ta hất váy sang một bên, thở “phì phì” chạy đến trước mặt Tần Tu, ngẩng đầu, hung hăng trả lời: “Ai thèm xem trộm ngươi chứ? Ta và Công chúa đang nói chuyện vui vẻ, sao biết được ngươi lại đến. Không muốn gặp ngươi ta mới tránh mặt đi, ngươi tưởng ngươi đẹp lắm sao? Đen như than, đen cả mắt hay mũi cũng không phân biệt được…”
Nàng ta mắng chửi còn lưu loát hơn Tần Tu nhiều, mở miệng ra là không dừng lại được, Tần Tu mấy lần muốn chen lời nhưng không thể, tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên, hoàn toàn quên mất mục đích đến đây của mình. May mà giọng nói của hắn to, thanh âm vang dội, lời tuy ít nhưng cũng không có cảm giác lép vế lắm. Lần cãi vã này không ai hơn ai.
Bảo Khâm vốn còn lúng túng vì đột nhiên bị Tần Tu lật tẩy thân phận, giờ thấy hai người họ hoàn toàn không để ý đến mình thì bắt đầu nhàn nhã, chống cằm hứng thú xem cãi nhau.
Đang ồn ào, ngoài sân đột nhiên có tiếng động, Bảo Khâm nhìn ra, phát hiện Tư Đồ đã quay lại. Thấy cảnh tượng gà bay chó sủa trong phòng, hắn bỗng hào hứng hẳn lên, nhanh chóng chạy vào phòng, ngồi bên cạnh Bảo Khâm, hỏi nhỏ: “Hai người họ sao lại đụng độ nhau vậy? Lần này thật là náo nhiệt!”
“Náo nhiệt cái con khỉ, liên quan gì đến ngươi?” Cãi không lại Ngô Thúy Bình, Tần Tu vốn đã rất buồn bực, thấy Tư Đồ ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, hắn liền chuyển hướng công kích: “Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm thì ra ngoài chạy vài vòng đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta.”
Tư Đồ và Tần Tu là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau sẽ cãi nhau, cãi nhau không xong thì đánh nhau, đánh nhau xong lại làm hòa, đây cũng không phải chuyện lần một lần hai.
Vì thế nên Tư Đồ không những chẳng hề tức giận, còn vui vẻ học tập điệu bộ của Bảo Khâm, cười “hi hi” nói: “Ngũ gia, ngài nói những lời này thật không đúng chút nào, đây là chỗ của Thất Công chúa, không phải nhà ngài, ngài quyền gì dám đuổi ta đi? Hôm nay ta sẽ không đi đâu.”
Tần Tu vốn đã giận bừng bừng, nãy không tiện ra tay với Ngô Thúy Bình, giờ coi như tìm được chỗ trút. Hắn không báo trước mà gầm lên một tiếng rồi nhào đến Tư Đồ, vung nắm đấm.
Tư Đồ tuy chưa từng ra chiến trường nhưng cũng biết vài món võ cơ bản, thân thủ vô cùng linh hoạt, thấy bất ổn liền lùi về phía sau, lúc thì khom lưng tránh đòn, lúc lại chui xuống chân bàn, cả căn phòng chỉ thấy mỗi màu áo xanh nhạt của hắn bay qua bay lại.
Tần Tu truy đuổi một hồi vẫn không đánh được phát nào, tức đến nỗi nghiến răng ken két. Quay đầu lại liếc thấy Ngô Thúy Bình và Bảo Khâm đều đang cười trộm, hắn càng thêm hổ thẹn lúng túng, giẫm mạnh chân rồi chạy biến.
Thấy người đã chạy xa, Tư Đồ lúc này mới phủi sạch bụi trên y phục, bĩu môi nói: “Cái tên này càng ngày càng xấu tính. Chỉ có Lão Tam mới chịu được hắn.”
Bảo Khâm cười mà như không, nói: “Tính xấu này của hắn không phải là do các người chiều quen sao?”
Khi nói, nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “các người”, Tư Đồ nghe xong chỉ lắc đầu, nhếch mép nói: “Đừng vơ đũa cả nắm như thế, nếu không phải nể mặt Lão Tam thì ta đã không nhường nhịn hắn.”
Bảo Khâm không tin lắm, chẳng qua không tiện vạch trần sự thật trước mặt Ngô Thúy Bình, cười cười nháy mắt với hắn một cái, chuyển giọng nói: “Sao Tư Đồ đại nhân lại quay lại thế?”
Tư Đồ xoa xoa phía sau đầu, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên vỗ trán ra vẻ sự tỉnh: “Ta hãy còn tưởng là để quên đồ ở đây, hóa ra vừa nãy trên đường gặp Lão Hắc đã thuận tay đưa cho hắn rồi…” Nói xong, hắn ôm quyền với Bảo Khâm, dáng vẻ vội vã: “Hôm nay còn có việc gấp, ta đi trước đây, lần sau lại đến tìm Công chúa nói chuyện.”
Bảo Khâm nhìn ra hắn hẳn là có chuyện muốn nói riêng với mình, nhưng do Ngô Thúy Bình nên đành thôi. Nhưng nàng cũng không giữ hắn, cười cười gật đầu tiễn hắn ra sân.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Bảo Khâm và Ngô Thúy Bình.
Tần Tu đã nói hết mọi chuyện, Ngô Thúy Bình sao có thể không biết, nếu tiếp tục giấu giếm thì thật là giả dối. Vậy nên, Bảo Khâm mở miệng cười với Ngô Thúy Bình, thẹn thùng xấu hổ.
Tuy nàng không nói rõ, nhưng nụ cười này đồng nghĩa với thừa nhận. Ngô Thúy Bình bịt chặt miệng, cố nén kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ xinh tròn trịa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nàng ta kiềm chế mãi mới im lặng được, mắt long lanh phát sáng, cắn môi nói từng chữ từng chữ: “Chung… Chung tướng quân…Công chúa…thật sự…”
Bảo Khâm cười khổ, không buồn trở lại ghế, thở dài: “Đều đã là quá khứ rồi.”
“Nhưng… nhưng…” Ngô Thúy Bình xúc động đến mức mặt đỏ bừng, chạy đến trước mặt Bảo Khâm, ánh mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ: “Nhưng tỷ là Chung tướng quân! Mười bốn tuổi chinh chiến sa trường, tiêu diệt Ứng thành, bảo vệ Hồng Cốc, tấn công huyện Hàm, đánh dẹp Lưu trấn, ngay cả Ngũ điện hạ cũng nhiều lần suýt mất mạng trong tay tỷ…”
Bảo Khâm thẹn thùng đỏ mặt, khiêm tốn nói: “Ta đâu có giỏi như lời muội nói chứ, chẳng qua may mắn thắng được vài trận thôi. Chức quan của ta ở nước Trịnh không to, bên trên còn có giám quân và đại tướng quân, ta chỉ là được thơm lây từ họ. Còn về Ngũ gia, hắn cũng không ít lần vây khốn ta, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không thể nói được ai hơn ai.”
Ngô Thúy Bình vội nói: “Trên chiến trường đều dựa vào bản lĩnh thật sự, ai dùng chức vị để nói chuyện chứ. Người khác không nói làm gì, chứ Ngũ điện hạ mỗi lần về kinh đều chỉ đích danh tỷ mắng vài ngày vài đêm, trong thành có ai là không biết. Nếu tỷ cho đó được thơm lây, vậy chẳng phải Ngũ điện hạ là kẻ có mắt không tròng sao?”
Rõ ràng vừa rồi nàng ta còn ra sức cãi nhau với Tần Tu, quay đi quay lại đã bảo vệ hắn rồi...
Bảo Khâm vốn không phải người khiêm tốn, được khen vài câu, cuối cùng không kìm nén được, miệng khẽ nhếch lên, bắt đầu khoe khoang về những thắng lợi trong quân đội, gì mà chiến thắng lẫy lừng một chọi ba, gì mà bắt giữ Tần Tu trong Xuân Cốc, gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không hay.
Mãi đến tận trời tối Ngô Thúy Bình mới lưu luyến cáo từ. Trước khi đi còn thề thốt với Bảo Khâm, tuyệt đối không tiết lộ bí mật cho ai. Bảo Khâm nghe xong chỉ cười cười.
Từ ngày đầu tiên bước vào Phong thành, thân phận của nàng đã không còn là bí mật. Tần Liệt biết, Tư Đồ cũng không thể giấu được, hôm nay còn có thêm Tần Tu và Ngô Thúy Bình, đến ánh mắt Tần Đế nhìn nàng cũng có chút khác lạ, cho dù không chắc chắn thân phận của nàng nhưng ít nhiều cũng đã thầm đoán ra.
Nhưng dù thế nào, trên danh nghĩa nàng vẫn là Thất Công chúa của nước Trịnh, mang theo cả mấy thuyền của hồi môn, ai có nghi ngờ gì cũng không tiện nói ra.
Lương Khinh Ngôn chỉ ở nước Tần có bốn ngày, trước khi đi đặc biệt đến chào Bảo Khâm. Tần Liệt khó khăn lắm mới kiềm chế không đi theo, chỉ lạnh lùng đợi trong phòng, uống đầy một bụng nước.
Lúc Lương Khinh Ngôn trở về nước Trịnh, cuộc săn mùa thu cũng kết thúc.
Sau này Bảo Khâm mới biết, hóa ra mục đích đến đây của Lương Khinh Ngôn là nhằm liên thủ với nước Tần cùng tấn công nước Yên. Vùng đất phía bắc lạnh lẽo nghèo nàn, mỗi năm vào mùa vụ đều đến biên giới hai nước Tần Trịnh mặc sức cướp của, giết hại bách tính. Nhiều năm trước khi Bảo Khâm ở trong quân Tây Bắc, thỉnh thoảng mới đánh vài trận với Tần Tu, còn chủ yếu là chiến tranh với nước Yên.
Hai nước Tần Trịnh không phải là chưa từng hợp tác, nếu không, Bảo Khâm và Tần Tu đã chẳng thể thân quen như vậy, có điều đến mức sứ thần hai nước trịnh trọng gặp gỡ trao đổi thì là lần đầu tiên. Nghĩ đến điều này, Bảo Khâm chợt thấy bùi ngùi vì sinh không hợp thời, nếu giờ đây nàng ở trong quân đội nước Trịnh, hẳn vị trí chủ tướng không thể thiếu phần nàng.
Về phía quân Tần, phần lớn là do Tần Liệt tự mình thống lĩnh, dù là Tần - Trịnh hay là Bắc Yên, ai ai cũng biết quân Hắc Kỳ danh tiếng lẫy lùng.
Nhưng, điều này có nghĩa là Tần Liệt sắp phải rời thành?
Trở về Phong thành, tuy chuyện tiểu tướng quân nước Trịnh là nữ giả nam đã được lan truyền đến hang cùng hẻm, nhưng không có ai nghi ngờ Bảo Khâm. Suy cho cùng dáng vẻ hiện nay của nàng vẫn còn che mắt được mọi người.
Một tiểu tướng quân oai phong lẫm liệt trong truyền thuyết, giết biết bao người, một Công chúa liễu yếu đào tơ cành vàng lá ngọc, đi vài bước đã thở không ra hơi, cho dù có kẻ chỉ đích danh nàng, e cũng chẳng mấy người tin.
***
Mùa đông sắp đến, triều đình nước Tần cũng náo nhiệt hẳn lên, vì chuyện liên thủ kháng Yên của hai nước mà quần thần mỗi ngày đều tranh luận không ngừng. Binh mã chưa tính, chỉ cần khai chiến, lương thực sẽ là vấn đề tiên quyết, miếng mồi béo bở này hẳn ai cũng muốn, thành ra khó tránh khỏi đấu đá lẫn nhau.
Tần Liệt xưa nay không tham gia vào việc này. Tính cách hắn văn võ bá quan đều biết, tuy ngày thường luôn khoác lên mình khuôn mặt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi nhưng cũng không phải kiểu người cố chấp. Nước quá trong ắt không có cá, Tần Liệt còn hiểu rõ chốn quan trường lắt léo này hơn Tần Tu, chỉ cần không làm gì quá đáng, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Còn nếu ai tham lam vô độ, càng lúc càng quá đà, ắt sẽ mất mạng như chơi.
Nếu người nắm giữ hậu phương không phải là Nhị Hoàng tử, trong lòng Tần Liệt càng thoải mái hơn!
Đương nhiên, trong số các quan võ cũng có người không can tâm, muốn lập công, tình nguyện tiên phong. Ai cũng biết Tần Liệt là tướng quân bách chiến bách thắng, lần này hai nước Tần Trịnh liên quân, phần thắng coi như nắm chắc trong tay, nếu như có thể cùng dẫn quân đánh hai trận, cũng coi như lập đại công. Sau khi về kinh lại tiếp tục hoạt động, chắc chắn cơ hội thăng quan tiến chức sẽ thuận lợi hơn người khác.
Quả nhiên, liên tục mấy ngày liền, phủ Tần Liệt náo nhiệt vô cùng, người ra người vào không ngớt, còn có kẻ tới cầu cạnh Bảo Khâm, có kẻ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, kẻ thì vong vo quanh quẩn, khiến nàng bực bội không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook