Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
-
Quyển 1 - Chương 46: Chân trời xa – Chỉ có Vu Sơn không phải mây (3)
Huyền Sinh mù quáng và hỗn loạn đi tới, theo bản năng tránh né tiếng người ồn ào cùng phồn hoa náo nhiệt ở ngoài sân.
Hắn biết chính mình cần phải đối diện với sự phẫn nộ của gia tộc Ân thị và sự kinh ngạc của khách mời đang đứng đầy ngoài sân kia. Thế nhưng, hắn cảm thấy người trong cuộc nên được biết trước chuyện này từ chính miệng hắn nói ra.
Có điều, chính hắn vẫn còn chút xáo trộn.
Hắn biết tất cả điều này là bất công với Thiểu Hoa. Hắn đã khiến một nữ tử tan nát cõi lòng và thất vọng rồi, không thể lại khiến một thiếu nữ khác hòan tòan không liên quan đến chuyện này phải khổ sở nữa. Huống chi, nữ tử kia từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, mà ngay lúc này, nàng thân khoác hỉ y, đội mũ phượng mang khăn choàng vai, lòng tràn đầy hoan hỉ chờ hắn tay trong tay sống đến bạc đầu răng long.
Hắn không tự chủ được mà hướng tới lâu các của Thiểu Hoa, nhưng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, sau đó, bất thình lình có thứ từ trên trời rơi xuống! Theo bản năng hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh, liền thấy một cái bọc lớn rơi bên cạnh chân.
“?” Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bức tường cao treo đầy hoa dây leo và băng cưới có người đang vắt một chân qua, rồi chân còn lại cũng vắt sang nốt. Sau đó lúc chuẩn bị nhảy xuống thì thấy Huyền Sinh mặt đầy kinh ngạc đang nhìn mình.
Chính là Thiểu Hoa.
Ngay lúc này trên tay nàng còn cầm một cái bao lớn khác, một thanh kiếm đeo trên lưng, một thân trang phục nam tử, nhẹ nhàng anh tuấn lại khả ái xinh đẹp. Chỉ là trên mặt còn chưa hoàn toàn tẩy sạch lớp trang điểm, trên đầu còn cài trang sức tân nương, thậm chí còn đeo một đóa hoa hồng.
Trên tường là kiều tân nương đang muốn bỏ trốn, bôn tẩu nơi giang hồ.
Dưới tường là chuẩn tân lang chuẩn bị hủy bỏ hôn ước đi tìm một nữ tử khác.
Huyền Sinh: “…” =_=
Thiểu Hoa: “…” T_T ! ! ! ! !
Hai người mắt to đối mắt nhỏ, trừng mắt nhìn đối phương hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ bọn họ đang ở trong tình huống gì.
Chính là tân nương mở miệng trước.
Chỉ thấy nàng cười ha hả rồi gãi gãi đầu: “Nhị ca ca… Huynh… Ha ha… Tại sao huynh lại tới tìm muội?” Lúc này huynh không phải vội vàng tiếp đón khách mời sao!
Huyền Sinh sửng sốt, lúc này mới ý thức được, rất lâu rồi hắn không thấy Thiểu Hoa bộc lộ tình cảm như vậy.
Thiếu nữ này từ sau khi tỉnh lại đối mặt với hắn, đều là xa cách lãnh đạm cùng lễ nghi chu toàn, hoàn toàn không thấy dáng dấp hồn nhiên trước đây. Vì vậy, hắn không tự chủ được mà cười rộ lên, vẻ tươi cười rất nghiêm túc lại rất chân thành. Tình cảm này khiến họ có thể yên tâm mà đùa giỡn khi gặp chuyện vui vẻ. Bao trùm hắn là loại hạnh phúc nhàn nhạt, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều nhu hòa, tựa như gió xuân lướt qua, dịu dàng lại ấm áp.
Hắn khẽ lắc đầu, không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn nàng nói: “Thiểu Hoa, muội đang chuẩn bị đào hôn sao?”
“A a a a, muội muội muội muội…!” Tân nương giống như bị đâm phải chỗ đau, đột nhiên đứng không được mà ngồi cũng không xong, tất cả lúng túng đều hiện lên trên mặt nàng.
Đỏ rồi lại trắng, nàng có chút nói năng lộn xộn lại không biết làm sao mà nhìn hắn.
Đáng ghét, đáng lẽ ra ta sẽ không còn nhìn thấy huynh ấy trên đời này nữa! Không phải lúc này nhị ca ca đang phải chào hỏi khách mời sao? >_
“Muội muội muội muội…”
Thấy dáng vẻ nàng khẩn trương lại lúng túng như thế, Huyền Sinh trái lại rất thoải mái ung dung. Hắn đơn giản khoanh tay, mỉm cười nhìn nàng.
“Muội…!” Mỗi lần bị bức đến góc tường Thiểu Hoa đều dùng thủ đoạn giống nhau: hoặc là không làm, hoặc là dù vô lý cũng phải làm đến cùng. Vì thế nàng bỉu môi, hai hàng lông mày dựng đứng nhìn hắn chằm chằm, hai tay chống nạnh đứng lên, bừng bừng khí thế: “Muội chính là muốn đào hôn!”
“Vì sao?” Huyền Sinh vô cùng hiếu kỳ, ban đầu nàng cũng đáp ứng hôn sự này, không phải sao?
“Hả?” Thiểu Hoa thấy hắn không có ý trách cứ mà trái lại chỉ rất hiếu kỳ nhìn nàng, nghĩ đến hắn lúc này tới đây nói không chừng cũng là có lời gì đó muốn nói với nàng, vì vậy nhẹ nhàng hạ xuống bộ dạng cọp cái, hỏi ngược lại: “Nhị ca ca, huynh dựa vào cái gì mà cho rằng, muội muốn gả cho huynh?”
“Sao?” Huyền Sinh sửng sốt, không biết trả lời ra sao, một lát sau mới chậm rãi đáp lại: “Lúc đó muội cũng đáp ứng hôn sự này, không phải sao?”
Nghe vậy, Thiểu Hoa bất giác cau mày, nàng lại ngồi xuống, chăm chú nhìn người bạn thanh mai trúc mã dưới tường kia.
Khí trời đầu thu se se mát lạnh, ánh mặt trời buổi chiều vô cùng rực rỡ, bầu trời quang đãng mênh mông, đúng là rất thích hợp cho việc tổ chức hỉ sự. Nam tử tuyệt thế mặc y phục đỏ thắm kia đang mỉm cười nhẹ nhàng mà ngước nhìn nàng. Ánh mặt trời rực rỡ bao phủ lấy bờ vai và tấm lưng của hắn, càng tôn thêm đôi mắt sáng trong như dòng suối mùa thu. Hồng y như lửa, tóc như suối chảy, càng làm cho người này tỏa ra khí chất phong lưu lười biếng lại quyến rũ đa tình, không biết bao nữ nhân sẽ vì thế mà tan nát cõi lòng, nhưng hết lần này đến lần khác trưng ra khuôn mặt lạnh lùng cùng thái độ hờ hững.
Đối với nàng, cũng không là ngoại lệ.
Từ nhỏ, người này đã dành cho nàng những món ăn vặt thật ngon, trèo lên cây hái hoa cho nàng, cõng nàng bay nhảy như con thoi ở trên núi, khi nàng cáu kỉnh thì chỉ đành thở dài thườn thượt, vỗ vỗ đầu của nàng sau đó chậm rãi giải thích đạo lý cho nàng.
Nàng cũng rất thích hắn.
Thế nhưng…
“Huynh yêu mến Diệp Song Tịnh, không phải sao?” Nàng rốt cuộc mở miệng hỏi. Tức khắc liền thấy người kia vốn đang mỉm cười ấm áp nhu hòa bỗng chốc bị đau khổ bao trùm. Hắn lắc đầu, từ tận sâu trong lòng mà thở dài một tiếng.
Ngày xưa, nàng đã gặp qua Diệp Song Tịnh.
Khi đó Tử Vi đường đường chủ còn sống.
Nàng theo nhị ca đến Cẩm thành thăm đại ca, gặp được đại hội hiền tài trăm năm một lần.
Đêm đó, đèn đuốc rực rỡ Bất Dạ Thiên, ngựa xe như nước, khắp nơi đều nghe thấy tiếng đàn sáo. Đưa mắt nhìn khắp các ngả đường đều là quang cảnh huyên náo, nam thanh nữ tú đi như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.
Nàng đang ở trên tửu lâu uống rượu, bỗng nhiên thấy người người đều chen nhau hướng về phía trước. Nàng cùng tẩu tẩu hiếu kì nhìn, trên tầng cao nhất phía đằng xa kia có người đang thổi sáo gảy đàn. Thanh âm kia giống như giọt mưa phiêu đãng đầy trời, rơi xuống đất hóa thành những âm thanh du dương thánh thót. Dần dần, không còn nghe thấy tiếng gào to của người bán hàng rong, không còn nghe thấy tiếng tiểu thư và nha hoàn chơi đùa ầm ĩ, cũng không nghe thấy tiếng các thư sinh làm thơ đố chữ nữa. Toàn bộ Cẩm thành đều lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng đàn và sáo vang lên nhịp nhàng trong sự nín lặng của hàng ngàn người.
Bỗng nhiên, hai người hợp tấu chợt buông nhạc khí trên tay xuống, những bằng hữu bên cạnh bọn họ đều mỉm cười lắc đầu nhận lấy.
Thời điểm tiếng nhạc cất lên lần nữa, chỉ thấy song kiếm như nguyệt, phong thái như tiên, âm thanh vang vọng trên bầu trời tịch mịch của Cẩm thành. Giai điệu lên xuống trầm bổng khiến người nghe như đang thả mình vào một thế giới khác.
Lúc đó nàng ngồi rất xa, thấy không rõ, nhưng chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhớ kỹ phong thái tao nhã tài hoa của Diệp Song Tịnh khi đó.
Càng có thể nhớ kỹ, Huyền Sinh cách nhiều năm không gặp, đã là một thiếu hiệp đầu đội trời chân đạp đất, lại chỉ bằng lòng nở nụ cười với nữ tử kia.
Về sau, Trọng Trọng lâu đổi lâu chủ, đường chủ của Tử Vi đường chết, Diệp Song Tịnh công phu bị phế đi.
Huyền Sinh trở về.
Sau đó, nàng đáp ứng hôn sự này, phá vỡ thần thoại kia.
“Nếu như là trước kia, vì không biết sự tồn tại của Diệp Song Tịnh mà yêu mến muội, như vậy muội vẫn có thể kết hôn, bởi Nhị ca ca là người rất có trách nhiệm. Nhưng bây giờ cũng đã biết rồi, vì sao còn muốn thành thân chứ?” Nàng chống hai gò má, chớp chớp mắt vài cái nói với hắn.
Huyền Sinh bất chợt không biết phải trả lời sao.
Tiểu nha đầu kia từ nhỏ lẽo đẽo theo sau lưng hắn trừng mắt giậm chân bỗng nhiên lớn lên, mang theo hoa cưới của tân nương ngồi trên tường nhìn hắn, nói ra những lời hắn vẫn không dám thừa nhận.
Huynh yêu Diệp Song Tịnh.
Yêu mến sao?
Gạt những hành động hèn mọn mê muội kia sang một bên, bỏ qua những ý niệm vô lý điên cuồng trong đầu. Không chỉ một lần hắn nhớ lại, trong lòng thầm than thở, nữ tử bị hắn gạt ở phía sau kia tốt đẹp biết nhường nào, đáng để bất kỳ người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất nào khuynh đảo say mê.
Hắn cũng không ngoại lệ.
“Nhị ca ca chẳng lẽ không hi vọng, có một nam tử, có thể đối đãi với muội như Đỗ lâu chủ đối đãi với Trầm đường chủ sao?” Thiểu Hoa từ trên tường nhảy xuống, đứng ở trước mặt hắn hỏi.
Huyền Sinh sửng sốt, sau đó, chậm rãi nở nụ cười.
Nguyện cùng người đồng tâm, bạc đầu không li biệt.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.
Ta muốn cùng chàng hiểu nhau, cả đời cũng không dứt.
Nguyện thiếp như sao chàng như trăng, đêm đêm lấp lánh cùng nhau tỏa sáng.
Trên đời này có ai không hi vọng được cùng người mình yêu thương một lòng một dạ cùng nhau sống hạnh phúc trường trường cửu cửu như vậy.
Thời điểm Huyền Sinh cười, tựa như bất chợt trời quang mây tạnh, ngay cả ánh mặt trời trên đầu cũng chiếu rọi trên mặt hắn.
Nam tử từ trước đến nay lạnh lùng xa cách kia, bỗng gật đầu cười, khom người giúp Thiểu Hoa nhặt bọc đồ lên đưa cho nàng, ánh mắt trong suốt và chân thành tha thiết: “Phải. Thiểu Hoa, là huynh đã sai rồi.”
“Như vậy chúng ta hãy coi như không có hôn sự này, huynh không nhìn thấy muội ở nơi này, sau đó cũng không cần nói với cha mẹ muội rằng muội bỏ trốn, được chứ được chứ được chứ được chứ được chứ…?” Thiểu Hoa bỗng nhiên vừa chớp mắt vừa lôi kéo tay áo hắn nói.
Thành thân với ta khiến muội sợ hãi như vậy sao? =_= Huyền Sinh không nói gì mà nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, giống như hồi nhỏ khi nàng bị cha mẹ trách mắng liền ủy khuất chạy tới tìm hắn, ôn nhu hỏi: “Dự định đến nơi nào? Một mình muội từ trước đến nay được cưng chiều đã quen, bên ngoài kia lại nguy hiểm như vậy…”
Thiểu Hoa toét miệng cười, chớp chớp mắt nhìn hắn: “Trước kia huynh phiêu bạt giang hồ, không phải cũng chưa từng ra khỏi Bán Nguyệt thành sao? Huống chi… Muội còn có Xuân Bích đi theo. Nàng đang ở cổng chờ muội mà.” Đó là nha đầu hầu hạ nàng, từ nhỏ đã tập võ cùng Huyền Mộc, Huyền Sinh trong Bán Nguyệt thành, tài nghệ võ công mạnh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Huyền Sinh nghe vậy cũng hơi yên tâm, nhưng vẫn tránh không được nhíu mày: “Đi như vậy, vẫn có điểm không được tốt… Thiểu Hoa, hay là chúng ta đi cùng nhau…”
“A a a, muốn đi nhị ca ca một mình đi đi!” Thiểu Hoa vội vã xua tay, trừng mắt lui về phía sau: “Muội không muốn đối diện với phụ thân và nương đâu, đến lúc đó dù cho hôn ước đã hủy bỏ thì muội cũng không có cách nào rời đi!”
“Thiểu Hoa…” Huyền Sinh bất đắc dĩ thở dài: “Hay là nhờ khách mời chưởng bối hai bên nói một tiếng…”
“Muội không đi, muội không đi, muội không đi!” Thiếu nữ vội vàng lắc đầu lui về phía sau, bởi vì dùng lực quá lớn nên tòan bộ hoa cưới trang sức trên đầu đều rơi xuống. Nàng cũng không nhặt lên, chỉ vội vàng xoay người nhanh chóng chạy sang hướng khác, giơ tay lên ra sức vẫy, vừa chạy vừa hô:
“Nhị ca ca muội đi đây, bằng không cha mẹ đuổi tới lại phiền toái! Nhị ca ca huynh phải bảo trọng a! Rất xin lỗi, muội không muốn thành thân với huynh, nhưng dù sao huynh cũng có nữ nhân khác rồi! Nhị ca ca, huynh mau đi tìm Diệp môn chủ đi! Nếu không sẽ hối hận đó ——!” Hô đến đây nàng đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ nhớ đến điều gì đó, liền xoay người quay trở lại, đứng trước mặt Huyền Sinh, có chút khẩn trương nhìn xung quanh, khẽ nói với hắn:
“Nhị ca ca…”
“Hử?” Huyền Sinh thấy nàng vừa mới chạy đi lại quay trở về, bất giác có chút hỗn loạn, chỉ có thể không nói lời nào nhìn nàng: “Chuyện gì vậy?”
“Trong phòng của muội… bên dưới gầm giường có một cái hộp gỗ bạch đàn hình tròn, vật trong đó… là của huynh. Trước đây, sau khi huynh trở về, thứ đó bị Ninh Phong di* vất đi, muội giúp huynh… giữ lại.” Nàng có chút khẩn trương mà vặn vẹo hai tay cúi đầu nói. Mỗi khi làm như vậy, đều chứng minh rằng nàng chột dạ, nhưng Huyền Sinh không biết rốt cuộc là nàng sợ cái gì.
*Di: chị em với mẹ hay người có quan hệ thân thiết
Nhưng thấy Thiểu Hoa sợ hãi ngẩng đầu lên, có điểm đỏ mặt lại có điểm không tự nhiên liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi, hạ thấp giọng: “Muội lúc đó… Thật sự muốn thành thân với huynh… Cho nên… Muội…” Muội mới đáp ứng hôn sự này.
Nàng đỏ bừng mặt nói, lại căng thẳng kéo kéo tóc mình, lời còn chưa dứt, bất giác mắt đã đỏ lên: “Dù sao… dù sao, muội cũng phải đi!” Nói xong liền chạy như gió về phía trước, làm như sau lưng có quỷ truy đuổi.
Huyền Sinh nhìn nàng nói năng lộn xộn rồi rời đi , mái tóc xoăn dài ở trong gió tung bay, còn có bóng lưng nhỏ nhắn kia, hắn bỗng có dự cảm, sẽ có khoảng thời gian rất dài, hắn không gặp lại người thiếu nữ hồn nhiên này.
Bỗng nhiên nhớ tới lời Mộ Dung Cận nói với hắn, vì vậy không nhịn được hô to: “Thiểu Hoa!”
Nàng bất chợt dừng lại, sợ hãi quay người. Nam tử kia một thân đỏ rực đứng dưới ánh mặt trời, đang cười ấm áp như mùa xuân. Giống như thời ấu thơ, nàng ở trong sân bắt châu chấu chơi đùa, mặt đầy bùn đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thiếu niên trẻ tuổi lạnh lùng như gió kia, cũng dịu dàng mềm mỏng như vậy mà cười với nàng.
“Huynh sẽ chống mắt đợi.” Huyền Sinh vừa cười vừa nói.
Chờ đợi tên của muội, mai sau ở giang hồ, có ngày trở nên như sấm bên tai.
Chờ đợi muội cùng với thiếu niên thiếu nữ khác cũng xuất sắc như muội, có ngày hiên ngang sông núi, tiếu ngạo giang hồ.
Bởi vì giang hồ, là một nơi mà mọi chuyện đều có thể phát sinh.
Thiên kim tiểu thư đáng yêu quen thói được nuông chiều theo ý mình ngày xưa, cũng có thể trở thành truyền kỳ huy hoàng đời kế tiếp. Miễn là nàng có đủ dũng khí và nghị lực. Ở trên người Thiểu Hoa, hắn thấy được tài năng cùng phong hoa một lúc nào đó sẽ nở rộ, có thể không hề thua kém Lâm Mai Hoa, Hoa Vô Song, Kinh Phiến hoặc là bất luận kẻ cao ngạo phóng khoáng nào.
Thiểu Hoa hướng về phía hắn dùng lực vẫy vẫy tay, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xoay người nhanh chóng rời đi.
Huyền Sinh vừa bất đắc dĩ vừa thoải mái lắc đầu một cái, ngoảnh đầu nhìn về phía lâu các mới vừa rồi còn đợi tân nương kia, hơi hơi nhíu mày, liền điểm mũi chân một cái, hướng cửa sổ cao nhất mà vút tới.
Hắn biết chính mình cần phải đối diện với sự phẫn nộ của gia tộc Ân thị và sự kinh ngạc của khách mời đang đứng đầy ngoài sân kia. Thế nhưng, hắn cảm thấy người trong cuộc nên được biết trước chuyện này từ chính miệng hắn nói ra.
Có điều, chính hắn vẫn còn chút xáo trộn.
Hắn biết tất cả điều này là bất công với Thiểu Hoa. Hắn đã khiến một nữ tử tan nát cõi lòng và thất vọng rồi, không thể lại khiến một thiếu nữ khác hòan tòan không liên quan đến chuyện này phải khổ sở nữa. Huống chi, nữ tử kia từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, mà ngay lúc này, nàng thân khoác hỉ y, đội mũ phượng mang khăn choàng vai, lòng tràn đầy hoan hỉ chờ hắn tay trong tay sống đến bạc đầu răng long.
Hắn không tự chủ được mà hướng tới lâu các của Thiểu Hoa, nhưng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, sau đó, bất thình lình có thứ từ trên trời rơi xuống! Theo bản năng hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh, liền thấy một cái bọc lớn rơi bên cạnh chân.
“?” Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bức tường cao treo đầy hoa dây leo và băng cưới có người đang vắt một chân qua, rồi chân còn lại cũng vắt sang nốt. Sau đó lúc chuẩn bị nhảy xuống thì thấy Huyền Sinh mặt đầy kinh ngạc đang nhìn mình.
Chính là Thiểu Hoa.
Ngay lúc này trên tay nàng còn cầm một cái bao lớn khác, một thanh kiếm đeo trên lưng, một thân trang phục nam tử, nhẹ nhàng anh tuấn lại khả ái xinh đẹp. Chỉ là trên mặt còn chưa hoàn toàn tẩy sạch lớp trang điểm, trên đầu còn cài trang sức tân nương, thậm chí còn đeo một đóa hoa hồng.
Trên tường là kiều tân nương đang muốn bỏ trốn, bôn tẩu nơi giang hồ.
Dưới tường là chuẩn tân lang chuẩn bị hủy bỏ hôn ước đi tìm một nữ tử khác.
Huyền Sinh: “…” =_=
Thiểu Hoa: “…” T_T ! ! ! ! !
Hai người mắt to đối mắt nhỏ, trừng mắt nhìn đối phương hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ bọn họ đang ở trong tình huống gì.
Chính là tân nương mở miệng trước.
Chỉ thấy nàng cười ha hả rồi gãi gãi đầu: “Nhị ca ca… Huynh… Ha ha… Tại sao huynh lại tới tìm muội?” Lúc này huynh không phải vội vàng tiếp đón khách mời sao!
Huyền Sinh sửng sốt, lúc này mới ý thức được, rất lâu rồi hắn không thấy Thiểu Hoa bộc lộ tình cảm như vậy.
Thiếu nữ này từ sau khi tỉnh lại đối mặt với hắn, đều là xa cách lãnh đạm cùng lễ nghi chu toàn, hoàn toàn không thấy dáng dấp hồn nhiên trước đây. Vì vậy, hắn không tự chủ được mà cười rộ lên, vẻ tươi cười rất nghiêm túc lại rất chân thành. Tình cảm này khiến họ có thể yên tâm mà đùa giỡn khi gặp chuyện vui vẻ. Bao trùm hắn là loại hạnh phúc nhàn nhạt, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều nhu hòa, tựa như gió xuân lướt qua, dịu dàng lại ấm áp.
Hắn khẽ lắc đầu, không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn nàng nói: “Thiểu Hoa, muội đang chuẩn bị đào hôn sao?”
“A a a a, muội muội muội muội…!” Tân nương giống như bị đâm phải chỗ đau, đột nhiên đứng không được mà ngồi cũng không xong, tất cả lúng túng đều hiện lên trên mặt nàng.
Đỏ rồi lại trắng, nàng có chút nói năng lộn xộn lại không biết làm sao mà nhìn hắn.
Đáng ghét, đáng lẽ ra ta sẽ không còn nhìn thấy huynh ấy trên đời này nữa! Không phải lúc này nhị ca ca đang phải chào hỏi khách mời sao? >_
“Muội muội muội muội…”
Thấy dáng vẻ nàng khẩn trương lại lúng túng như thế, Huyền Sinh trái lại rất thoải mái ung dung. Hắn đơn giản khoanh tay, mỉm cười nhìn nàng.
“Muội…!” Mỗi lần bị bức đến góc tường Thiểu Hoa đều dùng thủ đoạn giống nhau: hoặc là không làm, hoặc là dù vô lý cũng phải làm đến cùng. Vì thế nàng bỉu môi, hai hàng lông mày dựng đứng nhìn hắn chằm chằm, hai tay chống nạnh đứng lên, bừng bừng khí thế: “Muội chính là muốn đào hôn!”
“Vì sao?” Huyền Sinh vô cùng hiếu kỳ, ban đầu nàng cũng đáp ứng hôn sự này, không phải sao?
“Hả?” Thiểu Hoa thấy hắn không có ý trách cứ mà trái lại chỉ rất hiếu kỳ nhìn nàng, nghĩ đến hắn lúc này tới đây nói không chừng cũng là có lời gì đó muốn nói với nàng, vì vậy nhẹ nhàng hạ xuống bộ dạng cọp cái, hỏi ngược lại: “Nhị ca ca, huynh dựa vào cái gì mà cho rằng, muội muốn gả cho huynh?”
“Sao?” Huyền Sinh sửng sốt, không biết trả lời ra sao, một lát sau mới chậm rãi đáp lại: “Lúc đó muội cũng đáp ứng hôn sự này, không phải sao?”
Nghe vậy, Thiểu Hoa bất giác cau mày, nàng lại ngồi xuống, chăm chú nhìn người bạn thanh mai trúc mã dưới tường kia.
Khí trời đầu thu se se mát lạnh, ánh mặt trời buổi chiều vô cùng rực rỡ, bầu trời quang đãng mênh mông, đúng là rất thích hợp cho việc tổ chức hỉ sự. Nam tử tuyệt thế mặc y phục đỏ thắm kia đang mỉm cười nhẹ nhàng mà ngước nhìn nàng. Ánh mặt trời rực rỡ bao phủ lấy bờ vai và tấm lưng của hắn, càng tôn thêm đôi mắt sáng trong như dòng suối mùa thu. Hồng y như lửa, tóc như suối chảy, càng làm cho người này tỏa ra khí chất phong lưu lười biếng lại quyến rũ đa tình, không biết bao nữ nhân sẽ vì thế mà tan nát cõi lòng, nhưng hết lần này đến lần khác trưng ra khuôn mặt lạnh lùng cùng thái độ hờ hững.
Đối với nàng, cũng không là ngoại lệ.
Từ nhỏ, người này đã dành cho nàng những món ăn vặt thật ngon, trèo lên cây hái hoa cho nàng, cõng nàng bay nhảy như con thoi ở trên núi, khi nàng cáu kỉnh thì chỉ đành thở dài thườn thượt, vỗ vỗ đầu của nàng sau đó chậm rãi giải thích đạo lý cho nàng.
Nàng cũng rất thích hắn.
Thế nhưng…
“Huynh yêu mến Diệp Song Tịnh, không phải sao?” Nàng rốt cuộc mở miệng hỏi. Tức khắc liền thấy người kia vốn đang mỉm cười ấm áp nhu hòa bỗng chốc bị đau khổ bao trùm. Hắn lắc đầu, từ tận sâu trong lòng mà thở dài một tiếng.
Ngày xưa, nàng đã gặp qua Diệp Song Tịnh.
Khi đó Tử Vi đường đường chủ còn sống.
Nàng theo nhị ca đến Cẩm thành thăm đại ca, gặp được đại hội hiền tài trăm năm một lần.
Đêm đó, đèn đuốc rực rỡ Bất Dạ Thiên, ngựa xe như nước, khắp nơi đều nghe thấy tiếng đàn sáo. Đưa mắt nhìn khắp các ngả đường đều là quang cảnh huyên náo, nam thanh nữ tú đi như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.
Nàng đang ở trên tửu lâu uống rượu, bỗng nhiên thấy người người đều chen nhau hướng về phía trước. Nàng cùng tẩu tẩu hiếu kì nhìn, trên tầng cao nhất phía đằng xa kia có người đang thổi sáo gảy đàn. Thanh âm kia giống như giọt mưa phiêu đãng đầy trời, rơi xuống đất hóa thành những âm thanh du dương thánh thót. Dần dần, không còn nghe thấy tiếng gào to của người bán hàng rong, không còn nghe thấy tiếng tiểu thư và nha hoàn chơi đùa ầm ĩ, cũng không nghe thấy tiếng các thư sinh làm thơ đố chữ nữa. Toàn bộ Cẩm thành đều lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng đàn và sáo vang lên nhịp nhàng trong sự nín lặng của hàng ngàn người.
Bỗng nhiên, hai người hợp tấu chợt buông nhạc khí trên tay xuống, những bằng hữu bên cạnh bọn họ đều mỉm cười lắc đầu nhận lấy.
Thời điểm tiếng nhạc cất lên lần nữa, chỉ thấy song kiếm như nguyệt, phong thái như tiên, âm thanh vang vọng trên bầu trời tịch mịch của Cẩm thành. Giai điệu lên xuống trầm bổng khiến người nghe như đang thả mình vào một thế giới khác.
Lúc đó nàng ngồi rất xa, thấy không rõ, nhưng chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhớ kỹ phong thái tao nhã tài hoa của Diệp Song Tịnh khi đó.
Càng có thể nhớ kỹ, Huyền Sinh cách nhiều năm không gặp, đã là một thiếu hiệp đầu đội trời chân đạp đất, lại chỉ bằng lòng nở nụ cười với nữ tử kia.
Về sau, Trọng Trọng lâu đổi lâu chủ, đường chủ của Tử Vi đường chết, Diệp Song Tịnh công phu bị phế đi.
Huyền Sinh trở về.
Sau đó, nàng đáp ứng hôn sự này, phá vỡ thần thoại kia.
“Nếu như là trước kia, vì không biết sự tồn tại của Diệp Song Tịnh mà yêu mến muội, như vậy muội vẫn có thể kết hôn, bởi Nhị ca ca là người rất có trách nhiệm. Nhưng bây giờ cũng đã biết rồi, vì sao còn muốn thành thân chứ?” Nàng chống hai gò má, chớp chớp mắt vài cái nói với hắn.
Huyền Sinh bất chợt không biết phải trả lời sao.
Tiểu nha đầu kia từ nhỏ lẽo đẽo theo sau lưng hắn trừng mắt giậm chân bỗng nhiên lớn lên, mang theo hoa cưới của tân nương ngồi trên tường nhìn hắn, nói ra những lời hắn vẫn không dám thừa nhận.
Huynh yêu Diệp Song Tịnh.
Yêu mến sao?
Gạt những hành động hèn mọn mê muội kia sang một bên, bỏ qua những ý niệm vô lý điên cuồng trong đầu. Không chỉ một lần hắn nhớ lại, trong lòng thầm than thở, nữ tử bị hắn gạt ở phía sau kia tốt đẹp biết nhường nào, đáng để bất kỳ người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất nào khuynh đảo say mê.
Hắn cũng không ngoại lệ.
“Nhị ca ca chẳng lẽ không hi vọng, có một nam tử, có thể đối đãi với muội như Đỗ lâu chủ đối đãi với Trầm đường chủ sao?” Thiểu Hoa từ trên tường nhảy xuống, đứng ở trước mặt hắn hỏi.
Huyền Sinh sửng sốt, sau đó, chậm rãi nở nụ cười.
Nguyện cùng người đồng tâm, bạc đầu không li biệt.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.
Ta muốn cùng chàng hiểu nhau, cả đời cũng không dứt.
Nguyện thiếp như sao chàng như trăng, đêm đêm lấp lánh cùng nhau tỏa sáng.
Trên đời này có ai không hi vọng được cùng người mình yêu thương một lòng một dạ cùng nhau sống hạnh phúc trường trường cửu cửu như vậy.
Thời điểm Huyền Sinh cười, tựa như bất chợt trời quang mây tạnh, ngay cả ánh mặt trời trên đầu cũng chiếu rọi trên mặt hắn.
Nam tử từ trước đến nay lạnh lùng xa cách kia, bỗng gật đầu cười, khom người giúp Thiểu Hoa nhặt bọc đồ lên đưa cho nàng, ánh mắt trong suốt và chân thành tha thiết: “Phải. Thiểu Hoa, là huynh đã sai rồi.”
“Như vậy chúng ta hãy coi như không có hôn sự này, huynh không nhìn thấy muội ở nơi này, sau đó cũng không cần nói với cha mẹ muội rằng muội bỏ trốn, được chứ được chứ được chứ được chứ được chứ…?” Thiểu Hoa bỗng nhiên vừa chớp mắt vừa lôi kéo tay áo hắn nói.
Thành thân với ta khiến muội sợ hãi như vậy sao? =_= Huyền Sinh không nói gì mà nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, giống như hồi nhỏ khi nàng bị cha mẹ trách mắng liền ủy khuất chạy tới tìm hắn, ôn nhu hỏi: “Dự định đến nơi nào? Một mình muội từ trước đến nay được cưng chiều đã quen, bên ngoài kia lại nguy hiểm như vậy…”
Thiểu Hoa toét miệng cười, chớp chớp mắt nhìn hắn: “Trước kia huynh phiêu bạt giang hồ, không phải cũng chưa từng ra khỏi Bán Nguyệt thành sao? Huống chi… Muội còn có Xuân Bích đi theo. Nàng đang ở cổng chờ muội mà.” Đó là nha đầu hầu hạ nàng, từ nhỏ đã tập võ cùng Huyền Mộc, Huyền Sinh trong Bán Nguyệt thành, tài nghệ võ công mạnh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Huyền Sinh nghe vậy cũng hơi yên tâm, nhưng vẫn tránh không được nhíu mày: “Đi như vậy, vẫn có điểm không được tốt… Thiểu Hoa, hay là chúng ta đi cùng nhau…”
“A a a, muốn đi nhị ca ca một mình đi đi!” Thiểu Hoa vội vã xua tay, trừng mắt lui về phía sau: “Muội không muốn đối diện với phụ thân và nương đâu, đến lúc đó dù cho hôn ước đã hủy bỏ thì muội cũng không có cách nào rời đi!”
“Thiểu Hoa…” Huyền Sinh bất đắc dĩ thở dài: “Hay là nhờ khách mời chưởng bối hai bên nói một tiếng…”
“Muội không đi, muội không đi, muội không đi!” Thiếu nữ vội vàng lắc đầu lui về phía sau, bởi vì dùng lực quá lớn nên tòan bộ hoa cưới trang sức trên đầu đều rơi xuống. Nàng cũng không nhặt lên, chỉ vội vàng xoay người nhanh chóng chạy sang hướng khác, giơ tay lên ra sức vẫy, vừa chạy vừa hô:
“Nhị ca ca muội đi đây, bằng không cha mẹ đuổi tới lại phiền toái! Nhị ca ca huynh phải bảo trọng a! Rất xin lỗi, muội không muốn thành thân với huynh, nhưng dù sao huynh cũng có nữ nhân khác rồi! Nhị ca ca, huynh mau đi tìm Diệp môn chủ đi! Nếu không sẽ hối hận đó ——!” Hô đến đây nàng đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ nhớ đến điều gì đó, liền xoay người quay trở lại, đứng trước mặt Huyền Sinh, có chút khẩn trương nhìn xung quanh, khẽ nói với hắn:
“Nhị ca ca…”
“Hử?” Huyền Sinh thấy nàng vừa mới chạy đi lại quay trở về, bất giác có chút hỗn loạn, chỉ có thể không nói lời nào nhìn nàng: “Chuyện gì vậy?”
“Trong phòng của muội… bên dưới gầm giường có một cái hộp gỗ bạch đàn hình tròn, vật trong đó… là của huynh. Trước đây, sau khi huynh trở về, thứ đó bị Ninh Phong di* vất đi, muội giúp huynh… giữ lại.” Nàng có chút khẩn trương mà vặn vẹo hai tay cúi đầu nói. Mỗi khi làm như vậy, đều chứng minh rằng nàng chột dạ, nhưng Huyền Sinh không biết rốt cuộc là nàng sợ cái gì.
*Di: chị em với mẹ hay người có quan hệ thân thiết
Nhưng thấy Thiểu Hoa sợ hãi ngẩng đầu lên, có điểm đỏ mặt lại có điểm không tự nhiên liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi, hạ thấp giọng: “Muội lúc đó… Thật sự muốn thành thân với huynh… Cho nên… Muội…” Muội mới đáp ứng hôn sự này.
Nàng đỏ bừng mặt nói, lại căng thẳng kéo kéo tóc mình, lời còn chưa dứt, bất giác mắt đã đỏ lên: “Dù sao… dù sao, muội cũng phải đi!” Nói xong liền chạy như gió về phía trước, làm như sau lưng có quỷ truy đuổi.
Huyền Sinh nhìn nàng nói năng lộn xộn rồi rời đi , mái tóc xoăn dài ở trong gió tung bay, còn có bóng lưng nhỏ nhắn kia, hắn bỗng có dự cảm, sẽ có khoảng thời gian rất dài, hắn không gặp lại người thiếu nữ hồn nhiên này.
Bỗng nhiên nhớ tới lời Mộ Dung Cận nói với hắn, vì vậy không nhịn được hô to: “Thiểu Hoa!”
Nàng bất chợt dừng lại, sợ hãi quay người. Nam tử kia một thân đỏ rực đứng dưới ánh mặt trời, đang cười ấm áp như mùa xuân. Giống như thời ấu thơ, nàng ở trong sân bắt châu chấu chơi đùa, mặt đầy bùn đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thiếu niên trẻ tuổi lạnh lùng như gió kia, cũng dịu dàng mềm mỏng như vậy mà cười với nàng.
“Huynh sẽ chống mắt đợi.” Huyền Sinh vừa cười vừa nói.
Chờ đợi tên của muội, mai sau ở giang hồ, có ngày trở nên như sấm bên tai.
Chờ đợi muội cùng với thiếu niên thiếu nữ khác cũng xuất sắc như muội, có ngày hiên ngang sông núi, tiếu ngạo giang hồ.
Bởi vì giang hồ, là một nơi mà mọi chuyện đều có thể phát sinh.
Thiên kim tiểu thư đáng yêu quen thói được nuông chiều theo ý mình ngày xưa, cũng có thể trở thành truyền kỳ huy hoàng đời kế tiếp. Miễn là nàng có đủ dũng khí và nghị lực. Ở trên người Thiểu Hoa, hắn thấy được tài năng cùng phong hoa một lúc nào đó sẽ nở rộ, có thể không hề thua kém Lâm Mai Hoa, Hoa Vô Song, Kinh Phiến hoặc là bất luận kẻ cao ngạo phóng khoáng nào.
Thiểu Hoa hướng về phía hắn dùng lực vẫy vẫy tay, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xoay người nhanh chóng rời đi.
Huyền Sinh vừa bất đắc dĩ vừa thoải mái lắc đầu một cái, ngoảnh đầu nhìn về phía lâu các mới vừa rồi còn đợi tân nương kia, hơi hơi nhíu mày, liền điểm mũi chân một cái, hướng cửa sổ cao nhất mà vút tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook