Nguyệt Long Thiên
-
Chương 48: Phùng hổ bại, tuyết hà một chiêu phân cao thấp
Sau khi bị hắn đẩy ngã khỏi đài Hoàng Yến đi đến chỗ của Phùng Hổ lúc này hắn đang đánh trận thứ sáu của mình và dường như hắn đang bị thương chỉ là nàng không biết hắn bị thương nặng đến mức nào nhưng nhìn cách mà hắn thở e rằng hắn cũng sắp không trụ nỗi nữa rồi hơi thở nặng nhọc một tay đang che ngực tay còn lại cầm kiếm nhưng hoàn toàn không có lực cánh tay rũ xuống chân hơi khụy đây là dấu hiệu của việc bị thương cùng với cạn kiệt sức lực cô nàng đang cực độ lo lắng vì Phùng Hổ hiện tại chỉ là tu vi Linh Thể Kỳ tầng ba đỉnh mà thôi hơn nữa hắn chỉ vừa mới đột phá vào lúc gần sáng nay hiện tại cảnh giới không ổn định nếu không cẩn thận e rằng có thể sụt giảm cảnh giớ thậm chí sau này muốn đột phá e là chuyện cực kỳ gian nan a.
Đúng lúc này đối thủ của Phùng Hổ lên tiêng:
- Phùng huynh đệ à ngươi nên dừng lại thôi nếu đánh nữa tu vi của ngươi e là sẽ sụt giảm để bù đắp vào các chiêu thức ngươi xuất ra về sao muốn đột phá đi lên e là sẽ không dễ dàng, chúng ta lu luyện điều không dễ ngươi hà tất tự tuyệt đường đi của mình như thế chứ có phải không hiện tại ngươi dừng lại ngươi cũng có cơ hội tuyển vào mười hạng đầu mà không phải sao?.
Phùng Hổ nói:
- Hàn huynh nói ta hiểu nhưng còn mười mấy người nữa ai biết được trạn đấu sẽ chuyển biến như thế nào đâu chứ có phải không, nếu không may có kẻ thắng nhiều hơn ta một hai trận rồi bị người khác đánh bại như vậy ta có cơ hội để tuyển mười hạng đầu sao hiện tại lần tuyển hạch này đã có hai cái quái vật rồi nên ta chẳng cầu mong mình đứng hạng nhất hay hai ta chỉ mong rằng mình có thể vào góp mặt để không cô phụ mong muốn của phụ thân Hàn huynh xin hiểu dùm ta.
Tên thanh niên họ Hàn lắc đầu nói:
- Thôi được rồi nếu Phùng huynh đã có quyết tâm như vậy thì chúng ta đánh một trận nào.
Thanh niên họ Hàn này nhìn gương mặt dường như chỉ vừa mới mười sáu mười bảy trên gương mặt hắn có thể thấy hắn là một cái công tử có giáo dục cùng hàm dưỡng rất tốt hắn khoác trên thân một bộ lục sắc y phục với chất liệu vải lụa đắt tiền càn chứng minh được hắn là công tử ca hiện trên tay hắn đang cầm một cây trường thương màu đỏ thứ này phải được làm từ kim thiên tinh thiết và máu của yêu thú năm trăm năm nên mới có được màu đỏ như vậy mà tinh huyết yêu thú năm trăm năm cho dù có mua ở chợ đen cũng điều là giá trên trời hơn nữa còn có kim thiên tinh thiết giá cũng rất mắc và muốn luyện chế với hai thứ này cần ít nhất cũng phải tứ đẳng luyện khí sư mới có thể luyện chế ra nổi hinh hài a tông hợp lại cái giá của cây thương kia ít nhất phải ba đến năm vạn linh thạch trung phẩm a cái giá này trừ phi hắn là con của thương nhân hoặc quan húy giàu có mới bỏ ra nổi mà thôi tên này e là có thể dùng tiền đè chết người a.
Phùng Hổ cười gật đầu rồi cầm kiếm vung lên một lằng kiếm khí thanh niên kia nhanh chóng né khỏi tầm của kiếm khỉ và vung kiếm đánh trả lại một lằng kiếm khí khác Phùng Hổ tuy bị thương và kiệt sức nhưng tốc độ cũng không chậm liền né khỏi kiếm khí sau đó lao lên tiếp cận lấy đối thủ của mình hắn biết rõ linh khí hiện tại của mình chi có hạn nên phải dúng tốc độ nhanh nhất để loại bỏ đối thủ hắn lao lên là vì muốn tìm góc chết để khiến cho đối thủ không kịp phản ứng mà trúng đòn bị loại a.
Sau khoản hai khắc dằn co cuối cùng Phùng Hổ đã tìm được vị trí ra tay hắn lướt nhanh ra sau lưng đối thủ của mình.
Hắn sau khi ra sau lưng thì tung chiêu:
- Nhất Kiếm Tề Minh!!.
Sau khi hô hắn nhanh chóng chém xuống một kiếm nhưng đối thủ của hắn phản ứng cũng không chậm liền nhanh né qua một bên tuy nhiên kiếm kia vẫn để lại tay tay hắn một đạo vết thương ngắn.
Thanh niên họ Hàn nói:
- Phùng huynh kiếm pháp lợi hại khả năng quan sát cũng thật tốt chỉ giao đấu một chút liền nhìn ra được điểm yếu của ta còn dễ dàng tập kích như vậy e là ta phải nâng cao cảnh giác với huynh rồi, đến lượt ta ra chiêu Phùng huynh nên thận trọng.
Sau khi nói xong thanh niên họ Hàn cầm thương lao đến chỗ Phùng Hổ rồi vung lên và đập xuống. Bành!!. một miệng hố sâu được do sự và chạm của trường thương vào mặt sàn được tạo nên khiên người xem không khỏi hít khí lạnh may mắn vừa rồi tròng khoản khắc thương kia nện xuống hắn đã kịp lướt ra khỏi khu vực ảnh hưởng nếu không e là bây giờ hắn đã đi chầu tô tiên rồi hắn thầm hô không ổn kẻ này tâm ngoan thủ lạc hiện tại nếu không cẩn thận liền có thể bị hắn đập chết tươi phải đầu hàng thôi.
Khi thanh niên kia chuẩn bị tấn công lần nữa Phùng Hổ lên tiếng:
- Hàn huynh xem ra trận này huynh thắng rồi, ta chịu thua.
Thanh niên kia nói:
- Phùng huynh hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt sau này nếu có cơ hội ta nhất đinh sẽ tìm huynh so tài, à phải rồi ta tên Hàn Thế Long không biết Phùng huynh có thể cho ta biệt danh tính có được không.
Phùng Hổ cười nói:
- Ta tên Phùng Hổ, Thế Long huynh tùy thời đến tìm ta hoang nghênh huynh, ta hi vọng Thế Long huynh đây sẽ đứng đến cuối cùng a.
Hàn Thế Long nói:
- Sẽ ta còn muốn tai đấu với huynh ở vòng sau a.
Phùng Hổ xuống đài Hoàng Yến chạy đến đỡ hắn, hắn quay lại nói:
- Hi vọng ta có cơ hội a.
rồi sau đó hắn cùng Hoàng Yến rời đi bên kia Phùng Tuyết Hà cũng đã bại khỏi đài trở về chỗ của hắn.
Hắn hỏi:
- Yến Yến muội đã bại trên tay Nguyệt Huynh sao?.
Nàng gật gật đầu nói:
- Hắn đê tiện nhân lúc ta không kịp phòng bị mà đẩy ta khỏi đài, nhưng ta cũng đã thắng được sáu trận a.
Hắn cươi nói:
- Thế thì tốt rồi, còn biểu tỷ thì sao?.
Phùng Tuyết Hà nói:
- Ta thắng tám trận trước ta có hai kẻ liên thắng bốn trận sau khi hai kẻ đó rơi đài với ta thắng tám trận chắc chắn ta sẽ vào vào trong a.
Phùng Hổ thấy là lạ nên hỏi:
- Sao võ đài của tỷ đấu liền là nhanh như vậy nha chỗ chúng ta cao nhất chỉ mới diễn ra được tám trận chỗ của tỷ lại là mười tám rồi?.
Phùng Tuyết Hà nói:
- Vì chỗ của chúng ta chỉ dùng một chiêu để phân thắng bại khong lằng nhằng múa may như các ngươi.
Phùng Hổ lắc đầu hắn không ngờ là có người lại đề xuất cách đánh như thế a càng không ngờ là lại được người ta đồng ý nữa chứ cách đánh này tuy không bày quá nhiều chiêu thức giúp người thi đấu bảo toàn được sát chiêu cũng như thực lực nhưng không thể nào nhìn thấy được hết khả năng của người thi đấu so với cách đánh thông thường thì đây thuần túy là tu vi ai cao người đó thắng a nếu thi đấu theo cách này vào vòng sau không bị đám quái vật ở đó đập bay khỏi đài mới là lạ a thật không hiểu mấy tên đó đnag nghỉ cái gì trong đầu nữa.
Còn về võ đài số hai hiện tại Nguyệt Long Thiên đã liên thắng mười sáu trận liên tiệp hắn ra ta rất nhanh gọn vừa lên đài tấn công gần đến chỗ của hắn thì hắn sẽ dùng Di Hình Hoán Ảnh ra sau lưng đối phương dồn linh khí vào chân và đạp một cái đối thủ do đang trên đà lao đến nên không thể dừng lại mà té đập mặt xuống dưới đài cứ lên đài hắn sẽ dùng linh khí cùng nhục thân mạnh mẽ do ma luyện của mình trong vong hai chiêu đem đối phương đập bay xuống đài không chút nể mặt hiện tại chỉ còn vài người nên hắn bắt đầu kéo thời gian trận đấu lâu hơn một chút.
Đúng lúc này đối thủ của Phùng Hổ lên tiêng:
- Phùng huynh đệ à ngươi nên dừng lại thôi nếu đánh nữa tu vi của ngươi e là sẽ sụt giảm để bù đắp vào các chiêu thức ngươi xuất ra về sao muốn đột phá đi lên e là sẽ không dễ dàng, chúng ta lu luyện điều không dễ ngươi hà tất tự tuyệt đường đi của mình như thế chứ có phải không hiện tại ngươi dừng lại ngươi cũng có cơ hội tuyển vào mười hạng đầu mà không phải sao?.
Phùng Hổ nói:
- Hàn huynh nói ta hiểu nhưng còn mười mấy người nữa ai biết được trạn đấu sẽ chuyển biến như thế nào đâu chứ có phải không, nếu không may có kẻ thắng nhiều hơn ta một hai trận rồi bị người khác đánh bại như vậy ta có cơ hội để tuyển mười hạng đầu sao hiện tại lần tuyển hạch này đã có hai cái quái vật rồi nên ta chẳng cầu mong mình đứng hạng nhất hay hai ta chỉ mong rằng mình có thể vào góp mặt để không cô phụ mong muốn của phụ thân Hàn huynh xin hiểu dùm ta.
Tên thanh niên họ Hàn lắc đầu nói:
- Thôi được rồi nếu Phùng huynh đã có quyết tâm như vậy thì chúng ta đánh một trận nào.
Thanh niên họ Hàn này nhìn gương mặt dường như chỉ vừa mới mười sáu mười bảy trên gương mặt hắn có thể thấy hắn là một cái công tử có giáo dục cùng hàm dưỡng rất tốt hắn khoác trên thân một bộ lục sắc y phục với chất liệu vải lụa đắt tiền càn chứng minh được hắn là công tử ca hiện trên tay hắn đang cầm một cây trường thương màu đỏ thứ này phải được làm từ kim thiên tinh thiết và máu của yêu thú năm trăm năm nên mới có được màu đỏ như vậy mà tinh huyết yêu thú năm trăm năm cho dù có mua ở chợ đen cũng điều là giá trên trời hơn nữa còn có kim thiên tinh thiết giá cũng rất mắc và muốn luyện chế với hai thứ này cần ít nhất cũng phải tứ đẳng luyện khí sư mới có thể luyện chế ra nổi hinh hài a tông hợp lại cái giá của cây thương kia ít nhất phải ba đến năm vạn linh thạch trung phẩm a cái giá này trừ phi hắn là con của thương nhân hoặc quan húy giàu có mới bỏ ra nổi mà thôi tên này e là có thể dùng tiền đè chết người a.
Phùng Hổ cười gật đầu rồi cầm kiếm vung lên một lằng kiếm khí thanh niên kia nhanh chóng né khỏi tầm của kiếm khỉ và vung kiếm đánh trả lại một lằng kiếm khí khác Phùng Hổ tuy bị thương và kiệt sức nhưng tốc độ cũng không chậm liền né khỏi kiếm khí sau đó lao lên tiếp cận lấy đối thủ của mình hắn biết rõ linh khí hiện tại của mình chi có hạn nên phải dúng tốc độ nhanh nhất để loại bỏ đối thủ hắn lao lên là vì muốn tìm góc chết để khiến cho đối thủ không kịp phản ứng mà trúng đòn bị loại a.
Sau khoản hai khắc dằn co cuối cùng Phùng Hổ đã tìm được vị trí ra tay hắn lướt nhanh ra sau lưng đối thủ của mình.
Hắn sau khi ra sau lưng thì tung chiêu:
- Nhất Kiếm Tề Minh!!.
Sau khi hô hắn nhanh chóng chém xuống một kiếm nhưng đối thủ của hắn phản ứng cũng không chậm liền nhanh né qua một bên tuy nhiên kiếm kia vẫn để lại tay tay hắn một đạo vết thương ngắn.
Thanh niên họ Hàn nói:
- Phùng huynh kiếm pháp lợi hại khả năng quan sát cũng thật tốt chỉ giao đấu một chút liền nhìn ra được điểm yếu của ta còn dễ dàng tập kích như vậy e là ta phải nâng cao cảnh giác với huynh rồi, đến lượt ta ra chiêu Phùng huynh nên thận trọng.
Sau khi nói xong thanh niên họ Hàn cầm thương lao đến chỗ Phùng Hổ rồi vung lên và đập xuống. Bành!!. một miệng hố sâu được do sự và chạm của trường thương vào mặt sàn được tạo nên khiên người xem không khỏi hít khí lạnh may mắn vừa rồi tròng khoản khắc thương kia nện xuống hắn đã kịp lướt ra khỏi khu vực ảnh hưởng nếu không e là bây giờ hắn đã đi chầu tô tiên rồi hắn thầm hô không ổn kẻ này tâm ngoan thủ lạc hiện tại nếu không cẩn thận liền có thể bị hắn đập chết tươi phải đầu hàng thôi.
Khi thanh niên kia chuẩn bị tấn công lần nữa Phùng Hổ lên tiếng:
- Hàn huynh xem ra trận này huynh thắng rồi, ta chịu thua.
Thanh niên kia nói:
- Phùng huynh hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt sau này nếu có cơ hội ta nhất đinh sẽ tìm huynh so tài, à phải rồi ta tên Hàn Thế Long không biết Phùng huynh có thể cho ta biệt danh tính có được không.
Phùng Hổ cười nói:
- Ta tên Phùng Hổ, Thế Long huynh tùy thời đến tìm ta hoang nghênh huynh, ta hi vọng Thế Long huynh đây sẽ đứng đến cuối cùng a.
Hàn Thế Long nói:
- Sẽ ta còn muốn tai đấu với huynh ở vòng sau a.
Phùng Hổ xuống đài Hoàng Yến chạy đến đỡ hắn, hắn quay lại nói:
- Hi vọng ta có cơ hội a.
rồi sau đó hắn cùng Hoàng Yến rời đi bên kia Phùng Tuyết Hà cũng đã bại khỏi đài trở về chỗ của hắn.
Hắn hỏi:
- Yến Yến muội đã bại trên tay Nguyệt Huynh sao?.
Nàng gật gật đầu nói:
- Hắn đê tiện nhân lúc ta không kịp phòng bị mà đẩy ta khỏi đài, nhưng ta cũng đã thắng được sáu trận a.
Hắn cươi nói:
- Thế thì tốt rồi, còn biểu tỷ thì sao?.
Phùng Tuyết Hà nói:
- Ta thắng tám trận trước ta có hai kẻ liên thắng bốn trận sau khi hai kẻ đó rơi đài với ta thắng tám trận chắc chắn ta sẽ vào vào trong a.
Phùng Hổ thấy là lạ nên hỏi:
- Sao võ đài của tỷ đấu liền là nhanh như vậy nha chỗ chúng ta cao nhất chỉ mới diễn ra được tám trận chỗ của tỷ lại là mười tám rồi?.
Phùng Tuyết Hà nói:
- Vì chỗ của chúng ta chỉ dùng một chiêu để phân thắng bại khong lằng nhằng múa may như các ngươi.
Phùng Hổ lắc đầu hắn không ngờ là có người lại đề xuất cách đánh như thế a càng không ngờ là lại được người ta đồng ý nữa chứ cách đánh này tuy không bày quá nhiều chiêu thức giúp người thi đấu bảo toàn được sát chiêu cũng như thực lực nhưng không thể nào nhìn thấy được hết khả năng của người thi đấu so với cách đánh thông thường thì đây thuần túy là tu vi ai cao người đó thắng a nếu thi đấu theo cách này vào vòng sau không bị đám quái vật ở đó đập bay khỏi đài mới là lạ a thật không hiểu mấy tên đó đnag nghỉ cái gì trong đầu nữa.
Còn về võ đài số hai hiện tại Nguyệt Long Thiên đã liên thắng mười sáu trận liên tiệp hắn ra ta rất nhanh gọn vừa lên đài tấn công gần đến chỗ của hắn thì hắn sẽ dùng Di Hình Hoán Ảnh ra sau lưng đối phương dồn linh khí vào chân và đạp một cái đối thủ do đang trên đà lao đến nên không thể dừng lại mà té đập mặt xuống dưới đài cứ lên đài hắn sẽ dùng linh khí cùng nhục thân mạnh mẽ do ma luyện của mình trong vong hai chiêu đem đối phương đập bay xuống đài không chút nể mặt hiện tại chỉ còn vài người nên hắn bắt đầu kéo thời gian trận đấu lâu hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook