Nguyệt Lão Bận Rộn
-
Chương 5: Hai quả trứng xa xỉ
Đứng trước mặt mẫu thân Triệu Hiền là một người đàn bà hùng hùng hổ hổ tên gọi Thường Diễm, trong thôn nổi tiếng là người đanh đá, chua ngoa. Dáng người mụ so với Triệu Hiền còn núc ních hơn vài phần, gò má bạnh ra, tựa như lấn luôn đôi mắt.
Thường Diễm nhìn đời qua hai sợi chỉ, nhác trông thấy Triệu Hiền nên mụ ta có hơi giật mình. Y không phải đi lên huyện ư? Tại sao lại có thể trở về nhanh như vậy? Nhưng mụ ta nào có chịu thua, vẫn dùng ngôn từ khó nghe chửi mắng.
Triệu Hiền đỡ mẫu thân dậy, cơ bản không hỏi gì nữa. Bởi y biết Thường Diễm lăm le hai con gà mái đẻ trứng nhà y không phải ngày một ngày hai. Chắc chắn hôm nay thừa dịp y vắng nhà, liền mò sang trộm; nhưng lại bị mẫu thân y phát giác nên mới có một màn giãy chết như thế.
Tuy rằng Thường Diễm liên tu chửi bới, nhưng Triệu Hiền vẫn không hề quan tâm. Y chỉ lạnh giọng nói: “Thường Diễm, ta cảnh cáo bà. Nếu còn dám động đến mẹ ta, còn muốn làm phường đầu trộm đuôi cướp, đừng trách ta đánh gãy chân bà!”
Người bên cạnh vây xem thấy Triệu Hiền trở về mới dám mở mồm phụ họa: “ Đúng rồi! Mẹ Triệu Hiền bị bệnh, vì không có tiền mua thuốc bổ chỉ còn cách lấy trứng gà ăn qua ngày. Nếu ngươi lại len lén trộm đi thì ngay cả súc sinh cũng không bằng nhá!”
Thường Diễm nghe xong liền nổi giận: “Ngươi chỏ mỏ vào chuyện ta làm gì? Đừng có ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng!”
Mọi người thấy mụ ta vô liêm sỉ như vậy, trộm gà thì chớ lại còn to tiếng nên bọn họ bắt đầu chỉ trích ngược lại, chưa kể còn có vài người là hàng xóm của mụ. Bị đám đông buộc tội, Thường Diễm túng quẫn mà ngồi ăn vạ trên đất, vỗ đùi khóc than: “Đương gia, ngươi mau tới đây! Bọn họ đều bắt nạt ta… hu hu, ta không thiết sống nữa!” Thường Diễm vóc người bề thế, ngay cả khóc cũng vang dội âm thanh, thật sự đủ làm chấn động cả thôn.
Đám đông lùi về sau một chút, miễn cho thủng màng nhĩ vì tiếng thét. Tiếp theo, một nam nhân trung niên dẫn theo hai đứa con trai bước vào. Thấy Thường Diễm ngồi khóc thút thít, gã liền cả giận mà tóm lấy cổ áo Triệu Hiền, xé toẹt đi. Hai đứa con của gã cũng lao lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Triệu Hiền.
Hồng Loan tuy rằng tức giận, nhưng với một vị thần tiên như cô – chuyện người phàm không thể nhúng tay nhiều, chỉ có thể đứng đằng xa nghĩ cách. Sau đó, cô vung ra thật nhiều luồng sáng màu đỏ xuyên vào tâm trí thôn dân. Có thế, bọn họ sẽ làm theo sự điều khiển của cô, mà khi cô thu lại pháp lực thì bọn họ sẽ quên sạch chuyện này.
Triệu Hiền tuy rằng không yếu nhưng lấy tình huống một chọi ba thì đúng là không chọi được. Y bị trúng một đấm vào mặt, cũng may mọi người xông vào khuyên can, bấy giờ một nhà bốn người Thường Diễm mới hùng hổ bỏ về. Lúc này Hồng Loan mới hiện thân đi vào sân trống, nheo mắt nhìn đám đông tản ra.
Cô bỗng nhiên phát hiện người ở Triệu gia thôn đều mập mạp vô cùng, không ngoại trừ ai. Mảnh đất này nhìn qua rất nghèo nàn cằn cỗi, người trong thôn đời sống cũng không khá khẩm là bao, vậy thì vì cái gì mà bọn họ lại béo như thế? Hồng Loan nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chẳng xong.
Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng sáng ngà soi rọi nhân gian, tạo thành những vệt tinh quang mờ ảo trên mặt đất.
Trên bàn cơm chỉ có hai quả trứng gà xa xỉ, còn có một nồi nhỏ đựng cháo loãng. Hồng Loan tuy rằng đã tu đến tịch cốc cảnh giới, nhưng bản tính thích ăn uống vẫn khiến cô ngày nào cũng phải ăn cơm. Tuy nhiên nhìn bữa tối nhà Triệu Hiền khan hiếm như vậy, cô cũng không góp thêm miệng ăn làm gì.
Hồng Loan đứng dậy đi ra sân, hai tay lật ngửa, vô số sợi đỏ theo lòng bàn tay cô tung ra, lẩn hút vào bóng đêm dày đặc, tẻ nhánh đi bốn phương tám hướng. Cô muốn mau chóng tìm được mối nhân duyên của Triệu Hiền, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho rồi mau chóng rời khỏi đây.
Tơ hồng bay xa trăm dặm có thừa, thế nhưng không có chút nào dao động, hiển nhiên phạm vi trăm dặm này không có ai gắn liền định mệnh của Triệu Hiền. Hồng Loan vừa định thu lại dây tơ hồng, lại phát hiện mấy sợi tơ hồng ở hướng nam của mình có người ăn. Đúng thế, tiên lực ngưng tụ tơ hồng lại có người ăn, và rồi biến mất vô tung vô ảnh. Thậm chí Hồng Loan cố gắng triệu hồi, dây tơ hồng cũng không hề quay về…
Thường Diễm nhìn đời qua hai sợi chỉ, nhác trông thấy Triệu Hiền nên mụ ta có hơi giật mình. Y không phải đi lên huyện ư? Tại sao lại có thể trở về nhanh như vậy? Nhưng mụ ta nào có chịu thua, vẫn dùng ngôn từ khó nghe chửi mắng.
Triệu Hiền đỡ mẫu thân dậy, cơ bản không hỏi gì nữa. Bởi y biết Thường Diễm lăm le hai con gà mái đẻ trứng nhà y không phải ngày một ngày hai. Chắc chắn hôm nay thừa dịp y vắng nhà, liền mò sang trộm; nhưng lại bị mẫu thân y phát giác nên mới có một màn giãy chết như thế.
Tuy rằng Thường Diễm liên tu chửi bới, nhưng Triệu Hiền vẫn không hề quan tâm. Y chỉ lạnh giọng nói: “Thường Diễm, ta cảnh cáo bà. Nếu còn dám động đến mẹ ta, còn muốn làm phường đầu trộm đuôi cướp, đừng trách ta đánh gãy chân bà!”
Người bên cạnh vây xem thấy Triệu Hiền trở về mới dám mở mồm phụ họa: “ Đúng rồi! Mẹ Triệu Hiền bị bệnh, vì không có tiền mua thuốc bổ chỉ còn cách lấy trứng gà ăn qua ngày. Nếu ngươi lại len lén trộm đi thì ngay cả súc sinh cũng không bằng nhá!”
Thường Diễm nghe xong liền nổi giận: “Ngươi chỏ mỏ vào chuyện ta làm gì? Đừng có ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng!”
Mọi người thấy mụ ta vô liêm sỉ như vậy, trộm gà thì chớ lại còn to tiếng nên bọn họ bắt đầu chỉ trích ngược lại, chưa kể còn có vài người là hàng xóm của mụ. Bị đám đông buộc tội, Thường Diễm túng quẫn mà ngồi ăn vạ trên đất, vỗ đùi khóc than: “Đương gia, ngươi mau tới đây! Bọn họ đều bắt nạt ta… hu hu, ta không thiết sống nữa!” Thường Diễm vóc người bề thế, ngay cả khóc cũng vang dội âm thanh, thật sự đủ làm chấn động cả thôn.
Đám đông lùi về sau một chút, miễn cho thủng màng nhĩ vì tiếng thét. Tiếp theo, một nam nhân trung niên dẫn theo hai đứa con trai bước vào. Thấy Thường Diễm ngồi khóc thút thít, gã liền cả giận mà tóm lấy cổ áo Triệu Hiền, xé toẹt đi. Hai đứa con của gã cũng lao lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Triệu Hiền.
Hồng Loan tuy rằng tức giận, nhưng với một vị thần tiên như cô – chuyện người phàm không thể nhúng tay nhiều, chỉ có thể đứng đằng xa nghĩ cách. Sau đó, cô vung ra thật nhiều luồng sáng màu đỏ xuyên vào tâm trí thôn dân. Có thế, bọn họ sẽ làm theo sự điều khiển của cô, mà khi cô thu lại pháp lực thì bọn họ sẽ quên sạch chuyện này.
Triệu Hiền tuy rằng không yếu nhưng lấy tình huống một chọi ba thì đúng là không chọi được. Y bị trúng một đấm vào mặt, cũng may mọi người xông vào khuyên can, bấy giờ một nhà bốn người Thường Diễm mới hùng hổ bỏ về. Lúc này Hồng Loan mới hiện thân đi vào sân trống, nheo mắt nhìn đám đông tản ra.
Cô bỗng nhiên phát hiện người ở Triệu gia thôn đều mập mạp vô cùng, không ngoại trừ ai. Mảnh đất này nhìn qua rất nghèo nàn cằn cỗi, người trong thôn đời sống cũng không khá khẩm là bao, vậy thì vì cái gì mà bọn họ lại béo như thế? Hồng Loan nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chẳng xong.
Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng sáng ngà soi rọi nhân gian, tạo thành những vệt tinh quang mờ ảo trên mặt đất.
Trên bàn cơm chỉ có hai quả trứng gà xa xỉ, còn có một nồi nhỏ đựng cháo loãng. Hồng Loan tuy rằng đã tu đến tịch cốc cảnh giới, nhưng bản tính thích ăn uống vẫn khiến cô ngày nào cũng phải ăn cơm. Tuy nhiên nhìn bữa tối nhà Triệu Hiền khan hiếm như vậy, cô cũng không góp thêm miệng ăn làm gì.
Hồng Loan đứng dậy đi ra sân, hai tay lật ngửa, vô số sợi đỏ theo lòng bàn tay cô tung ra, lẩn hút vào bóng đêm dày đặc, tẻ nhánh đi bốn phương tám hướng. Cô muốn mau chóng tìm được mối nhân duyên của Triệu Hiền, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho rồi mau chóng rời khỏi đây.
Tơ hồng bay xa trăm dặm có thừa, thế nhưng không có chút nào dao động, hiển nhiên phạm vi trăm dặm này không có ai gắn liền định mệnh của Triệu Hiền. Hồng Loan vừa định thu lại dây tơ hồng, lại phát hiện mấy sợi tơ hồng ở hướng nam của mình có người ăn. Đúng thế, tiên lực ngưng tụ tơ hồng lại có người ăn, và rồi biến mất vô tung vô ảnh. Thậm chí Hồng Loan cố gắng triệu hồi, dây tơ hồng cũng không hề quay về…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook