Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ
-
Chương 3: Quân Vô Nhai
~~~~~~~~
Mời mn tiếp tục đọc nha! Ủng hộ cho Chii nhé! (>_<)""
(O_o)""""
....
...
..
................................
Xoay xoay nhìn kĩ cái này Châu, Lam Nguyệt vẫn không biết được cái này Châu rốt cuộc có chỗ nào thần bí. Chẳng lẽ phải vận linh lực? Ách, nàng cũng không có linh lực...
Rốt cuộc nàng đành bỏ cuộc.
Lam Nguyệt tại trong phòng xem xét bản thân thể chất, nàng chẳng lẽ thật sự là phế vật? Nàng thực không thể tu luyện sao??
Theo kí ức của Phượng Lam Nguyệt, Lam Nguyệt ngưng thần, tập trung cảm nhận thiên địa linh khí, nàng cảm nhận được xung quanh có nhiều đóm sáng, dường như bao lấy thân thể nàng đồng dạng, nhưng Lam Nguyệt không biết như thế nào hấp thụ được.
"Làm thế nào hấp thụ a? Rõ ràng tại trước mặt, ta cũng làm theo đúng hướng dẫn, tại sao không hấp thụ được linh khí?"
"Bởi vì ngươi chưa khai linh mạch"
Bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp vang lên, Lam Nguyệt giật mình, vội vàng cảnh giác, lạnh giọng quát:
"Ai!!"
"Ngươi có thể gọi ta là Quân Vô Nhai"
"Ngươi gọi cái gì liên quan gì đến ta? Cút ra đây!"
Lam Nguyệt lạnh lùng mở miệng, giọng nói này làm nàng cảm thấy không an toàn, bởi vì nàng không cảm nhận được bất kì khí tức nào cả!
"Hahaha..... Tiểu nha đầu, ngươi muốn thấy cũng được a, ta cho ngươi thấy"
Lam Nguyệt bỗng thấy trước mặt mờ ảo, giống như bị bao phủ bởi sương mù, nàng như bị rơi xuống, vô định trôi nổi trong không gian.
Leng keng...
Không khí văng vẳng tiếng xiềng xích, sương mù như bị đánh tan, Lam Nguyệt nhìn thấy trước mắt một nhà tù màu đen khổng lồ, bên trong giam giữ một con thú, nàng chỉ nhìn thấy bóng ảnh màu đen mờ ảo, dường như là một con........ Chim khổng lồ!?
"Nông cạn, bản tôn là Phượng Hoàng cao quý, lại dám nói ta là loài thú tầm thường kia?"
Quân Vô Nhai như hiểu được Lam Nguyệt ý nghĩ, lần nữa lên tiếng, giọng nói có chút kiêu ngạo.
"Ngươi nhìn thấu suy nghĩ của ta!?"
Lam Nguyệt cũng không phản bác, nàng chỉ tò mò hỏi, hắn có thuật đọc tâm sao a?
"Hừ! Bởi vì ngươi quá xuẩn"
Quân Vô Nhai chỉ hừ nhẹ, nói.
Lam Nguyệt bĩu môi, quan sát xung quanh nói:
"Đây là đâu?"
"Phượng Linh Giới, viễn cổ thần khí, đây là một không gian thiên địa bên trong nó"
"Ồ? Nghĩa là một không gian sống khác?"
Lam Nguyệt có chút kinh hỉ, vậy chẳng phải nàng có một ách chủ bài bảo mệnh sao?
"Đại khái như vậy"
Quân Vô Nhai thanh âm lần nữa vang lên, dường như có chút ý cười.
"A! Thật tốt a!"
"...Đáng tiếc, ngươi hẳn không phải chủ nhân của không gian này"
Quân Vô Nhai không nhanh không chậm tạt cho Lam Nguyệt một gáo nước lạnh.
Lam Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi nói có sớm quá?"
Nàng hừ lạnh, lẩm bẩm nói:
"Không phải của ta lại nằm trong tay ta, hừ"
"Tuy ngươi không phải chủ nhân của Phượng Linh Giới không thể nhận truyền thừa của nó nhưng có thể tùy ý xuất nhập không gian này, đây cũng xem như hời cho ngươi rồi"
"Xem như cũng không tệ"
Lam Nguyệt thở dài nói.
"Đúng rồi, ngươi nói ta chưa khai linh mạch? Rõ ràng lúc 5 tuổi phải khai rồi chứ?"
Nàng nhanh chóng quay lại vấn đề ban đầu, dường như Quân Vô Nhai có thể giúp nàng a?
"Thể chất của ngươi không giống thường nhân, nào có dễ dàng như vậy"
"Thể chất của ta!?"
Lam Nguyệt nhíu mày, hình như Phượng Lam Nguyệt cũng không có biết cái này a?
"Thánh Linh Tiên Thể, ngươi mang huyết mạch của Cổ Thần, chỉ là trước đây ta chỉ cảm nhận được rất mờ nhạt nhưng hiện tại lại vô cùng mạnh mẽ, rốt cuộc là gì ta cũng không rõ"
Quân Vô Nhai trầm ngâm, hắn cũng không hiểu rõ chỗ này, ngược lại khí tức trên người Lam Nguyệt rất giống một người, hơn vạn năm qua hắn chưa từng quên quá...
Lam Nguyệt nắm tay căng thẳng, không biết có liên quan đến việc nàng trọng sinh hay không?
"Khụ, bỏ đi, ta thấy ngươi vẫn là nói cho ta cách khai linh mạch đi?"
Lam Nguyệt vội vàng chuyển đề tài.
"Không khó"
Quân Vô Nhai chậm rãi nói,
"Có hai cách giúp ngươi khai linh mạch"
"Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, nói thử, ngươi muốn ta làm gì?"
Lam Nguyệt ôm hai tay, hai mắt hơi nheo lại, biểu cảm đề phòng.
"Haha.. Nha đầu thông minh"
Quân Vô Nhai cười lớn, cũng không phản bác mà trực tiếp nói ra:
"Chỉ cần ngươi làm một việc, đưa ta thoát khỏi Phượng Linh Giới giam cầm"
"Ngươi không phải nói ta không phải chủ nhân của nó, như thế nào thả ngươi ra?"
Lam Nguyệt khẽ cau mày nói.
"Tuy ngươi không phải chủ nhân của nó nhưng ngươi với nó chắc hẳn có liên hệ, ngươi sẽ làm được"
Lam Nguyệt im lặng chóc lát, lại hỏi:
"Vậy,... Nếu ta làm không được"
"Ngươi sẽ làm được"
Quân Vô Nhai khẳng định nói.
"Được nếu ngươi tin tưởng như vậy, ta đồng ý. Đến lúc đó ta sẽ dốc toàn lực"
Lam Nguyệt gật đầu, giọng mang theo nghiêm túc. Vụ làm ăn này nàng không lỗ, có thể làm.
"Tốt"
Quân Vô Nhai cười một tiếng, Phượng Lam Nguyệt này cùng "nàng" dường như có quan hệ nào đó, hắn biết "nàng" đã không còn, vĩnh viễn cũng sẽ không sống lại, nhưng... Tâm vẫn còn chút hy vọng.
"Cách thứ nhất chỉ cần ba loại dược thảo. Quả Vô Giá Trị, Truy Tinh Thảo, Huyết Sắc Tử Tinh Liên"
Nghe Quân Vô Nhai nói, Lam Nguyệt có chút hồ đồ, này đó cả nàng cùng Phượng Lam Nguyệt chưa từng nghe a!
Mà hình như đều không phải vật phàm!
"Chậc.."
Lam Nguyệt không khỏi tặc lưỡi, nàng hiện tại chính là người nghèo a! Đi đâu tìm???
"Tuy nhiên hiệu quả cũng không phải tốt lắm"
Quân Vô Nhai không nhanh không chậm phán một câu. Lam Nguyệt nghe xong kém chút phun một búng máu.
WTF!!! Đã khó tìm mà hiệu quả lại là không tốt lắm!!!!!
Mặt dù bên trong gào thét cỡ nào nhưng bên ngoài vẫn một mặt bình tĩnh vô cảm. Nàng nói:
"Vậy còn cách thứ hai!?"
"Cách hai rất đơn giản, không cần chuẩn bị dược liệu, hiệu quả rất tốt nhưng quá trình vô cùng thống khổ. Ngươi có thể chọn"
Quân Vô Nhai bình tình trả lời.
"Ta chọn cách hai"
Lam Nguyệt cơ hồ không hề đắng đo trả lời.
"Ngươi chắc chắn? Ta không lừa ngươi, quá trình vô cùng thống khổ"
Lam Nguyệt kiên định nói:
"Ta vẫn chọn cách thứ hai"
"Vì sao?"
Quân Vô Nhai hỏi, giọng có chút chờ mong.
"Không có vì sao. Ta chỉ quan tâm hiệu quả, không quan trọng quá trình."
Thống khổ? Nàng có thống khổ nào chưa từng trải qua? Nhưng quan trọng hơn hết là nàng nghèo a! Đi đâu tìm dược cao cấp như vậy a!! Cách thứ hai lại hiệu quả hơn, lưỡng toàn kì mỹ, tại sao không chọn.
Quân Vô Nhai trong lòng vô cùng hài lòng. Nha đầu nàng rất đáng mong chờ.
"Ngươi nói xem làm như thế nào a?"
Lam Nguyệt vội hỏi.
"Dùng Thiên hoả luyện hoá, khai thông linh mạch. Toàn bộ quá trình sẽ giống như nung chảy thân thể ngươi ra lần nữa tái tạo lại vậy"
Thiên hoả!!??
☘☘☘☘☘☘☘☘☘☘☘
❄❄❄
- -----------------
Lại xong rồi 1 chương mới!
Ta thấy các nàng quên rồi truyện của ta! Ta rất chăm chỉ mà! Vì vậy...
*Chớp chớp mắt*
Lăn lăn bán cái manh, cho xin tí sao
(⭐) cho ta thêm động lực đi các nàng...
(>//////<)
Mời mn tiếp tục đọc nha! Ủng hộ cho Chii nhé! (>_<)""
(O_o)""""
....
...
..
................................
Xoay xoay nhìn kĩ cái này Châu, Lam Nguyệt vẫn không biết được cái này Châu rốt cuộc có chỗ nào thần bí. Chẳng lẽ phải vận linh lực? Ách, nàng cũng không có linh lực...
Rốt cuộc nàng đành bỏ cuộc.
Lam Nguyệt tại trong phòng xem xét bản thân thể chất, nàng chẳng lẽ thật sự là phế vật? Nàng thực không thể tu luyện sao??
Theo kí ức của Phượng Lam Nguyệt, Lam Nguyệt ngưng thần, tập trung cảm nhận thiên địa linh khí, nàng cảm nhận được xung quanh có nhiều đóm sáng, dường như bao lấy thân thể nàng đồng dạng, nhưng Lam Nguyệt không biết như thế nào hấp thụ được.
"Làm thế nào hấp thụ a? Rõ ràng tại trước mặt, ta cũng làm theo đúng hướng dẫn, tại sao không hấp thụ được linh khí?"
"Bởi vì ngươi chưa khai linh mạch"
Bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp vang lên, Lam Nguyệt giật mình, vội vàng cảnh giác, lạnh giọng quát:
"Ai!!"
"Ngươi có thể gọi ta là Quân Vô Nhai"
"Ngươi gọi cái gì liên quan gì đến ta? Cút ra đây!"
Lam Nguyệt lạnh lùng mở miệng, giọng nói này làm nàng cảm thấy không an toàn, bởi vì nàng không cảm nhận được bất kì khí tức nào cả!
"Hahaha..... Tiểu nha đầu, ngươi muốn thấy cũng được a, ta cho ngươi thấy"
Lam Nguyệt bỗng thấy trước mặt mờ ảo, giống như bị bao phủ bởi sương mù, nàng như bị rơi xuống, vô định trôi nổi trong không gian.
Leng keng...
Không khí văng vẳng tiếng xiềng xích, sương mù như bị đánh tan, Lam Nguyệt nhìn thấy trước mắt một nhà tù màu đen khổng lồ, bên trong giam giữ một con thú, nàng chỉ nhìn thấy bóng ảnh màu đen mờ ảo, dường như là một con........ Chim khổng lồ!?
"Nông cạn, bản tôn là Phượng Hoàng cao quý, lại dám nói ta là loài thú tầm thường kia?"
Quân Vô Nhai như hiểu được Lam Nguyệt ý nghĩ, lần nữa lên tiếng, giọng nói có chút kiêu ngạo.
"Ngươi nhìn thấu suy nghĩ của ta!?"
Lam Nguyệt cũng không phản bác, nàng chỉ tò mò hỏi, hắn có thuật đọc tâm sao a?
"Hừ! Bởi vì ngươi quá xuẩn"
Quân Vô Nhai chỉ hừ nhẹ, nói.
Lam Nguyệt bĩu môi, quan sát xung quanh nói:
"Đây là đâu?"
"Phượng Linh Giới, viễn cổ thần khí, đây là một không gian thiên địa bên trong nó"
"Ồ? Nghĩa là một không gian sống khác?"
Lam Nguyệt có chút kinh hỉ, vậy chẳng phải nàng có một ách chủ bài bảo mệnh sao?
"Đại khái như vậy"
Quân Vô Nhai thanh âm lần nữa vang lên, dường như có chút ý cười.
"A! Thật tốt a!"
"...Đáng tiếc, ngươi hẳn không phải chủ nhân của không gian này"
Quân Vô Nhai không nhanh không chậm tạt cho Lam Nguyệt một gáo nước lạnh.
Lam Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi nói có sớm quá?"
Nàng hừ lạnh, lẩm bẩm nói:
"Không phải của ta lại nằm trong tay ta, hừ"
"Tuy ngươi không phải chủ nhân của Phượng Linh Giới không thể nhận truyền thừa của nó nhưng có thể tùy ý xuất nhập không gian này, đây cũng xem như hời cho ngươi rồi"
"Xem như cũng không tệ"
Lam Nguyệt thở dài nói.
"Đúng rồi, ngươi nói ta chưa khai linh mạch? Rõ ràng lúc 5 tuổi phải khai rồi chứ?"
Nàng nhanh chóng quay lại vấn đề ban đầu, dường như Quân Vô Nhai có thể giúp nàng a?
"Thể chất của ngươi không giống thường nhân, nào có dễ dàng như vậy"
"Thể chất của ta!?"
Lam Nguyệt nhíu mày, hình như Phượng Lam Nguyệt cũng không có biết cái này a?
"Thánh Linh Tiên Thể, ngươi mang huyết mạch của Cổ Thần, chỉ là trước đây ta chỉ cảm nhận được rất mờ nhạt nhưng hiện tại lại vô cùng mạnh mẽ, rốt cuộc là gì ta cũng không rõ"
Quân Vô Nhai trầm ngâm, hắn cũng không hiểu rõ chỗ này, ngược lại khí tức trên người Lam Nguyệt rất giống một người, hơn vạn năm qua hắn chưa từng quên quá...
Lam Nguyệt nắm tay căng thẳng, không biết có liên quan đến việc nàng trọng sinh hay không?
"Khụ, bỏ đi, ta thấy ngươi vẫn là nói cho ta cách khai linh mạch đi?"
Lam Nguyệt vội vàng chuyển đề tài.
"Không khó"
Quân Vô Nhai chậm rãi nói,
"Có hai cách giúp ngươi khai linh mạch"
"Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, nói thử, ngươi muốn ta làm gì?"
Lam Nguyệt ôm hai tay, hai mắt hơi nheo lại, biểu cảm đề phòng.
"Haha.. Nha đầu thông minh"
Quân Vô Nhai cười lớn, cũng không phản bác mà trực tiếp nói ra:
"Chỉ cần ngươi làm một việc, đưa ta thoát khỏi Phượng Linh Giới giam cầm"
"Ngươi không phải nói ta không phải chủ nhân của nó, như thế nào thả ngươi ra?"
Lam Nguyệt khẽ cau mày nói.
"Tuy ngươi không phải chủ nhân của nó nhưng ngươi với nó chắc hẳn có liên hệ, ngươi sẽ làm được"
Lam Nguyệt im lặng chóc lát, lại hỏi:
"Vậy,... Nếu ta làm không được"
"Ngươi sẽ làm được"
Quân Vô Nhai khẳng định nói.
"Được nếu ngươi tin tưởng như vậy, ta đồng ý. Đến lúc đó ta sẽ dốc toàn lực"
Lam Nguyệt gật đầu, giọng mang theo nghiêm túc. Vụ làm ăn này nàng không lỗ, có thể làm.
"Tốt"
Quân Vô Nhai cười một tiếng, Phượng Lam Nguyệt này cùng "nàng" dường như có quan hệ nào đó, hắn biết "nàng" đã không còn, vĩnh viễn cũng sẽ không sống lại, nhưng... Tâm vẫn còn chút hy vọng.
"Cách thứ nhất chỉ cần ba loại dược thảo. Quả Vô Giá Trị, Truy Tinh Thảo, Huyết Sắc Tử Tinh Liên"
Nghe Quân Vô Nhai nói, Lam Nguyệt có chút hồ đồ, này đó cả nàng cùng Phượng Lam Nguyệt chưa từng nghe a!
Mà hình như đều không phải vật phàm!
"Chậc.."
Lam Nguyệt không khỏi tặc lưỡi, nàng hiện tại chính là người nghèo a! Đi đâu tìm???
"Tuy nhiên hiệu quả cũng không phải tốt lắm"
Quân Vô Nhai không nhanh không chậm phán một câu. Lam Nguyệt nghe xong kém chút phun một búng máu.
WTF!!! Đã khó tìm mà hiệu quả lại là không tốt lắm!!!!!
Mặt dù bên trong gào thét cỡ nào nhưng bên ngoài vẫn một mặt bình tĩnh vô cảm. Nàng nói:
"Vậy còn cách thứ hai!?"
"Cách hai rất đơn giản, không cần chuẩn bị dược liệu, hiệu quả rất tốt nhưng quá trình vô cùng thống khổ. Ngươi có thể chọn"
Quân Vô Nhai bình tình trả lời.
"Ta chọn cách hai"
Lam Nguyệt cơ hồ không hề đắng đo trả lời.
"Ngươi chắc chắn? Ta không lừa ngươi, quá trình vô cùng thống khổ"
Lam Nguyệt kiên định nói:
"Ta vẫn chọn cách thứ hai"
"Vì sao?"
Quân Vô Nhai hỏi, giọng có chút chờ mong.
"Không có vì sao. Ta chỉ quan tâm hiệu quả, không quan trọng quá trình."
Thống khổ? Nàng có thống khổ nào chưa từng trải qua? Nhưng quan trọng hơn hết là nàng nghèo a! Đi đâu tìm dược cao cấp như vậy a!! Cách thứ hai lại hiệu quả hơn, lưỡng toàn kì mỹ, tại sao không chọn.
Quân Vô Nhai trong lòng vô cùng hài lòng. Nha đầu nàng rất đáng mong chờ.
"Ngươi nói xem làm như thế nào a?"
Lam Nguyệt vội hỏi.
"Dùng Thiên hoả luyện hoá, khai thông linh mạch. Toàn bộ quá trình sẽ giống như nung chảy thân thể ngươi ra lần nữa tái tạo lại vậy"
Thiên hoả!!??
☘☘☘☘☘☘☘☘☘☘☘
❄❄❄
- -----------------
Lại xong rồi 1 chương mới!
Ta thấy các nàng quên rồi truyện của ta! Ta rất chăm chỉ mà! Vì vậy...
*Chớp chớp mắt*
Lăn lăn bán cái manh, cho xin tí sao
(⭐) cho ta thêm động lực đi các nàng...
(>//////<)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook