Nguyệt Lại Vân Sơ
-
Chương 21
Khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, mọi người đều không khỏi kinh hãi.
Trận pháp bị phá tan tành, khóa Thần thì nát vụn. Còn Phương Thanh người vấy máu ngồi giữa đống đổ nát đó, trông cô như đang khoác tấm lụa đỏ trên người. Ánh sáng xuyên qua khe hở trên mái nhà, chiếu lên người cô khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, trông vô cùng thê lương tiêu điều.
Tâm trí Lâm Xuyên bỗng trống rỗng, không biết nên làm như thế nào.
Lúc này, Thúy Đào cao giọng quát: “Yêu nữ! Quả nhiên là ngươi!” Nói xong, hắn rút bội kiếm ra, lập tức tấn công.
Phương Thanh thấy hắn vung kiếm tới, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng cũng có thể đoán ra chút ít. Cô không muốn ra tay, thầm nghĩ phải tránh đi, nhưng toàn thân đã không còn chút sức lực, nên không thể di chuyển như ý muốn. Nhìn kiếm phong càng lúc càng ép tới gần, dù cô có lãnh đạm đến đâu thì cũng bắt đầu lộ ra sự kinh hoảng.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, thì bỗng có người phi thân đến, rút kiếm cản lại Thúy Đào. Lưỡi kiếm chạm vào nhau, kéo ra âm thanh réo rắt.
Khi Phương Thanh thấy rõ người vừa cứu cô, thì niềm vui sướng bỗng tràn ngập trong ánh mắt. Cô nở nụ cười và vui mừng kêu lên: “Lâm Xuyên.”
Lâm Xuyên nghe thấy nàng gọi hắn, nhưng không đáp lại cô mà chỉ chuyên tâm đối phó người trước mặt. Hắn lấy kiếm cản lại kiếm phong của Thúy Đào, nói: “Chuyện chưa rõ ràng, ngươi không thể đả thương cô ấy.”
“Chuyện chưa rõ? Đã tận mắt nhìn thấy rồi còn có gì chưa rõ nữa? !” Thúy Đào tức giận nói, “Lâm Xuyên sư huynh, chuyện đã đến nước này rồi mà huynh còn che chở cho ả … Huynh thật sự là ma rồi!”
Thúy Đào nói xong, lại dùng lực hất kiếm phong của Lâm Xuyên ra, tiếp tục công kích. Lâm Xuyên cũng không nhượng bộ, nhưng khi giao thủ chỉ ra những chiêu phòng vệ làm lá chắn chống lại các đòn công kích từ Thúy Đào, mà không hề có ý muốn giành chiến thắng.
Đương nhiên tu vi Lâm Xuyên cao hơn Thúy Đào, cho nên chỉ qua một thời gian ngắn, Thúy Đào đã rơi xuống thế hạ phong. Tùng Yên lúc nãy còn khóc lóc hoảng loạn giờ thấy tình thế bất lợi thì lập tức rút kiếm xông lên trợ giúp Thúy Đào.
Nghi Huyên vội vàng mở miệng quát ngăn Tùng Yên cùng Thúy Đào lại, nhưng hai kẻ đó càng đánh càng hăng, làm sao còn nghe theo lời cô. Cô bực tức thở hắt ra, liếc Thương Hàn bên cạnh một cái, thấy hắn thờ ơ, cô càng bất mãn hơn. Nhìn tình huống diễn ra như vậy, cô cũng chẳng bận tâm về tôn ti vai vế nữa, lập tức tung người nhập trận, đáp xuống giữa trận chiến kịch liệt của ba người, quát: “Mau dừng tay!”
Lâm Xuyên thấy Nghi Huyên đến, thì thu kiếm lùi lại vài bước. Nhưng Thúy Đào cùng Tùng Yên lại không hề muốn thu tay lại, bọn hắn vừa thấy Lâm Xuyên thu chiêu thì lập tức thi triển chiêu thức, tấn công về phía Phương Thanh.
Lâm Xuyên cả kinh, xoay người chém ra một kiếm, đẩy lùi Tùng Yên. Nhưng Thúy Đào lại nhân cơ hội này, vượt qua người Lâm Xuyên, chĩa kiếm đâm thẳng vào mi tâm Phương Thanh. Lâm Xuyên quay người lại, nhưng không kịp ngăn cản. Giờ phút này, không còn thời gian để do dự nữa, hắn gọi bảo kính Uyên Rừng ra, quát: “Khai giải kính giới!”
Bảo kính nghe lệnh, lập tức vòng lên che chắn trước người Phương Thanh. Chiếc gương lóe sáng giống như tấm lá chắn vô cùng mạnh mẽ, đỡ lấy đòn tấn công của Thúy Đào. Thúy Đào sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi bị ánh sáng của chiếc gương hất văng ra sau. Hắn ngã thật mạnh xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi, rồi lập tức ngất đi.
Tùng Yên nhanh chân bước đến, nâng Thúy Đào dậy, vội vàng gọi hắn vài tiếng. Nhưng Thúy Đào vẫn không tỉnh lại, hắn bi phẫn quay ra trách Lâm Xuyên: “Chỉ vì một con yêu nữ mà ngươi lại có thể ra tay độc ác như thế!”
Lâm Xuyên cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, nội tâm lo sợ nghi hoặc đến cực điểm. Một khi khai giải kính giới, nếu Thúy Đào tấn công vào tấm lá chắn của gương, thì ít nhiều cũng có thương tổn, nhưng tuyệt đối không thể bị nghiêm trọng đến vậy… Chẳng lẽ, là vì lúc trước hắn bị trúng độc nên thần hồn chưa ổn định, không thể khống chế được lực?
Xung quanh đột nhiên yên lặng xuống, yên lặng đến nỗi làm cho người ta cảm thấy bất an. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, nóng như lửa thiêu. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nghi Huyên. Vẻ mặt Nghi Huyên cũng tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, thấy hắn nhìn cô, cô cũng không biết phải nói gì.
Việc đã đến nước này, hắn còn cầu được ai tin hắn, phải làm thế nào mọi người mới tin tưởng hắn? Trong lòng hắn cảm xúc lẫn lộn, khiến hắn không dám nhìn vẻ mặt của các đồng môn. Hắn hờ hững cúi đầu, rồi cuối cùng nhìn về phía Phương Thanh…
Cô vẫn ngồi giữa đống đổ nát đó, làn da tái nhợt, khiến cho vết máu đỏ thẫm càng thêm tươi đẹp. Nhìn cô trông thật suy yếu, ánh mắt đầy mỏi mệt. Hắn còn nhớ rõ trước lúc cô trở về cùng hắn đã từng nói, cô không cử động được. Tình huống này, lúc trước trong cốc Hủ Tức hắn cũng từng chứng kiến, cô sử dụng bảo kính Cửu Hoa cứu hắn xong thì kiệt sức ngã xuống đất. Cô không hề nói dối, cô thật sự không thể cử động được … Mà một người có muốn nhấc tay cũng không được thì làm sao có thể giết người được?
Nghĩ vậy tâm hắn cũng trấn định lại, đã không còn nửa phần do dự nữa. Hắn xoay người, đứng thẳng người, nói thật kiên định với mọi người: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi. Hôm qua là có yêu ma xâm nhập vào đả thương Dịch Tu cùng Hàm Xa sư đệ. Sau đó ta bị thương nặng và cô ấy đã cứu ta. Vì thế nên cô ấy bị hao hết khí lực, bây giờ không thể cử động được. Ta không biết vết máu trên người cô ấy là từ đâu mà đến, cũng không biết ai phá trận pháp cùng khóa Thần, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải là hung thủ!”
Hắn vừa mới dứt lời, thì Tùng Yên liền lên tiếng phản bác, “Rõ ràng ngươi cùng yêu nữ này là một giuộc! Lời ngươi nói ai có thể tin tưởng!” Hắn nói xong, đứng dậy, lập tức vung kiếm đánh Lâm Xuyên, quát mắng, “Tên phản đồ! Ta sẽ thay Thúy Đào báo thù!”
Lâm Xuyên thấy hắn xuất chiêu hung mãnh, không kịp nghĩ liền giương kiếm đối kháng. Nhưng ngay khi Lâm Xuyên vung kiếm tới gần thì thế kiếm của Tùng Yên bỗng biến hóa, mở đường để kiếm Lâm xuyên đâm tới. Lâm Xuyên cả kinh, nhưng không kịp thu kiếm mà đâm thẳng vào bả vai Tùng Yên. Tùng Yên hét thảm thiết một tiếng, nhanh chóng nhảy lùi lại. Máu tươi thấm ra, tí tách nhỏ xuống đất. Hắn ngã xuống đất, tay ôm lấy vết thương, rưng rưng căm tức nhìn Lâm Xuyên.
Đến lúc này, các đệ tử đang đứng một bên không thể kiềm chế được nữa, lập tức có mấy người tiến lên, định bắt giữ Lâm Xuyên.
Nghi Huyên thấy vậy thì luống cuống, chưa kịp phản ứng thì Thương Hàn đã mở miệng, lạnh lùng trách mắng: “Tất cả dừng tay!”
Mọi người đều dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Thương Hàn.
Tùng Yên không chờ Thương Hàn nói, mà rưng rưng nước mắt đi đến cạnh Thương Hàn, kéo tay áo hắn nói: “Sư phụ! Thỉnh ngài chủ trì công đạo, trừng trị tên phản đồ khi sư diệt tổ này!”
Lâm Xuyên nghe thấy câu này, trong lòng bắt đầu chấn động. Hắn đột nhiên hiểu ra, dùng lời nói khiêu khích, công kích lỗ mãng, thậm chí bị thương, tất cả đều là do Tùng Yên cùng Thúy Đào cố tình làm ra. Rõ ràng đây là một cái bẫy. Mà Thương Hàn thân là sư phụ của Tùng Yên cùng Thúy Đào, sao hắn lại không biết cho được. Đến tột cùng là vì thâm cừu đại hận ra sao, mà khiến hắn phải sử dụng thủ đoạn như vậy? !
Dù rất tức giận nhưng hắn vẫn cố nén không hành đọng hấp tấp. Hắn định mở miệng thì đột nhiên có một giọt nước từ trên xà nhà rơi xuống, nhỏ ngay xuống sau gáy hắn. Nhè nhẹ lành lạnh, cùng với một mùi hương thoang thoảng, chỉ chốc lát đã khuếch tán ra. Ngay tại một cái chớp mắt đó, ngực hắn bỗng nóng rực lên, như có cái gì đó đang cố gắng vẫy vùng lên.
Tất cả phát sinh quá nhanh, khiến hắn không kịp điều chỉnh nội tức, cả cơ thể giống như bị lửa thiêu. Trước mắt nhuộm mờ một màu đỏ tươi, làm nhòe đi cảnh vật xung quanh. Đau nhức đến tận xương cốt, vài miếng vảy đỏ như máu xuyên ra từ dưới da hắn, cứ như vậy lớp vảy đã phủ lên cánh tay cùng hai má hắn.
Một màn biến dị này, khiến ai ai cũng thấy kinh hoàng! Chỉ kịp nghe Tùng Yên mở miệng, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Quả nhiên hắn đã bị yêu nữ mê hoặc, ra nhập ma đạo! Hắn là yêu ma! ! !”
Một câu đó nhất thời khiến các đệ tử xao động. Trong hàng đệ tử đã có người rút kiếm, chuẩn bị tiến lên bắt giữ Lâm Xuyên. Dưới cục diện này, Nghi Huyên có muốn ngăn lại cũng không được.
Chuyện cứ theo đà đó mà phát triển, đã chẳng còn cần nhiều lời giải thích nữa. Lâm Xuyên thấy đồng môn rút kiếm lại gần, lòng cũng chẳng còn muốn tranh chấp thêm. Giờ phút này, chỉ còn một chuyện hắn có thể làm!
Hắn xoay người ôm lấy Phương Thanh, nhún người bay lên, phá vỡ nóc nhà, phi thân rời đi.
Mọi người thấy thế, không chờ Thương Hàn cùng Nghi Huyên ra lệnh, mà lập tức la ó đuổi theo. Lòng Nghi Huyên tràn đầy lo lắng, vội vàng đuổi theo, lo sợ có việc xấu xảy ra.
Mọi người vừa đi, thì Thúy Đào vốn đang bị thương nặng bất tỉnh đã chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Thương Hàn. Tùng Yên thấy hắn đi đến, hai người nhìn nhau cười vô cùng giảo hoạt. Nhưng thần sắc Thương Hàn vẫn lạnh lùng như trước, không nói năng, cũng không cử động.
Lúc này, một tiếng cười lẳng lơ vang lên, hoa tươi tràn ra từ những kẽ nứt trên xà nhà, nháy mắt đã biến thành một nữ tử xinh đẹp. Cô ta nhanh chóng đáp xuống, nở nụ cười dịu dàng nói: “Thế nào? Màn kịch này, ta diễn tốt không?”
Thương Hàn liếc nhìn nữ tử một cái, hờ hững không nói gì.
Nữ tử thấy hắn tỏ thái độ như thế, thì mày nhíu lại nói: “Thương Hàn Đàn Chủ, sự việc còn chưa xong đâu. Tuy rằng kế này thành công, nhưng như chính lời ngươi nói, người của Dịch Thuỷ đình không phải là những kẻ ngốc. Chỉ sợ sau này sẽ lộ ra sơ hở. Theo ta, chi bằng giết Lâm Xuyên cùng Nghi Huyên, như vậy không phải lo lắng nữa.”
Thương Hàn nhíu mày, nói: “Phương Thanh đã rời đi rồi, cần gì phải làm việc thừa.”
Nữ tử cười khẽ, nói: “Chung quy cũng là đồng môn, nên không hạ thủ được sao? Thôi được, nể tình quen biết, ta làm hộ ngươi…” Nữ tử nói xong, thân mình thoáng một cái bỗng nhiên biến mất, chỉ còn vài đóa hoa rơi xuống khoảng không, tà tà bay xuống.
…
Lâm Xuyên ôm Phương Thanh ngự phong bay đi, hắn không chần chừ mà bay thẳng về phía Cốc Hủ Tức. Nói đến cũng lạ, tuy ma chủng đang khuấy động trong thân thể làm hắn đau đớn vô cùng, nhưng lúc này đây, có một luồng sức mạnh kì lạ cũng bắt đầu khởi động theo ma chủng, lan ra toàn thân, khiến thân thể hắn nhẹ nhàng vô cùng. Chỉ trong một thời gian ngắn, đã bỏ xa những người đang đuổi theo sau.
Bây giờ, chuyện hắn “Phản bội” đã thành kết cục đã định. Nhưng hắn biết rất rõ, nếu không làm như vậy, thì cô ấy sẽ phải chết. Kỳ thật, cần gì lấy cái chết của Dịch Tu cùng Hàm Xa làm cớ? Cho dù cô ấy thật sự trong sạch, nhưng thân là ma vật, Dịch Thuỷ đình há có thể để cô ấy sống. Đáng lẽ hắn nên thả cô ấy đi từ đầu…
Hắn nghĩ đến đây, cánh tay đang ôm cô càng chặt hơn.
Người trong lòng gầy yếu mỏng manh như vậy, giờ đây làn da lạnh lẽo của cô lại giúp cho cho hắn cảm thấy thoải mái, khiến lòng hắn nảy sinh sự cảm thông. Hắn biết, cho dù cô là ma vật, thì hắn cũng không thể ra tay làm tổn thương cô. Cô đã chết một lần rồi, hắn sao có thể để cho chuyện này diễn ra một lần nữa?
Phương Thanh phát hiện vòng tay hắn đang dần siết chặt lại, thì thản nhiên cười, vươn tay ôm chặt hắn thêm một chút. Trong lòng vui sướng không thôi. Cô chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ vì cô mà đối địch với đồng môn, nhưng hắn đã thật sự làm như vậy. Không cần quan hệ nào khác, chỉ cần sự tin tưởng này cũng đủ để cô cảm động.
Một lát sau, hai người đã bay tới trước cốc Hủ Tức. Hắn phi thân đáp xuống đất, định buông cô ra. Nhưng cô vẫn quyến luyến ôm chặt lấy hắn, chẳng muốn buông ra.
Hắn quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng cầm tay cô kéo ra, dịu dàng nói: “Cô về nhà đi. Trở về đi.”
Cô nhìn hắn, lòng nghi hoặc hỏi: “Chàng không đi cùng ta sao?”
Hắn lắc lắc đầu, không nói.
“Vì sao?” Cô bỗng khẩn trương, kéo lấy cánh tay hắn, “Chẳng lẽ chàng còn định quay về? Bọn họ sẽ giết chàng đó!”
“Bọn họ sẽ không giết ta.” Lâm Xuyên nói. Bàn tay cô thật lạnh lẽo, làm cho hắn khẽ thở dài một tiếng. Hắn nâng tay, giúp cô chỉnh lại quần áo, buộc chặt vạt áo.
Phương Thanh cau chặt mày, nói: “Ta và chàng cùng nhau trở về!”
Lâm Xuyên lắc lắc đầu, nói: “Vào cốc đi… Ta không biết trước kia cô đã làm những việc gì, nhưng kể từ lần đầu ta gặp cô, cô chưa từng hại ai. Cô vô tội.” Hắn ngừng một chút, rồi dịu dàng nói, “… Cô đã cứu ta mấy lần, ta nên báo ân từ sớm mới phải. Cho nên, cô vào cốc đi.”
“Ta và chàng cùng nhau trở về.”Cô không đáp ứng, lại lập lại một lần nữa.
Hắn vẫn lắc đầu như trước. Lâm Xuyên thấy cô còn định nói thêm lần thứ ba, thì nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Ta không thể nhìn cô chết thêm một lần nữa…”
Một giây đó, ánh mắt của hắn sâu thẳm mà dịu dàng vô cùng, khiến cô hơi thất thần không nói nên lời muốn nói, chỉ ngây ngẩn nhìn hắn.
“Nếu không phải vì cứu ta, cô sẽ không rơi vào khốn cảnh như bây giờ…” Lâm Xuyên nói.
Phương Thanh nghe vậy, lập tức ngắt lời hắn, nói: “Ta bằng lòng làm vậy mà.”
Lâm Xuyên cười yếu ớt, nói với cô: “Cô biết không, sư phụ ta cũng vì cứu ta mà chết. Khi ta còn bé đã bị cấy ma chủng vào người, nhưng không thể hấp thụ nên Người đã hút ma khí giúp ta, cứu lấy tính mạng của ta. Và cũng vì việc này, người bị kiệt sức mà chết.” Nỗi đau dần dần tràn ngập trong đôi mắt của hắn, tiếng nói càng lúc càng yếu đi, gần như thì thào, “… Là ta hại chết người.”
Phương Thanh nghe hắn nói thế thì nghiêm túc nói: “Cô ấy đã quyết tâm cứu chàng như vậy, chắc chắn cũng là cam tâm tình nguyện mà làm.”
“Ừ.” Lâm Xuyên gật đầu, “Người đã cứu ta, nhưng chưa từng nói sự thật cho ta biết. Đúng vậy, hơn hai mươi năm đó, ta sống thanh thản không chút lo lắng. Mãi cho đến khi người chết, ta mới biết tất cả sự thật. Nhưng ta còn chưa kịp báo đáp thì đã sinh tử cách xa người.”
Phương Thanh không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lẳng lặng nghe hắn nói.
“Sáu năm qua, ta không dám nghĩ đến người. Chỉ sợ một khi nghĩ đến người, thì sẽ đau buồn áy náy đến mức hận không thể lập tức chết đi. Mãi cho đến khi, ta gặp được cô…” Lâm Xuyên nói đến đấy, trên mặt hiện lên ý cười, “Nếu không nhờ cô, có lẽ đến vĩnh viễn ta cũng phát hiện ra…”
Sau đó là một hồi lặng im, hắn ngừng lại, dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc. Cuối cùng, hắn thả lỏng người, giọng nói vô cùng phẳng lặng bình yên: “Lòng ta đối với sư phụ, đã vượt qua tình thầy trò… Ta yêu người.”
Phương Thanh thoáng chấn động, cũng không biết vì sao bản thân bỗng thấy kinh hoảng.
“Khi nhìn thấy cô, ta mới phát hiện. Thì ra, mọi cảm xúc của ta lại dễ dàng bị tác động đến vậy. Thì ra cho tới bây giờ ta cũng không thể từ chối người. Thì ra ngay từ đầu, tất cả mọi việc ta làm, đều là vì người…” Lâm Xuyên nói, “Lúc này ta mới biết, ta thống khổ trong suốt sáu năm, đều không phải là vì là buồn phiền áy náy. Mà là vì, ta đã mất đi người yêu dấu…”
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, nói: “Khi cô nói thích ta, ta thật sự rất bối rối. Có một số việc, ta không bao giờ muốn nghĩ đến. Nhưng nếu muốn, thì sẽ vẫn nghĩ… Thật ra ngay từ lần đầu khi nhìn thấy cô, ta đã nghĩ, nếu cô thật sự là sư phụ của ta, thì thật tốt…” Hắn nói xong, cười buồn bã, “Nhưng cô không phải, vĩnh viễn cũng không phải. Lòng của ta, mãi mãi chỉ có sư phụ của ta. Ta sống, nhưng tâm đã chết theo người… Sự ưu ái của cô nương, xin thứ ta cô phụ.”
Phương Thanh nghe xong, lòng đau khổ không thể kiềm nén, nước mắt nhòa tầm mắt, lăn trên hai má cô .
Lâm Xuyên thấy cô khóc, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói: “Sau này, cô nhất định sẽ gặp được một nam tử mà mình thực sự yêu thương. Đừng vì ta mà làm tổn thương bản thân.” Hắn nói xong, đứng dậy định đi.
“Không được!” Phương Thanh lập tức đứng lên, ôm lấy hắn, khóc nói, “Ta mặc kệ trong tâm của chàng là ai ! Không cho phép trở về!”
Lâm Xuyên nhẹ nhàng kéo tay cô ra, cười nói: “Dịch Thuỷ đình là sư môn của ta, cũng là nhà của ta, là nơi duy nhất mà ta có thể trở về. Nếu sư môn thật sự xác định ta là yêu ma, thì ta còn ngại gì phải chết?” Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xôi, mang theo thống khổ nhớ nhung “Nếu cố gắng… Có khi được an táng bên cạnh người…”
Phương Thanh nghe tới đấy, cố nén khóc. Cô lùi lại vài bước, nhìn hắn nói: “Chàng nhất định phải trở về sao?”
“Đúng.” Hắn trả lời.
“Được.” Cô nâng tay lên, gọi bảo kính Cửu Hoa, niệm thuật, “Không minh kính giới!”
Chiếc gương lập tức biến thành khổng lồ, chiếu ra ánh sáng huyền ảo hóa ra hình dạng như một cái lồng úp xuống. Thân gương xoay tròn, khiến ánh sáng bao trùm, hút hai người vào một khoảng không trắng xóa hoàn toàn bị ngăn cách với xung quang.
“Cô làm gì vậy?” Lâm Xuyên kinh hãi, nhíu mày hỏi.
Phương Thanh nâng tay lên, lau khô nước mắt trên mặt, nói với hắn: “Nếu muốn thoát ra khỏi Không Minh Kính Giới, thì chỉ có thể giết chết người thi triển thuật. Nếu bây giờ chàng muốn đi, thì giết ta đi.”
Trận pháp bị phá tan tành, khóa Thần thì nát vụn. Còn Phương Thanh người vấy máu ngồi giữa đống đổ nát đó, trông cô như đang khoác tấm lụa đỏ trên người. Ánh sáng xuyên qua khe hở trên mái nhà, chiếu lên người cô khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, trông vô cùng thê lương tiêu điều.
Tâm trí Lâm Xuyên bỗng trống rỗng, không biết nên làm như thế nào.
Lúc này, Thúy Đào cao giọng quát: “Yêu nữ! Quả nhiên là ngươi!” Nói xong, hắn rút bội kiếm ra, lập tức tấn công.
Phương Thanh thấy hắn vung kiếm tới, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng cũng có thể đoán ra chút ít. Cô không muốn ra tay, thầm nghĩ phải tránh đi, nhưng toàn thân đã không còn chút sức lực, nên không thể di chuyển như ý muốn. Nhìn kiếm phong càng lúc càng ép tới gần, dù cô có lãnh đạm đến đâu thì cũng bắt đầu lộ ra sự kinh hoảng.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, thì bỗng có người phi thân đến, rút kiếm cản lại Thúy Đào. Lưỡi kiếm chạm vào nhau, kéo ra âm thanh réo rắt.
Khi Phương Thanh thấy rõ người vừa cứu cô, thì niềm vui sướng bỗng tràn ngập trong ánh mắt. Cô nở nụ cười và vui mừng kêu lên: “Lâm Xuyên.”
Lâm Xuyên nghe thấy nàng gọi hắn, nhưng không đáp lại cô mà chỉ chuyên tâm đối phó người trước mặt. Hắn lấy kiếm cản lại kiếm phong của Thúy Đào, nói: “Chuyện chưa rõ ràng, ngươi không thể đả thương cô ấy.”
“Chuyện chưa rõ? Đã tận mắt nhìn thấy rồi còn có gì chưa rõ nữa? !” Thúy Đào tức giận nói, “Lâm Xuyên sư huynh, chuyện đã đến nước này rồi mà huynh còn che chở cho ả … Huynh thật sự là ma rồi!”
Thúy Đào nói xong, lại dùng lực hất kiếm phong của Lâm Xuyên ra, tiếp tục công kích. Lâm Xuyên cũng không nhượng bộ, nhưng khi giao thủ chỉ ra những chiêu phòng vệ làm lá chắn chống lại các đòn công kích từ Thúy Đào, mà không hề có ý muốn giành chiến thắng.
Đương nhiên tu vi Lâm Xuyên cao hơn Thúy Đào, cho nên chỉ qua một thời gian ngắn, Thúy Đào đã rơi xuống thế hạ phong. Tùng Yên lúc nãy còn khóc lóc hoảng loạn giờ thấy tình thế bất lợi thì lập tức rút kiếm xông lên trợ giúp Thúy Đào.
Nghi Huyên vội vàng mở miệng quát ngăn Tùng Yên cùng Thúy Đào lại, nhưng hai kẻ đó càng đánh càng hăng, làm sao còn nghe theo lời cô. Cô bực tức thở hắt ra, liếc Thương Hàn bên cạnh một cái, thấy hắn thờ ơ, cô càng bất mãn hơn. Nhìn tình huống diễn ra như vậy, cô cũng chẳng bận tâm về tôn ti vai vế nữa, lập tức tung người nhập trận, đáp xuống giữa trận chiến kịch liệt của ba người, quát: “Mau dừng tay!”
Lâm Xuyên thấy Nghi Huyên đến, thì thu kiếm lùi lại vài bước. Nhưng Thúy Đào cùng Tùng Yên lại không hề muốn thu tay lại, bọn hắn vừa thấy Lâm Xuyên thu chiêu thì lập tức thi triển chiêu thức, tấn công về phía Phương Thanh.
Lâm Xuyên cả kinh, xoay người chém ra một kiếm, đẩy lùi Tùng Yên. Nhưng Thúy Đào lại nhân cơ hội này, vượt qua người Lâm Xuyên, chĩa kiếm đâm thẳng vào mi tâm Phương Thanh. Lâm Xuyên quay người lại, nhưng không kịp ngăn cản. Giờ phút này, không còn thời gian để do dự nữa, hắn gọi bảo kính Uyên Rừng ra, quát: “Khai giải kính giới!”
Bảo kính nghe lệnh, lập tức vòng lên che chắn trước người Phương Thanh. Chiếc gương lóe sáng giống như tấm lá chắn vô cùng mạnh mẽ, đỡ lấy đòn tấn công của Thúy Đào. Thúy Đào sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi bị ánh sáng của chiếc gương hất văng ra sau. Hắn ngã thật mạnh xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi, rồi lập tức ngất đi.
Tùng Yên nhanh chân bước đến, nâng Thúy Đào dậy, vội vàng gọi hắn vài tiếng. Nhưng Thúy Đào vẫn không tỉnh lại, hắn bi phẫn quay ra trách Lâm Xuyên: “Chỉ vì một con yêu nữ mà ngươi lại có thể ra tay độc ác như thế!”
Lâm Xuyên cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, nội tâm lo sợ nghi hoặc đến cực điểm. Một khi khai giải kính giới, nếu Thúy Đào tấn công vào tấm lá chắn của gương, thì ít nhiều cũng có thương tổn, nhưng tuyệt đối không thể bị nghiêm trọng đến vậy… Chẳng lẽ, là vì lúc trước hắn bị trúng độc nên thần hồn chưa ổn định, không thể khống chế được lực?
Xung quanh đột nhiên yên lặng xuống, yên lặng đến nỗi làm cho người ta cảm thấy bất an. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, nóng như lửa thiêu. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nghi Huyên. Vẻ mặt Nghi Huyên cũng tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, thấy hắn nhìn cô, cô cũng không biết phải nói gì.
Việc đã đến nước này, hắn còn cầu được ai tin hắn, phải làm thế nào mọi người mới tin tưởng hắn? Trong lòng hắn cảm xúc lẫn lộn, khiến hắn không dám nhìn vẻ mặt của các đồng môn. Hắn hờ hững cúi đầu, rồi cuối cùng nhìn về phía Phương Thanh…
Cô vẫn ngồi giữa đống đổ nát đó, làn da tái nhợt, khiến cho vết máu đỏ thẫm càng thêm tươi đẹp. Nhìn cô trông thật suy yếu, ánh mắt đầy mỏi mệt. Hắn còn nhớ rõ trước lúc cô trở về cùng hắn đã từng nói, cô không cử động được. Tình huống này, lúc trước trong cốc Hủ Tức hắn cũng từng chứng kiến, cô sử dụng bảo kính Cửu Hoa cứu hắn xong thì kiệt sức ngã xuống đất. Cô không hề nói dối, cô thật sự không thể cử động được … Mà một người có muốn nhấc tay cũng không được thì làm sao có thể giết người được?
Nghĩ vậy tâm hắn cũng trấn định lại, đã không còn nửa phần do dự nữa. Hắn xoay người, đứng thẳng người, nói thật kiên định với mọi người: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi. Hôm qua là có yêu ma xâm nhập vào đả thương Dịch Tu cùng Hàm Xa sư đệ. Sau đó ta bị thương nặng và cô ấy đã cứu ta. Vì thế nên cô ấy bị hao hết khí lực, bây giờ không thể cử động được. Ta không biết vết máu trên người cô ấy là từ đâu mà đến, cũng không biết ai phá trận pháp cùng khóa Thần, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải là hung thủ!”
Hắn vừa mới dứt lời, thì Tùng Yên liền lên tiếng phản bác, “Rõ ràng ngươi cùng yêu nữ này là một giuộc! Lời ngươi nói ai có thể tin tưởng!” Hắn nói xong, đứng dậy, lập tức vung kiếm đánh Lâm Xuyên, quát mắng, “Tên phản đồ! Ta sẽ thay Thúy Đào báo thù!”
Lâm Xuyên thấy hắn xuất chiêu hung mãnh, không kịp nghĩ liền giương kiếm đối kháng. Nhưng ngay khi Lâm Xuyên vung kiếm tới gần thì thế kiếm của Tùng Yên bỗng biến hóa, mở đường để kiếm Lâm xuyên đâm tới. Lâm Xuyên cả kinh, nhưng không kịp thu kiếm mà đâm thẳng vào bả vai Tùng Yên. Tùng Yên hét thảm thiết một tiếng, nhanh chóng nhảy lùi lại. Máu tươi thấm ra, tí tách nhỏ xuống đất. Hắn ngã xuống đất, tay ôm lấy vết thương, rưng rưng căm tức nhìn Lâm Xuyên.
Đến lúc này, các đệ tử đang đứng một bên không thể kiềm chế được nữa, lập tức có mấy người tiến lên, định bắt giữ Lâm Xuyên.
Nghi Huyên thấy vậy thì luống cuống, chưa kịp phản ứng thì Thương Hàn đã mở miệng, lạnh lùng trách mắng: “Tất cả dừng tay!”
Mọi người đều dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Thương Hàn.
Tùng Yên không chờ Thương Hàn nói, mà rưng rưng nước mắt đi đến cạnh Thương Hàn, kéo tay áo hắn nói: “Sư phụ! Thỉnh ngài chủ trì công đạo, trừng trị tên phản đồ khi sư diệt tổ này!”
Lâm Xuyên nghe thấy câu này, trong lòng bắt đầu chấn động. Hắn đột nhiên hiểu ra, dùng lời nói khiêu khích, công kích lỗ mãng, thậm chí bị thương, tất cả đều là do Tùng Yên cùng Thúy Đào cố tình làm ra. Rõ ràng đây là một cái bẫy. Mà Thương Hàn thân là sư phụ của Tùng Yên cùng Thúy Đào, sao hắn lại không biết cho được. Đến tột cùng là vì thâm cừu đại hận ra sao, mà khiến hắn phải sử dụng thủ đoạn như vậy? !
Dù rất tức giận nhưng hắn vẫn cố nén không hành đọng hấp tấp. Hắn định mở miệng thì đột nhiên có một giọt nước từ trên xà nhà rơi xuống, nhỏ ngay xuống sau gáy hắn. Nhè nhẹ lành lạnh, cùng với một mùi hương thoang thoảng, chỉ chốc lát đã khuếch tán ra. Ngay tại một cái chớp mắt đó, ngực hắn bỗng nóng rực lên, như có cái gì đó đang cố gắng vẫy vùng lên.
Tất cả phát sinh quá nhanh, khiến hắn không kịp điều chỉnh nội tức, cả cơ thể giống như bị lửa thiêu. Trước mắt nhuộm mờ một màu đỏ tươi, làm nhòe đi cảnh vật xung quanh. Đau nhức đến tận xương cốt, vài miếng vảy đỏ như máu xuyên ra từ dưới da hắn, cứ như vậy lớp vảy đã phủ lên cánh tay cùng hai má hắn.
Một màn biến dị này, khiến ai ai cũng thấy kinh hoàng! Chỉ kịp nghe Tùng Yên mở miệng, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Quả nhiên hắn đã bị yêu nữ mê hoặc, ra nhập ma đạo! Hắn là yêu ma! ! !”
Một câu đó nhất thời khiến các đệ tử xao động. Trong hàng đệ tử đã có người rút kiếm, chuẩn bị tiến lên bắt giữ Lâm Xuyên. Dưới cục diện này, Nghi Huyên có muốn ngăn lại cũng không được.
Chuyện cứ theo đà đó mà phát triển, đã chẳng còn cần nhiều lời giải thích nữa. Lâm Xuyên thấy đồng môn rút kiếm lại gần, lòng cũng chẳng còn muốn tranh chấp thêm. Giờ phút này, chỉ còn một chuyện hắn có thể làm!
Hắn xoay người ôm lấy Phương Thanh, nhún người bay lên, phá vỡ nóc nhà, phi thân rời đi.
Mọi người thấy thế, không chờ Thương Hàn cùng Nghi Huyên ra lệnh, mà lập tức la ó đuổi theo. Lòng Nghi Huyên tràn đầy lo lắng, vội vàng đuổi theo, lo sợ có việc xấu xảy ra.
Mọi người vừa đi, thì Thúy Đào vốn đang bị thương nặng bất tỉnh đã chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Thương Hàn. Tùng Yên thấy hắn đi đến, hai người nhìn nhau cười vô cùng giảo hoạt. Nhưng thần sắc Thương Hàn vẫn lạnh lùng như trước, không nói năng, cũng không cử động.
Lúc này, một tiếng cười lẳng lơ vang lên, hoa tươi tràn ra từ những kẽ nứt trên xà nhà, nháy mắt đã biến thành một nữ tử xinh đẹp. Cô ta nhanh chóng đáp xuống, nở nụ cười dịu dàng nói: “Thế nào? Màn kịch này, ta diễn tốt không?”
Thương Hàn liếc nhìn nữ tử một cái, hờ hững không nói gì.
Nữ tử thấy hắn tỏ thái độ như thế, thì mày nhíu lại nói: “Thương Hàn Đàn Chủ, sự việc còn chưa xong đâu. Tuy rằng kế này thành công, nhưng như chính lời ngươi nói, người của Dịch Thuỷ đình không phải là những kẻ ngốc. Chỉ sợ sau này sẽ lộ ra sơ hở. Theo ta, chi bằng giết Lâm Xuyên cùng Nghi Huyên, như vậy không phải lo lắng nữa.”
Thương Hàn nhíu mày, nói: “Phương Thanh đã rời đi rồi, cần gì phải làm việc thừa.”
Nữ tử cười khẽ, nói: “Chung quy cũng là đồng môn, nên không hạ thủ được sao? Thôi được, nể tình quen biết, ta làm hộ ngươi…” Nữ tử nói xong, thân mình thoáng một cái bỗng nhiên biến mất, chỉ còn vài đóa hoa rơi xuống khoảng không, tà tà bay xuống.
…
Lâm Xuyên ôm Phương Thanh ngự phong bay đi, hắn không chần chừ mà bay thẳng về phía Cốc Hủ Tức. Nói đến cũng lạ, tuy ma chủng đang khuấy động trong thân thể làm hắn đau đớn vô cùng, nhưng lúc này đây, có một luồng sức mạnh kì lạ cũng bắt đầu khởi động theo ma chủng, lan ra toàn thân, khiến thân thể hắn nhẹ nhàng vô cùng. Chỉ trong một thời gian ngắn, đã bỏ xa những người đang đuổi theo sau.
Bây giờ, chuyện hắn “Phản bội” đã thành kết cục đã định. Nhưng hắn biết rất rõ, nếu không làm như vậy, thì cô ấy sẽ phải chết. Kỳ thật, cần gì lấy cái chết của Dịch Tu cùng Hàm Xa làm cớ? Cho dù cô ấy thật sự trong sạch, nhưng thân là ma vật, Dịch Thuỷ đình há có thể để cô ấy sống. Đáng lẽ hắn nên thả cô ấy đi từ đầu…
Hắn nghĩ đến đây, cánh tay đang ôm cô càng chặt hơn.
Người trong lòng gầy yếu mỏng manh như vậy, giờ đây làn da lạnh lẽo của cô lại giúp cho cho hắn cảm thấy thoải mái, khiến lòng hắn nảy sinh sự cảm thông. Hắn biết, cho dù cô là ma vật, thì hắn cũng không thể ra tay làm tổn thương cô. Cô đã chết một lần rồi, hắn sao có thể để cho chuyện này diễn ra một lần nữa?
Phương Thanh phát hiện vòng tay hắn đang dần siết chặt lại, thì thản nhiên cười, vươn tay ôm chặt hắn thêm một chút. Trong lòng vui sướng không thôi. Cô chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ vì cô mà đối địch với đồng môn, nhưng hắn đã thật sự làm như vậy. Không cần quan hệ nào khác, chỉ cần sự tin tưởng này cũng đủ để cô cảm động.
Một lát sau, hai người đã bay tới trước cốc Hủ Tức. Hắn phi thân đáp xuống đất, định buông cô ra. Nhưng cô vẫn quyến luyến ôm chặt lấy hắn, chẳng muốn buông ra.
Hắn quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng cầm tay cô kéo ra, dịu dàng nói: “Cô về nhà đi. Trở về đi.”
Cô nhìn hắn, lòng nghi hoặc hỏi: “Chàng không đi cùng ta sao?”
Hắn lắc lắc đầu, không nói.
“Vì sao?” Cô bỗng khẩn trương, kéo lấy cánh tay hắn, “Chẳng lẽ chàng còn định quay về? Bọn họ sẽ giết chàng đó!”
“Bọn họ sẽ không giết ta.” Lâm Xuyên nói. Bàn tay cô thật lạnh lẽo, làm cho hắn khẽ thở dài một tiếng. Hắn nâng tay, giúp cô chỉnh lại quần áo, buộc chặt vạt áo.
Phương Thanh cau chặt mày, nói: “Ta và chàng cùng nhau trở về!”
Lâm Xuyên lắc lắc đầu, nói: “Vào cốc đi… Ta không biết trước kia cô đã làm những việc gì, nhưng kể từ lần đầu ta gặp cô, cô chưa từng hại ai. Cô vô tội.” Hắn ngừng một chút, rồi dịu dàng nói, “… Cô đã cứu ta mấy lần, ta nên báo ân từ sớm mới phải. Cho nên, cô vào cốc đi.”
“Ta và chàng cùng nhau trở về.”Cô không đáp ứng, lại lập lại một lần nữa.
Hắn vẫn lắc đầu như trước. Lâm Xuyên thấy cô còn định nói thêm lần thứ ba, thì nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Ta không thể nhìn cô chết thêm một lần nữa…”
Một giây đó, ánh mắt của hắn sâu thẳm mà dịu dàng vô cùng, khiến cô hơi thất thần không nói nên lời muốn nói, chỉ ngây ngẩn nhìn hắn.
“Nếu không phải vì cứu ta, cô sẽ không rơi vào khốn cảnh như bây giờ…” Lâm Xuyên nói.
Phương Thanh nghe vậy, lập tức ngắt lời hắn, nói: “Ta bằng lòng làm vậy mà.”
Lâm Xuyên cười yếu ớt, nói với cô: “Cô biết không, sư phụ ta cũng vì cứu ta mà chết. Khi ta còn bé đã bị cấy ma chủng vào người, nhưng không thể hấp thụ nên Người đã hút ma khí giúp ta, cứu lấy tính mạng của ta. Và cũng vì việc này, người bị kiệt sức mà chết.” Nỗi đau dần dần tràn ngập trong đôi mắt của hắn, tiếng nói càng lúc càng yếu đi, gần như thì thào, “… Là ta hại chết người.”
Phương Thanh nghe hắn nói thế thì nghiêm túc nói: “Cô ấy đã quyết tâm cứu chàng như vậy, chắc chắn cũng là cam tâm tình nguyện mà làm.”
“Ừ.” Lâm Xuyên gật đầu, “Người đã cứu ta, nhưng chưa từng nói sự thật cho ta biết. Đúng vậy, hơn hai mươi năm đó, ta sống thanh thản không chút lo lắng. Mãi cho đến khi người chết, ta mới biết tất cả sự thật. Nhưng ta còn chưa kịp báo đáp thì đã sinh tử cách xa người.”
Phương Thanh không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lẳng lặng nghe hắn nói.
“Sáu năm qua, ta không dám nghĩ đến người. Chỉ sợ một khi nghĩ đến người, thì sẽ đau buồn áy náy đến mức hận không thể lập tức chết đi. Mãi cho đến khi, ta gặp được cô…” Lâm Xuyên nói đến đấy, trên mặt hiện lên ý cười, “Nếu không nhờ cô, có lẽ đến vĩnh viễn ta cũng phát hiện ra…”
Sau đó là một hồi lặng im, hắn ngừng lại, dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc. Cuối cùng, hắn thả lỏng người, giọng nói vô cùng phẳng lặng bình yên: “Lòng ta đối với sư phụ, đã vượt qua tình thầy trò… Ta yêu người.”
Phương Thanh thoáng chấn động, cũng không biết vì sao bản thân bỗng thấy kinh hoảng.
“Khi nhìn thấy cô, ta mới phát hiện. Thì ra, mọi cảm xúc của ta lại dễ dàng bị tác động đến vậy. Thì ra cho tới bây giờ ta cũng không thể từ chối người. Thì ra ngay từ đầu, tất cả mọi việc ta làm, đều là vì người…” Lâm Xuyên nói, “Lúc này ta mới biết, ta thống khổ trong suốt sáu năm, đều không phải là vì là buồn phiền áy náy. Mà là vì, ta đã mất đi người yêu dấu…”
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, nói: “Khi cô nói thích ta, ta thật sự rất bối rối. Có một số việc, ta không bao giờ muốn nghĩ đến. Nhưng nếu muốn, thì sẽ vẫn nghĩ… Thật ra ngay từ lần đầu khi nhìn thấy cô, ta đã nghĩ, nếu cô thật sự là sư phụ của ta, thì thật tốt…” Hắn nói xong, cười buồn bã, “Nhưng cô không phải, vĩnh viễn cũng không phải. Lòng của ta, mãi mãi chỉ có sư phụ của ta. Ta sống, nhưng tâm đã chết theo người… Sự ưu ái của cô nương, xin thứ ta cô phụ.”
Phương Thanh nghe xong, lòng đau khổ không thể kiềm nén, nước mắt nhòa tầm mắt, lăn trên hai má cô .
Lâm Xuyên thấy cô khóc, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói: “Sau này, cô nhất định sẽ gặp được một nam tử mà mình thực sự yêu thương. Đừng vì ta mà làm tổn thương bản thân.” Hắn nói xong, đứng dậy định đi.
“Không được!” Phương Thanh lập tức đứng lên, ôm lấy hắn, khóc nói, “Ta mặc kệ trong tâm của chàng là ai ! Không cho phép trở về!”
Lâm Xuyên nhẹ nhàng kéo tay cô ra, cười nói: “Dịch Thuỷ đình là sư môn của ta, cũng là nhà của ta, là nơi duy nhất mà ta có thể trở về. Nếu sư môn thật sự xác định ta là yêu ma, thì ta còn ngại gì phải chết?” Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xôi, mang theo thống khổ nhớ nhung “Nếu cố gắng… Có khi được an táng bên cạnh người…”
Phương Thanh nghe tới đấy, cố nén khóc. Cô lùi lại vài bước, nhìn hắn nói: “Chàng nhất định phải trở về sao?”
“Đúng.” Hắn trả lời.
“Được.” Cô nâng tay lên, gọi bảo kính Cửu Hoa, niệm thuật, “Không minh kính giới!”
Chiếc gương lập tức biến thành khổng lồ, chiếu ra ánh sáng huyền ảo hóa ra hình dạng như một cái lồng úp xuống. Thân gương xoay tròn, khiến ánh sáng bao trùm, hút hai người vào một khoảng không trắng xóa hoàn toàn bị ngăn cách với xung quang.
“Cô làm gì vậy?” Lâm Xuyên kinh hãi, nhíu mày hỏi.
Phương Thanh nâng tay lên, lau khô nước mắt trên mặt, nói với hắn: “Nếu muốn thoát ra khỏi Không Minh Kính Giới, thì chỉ có thể giết chết người thi triển thuật. Nếu bây giờ chàng muốn đi, thì giết ta đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook