Nguyệt Kim Thiên Hà
-
C18: Nhiệm vụ đầu tiên của khương thất
Khương Thất thấy Lý Nhuyễn có biểu cảm đa nghi đối với mình nhưng vẫn cố gắng gượng cười, giấu đi lời muốn nói, rõ ràng người ở trước mặt đã gặp nhưng lại phải giấu diếm với nhau mọi chuyện, không cách nào chia sẻ thoải mái được.
Khương Thất thấy cứ tiếp tục cái đà này thì sẽ bị phát hiện ra là đang nói dối mất, vậy nên cô phải nhanh chóng chuyển chủ đề.
- "San San, cậu ở đây tên gì thế? Mình vẫn chưa biết, cậu nói ra đi để tiện xưng hô."
- "À mình tên Nguyệt Quang Lý Nhuyễn, cậu gọi mình Lý Nhuyễn là được, tớ từ lúc xuyên đến đây thì đã thành Nhị công chúa rồi, cũng may quan hệ của tớ và cậu ở thế giới này cũng là bạn thân."
- "Ừm, may thật đó."
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì ở lầu dưới có tiếng động lớn phát ra:
- "Lục soát tất cả cho ta! Nhất định phải tìm bằng được Tuyết điện hạ!"
- "Tuân lệnh!" Cả đám người đi theo sau đồng thanh phục tùng mệnh lệnh.
Liễu Y cầm điểm tâm trên tay vừa đi vừa nhìn xung quanh, khẽ bước dè dặt đẩy cửa phòng đi vào, hành động vô cùng khẩn trương, gấp gáp:
- "Công chúa, Tuyết điện hạ, dưới lầu là đám người của tộc Nhĩ Sương đến đây tìm Tuyết điện hạ."
- "Cái gì!! Tìm ta sao?"
- "Vâng! Chắc do người vắng nhà nên phụ vương đến tìm người đó ạ, người có xích mích với phụ vương sao?"
- "Ta... chỉ nhớ là lúc ta tỉnh dậy là đã nằm ở chỗ của bọn đạo tặc kia rồi, nên lúc nãy ta mới chạy trốn."
- "Mấy tên đó cũng gan hùm quá, dám bắt cóc cả người."
//Lộp cộp lộp cộp//. Truyện Tổng Tài
Đám người dưới lầu đã đi lên tới đây lục soát, họ không kiêng dè một ai cả, nhưng những phòng trên này đều tiếp đãi khách quý, ông chủ sợ ảnh hưởng tới khách vàng của mình liền đứng ra can ngăn:
- "Các người làm gì vậy, nơi đây là quán của ta, các người làm vậy khách của ta thấy hoảng hốt rồi bỏ đi hết thì phải làm sao!"
- "Tránh ra! Con gái đại vương nhà ta đã mất tích, ngày ấy ra lệnh tìm kiếm, nếu ngươi muốn sống thì đừng cản bọn ta lục soát."
- "Này này, các người..."
Lý Nhuyễn nghe được cuộc nói chuyện giữa ông chủ và đám người kia thì cảm thấy bất an cho Khương Thất, cô ấy là người mới xuyên đến thế giới này, chắc hẳn còn rất nhiều điều bỡ ngỡ, Lý Nhuyễn không an tâm khi giao cô ấy cho đám người đó.
- "Tư Tuyết, ngươi trốn trước đi, ta sẽ đánh lừa bọn chúng giúp ngươi."
Khương Thất định trả lời đồng ý với Lý Nhuyễn thì âm thanh hệ thống lại vang lên trong đầu, phát cho cô một nhiệm vụ đầu tiên khiến cô không thể không tức giận
//Ting//
[Nhiệm vụ đầu tiên: Trở mặt với nữ chính]
- "Kí chủ, cô hiện tại là nữ phụ của thế giới này, cô không thể quá thân thiết hay nhờ sự giúp đỡ từ nữ chính, cô hãy đi theo đám người kia trở về với phụ vương cô đi."
- "Ngươi... nhiệm vụ cái quái gì chứ, rõ ràng là đang chia rẽ ta và bạn ta thì có, lão nương không làm!"
- "Kí chủ, cô không có quyền lựa chọn đâu, đây là bắt buộc, nếu cô không làm thì hệ thống sẽ sa thải rồi đưa cô về thế giới cũ, cư nhiên bạn cô sẽ không được cứu nữa rồi."
- "Ngươi... được rồi..."
- "Lý Nhuyễn, ta phải về với phụ vương rồi, lần sau ta lại đến chơi với ngươi."
- "Tư Tuyết, ngươi đừng lo, bất kể có chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
- "Ta đã nói rồi, ta muốn về, ngươi cho ta đi đi." Khương Thất đột nhiên quay sang quát lớn vào mặt Lý Nhuyễn.
Khương Thất kiềm chặt cảm xúc, cố gắng tỏ ra tức giận rồi quát lớn với Lý Nhuyễn, làm cho Lý Nhuyễn sửng sốt, không tin vào những điều mình đang mắt thấy tay nghe, đến cả Liễu Y bên cạnh cũng ngơ ra. Lý Nhuyễn thấy biểu cảm khó chịu trên gương mặt Khương Thất, cô vươn tay nắm lấy tay Khương Thất, nhẹ giọng hỏi lại lần nữa:
- "Tư Tuyết... ngươi sao thế? Lúc nãy vẫn còn ổn mà."
Khương Thất hất tay Lý Nhuyễn ra, cô cúi gầm mặt xuống một mạch đi đến phía cửa mở toang, đi theo đám người đó về tộc Nhĩ Sương. Cứ thế không nói không rằng mà bỏ lại phía sau Lý Nhuyễn đang nhìn cô với vẻ mặt khó tin.
- "Các ngươi không phải tìm nữa, ta ở đây."
Lý Nhuyễn nhìn theo bóng lưng Khương Thất đi càng ngày càng xa, lòng cô lại cảm thấy buồn man mác, hàng chân mày cứ thế mà rũ xuống, cảm giác ấy thật không dễ chịu chút nào. Rồi cô nhìn xuống đôi tay vừa nãy định chạm vào Khương Thất, vừa nhìn với ánh mắt buồn bã khẽ hỏi Liễu Y:
- "Liễu Y, ta đã nói gì sai khiến Tư Tuyết khó chịu vậy sao..."
- "Không đâu công chúa, người nghĩ nhiều rồi. Chắc Tuyết điện hạ người ấy chỉ đang muốn vội về gặp phụ vương mà thôi."
Câu trả lời của Liễu Y khiến Lý Nhuyễn im bặt đi, cô không tin với một người xa lạ không thân không quen được gọi là phụ vương kia lại khiến Khương Thất nói đi là đi như thế. Ở nơi này không ai rõ Khương Thất bằng cô, chỉ có cô và Khương Thất là người từ thế giới khác đến, Khương Thất không thể nào vì một người chưa từng gặp mặt mà quát lớn tiếng với cô như thế. Cô nghĩ chắc hẳn đằng sau còn có nguyên do, chính là thứ thúc đẩy ép buộc Khương Thất phải trở mặt với cô.
- "Kí chủ, biểu cảm cô đỉnh thật, khiến cho nữ chính buồn bã rồi kìa, haha." Hệ thống nhếch mép tỏ thái độ rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của cô.
- "Ngươi cười đủ chưa?" Khương Thất gằng giọng nhìn hệ thống bằng ánh mắt căm phẫn.
- "Ồ, không cười thì không cười, đừng tức giận hao tổn tinh thần, sau này còn nhiều nhiệm vụ khiến cô bất mãn hơn, cô cứ từ từ mà thích nghi đi."
Khương Thất thấy cứ tiếp tục cái đà này thì sẽ bị phát hiện ra là đang nói dối mất, vậy nên cô phải nhanh chóng chuyển chủ đề.
- "San San, cậu ở đây tên gì thế? Mình vẫn chưa biết, cậu nói ra đi để tiện xưng hô."
- "À mình tên Nguyệt Quang Lý Nhuyễn, cậu gọi mình Lý Nhuyễn là được, tớ từ lúc xuyên đến đây thì đã thành Nhị công chúa rồi, cũng may quan hệ của tớ và cậu ở thế giới này cũng là bạn thân."
- "Ừm, may thật đó."
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì ở lầu dưới có tiếng động lớn phát ra:
- "Lục soát tất cả cho ta! Nhất định phải tìm bằng được Tuyết điện hạ!"
- "Tuân lệnh!" Cả đám người đi theo sau đồng thanh phục tùng mệnh lệnh.
Liễu Y cầm điểm tâm trên tay vừa đi vừa nhìn xung quanh, khẽ bước dè dặt đẩy cửa phòng đi vào, hành động vô cùng khẩn trương, gấp gáp:
- "Công chúa, Tuyết điện hạ, dưới lầu là đám người của tộc Nhĩ Sương đến đây tìm Tuyết điện hạ."
- "Cái gì!! Tìm ta sao?"
- "Vâng! Chắc do người vắng nhà nên phụ vương đến tìm người đó ạ, người có xích mích với phụ vương sao?"
- "Ta... chỉ nhớ là lúc ta tỉnh dậy là đã nằm ở chỗ của bọn đạo tặc kia rồi, nên lúc nãy ta mới chạy trốn."
- "Mấy tên đó cũng gan hùm quá, dám bắt cóc cả người."
//Lộp cộp lộp cộp//. Truyện Tổng Tài
Đám người dưới lầu đã đi lên tới đây lục soát, họ không kiêng dè một ai cả, nhưng những phòng trên này đều tiếp đãi khách quý, ông chủ sợ ảnh hưởng tới khách vàng của mình liền đứng ra can ngăn:
- "Các người làm gì vậy, nơi đây là quán của ta, các người làm vậy khách của ta thấy hoảng hốt rồi bỏ đi hết thì phải làm sao!"
- "Tránh ra! Con gái đại vương nhà ta đã mất tích, ngày ấy ra lệnh tìm kiếm, nếu ngươi muốn sống thì đừng cản bọn ta lục soát."
- "Này này, các người..."
Lý Nhuyễn nghe được cuộc nói chuyện giữa ông chủ và đám người kia thì cảm thấy bất an cho Khương Thất, cô ấy là người mới xuyên đến thế giới này, chắc hẳn còn rất nhiều điều bỡ ngỡ, Lý Nhuyễn không an tâm khi giao cô ấy cho đám người đó.
- "Tư Tuyết, ngươi trốn trước đi, ta sẽ đánh lừa bọn chúng giúp ngươi."
Khương Thất định trả lời đồng ý với Lý Nhuyễn thì âm thanh hệ thống lại vang lên trong đầu, phát cho cô một nhiệm vụ đầu tiên khiến cô không thể không tức giận
//Ting//
[Nhiệm vụ đầu tiên: Trở mặt với nữ chính]
- "Kí chủ, cô hiện tại là nữ phụ của thế giới này, cô không thể quá thân thiết hay nhờ sự giúp đỡ từ nữ chính, cô hãy đi theo đám người kia trở về với phụ vương cô đi."
- "Ngươi... nhiệm vụ cái quái gì chứ, rõ ràng là đang chia rẽ ta và bạn ta thì có, lão nương không làm!"
- "Kí chủ, cô không có quyền lựa chọn đâu, đây là bắt buộc, nếu cô không làm thì hệ thống sẽ sa thải rồi đưa cô về thế giới cũ, cư nhiên bạn cô sẽ không được cứu nữa rồi."
- "Ngươi... được rồi..."
- "Lý Nhuyễn, ta phải về với phụ vương rồi, lần sau ta lại đến chơi với ngươi."
- "Tư Tuyết, ngươi đừng lo, bất kể có chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
- "Ta đã nói rồi, ta muốn về, ngươi cho ta đi đi." Khương Thất đột nhiên quay sang quát lớn vào mặt Lý Nhuyễn.
Khương Thất kiềm chặt cảm xúc, cố gắng tỏ ra tức giận rồi quát lớn với Lý Nhuyễn, làm cho Lý Nhuyễn sửng sốt, không tin vào những điều mình đang mắt thấy tay nghe, đến cả Liễu Y bên cạnh cũng ngơ ra. Lý Nhuyễn thấy biểu cảm khó chịu trên gương mặt Khương Thất, cô vươn tay nắm lấy tay Khương Thất, nhẹ giọng hỏi lại lần nữa:
- "Tư Tuyết... ngươi sao thế? Lúc nãy vẫn còn ổn mà."
Khương Thất hất tay Lý Nhuyễn ra, cô cúi gầm mặt xuống một mạch đi đến phía cửa mở toang, đi theo đám người đó về tộc Nhĩ Sương. Cứ thế không nói không rằng mà bỏ lại phía sau Lý Nhuyễn đang nhìn cô với vẻ mặt khó tin.
- "Các ngươi không phải tìm nữa, ta ở đây."
Lý Nhuyễn nhìn theo bóng lưng Khương Thất đi càng ngày càng xa, lòng cô lại cảm thấy buồn man mác, hàng chân mày cứ thế mà rũ xuống, cảm giác ấy thật không dễ chịu chút nào. Rồi cô nhìn xuống đôi tay vừa nãy định chạm vào Khương Thất, vừa nhìn với ánh mắt buồn bã khẽ hỏi Liễu Y:
- "Liễu Y, ta đã nói gì sai khiến Tư Tuyết khó chịu vậy sao..."
- "Không đâu công chúa, người nghĩ nhiều rồi. Chắc Tuyết điện hạ người ấy chỉ đang muốn vội về gặp phụ vương mà thôi."
Câu trả lời của Liễu Y khiến Lý Nhuyễn im bặt đi, cô không tin với một người xa lạ không thân không quen được gọi là phụ vương kia lại khiến Khương Thất nói đi là đi như thế. Ở nơi này không ai rõ Khương Thất bằng cô, chỉ có cô và Khương Thất là người từ thế giới khác đến, Khương Thất không thể nào vì một người chưa từng gặp mặt mà quát lớn tiếng với cô như thế. Cô nghĩ chắc hẳn đằng sau còn có nguyên do, chính là thứ thúc đẩy ép buộc Khương Thất phải trở mặt với cô.
- "Kí chủ, biểu cảm cô đỉnh thật, khiến cho nữ chính buồn bã rồi kìa, haha." Hệ thống nhếch mép tỏ thái độ rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của cô.
- "Ngươi cười đủ chưa?" Khương Thất gằng giọng nhìn hệ thống bằng ánh mắt căm phẫn.
- "Ồ, không cười thì không cười, đừng tức giận hao tổn tinh thần, sau này còn nhiều nhiệm vụ khiến cô bất mãn hơn, cô cứ từ từ mà thích nghi đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook