Nguyệt Hiên
-
Chương 11: Dạy dỗ
Trong địa đạo tối tăm, từng bước chân người đi qua con đường như run rẩy. Được một quãng xa, họ rơi xuống một không gian khác – một con đường khác – rộng rãi hơn, dễ đi hơn. Cũng ngay lúc đó mọi thứ chung quanh chừng như rung chuyển mãnh liệt. Chất nổ nào đó được giấu dưới lòng đất bị nổ tung, làm cho đoạn đường hầm cạn khi nãy họ đi qua sập xuống thành một rảnh sâu và dài. Quân triều đình được điều động để tìm kiếm xác người hoặc thông đạo từ rảnh sâu đó nhưng mọi thứ chừng như vô vọng, khoảng giữa cái rãnh to có phiến đá to, người ta không ai nghĩ bên dưới đó chính là lối thoát của những tay ăn cướp. Người ta không ngờ bởi vì lối vào đã bị bịt chặt bởi những thiết kế của Toàn Phong.
Đến khi không còn nghe những tiếng rầm rầm của bước chân người ở vùng đất bên trên Toàn Phong mới hơi thả lỏng người, lập tức thấy toàn thân rời rã. Thiên Tru Địa Diệt uy lực tuy mạnh nhưng vô cùng tốn sức, hôm nay chàng dùng nó đến bốn lần đã là cực hạn, lại còn bị thương dưới kiếm pháp của Lâm tể tướng. Khi trốn chạy tinh thần vẫn còn tập trung cao độ nên tạm thời duy trì, bây giờ biết nguy hiểm tạm thời qua đi, chàng vừa lơi lỏng tinh thần lập tức thấy sức lực toàn thân tiêu biến, thân thể người con gái trên tay chàng tuột nhanh xuống và đôi chân chàng cũng khuỵu xuống. Chàng thở từng hơi gấp gáp.
Tên thủ hạ đi cạnh bên thấy vậy giật mình, vội quay lại kêu lên:
- Lão đại, huynh sao rồi?
Toàn Phong muốn trả lời nhưng mọi thứ cứ nghẹn lại, trong cơn đau chàng mơ hồ nghĩ: “Ta làm mọi thứ vì cái gì, trong khi muốn bảo vệ những thứ thân yêu lại không thể, chỉ thấy hy sinh. Ta ngày xưa buông tay vì cái gì, ra đi vì cái gì? Dù không làm hoàng đế, an an ổn ổn sống nơi cung nội cùng thê nhi không phải hạnh phúc hơn sao…” Trong cơn mơ hồ đó chàng dường như mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy hoàng đệ và người yêu cũ – Lâm Như Nguyệt – nàng đến để giã từ.
Phía cuối con đường là một ngôi làng giả, được giả trang để tiếp ứng những người đi cùng Toàn Phong thoát ra. Mệnh lệnh của Toàn Phong là nếu qua hôm sau họ không thoát ra có nghĩa là mọi người đã chết, họ phải đốt những ngôi nhà giả trang đó để thoát đi. Hoặc nếu họ ra được, tất cả cũng phải lập tức rời khỏi nơi đó, đốt những căn nhà giả trang đó để rời khỏi. Người tiếp ứng là lão nhị và lão tứ.
Khi gặp lại Toàn Phong, chàng đã hôn mê bất tỉnh. Hai thủ hạ dìu chàng đến, một người khác cõng Tuyết Nguyệt. Họ không biết cô gái này và lão đại có quan hệ gì mà đến chết chàng cũng không bỏ xuống thì thành toàn cho chàng vậy, mang nàng theo dù biết đó chỉ là cái xác không hồn. Nhưng vì chỗ ở cũ nay là hiểm địa họ không thể quay lại đưa những thi thể bằng hữu theo cùng, nếu không họ cũng muốn mang tất cả về chôn cất.
Sau khi được lão nhị sơ cứu, mọi người cùng những người khác rời khỏi những căn nhà giả, chỉ còn mình lão tứ ở lại. Chờ họ đi xa rồi sẽ “đốt nhà” để quân triều đình có theo khói mà đến cũng không bắt giữ họ kịp.
Mọi người đã đi xa nhưng lạo tứ vẫn còn tần ngần đứng lặng. Một bóng trắng từ xa lướt đến, trên mình còn vương chút máu sau trận đánh kinh hoàng. Không giáp trụ, không kiếm dài, không tùy tùng, người ấy đến ngôi làng giả chỉ một mình.
- Liễu Thừa Nguyên, khách đến nhà không trà cũng rượu. Lão không định mời ta uống chút gì sao?
Liễu Thừa Nguyên là tên của lão tứ, còn người vừa đến không ai khác hơn là Lâm tể tướng.
- Nơi đây không rượu, không trà, chỉ có kiếm và đao.
- Gần ba năm rồi, muội phu sống thế nào?
Muội phu trong câu hỏi của Lâm lão chính là lão tứ, nhưng thay vì trả lời về bản thân, lão tứ lại đáp một câu không ăn nhập vào đâu:
- Nhị hoàng tử đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lâm lão cũng không buồn cải chính mà lại tiếp:
- Tam muội thật khờ, ngày ngươi đi cùng nhị hoàng tử, muội ấy nói rằng ngươi bỏ rơi muội ấy, đau buồn mà tự tận để làm tấm gương cho ái nữ ta noi theo. Những cái chết bi thương, vì đâu mà nên nỗi. Ngày đó ngươi đi sao không mang tam muội đi theo?
Thừa Nguyên im lặng một lúc lâu mới chợt hỏi:
- Lâm đại nhân đến đây phải chăng muốn đóng vai huynh trưởng dạy dỗ ta lần cuối?
- Ừ.
- Đao hay kiếm?
- Ta quen dùng kiếm.
Thừa Nguyên quay vào căn nhà phía sau lưng lấy ra hai thanh kiếm, ném một thanh cho Lâm lão, một giữ lại cho mình. Kiếm vào tay, Lâm lão lập tức thi triển Phong Trần Cuồng Nộ. Thanh kiếm nằm giữa vùng nội lực xoay tít lên, chung quanh Lâm lão ẩn ẩn hiện hiện lớp sương mù màu trắng bạc giữa bình minh. Thừa Nguyên biết đó là chiêu mạnh nhất của lão anh vợ, gã lập tức vận lực vào tay, hai bàn tay áp vào nhau như hình cánh hoa sen đang nở, thanh kiếm bị buông ra không rơi xuống mà xoay tít phía trước tạo thành những tia chớp mong manh, chiêu này được gọi là Liên Hoa Thủ (thủ của phòng thủ, tự vệ).
Khi cả hay cùng phát chiêu, một tiếng nổ vang run động cả một vùng đất dưới chân. Đất đá bị bới lên như bị cày bừa, những căn nhà giả trang, gỗ lẫn tranh bị cắt thành muôn mảnh vụn rơi vãi trên mặt đất thành một vùng bình địa. Thừa Nguyên bị hất văng vào những căn nhà phía sau khó nhọc đứng lên, máu từ thân thể và mép môi rỉ ra đỏ cả thân người. Bên cạnh y là thanh kiếm trên tay Lâm lão khi nãy, hiện mũi kiếm cắm xuống đất, cán kiếm hướng lên run bần bật trong gió. Một bên vai lão tứ có vết cắt lớn, máu từ đó tuôn ra như xối. Lão tứ tự điểm huyệt cầm máu, rồi phun mớ máu trong miệng ra, đang định nói gì thì Lâm tể tướng cao giọng cướp lời:
- Trông chừng nhị điện hạ cho tốt vào, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi.
Nói dứt lời, bóng trắng phiêu dật xuất trần cũng lãng đãng như khói như mây. Một bước chân cất lên thân hình đã đi xa hơn mười trượng. Lão bước thêm bước nữa thân hình chỉ còn lại một vệt mờ phía xa xa. Thừa Nguyên đứng yên chết lặng nhìn theo. Hôm nay kẻ đó chỉ muốn đến dạy dỗ chứ không phải lấy mạng, nếu đến để lấy mạng hẳn lão tứ đã thân vong trong sáng hôm nay rồi.
_o0o_
Ngự Hoa viên của hoàng cung. Vẫn với tư thế ngồi câu cá nhàn tản, đức vua ngước mắt nhìn trời. Cạnh bên, Thái Thượng Hoàng cũng ngồi trên chiếc ghế gỗ trầm tương tự cái của đức vua, tay cầm quyển sách mỏng chẳng rõ sách gì.
- Hoàng huynh con thế nào?
- Vọng Nguyệt trại đã bị Lâm tể tướng mang một vạn quân đến thảo phạt, giờ đã không còn tồn tại trên thế gian nữa. Hoàng huynh bị thương không nghiêm trọng.
- Ừ. Có lẽ cá sắp cắn câu.
- Vì sao phụ hoàng nghĩ như vậy?
- Cần câu của hoàng nhi đã khuấy cho nước đục, mùi máu lại thơm. Cá không thể không cắn câu. Hoàng nhi hẳn cũng nghĩ như ta.
- Một khi cá căn câu… phụ hoàng sẽ làm thịt con cá hay người nhượng quyền quyết định lại cho con?
- Hoàng nhi hiện giờ là thiên tử, quyền sinh sát ở trong tay con. Còn ta, thời gian không còn dài nữa, ba năm trước Tô thái y đã nói…
_o0o_
Đã qua bao lâu không rõ, Toàn Phong mơ màng tỉnh lại. Chàng không nghe thấy cuộc nói chuyện của hoàng đệ và phụ hoàng, nếu không hẳn tức đến ngất đi lần nữa. Bị thương cái mạng còn chỉ một nửa nhưng họ lại nói không nghiêm trọng.
Khi mở mắt ra người đầu tiên Toàn Phong nhìn thấy là lão nhị. Thiếu niên tuổi độ tam tuần, gương mặt nhuốm vẻ phong trần và mái tóc dài hơi xoăn xỏa lòa xòa. Nhìn thấy lão nhị, Toàn Phong biết mình còn sống. Lão nhị là một người có y thuật khá và cũng biết chút ít thứ gọi là pháp thuật nên bằng hữu gặp nguy rơi vào tay y thì cứ yên lòng, nếu chưa tắt thở y có thể cứu chữa, chỉ có người chết và người vừa gặp mặt y liền tắt thở thì y đành phải bó tay.
Không đợi Toàn Phong lên tiếng lão nhị cất lời:
- Tỉnh rồi à, lão đại đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi đấy.
Toàn Phong vẫn nằm, toàn thân đau nhức rã rời nên chàng cũng không cần thiết phải ngồi dậy, chỉ thờ ơ đáp:
- Vậy à.
- Cô gái đi cùng lão đại đã chết rồi, tôi đã chôn cất cô ấy. Quân triều đình cũng rút đi hết không còn lùng sục chúng ta. Trận chiến hôm đó có bốn mươi ba người chết kể cả chết tại nơi ở cũ lẫn về đây, thương thế trầm trọng không thể cứu chữa được.
- Ừ.
- Đệ chôn cất cô ấy phía sau doanh trại. Khi khỏe lại, lão đại…
Toàn Phong chợt cướp lời:
- Tên trại…
Chàng ngừng lại, lão nhị cũng dừng lại để lắng nghe không nói thêm gì. Một lúc sau Toàn Phong tiếp:
- Chính thức đổi thành Nguyệt Hiên.
- Nguyệt Hiên?
Lão nhị có hơi kinh ngạc. Y không biết vì sao tên trại đã đổi ba bốn lần vẫn giữ lại chữ Nguyệt. Y mơ hồ biết rằng Nguyệt là cái tên ai đó, Toàn Phong cần khắc cốt ghi tâm. Nhưng Nguyệt Hiên thì nghe có vẻ chẳng có ý nghĩa gì.
Đến lúc này Toàn Phong mới chống tay ngồi dậy, tuy khó nhọc nhưng cũng không cần nhờ đến lão nhị phải đỡ dậy. Vẫn giữ giọng trầm trầm Toàn Phong tiếp:
- Dưới mái hiên đêm rằm hôm đó là lần duy nhất nàng nói nhiều như vậy, giận dữ như vậy và gần ta đến như vậy. Nhưng những lời đó ta cần phải nhớ, ta không thể quên.
Lão nhị không biết đêm rằm hôm đó là đêm nào, nàng mà Toàn Phong nhắc là ai nhưng y cũng không cần thiết hỏi lại. Lời lão đại là mệnh lệnh.
- Đêm qua cô ấy có hiện hồn đến tìm ta.
Toàn Phong bất ngờ hạ giọng:
- Ta muốn được yên tĩnh.
Lão nhị nghe vậy liền đứng lên khỏi ghế:
- Vậy ta không làm phiền nữa.
Lão nhị đi rồi Toàn Phong ngồi dựa lưng vào vách, một loạt cảnh diễn ra trước mắt như mọi thứ vừa mới xảy ra trước đó nửa khắc chứ không phải ba ngày. Trận chiến kinh hoàng đó khiến cho hơn bốn mươi người của chàng phải bỏ mạng, cả Tuyết Nguyệt.
Câu nói cuối cùng của nàng trong ngày hôm ấy là khi nàng chết đi chàng có nhớ đến nàng không và hãy rút cây thương ra. Giữa chàng và nàng, một mối tình chưa chớm đã vội tan nhanh như thế, âu chẳng qua là số mệnh an bày. Cuộc đời chàng vốn không nên yêu thương nữ nhân, không nên tiếp cận nữ nhân.
Từ bé đến khi trưởng thành trong đời chàng có hai ánh trăng, một ánh trăng xa một ánh trăng gần soi lối cho chàng. Vậy mà giờ đây chàng cảm thấy mình tịch mịch, vì những ánh trăng kia vô tình tắt phụt đi nhanh đến không ngờ. Một người là người cùng chàng gắn bó từ tấm bé - Lâm Như Nguyệt, vì hiểu lầm mà tự tận để lại trong chàng một khoảng trống tối tăm. Và trong cái tối tăm đó một ánh trăng khác soi lối bước cho chàng. Nhưng bóng đêm chưa tan, ánh trăng ấy lại vội tắt đi. Vì sao thế? Số mệnh tàn nhẫn chi lắm vậy. Những người con gái đó có lỗi lầm gì mà phải chết đi?
Bất thần Toàn Phong tự hỏi:
- Những gì ta đang làm là đúng hay sai? Nếu đúng tại sao những người ta thương yêu lại phải chết?
Gió lùa qua khung cửa sổ mang không khí mát mẻ của buổi sáng mùa thu, mang theo cả hương hoa dại. Toàn Phong cứ ngồi tựa lưng vào vách, ánh mắt thẫn thờ.
Đến khi không còn nghe những tiếng rầm rầm của bước chân người ở vùng đất bên trên Toàn Phong mới hơi thả lỏng người, lập tức thấy toàn thân rời rã. Thiên Tru Địa Diệt uy lực tuy mạnh nhưng vô cùng tốn sức, hôm nay chàng dùng nó đến bốn lần đã là cực hạn, lại còn bị thương dưới kiếm pháp của Lâm tể tướng. Khi trốn chạy tinh thần vẫn còn tập trung cao độ nên tạm thời duy trì, bây giờ biết nguy hiểm tạm thời qua đi, chàng vừa lơi lỏng tinh thần lập tức thấy sức lực toàn thân tiêu biến, thân thể người con gái trên tay chàng tuột nhanh xuống và đôi chân chàng cũng khuỵu xuống. Chàng thở từng hơi gấp gáp.
Tên thủ hạ đi cạnh bên thấy vậy giật mình, vội quay lại kêu lên:
- Lão đại, huynh sao rồi?
Toàn Phong muốn trả lời nhưng mọi thứ cứ nghẹn lại, trong cơn đau chàng mơ hồ nghĩ: “Ta làm mọi thứ vì cái gì, trong khi muốn bảo vệ những thứ thân yêu lại không thể, chỉ thấy hy sinh. Ta ngày xưa buông tay vì cái gì, ra đi vì cái gì? Dù không làm hoàng đế, an an ổn ổn sống nơi cung nội cùng thê nhi không phải hạnh phúc hơn sao…” Trong cơn mơ hồ đó chàng dường như mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy hoàng đệ và người yêu cũ – Lâm Như Nguyệt – nàng đến để giã từ.
Phía cuối con đường là một ngôi làng giả, được giả trang để tiếp ứng những người đi cùng Toàn Phong thoát ra. Mệnh lệnh của Toàn Phong là nếu qua hôm sau họ không thoát ra có nghĩa là mọi người đã chết, họ phải đốt những ngôi nhà giả trang đó để thoát đi. Hoặc nếu họ ra được, tất cả cũng phải lập tức rời khỏi nơi đó, đốt những căn nhà giả trang đó để rời khỏi. Người tiếp ứng là lão nhị và lão tứ.
Khi gặp lại Toàn Phong, chàng đã hôn mê bất tỉnh. Hai thủ hạ dìu chàng đến, một người khác cõng Tuyết Nguyệt. Họ không biết cô gái này và lão đại có quan hệ gì mà đến chết chàng cũng không bỏ xuống thì thành toàn cho chàng vậy, mang nàng theo dù biết đó chỉ là cái xác không hồn. Nhưng vì chỗ ở cũ nay là hiểm địa họ không thể quay lại đưa những thi thể bằng hữu theo cùng, nếu không họ cũng muốn mang tất cả về chôn cất.
Sau khi được lão nhị sơ cứu, mọi người cùng những người khác rời khỏi những căn nhà giả, chỉ còn mình lão tứ ở lại. Chờ họ đi xa rồi sẽ “đốt nhà” để quân triều đình có theo khói mà đến cũng không bắt giữ họ kịp.
Mọi người đã đi xa nhưng lạo tứ vẫn còn tần ngần đứng lặng. Một bóng trắng từ xa lướt đến, trên mình còn vương chút máu sau trận đánh kinh hoàng. Không giáp trụ, không kiếm dài, không tùy tùng, người ấy đến ngôi làng giả chỉ một mình.
- Liễu Thừa Nguyên, khách đến nhà không trà cũng rượu. Lão không định mời ta uống chút gì sao?
Liễu Thừa Nguyên là tên của lão tứ, còn người vừa đến không ai khác hơn là Lâm tể tướng.
- Nơi đây không rượu, không trà, chỉ có kiếm và đao.
- Gần ba năm rồi, muội phu sống thế nào?
Muội phu trong câu hỏi của Lâm lão chính là lão tứ, nhưng thay vì trả lời về bản thân, lão tứ lại đáp một câu không ăn nhập vào đâu:
- Nhị hoàng tử đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lâm lão cũng không buồn cải chính mà lại tiếp:
- Tam muội thật khờ, ngày ngươi đi cùng nhị hoàng tử, muội ấy nói rằng ngươi bỏ rơi muội ấy, đau buồn mà tự tận để làm tấm gương cho ái nữ ta noi theo. Những cái chết bi thương, vì đâu mà nên nỗi. Ngày đó ngươi đi sao không mang tam muội đi theo?
Thừa Nguyên im lặng một lúc lâu mới chợt hỏi:
- Lâm đại nhân đến đây phải chăng muốn đóng vai huynh trưởng dạy dỗ ta lần cuối?
- Ừ.
- Đao hay kiếm?
- Ta quen dùng kiếm.
Thừa Nguyên quay vào căn nhà phía sau lưng lấy ra hai thanh kiếm, ném một thanh cho Lâm lão, một giữ lại cho mình. Kiếm vào tay, Lâm lão lập tức thi triển Phong Trần Cuồng Nộ. Thanh kiếm nằm giữa vùng nội lực xoay tít lên, chung quanh Lâm lão ẩn ẩn hiện hiện lớp sương mù màu trắng bạc giữa bình minh. Thừa Nguyên biết đó là chiêu mạnh nhất của lão anh vợ, gã lập tức vận lực vào tay, hai bàn tay áp vào nhau như hình cánh hoa sen đang nở, thanh kiếm bị buông ra không rơi xuống mà xoay tít phía trước tạo thành những tia chớp mong manh, chiêu này được gọi là Liên Hoa Thủ (thủ của phòng thủ, tự vệ).
Khi cả hay cùng phát chiêu, một tiếng nổ vang run động cả một vùng đất dưới chân. Đất đá bị bới lên như bị cày bừa, những căn nhà giả trang, gỗ lẫn tranh bị cắt thành muôn mảnh vụn rơi vãi trên mặt đất thành một vùng bình địa. Thừa Nguyên bị hất văng vào những căn nhà phía sau khó nhọc đứng lên, máu từ thân thể và mép môi rỉ ra đỏ cả thân người. Bên cạnh y là thanh kiếm trên tay Lâm lão khi nãy, hiện mũi kiếm cắm xuống đất, cán kiếm hướng lên run bần bật trong gió. Một bên vai lão tứ có vết cắt lớn, máu từ đó tuôn ra như xối. Lão tứ tự điểm huyệt cầm máu, rồi phun mớ máu trong miệng ra, đang định nói gì thì Lâm tể tướng cao giọng cướp lời:
- Trông chừng nhị điện hạ cho tốt vào, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi.
Nói dứt lời, bóng trắng phiêu dật xuất trần cũng lãng đãng như khói như mây. Một bước chân cất lên thân hình đã đi xa hơn mười trượng. Lão bước thêm bước nữa thân hình chỉ còn lại một vệt mờ phía xa xa. Thừa Nguyên đứng yên chết lặng nhìn theo. Hôm nay kẻ đó chỉ muốn đến dạy dỗ chứ không phải lấy mạng, nếu đến để lấy mạng hẳn lão tứ đã thân vong trong sáng hôm nay rồi.
_o0o_
Ngự Hoa viên của hoàng cung. Vẫn với tư thế ngồi câu cá nhàn tản, đức vua ngước mắt nhìn trời. Cạnh bên, Thái Thượng Hoàng cũng ngồi trên chiếc ghế gỗ trầm tương tự cái của đức vua, tay cầm quyển sách mỏng chẳng rõ sách gì.
- Hoàng huynh con thế nào?
- Vọng Nguyệt trại đã bị Lâm tể tướng mang một vạn quân đến thảo phạt, giờ đã không còn tồn tại trên thế gian nữa. Hoàng huynh bị thương không nghiêm trọng.
- Ừ. Có lẽ cá sắp cắn câu.
- Vì sao phụ hoàng nghĩ như vậy?
- Cần câu của hoàng nhi đã khuấy cho nước đục, mùi máu lại thơm. Cá không thể không cắn câu. Hoàng nhi hẳn cũng nghĩ như ta.
- Một khi cá căn câu… phụ hoàng sẽ làm thịt con cá hay người nhượng quyền quyết định lại cho con?
- Hoàng nhi hiện giờ là thiên tử, quyền sinh sát ở trong tay con. Còn ta, thời gian không còn dài nữa, ba năm trước Tô thái y đã nói…
_o0o_
Đã qua bao lâu không rõ, Toàn Phong mơ màng tỉnh lại. Chàng không nghe thấy cuộc nói chuyện của hoàng đệ và phụ hoàng, nếu không hẳn tức đến ngất đi lần nữa. Bị thương cái mạng còn chỉ một nửa nhưng họ lại nói không nghiêm trọng.
Khi mở mắt ra người đầu tiên Toàn Phong nhìn thấy là lão nhị. Thiếu niên tuổi độ tam tuần, gương mặt nhuốm vẻ phong trần và mái tóc dài hơi xoăn xỏa lòa xòa. Nhìn thấy lão nhị, Toàn Phong biết mình còn sống. Lão nhị là một người có y thuật khá và cũng biết chút ít thứ gọi là pháp thuật nên bằng hữu gặp nguy rơi vào tay y thì cứ yên lòng, nếu chưa tắt thở y có thể cứu chữa, chỉ có người chết và người vừa gặp mặt y liền tắt thở thì y đành phải bó tay.
Không đợi Toàn Phong lên tiếng lão nhị cất lời:
- Tỉnh rồi à, lão đại đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi đấy.
Toàn Phong vẫn nằm, toàn thân đau nhức rã rời nên chàng cũng không cần thiết phải ngồi dậy, chỉ thờ ơ đáp:
- Vậy à.
- Cô gái đi cùng lão đại đã chết rồi, tôi đã chôn cất cô ấy. Quân triều đình cũng rút đi hết không còn lùng sục chúng ta. Trận chiến hôm đó có bốn mươi ba người chết kể cả chết tại nơi ở cũ lẫn về đây, thương thế trầm trọng không thể cứu chữa được.
- Ừ.
- Đệ chôn cất cô ấy phía sau doanh trại. Khi khỏe lại, lão đại…
Toàn Phong chợt cướp lời:
- Tên trại…
Chàng ngừng lại, lão nhị cũng dừng lại để lắng nghe không nói thêm gì. Một lúc sau Toàn Phong tiếp:
- Chính thức đổi thành Nguyệt Hiên.
- Nguyệt Hiên?
Lão nhị có hơi kinh ngạc. Y không biết vì sao tên trại đã đổi ba bốn lần vẫn giữ lại chữ Nguyệt. Y mơ hồ biết rằng Nguyệt là cái tên ai đó, Toàn Phong cần khắc cốt ghi tâm. Nhưng Nguyệt Hiên thì nghe có vẻ chẳng có ý nghĩa gì.
Đến lúc này Toàn Phong mới chống tay ngồi dậy, tuy khó nhọc nhưng cũng không cần nhờ đến lão nhị phải đỡ dậy. Vẫn giữ giọng trầm trầm Toàn Phong tiếp:
- Dưới mái hiên đêm rằm hôm đó là lần duy nhất nàng nói nhiều như vậy, giận dữ như vậy và gần ta đến như vậy. Nhưng những lời đó ta cần phải nhớ, ta không thể quên.
Lão nhị không biết đêm rằm hôm đó là đêm nào, nàng mà Toàn Phong nhắc là ai nhưng y cũng không cần thiết hỏi lại. Lời lão đại là mệnh lệnh.
- Đêm qua cô ấy có hiện hồn đến tìm ta.
Toàn Phong bất ngờ hạ giọng:
- Ta muốn được yên tĩnh.
Lão nhị nghe vậy liền đứng lên khỏi ghế:
- Vậy ta không làm phiền nữa.
Lão nhị đi rồi Toàn Phong ngồi dựa lưng vào vách, một loạt cảnh diễn ra trước mắt như mọi thứ vừa mới xảy ra trước đó nửa khắc chứ không phải ba ngày. Trận chiến kinh hoàng đó khiến cho hơn bốn mươi người của chàng phải bỏ mạng, cả Tuyết Nguyệt.
Câu nói cuối cùng của nàng trong ngày hôm ấy là khi nàng chết đi chàng có nhớ đến nàng không và hãy rút cây thương ra. Giữa chàng và nàng, một mối tình chưa chớm đã vội tan nhanh như thế, âu chẳng qua là số mệnh an bày. Cuộc đời chàng vốn không nên yêu thương nữ nhân, không nên tiếp cận nữ nhân.
Từ bé đến khi trưởng thành trong đời chàng có hai ánh trăng, một ánh trăng xa một ánh trăng gần soi lối cho chàng. Vậy mà giờ đây chàng cảm thấy mình tịch mịch, vì những ánh trăng kia vô tình tắt phụt đi nhanh đến không ngờ. Một người là người cùng chàng gắn bó từ tấm bé - Lâm Như Nguyệt, vì hiểu lầm mà tự tận để lại trong chàng một khoảng trống tối tăm. Và trong cái tối tăm đó một ánh trăng khác soi lối bước cho chàng. Nhưng bóng đêm chưa tan, ánh trăng ấy lại vội tắt đi. Vì sao thế? Số mệnh tàn nhẫn chi lắm vậy. Những người con gái đó có lỗi lầm gì mà phải chết đi?
Bất thần Toàn Phong tự hỏi:
- Những gì ta đang làm là đúng hay sai? Nếu đúng tại sao những người ta thương yêu lại phải chết?
Gió lùa qua khung cửa sổ mang không khí mát mẻ của buổi sáng mùa thu, mang theo cả hương hoa dại. Toàn Phong cứ ngồi tựa lưng vào vách, ánh mắt thẫn thờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook