Mã Nhược Phàm ôm Tư Không Vịnh Dạ trở về, trong đầu cảm thấy hoàn toàn tê dại.

Vừa rồi khi hai người trao đổi bé con trong lòng, người nọ cư nhiên níu lưng hắn một cái, sau đó còn ghé vào bên tai hắn nói một câu: “Lão tử coi trọng ngươi, không lâu sau lão tử sẽ trở về lấy ngươi.” Lời nói kia rõ ràng là lời kịch để đùa giỡn con gái nhà lành mà.

Nhưng trước khi hắn kịp phát hỏa, nam nhân đã buông hắn ra, ôm Tư Không Vĩnh Minh đi, làm cho hắn vốn muốn phát hỏa lại bị chặn ngay ngực, khiến cho hắn buồn bực muốn chết.

Hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói ngả ngớn của nam nhân kia, chính là làm một nam nhân huyết khí phương cương*, bị đùa giỡn đến như vậy, nội tâm của hắn vẫn là cảm thấy là lạ, cặp mắt đỏ thẫm của nam nhân kia dưới ánh trăng lóe ra u quang làm hắn không thể xóa đi trong tâm trí, nam nhân thanh âm mang theo một tia biếng nhác, tràn ngập từ tính, làm cho nội tâm của hắn sinh ra một tia cảm giác khác thường.

Một nhánh vũ tiễn sắc bén bay sượt qua đỉnh đầu hắn, Mã Nhược Phàm đang suy nghĩ lung tung đột nhiên bừng tỉnh, Mã Nhược Phàm nội tâm chấn động, vội vàng quay đầu, chỉ thấy vũ tiễn không thiên lệch cắm phập vào thân thể nam tử tuấn mỹ đang ngồi trên lưng ngựa kia, nam nhân phát ra một tiếng rên, thân hình nghiêng một chút, nhưng cuối cùng vẫn là ổn định thân hình, tuy vậy tốc độ lại nhanh hơn  .

Dưới ánh trăng mờ, Mã Nhược Phàm không có cách nào thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng lại có thể lờ mờ thấy được một thân ảnh bị cắm vũ tiễn phi vội về phía trước, hình ảnh kia làm cho người ta thấy ghê người.

Thích khách kia đã rất nhanh chạy ra khỏi tầm bắn của hắn, Tư Không Viêm Lưu khóe miệng một tia cười lạnh, buông cung tiễn xuống, người này không chết cũng mất đi nửa cái mạng.

Chung quanh các tướng sĩ nhìn hắn, trên mặt tràn ngập kính nể cùng sợ hãi, khoảng cách xa như vậy, ánh sáng lờ mờ như vậy, Hoàng Thượng cư nhiên có thể không hề lệch lạc bắn trúng thích khách kia, đây quả thực là thần xạ thủ, trong số toàn bộ xạ thủ Ngự lâm quân không ai có thể có kỹ thuật cao siêu như vậy.

Tư Không Viêm Lưu tài bắn cung thật rất cao siêu, dùng từ “thiện xạ” mà nói không chút nào là quá lời, từ nhỏ hắn đã được phụ hoàng hắn huấn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, hơn nữa trước khi lập vi thái tử còn ăn nằm nhiều lần ở chiến trường, tiễn hắn bắn ra ít khi trật, hơn nữa tốc độ nhanh như sét đánh, làm cho người ta phòng không thể phòng, cũng chính bởi vì trên chiến trường uy mãnh như vậy, ngôi vị hoàng đế này cuối cùng được truyền cho hắn.

Mã Nhược Phàm tinh thần hoảng hốt đi vào cửa thành, Tư Không Viêm Lưu một phen phóng lên phía trước ôm lấy  Tư Không Vịnh Dạ, bé con trong lòng cơ hồ không có một chút nặng nào, làm cho hắn có cảm giác mình đang ôm một búp bê làm bằng bố, gương mặt búp bê vốn tròn tròn bây giờ hai gò má lại hõm sâu, không có một tia huyết sắc, đôi môi khẽ nhếch lên khô nứt mà thô ráp, rõ ràng là lâu quá không có uống nước .

Tư Không Viêm Lưu nội tâm nhất thời đau như đao giảo, gắt gao mà ôm y vào trong lòng?????

~~~~~~

“Thái y, y thế nào?”

“Bẩm Hoàng Thượng, Tứ điện hạ cũng không có trở ngại gì, chính là đói khát quá độ thôi, y  có thể rất nhanh sẽ tỉnh lại, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng một thời gian ngắn thì tốt rồi.”

“Thích khách kia nói qua y trước đó bị nhện cắn, có thể có trở ngại gì không?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần kiểm tra thập phần cẩn thận, Tứ điện hạ trong cơ thể không có độc tố gì, Hoàng Thượng không cần lo lắng.”

“Ân, đã biết, ngươi lui ra đi.”

“Vâng, Hoàng Thượng.”

Thái y đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cánh cửa, Tư Không Viêm Lưu như có điều suy nghĩ nhìn Tư Không Vịnh Dạ đang nằm trên giường, nhẹ nhàng cầm tay y.

Cánh tay nhỏ bé vốn phấn nộn nở nang, giờ lại gầy như cành khô, Tư Không Viêm Lưu nội tâm một trận đau lòng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của y, cảm giác đã mất mà tìm lại được làm cho miệng hắn nở một nụ cười ấm áp.

Sau một lát, Tư Không Viêm Lưu đứng dậy, đối Xuân Hà đang đứng bên cạnh phân phó nói: “Hảo hảo chăm sóc Tứ điện hạ.”

Xuân Hà làm lễ một cái, mở miệng trả lời: “Vâng, Hoàng Thượng.”

~~~~~~

Tư Không Viêm Lưu đứng ở Ngự thư phòng, ánh mắt lạnh như hàn băng, lạnh lùng nhìn Mã Nhược Phàm quỳ dưới đất.

“Phần đông nam Hoàng cung là ai phụ trách?” Tư Không Viêm Lưu thản nhiên mở miệng hỏi, chính là trong thanh âm lại bao hàm tức giận ngầm nén lại không phát ra, giống như núi lửa sắp sửa bùng nổ.

Mã Nhược Phàm cả người là mồ hôi: “Hồi Hoàng Thượng, là đội trưởng phân tổ thứ nhất Ngự lâm quân Lý Đạt.”

“Gọi hắn tới gặp ta.”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Mã Nhược Phàm thật cẩn thận lui ra ngoài.

Tư Không Viêm Lưu ngồi xuống, lạnh lùng nở nụ cười: “Lý Đạt? Hừ, ta thật muốn xem ngươi giải thích như thế nào?”

~~~~~~~

“Hoàng Thượng vạn tuế.” Nam nhân tên là Lý Đạt run rẩy quỳ gối trước mặt Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Viêm Lưu mí mắt cũng không nâng một chút, vẫn phê duyệt tấu chương, giống như nam nhân trước mặt không tồn tại.

Nam nhân tự biết phạm sai lầm lớn, cũng không dám thở mạnh, vẫn cúi đầu, quỳ trên mặt đất, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nam nhân quỳ liên tục vài canh giờ, từ sau giờ ngọ quỳ tới hoàng hôn.

Lý Đạt cắn răng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân quần áo đều bị mồ hôi tẩm ướt, giống như ngâm mình bên trong mồ hôi, đầu gối đã muốn đau tê dại, cơ hồ sắp không có cảm giác.

Tư Không Viêm Lưu như trước chậm rãi phê duyệt tấu chương, Trần Tiến Trung bên cạnh nhìn Lý Đạt bộ dáng cắn mạnh hàm răng, có chút không đành lòng, nhưng không dám mở miệng nhắc nhở. Bởi vì Lý Đạt thất trách, bọn họ điều binh tra nhiều lần nơi đó, nhưng không có vào điều tra, Tư Không Vịnh Dạ rõ ràng bị bỏ đói trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo kia đến sáu ngày, cơ hồ sắp chết, Tư Không Viêm Lưu không đem tất cả bọn họ đi chém đầu là có nhân từ rồi.

Tư Không Viêm Lưu khép lại quyển tấu chương cuối cùng, buông bút lông sói xuống, tầm mắt lúc này mới nhìn Lý Đạt đang sắp muốn bất tỉnh.

“Là ngươi phụ trách phần đông nam hoàng cung?” Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi mở miệng, ngắm nghía đặt tay lên chồng tấu chương.

“Vâng, Hoàng Thượng, đúng là hạ quan phụ trách.” Nam nhân mồ hôi lạnh trong suốt, cố gắng khống chế thanh âm run rẩy, mở miệng trả lời.

“Vậy tại sao Tứ hoàng tử bị khóa trong phòng nhỏ kia lâu như vậy, các ngươi đều không phát hiện ra? Hay là các ngươi lơ là nhiệm vụ?” Tư Không Viêm Lưu thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lùng cứng rắn, buông xuống tấu chương trong tay, ngồi ngay ngắn.

“Khởi ~ khởi bẩm Hoàng Thượng, không phải vi thần lơ là nhiệm vụ, mà là chúng tướng sĩ bị áp chế cũng không nguyện ý đi vào a.” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí đột nhiên trở nên bén nhọn làm cho nội tâm của hắn kinh động, vội vàng mở miệng biện giải: “Phòng nhỏ kia vốn là một nhà kho nhỏ trong cung, nhưng từ sau mấy năm trước một cung nữ chết ở bên trong, liền trở nên dị thường quỷ dị, thường xuyên có người tiến vào bên trong sau liền biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả thi cốt cũng không tìm thấy, trong cung có lời đồn đó là một khu nhà ma, tất cả mọi người đối nó mặt đền biến sắc. Tướng sĩ do thuộc hạ dẫn dắt ai cũng không muốn đi vào, hơn nữa cũng không nghĩ đến Tứ điện hạ ở ngay bên trong a!”

“Như vậy các ngươi là cho rằng cho dù Tứ điện hạ ở bên trong, cũng bị quỷ quái bên trong ăn đến xương cốt cũng không tìm thấy.” Tư Không Viêm Lưu khóe miệng mang theo một tia cười lạnh mở miệng, trong giọng nói tràn ngập trào phúng.

“Thuộc hạ đáng chết!” lời nói Tư Không Viêm Lưu nói trúng tim đen, nói thẳng ra sự thật hắn cực lực che dấu.

Đúng vậy, lúc ấy hắn chính là nghĩ như vậy, ngay từ đầu hắn liền cho rằng Tư Không Vịnh Dạ đã chết trong tay thích khách, cho nên khi điều tra, hắn cũng chỉ là qua loa cho xong, nhiều lần khi đi ngang qua phòng nhỏ, hắn đều không có ý định muốn đi vào thăm dò xem một chút, một là trong cung đồn đãi bay tán loạn làm cho bọn họ đối nơi đó có loại sợ hãi phát ra từ nội tâm, hai là cho dù Tứ hoàng tử thật sự ở bên trong chỉ sợ cũng thật sự giống như đồn đãi, bị quỷ quái bên trong đó ăn không còn xương cốt, cho dù đi vào cũng phí công, nói không chừng còn có thể gặp nguy hiểm, cho nên tuy rằng do dự  vài lần, nhưng là cuối cùng không đi vào.

“Các ngươi nói nơi đó có quỷ quái ăn thịt người, vậy tại sao Tứ điện hạ ở bên trong suốt sáu ngày, cũng không phát sinh chuyện gì?” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí sắc bén ép hỏi hắn, hai tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền.

“Thuộc hạ đáng chết! Hoàng Thượng tha mạng!” Lý Đạt bị ngữ khí hắn sắc bén làm sợ tới mức ngồi phịch ở trên mặt đất, không ngừng mà dập đầu.

Tiếng dập đầu nặng nề quanh quẩn trong ngự thư phòng, cái trán Lý Đạt rất nhanh đỏ lên, trên sàn nhà bị máu trên trán của hắn nhuộm một mảng nhỏ.

Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn Lý Đạt, nam nhân thanh lệ khóc hạ cầu xin tha thứ một chút cũng không làm cho sắc mặt hắn dịu đi, ngược lại càng thêm sát khí bức người, vừa nghĩ tới khi Vịnh Dạ ở cái căn phòng nhỏ kia chịu đói khát, bọn tướng sĩ cà lơ phất phơ này lại ở một bên hi hi ha ha, chén thịt cá hắn liền một bụng lửa giận.

“Trần Tiến Trung.” Tư Không Viêm Lưu mở miệng.

“Vâng, Hoàng Thượng có gì phân phó?”

“Truyền ý chỉ của trẫm, tất cả Ngự lâm quân điều tra hoàng cung đông nam đều thất trách, lơ là nhiệm vụ đều đánh nặng ba mươi đại bản, sung quân đến biên cương. Về phần Lý Đạt tạm thời giải vào thiên lao, tùy ý vấn trảm.”

“Vâng, Hoàng Thượng!”

“Hoàng Thượng, tha mạng a! Thuộc hạ không muốn chết a! Cầu Hoàng Thượng tha mạng a!!” Vừa nghe đến ý chỉ này, Lý Đạt liền sụp đổ, một phen ngồi phịch ở trên mặt đất, bắt đầu tê tâm liệt phế khóc to lên, sau đó bị thủ vệ canh cửa kéo đi ra ngoài, nam nhân tuyệt vọng hai tay liều mạng nắm lấy mặt đất, phát ra thanh âm chói tai làm cho người ta chua xót, hai tay móng tay bị bật đi, mặt đất lưu lại mấy vết máu thấy ghê người.

Tư Không Viêm Lưu nghe tiếng kêu khóc của hắn càng ngày càng nhỏ, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Hết chương thứ hai mươi bảy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương