Ánh trăng như nước, xuyên qua cửa sổ hé ra một mảnh ngân bạch, rất là ” Tễ nguyệt quang như luyện, doanh đình phục mãn trì”*. Cảnh tượng này, ban đêm trong hoàng cung im lặng mà an hòa, ngẫu nhiên truyền đến tiếng côn trùng kêu vang làm đảo loạn bóng đêm, giống như tơ liễu cắt qua mặt nước, làm phảng phất đọng lại trong bóng đêm một tia sinh khí.



Tư Không Vịnh Dạ một mình lẳng lặng nằm trên long sàng, đột nhiên mở mắt, trong bóng tối ánh mắt của y giống như hai điểm hàn tinh**, tản ra tia sáng lạnh thấu xương.

Đi đến cửa sổ mở rộng trước mặt, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu nhìn vào không trung. Khi trăng tròn là khi ánh trăng đặc biệt sáng, mâm bạc phát sáng như ngọc bích, giờ phút này trốn sau một mảnh mây bay mỏng manh, ánh trăng bị che đi, đẹp không sao tả xiết.

Ban đêm cứ như vậy thanh u*** và tĩnh lặng, chứa ý thơ xa xăm. Nhưng là Tư Không Vịnh Dạ lại tại đây ngửi ra một tia sát khí nhàn nhạt mà điềm tĩnh, lay động khi có khi không quanh đây.

Trong không khí trở nên thấp thoáng mùi ám hương, một mùi thơm quỷ dị quanh quẩn chung quanh hắn, Tư Không Vịnh Dạ hơi hơi ngửi một chút, là hương hoa mai, hơn nữa còn nồng đến lạ thường. Mà hiện tại là đang giữa hè.

Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt hoa lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên mở miệng: “Các hạ là ai? Không cần trốn trốn tránh tránh, hiện thân đi.”

“Ha hả a, tiểu quỷ tính cảnh giác không tồi, lại có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta.” Thanh âm mát lạnh như đánh vào dây đàn vang lên, mùi hương trong không khí đột nhiên biến mất, sát khí nhè nhẹ phảng phất chung quanh cũng biến mất.

Một thân ảnh thon dài nhẹ nhàng chậm rãi bay xuống trước mặt Tư Không Vịnh Dạ, bạch y tung bay tự nhiên, tóc như suối chảy, trên mặt che một cái khăn lụa màu trắng, che nửa dưới của gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt như thủy tinh tím, dưới ánh trăng lờ mờ chớp tia sáng trong suốt, phát ra tia ma quái.

Tuy rằng không nhìn thấy mặt của gã, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ hoàn toàn cảm thấy được người có ánh mắt mỹ lệ làm cho người ta hít thở không thông như vậy thì nhất định là một mỹ nhân.

“Ngươi lén lút đứng bên ngoài làm gì? Hơn nữa còn cư nhiên dùng mê hương.” Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt thản nhiên đảo qua hai cung nữ đã ngã xuống bên giường của y, nhíu nhíu mi. Sắc mặt không tốt nhìn nam nhân ở trước mắt.

Giữa hai tròng mắt màu tìm hiện lên một tia kinh ngạc, trong mắt lại mang theo một tia tìm tòi nhìn Tư Không Vịnh Dạ, mở miệng nói: “Không nghĩ tới ngươi chỉ là một tiểu hài đồng, lại có thể phân biệt mê hương của ta, nhưng lại không bị mê đảo.”

Tư Không Vịnh Dạ nhìn thẳng ánh mắt của gã, ngữ khí không gợn tí sợ hãi nào: “Dùng loại mê hương có hương vị không phù hợp mùa này như vậy, đây là thất sách lớn nhất của ngươi. Hơn nữa, ta đây vài năm nay uống thuốc không ngừng, đối với dược vật ma tý**** thần kinh thông thường cũng đã sớm miễn dịch .”

Dưới ánh trăng sáng, đồng âm non nớt của Tư Không Vịnh Dạ phát ra mượt mà, trong suốt mà dễ nghe.

Nét kinh ngạc trong mắt nam nhân thối lui, thay vào đó là ý cười nồng đậm, ở dưới ánh trăng, xinh đẹp đến dọa tâm hồn người khác.

“Ha hả, không nghĩ tới trong hoàng cung này cư nhiên còn có nhân vật như ngươi, tuổi còn nhỏ, lại cơ trí như vậy, xem ra Hoàng hậu không tiếc dùng nhiều tiền mướn ta tới giết ngươi đúng là có suy tính cặn kẽ a.”

“Ngươi là Hoàng hậu phái tới sao?” Tư Không Vịnh Dạ trong mắt nhất thời sắc bén, thanh âm trở nên lạnh lùng hẳn lên. Cả người tràn ngập sát khí đậm đặc hơn.

“Hừ. Đương nhiên không phải, ta chưa bao giờ nghe lệnh của bất kỳ kẻ nào.” Nam nhân rũ mi mắt xuống, trong ánh mắt hết sức kinh hãi lại phát ra tia cười, giây lát lại trở nên lạnh lùng như hàn băng, cả người mang theo một tia bướng bỉnh bất tuân vốn có: “Ta chỉ là lấy tiền người đi thuê, thay mặt giết người mà thôi.”

“Vậy, ngươi muốn giết ta?” Tư Không Vịnh Dạ ngữ khí không có chút dao động, trong con ngươi thâm thúy không nổi lên nửa điểm lay động, giống như đang nói chuyện vừa thấy là không hề quan trọng.

“Ha hả ha hả, xem ra ngươi thật đúng là làm cho ta cảm thấy ngạc nhiên mà.” Nam nhân thấp giọng cười khẽ, thanh âm giống như dòng suối nhỏ chảy qua khe núi, tươi mát mà tao nhã, trong ánh mắt rất có ý thưởng thức nhìn Tư Không Vịnh Dạ: “Nếu không ta thu tiền người khác, nhất định phải giết chết ngươi, thì ta nhất định sẽ bắt ngươi đi, nuôi lớn xong xuôi thì làm nam sủng cho ta.”

“Nếu ngươi giết ta, phụ hoàng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hơn nữa ta hiện tại cũng không muốn chết, lại càng không muốn làm nam sủng của ngươi.” Tư Không Vịnh Dạ lời nói quyết đoán đoạn tuyệt, ngữ khí lại vẫn như cũ nhu hòa trầm thấp.

Nam nhân nhìn gương mặt làm cho người ta ngạc nhiên của. Dưới ánh trăng, gương mặt có vẻ phi thường nhu hòa, thoáng như không dấu vết ảo tưởng. Hai hàng lông mày thản nhiên hơi hơi chau lại, đôi môi nhỏ cong lên duyên dáng, có chút trẻ con, làm cho không ai không kinh ngạc.

“Ha ha ha.” Nam nhân thoải mái cười, hai mắt dài nhỏ đích nhất thời cong lên xinh đẹp, chói lóa như sao băng.

Nam nhân vươn tay, vung ống tay áo, nhẹ nhàng phiêu dật đến nói không nên lời, chính là lại mang theo một sát khí có thể dời núi lấp hướng Tư Không Vịnh Dạ đánh úp lại.

“A! Ngươi là ai? Thích khách! Có thích khách a!” Một tiểu cung nữ đột nhiên đẩy cửa đi vào bị cảnh tượng trước mắt làm sợ tới mức hét rầm lên, thanh âm sắc nhọn đánh vỡ hoàng cung yên tĩnh, giống như một tia chớp lướt qua trời cao, nhất thời toàn bộ hoàng cung nhốn nháo lên, từng chiếc đèn ***g trong cung sáng hẳn lên, nhất thời toàn bộ hoàng cung sáng như ban ngày.

“Đáng chết!” Nam nhân vội vàng dừng động tác, thu sát khí trong tay áo lại, một phen ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ, ôm vào trong ngực, ẩn vào trong bóng đêm, mơ hồ như quỷ mỵ.

“Thích khách ở nơi nào?” Một đám thị vệ vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi chấn động, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt: ” Không thấy Tứ ~ Tứ điện hạ!”

Mà cung nữ phát hiện thích khách giờ phút này đã sợ đến ngồi phịch ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi run rẩy, cũng không nói ra được câu nào. Vừa rồi màn kia đối với nàng mà nói thật sự quá mức kinh khủng. Một nam nhân cả người như tuyết trắng giống như ma quái, cuồn cuộn chụp lên Tứ điện hạ rồi liền biến mất vô tung vô ảnh , đây quả thực chính là chuyện ma quỷ xưa thường nói bạch diện vô thường.

“Có thích khách! Hơn nữa thích khách còn bắt đi Tứ điện hạ!” Vì thế, toàn bộ thị vệ trong hoàng cung tập thể xuất binh, toàn bộ hoàng cung nhất thời làm lòng người hoảng sợ, vô cùng huyên náo.

Hết chương thứ mười lăm

” Tễ nguyệt quang như luyện, doanh đình phục mãn trì”*: 

Câu này nằm trong bài thơ sau:

酬梦得暮秋晴夜对月相忆 (白居易)



霁月光如练,盈庭复满池。

秋深无热后,夜浅未寒时。

露叶团荒菊,风枝落病梨。

相思懒相访,应是各年衰。



Bản QT: Thù mộng đắc mộ thu tình dạ đối nguyệt tương ức ( Bạch Cư Dị )

Tễ nguyệt quang như luyện, doanh đình phục mãn trì.

Thu thâm vô nhiệt hậu, dạ thiển vị hàn thì.

Lộ diệp đoàn hoang cúc, phong chi lạc bệnh lê.

Tương tư lại tương phóng, ứng thị các niên suy.

Mình tìm nát nhưng không thấy bản dịch thơ. Câu thơ đầu tiên, mình chỉ dịch theo từng chữ Hán, không đảm bảo đúng.

Ý là sau cơn mưa, trăng sáng trắng nõn, chiếu sáng cả sân trước và bờ hồ =.=”



hàn tinh**: sao lạnh, sao mờ trong đêm đông.

thanh u***: thanh tịnh và đẹp đẽ.

dược vật ma tý****: ma túy, nói chung là chỉ mấy chất ảnh hưởng đến thần kinh, như thuốc mê, bla bla bla….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương