“A tỷ, đã mất vào đợt thiên tai năm đó.”
“Cho nên, tỷ hận Tạ Liên Khải, đã hận tám, chín năm rồi.”
A Đề nghe được chuyện này, vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu vẫn không nói câu gì.

Sau đó, ta nghe được một tiếng nỉ non nhẹ nhàng.

“Muội hiểu.”
Rất nhẹ, nhưng rất kiên định.

16.

Trên phố Tây Thị ở trấn Thanh Hà, Tiễn Châu có một thuyền hoa nhỏ.

Chủ thuyền Nhạc nương tử có quen biết ta.

Ta từng tìm hiểu tin tức của Nguyệt Ảnh Lâu ở chỗ nàng ấy.

Muội tử duy nhất của nàng ấy, tên là A Nhiễm, vào lâu rồi không đi ra nữa.

Nhạc nương tử xuất thân từ thanh lâu, không ai rõ những chuyện phong nguyệt hơn nàng ấy.

Sau đó Nhạc nương tử tự chuộc thân, mở một thuyền hoa nho nhỏ.

Ngày thường bán một ít tập tranh, dựa vào chút tiền này mà sống qua ngày.


Nhưng cho dù nàng ấy sa vào vũng bùn lầy, cả người dính đầy bẩn thỉu, nàng ấy chỉ mong muội tử của mình không phải chịu khổ.

A Nhiễm được nàng ấy nuôi dưỡng vô cùng tốt, tính tình ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết đến mấy chuyện phong nguyệt này.

Cũng chính bởi vậy, Tạ Liên Khải chỉ mới dụ dỗ vài lần đã dễ dàng lôi kéo A Nhiễm đi.

Bởi vì đồng bệnh tương liên, Nhạc nương tử đối xử với ta đặc biệt tốt.

Để che giấu tai mắt người khác, lần này ta mượn cớ ra ngoài mua đồ, một mình ra khỏi phủ.

Nhạc nương tử nhìn thấy ta, còn nóng lòng vẫy tay với ta trước:
“Cô nương ngươi tới rồi, ta mới thêu một cái khăn tay, ngươi cứ cầm lấy mà dùng.”
Ta nhận lấy khăn tay, thấy phía trên thêu một cành hoa đào rất xinh đẹp.

Ta nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra y phục màu hoa đào mà a tỷ từng mặc cùng với miếng bánh hoa đào nằm trong lớp vải bị đè nát đến không còn hình dáng.

Đến khi ta mở mắt ra lần nữa, cuối cùng ta đã hạ quyết định.

“Nhạc nương tử, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn ngươi hỗ trợ, có thể… có thể mất mạng vì chuyện này.”
Nhạc nương tử hơi biến sắc, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười tươi.

Còn la lớn:
“Lạc nha đầu ngươi đừng vội đi, ta mới làm một ít điểm tâm, còn muốn ngươi nếm thử chút đấy!”
Dứt lời, nàng ấy thuận thế kéo ta vào trong thuyền hoa, kéo rèm xuống.


Nhạc nương tử biết suy nghĩ trong lòng ta, biết ta muốn lật đổ Tạ gia để báo thù.

Nhưng nàng ấy chưa bao giờ cảm thấy ta có thể làm được.

Nàng ấy căng thẳng nhìn ta:
“Nha đầu, ngươi…”
Ta đưa tập tranh vào tay Nhạc nương tử.

“Ta lấy được tập tranh trong Nguyệt Ảnh Lâu, bên trong… ngươi tự lật xem đi.”
Nhạc nương tử nhận lấy, tiện tay lật xem vài trang.

Chân mày nhíu chặt, cánh môi mím lại, trên gương mặt xinh đẹp luôn là nụ cười dịu dàng như gió xuân, hiện tại đã xuất hiện sự phẫn nộ nồng đậm.

Nhạc nương tử cũng từng sa chân vào chốn bẩn thỉu, không ai có thể hiểu chuyện cô nương trong tập tranh phải chịu bao nhiêu tra tấn hơn nàng ấy.

Qua một lúc, rốt cuộc nàng ấy không nhìn nổi nữa, ném tập tranh xuống bàn.

Giọng nói có chút tức giận, mơ hồ còn mang theo chút nức nở.

“Muốn ta làm như thế nào?”
“Chế thứ này thành tập tranh, truyền bá khắp thành, càng nhiều người đọc càng tốt.”
“Được.”
Nhạc nương tử đáp ứng dứt khoát như vậy khiến ta rất kinh ngạc.

“Nhưng mà, chuyện này rất nguy hiểm, làm không tốt sẽ phải mất mạng…”
“Trong tập tranh kia, còn có muội tử của ta.”
Nhạc nương tử đưa lưng về phía ta, nhẹ nhàng nói một câu.

17.

Trong thành Tiễn Châu bỗng nhiên lưu hành một tập tranh.

Có tên là “Bí sự Nguyệt Ảnh”..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương