Nguyệt Ẩn Phiên Phiên
-
Chương 46
Tiếng cười ngưng bặt, đôi mắt hoàng đế thậm chí còn ngân ngấn nước, cái nhìn sắc lẹm đảo qua Hàn Mặc Hiên rồi lại dừng trên Mộ Dung Nguyệt. Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vọng tới:
- NGự đệ nghĩ thế nào?
"Phịch" một tiếng, trường bào đột nhiên nhấc lên, một tay Mộ Dung Nguyệt giữ áo bào, một tay thả về phía sau, đầu gối quỳ xuống đất, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước mà cất cao giọng:
- Mong hoàng thượng xử trí, thần đệ không dám!
- Ồ? – khóe môi hoàng đế cong lên giơ ra một nụ cười mỵ hoặc giống hệt Mộ Dung Nguyệt, hàn ý trong mắt dần dần tích tụ dày lên.
- Vậy… – y cố ý ngâm dài giọng, trên mặt phảng phất cỗ khí của bậc vương giả thiên hạ. Tầm mắt lại quét quanh một lượt sau đó y ngửa đầu, trầm giọng quát:
- Trẫm ra lệnh cho ngươi lập tức bắt tên loạn thần tặc tử này cho trẫm!
- Tuân lệnh! – Mộ Dung Nguyệt gật đầu, lên tiếng đáp lời, âm thanh dõng dạc cứ như phá hư cả màng nhĩ người ta. Hắn đứng dậy, khí thế như thủy triều dâng, lui về bên cạnh người huynh trưởng của mình, hơi thở sắc bén làm cho người ngoài không dám nhìn và lại gần. Ngón tay phất lên chỉ thẳng vào Hàn Mặc Hiên, ngữ điệu lạnh băng hạ lệnh:
- Bắt!
Mọi chuyện thay đổi quá bất ngờ, những người có mặt cứ tưởng mình đang nằm mộng. Phản ứng của Phiên Phiên cũng không khác lắm, nàng tròn mắt nhìn Hàn Mặc Hiên bị bắt lại, trong lòng tự hỏi thực ra mọi chuyện là như thế nào, sao nó xảy ra nhanh một cách chóng mắt thế này? Một đám sĩ tử đi theo Hàn Mặc Hiên ngơ ngác nhìn binh lĩnh của Mộ Dung Nguyệt quay sang bắt mình, căn bản họ đã không thể chống cự lại.
- Mộ Dung Nguyệt! – cuối cùng Hàn Mặc Hiên cũng phản ứng lại, hét to một tiếng.
- Sao? – Mộ Dung Nguyệt không nhanh không chậm lên tiếng.
- Ta giúp ngươi giành được thiên hạ, giờ thiên hạ đã là của ngươi, vì sao ngươi lại quay sang đối đầu chứ? – Hàn Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiếng cười giễu cợt vang lên, ngữ khí của Mộ Dung Nguyệt đầy khinh miệt:
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?
Hàn Mặc Hiên oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Nguyệt, hoàn toàn không thể lý giải nổi ý định của hắn là như thế nào.
Thình *** h, một tiếng hô "Báo" truyền từ xa tới, một gã binh sĩ cưỡi ngựa chạy như bay tới, hai bên binh lính tự động tránh đườngc ho gã đi qua. Gã dừng lại trước mặt Mộ Dung Nguyệt, nhanh chóng nhảy xuống ngựa rồi quỳ một gối, hai tay dâng thư:
- Tiền tuyến cấp báo, Liêu Nan cương tập kết binh lực ở biên thùy TâyNam, đi tới Gia Dự quan thì bị quân ta chặn đánh. Tướng lĩnh trong quân đều bị giết, Liêu Nan vương bị bắt, tổng cộng binh sĩ bắt lại chừng sáu vạn và bảy nghìn sáu trăm chiến mã. Thỉnh vương gia xem qua.
Mộ Dung Nguyệt chậm rãi cầm lá thư từ tay tên lính, đi tới trước mặt hoàng đế rồi trình lên.
Hoàng đế nhận thư chỉ nhìn qua một cái sau đó cất cao giọng nói:
- Tốt lắm! Ngự đệ thật không hổ là phụ tá đắc lực của trẫm. Hôm nay huynh đệ ta cần phải nâng cốc chúc mừng, vun đắp thêm tình cảm mới được!
- Người đâu! – hai bên lập tức đi ra bốn tên cấm vệ quân. Hoàng đế liếc mắt về phía Hàn Mặc Hiên, hạ giọng nói. – Đem tên loạn thần tặc tử này nhốt vào thiên lao, ngay mai công khai thẩm tra! – bốn thị vệ cung kính lĩnh mệnh.
- Mộ Dung Nguyệt! – rốt cuộc thì Hàn Mặc Hiên cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng và hiểu ra mọi chuyện trong kế hoạch đã bị trật khỏi đường ray theo dự tính. Hắn kích động rống lên. – Chẳng lẽ ngươi đã quên, trong cơ thể ngươi còn độc Long Tiên Hương chưa có thuốc giải? Nếu ta chết thì ngươi vĩnh viễn không lấy được giải dược! – trong giọng nói có run rẩy mơ hồ.
- Độc Long Tiên Hương? – Mộ Dung Nguyệt bật cười thành tiếng. – Hàn Mặc Hiên, một đời ngươi thông minh xảo quyệt, không ngờ cũng có lúc khờ dại như vậy.
- Ngươi nói cái gì? – Hàn Mặc Hiên thẹn quá hóa giận quát.
- Tất cả những chuyện này đều là ta và hoàng huynh cùng nhau diễn mà thôi. – hắn xua tay.
Hàn Mặc Hiên không thể tin được, vặn hỏi:
- Ý của ngươi là… ngươi căn bản không trúng độc?
Mộ Dung Nguyệt thở hắt ra một hơi, chầm chậm nói:
- Ngươi cũng chết tới nơi rồi, bất kể thế nào thì cũng nên nói cho ngươi nghe sự thật, bằng không tới âm tào địa phủ lại trách cứ không biết vì sao mình chết.
Ánh nhìn thương hại của Mộ Dung Nguyệt chuyển tới vẻ mặt không cam lòng của Hàn Mặc Hiên, ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Kỳ thực, lúc đầu đúng là ta trúng độc, nếu không thì sao có thể lừa được một tay chân của ngươi được sắp xếp bên cạnh ta lâu năm như Triển Ly chứ? Từ trước tới nay hoàng thượng đều biết ý đồ của cha con các ngươi vì thế ta mới làm ra vẻ không hợp với hoàng thượng, thả lỏng để bị trúng độc khiến cho ngươi nghĩ sẽ có cơ hội khống chế được ta để cùng với các ngươi tiến hành kế hoạch mưu phản. Nhưng các ngươi không biết ta đã sớm thay toàn bộ quân mai phục của Ngột Liệt hoàng tử, chặn đứng Liêu Nan vương ở cửa Gia Dự, sau đó phái ra hồng y tử sĩ giết sạch tướng lãnh. Có lẽ tới tận lúc này Liêu Nan vương vẫn không nghĩ ra, vì sao mình lại bị quân tiếp tế làm phản. Nhưng đó cũng là lý do vì sao sau khi ngươi nhận được bồ câu đưa thư của Liêu Nan vương liền tức tốc rời khỏi Mạc Phong sơn trang quay lại Trường An bố trí mọi thứ, ngay cả hôn lễ cũng không trở về kịp. Đơn giản là vì Liêu Nan vương không thể nào phân thân ra được, ngay cả mạng của hắn cũng không được bảo toàn nữa là. Chẳng qua ngươi đã sai lầm, một nước đi sai thì sẽ khiến cả ván cờ bại!
Đến tận lúc này Phiên Phiên mới hiểu được Mộ Dung Nguyệt thật sự không phải muốn tạo phản, tất cả cũng chỉ là một trò diễn trong kế hoạch của hắn chỉ chờ cha con Hàn Mặc Hiên rơi vào bẫy. Cái gọi là trúng độc cũng chỉ là giả, không tới mức chết ngươi hết đường cứu; cái gọi là lấy hương hoa quế để che đậy Long Tiên Hương thực ra không phải dùng để cho dấu việc hắn trúng độc mà là vì che dấu việc hắn không có trúng độc. Có lẽ lần trước đánh gãy tay Triển Ly rồi giam nàng vào ngục đều vì muốn ngăn không cho nàng ta liên lạc với Hàn Mặc Hiên. Dần dần, những khó hiểu, khúc mắc trong đầu nàng được tháo gỡ, nàng cũng chợt phát hiện ra một điều, không biết tự lúc nào bản thân nàng đã trở thành một quân cờ của Mộ Dung Nguyệt dùng trong kế hoạch hoàn hảo này.
Trái tim băng giá, nàng ngước nhìn về phía người nam nhân mà mình toàn tâm toàn ý yêu thương kia. Một người nam nhân khiến nàng có suy nghĩ dù hắn có khởi binh tạo phản thì nàng sẽ bất chấp tất cả mà yêu hắn, hắn trước giờ chỉ biết hướng nàng mà đòi hỏi tình cảm đồng thời cũng đánh mất đi từng chút nềm tin, niềm hy vọng trong tim nàng. Lòng của nàng dần dần đông lại.
Hàn Mặc Hiên và đồng đảng của hắn bị bắt giam vào thiên lao, hai vạn đại quân cũng nhanh chóng rút đi. Trên quảng trường rộng lớn chỉ còn lại hoàng đế, Mộ Dung Nguyệt, Ngô Phiên Phiên, Tiểu Hỉ cùng mười tên cấm vệ quân.
Yên tĩnh, yên tĩnh tới dị thường!
Đánh vỡ không khí tĩnh lặng ngột ngạt này chính là giọng điệu ung dung, nhàn nhã của hoàng đế:
- Ngự đệ, vị cô nương này chính là Ngô Phiên Phiên sao?
- Dạ! – hắn cười thản nhiên.
- Ừm! – hoàng đế nhìn vẻ mặt vô hồn của Phiên Phiên một lượt, khóe môi gợi lên độ cong. – Ánh mắt của ngự đệ rất tốt!
- Hoàng thượng chê cười!
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, bất giác thở hắt ra một hơi dài, cứ như cơn giận bấy lâu nay giấu kín đã bộc phát:
- Từ khi trẫm đăng ngôi hoàng đế, triều chính rung chuyển, hai năm qua ăn không biết vị, ngủ cũng bất an. Liêu Nan vương cầm trong tay quân đội hùng hậu tính mưu kế đã lâu, cứ như một cái xương nghẹn trong cổ họng trẫm, Hiện giờ cái xương đó đã được nhổ bỏ, vương triều Thiên Diệu lại được thái bình thịnh thế! Ngự đệ, làm khó đệ rồi!
Mộ Dung Nguyệt cúi đầu, không nói thêm nhiều lời. Sau khi tiễn hoàng đế hồi cung, hắn quay lại ôn nhu nhìn Phiên Phiên nãy giờ vẫn đứng yên bất động, mở miệng:
- Về nhà thôi!
- NGự đệ nghĩ thế nào?
"Phịch" một tiếng, trường bào đột nhiên nhấc lên, một tay Mộ Dung Nguyệt giữ áo bào, một tay thả về phía sau, đầu gối quỳ xuống đất, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước mà cất cao giọng:
- Mong hoàng thượng xử trí, thần đệ không dám!
- Ồ? – khóe môi hoàng đế cong lên giơ ra một nụ cười mỵ hoặc giống hệt Mộ Dung Nguyệt, hàn ý trong mắt dần dần tích tụ dày lên.
- Vậy… – y cố ý ngâm dài giọng, trên mặt phảng phất cỗ khí của bậc vương giả thiên hạ. Tầm mắt lại quét quanh một lượt sau đó y ngửa đầu, trầm giọng quát:
- Trẫm ra lệnh cho ngươi lập tức bắt tên loạn thần tặc tử này cho trẫm!
- Tuân lệnh! – Mộ Dung Nguyệt gật đầu, lên tiếng đáp lời, âm thanh dõng dạc cứ như phá hư cả màng nhĩ người ta. Hắn đứng dậy, khí thế như thủy triều dâng, lui về bên cạnh người huynh trưởng của mình, hơi thở sắc bén làm cho người ngoài không dám nhìn và lại gần. Ngón tay phất lên chỉ thẳng vào Hàn Mặc Hiên, ngữ điệu lạnh băng hạ lệnh:
- Bắt!
Mọi chuyện thay đổi quá bất ngờ, những người có mặt cứ tưởng mình đang nằm mộng. Phản ứng của Phiên Phiên cũng không khác lắm, nàng tròn mắt nhìn Hàn Mặc Hiên bị bắt lại, trong lòng tự hỏi thực ra mọi chuyện là như thế nào, sao nó xảy ra nhanh một cách chóng mắt thế này? Một đám sĩ tử đi theo Hàn Mặc Hiên ngơ ngác nhìn binh lĩnh của Mộ Dung Nguyệt quay sang bắt mình, căn bản họ đã không thể chống cự lại.
- Mộ Dung Nguyệt! – cuối cùng Hàn Mặc Hiên cũng phản ứng lại, hét to một tiếng.
- Sao? – Mộ Dung Nguyệt không nhanh không chậm lên tiếng.
- Ta giúp ngươi giành được thiên hạ, giờ thiên hạ đã là của ngươi, vì sao ngươi lại quay sang đối đầu chứ? – Hàn Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiếng cười giễu cợt vang lên, ngữ khí của Mộ Dung Nguyệt đầy khinh miệt:
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?
Hàn Mặc Hiên oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Nguyệt, hoàn toàn không thể lý giải nổi ý định của hắn là như thế nào.
Thình *** h, một tiếng hô "Báo" truyền từ xa tới, một gã binh sĩ cưỡi ngựa chạy như bay tới, hai bên binh lính tự động tránh đườngc ho gã đi qua. Gã dừng lại trước mặt Mộ Dung Nguyệt, nhanh chóng nhảy xuống ngựa rồi quỳ một gối, hai tay dâng thư:
- Tiền tuyến cấp báo, Liêu Nan cương tập kết binh lực ở biên thùy TâyNam, đi tới Gia Dự quan thì bị quân ta chặn đánh. Tướng lĩnh trong quân đều bị giết, Liêu Nan vương bị bắt, tổng cộng binh sĩ bắt lại chừng sáu vạn và bảy nghìn sáu trăm chiến mã. Thỉnh vương gia xem qua.
Mộ Dung Nguyệt chậm rãi cầm lá thư từ tay tên lính, đi tới trước mặt hoàng đế rồi trình lên.
Hoàng đế nhận thư chỉ nhìn qua một cái sau đó cất cao giọng nói:
- Tốt lắm! Ngự đệ thật không hổ là phụ tá đắc lực của trẫm. Hôm nay huynh đệ ta cần phải nâng cốc chúc mừng, vun đắp thêm tình cảm mới được!
- Người đâu! – hai bên lập tức đi ra bốn tên cấm vệ quân. Hoàng đế liếc mắt về phía Hàn Mặc Hiên, hạ giọng nói. – Đem tên loạn thần tặc tử này nhốt vào thiên lao, ngay mai công khai thẩm tra! – bốn thị vệ cung kính lĩnh mệnh.
- Mộ Dung Nguyệt! – rốt cuộc thì Hàn Mặc Hiên cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng và hiểu ra mọi chuyện trong kế hoạch đã bị trật khỏi đường ray theo dự tính. Hắn kích động rống lên. – Chẳng lẽ ngươi đã quên, trong cơ thể ngươi còn độc Long Tiên Hương chưa có thuốc giải? Nếu ta chết thì ngươi vĩnh viễn không lấy được giải dược! – trong giọng nói có run rẩy mơ hồ.
- Độc Long Tiên Hương? – Mộ Dung Nguyệt bật cười thành tiếng. – Hàn Mặc Hiên, một đời ngươi thông minh xảo quyệt, không ngờ cũng có lúc khờ dại như vậy.
- Ngươi nói cái gì? – Hàn Mặc Hiên thẹn quá hóa giận quát.
- Tất cả những chuyện này đều là ta và hoàng huynh cùng nhau diễn mà thôi. – hắn xua tay.
Hàn Mặc Hiên không thể tin được, vặn hỏi:
- Ý của ngươi là… ngươi căn bản không trúng độc?
Mộ Dung Nguyệt thở hắt ra một hơi, chầm chậm nói:
- Ngươi cũng chết tới nơi rồi, bất kể thế nào thì cũng nên nói cho ngươi nghe sự thật, bằng không tới âm tào địa phủ lại trách cứ không biết vì sao mình chết.
Ánh nhìn thương hại của Mộ Dung Nguyệt chuyển tới vẻ mặt không cam lòng của Hàn Mặc Hiên, ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Kỳ thực, lúc đầu đúng là ta trúng độc, nếu không thì sao có thể lừa được một tay chân của ngươi được sắp xếp bên cạnh ta lâu năm như Triển Ly chứ? Từ trước tới nay hoàng thượng đều biết ý đồ của cha con các ngươi vì thế ta mới làm ra vẻ không hợp với hoàng thượng, thả lỏng để bị trúng độc khiến cho ngươi nghĩ sẽ có cơ hội khống chế được ta để cùng với các ngươi tiến hành kế hoạch mưu phản. Nhưng các ngươi không biết ta đã sớm thay toàn bộ quân mai phục của Ngột Liệt hoàng tử, chặn đứng Liêu Nan vương ở cửa Gia Dự, sau đó phái ra hồng y tử sĩ giết sạch tướng lãnh. Có lẽ tới tận lúc này Liêu Nan vương vẫn không nghĩ ra, vì sao mình lại bị quân tiếp tế làm phản. Nhưng đó cũng là lý do vì sao sau khi ngươi nhận được bồ câu đưa thư của Liêu Nan vương liền tức tốc rời khỏi Mạc Phong sơn trang quay lại Trường An bố trí mọi thứ, ngay cả hôn lễ cũng không trở về kịp. Đơn giản là vì Liêu Nan vương không thể nào phân thân ra được, ngay cả mạng của hắn cũng không được bảo toàn nữa là. Chẳng qua ngươi đã sai lầm, một nước đi sai thì sẽ khiến cả ván cờ bại!
Đến tận lúc này Phiên Phiên mới hiểu được Mộ Dung Nguyệt thật sự không phải muốn tạo phản, tất cả cũng chỉ là một trò diễn trong kế hoạch của hắn chỉ chờ cha con Hàn Mặc Hiên rơi vào bẫy. Cái gọi là trúng độc cũng chỉ là giả, không tới mức chết ngươi hết đường cứu; cái gọi là lấy hương hoa quế để che đậy Long Tiên Hương thực ra không phải dùng để cho dấu việc hắn trúng độc mà là vì che dấu việc hắn không có trúng độc. Có lẽ lần trước đánh gãy tay Triển Ly rồi giam nàng vào ngục đều vì muốn ngăn không cho nàng ta liên lạc với Hàn Mặc Hiên. Dần dần, những khó hiểu, khúc mắc trong đầu nàng được tháo gỡ, nàng cũng chợt phát hiện ra một điều, không biết tự lúc nào bản thân nàng đã trở thành một quân cờ của Mộ Dung Nguyệt dùng trong kế hoạch hoàn hảo này.
Trái tim băng giá, nàng ngước nhìn về phía người nam nhân mà mình toàn tâm toàn ý yêu thương kia. Một người nam nhân khiến nàng có suy nghĩ dù hắn có khởi binh tạo phản thì nàng sẽ bất chấp tất cả mà yêu hắn, hắn trước giờ chỉ biết hướng nàng mà đòi hỏi tình cảm đồng thời cũng đánh mất đi từng chút nềm tin, niềm hy vọng trong tim nàng. Lòng của nàng dần dần đông lại.
Hàn Mặc Hiên và đồng đảng của hắn bị bắt giam vào thiên lao, hai vạn đại quân cũng nhanh chóng rút đi. Trên quảng trường rộng lớn chỉ còn lại hoàng đế, Mộ Dung Nguyệt, Ngô Phiên Phiên, Tiểu Hỉ cùng mười tên cấm vệ quân.
Yên tĩnh, yên tĩnh tới dị thường!
Đánh vỡ không khí tĩnh lặng ngột ngạt này chính là giọng điệu ung dung, nhàn nhã của hoàng đế:
- Ngự đệ, vị cô nương này chính là Ngô Phiên Phiên sao?
- Dạ! – hắn cười thản nhiên.
- Ừm! – hoàng đế nhìn vẻ mặt vô hồn của Phiên Phiên một lượt, khóe môi gợi lên độ cong. – Ánh mắt của ngự đệ rất tốt!
- Hoàng thượng chê cười!
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, bất giác thở hắt ra một hơi dài, cứ như cơn giận bấy lâu nay giấu kín đã bộc phát:
- Từ khi trẫm đăng ngôi hoàng đế, triều chính rung chuyển, hai năm qua ăn không biết vị, ngủ cũng bất an. Liêu Nan vương cầm trong tay quân đội hùng hậu tính mưu kế đã lâu, cứ như một cái xương nghẹn trong cổ họng trẫm, Hiện giờ cái xương đó đã được nhổ bỏ, vương triều Thiên Diệu lại được thái bình thịnh thế! Ngự đệ, làm khó đệ rồi!
Mộ Dung Nguyệt cúi đầu, không nói thêm nhiều lời. Sau khi tiễn hoàng đế hồi cung, hắn quay lại ôn nhu nhìn Phiên Phiên nãy giờ vẫn đứng yên bất động, mở miệng:
- Về nhà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook