Nguyện Yêu Anh Suốt Kiếp
-
Chương 10
Thút thít thêm một lúc thì tiếng khóc nhỏ dần, cô nhóc ấy vậy mà khóc mệt quá liền ngủ ngon lành trên vai anh, chiếc áo sơ mi vì cô mà nhàu nhĩ, âm ẩm do từ nãy đến giờ cô vừa khóc vừa cọ loạn trên vai anh. Nở nụ cười bất đắc dĩ, Hằng Thần nhẹ nhàng bế cô theo kiểu công chúa, nện từng bướca trầm ổn đi lên lầu hai.
Đặt cô xuống giường cẩn thận đắp chăn, chỉnh gối đầu giúp cô thoải mái, anh dịu dàng ngắm nhìn Ngụy Nhã một lúc rồi bước ra khỏi phòng. Theo dự định là anh sẽ ở cùng cô đến hết chiều nay mới phải nhưng đúng là công ty có nhiều văn kiện và hợp đồng không thể thiếu anh vậy nên bắt buộc phải rời đi.
Tiếng rung thông báo tin nhắn khiến cô thức giấc, đảo mắt một vòng liền biết trời đã tối rồi. Quơ tay tìm chiếc điện thoại dưới gối, tin nhắn là của Lê An gửi đến nhắc cô ngày mai chuẩn bị sớm để đến trường quay của phim "Vọng Thiên", cô thế mà ngủ tận tới chiều muộn mới dậy. Ngụy Nhã lê thân vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, đi qua bàn trang điểm thì thấy một mảnh giấy ghi chú nhỏ "Công ty có chút việc bận nên không thể ở lại với em được, ngủ dậy nhớ ăn uống đầy đủ, sức khỏe là quan trọng nhất!". Khóe miệng Ngụy Nhã khẽ nhếch lên cười tủm tỉm, nhìn nét bút có lực mà mềm mại liền biết là của ai rồi, người đàn ông của cô cái gì cũng thật xuất sắc. Mặc dù danh xưng "người đàn ông của cô" chưa đúng với hiện tại nhưng rất nhanh thôi điều đó sẽ thành sự thật, cô tin là vậy. Miết nhẹ tờ giấy rồi cẩn thận đặt nó vào ngăn kéo tủ bàn trang điểm, mọi thứ của anh cô đều muốn cất giữ dù chỉ là một tờ giấy nhớ. Có lẽ ngủ lâu quá nên bát canh hầm trưa nay đều trôi đi đâu hết, bước xuống phòng bếp tìm chút đồ ăn nhưng trong tủ lạnh toàn thực phẩm cần qua chế biến mà lúc này cô ngại nhất là bày biện nấu nướng. Ngụy Nhã mặc thêm một chiếc áo khoác nhẹ rồi mở cửa nhà, quyết định đến cửa hàng 24h gần chung cư giải quyết cơn đói.
Ăn uống nhanh gọn ở cửa hàng tiện lợi, cô xoa xoa cái bụng no căng rồi rảo bước về nhà. Nhưng ông trời quả thật đúng là không chiều lòng người, bước đến cổng chung cư liền thấy một chiếc Ferrari đậu gần đấy, kiếp trước cô đã ngồi lên chiếc xe kia vô số lần nên không thể nào không biết chủ nhân của nó là ai. Thật muốn chửi thề, không dính lấy cô thì hai con người thâm hiểm này cũng có vô số âm mưu để hắn ta và Ngụy Anh chiếm lấy công ty nhà cô, việc quái gì phải đeo bám cô cho bằng được?
Cánh cửa chiếc xe sang trọng mở ra, Trương Thiên Minh bước đến nắm lấy tay cô chất vấn:"Ngụy Nhã, em hãy rút lại những lời mình nói sáng nay. Anh sẽ coi như em chưa nói gì. Đừng cố tình gây sự với anh nữa!" Cô cười lạnh nhìn anh, gằn giọng đáp lại:"Trương Thiên Minh, tôi không phải con ngốc để anh dùng dăm ba lời dỗ ngọt để xí xóa mọi chuyện. Những lời tôi nói hôm nay đều rất thật lòng, kể từ giờ anh và tôi chỉ là người lạ, nước sông không phạm nước giếng. Mong anh tự trọng!"
_"Khốn khiếp! Lý do em chia tay là gì? Đừng nói với anh là em để bụng chuyện sáng nay nhé?"
_"Bản thân anh phải rõ hơn ai hết chứ? Gửi lời hỏi thăm của tôi đến Ngụy Anh tiện thể giúp tôi hỏi chị gái nuôi thân yêu xem khi nào cô ta mới đồng ý lột bộ mặt nạ của mình."
Ngụy Nhã không để cho hắn mở lời, xoay người bước về phía chung cư để lại Trương Thiên Minh với ánh mắt đầy bất ngờ nhìn theo. Quay trở lại xe, hắn ta không thể nào tập trung điều khiển tay lái. Ngạc nhiên vì Ngụy Nhã biết mối quan hệ tay trong của hắn với Ngụy Anh thì ít nhưng trong lòng như có lửa đốt vì sự lạnh lùng của cô mà trước đây hắn chưa bao giờ thấy.
Kể từ khi yêu Ngụy Nhã đến giờ, hắn chưa thực sự phiền lòng bất kể điều gì. Cô có vài phần xinh đẹp, cũng có lúc giận hờn nhưng chỉ cần dẻo miệng dỗ ngọt một chút liền có thể qua chuyện lại còn chưa bao giờ quản lý, dò hỏi hắn làm gì, ở đâu? Chính vì thế, Trương Thiên Minh hắn đây luôn có thể làm gì tùy thích, kể cả việc một chân đạp mấy thuyền, gặp dịp liền chơi.
Tối hôm nay thấy cô hành xử như vậy khiến hắn vô cùng khó chịu. Cảm giác mình vừa mất đi thứ gì đó mà bản thân không thể kiểm soát, nắm giữ được. Điều này làm hắn không thích chút nào. Hóa ra cô người yêu này còn có một mặt cứng rắn như vậy. Đừng tưởng nói dăm ba câu chia tay thì hắn liền đồng ý. Cứ chờ xem hắn ta làm cách nào để khiến cô mê mệt không rời...
Đặt cô xuống giường cẩn thận đắp chăn, chỉnh gối đầu giúp cô thoải mái, anh dịu dàng ngắm nhìn Ngụy Nhã một lúc rồi bước ra khỏi phòng. Theo dự định là anh sẽ ở cùng cô đến hết chiều nay mới phải nhưng đúng là công ty có nhiều văn kiện và hợp đồng không thể thiếu anh vậy nên bắt buộc phải rời đi.
Tiếng rung thông báo tin nhắn khiến cô thức giấc, đảo mắt một vòng liền biết trời đã tối rồi. Quơ tay tìm chiếc điện thoại dưới gối, tin nhắn là của Lê An gửi đến nhắc cô ngày mai chuẩn bị sớm để đến trường quay của phim "Vọng Thiên", cô thế mà ngủ tận tới chiều muộn mới dậy. Ngụy Nhã lê thân vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, đi qua bàn trang điểm thì thấy một mảnh giấy ghi chú nhỏ "Công ty có chút việc bận nên không thể ở lại với em được, ngủ dậy nhớ ăn uống đầy đủ, sức khỏe là quan trọng nhất!". Khóe miệng Ngụy Nhã khẽ nhếch lên cười tủm tỉm, nhìn nét bút có lực mà mềm mại liền biết là của ai rồi, người đàn ông của cô cái gì cũng thật xuất sắc. Mặc dù danh xưng "người đàn ông của cô" chưa đúng với hiện tại nhưng rất nhanh thôi điều đó sẽ thành sự thật, cô tin là vậy. Miết nhẹ tờ giấy rồi cẩn thận đặt nó vào ngăn kéo tủ bàn trang điểm, mọi thứ của anh cô đều muốn cất giữ dù chỉ là một tờ giấy nhớ. Có lẽ ngủ lâu quá nên bát canh hầm trưa nay đều trôi đi đâu hết, bước xuống phòng bếp tìm chút đồ ăn nhưng trong tủ lạnh toàn thực phẩm cần qua chế biến mà lúc này cô ngại nhất là bày biện nấu nướng. Ngụy Nhã mặc thêm một chiếc áo khoác nhẹ rồi mở cửa nhà, quyết định đến cửa hàng 24h gần chung cư giải quyết cơn đói.
Ăn uống nhanh gọn ở cửa hàng tiện lợi, cô xoa xoa cái bụng no căng rồi rảo bước về nhà. Nhưng ông trời quả thật đúng là không chiều lòng người, bước đến cổng chung cư liền thấy một chiếc Ferrari đậu gần đấy, kiếp trước cô đã ngồi lên chiếc xe kia vô số lần nên không thể nào không biết chủ nhân của nó là ai. Thật muốn chửi thề, không dính lấy cô thì hai con người thâm hiểm này cũng có vô số âm mưu để hắn ta và Ngụy Anh chiếm lấy công ty nhà cô, việc quái gì phải đeo bám cô cho bằng được?
Cánh cửa chiếc xe sang trọng mở ra, Trương Thiên Minh bước đến nắm lấy tay cô chất vấn:"Ngụy Nhã, em hãy rút lại những lời mình nói sáng nay. Anh sẽ coi như em chưa nói gì. Đừng cố tình gây sự với anh nữa!" Cô cười lạnh nhìn anh, gằn giọng đáp lại:"Trương Thiên Minh, tôi không phải con ngốc để anh dùng dăm ba lời dỗ ngọt để xí xóa mọi chuyện. Những lời tôi nói hôm nay đều rất thật lòng, kể từ giờ anh và tôi chỉ là người lạ, nước sông không phạm nước giếng. Mong anh tự trọng!"
_"Khốn khiếp! Lý do em chia tay là gì? Đừng nói với anh là em để bụng chuyện sáng nay nhé?"
_"Bản thân anh phải rõ hơn ai hết chứ? Gửi lời hỏi thăm của tôi đến Ngụy Anh tiện thể giúp tôi hỏi chị gái nuôi thân yêu xem khi nào cô ta mới đồng ý lột bộ mặt nạ của mình."
Ngụy Nhã không để cho hắn mở lời, xoay người bước về phía chung cư để lại Trương Thiên Minh với ánh mắt đầy bất ngờ nhìn theo. Quay trở lại xe, hắn ta không thể nào tập trung điều khiển tay lái. Ngạc nhiên vì Ngụy Nhã biết mối quan hệ tay trong của hắn với Ngụy Anh thì ít nhưng trong lòng như có lửa đốt vì sự lạnh lùng của cô mà trước đây hắn chưa bao giờ thấy.
Kể từ khi yêu Ngụy Nhã đến giờ, hắn chưa thực sự phiền lòng bất kể điều gì. Cô có vài phần xinh đẹp, cũng có lúc giận hờn nhưng chỉ cần dẻo miệng dỗ ngọt một chút liền có thể qua chuyện lại còn chưa bao giờ quản lý, dò hỏi hắn làm gì, ở đâu? Chính vì thế, Trương Thiên Minh hắn đây luôn có thể làm gì tùy thích, kể cả việc một chân đạp mấy thuyền, gặp dịp liền chơi.
Tối hôm nay thấy cô hành xử như vậy khiến hắn vô cùng khó chịu. Cảm giác mình vừa mất đi thứ gì đó mà bản thân không thể kiểm soát, nắm giữ được. Điều này làm hắn không thích chút nào. Hóa ra cô người yêu này còn có một mặt cứng rắn như vậy. Đừng tưởng nói dăm ba câu chia tay thì hắn liền đồng ý. Cứ chờ xem hắn ta làm cách nào để khiến cô mê mệt không rời...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook