Nguyện Ước (I Will)
-
Chương 2
Caroline ngồi lặng người một lúc lâu sau khi Lord Drake ra về. Nàng tự hỏi một cách khó khăn chuyện gì sẽ đến với nàng. Những lời đồn đại chắc chắn rất tàn nhẫn ngay khi tin nàng và Drake có quan hệ lan ra. Một cặp đôi không phù hợp sẽ nhận được hàng đống lời cợt nhã và chế nhạo. Đặc biệt với thực tế nàng nổi tiếng khó khăn trong việc chọn bạn.
Caroline không thể lí giải tại sao nàng chưa từng yêu ai. Chắc chắn không phải vì con người nàng lạnh lùng – Nàng luôn có mối quan hệ ấm áp với bạn bè, họ hàng,bản thân nàng là người rất sâu sắc. Và nàng yêu thích việc khiêu vũ, thậm chí là tán tỉnh nếu có cơ hội. Nhưng khi nàng cố để tình cảm bản thân vượt quá sự yêu thích thông thường với một người đàn ông, trái tim nàng vẫn kiên quyết không nghe theo.
“ Lạy Chúa, tình yêu không phải là điều kiện cho hôn nhân,” mẹ nàng thường kêu lên trong giận dữ. “ Con không đủ khả năng để chờ đợi tình yêu, Caro. Không có của hồi môn cũng như địa vị xã hội để mà kén chọn.”
Đúng vậy, cha nàng là một tử tước, giống như những tử tước thông thường khác, ông không có nhiều đất đai. Một tước hiệu, một dinh thự nhỏ ở Luân Đôn là tất cả những gì nhà Hargreaves có thể tự hào. Sẽ thật sự tốt hơn cho gia đình, nếu Caroline, đứa con gái duy nhất, có thể cưới một bá tước, hay thậm chí là một hầu tước. Thật không may, tất cả những người có triển vọng thì hoặc là một lão già, hoặc là kẻ ích kỷ, xấu xa, ví dụ như Andrew, Lord Drake. Phải lựa chọn như thế, không nghi ngờ là Caroline chọn không lấy chồng.
Trở lại vấn đề của ngài Drake, Caroline cau mày suy nghĩ. Phản ứng của nàng với hắn thật khó chịu. Không chỉ có khả năng khiêu khích nàng, hắn có vẻ cố ý làm điều đó, giống như hắn yêu thích sự tức giận của nàng. Nhưng ẩn đâu đó giữa sự bực bội, nàng nhận thấy có một sự cuốn hút kỳ lạ ở hắn. Không phải là ở vẻ bề ngoài. Trên tất cả, nàng không nông cạn đến nỗi bị ảnh hưởng bởi một tên đẹp mã.
Nhưng nàng tự nhận thấy mình hay nhìn vào vẻ đẹp ảm đạm và cám dỗ của hắn… đôi mắt xanh sấu thẳm thâm quầng vì ngũ quá ít, đôi môi giễu cợt…khuôn mặt hơi phị của kẻ nghiện rượu. Andrew mang vẻ ngoài của một người đàn ông tự hủy hoại mình. ( Cô nàng này có sở thích quái đản thật :D ) . Thật là một người bạn khủng khiếp của Cade!
Chưa kể đến bản thân nàng. Suy nghĩ của nàng bổng đứt quảng khi mẹ nàng,Fanny,đang vui vẻ bước vào sau một buổi chiều thăm nom bạn bè.
Người ngoài thường ngạc nhiên khi biết hai người là mẹ con, họ không hề có điểm gì giống nhau, ngoại trừ đôi mắt nâu. Caroline và Cade thừa hưởng vẻ ngoài và sự nóng tính của cha. Fanny, trái ngược lại, tóc vàng và tròn trĩnh , tính tình hoạt bát như trẻ con. Luôn khó để thảo luận với Fanny, vì bà ghét những chủ đề nghiêm trọng và không đối mặt với thực tế khó khăn.
“ Caro,” Fanny kêu lên, tiến vào phòng khách sau khi đưa chiếc nón lông và áo khoác mùa hè cho người hầu.
“ Con trông khó chịu quá, cưng à. Chuyện gì làm cho con bực mình thế? Cade thương yêu của chúng ta lại giở trò gì rồi?”
“Cade thương yêu của chúng ta đang cố hết sức để mẹ sống những năm cuối đời ở trại tế bần,” Caroline trả lời khô khan.
Mặt mẹ nàng nhăn lại bối rối.
“ Mẹ e rằng mẹ không hiểu, cưng à. Con có ý gì vậy?”
“ Cade đánh bạc, nó đang phung phí tất cả tiền bạc của gia đình. Sắp tới sẽ không còn gì cả. Nếu nó không bỏ sớm, chúng ta phải bán tất cả… và cũng chưa đủ để trả nợ cho nó.”
“Ồ, con đang đùa !” Fanny cười băn khoăn “ Cade đã hứa với mẹ là nó sẽ cố kềm chế bản thân tại bàn đánh bạc.”
“ Well, nó không hề. Và giờ thì chúng ta sẽ lãnh nhận hậu quả” Caroline đáp ngay.
Đọc được sự thật trong đôi mắt con gái, Fanny nặng nề ngồi xuống ghế. Trong sự im lặng ác nghiệt, bà nắm tay lại trong lòng như một đứa trẻ bị trừng phạt, đôi môi tạo thành một chữ 0 lo sợ.
“ Tất cả là lổi của con!” Bà gào lên
“ Lỗi của con?” Caroline nhìn mẹ không thể tin được. “ Sao mẹ lại nói như vậy?”
“Chúng ta sẽ không lâm vào tình trạng khó khăn này nếu con chịu kết hôn! Một ông chồng giàu sẽ cung cấp đủ tiền để Cade chơi trò chơi nhỏ với bạn bè, và chăm sóc tất cả chúng ta. Con chờ đợi quá lâu… và tuổi thanh xuân của con qua rồi, con gần như 27 tuổi…” ( >.< mẹ gì ngộ quá )
Tạm dừng lại ,Fanny gần như phát khóc với ý nghĩ có một cô con gái chưa chồng ở cái tuổi như thế. Nâng chiếc khăn tay lên, bà chấm nhẹ nhàng vào mắt.
“Đúng, con đã qua cái tuổi đẹp nhất, và giờ thì gia đình bị suy sụp. tất cả chỉ vì con không chịu tóm lấy một ông chồng giàu.”
Caroline mở miệng định cãi lại, nhưng ngậm lại và thốt lên một tiếng kêu tuyệt vọng. Không thể tranh luận với một ai đó không hề có chút logic. Trong quá khứ, nàng từng cố tranh cãi với mẹ, nhưng nó chỉ vô ích thôi.
“Mẹ” nàng nói một cách thận trọng. “ Mẹ, đừng khóc nữa, con có tin vui cho mẹ đây. Chiều nay, con đã được bạn Cade- Lord Drake đến thăm… mẹ nhớ không?
“ Không cưng à. Cade có nhiều bạn lắm, ta không nhớ hết được.”
“Drake là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Bá tước Rochester.”
“ Ồ, là cậu ta.” Fanny rạng rỡ hẳn lên vì tò mò, nước mắt biến mất ngay lập tức
. “ Đúng rồi, cậu ta sẽ có một gia sản lớn! Mẹ nhớ ra rồi. Để mẹ hồi tưởng,một anh chàng đẹp trai, với mái tóc đen dài và mắt xanh-”
“ Và cách cư xử của một con lợn,” Caroline thêm vào.
“ Với số gia sản như thế, Caro, ai cũng có thể bỏ qua một lỗi lầm bé tí trong giao tiếp. Nói mẹ nghe, Lord Drake đã nói gì khi đến thăm nhà ta vậy?
“ Hắn…”
Caroline ngập ngừng, khó chịu vì những từ ngữ nàng sắp nói. Nàng không dám nói cho Fanny biết quan hệ giữa hai người chỉ là trò vui. Mẹ nàng ngồi lê đôi mach có tiếng, và nó chỉ là vấn đề trong vòng một vài ngày, không, vài giờ trước khi bà làm lộ sự thật.
“ Ngài ấy muốn được hộ tống con.” Caroline nói, mặt cứng lại. “ vì thế, con và mẹ sẽ cho phép ngài ấy hộ tống chúng ta đến buổi tiệc cuối tuần của Ông và Bà Logan Scott, được tổ chức vào hai tuần tới.”
Tin này dường như quá nhiều để Fanny tiêu hóa cùng lúc.
“ Ôi, Caro” bà kêu lên “ Con trai của một bá tước, ngưỡng mộ con… Mẹ không thể tin được… Well, không gì khác hơn là một phép màu! Và nếu con có thể đưa ngài ấy vào tròng… con sẽ giàu có biết bao! Nào đất đai, nào trang sức ! Con chắc chắn sẽ có cổ xe riêng, tài khoản tại các shop bậc nhất… Ôi, đây là câu trả lời cho mọi chuyện của chúng ta!”
“ Nó có vẻ là như thế,” Caroline bình thản “ Nhưng mẹ đừng hy vọng nhiều quá. Sự tìm hiểu vẫn chưa bắt đầu, và không gì đảm bảo là sẽ dẫn đến một đám cưới.”
“ Ôi, nhưng nó sẽ, nó sẽ !” Fanny nhảy múa khắp phòng. Mái tóc vàng xoăn của bà rối tung và cơ thể tròn trỉnh của bà lắc lư vì phấn khởi.
“Mẹ có linh cảm từ trong xương này. Ngay bây giờ, Caro, con phải nghe theo lời khuyên của mẹ- mẹ sẽ nói cho con chính xác làm sao để đặt bẫy và bắt lại ngài ấy. Con phải dễ thương, tâng bốc cái tôi của anh ta, và nhìn bằng ánh mắt thật ngưỡng mộ… Và con không được, không bao giờ được tranh cãi với anh ta. Và chúng ta phải làm gì đó cho bộ ngực con thôi.” ( Cười chết mất :D)
“Ngực con?” Caroline ngây người.
“Con phải để mẹ khâu lót ít vải bông vào áo lót của con. Con là cộ cô gái đáng yêu, Caro, nhưng con cần phải làm mình nổi bật lên.”
Bị tấn công bởi cả sự tức giận và phá lên cười một cách chua xót, Caro lắc đầu và mỉm cười
“ Độn vào thì cũng đâu lừa được ai. Đặc biệt là Ngài Drake. Nhưng cho dù con lừa được hắn, mẹ không nghĩ rằng đêm tân hôn của chúng con sẽ chỉ là thất vọng khi hắn phát hiện ngực con là giả sao?”
“ Lúc đó thì đã quá muộn để hắn làm gì con rồi,” mẹ nàng chỉ ra. “ Và ta không gọi đó là lửa đảo, Cưng à. Sau cùng, ai cũng cố gắng để mình nổi bật hơn… Đó chính là tán tỉnh. Mưu mẹo để che giấu những khuyết điểm nhỏ có thể khiến một người đàn ông ra đi, và hãy duy trì bí mật cho đến khi con bắt được hắn ta.”
“ Không lấy gì làm lạ khi con không tóm được ông chồng nào,” Caroline cười nhẹ. “ Con luôn cố gắng cởi mở và thành thật với đàn ông.”
Mẹ nàng nhìn nàng buồn bã “ Mẹ không biết con lấy những ý nghĩ ấy ở đâu, cưng à. Trung thực không bao giờ thổi lên sự nhiệt tình của đàn ông.”
“ Con sẽ cố nhớ,” Caroline cố kềm chế để không phá ra cười.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“ Xe đến rồi,” Fanny ré lên, nhìn ra cửa phòng khách khi xe ngựa đang phóng tới, “ Ôi, nó thật đẹp! Nước sơn màu đỏ, and a Salisbury boot and crane neck, and what a fine large wrought-iron baggage rack. ( em không rành về xe ngựa, ai giúp em với T___T ) Và chở không ít hơn 4 người. Mau lên, Caroline, Ra đây xem này.”
“Con không biết là mẹ có hứng thú đặc biệt về cấu trúc xe ngựa cơ đấy.”
Nàng đứng cạnh mẹ bên cửa sổ, và bụng nàng quặn lên vì căng thẳng khi thấy tay áo khoác của Rochester bên cạnh cửa xe. Vậy là trò chơi đã bắt đầu.
“ Cade đâu rồi?”
“ Mẹ nghĩ nó đang ở thư viện.” Fanny vẫn tiếp tục nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn bị mê hoặc
.
“Ôi cưng, con yêu ơi. Lord Drake. Trong tất cả các bạn của Cade, ngài ấy luôn là người mẹ thích.”
Bất chấp sự căng thẳng, Caroline bật cười vui vẻ.
“ Mẹ có nhớ ngài ấy là ai đâu, trước khi con kể cho mẹ.”
“ Nhưng lúc đó mẹ mới nhớ ra mẹ thích ngài ấy kinh khủng.” Fanny phản đối.
Khẽ mỉm cười, Caroline rời phòng khách để đến thư viện, nơi cất giấu bộ sưu tập sách quý giá của nàng, được xếp gọn gàng trong các hòm gỗ.
Cade đang đứng bên cạnh tủ, rót một cốc brandy từ bình thủy tinh.
“ Em sẵn sàng đi chưa? Xe ngựa của ngài Drake đến rồi kìa.”
Cade xoay ly rượu trong tay. Nét mặt cậu, cũng giống cô, đang cau có.
“Chưa, em vẫn chưa sẵn sàng,” cậu chua chát. “ Có lẽ sau khi nốc cạn chai này, em sẽ đi.”
“ Đi thôi, Cade,” nàng trách “ Người khác sẽ nghĩ là em bị gửi tới nhà tù Newgate thay vì tham gia buổi tiệc cuối tuần với bạn bè đấy”
“ Drake không phải bạn em,” Cade thấp giọng. “ Hắn cướp đi tất cả mọi thứ em yêu thích. Em không được chào đón ở bất kỳ bàn đánh bạc nào, và em không nhận được bất kỳ lời mời đến câu lạc bộ nào. Em cũng bị hạn chế cược tiền lúc chơi bài ving-et-tun. Làm sao em kiếm đủ tiền để trả nợ đây chứ?”
“ Tm việc làm?”
Cade khịt mũi tỏ vẻ như cậu vừa bị xúc phạm
.
“ Không có một Hargreaves nào phải làm việc mua bán và kinh doanh, trong ít nhất là 4 thế hệ ”
“ Em phải nên nghĩ đến chuyện đó, trước khi em đánh cược hết mọi thứ Cha để lại. Và chúng ta cũng không cần tham dự buổi tiệc đáng ghét này, chị cũng không phải giả vờ yêu thích cái gã mà chị căm ghét.”
Xấu hổ, Cade quay mặt đi.
“ Em xin lỗi, Caro. Nhưng vận may sẽ đến với em thôi. Em sẽ thắng lại được tất cả tiền, và hơn nữa.”
“ Ôi. Cade.” Nàng tiến đến và vòng tay ôm cậu, áp má vào tấm lưng cứng đơ của cậu.
“ Chúng ta sẽ đến dinh thự của ngài Scott, chị sẽ hiền như con bê trước Drake, và em sẽ dễ thương với mọi người. Một ngày nào đó, Lord Drake sẽ được hưởng di chúc, và hắn ta sẽ trở hết nợ cho em. Cuộc sống lại trở về bình thường như trước.”
Họ bỗng bị cắt ngang bởi giọng của người quản gia
“ Cô Hargreaves, Lord Drake đã đến. Tôi mời ngài ấy vào phòng khách chứ ạ?”
“ Mẹ ta còn ở đó không?”
“ Không thưa cô, bà đã lên lầu để khoác áo và đội mũ."
Hi vọng không phải một mình với Drake, Caroline giục em
“Cade, sao em không đi đón bạn?”
Rõ ràng Cade cũng muốn tránh Drake y như nàng.
“ Không, em sẽ nói với người đánh xe về hành lý và giỏ xách của chúng ta sẽ đặt như thế nào. Chị là người có một cuộc trò chuyện nhỏ với hắn.”
Cade quay lại nhìn nàng, với một nụ cười chua chát trên mặt.
“ Đây là chuyện chị sẽ làm trong những ngày cuối tuần mà, chị yêu. Chị có thể thực hành ngay bây giờ.”
Quăng cho cậu cái nhìn chê trách, Caroline rời đi với tiếng thở dài điên tiết, và đến phòng khách. Nàng thấy hình dáng cao lớn của Andrew ở giữa phòng, gương mặt nghiêng một bên không thấy được khi hắn nhìn vào cảnh trí trên tường.
“ Một ngày tốt lành, thưa Ngài,” nàng nói đều đều. “ Tôi tin rằng ngài…” Giọng nói của nàng tắc nghẹn khi hắn quay mặt về phía nàng.
Trong giây lát, nàng nghĩ người khách không phải Andrew,Lord Drake, mà là người khác. Choáng váng, nàng cố nhận thức những thay đổi của hắn. Mái tóc dài được cắt thành kiểu tóc ngắn hợp thời, chấm gáy và hai bên đầu. Vẻ mặt phị ra về rượu trên mặt hắn không còn, thay vào đó là quai hàm vuông vức và hai gò má cao. Có vẻ hắn đã trải qua nhiều thời gian ngoài trời, làn da xanh xao thay thế bằng sự rám nắng và vẻ phong trần trên đôi gò má cao. Và đôi mắt…ôi đôi mắt. Không còn những vằn đỏ và thâm đen, chúng có một màu xanh trong sáng như đá sapphire. Và chúng ánh lên một điều gì đó- có lẽ là bấp bênh ?- đánh vào sự bình tĩnh của Caroline. Andrew nhìn trẻ trung, đầy sức sống, hoàn toàn khác biệt với người đàn ông đứng cạnh nàng trong chính phòng khách này chỉ 2 tuần trước. Nhưng khi hắn cất tiếng, rõ ràng là chỉ có bề ngoài thay đổi, hắn vẫn là một tên phóng đãng không thể chịu đựng được.
“Miss Hargreaves,” hắn đều giọng. “ Không nghi ngờ là Cade đã nói với nàng rằng ta đã thực hiện thỏa thuận. Bây giờ đến lượt nàng. Ta hy vọng nàng đã luyện tập liếc mắt đưa tình và những lời nói âu yếm.”
Bằng cách nào đó, Caroline hồi tỉnh đủ để trả lời
“ Tôi nghĩ tất cả những gì ngài muốn là “ một người bạn đồng hành dễ thương…” đó chính là những gì ngài nói, đúng chứ ? Tôi nghĩ ‘ liếc mắt đưa tình’ thì hơi đòi hỏi quá đáng, phải không ?”
“Tuần trước ta đã tổng kết tất cả số nợ của Cade,” hắn dữ tợn đáp lại.
“ Và cái mà ta phải được đền đáp, là nàng nợ ta những cái ‘ liếc mắt đưa tình’ cùng hàng đống thứ chết tiệt khác”
“Ngài hãy tự trách bản thân mình đi. Nếu ngài không dắt theo Cade trong những lần…”
“ Có phải là lỗi của mình ta đâu . Nhưng lúc này thì ta không có ý định tranh cãi. Lấy đồ đạc và chúng ta đi.”
Caroline gật đầu. Tuy thế, nàng không làm cho bản thân cử động được. Hai đầu gối khóa vào nhau, và nàng nghi ngờ mạnh mẽ là nếu nàng bước một bước, nàng sẽ té dập mặt. Nàng nhìn hắn vô vọng, trong khi tim đập một giai điệu mạnh và nhanh, cà cơ thể nàng nóng bừng lên. Nàng chưa từng nềm trải cảm giác thế này với bất cứ ai. Sự cảm nhận về hắn xuyên quá nàng, và nàng chợt nhận ra nàng muốn được chạm vào hắn kinh khủng , đưa tay sờ vào bên má sạch sẽ, hôn cái miệng cứng rắn, hay chế giễu của hắn đến khi them khát của nàng dịu lại. Không thể nào., Nàng run rẩy dữ dội. Nàng không thể có thứ cảm giác này với loại đàn ông vô đạo đức và đồi bại như Andrew, Lord Drake.
Cái gì đó trong đôi mắt to tròn nàng làm hắn khó chịu, hắn liên tục đổi tư thế từ chân này qua chân kia,bắn cho nàng cái nhìn ác ý.
“ Nàng nhìn cái gì vậy hả?”
“ Ngài,” nàng nói xấc xược. “ Tôi tin là nút áo của ngài được cài đúng lỗ. Tóc thì được chải. Và lúc này tâm trí ngài tỉnh táo. Tôi đơn giản là quá bất ngờ khi khám ra rằng ngài có thể nhìn như một quý ông vậy. Mặc dù có vẻ như tính tình ngài vẫn đáng ghét như xưa.”
“ Có lý do đấy chứ,” hắn căng thẳng. “ Hai tuần rồi ta có uống giọt rượu nào đâu, cũng không đi với lũ đ…đàn bà, và hầu hết mọi ngày ở nhà , ta phải gần gữi ông già của ta. Ta đã đi thăm nhân công và quản lý, đọc hàng đống sách làm ta mờ cả mắt. Nếu ta không đủ may mắn chết sớm vì nhàm chán, ta cũng sẽ bắn vào đầu. Và trên hết, ta phải có cuối tuần này để mà trông đợi.”
“Đáng thương,” nàng có vẻ tội nghiệp. “ Là một quý tộc thật là kinh khủng, phải không?” Nàng cười và hắn thì cau có.
“ Tuy nhiên, trông ngài rất được. Kiêng khem rất hợp với ngài.”
“Ta không thích,” hắn càu nhàu
“Không gì đáng ngạc nhiên.”
Hắn nhìn vào khuôn mặt tươi cười của nàng, và thái độ dịu lại. Trước khi Caroline có thể phản ứng, hắn đưa tay và tháo cặp kiếng ra khỏi mũi nàng.
“Thưa ngài, tôi muốn ngài ngưng ngay việc đó lại! Trả lại đây, tôi không nhìn thấy.”
Andrew lấy chiếc khăn trong túi và lau sạch tròng kính.
“ Không nghi ngờ mắt nàng bị kém, khi nàng đeo cặp kính bị bẩn.”
Mặc cho nàng phản đối, hắn lau chùi tỉ mỉ và giơ chúng ra ánh sáng cửa sổ. Khi chắn chắn ràng chúng hoàn toàn sạch sẽ, hắn đeo vào cho nàng.
“ Tôi vẫn nhìn thấy rõ mà.”
“ Có một dấu tay giữa tròng kính phải.”
“ Từ giờ trở đi, tôi sẽ biết ơn nếu ngài đơn giản là nói với tôi về vết bẩn, hơn là ngài giật mắt kính khỏi mặt tôi!”
Caroline biết rằng mình đang có thái độ vô ơn và kì cục. Một phần trong nàng ghê sợ thái độ xấu xa này. Nhưng mà, nàng ngờ rằng nếu nàng không duy trì sự thù địch cố ý với hắn, nàng có thể làm một vài chuyện kinh khủng đáng xấu hổ- chẳng hạn như ném mình vào cơ thể cứng rắn, cao to của hắn và hôn. Hắn thật to lớn, dễ tức giận và nóng tính, một cử chỉ đơn giản của hắn cũng làm nàng nóng người lên. Nàng không hiểu bản thân - nàng đã luôn nghĩ sẽ phải yêu thích trước khi bị cuốn vào cơn lốc quyến rũ. Nhưng hiển nhiên là cơ thể nàng không tuân theo suy nghĩ,dù thích hay không, nàng muốn hắn. Muốn cảm nhận bàn tay to lớn, ấm áp của hắn trên làn da mình. Muốn đôi môi hắn trên cổ và ngực nàng. Một màu đỏ rực xuyên qua nàng từ ngoài vào trong, và nàng biết cái nhìn thấu hiểu của hắn không bỏ qua cái màu sắc phản bội dâng lên như thủy triều.
Tạ ơn trời, hắn không bình luận về nó, mà trả lời nhận xét của nàng.
“ Tốt thôi,” Hắn nói “ Việc gì ta phải quan tâm nếu nàng đâm vào tường hay vấp phải đá khi nàng nhìn không rõ qua cái kính chết tiệt ấy?”
Đây là chuyến đi xe ngựa kỳ lạ nhất mà Andrew biết. Trong 3 giờ, hắn phải chịu cái trừng mắt chê trách của Cade, cứ như hắn là kẻ tội đồ Judas, mặc kệ sự thật là Andrew sẵn sàng trả hết nợ cho cậu trong một tương lại không- quá-xa. Rồi tới bà mẹ, Fanny, là một quý bà không có não nhất mà hắn từng gặp. Bà ta nói chuyện độc thoại một mình, và không cần câu trả lời ngoài trừ thỉnh thoảng gật đầu hay ậm ừ. Mỗi lần mà hắn vô ý trả lời một trong những ý kiến của bà, nó được tiếp them bởi hàng đống chuyện nhảm nhí khác.
Rồi cả Caroline đang ngồi đối diện hắn, im lặng và bình thản khi nàng tập trung vào sự thay đổi của cảnh vật ngoài cửa sổ. Andrew công khai nhìn vào nàng, trong khi nàng có vẻ quên mất sự hiện diện của hắn. Nàng mặc một chiếc đầm xanh biển, có viền trắng ở trên. Phần ngực áo đứng đắn, không để lộ một chút nào ở giữa ngực- cũng không phải là nàng có nhiều để khoe khoang. Mặc dù vậy, hắn vẫn bị kích thích điên cuồng bởi chút ít da thịt mà nàng để lộ,cái hõm tinh tế ở dưới cổ, sự mềm mại trắng trong như sứ ở trên ngực. Trông nàng nhỏ bé, gần như búp bê, và hắn say mê nàng, sự kích thích bị đánh thức mặc cho sự hiện diện của mẹ và em trai nàng.
“ Nàng đang nhìn gì vậy? Tìm bò và hàng rào hả?”
Hắn hỏi sau một hồi lâu, bực bội vì nàng từ chối nhìn vào hắn.
“ Tôi phải nhìn ra cảnh vật bên ngoài,” Caroline trả lời mà không quay mặt lại.
“ Mỗi lúc tôi chú ý vào bên trong chiếc xe, tôi lại bắt đầu thấy mệt, đặc biệt khi đường gồ ghề. Từ nhỏ tôi đã thế.”
Fanny xen vào căng thẳng. “ Caroline, con phải cố chữa trị chứ. Một quý ông tuyệt vời như ngài Drake sẽ không bằng lòng khi con cứ nhìn ra ngoài cửa sổ thay vì nói chuyện với chúng ta.”
Andrew cười toe toét khi nghe mình được mô ta như “ một quý ông tuyệt vời”.
Khi đó Cade nói , “ Chị không thay đổi đâu mẹ à. Và con dám nói là Drake sẽ thích Caro nhìn cảnh vật hơn là dồn hết tâm trí vào ngài ấy.”
“Cade, thật thô lỗ.” Fanny la lên, cau có nhìn Cade . “ Xin lỗi ngài Drake ngay.”
“Không cần,” Andrew vội vàng.
Fanny cười rạng rỡ với hắn. “ Ôi, ngài mới cao thượng làm sao, thưa ngài, sẵn sáng bỏ qua hành vi xấu của con trai tôi. Còn về tình trạng không may của con tôi, tôi chắc rằng sẽ không lây sang cho con sau này đâu.”
“ Tin tốt đấy,” Andrew nói hòa nhã.” Nhưng tôi khá hứng thú với thói quen quyến rũ của quý cô Hargreaves. Nó cho tôi cơ hội được khám phá khuôn mặt nhìn nghiện đáng yêu của nàng.”
Caroline quay lại nhìn hắn, nhanh chóng đảo tròn mắt trước lời khen, trước khi tiếp tục chăm chú ra cửa sổ. Hắn thấy môi nàng hơi cong lên, nổi thích thú khi được tâng bốc đã phản bội nàng.
Cuối cùng họ cũng đến dinh thự của ngài Scott, nơi được mệnh danh là một trong những dinh thự đẹp nhất Anh Quốc. Một dinh thự lớn được bao bọc xung quanh bởi một bãi cỏ và vườn cây xanh mượt mà tráng lệ, phía sau là một công viên đầy cây cối. Một hàng tám cột đá phía trước được tấm kiếng lấp lánh phủ lên , làm cho mặt ngoài của dinh thự giống một tấm kiếng hơn là tường. Nhìn vào tưởng như chỉ có hoàng gia mới nên sống ở một nơi thế này,khá thích hợp với gia đình của Logan Scott. Anh cũng là một vị vua, mặc dù chỉ là trên sân khấu Luân Đôn. ( Nhà anh Scott kinh khủng quá : "> Ước gì...)
Caroline đã từng may mắn được xem Scott biểu diễn tại Capital Theater, và như mọi khán giả khác, nàng nhận thấy Scott quá tuyệt vời cả ngoại hình lẫn tài năng. Người ta đồn rằng Hamlet của anh thậm chí vượt qua cả huyền thoại David Garrick, và tên của anh sẽ được tìm thấy trong sử sách.
“ Có một người anh như ngài Scott thật là thú vị,” Caroline thì thầm, quan sát dinh thự tuyệt vời lúc Andrew đỡ nàng xuống xe ngựa.
“ Hai người giống nhau nhiều không?”
“ Chẳng có cái quỷ nào cả.” Khuôn mặt Andrew lạnh lùng.
“ Logan đã phải bắt đầu từ cuộc sống nghèo khổ chết tiệt, và hắn leo lên đỉnh cao của sự nghiệp chỉ với bằng tài năng và nổ lực. Trong khi ta thì có mọi thứ, và ta chẳng làm được tích sự gì.”
Họ thì thầm nói nhỏ với nhau, Fanny và Cade không thể nghe thấy.
“ Ngài có ghen ghét với Ngài ấy không?” Caroline không kềm được phải hỏi.
Sự ngạc nhiên hiện ra trên khuôn mặt Andrew, rõ ràng ít người dám nói thẳng với hắn.
“ Không, sao ta có thể? Logan xứng đáng với mọi thứ hắn có. Và hắn ta đã phải chịu đựng ta rất nhiều. Hắn thậm chí tha thứ khi ta cố giết chết hắn.”
“ Cái gì?” Caroline khẽ giật mình, ngừng lại nhìn hắn một cách ngạc nhiên.
“ Ngài không thật sự, phải không?"
Gương mặt tối sầm của hắn nở nụ cười.
“ Ta sẽ không dám làm đâu. Nhưng lúc đó ta say như một cái xe cút- kít ấy, và ta phát hiện ra hắn đã biết chúng ta là anh em nhưng không nói với ta. Nên ta dồn hắn vào nhà hát, rút ra một khẩu súng.”
“ Ôi lạy Chúa.” Caroline nhìn hắn khó chịu. “ Đó là một hành vi điên rồ.”
“Không, ta không điên. Chỉ xấu xa thôi.” Đôi mắt xanh của hắn đầy sự thích thú “ Đừng quá lo lắng, cưng à. Ta định sẽ kiêng khem một thời gian… và nếu không được, thì ta cũng không gây nguy hiểm cho nàng đâu.”
Những từ ngữ ngọt ngào, thốt lên với chất giọng trầm ấm, thân ái, làm điều gì đó rộn lên trong nàng.Caroline bắt đầu nhắc nhở hắn về sự thân mật này, thì chợt nhận ra mục đích đi đến đây – để tạo ấn tượng họ yêu nhau.
Bước vào hội trường lớn, sàn lót bằng loại gỗ sậm màu và tấm thảm đắt tiền, họ được vợ ngài Scott, Madeline đón chào. Cô gái quá dễ thương, mái tóc nâu vàng cuộn lại trên đầu, đôi mắt nâu sáng lấp lánh khi cô nhiệt tình chào Andrew . Hiển nhiên là cả hai rất quý nhau.
“ Lord Drake,” Madeline kêu lên, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay hắn, đưa má ra nhận nụ hôn bạn bè thân thiết.
“ Trông chú thật tuyệt! Ít nhất một tháng rồi anh chị không gặp ngài. Chị cực kỳ không vui vì chú đã lâu không ghé qua.”
Andrew cười với chị dâu thật ấm áp, làm biến đổi gương mặt tối sầm của hắn, làm Caroline hụt hơi.
“ Cháu gái em sao rồi?”
“ Chú không còn nhận ra cháu nó đâu, chị thề đấy. Cháu nó cao ít nhất là 2 inch, và mọc 1 cái răng.”
Buông tay hắn ra, Madeline quay sang Cade, Fanny, và Caroline, duyên dáng nhún chào
.
“ Buổi sáng tốt lành, thưa ngài, Lady Hargreaves, và Miss Hargreaves.”
Cô hướng cái nhìn tinh nghịch vào Caroline.
“ Chồng tôi và tôi hết sức vui mừng vì cô đến tham dự cùng chúng tôi. Bất cứ người bạn nào của Drake cũng đều được hoan nghênh.”
“ Chị luôn xem thường các bạn của em mà.” Andrew tỉnh bơ và Madeline phải nhăn mặt nhìn hắn.
“ Loại bạn thường ngày thì đúng như vậy. Nhưng những người bạn như thế này thì chắc chắn được chào đón.”
Caroline mỉm cười với Medeline. “ Thưa Bà Scott, tôi hứa sẽ làm hết sức mình để phân biệt chúng tôi với loại bạn ngày thường của Lord Drake.”
“Cảm ơn,” cô gái nhiệt tình đáp lại, và họ cùng nhau bật cười.
“ Chờ một chút,” Andrew nửa đùa .” Tôi không định để hai người trở nên thân thiết đâu. Nàng tốt nhất là nên tránh xa chị dâu ta ra, Miss Hargreaves – chị ấy nói nhiều không ngăn được.”
“Đúng vậy,” Madeline khẳng định, cười đầy âm mưu với Caroline. “ Và một trong những câu chuyện yêu thích của tôi là về ngài Drake. Cô sẽ thấy thú vị đấy.”
Fanny, nãy giờ im lặng vì kinh ngạc trước sự long trọng xung quanh, bỗng lấy lại được tiếng nói.
“ Thưa bà Scott, chúng tôi đang nóng lòng muốn gặp người chồng đáng kính của bà. Thật là một người đáng ca tụng, quá tài nặng, quá ấn tượng- …”
Một giọng nói cắt ngang cuộc thảo luận, chất giọng thật trầm lắng và đặc biệt chỉ có thể thuộc về một người.
“ Thưa bà, bà làm cho tôi cảm thấy thật vinh dự.”
Logan Scott tiến lại gần từ phía sau, cũng cao to và đẹp trai như khi anh xuất hiện trên sân khấu, dáng người cao khắc họa hoàn hảo trong một chiếc quần tây xám, một cái áo đen vừa khít, chiếc cravat trắng thắt nút tỉ mỉ.
Nhìn sang Andrew và ông anh cùng cha khác mẹ, Caroline nhận thấy một sự giống nhau mơ hồ giữa họ. Cả hai đều cao, gây ấn tượng mạnh về ngoại hình, mạnh mẽ, thậm chí nét mặt. Màu sắc của họ không giống nhau. Tóc Andrew đen nhánh, trong khi tóc Logan Scott có màu gụ. Và da Andrew có sắc thái ánh vàng, trái ngược với sắc hồng của Scott.
Khi họ đứng cạnh nhau, Caroline ngẫm nghĩ, sự khác biệt rõ ràng nhất giữa hai người đàn ông là cách họ sinh ra.Rõ ràng là Logan Scott quen thuộc với sự chú ý vào thành công đã đạt được – anh hết sức tự tin, một chút tự mãn, thái độ thoải mái và cởi mở. Andrew, ngược lại, trầm tĩnh hơn, không hề thân thiện và gần gũi, nhẫn tâm chôn vùi mọi cảm xúc dưới vẻ bề ngoài.
“ Em trai,” Logan Scott thì thầm, bắt tay thân ái. Có một tình cảm sâu sắc giữa hai người họ.
Andrew giới thiệu Scott với gia đình Hargreaves, và Caroline thích thú khi thấy sự có mặt của huyền thoại sống khiến mẹ nàng lại không thể nói được.
Cái nhìn sắc sảo của Scott lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng tập trung vào Andrew.
“ Cha đang ở đây.”
Hai anh em trao nhau một cái nhìn khó hiểu, và hiển nhiên là cả hai chia sẻ sự hiểu biết về người đàn ông mà không ai trên trái đất này biết.
“ Ổng khỏe không?” Andrew hỏi.
“ Hôm nay khá hơn rồi. Cha không cần uống quá nhiều thuốc trong đêm nữa. Lúc này thì cha đủ sức khỏe để tham dự buổi tiệc tối này.” Scott ngập ngừng , “ Cha muốn gặp mày ngay khi mày đến. Tao đưa mày đến phòng ổng nhé?”
Andrew gật đầu, “ Không nghi ngờ gì là tao lại phạm hàng đống lỗi mà ổng muốn mắng nhiếc đây mà. Tao thật tội lỗi nếu tước đoạt niếm vui này của ổng.”
“ Tốt,” Scott chế giễu. “ Vì tao đã lãnh đủ trò chết tiệt ấy hôm nay rồi, không thể nào để mày chạy thoát được.”
Quay sang Caroline, Andrew thì thầm
“ Nàng sẽ thứ lỗi cho ta chứ Miss Hargreaves? "
“ Tất nhiên rồi”. Nàng thấy mình đang cười động viên hắn.” Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, thưa ngài.”
Khi ánh mắt gặp nhau, nàng nhìn thấy đôi mắt hắn thay đổi, màu xanh ấm áp làm dịu đi sự mờ đục.
“ Lát nữa gặp lại.” Hắn thì thầm, cúi chào và rời đi.
Ánh mắt thân mật mà họ trao nhau,khiến một sự xao xuyến rộn lên trong bụng nàng, và cảm giác choáng váng nhẹ hẫng lan khắp người nàng. Thoáng ngạc nhiên, Caroline thầm nghĩ Logan Scott không phải là người duy nhất trong gia đình có khả năng diễn xuất. Andrew nhập vai hết sức thuyết phục, mọi người sẽ tin hắn thật sự yêu thích nàng. Bản thân nàng gần như đã tin. Nàng nghiêm khắc tập trung vào ý nghĩ mọi chuyện đều là giả. Tiền bạc, không tình cảm, là mục đích chủ yếu của Andrew.
Andrew và Logan vào nhà, đi qua đại sảnh cẩm thạch, trần nhà thạch cao được tôn tạo bởi những cảnh thần tiên và theo mô typ mặt nạ-và-ruy băng. Tiếp đến cái cầu thang lớn tuyệt đẹp, uốn lượn theo hình xoắn ốc nhẹ nhàng,hai anh em vừa đi vừa trò chuyện thong thả.
“ Quý cô Hargreaves của mày có vẻ là một cô gái quyến rũ,” Logan nhận xét.
“ Không phải là Quý cô Hargreaves của tao.” Andrew cười chế giễu.
“ Cô ấy xinh đấy chứ, bề ngoài thật mảnh mai, nhưng cô ấy có lẽ sở hữu một tinh thần kiên định vững chắc.”
“ Tinh thần,” Andrew nhăn nhó. “ Cô ấy có thừa.”
“ Thú vị thật”
“ Cái gì thú vị hả?” Andrew cảnh giác, bực bội trước giọng điệu suy đoán của anh mình.
“ Như tao biết, thì mày có bao giờ tán tỉnh một quý cô đâu.”
“ Đây không phải là tán tỉnh thật sự,” Andrew nhắc nhở. “ Chỉ đơn thuần là mưu mẹo để lừa ông già.”
“ Cái gì?” Logan dừng lại trố mắt nhìn hắn ngạc nhiên.
“ Mày giải thích rõ xem, Andrew?”
“ Thì mày biết rồi, tao bị đá ra khỏi di chúc. Để được thừa kế, tao phải thuyết phục cha rằng ta đã thay đổi lối sống xấu xa, hoặc ổng sẽ chết mà không cho tao 1 đồng chết tiệt.”
Andrew bắt đầu giải thích sự mặc cả với Caroline, và các điều khoản họ thỏa thuận. Logan lắng nghe chăm chú, cuối cùng thì phá ra cười thô lỗ.
“ Well, nếu mày muốn thay đổi suy nghĩ của ông già về di chúc, tao nghĩ việc quan hệ với một phụ nữ như quý cô Hargreaves là một ý kiến tốt.” I suppose your involvement with a woman like Miss Hargreaves is a good idea
“ Không phải là ‘ quan hệ’” Andrew cảnh giác . “Tao nói với mày rồi, Chỉ đơn giản là một trò đùa.”
Logan liếc cái nhìn suy đoán về phía hắn. “ tao nghi ngờ, Andrew à, mối quan hệ với quý cô Hargreaves có điều gì đó hơn là một trò đùa, dù mày có nhận hay không.”
“ Tất cả là vì lợi ích của ông già,” Andrew đáp nhanh.
“ Tao nói cho mày nghe, Scott, tao không có ý đồ với cô ấy. Và nếu có đi nữa, tin tao đi, tao là người cuối cùng trên đời này cô ấy quan tâm.”
* Newgate Prison : nhà tù ở Luân Đôn, Newgate Prison was a prison in London
* ving-et-tun (tiếng Pháp) bài xì lát (thắng khi đủ 21 điểm); đạt được 21 điểm với hai quân bài (như) pontoon. Blackjack xuất xứ từ Pháp, được phổ biến rông rãi trong các casino với cái tên Vingt-et-un và chưa đưa ra luật 3 ăn 2 cho bài được blackjack (21). Dần dần, người thấy phải cộng tiền cho những ai may mắn ăn được blackjack. Chính vì thế luật ăn 3 : 2 cho người có bộ blackjack ra đời.cái này phải bài xì dách mà em hay đánh không ta??
Caroline không thể lí giải tại sao nàng chưa từng yêu ai. Chắc chắn không phải vì con người nàng lạnh lùng – Nàng luôn có mối quan hệ ấm áp với bạn bè, họ hàng,bản thân nàng là người rất sâu sắc. Và nàng yêu thích việc khiêu vũ, thậm chí là tán tỉnh nếu có cơ hội. Nhưng khi nàng cố để tình cảm bản thân vượt quá sự yêu thích thông thường với một người đàn ông, trái tim nàng vẫn kiên quyết không nghe theo.
“ Lạy Chúa, tình yêu không phải là điều kiện cho hôn nhân,” mẹ nàng thường kêu lên trong giận dữ. “ Con không đủ khả năng để chờ đợi tình yêu, Caro. Không có của hồi môn cũng như địa vị xã hội để mà kén chọn.”
Đúng vậy, cha nàng là một tử tước, giống như những tử tước thông thường khác, ông không có nhiều đất đai. Một tước hiệu, một dinh thự nhỏ ở Luân Đôn là tất cả những gì nhà Hargreaves có thể tự hào. Sẽ thật sự tốt hơn cho gia đình, nếu Caroline, đứa con gái duy nhất, có thể cưới một bá tước, hay thậm chí là một hầu tước. Thật không may, tất cả những người có triển vọng thì hoặc là một lão già, hoặc là kẻ ích kỷ, xấu xa, ví dụ như Andrew, Lord Drake. Phải lựa chọn như thế, không nghi ngờ là Caroline chọn không lấy chồng.
Trở lại vấn đề của ngài Drake, Caroline cau mày suy nghĩ. Phản ứng của nàng với hắn thật khó chịu. Không chỉ có khả năng khiêu khích nàng, hắn có vẻ cố ý làm điều đó, giống như hắn yêu thích sự tức giận của nàng. Nhưng ẩn đâu đó giữa sự bực bội, nàng nhận thấy có một sự cuốn hút kỳ lạ ở hắn. Không phải là ở vẻ bề ngoài. Trên tất cả, nàng không nông cạn đến nỗi bị ảnh hưởng bởi một tên đẹp mã.
Nhưng nàng tự nhận thấy mình hay nhìn vào vẻ đẹp ảm đạm và cám dỗ của hắn… đôi mắt xanh sấu thẳm thâm quầng vì ngũ quá ít, đôi môi giễu cợt…khuôn mặt hơi phị của kẻ nghiện rượu. Andrew mang vẻ ngoài của một người đàn ông tự hủy hoại mình. ( Cô nàng này có sở thích quái đản thật :D ) . Thật là một người bạn khủng khiếp của Cade!
Chưa kể đến bản thân nàng. Suy nghĩ của nàng bổng đứt quảng khi mẹ nàng,Fanny,đang vui vẻ bước vào sau một buổi chiều thăm nom bạn bè.
Người ngoài thường ngạc nhiên khi biết hai người là mẹ con, họ không hề có điểm gì giống nhau, ngoại trừ đôi mắt nâu. Caroline và Cade thừa hưởng vẻ ngoài và sự nóng tính của cha. Fanny, trái ngược lại, tóc vàng và tròn trĩnh , tính tình hoạt bát như trẻ con. Luôn khó để thảo luận với Fanny, vì bà ghét những chủ đề nghiêm trọng và không đối mặt với thực tế khó khăn.
“ Caro,” Fanny kêu lên, tiến vào phòng khách sau khi đưa chiếc nón lông và áo khoác mùa hè cho người hầu.
“ Con trông khó chịu quá, cưng à. Chuyện gì làm cho con bực mình thế? Cade thương yêu của chúng ta lại giở trò gì rồi?”
“Cade thương yêu của chúng ta đang cố hết sức để mẹ sống những năm cuối đời ở trại tế bần,” Caroline trả lời khô khan.
Mặt mẹ nàng nhăn lại bối rối.
“ Mẹ e rằng mẹ không hiểu, cưng à. Con có ý gì vậy?”
“ Cade đánh bạc, nó đang phung phí tất cả tiền bạc của gia đình. Sắp tới sẽ không còn gì cả. Nếu nó không bỏ sớm, chúng ta phải bán tất cả… và cũng chưa đủ để trả nợ cho nó.”
“Ồ, con đang đùa !” Fanny cười băn khoăn “ Cade đã hứa với mẹ là nó sẽ cố kềm chế bản thân tại bàn đánh bạc.”
“ Well, nó không hề. Và giờ thì chúng ta sẽ lãnh nhận hậu quả” Caroline đáp ngay.
Đọc được sự thật trong đôi mắt con gái, Fanny nặng nề ngồi xuống ghế. Trong sự im lặng ác nghiệt, bà nắm tay lại trong lòng như một đứa trẻ bị trừng phạt, đôi môi tạo thành một chữ 0 lo sợ.
“ Tất cả là lổi của con!” Bà gào lên
“ Lỗi của con?” Caroline nhìn mẹ không thể tin được. “ Sao mẹ lại nói như vậy?”
“Chúng ta sẽ không lâm vào tình trạng khó khăn này nếu con chịu kết hôn! Một ông chồng giàu sẽ cung cấp đủ tiền để Cade chơi trò chơi nhỏ với bạn bè, và chăm sóc tất cả chúng ta. Con chờ đợi quá lâu… và tuổi thanh xuân của con qua rồi, con gần như 27 tuổi…” ( >.< mẹ gì ngộ quá )
Tạm dừng lại ,Fanny gần như phát khóc với ý nghĩ có một cô con gái chưa chồng ở cái tuổi như thế. Nâng chiếc khăn tay lên, bà chấm nhẹ nhàng vào mắt.
“Đúng, con đã qua cái tuổi đẹp nhất, và giờ thì gia đình bị suy sụp. tất cả chỉ vì con không chịu tóm lấy một ông chồng giàu.”
Caroline mở miệng định cãi lại, nhưng ngậm lại và thốt lên một tiếng kêu tuyệt vọng. Không thể tranh luận với một ai đó không hề có chút logic. Trong quá khứ, nàng từng cố tranh cãi với mẹ, nhưng nó chỉ vô ích thôi.
“Mẹ” nàng nói một cách thận trọng. “ Mẹ, đừng khóc nữa, con có tin vui cho mẹ đây. Chiều nay, con đã được bạn Cade- Lord Drake đến thăm… mẹ nhớ không?
“ Không cưng à. Cade có nhiều bạn lắm, ta không nhớ hết được.”
“Drake là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Bá tước Rochester.”
“ Ồ, là cậu ta.” Fanny rạng rỡ hẳn lên vì tò mò, nước mắt biến mất ngay lập tức
. “ Đúng rồi, cậu ta sẽ có một gia sản lớn! Mẹ nhớ ra rồi. Để mẹ hồi tưởng,một anh chàng đẹp trai, với mái tóc đen dài và mắt xanh-”
“ Và cách cư xử của một con lợn,” Caroline thêm vào.
“ Với số gia sản như thế, Caro, ai cũng có thể bỏ qua một lỗi lầm bé tí trong giao tiếp. Nói mẹ nghe, Lord Drake đã nói gì khi đến thăm nhà ta vậy?
“ Hắn…”
Caroline ngập ngừng, khó chịu vì những từ ngữ nàng sắp nói. Nàng không dám nói cho Fanny biết quan hệ giữa hai người chỉ là trò vui. Mẹ nàng ngồi lê đôi mach có tiếng, và nó chỉ là vấn đề trong vòng một vài ngày, không, vài giờ trước khi bà làm lộ sự thật.
“ Ngài ấy muốn được hộ tống con.” Caroline nói, mặt cứng lại. “ vì thế, con và mẹ sẽ cho phép ngài ấy hộ tống chúng ta đến buổi tiệc cuối tuần của Ông và Bà Logan Scott, được tổ chức vào hai tuần tới.”
Tin này dường như quá nhiều để Fanny tiêu hóa cùng lúc.
“ Ôi, Caro” bà kêu lên “ Con trai của một bá tước, ngưỡng mộ con… Mẹ không thể tin được… Well, không gì khác hơn là một phép màu! Và nếu con có thể đưa ngài ấy vào tròng… con sẽ giàu có biết bao! Nào đất đai, nào trang sức ! Con chắc chắn sẽ có cổ xe riêng, tài khoản tại các shop bậc nhất… Ôi, đây là câu trả lời cho mọi chuyện của chúng ta!”
“ Nó có vẻ là như thế,” Caroline bình thản “ Nhưng mẹ đừng hy vọng nhiều quá. Sự tìm hiểu vẫn chưa bắt đầu, và không gì đảm bảo là sẽ dẫn đến một đám cưới.”
“ Ôi, nhưng nó sẽ, nó sẽ !” Fanny nhảy múa khắp phòng. Mái tóc vàng xoăn của bà rối tung và cơ thể tròn trỉnh của bà lắc lư vì phấn khởi.
“Mẹ có linh cảm từ trong xương này. Ngay bây giờ, Caro, con phải nghe theo lời khuyên của mẹ- mẹ sẽ nói cho con chính xác làm sao để đặt bẫy và bắt lại ngài ấy. Con phải dễ thương, tâng bốc cái tôi của anh ta, và nhìn bằng ánh mắt thật ngưỡng mộ… Và con không được, không bao giờ được tranh cãi với anh ta. Và chúng ta phải làm gì đó cho bộ ngực con thôi.” ( Cười chết mất :D)
“Ngực con?” Caroline ngây người.
“Con phải để mẹ khâu lót ít vải bông vào áo lót của con. Con là cộ cô gái đáng yêu, Caro, nhưng con cần phải làm mình nổi bật lên.”
Bị tấn công bởi cả sự tức giận và phá lên cười một cách chua xót, Caro lắc đầu và mỉm cười
“ Độn vào thì cũng đâu lừa được ai. Đặc biệt là Ngài Drake. Nhưng cho dù con lừa được hắn, mẹ không nghĩ rằng đêm tân hôn của chúng con sẽ chỉ là thất vọng khi hắn phát hiện ngực con là giả sao?”
“ Lúc đó thì đã quá muộn để hắn làm gì con rồi,” mẹ nàng chỉ ra. “ Và ta không gọi đó là lửa đảo, Cưng à. Sau cùng, ai cũng cố gắng để mình nổi bật hơn… Đó chính là tán tỉnh. Mưu mẹo để che giấu những khuyết điểm nhỏ có thể khiến một người đàn ông ra đi, và hãy duy trì bí mật cho đến khi con bắt được hắn ta.”
“ Không lấy gì làm lạ khi con không tóm được ông chồng nào,” Caroline cười nhẹ. “ Con luôn cố gắng cởi mở và thành thật với đàn ông.”
Mẹ nàng nhìn nàng buồn bã “ Mẹ không biết con lấy những ý nghĩ ấy ở đâu, cưng à. Trung thực không bao giờ thổi lên sự nhiệt tình của đàn ông.”
“ Con sẽ cố nhớ,” Caroline cố kềm chế để không phá ra cười.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“ Xe đến rồi,” Fanny ré lên, nhìn ra cửa phòng khách khi xe ngựa đang phóng tới, “ Ôi, nó thật đẹp! Nước sơn màu đỏ, and a Salisbury boot and crane neck, and what a fine large wrought-iron baggage rack. ( em không rành về xe ngựa, ai giúp em với T___T ) Và chở không ít hơn 4 người. Mau lên, Caroline, Ra đây xem này.”
“Con không biết là mẹ có hứng thú đặc biệt về cấu trúc xe ngựa cơ đấy.”
Nàng đứng cạnh mẹ bên cửa sổ, và bụng nàng quặn lên vì căng thẳng khi thấy tay áo khoác của Rochester bên cạnh cửa xe. Vậy là trò chơi đã bắt đầu.
“ Cade đâu rồi?”
“ Mẹ nghĩ nó đang ở thư viện.” Fanny vẫn tiếp tục nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn bị mê hoặc
.
“Ôi cưng, con yêu ơi. Lord Drake. Trong tất cả các bạn của Cade, ngài ấy luôn là người mẹ thích.”
Bất chấp sự căng thẳng, Caroline bật cười vui vẻ.
“ Mẹ có nhớ ngài ấy là ai đâu, trước khi con kể cho mẹ.”
“ Nhưng lúc đó mẹ mới nhớ ra mẹ thích ngài ấy kinh khủng.” Fanny phản đối.
Khẽ mỉm cười, Caroline rời phòng khách để đến thư viện, nơi cất giấu bộ sưu tập sách quý giá của nàng, được xếp gọn gàng trong các hòm gỗ.
Cade đang đứng bên cạnh tủ, rót một cốc brandy từ bình thủy tinh.
“ Em sẵn sàng đi chưa? Xe ngựa của ngài Drake đến rồi kìa.”
Cade xoay ly rượu trong tay. Nét mặt cậu, cũng giống cô, đang cau có.
“Chưa, em vẫn chưa sẵn sàng,” cậu chua chát. “ Có lẽ sau khi nốc cạn chai này, em sẽ đi.”
“ Đi thôi, Cade,” nàng trách “ Người khác sẽ nghĩ là em bị gửi tới nhà tù Newgate thay vì tham gia buổi tiệc cuối tuần với bạn bè đấy”
“ Drake không phải bạn em,” Cade thấp giọng. “ Hắn cướp đi tất cả mọi thứ em yêu thích. Em không được chào đón ở bất kỳ bàn đánh bạc nào, và em không nhận được bất kỳ lời mời đến câu lạc bộ nào. Em cũng bị hạn chế cược tiền lúc chơi bài ving-et-tun. Làm sao em kiếm đủ tiền để trả nợ đây chứ?”
“ Tm việc làm?”
Cade khịt mũi tỏ vẻ như cậu vừa bị xúc phạm
.
“ Không có một Hargreaves nào phải làm việc mua bán và kinh doanh, trong ít nhất là 4 thế hệ ”
“ Em phải nên nghĩ đến chuyện đó, trước khi em đánh cược hết mọi thứ Cha để lại. Và chúng ta cũng không cần tham dự buổi tiệc đáng ghét này, chị cũng không phải giả vờ yêu thích cái gã mà chị căm ghét.”
Xấu hổ, Cade quay mặt đi.
“ Em xin lỗi, Caro. Nhưng vận may sẽ đến với em thôi. Em sẽ thắng lại được tất cả tiền, và hơn nữa.”
“ Ôi. Cade.” Nàng tiến đến và vòng tay ôm cậu, áp má vào tấm lưng cứng đơ của cậu.
“ Chúng ta sẽ đến dinh thự của ngài Scott, chị sẽ hiền như con bê trước Drake, và em sẽ dễ thương với mọi người. Một ngày nào đó, Lord Drake sẽ được hưởng di chúc, và hắn ta sẽ trở hết nợ cho em. Cuộc sống lại trở về bình thường như trước.”
Họ bỗng bị cắt ngang bởi giọng của người quản gia
“ Cô Hargreaves, Lord Drake đã đến. Tôi mời ngài ấy vào phòng khách chứ ạ?”
“ Mẹ ta còn ở đó không?”
“ Không thưa cô, bà đã lên lầu để khoác áo và đội mũ."
Hi vọng không phải một mình với Drake, Caroline giục em
“Cade, sao em không đi đón bạn?”
Rõ ràng Cade cũng muốn tránh Drake y như nàng.
“ Không, em sẽ nói với người đánh xe về hành lý và giỏ xách của chúng ta sẽ đặt như thế nào. Chị là người có một cuộc trò chuyện nhỏ với hắn.”
Cade quay lại nhìn nàng, với một nụ cười chua chát trên mặt.
“ Đây là chuyện chị sẽ làm trong những ngày cuối tuần mà, chị yêu. Chị có thể thực hành ngay bây giờ.”
Quăng cho cậu cái nhìn chê trách, Caroline rời đi với tiếng thở dài điên tiết, và đến phòng khách. Nàng thấy hình dáng cao lớn của Andrew ở giữa phòng, gương mặt nghiêng một bên không thấy được khi hắn nhìn vào cảnh trí trên tường.
“ Một ngày tốt lành, thưa Ngài,” nàng nói đều đều. “ Tôi tin rằng ngài…” Giọng nói của nàng tắc nghẹn khi hắn quay mặt về phía nàng.
Trong giây lát, nàng nghĩ người khách không phải Andrew,Lord Drake, mà là người khác. Choáng váng, nàng cố nhận thức những thay đổi của hắn. Mái tóc dài được cắt thành kiểu tóc ngắn hợp thời, chấm gáy và hai bên đầu. Vẻ mặt phị ra về rượu trên mặt hắn không còn, thay vào đó là quai hàm vuông vức và hai gò má cao. Có vẻ hắn đã trải qua nhiều thời gian ngoài trời, làn da xanh xao thay thế bằng sự rám nắng và vẻ phong trần trên đôi gò má cao. Và đôi mắt…ôi đôi mắt. Không còn những vằn đỏ và thâm đen, chúng có một màu xanh trong sáng như đá sapphire. Và chúng ánh lên một điều gì đó- có lẽ là bấp bênh ?- đánh vào sự bình tĩnh của Caroline. Andrew nhìn trẻ trung, đầy sức sống, hoàn toàn khác biệt với người đàn ông đứng cạnh nàng trong chính phòng khách này chỉ 2 tuần trước. Nhưng khi hắn cất tiếng, rõ ràng là chỉ có bề ngoài thay đổi, hắn vẫn là một tên phóng đãng không thể chịu đựng được.
“Miss Hargreaves,” hắn đều giọng. “ Không nghi ngờ là Cade đã nói với nàng rằng ta đã thực hiện thỏa thuận. Bây giờ đến lượt nàng. Ta hy vọng nàng đã luyện tập liếc mắt đưa tình và những lời nói âu yếm.”
Bằng cách nào đó, Caroline hồi tỉnh đủ để trả lời
“ Tôi nghĩ tất cả những gì ngài muốn là “ một người bạn đồng hành dễ thương…” đó chính là những gì ngài nói, đúng chứ ? Tôi nghĩ ‘ liếc mắt đưa tình’ thì hơi đòi hỏi quá đáng, phải không ?”
“Tuần trước ta đã tổng kết tất cả số nợ của Cade,” hắn dữ tợn đáp lại.
“ Và cái mà ta phải được đền đáp, là nàng nợ ta những cái ‘ liếc mắt đưa tình’ cùng hàng đống thứ chết tiệt khác”
“Ngài hãy tự trách bản thân mình đi. Nếu ngài không dắt theo Cade trong những lần…”
“ Có phải là lỗi của mình ta đâu . Nhưng lúc này thì ta không có ý định tranh cãi. Lấy đồ đạc và chúng ta đi.”
Caroline gật đầu. Tuy thế, nàng không làm cho bản thân cử động được. Hai đầu gối khóa vào nhau, và nàng nghi ngờ mạnh mẽ là nếu nàng bước một bước, nàng sẽ té dập mặt. Nàng nhìn hắn vô vọng, trong khi tim đập một giai điệu mạnh và nhanh, cà cơ thể nàng nóng bừng lên. Nàng chưa từng nềm trải cảm giác thế này với bất cứ ai. Sự cảm nhận về hắn xuyên quá nàng, và nàng chợt nhận ra nàng muốn được chạm vào hắn kinh khủng , đưa tay sờ vào bên má sạch sẽ, hôn cái miệng cứng rắn, hay chế giễu của hắn đến khi them khát của nàng dịu lại. Không thể nào., Nàng run rẩy dữ dội. Nàng không thể có thứ cảm giác này với loại đàn ông vô đạo đức và đồi bại như Andrew, Lord Drake.
Cái gì đó trong đôi mắt to tròn nàng làm hắn khó chịu, hắn liên tục đổi tư thế từ chân này qua chân kia,bắn cho nàng cái nhìn ác ý.
“ Nàng nhìn cái gì vậy hả?”
“ Ngài,” nàng nói xấc xược. “ Tôi tin là nút áo của ngài được cài đúng lỗ. Tóc thì được chải. Và lúc này tâm trí ngài tỉnh táo. Tôi đơn giản là quá bất ngờ khi khám ra rằng ngài có thể nhìn như một quý ông vậy. Mặc dù có vẻ như tính tình ngài vẫn đáng ghét như xưa.”
“ Có lý do đấy chứ,” hắn căng thẳng. “ Hai tuần rồi ta có uống giọt rượu nào đâu, cũng không đi với lũ đ…đàn bà, và hầu hết mọi ngày ở nhà , ta phải gần gữi ông già của ta. Ta đã đi thăm nhân công và quản lý, đọc hàng đống sách làm ta mờ cả mắt. Nếu ta không đủ may mắn chết sớm vì nhàm chán, ta cũng sẽ bắn vào đầu. Và trên hết, ta phải có cuối tuần này để mà trông đợi.”
“Đáng thương,” nàng có vẻ tội nghiệp. “ Là một quý tộc thật là kinh khủng, phải không?” Nàng cười và hắn thì cau có.
“ Tuy nhiên, trông ngài rất được. Kiêng khem rất hợp với ngài.”
“Ta không thích,” hắn càu nhàu
“Không gì đáng ngạc nhiên.”
Hắn nhìn vào khuôn mặt tươi cười của nàng, và thái độ dịu lại. Trước khi Caroline có thể phản ứng, hắn đưa tay và tháo cặp kiếng ra khỏi mũi nàng.
“Thưa ngài, tôi muốn ngài ngưng ngay việc đó lại! Trả lại đây, tôi không nhìn thấy.”
Andrew lấy chiếc khăn trong túi và lau sạch tròng kính.
“ Không nghi ngờ mắt nàng bị kém, khi nàng đeo cặp kính bị bẩn.”
Mặc cho nàng phản đối, hắn lau chùi tỉ mỉ và giơ chúng ra ánh sáng cửa sổ. Khi chắn chắn ràng chúng hoàn toàn sạch sẽ, hắn đeo vào cho nàng.
“ Tôi vẫn nhìn thấy rõ mà.”
“ Có một dấu tay giữa tròng kính phải.”
“ Từ giờ trở đi, tôi sẽ biết ơn nếu ngài đơn giản là nói với tôi về vết bẩn, hơn là ngài giật mắt kính khỏi mặt tôi!”
Caroline biết rằng mình đang có thái độ vô ơn và kì cục. Một phần trong nàng ghê sợ thái độ xấu xa này. Nhưng mà, nàng ngờ rằng nếu nàng không duy trì sự thù địch cố ý với hắn, nàng có thể làm một vài chuyện kinh khủng đáng xấu hổ- chẳng hạn như ném mình vào cơ thể cứng rắn, cao to của hắn và hôn. Hắn thật to lớn, dễ tức giận và nóng tính, một cử chỉ đơn giản của hắn cũng làm nàng nóng người lên. Nàng không hiểu bản thân - nàng đã luôn nghĩ sẽ phải yêu thích trước khi bị cuốn vào cơn lốc quyến rũ. Nhưng hiển nhiên là cơ thể nàng không tuân theo suy nghĩ,dù thích hay không, nàng muốn hắn. Muốn cảm nhận bàn tay to lớn, ấm áp của hắn trên làn da mình. Muốn đôi môi hắn trên cổ và ngực nàng. Một màu đỏ rực xuyên qua nàng từ ngoài vào trong, và nàng biết cái nhìn thấu hiểu của hắn không bỏ qua cái màu sắc phản bội dâng lên như thủy triều.
Tạ ơn trời, hắn không bình luận về nó, mà trả lời nhận xét của nàng.
“ Tốt thôi,” Hắn nói “ Việc gì ta phải quan tâm nếu nàng đâm vào tường hay vấp phải đá khi nàng nhìn không rõ qua cái kính chết tiệt ấy?”
Đây là chuyến đi xe ngựa kỳ lạ nhất mà Andrew biết. Trong 3 giờ, hắn phải chịu cái trừng mắt chê trách của Cade, cứ như hắn là kẻ tội đồ Judas, mặc kệ sự thật là Andrew sẵn sàng trả hết nợ cho cậu trong một tương lại không- quá-xa. Rồi tới bà mẹ, Fanny, là một quý bà không có não nhất mà hắn từng gặp. Bà ta nói chuyện độc thoại một mình, và không cần câu trả lời ngoài trừ thỉnh thoảng gật đầu hay ậm ừ. Mỗi lần mà hắn vô ý trả lời một trong những ý kiến của bà, nó được tiếp them bởi hàng đống chuyện nhảm nhí khác.
Rồi cả Caroline đang ngồi đối diện hắn, im lặng và bình thản khi nàng tập trung vào sự thay đổi của cảnh vật ngoài cửa sổ. Andrew công khai nhìn vào nàng, trong khi nàng có vẻ quên mất sự hiện diện của hắn. Nàng mặc một chiếc đầm xanh biển, có viền trắng ở trên. Phần ngực áo đứng đắn, không để lộ một chút nào ở giữa ngực- cũng không phải là nàng có nhiều để khoe khoang. Mặc dù vậy, hắn vẫn bị kích thích điên cuồng bởi chút ít da thịt mà nàng để lộ,cái hõm tinh tế ở dưới cổ, sự mềm mại trắng trong như sứ ở trên ngực. Trông nàng nhỏ bé, gần như búp bê, và hắn say mê nàng, sự kích thích bị đánh thức mặc cho sự hiện diện của mẹ và em trai nàng.
“ Nàng đang nhìn gì vậy? Tìm bò và hàng rào hả?”
Hắn hỏi sau một hồi lâu, bực bội vì nàng từ chối nhìn vào hắn.
“ Tôi phải nhìn ra cảnh vật bên ngoài,” Caroline trả lời mà không quay mặt lại.
“ Mỗi lúc tôi chú ý vào bên trong chiếc xe, tôi lại bắt đầu thấy mệt, đặc biệt khi đường gồ ghề. Từ nhỏ tôi đã thế.”
Fanny xen vào căng thẳng. “ Caroline, con phải cố chữa trị chứ. Một quý ông tuyệt vời như ngài Drake sẽ không bằng lòng khi con cứ nhìn ra ngoài cửa sổ thay vì nói chuyện với chúng ta.”
Andrew cười toe toét khi nghe mình được mô ta như “ một quý ông tuyệt vời”.
Khi đó Cade nói , “ Chị không thay đổi đâu mẹ à. Và con dám nói là Drake sẽ thích Caro nhìn cảnh vật hơn là dồn hết tâm trí vào ngài ấy.”
“Cade, thật thô lỗ.” Fanny la lên, cau có nhìn Cade . “ Xin lỗi ngài Drake ngay.”
“Không cần,” Andrew vội vàng.
Fanny cười rạng rỡ với hắn. “ Ôi, ngài mới cao thượng làm sao, thưa ngài, sẵn sáng bỏ qua hành vi xấu của con trai tôi. Còn về tình trạng không may của con tôi, tôi chắc rằng sẽ không lây sang cho con sau này đâu.”
“ Tin tốt đấy,” Andrew nói hòa nhã.” Nhưng tôi khá hứng thú với thói quen quyến rũ của quý cô Hargreaves. Nó cho tôi cơ hội được khám phá khuôn mặt nhìn nghiện đáng yêu của nàng.”
Caroline quay lại nhìn hắn, nhanh chóng đảo tròn mắt trước lời khen, trước khi tiếp tục chăm chú ra cửa sổ. Hắn thấy môi nàng hơi cong lên, nổi thích thú khi được tâng bốc đã phản bội nàng.
Cuối cùng họ cũng đến dinh thự của ngài Scott, nơi được mệnh danh là một trong những dinh thự đẹp nhất Anh Quốc. Một dinh thự lớn được bao bọc xung quanh bởi một bãi cỏ và vườn cây xanh mượt mà tráng lệ, phía sau là một công viên đầy cây cối. Một hàng tám cột đá phía trước được tấm kiếng lấp lánh phủ lên , làm cho mặt ngoài của dinh thự giống một tấm kiếng hơn là tường. Nhìn vào tưởng như chỉ có hoàng gia mới nên sống ở một nơi thế này,khá thích hợp với gia đình của Logan Scott. Anh cũng là một vị vua, mặc dù chỉ là trên sân khấu Luân Đôn. ( Nhà anh Scott kinh khủng quá : "> Ước gì...)
Caroline đã từng may mắn được xem Scott biểu diễn tại Capital Theater, và như mọi khán giả khác, nàng nhận thấy Scott quá tuyệt vời cả ngoại hình lẫn tài năng. Người ta đồn rằng Hamlet của anh thậm chí vượt qua cả huyền thoại David Garrick, và tên của anh sẽ được tìm thấy trong sử sách.
“ Có một người anh như ngài Scott thật là thú vị,” Caroline thì thầm, quan sát dinh thự tuyệt vời lúc Andrew đỡ nàng xuống xe ngựa.
“ Hai người giống nhau nhiều không?”
“ Chẳng có cái quỷ nào cả.” Khuôn mặt Andrew lạnh lùng.
“ Logan đã phải bắt đầu từ cuộc sống nghèo khổ chết tiệt, và hắn leo lên đỉnh cao của sự nghiệp chỉ với bằng tài năng và nổ lực. Trong khi ta thì có mọi thứ, và ta chẳng làm được tích sự gì.”
Họ thì thầm nói nhỏ với nhau, Fanny và Cade không thể nghe thấy.
“ Ngài có ghen ghét với Ngài ấy không?” Caroline không kềm được phải hỏi.
Sự ngạc nhiên hiện ra trên khuôn mặt Andrew, rõ ràng ít người dám nói thẳng với hắn.
“ Không, sao ta có thể? Logan xứng đáng với mọi thứ hắn có. Và hắn ta đã phải chịu đựng ta rất nhiều. Hắn thậm chí tha thứ khi ta cố giết chết hắn.”
“ Cái gì?” Caroline khẽ giật mình, ngừng lại nhìn hắn một cách ngạc nhiên.
“ Ngài không thật sự, phải không?"
Gương mặt tối sầm của hắn nở nụ cười.
“ Ta sẽ không dám làm đâu. Nhưng lúc đó ta say như một cái xe cút- kít ấy, và ta phát hiện ra hắn đã biết chúng ta là anh em nhưng không nói với ta. Nên ta dồn hắn vào nhà hát, rút ra một khẩu súng.”
“ Ôi lạy Chúa.” Caroline nhìn hắn khó chịu. “ Đó là một hành vi điên rồ.”
“Không, ta không điên. Chỉ xấu xa thôi.” Đôi mắt xanh của hắn đầy sự thích thú “ Đừng quá lo lắng, cưng à. Ta định sẽ kiêng khem một thời gian… và nếu không được, thì ta cũng không gây nguy hiểm cho nàng đâu.”
Những từ ngữ ngọt ngào, thốt lên với chất giọng trầm ấm, thân ái, làm điều gì đó rộn lên trong nàng.Caroline bắt đầu nhắc nhở hắn về sự thân mật này, thì chợt nhận ra mục đích đi đến đây – để tạo ấn tượng họ yêu nhau.
Bước vào hội trường lớn, sàn lót bằng loại gỗ sậm màu và tấm thảm đắt tiền, họ được vợ ngài Scott, Madeline đón chào. Cô gái quá dễ thương, mái tóc nâu vàng cuộn lại trên đầu, đôi mắt nâu sáng lấp lánh khi cô nhiệt tình chào Andrew . Hiển nhiên là cả hai rất quý nhau.
“ Lord Drake,” Madeline kêu lên, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay hắn, đưa má ra nhận nụ hôn bạn bè thân thiết.
“ Trông chú thật tuyệt! Ít nhất một tháng rồi anh chị không gặp ngài. Chị cực kỳ không vui vì chú đã lâu không ghé qua.”
Andrew cười với chị dâu thật ấm áp, làm biến đổi gương mặt tối sầm của hắn, làm Caroline hụt hơi.
“ Cháu gái em sao rồi?”
“ Chú không còn nhận ra cháu nó đâu, chị thề đấy. Cháu nó cao ít nhất là 2 inch, và mọc 1 cái răng.”
Buông tay hắn ra, Madeline quay sang Cade, Fanny, và Caroline, duyên dáng nhún chào
.
“ Buổi sáng tốt lành, thưa ngài, Lady Hargreaves, và Miss Hargreaves.”
Cô hướng cái nhìn tinh nghịch vào Caroline.
“ Chồng tôi và tôi hết sức vui mừng vì cô đến tham dự cùng chúng tôi. Bất cứ người bạn nào của Drake cũng đều được hoan nghênh.”
“ Chị luôn xem thường các bạn của em mà.” Andrew tỉnh bơ và Madeline phải nhăn mặt nhìn hắn.
“ Loại bạn thường ngày thì đúng như vậy. Nhưng những người bạn như thế này thì chắc chắn được chào đón.”
Caroline mỉm cười với Medeline. “ Thưa Bà Scott, tôi hứa sẽ làm hết sức mình để phân biệt chúng tôi với loại bạn ngày thường của Lord Drake.”
“Cảm ơn,” cô gái nhiệt tình đáp lại, và họ cùng nhau bật cười.
“ Chờ một chút,” Andrew nửa đùa .” Tôi không định để hai người trở nên thân thiết đâu. Nàng tốt nhất là nên tránh xa chị dâu ta ra, Miss Hargreaves – chị ấy nói nhiều không ngăn được.”
“Đúng vậy,” Madeline khẳng định, cười đầy âm mưu với Caroline. “ Và một trong những câu chuyện yêu thích của tôi là về ngài Drake. Cô sẽ thấy thú vị đấy.”
Fanny, nãy giờ im lặng vì kinh ngạc trước sự long trọng xung quanh, bỗng lấy lại được tiếng nói.
“ Thưa bà Scott, chúng tôi đang nóng lòng muốn gặp người chồng đáng kính của bà. Thật là một người đáng ca tụng, quá tài nặng, quá ấn tượng- …”
Một giọng nói cắt ngang cuộc thảo luận, chất giọng thật trầm lắng và đặc biệt chỉ có thể thuộc về một người.
“ Thưa bà, bà làm cho tôi cảm thấy thật vinh dự.”
Logan Scott tiến lại gần từ phía sau, cũng cao to và đẹp trai như khi anh xuất hiện trên sân khấu, dáng người cao khắc họa hoàn hảo trong một chiếc quần tây xám, một cái áo đen vừa khít, chiếc cravat trắng thắt nút tỉ mỉ.
Nhìn sang Andrew và ông anh cùng cha khác mẹ, Caroline nhận thấy một sự giống nhau mơ hồ giữa họ. Cả hai đều cao, gây ấn tượng mạnh về ngoại hình, mạnh mẽ, thậm chí nét mặt. Màu sắc của họ không giống nhau. Tóc Andrew đen nhánh, trong khi tóc Logan Scott có màu gụ. Và da Andrew có sắc thái ánh vàng, trái ngược với sắc hồng của Scott.
Khi họ đứng cạnh nhau, Caroline ngẫm nghĩ, sự khác biệt rõ ràng nhất giữa hai người đàn ông là cách họ sinh ra.Rõ ràng là Logan Scott quen thuộc với sự chú ý vào thành công đã đạt được – anh hết sức tự tin, một chút tự mãn, thái độ thoải mái và cởi mở. Andrew, ngược lại, trầm tĩnh hơn, không hề thân thiện và gần gũi, nhẫn tâm chôn vùi mọi cảm xúc dưới vẻ bề ngoài.
“ Em trai,” Logan Scott thì thầm, bắt tay thân ái. Có một tình cảm sâu sắc giữa hai người họ.
Andrew giới thiệu Scott với gia đình Hargreaves, và Caroline thích thú khi thấy sự có mặt của huyền thoại sống khiến mẹ nàng lại không thể nói được.
Cái nhìn sắc sảo của Scott lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng tập trung vào Andrew.
“ Cha đang ở đây.”
Hai anh em trao nhau một cái nhìn khó hiểu, và hiển nhiên là cả hai chia sẻ sự hiểu biết về người đàn ông mà không ai trên trái đất này biết.
“ Ổng khỏe không?” Andrew hỏi.
“ Hôm nay khá hơn rồi. Cha không cần uống quá nhiều thuốc trong đêm nữa. Lúc này thì cha đủ sức khỏe để tham dự buổi tiệc tối này.” Scott ngập ngừng , “ Cha muốn gặp mày ngay khi mày đến. Tao đưa mày đến phòng ổng nhé?”
Andrew gật đầu, “ Không nghi ngờ gì là tao lại phạm hàng đống lỗi mà ổng muốn mắng nhiếc đây mà. Tao thật tội lỗi nếu tước đoạt niếm vui này của ổng.”
“ Tốt,” Scott chế giễu. “ Vì tao đã lãnh đủ trò chết tiệt ấy hôm nay rồi, không thể nào để mày chạy thoát được.”
Quay sang Caroline, Andrew thì thầm
“ Nàng sẽ thứ lỗi cho ta chứ Miss Hargreaves? "
“ Tất nhiên rồi”. Nàng thấy mình đang cười động viên hắn.” Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, thưa ngài.”
Khi ánh mắt gặp nhau, nàng nhìn thấy đôi mắt hắn thay đổi, màu xanh ấm áp làm dịu đi sự mờ đục.
“ Lát nữa gặp lại.” Hắn thì thầm, cúi chào và rời đi.
Ánh mắt thân mật mà họ trao nhau,khiến một sự xao xuyến rộn lên trong bụng nàng, và cảm giác choáng váng nhẹ hẫng lan khắp người nàng. Thoáng ngạc nhiên, Caroline thầm nghĩ Logan Scott không phải là người duy nhất trong gia đình có khả năng diễn xuất. Andrew nhập vai hết sức thuyết phục, mọi người sẽ tin hắn thật sự yêu thích nàng. Bản thân nàng gần như đã tin. Nàng nghiêm khắc tập trung vào ý nghĩ mọi chuyện đều là giả. Tiền bạc, không tình cảm, là mục đích chủ yếu của Andrew.
Andrew và Logan vào nhà, đi qua đại sảnh cẩm thạch, trần nhà thạch cao được tôn tạo bởi những cảnh thần tiên và theo mô typ mặt nạ-và-ruy băng. Tiếp đến cái cầu thang lớn tuyệt đẹp, uốn lượn theo hình xoắn ốc nhẹ nhàng,hai anh em vừa đi vừa trò chuyện thong thả.
“ Quý cô Hargreaves của mày có vẻ là một cô gái quyến rũ,” Logan nhận xét.
“ Không phải là Quý cô Hargreaves của tao.” Andrew cười chế giễu.
“ Cô ấy xinh đấy chứ, bề ngoài thật mảnh mai, nhưng cô ấy có lẽ sở hữu một tinh thần kiên định vững chắc.”
“ Tinh thần,” Andrew nhăn nhó. “ Cô ấy có thừa.”
“ Thú vị thật”
“ Cái gì thú vị hả?” Andrew cảnh giác, bực bội trước giọng điệu suy đoán của anh mình.
“ Như tao biết, thì mày có bao giờ tán tỉnh một quý cô đâu.”
“ Đây không phải là tán tỉnh thật sự,” Andrew nhắc nhở. “ Chỉ đơn thuần là mưu mẹo để lừa ông già.”
“ Cái gì?” Logan dừng lại trố mắt nhìn hắn ngạc nhiên.
“ Mày giải thích rõ xem, Andrew?”
“ Thì mày biết rồi, tao bị đá ra khỏi di chúc. Để được thừa kế, tao phải thuyết phục cha rằng ta đã thay đổi lối sống xấu xa, hoặc ổng sẽ chết mà không cho tao 1 đồng chết tiệt.”
Andrew bắt đầu giải thích sự mặc cả với Caroline, và các điều khoản họ thỏa thuận. Logan lắng nghe chăm chú, cuối cùng thì phá ra cười thô lỗ.
“ Well, nếu mày muốn thay đổi suy nghĩ của ông già về di chúc, tao nghĩ việc quan hệ với một phụ nữ như quý cô Hargreaves là một ý kiến tốt.” I suppose your involvement with a woman like Miss Hargreaves is a good idea
“ Không phải là ‘ quan hệ’” Andrew cảnh giác . “Tao nói với mày rồi, Chỉ đơn giản là một trò đùa.”
Logan liếc cái nhìn suy đoán về phía hắn. “ tao nghi ngờ, Andrew à, mối quan hệ với quý cô Hargreaves có điều gì đó hơn là một trò đùa, dù mày có nhận hay không.”
“ Tất cả là vì lợi ích của ông già,” Andrew đáp nhanh.
“ Tao nói cho mày nghe, Scott, tao không có ý đồ với cô ấy. Và nếu có đi nữa, tin tao đi, tao là người cuối cùng trên đời này cô ấy quan tâm.”
* Newgate Prison : nhà tù ở Luân Đôn, Newgate Prison was a prison in London
* ving-et-tun (tiếng Pháp) bài xì lát (thắng khi đủ 21 điểm); đạt được 21 điểm với hai quân bài (như) pontoon. Blackjack xuất xứ từ Pháp, được phổ biến rông rãi trong các casino với cái tên Vingt-et-un và chưa đưa ra luật 3 ăn 2 cho bài được blackjack (21). Dần dần, người thấy phải cộng tiền cho những ai may mắn ăn được blackjack. Chính vì thế luật ăn 3 : 2 cho người có bộ blackjack ra đời.cái này phải bài xì dách mà em hay đánh không ta??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook