Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ
-
Chương 20: Thu hoạch
Chiều tối ngày 19 tháng 11, bọn tôi đuổi kịp đội thân vệ áp tải lương thảo đi trước. Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại phóng hết tốc lực trở về. Đến được thành Nhữ Bình là trưa ngày 21 tháng 11.
Trần Ninh cùng những quan quân khác đợi sẵn trước cổng thành. Vì không biết chính xác ngày nào đội quân áp tải lương thảo của địch sẽ đến Huyết Câu nên tôi đã lệnh Khương Dương tấn công quấy rối Tô Khải Bạch vào ngày 17. Bọn họ trở về trước tôi vậy hẳn là mọi việc đều thuận lợi. Trần Ninh thấy tôi lành lặn thì cười tươi rói, thấy Tiểu Bạch bị thương lại cười càng mãn nguyện hơn. Mối hận với Tiểu Bạch từ chuyện tỷ thí lần trước xem ra vẫn chưa nguôi chút nào. Tôi giục đám quan quân:
“Đều lên ngựa cả đi. Chúng ta về đại doanh trước rồi nói”.
Trần Ninh đi theo bên cạnh, liến thoắng không ngừng:
“Nhờ kế của đại ca, bọn đệ ngay cả một người cũng không bị thương. Huynh không nhìn thấy vẻ mặt tên họ Tô đó, đúng là đáng tiếc. Hắn muốn đuổi theo lắm mà có được đâu. Giờ chắc bọn chúng đã nhận được tin lương thảo bị chúng ta cướp sạch. Không biết Tô Khải Bạch có tức quá rồi ngất luôn không đây. Ha ha”.
Tôi lắc đầu cười. Lần này từ đầu đến cuối đều dựa vào một chữ: LỬA. Đánh cướp lương thảo dùng hỏa tiễn phát huy tối đa ưu thế. Bên Trần Ninh cũng tương tự, sau khi dùng hỏa tiễn bất ngờ tấn công đại doanh của Bắc Tề thì rút lui. Nếu Tô Khải Bạch chần chừ thì tiếp tục công kích, dụ anh ta đuổi theo. Sau đó phóng hỏa đốt cháy phong tỏa cả hai con đường độc đạo đã bố trí sẵn vật liệu dẫn cháy. Một đường là nơi thông tới thành Nhữ Bình. Đường còn lại là nơi đi tới Huyết Câu. Tôi hầu như đã dùng sạch số dầu hỏa của cả thành Nhữ Bình cho chiến dịch này. Trận này có thể nói tôi may mắn chiếm được “thiên thời địa lợi nhân hòa”. Nhờ mật thám của Lục Ca mới có được tin tức để sớm chuẩn bị. Lợi dụng yếu tố bất ngờ khiến địch không kịp trở tay. Nhờ trời không mưa không tuyết mới có thể đốt lửa thành công. Nhờ địa hình vắng vẻ không ở gần thành trấn, không sợ ảnh hưởng đến dân chúng. Nếu thiếu một trong ba điều kiện trên thì e là mọi chuyện không suôn sẻ như vậy, binh sĩ Chu quốc cũng không đơn giản chỉ chết một ngàn người.
Trong lều lớn của đại doanh, ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng. Đặc biệt là Trần Ninh và Lạc Doanh. Bởi vì hoàng đế Bắc Tề hào phóng với quân đội của ông ta nên số lương thảo cướp được lần này đối với bọn tôi mà nói là món lợi không hề nhỏ. Tôi mời quan quân ngồi xuống. Có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ làm tôi cảm giác như trút được gánh nặng vậy. Một quan quân nhu ở bên ngoài xin phép vào báo cáo. Tôi cười gật đầu:
“Cho vào”.
Binh sĩ trẻ tuổi tiến vào hành quân lễ rồi dõng dạc hô lớn:
“Bẩm nguyên soái. Số quân lương lấy được gồm có: một trăm xe lương thực, tám mươi xe quần áo, hai mươi xe thuốc. Ngoài ra còn mười xe nhu yếu phẩm như: chất đốt, muối, than, rượu, thịt bò khô… Tổng số thu hoạch là hai trăm mười xe. Số hư hại là không đáng kể”.
Lạc Doanh dùng ống tay áo lau miệng, cười đến mức cả người lắc lư.
“Tuyệt quá! Có số lương thảo này thì không chỉ mùa đông không cần lo mà cả mùa xuân năm sau đại quân cũng có thể thoải mái rồi”.
Thẩm Bác đắc ý nói:
“Đó là đương nhiên. Mấy cỗ xe này không phải cỡ xe vận chuyển thông thường đâu. Nếu binh sĩ bình thường phải hai mươi người hợp sức mới đẩy đi nổi. Ấy vậy mà đội thân vệ của nguyên soái chỉ cần bốn, năm người là đẩy được một xe to. Mùa đông này quân Bắc Tề có khi khóc gọi mẹ không biết chừng. Ha ha”.
Những người khác càng nghe càng mừng rỡ. Tôi hắng giọng, nghiêm túc nhìn bọn họ:
“Tôi không muốn làm hỏng tâm trạng của mọi người. Nhưng vì sự ích kỷ của Trần Ngạn mà một ngàn một trăm mười bảy binh sĩ đã phải hi sinh tính mạng”.
Việc đánh cướp lương thảo hoàn toàn là ý của tôi. Thật ra nếu không cướp thì đại quân hoàn toàn không thiếu lương thực, trận đánh này không phải là bắt buộc mà xuất phát từ đề nghị cá nhân. So với ba vạn quân Bắc Tề thì hơn một ngàn binh sĩ bỏ mạng tại Huyết Câu càng khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Suốt quãng đường trở về tôi luôn tự hỏi, trận đánh này có thật sự cần thiết hay không?
“Nguyên soái nói gì vậy. Bọn thuộc hạ đều vui mừng vì có thể thắng trận mà. Từ khi quân Bắc Tề kéo tới đến nay, chúng ta hầu như đều bị bọn chúng trấn áp. Trước giờ mỗi lần ra chiến trường, số quân trở về lúc nào cũng chỉ còn một nửa, dù thắng lớn nhiều lắm sống sót được bảy phần. Ngài có thể tiêu diệt toàn bộ ba vạn quân địch, đem lại thắng lợi lớn cho binh sĩ. Đã vậy còn cho Tô Khải Bạch và Bắc Tề quân tổn thất đáng sợ như thế. Thuộc hạ không dám nói những lời có lỗi với các huynh đệ đã hi sinh, nhưng quả thật chưa từng có trận nào quân ta thắng áp đảo như lần này. Hi sinh của bọn họ là cần thiết. Nếu người chết là mạt tướng thì mạt tướng cũng không hối hận. Tôi tin là các huynh đệ đó đều nghĩ giống mình”.
Quách Đông cũng lên tiếng:
“Thẩm tướng quân nói không sai. Nếu quân ta chỉ ngồi yên không làm gì thì đầu năm sau tình hình sẽ rất khó đối phó. Ưu thế của quân địch quá lớn. Có thêm ba vạn quân đồng nghĩa với việc trong tay Tô Khải Bạch sẽ có ba mươi ba vạn, cho dù chúng ta có mượn được trợ sức của binh sĩ trong thành thì phần thắng cũng không cao. Lão hủ đầu quân luôn hi vọng có thể giúp sức cho một nguyên soái tài đức. Bản lĩnh của ngài khiến lão hủ vừa kính trọng vừa thấy tự hổ thẹn không thôi”.
Những người khác đều phụ họa theo. Nhìn ánh mắt kiên định, đầy nhiệt huyết của bọn họ khiến tôi thấy lúng túng. Ngay cả Khương Dương có cũng biểu cảm rất khác bình thường. Tôi cười chịu thua.
“Được. Sau này tôi sẽ không nói mấy lời tự trách vô nghĩa như vậy nữa. Nhưng mà những binh sĩ hi sinh trong trận chiến cần được đền đáp xứng đáng. Lạc Doanh, hai trăm mười xe quân lương toàn bộ đều giao cho cậu phụ trách. Ưu tiên phân thưởng cho người nhà của binh sĩ hi sinh và những binh sĩ tham gia chiến dịch lần này trước. Có ai có ý kiến gì không?”.
“Không có”. Đám quan quân đồng thanh hô to.
Chỉ có Lục Ca là bĩu môi:
“Nếu lần nào đánh nhau xong đệ cũng làm cái lễ truy điệu thế này thì quân sĩ sẽ ủy mị suốt ngày sụt sùi khóc lóc đấy”.
Tôi lườm. Tên này hễ mở miệng là lại thấy khó ưa thật. Kể cả không mở miệng cũng thấy không ưa nốt! Những người khác đã quen với cách nói chuyện của Lục Ca, chỉ lắc đầu cười. Tôi gọi Tiểu Bạch phân phó:
“Lần này cậu và đội thân vệ đều lập công không nhỏ. Trở về dưỡng thương cho khỏe đi. Tô Khắc giao cho thân vệ các cậu canh giữ, nhớ trông coi cho cẩn thận”.
“Thuộc hạ tuân lệnh”. Tiểu Bạch nghiêm cẩn đáp rồi nghe lời rời đi.
Ngụy Quân hai mắt sáng bừng nhìn tôi hỏi:
“Nguyên soái vừa nói bắt được Tô Khắc? Là Tô Khắc, đường đệ của Tô Khải Bạch? Nổi danh là hổ tướng, có thể một mình địch lại trăm người, tay nhẹ nhàng múa long đao nặng bảy mươi cân?”.
Ngụy Quân có vẻ đánh giá rất cao Tô Khắc. Chả trách mà Lục Ca với Tiểu Bạch phải chật vật lắm mới bắt sống được anh ta. Tôi chỉ vào Lục Ca bên cạnh, ý bảo muốn biết thì cứ hỏi tên yêu quái này đi.
“Lục tướng quân, có thật vậy không?”.
Không chỉ Ngụy Quân mà những người khác cũng sốt sắng đợi câu trả lời. Song Lục Ca chỉ ừ hử rồi nhún vai với điệu bộ chẳng có gì quan trọng. Thế nhưng cái nhún vai này lại khiến tôi giật nảy mình. Lấy cớ cần nghỉ ngơi tôi cho quan quân giải tán, tối sẽ mở tiệc ăn mừng chiến thắng sau. Người đều đi cả rồi. Lục Ca cũng toan đứng dậy. Tôi ấn anh ta ngồi xuống ghế rồi gọi binh sĩ đi mời quân y đến. Lục Ca ngó tôi từ đầu xuống chân, tỉnh bơ hỏi:
“Đệ bị thương lúc nào vậy?”.
Tôi làm quái gì có tham gia đánh nhau mà thương với tích. Quân y vừa vén lều bước vào tôi liền quay đầu giục Lục Ca:
“Cởi áo!”.
Anh ta nhướn mày, miệng mủm mỉm cười với vẻ mặt ám muội. Quân y trẻ tuổi thấy vậy lùi về phía sau, lắp bắp:
“Thuộc… thuộc hạ… ra ngoài trước…”.
Tôi nổi giận quát:
“Còn không mau trị thương cho Lục tướng quân!”.
Người nọ lúc này mới “à” lên vội vàng đi tới. Lục Ca đúng là tên yêu quái, nếu không phải vô tình phát hiện thì tôi cũng không nhận ra anh ta bị thương. Quân y băng bó xong rời khỏi lều, tôi chép miệng:
“Tô Khắc đó khó đối phó đến vậy sao?”.
Tôi chưa từng giao đấu với Lục Ca nhưng anh ta so với Tiểu Bạch chỉ hơn chứ không kém. Chỉ là bình thường anh ta đều mang dáng vẻ uể oải biếng nhác. Không phải anh ta cố ý giấu tài, chẳng qua anh ta không thích so tài mà thôi. Bản lĩnh Lục Ca khó lường, Tô Khắc lại có thể lấy một địch hai, hơn nữa còn là hai cao thủ. Vậy mà đồng thời khiến cả Tiểu Bạch lẫn Lục Ca mang thương tích. Tôi thấy có chút tò mò, không rõ Tô Khắc so với đường huynh của mình thì kém hơn hay lợi hại hơn?
“Lần này đệ đúng là may mắn”.
Câu nói không đầu không đuôi của Lục Ca khiến tôi rất bất ngờ. Anh ta bình thường chẳng hứng thú bàn luận việc quân cơ mà? Tôi ngồi xuống chống tay lên bàn con, làm ra vẻ suy nghĩ dữ lắm xong mới quay sang nhìn Lục Ca bên cạnh mà gật mạnh đầu:
“Chắc là ở hiền gặp lành, người tốt nên có số hưởng”.
Lục Ca ôm bụng cười to. Anh ta cười chán chê mới xoa thái dương mà nhếch môi nói:
“Đệ nên biết ơn người đến lần này là Tô Khắc. Kẻ này hữu dũng vô mưu, so với A Ninh còn giống đầu gỗ hơn. Sau đợt mưa hỏa tiễn đầu tiên nếu anh ta chỉ huy kỵ binh dàn trận phía trước thì bộ binh sẽ không đến mức rối loạn. Sau đó đệ theo tình hình sẽ tập trung nhắm vào lũ ngựa. Lúc ấy bộ binh đã ổn định, chỉ việc cho kỵ binh chia làm hai cánh. Tổn thất có, nhưng nhỏ. Kế tiếp bắn tên đáp trả chúng ta. Tuy bên ta có rừng cây che chắn song tầm bắn là như nhau, ít ra có thể giữ được sĩ khí”.
Tôi vuốt cằm làm bộ gật gù. Lục Ca híp mắt:
“Sai lầm thứ hai của anh ta là khi phát hiện đệ có ý cướp lương thảo, anh ta lại không lui binh. Ngược lại cố sống cố chết bảo vệ. Đúng là đệ đã đánh vào tâm lý của kẻ địch, nếu không phải Tô Khắc mà là kẻ khác thì cũng không thể không coi trọng số quân lương đó. Chỉ là kẻ khác sẽ khôn ngoan lựa chọn lui binh trước, đợi chúng ta áp tải giữa đường thì đánh lén giành lại. Với số binh lực hai bên cộng thêm thân thủ của Tô Khắc, anh ta vẫn chiếm ưu thế hơn. Dù không nhất định thắng thì giữ chân chúng ta đợi Tô Khải Bạch mang quân đến cứu viện là ổn. Đáng tiếc là tên đó vì cậy mạnh nên mới cho rằng có thể thủ thành công. Đệ nói xem, nếu không may mắn gặp được Tô Khắc thì đệ sẽ làm gì?”.
Tôi thật sự rất hài lòng với biểu hiện của đồng chí Tô Khắc. Thế nhưng không phải anh ta mà là kẻ khác cũng chẳng sao. Chỉ là Tô Khắc cho tôi thắng lợi dễ dàng và nhanh chóng hơn mà thôi.
“Nếu đối phương dùng ưu thế kỵ binh có lẽ sẽ phiền phức hơn thật. Nhưng chỉ cần lấy hư làm thực, vờ đốt lương thảo. Tôi đảm bảo chỉ vài trận hỏa tiễn nho nhỏ nhắm vào chỗ trăm cỗ xe đó, bọn chúng sẽ hốt hoảng mà chạy tới che chắn. Có dùng hư chiêu hay không sẽ tùy tướng địch là ai, chẳng có gì bất lợi cả”.
Chủ yếu vẫn là tôi đã sớm có chuẩn bị, lại thêm yếu tố bất ngờ. “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý”. Thay vì nói tôi may mắn thì nên thông cảm cho Tô Khắc gặp xui xẻo. Lục Ca vẫn dùng ánh mắt nửa thâm ý nửa khiêu khích thấy mà phát ghét.
“Nếu đối thủ khó đối phó hơn, như Tô Khải Bạch chẳng hạn thì tôi chỉ việc đốt sạch đống quân lương đó rồi rút quân cũng đủ khiến bọn chúng khốn đốn tới sang năm. Thuận lợi thì cướp, không xuôi thì bỏ”. Tôi gãi gãi mũi. “Nói đi nói lại vẫn là nhờ có tin tức tình báo của anh”.
Lục Ca nhìn tôi chăm chú.
“Tô Khắc khiến tôi có cảm giác anh ta giống hệt đệ trước kia. Đệ vẫn là đệ khi trước… kết quả thắng thua sẽ rất khó nói. Chỉ chắc chắn một điều đệ sẽ lao vào quyết đấu một mất một còn với đối phương. Rút cục thay vì đệ gọi quân y cho tôi có lẽ ngược lại tôi phải gọi quân y tới cứu mạng đệ”.
Lần này quả thật tôi không hề tham gia, từ đầu chí cuối chỉ đứng nơi an toàn chỉ tay năm ngón. Trong lòng có chút ngại ngùng…
“Lão Lục, có phải anh thấy tôi rất hèn nhát?”.
Cứ nghĩ anh ta sẽ như mọi lần, dùng lời nói châm chọc để trêu tức tôi. Song khi ngẩng đầu thì lại trông thấy Lục Ca cười rạng ngời, đôi mắt trong veo như một đứa trẻ. Trong ký ức của tôi cũng tồn tại một người có gương mặt như vậy.
“Như bây giờ rất tốt. A Ngạn của hiện tại khiến tôi thấy an tâm”.
Đang lúc tôi còn ngẩn người thì Lục Ca lại bồi thêm một câu:
“Đáng tiếc võ nghệ đúng là tệ hại”.
Tên yêu quái nhà anh không dìm người khác thì ăn không ngon hả?!
Trần Ninh cùng những quan quân khác đợi sẵn trước cổng thành. Vì không biết chính xác ngày nào đội quân áp tải lương thảo của địch sẽ đến Huyết Câu nên tôi đã lệnh Khương Dương tấn công quấy rối Tô Khải Bạch vào ngày 17. Bọn họ trở về trước tôi vậy hẳn là mọi việc đều thuận lợi. Trần Ninh thấy tôi lành lặn thì cười tươi rói, thấy Tiểu Bạch bị thương lại cười càng mãn nguyện hơn. Mối hận với Tiểu Bạch từ chuyện tỷ thí lần trước xem ra vẫn chưa nguôi chút nào. Tôi giục đám quan quân:
“Đều lên ngựa cả đi. Chúng ta về đại doanh trước rồi nói”.
Trần Ninh đi theo bên cạnh, liến thoắng không ngừng:
“Nhờ kế của đại ca, bọn đệ ngay cả một người cũng không bị thương. Huynh không nhìn thấy vẻ mặt tên họ Tô đó, đúng là đáng tiếc. Hắn muốn đuổi theo lắm mà có được đâu. Giờ chắc bọn chúng đã nhận được tin lương thảo bị chúng ta cướp sạch. Không biết Tô Khải Bạch có tức quá rồi ngất luôn không đây. Ha ha”.
Tôi lắc đầu cười. Lần này từ đầu đến cuối đều dựa vào một chữ: LỬA. Đánh cướp lương thảo dùng hỏa tiễn phát huy tối đa ưu thế. Bên Trần Ninh cũng tương tự, sau khi dùng hỏa tiễn bất ngờ tấn công đại doanh của Bắc Tề thì rút lui. Nếu Tô Khải Bạch chần chừ thì tiếp tục công kích, dụ anh ta đuổi theo. Sau đó phóng hỏa đốt cháy phong tỏa cả hai con đường độc đạo đã bố trí sẵn vật liệu dẫn cháy. Một đường là nơi thông tới thành Nhữ Bình. Đường còn lại là nơi đi tới Huyết Câu. Tôi hầu như đã dùng sạch số dầu hỏa của cả thành Nhữ Bình cho chiến dịch này. Trận này có thể nói tôi may mắn chiếm được “thiên thời địa lợi nhân hòa”. Nhờ mật thám của Lục Ca mới có được tin tức để sớm chuẩn bị. Lợi dụng yếu tố bất ngờ khiến địch không kịp trở tay. Nhờ trời không mưa không tuyết mới có thể đốt lửa thành công. Nhờ địa hình vắng vẻ không ở gần thành trấn, không sợ ảnh hưởng đến dân chúng. Nếu thiếu một trong ba điều kiện trên thì e là mọi chuyện không suôn sẻ như vậy, binh sĩ Chu quốc cũng không đơn giản chỉ chết một ngàn người.
Trong lều lớn của đại doanh, ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng. Đặc biệt là Trần Ninh và Lạc Doanh. Bởi vì hoàng đế Bắc Tề hào phóng với quân đội của ông ta nên số lương thảo cướp được lần này đối với bọn tôi mà nói là món lợi không hề nhỏ. Tôi mời quan quân ngồi xuống. Có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ làm tôi cảm giác như trút được gánh nặng vậy. Một quan quân nhu ở bên ngoài xin phép vào báo cáo. Tôi cười gật đầu:
“Cho vào”.
Binh sĩ trẻ tuổi tiến vào hành quân lễ rồi dõng dạc hô lớn:
“Bẩm nguyên soái. Số quân lương lấy được gồm có: một trăm xe lương thực, tám mươi xe quần áo, hai mươi xe thuốc. Ngoài ra còn mười xe nhu yếu phẩm như: chất đốt, muối, than, rượu, thịt bò khô… Tổng số thu hoạch là hai trăm mười xe. Số hư hại là không đáng kể”.
Lạc Doanh dùng ống tay áo lau miệng, cười đến mức cả người lắc lư.
“Tuyệt quá! Có số lương thảo này thì không chỉ mùa đông không cần lo mà cả mùa xuân năm sau đại quân cũng có thể thoải mái rồi”.
Thẩm Bác đắc ý nói:
“Đó là đương nhiên. Mấy cỗ xe này không phải cỡ xe vận chuyển thông thường đâu. Nếu binh sĩ bình thường phải hai mươi người hợp sức mới đẩy đi nổi. Ấy vậy mà đội thân vệ của nguyên soái chỉ cần bốn, năm người là đẩy được một xe to. Mùa đông này quân Bắc Tề có khi khóc gọi mẹ không biết chừng. Ha ha”.
Những người khác càng nghe càng mừng rỡ. Tôi hắng giọng, nghiêm túc nhìn bọn họ:
“Tôi không muốn làm hỏng tâm trạng của mọi người. Nhưng vì sự ích kỷ của Trần Ngạn mà một ngàn một trăm mười bảy binh sĩ đã phải hi sinh tính mạng”.
Việc đánh cướp lương thảo hoàn toàn là ý của tôi. Thật ra nếu không cướp thì đại quân hoàn toàn không thiếu lương thực, trận đánh này không phải là bắt buộc mà xuất phát từ đề nghị cá nhân. So với ba vạn quân Bắc Tề thì hơn một ngàn binh sĩ bỏ mạng tại Huyết Câu càng khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Suốt quãng đường trở về tôi luôn tự hỏi, trận đánh này có thật sự cần thiết hay không?
“Nguyên soái nói gì vậy. Bọn thuộc hạ đều vui mừng vì có thể thắng trận mà. Từ khi quân Bắc Tề kéo tới đến nay, chúng ta hầu như đều bị bọn chúng trấn áp. Trước giờ mỗi lần ra chiến trường, số quân trở về lúc nào cũng chỉ còn một nửa, dù thắng lớn nhiều lắm sống sót được bảy phần. Ngài có thể tiêu diệt toàn bộ ba vạn quân địch, đem lại thắng lợi lớn cho binh sĩ. Đã vậy còn cho Tô Khải Bạch và Bắc Tề quân tổn thất đáng sợ như thế. Thuộc hạ không dám nói những lời có lỗi với các huynh đệ đã hi sinh, nhưng quả thật chưa từng có trận nào quân ta thắng áp đảo như lần này. Hi sinh của bọn họ là cần thiết. Nếu người chết là mạt tướng thì mạt tướng cũng không hối hận. Tôi tin là các huynh đệ đó đều nghĩ giống mình”.
Quách Đông cũng lên tiếng:
“Thẩm tướng quân nói không sai. Nếu quân ta chỉ ngồi yên không làm gì thì đầu năm sau tình hình sẽ rất khó đối phó. Ưu thế của quân địch quá lớn. Có thêm ba vạn quân đồng nghĩa với việc trong tay Tô Khải Bạch sẽ có ba mươi ba vạn, cho dù chúng ta có mượn được trợ sức của binh sĩ trong thành thì phần thắng cũng không cao. Lão hủ đầu quân luôn hi vọng có thể giúp sức cho một nguyên soái tài đức. Bản lĩnh của ngài khiến lão hủ vừa kính trọng vừa thấy tự hổ thẹn không thôi”.
Những người khác đều phụ họa theo. Nhìn ánh mắt kiên định, đầy nhiệt huyết của bọn họ khiến tôi thấy lúng túng. Ngay cả Khương Dương có cũng biểu cảm rất khác bình thường. Tôi cười chịu thua.
“Được. Sau này tôi sẽ không nói mấy lời tự trách vô nghĩa như vậy nữa. Nhưng mà những binh sĩ hi sinh trong trận chiến cần được đền đáp xứng đáng. Lạc Doanh, hai trăm mười xe quân lương toàn bộ đều giao cho cậu phụ trách. Ưu tiên phân thưởng cho người nhà của binh sĩ hi sinh và những binh sĩ tham gia chiến dịch lần này trước. Có ai có ý kiến gì không?”.
“Không có”. Đám quan quân đồng thanh hô to.
Chỉ có Lục Ca là bĩu môi:
“Nếu lần nào đánh nhau xong đệ cũng làm cái lễ truy điệu thế này thì quân sĩ sẽ ủy mị suốt ngày sụt sùi khóc lóc đấy”.
Tôi lườm. Tên này hễ mở miệng là lại thấy khó ưa thật. Kể cả không mở miệng cũng thấy không ưa nốt! Những người khác đã quen với cách nói chuyện của Lục Ca, chỉ lắc đầu cười. Tôi gọi Tiểu Bạch phân phó:
“Lần này cậu và đội thân vệ đều lập công không nhỏ. Trở về dưỡng thương cho khỏe đi. Tô Khắc giao cho thân vệ các cậu canh giữ, nhớ trông coi cho cẩn thận”.
“Thuộc hạ tuân lệnh”. Tiểu Bạch nghiêm cẩn đáp rồi nghe lời rời đi.
Ngụy Quân hai mắt sáng bừng nhìn tôi hỏi:
“Nguyên soái vừa nói bắt được Tô Khắc? Là Tô Khắc, đường đệ của Tô Khải Bạch? Nổi danh là hổ tướng, có thể một mình địch lại trăm người, tay nhẹ nhàng múa long đao nặng bảy mươi cân?”.
Ngụy Quân có vẻ đánh giá rất cao Tô Khắc. Chả trách mà Lục Ca với Tiểu Bạch phải chật vật lắm mới bắt sống được anh ta. Tôi chỉ vào Lục Ca bên cạnh, ý bảo muốn biết thì cứ hỏi tên yêu quái này đi.
“Lục tướng quân, có thật vậy không?”.
Không chỉ Ngụy Quân mà những người khác cũng sốt sắng đợi câu trả lời. Song Lục Ca chỉ ừ hử rồi nhún vai với điệu bộ chẳng có gì quan trọng. Thế nhưng cái nhún vai này lại khiến tôi giật nảy mình. Lấy cớ cần nghỉ ngơi tôi cho quan quân giải tán, tối sẽ mở tiệc ăn mừng chiến thắng sau. Người đều đi cả rồi. Lục Ca cũng toan đứng dậy. Tôi ấn anh ta ngồi xuống ghế rồi gọi binh sĩ đi mời quân y đến. Lục Ca ngó tôi từ đầu xuống chân, tỉnh bơ hỏi:
“Đệ bị thương lúc nào vậy?”.
Tôi làm quái gì có tham gia đánh nhau mà thương với tích. Quân y vừa vén lều bước vào tôi liền quay đầu giục Lục Ca:
“Cởi áo!”.
Anh ta nhướn mày, miệng mủm mỉm cười với vẻ mặt ám muội. Quân y trẻ tuổi thấy vậy lùi về phía sau, lắp bắp:
“Thuộc… thuộc hạ… ra ngoài trước…”.
Tôi nổi giận quát:
“Còn không mau trị thương cho Lục tướng quân!”.
Người nọ lúc này mới “à” lên vội vàng đi tới. Lục Ca đúng là tên yêu quái, nếu không phải vô tình phát hiện thì tôi cũng không nhận ra anh ta bị thương. Quân y băng bó xong rời khỏi lều, tôi chép miệng:
“Tô Khắc đó khó đối phó đến vậy sao?”.
Tôi chưa từng giao đấu với Lục Ca nhưng anh ta so với Tiểu Bạch chỉ hơn chứ không kém. Chỉ là bình thường anh ta đều mang dáng vẻ uể oải biếng nhác. Không phải anh ta cố ý giấu tài, chẳng qua anh ta không thích so tài mà thôi. Bản lĩnh Lục Ca khó lường, Tô Khắc lại có thể lấy một địch hai, hơn nữa còn là hai cao thủ. Vậy mà đồng thời khiến cả Tiểu Bạch lẫn Lục Ca mang thương tích. Tôi thấy có chút tò mò, không rõ Tô Khắc so với đường huynh của mình thì kém hơn hay lợi hại hơn?
“Lần này đệ đúng là may mắn”.
Câu nói không đầu không đuôi của Lục Ca khiến tôi rất bất ngờ. Anh ta bình thường chẳng hứng thú bàn luận việc quân cơ mà? Tôi ngồi xuống chống tay lên bàn con, làm ra vẻ suy nghĩ dữ lắm xong mới quay sang nhìn Lục Ca bên cạnh mà gật mạnh đầu:
“Chắc là ở hiền gặp lành, người tốt nên có số hưởng”.
Lục Ca ôm bụng cười to. Anh ta cười chán chê mới xoa thái dương mà nhếch môi nói:
“Đệ nên biết ơn người đến lần này là Tô Khắc. Kẻ này hữu dũng vô mưu, so với A Ninh còn giống đầu gỗ hơn. Sau đợt mưa hỏa tiễn đầu tiên nếu anh ta chỉ huy kỵ binh dàn trận phía trước thì bộ binh sẽ không đến mức rối loạn. Sau đó đệ theo tình hình sẽ tập trung nhắm vào lũ ngựa. Lúc ấy bộ binh đã ổn định, chỉ việc cho kỵ binh chia làm hai cánh. Tổn thất có, nhưng nhỏ. Kế tiếp bắn tên đáp trả chúng ta. Tuy bên ta có rừng cây che chắn song tầm bắn là như nhau, ít ra có thể giữ được sĩ khí”.
Tôi vuốt cằm làm bộ gật gù. Lục Ca híp mắt:
“Sai lầm thứ hai của anh ta là khi phát hiện đệ có ý cướp lương thảo, anh ta lại không lui binh. Ngược lại cố sống cố chết bảo vệ. Đúng là đệ đã đánh vào tâm lý của kẻ địch, nếu không phải Tô Khắc mà là kẻ khác thì cũng không thể không coi trọng số quân lương đó. Chỉ là kẻ khác sẽ khôn ngoan lựa chọn lui binh trước, đợi chúng ta áp tải giữa đường thì đánh lén giành lại. Với số binh lực hai bên cộng thêm thân thủ của Tô Khắc, anh ta vẫn chiếm ưu thế hơn. Dù không nhất định thắng thì giữ chân chúng ta đợi Tô Khải Bạch mang quân đến cứu viện là ổn. Đáng tiếc là tên đó vì cậy mạnh nên mới cho rằng có thể thủ thành công. Đệ nói xem, nếu không may mắn gặp được Tô Khắc thì đệ sẽ làm gì?”.
Tôi thật sự rất hài lòng với biểu hiện của đồng chí Tô Khắc. Thế nhưng không phải anh ta mà là kẻ khác cũng chẳng sao. Chỉ là Tô Khắc cho tôi thắng lợi dễ dàng và nhanh chóng hơn mà thôi.
“Nếu đối phương dùng ưu thế kỵ binh có lẽ sẽ phiền phức hơn thật. Nhưng chỉ cần lấy hư làm thực, vờ đốt lương thảo. Tôi đảm bảo chỉ vài trận hỏa tiễn nho nhỏ nhắm vào chỗ trăm cỗ xe đó, bọn chúng sẽ hốt hoảng mà chạy tới che chắn. Có dùng hư chiêu hay không sẽ tùy tướng địch là ai, chẳng có gì bất lợi cả”.
Chủ yếu vẫn là tôi đã sớm có chuẩn bị, lại thêm yếu tố bất ngờ. “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý”. Thay vì nói tôi may mắn thì nên thông cảm cho Tô Khắc gặp xui xẻo. Lục Ca vẫn dùng ánh mắt nửa thâm ý nửa khiêu khích thấy mà phát ghét.
“Nếu đối thủ khó đối phó hơn, như Tô Khải Bạch chẳng hạn thì tôi chỉ việc đốt sạch đống quân lương đó rồi rút quân cũng đủ khiến bọn chúng khốn đốn tới sang năm. Thuận lợi thì cướp, không xuôi thì bỏ”. Tôi gãi gãi mũi. “Nói đi nói lại vẫn là nhờ có tin tức tình báo của anh”.
Lục Ca nhìn tôi chăm chú.
“Tô Khắc khiến tôi có cảm giác anh ta giống hệt đệ trước kia. Đệ vẫn là đệ khi trước… kết quả thắng thua sẽ rất khó nói. Chỉ chắc chắn một điều đệ sẽ lao vào quyết đấu một mất một còn với đối phương. Rút cục thay vì đệ gọi quân y cho tôi có lẽ ngược lại tôi phải gọi quân y tới cứu mạng đệ”.
Lần này quả thật tôi không hề tham gia, từ đầu chí cuối chỉ đứng nơi an toàn chỉ tay năm ngón. Trong lòng có chút ngại ngùng…
“Lão Lục, có phải anh thấy tôi rất hèn nhát?”.
Cứ nghĩ anh ta sẽ như mọi lần, dùng lời nói châm chọc để trêu tức tôi. Song khi ngẩng đầu thì lại trông thấy Lục Ca cười rạng ngời, đôi mắt trong veo như một đứa trẻ. Trong ký ức của tôi cũng tồn tại một người có gương mặt như vậy.
“Như bây giờ rất tốt. A Ngạn của hiện tại khiến tôi thấy an tâm”.
Đang lúc tôi còn ngẩn người thì Lục Ca lại bồi thêm một câu:
“Đáng tiếc võ nghệ đúng là tệ hại”.
Tên yêu quái nhà anh không dìm người khác thì ăn không ngon hả?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook