Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ
-
Chương 19: Giết “bồ tát”
Gần cuối giờ Dần, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi hít sâu một hơi, gọi binh lính
truyền tin cho Lục Ca và Thẩm Bác. Thời điểm này quân địch hẳn là đang
ngủ ngon lắm đây. Tôi ngồi ở chỗ vừa có thể giấu mình vừa thuận tiện
quan sát tình hình bên dưới. Nuốt xuống miếng lương khô cuối cùng, tôi
quay đầu dặn dò Tiểu Bạch:
“Lát nữa Lục tướng quân sẽ giúp cậu cô lập Tô Khắc, cậu phối hợp với anh ta, ra tay phải nhanh đấy nhé!”.
Tiểu Bạch không nhiều lời, đáp vâng rồi xuất phát đến vị trí mai phục. Nơi tôi đang đứng là rừng cây nhỏ phía trên thung lũng. Bên dưới là kẻ địch đang say ngủ. Phải hành quân dài ngày bọn họ có lẽ là rất vất vả, mệt đến chết đi được ấy chứ. Xin lỗi nhé! Tôi chép miệng, giương cung bắn mũi hỏa tiễn đầu tiên nhằm vào lều trại ở giữa. Ngay sau hiệu lệnh của tôi, một rừng mưa tên phừng phực lửa phóng xuống thung lũng. Những binh sĩ này bị ngăn cấm đốt lửa ba ngày đêm liên tục, bị giày vò bởi cái lạnh đã khiến bọn họ ức đến nghiến răng nghiến lợi rồi. Đòn phủ đầu này vừa giúp bọn họ xả giận, vừa làm sĩ khí tăng cao ngùn ngụt.
Tiếng la hét của quân Bắc Tề như hồi chuông điểm cho một cuộc chiến đẫm máu. Kẻ địch chỉ vừa chạy ra khỏi lều lập tức bị trận mưa tên thứ hai, thứ ba rơi xuống đầu. Tôi đã hạ lệnh từ sớm, đội cung thủ chỉ được phép nhằm vào lều trại, tránh xa những chiếc xe vận chuyển lương thực.
Âm thanh hoảng loạn nhỏ dần. Tôi nhếch môi. Có vẻ Tô Khắc đã trấn áp được binh sĩ Bắc Tề, phản ứng cũng thật mau lẹ. Nhưng anh có xoa dịu thế nào cũng chỉ trấn an được con người, có tài giỏi đến đâu cũng chẳng thể điều khiển được bản năng của động vật.
“Lệnh cho đội cung thủ nhắm vào lũ ngựa”.
Binh sĩ truyền tin chắp tay nhận mệnh, lập tức lên ngựa phóng đi. Chưa đầy một khắc đồng hồ sau, tiếng ngựa hí pha lẫn với tiếng la đau đớn của con người so với lúc nãy còn thảm thiết hơn. Lửa là điểm yếu trí mạng của loài ngựa, cho dù là ngựa hoang hay ngựa được huấn luyện thì cũng như nhau cả thôi. Hơn vạn con ngựa chạy loạn, giẫm đạp lên bộ binh Bắc Tề. Những kỵ binh cố gắng điều khiển chúng nhưng hỏa tiễn vẫn ập xuống không ngừng. Lũ ngựa đã hoàn toàn mất kiểm soát. Chúng hất văng những kỵ binh cố gắng leo lên người mình, giẫm lên những binh lính bất lực dưới đất. Đây không phải là trận chiến giữa chừng ứng biến, thứ mà tôi chuẩn bị sớm nhất, nhiều nhất chính là những mũi tên tẩm dầu. Hai mươi vạn binh sĩ được lệnh của tôi, mỗi ngày đều tập trung chế tạo thứ vũ khí không khó làm này. Tất nhiên không thể quên công Mạc Triết đã phối hợp cung cấp nguyên vật liệu, toàn bộ xưởng rèn trong thành đều bí mật “tham gia sản xuất”. Dưới đống nước bọt của Lạc Doanh, binh sĩ đã vót tên như điên. Mà lúc này đây, tác dụng của quá trình chuẩn bị còn vượt qua cả sự mong đợi.
Âm thanh chết chóc như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Mắt tôi bị ánh lửa nhuộm đỏ rực. Những kẻ bỏ mạng bên dưới kia là quân Bắc Tề, kẻ địch của hoàng đế thanh niên, của Chu quốc. Bọn họ với tôi chỉ là người xa lạ, không có thù oán. Việc tôi làm cho dù có khoác lên cái tên hoa mỹ thế nào thì bản chất vẫn là một tội ác. Tôi có thể thuyết phục mình, đây là bất đắc dĩ, là không còn cách nào khác. Nhưng tôi đã giết bọn họ. Đó là sự thật, rõ ràng và chân thực không thể chối cãi. Sau hôm nay, cái danh Bồ Tát của Trần Ngạn e là sẽ bị chôn vùi dưới đống thi thể tầng tầng lớp lớp nơi này.
Tô Khắc, anh sẽ làm thế nào đây? Bỏ lại lương thảo rồi dẫn quân ra khỏi thung lũng? Hay là liều chết bảo vệ số quân lương quan trọng cùng với danh dự của bản thân, danh dự của họ Tô? Anh chọn thung lũng để đóng quân vì những xe lương thực và đội kỵ binh áp tải chỉ có thể đóng ở nơi rộng rãi thoáng đãng. Chính vì thế nên việc mai phục của tôi lại càng thuận tiện. Mấy người có muốn xông lên cũng không thể.
Đội hình quân Bắc Tề có sự thay đổi. Dường như Tô Khắc đã nhìn ra ý đồ của tôi là cướp chứ không phải đốt lương thảo. Anh ta dùng cờ hiệu chỉ huy quân sĩ tập trung đến chỗ những xe lương thực, muốn dùng nơi đó như một vòng tròn an toàn tránh khỏi hỏa tiễn. Quả nhiên là có tác dụng. Một binh sĩ truyền tin chạy đến chỗ tôi hỏi:
“Nguyên soái, Thẩm tướng quân hỏi có nên dẫn binh xông xuống không ạ?”.
Tôi vừa định lệnh cho bọn họ chuyển sang dùng tên thường thay cho hỏa tiễn thì trông thấy mé bên phải một trận mưa tên trút xuống. Là những mũi tên không mang lửa. Tôi hất cằm:
“Nói Thẩm tướng quân học tập Lục tướng quân kia kìa”.
Binh sĩ nọ ngẩn ra một chút sau đó liền hiểu ý, phóng lên ngựa chạy đi truyền lệnh. Sau hai khắc đồng hồ, kết quả có vẻ không được khả quan. Tô Khắc bố trí đội hình phòng thủ quả là có chút đáng nể cộng thêm tầm bắn quá xa nên lực lẫn độ chính xác của những mũi tên không có trợ giúp của lửa thì chẳng còn nhiều tác dụng. Thứ duy nhất thu được là vị trí của Tô Khắc. Đã đến lúc Tiểu Bạch ra tay rồi đây. Tôi quay đầu nhìn hai binh sĩ đã đợi lệnh ở bên cạnh nãy giờ:
“Truyền lệnh: Toàn quân xông xuống thung lũng. Ai bắt sống được Tô Khắc, thăng liền hai cấp”. Hai người dõng dạc đáp lời rồi leo lên mình ngựa. Tôi bổ sung thêm một câu: “À, bảo Lục tướng quân đừng có mà lười biếng đấy nhé!”.
Lục Ca, Tiểu Bạch. Bát cơm của tôi trông cậy vào hai người cả đấy!
Trận giáp công kéo dài gần hai canh giờ, đến trưa mới kết thúc. Tôi vốn chỉ định bắt cóc Tô Khắc và cướp lương thảo. Nhưng kẻ địch lại chống trả quyết liệt, chết cũng không bỏ chạy. Ba vạn quân Bắc Tề bị tiêu diệt hoàn toàn. Ánh mặt trời gay gắt có chút chói mắt. Tôi dựa lưng vào thân cây, trượt người ngồi phịch xuống. Dù không trực tiếp tham gia chém giết thế mà lại có cảm giác lòng bàn tay dính đầy máu thịt nhầy nhụa. Tôi kéo vạt áo choàng lau hai bàn tay mướt mồ hôi. Nặng nề thở hắt ra một hơi.
Tiểu Bạch áp giải tướng địch bị trói như cái bánh chưng tới trước mặt tôi. Tô Khắc nằm trên mặt đất, mình mẩy lấm đầy bụi đất và máu tươi, mắt đỏ ngầu nhìn tôi. Từ cái miệng bị nhét giẻ phát ra âm thanh gầm gừ như con thú. Tôi mệt mỏi phất tay.
“Không cần giới thiệu anh ta với tôi đâu, mang đi đi. Giao cho đội thân vệ đem người này với lương thảo trở về đại doanh trước”.
Tôi ra hiệu cho hai binh sĩ lôi Tô Khắc tới chỗ Trần Đường. Cánh tay Tiểu Bạch vẫn đang nhỏ máu tí tách, tôi vỗ vai cậu ta:
“Cậu nghỉ ngơi băng bó vết thương đi”.
Dọn dẹp chiến trường, chôn cất binh sĩ chết trận xong xuôi đã là đầu giờ Thân. Tôi tập hợp toàn quân, hạ lệnh:
“Tôi biết mọi người đều mệt mỏi cả rồi, nhưng chúng ta phải lên đường ngay lập tức. Những ai bị thương thì lên ngựa, ai lành lặn thì đi bộ. Có ý kiến gì không?”.
“Không có”. Gần hai vạn người đồng thanh hô lớn.
Cho dù chết hơn một ngàn người, song lần này là bọn tôi thắng áp đảo nên tâm trạng binh sĩ có vẻ rất tốt. Tiểu Bạch dắt Dương Quá đi tới. Tôi nhíu mày nhìn cậu ta.
“Đã bảo cậu tự lo cho mình là được. Không cần theo bên cạnh tôi đâu”.
“Đội thân vệ chỉ còn mình thuộc hạ ở đây. Tử Tuyết phải bảo vệ ngài”.
“Lên ngựa đi. Tôi lệnh cho cậu đấy!”.
Tôi đã không tham chiến, đâu thể mặt dày để “thương binh” đi bộ còn mình thì ung dung cưỡi ngựa trở về. Tiểu Bạch vẫn bất động như tượng. Lục Ca đi tới sai binh sĩ đứng gần nhất:
“Dắt một con ngựa cho Tiểu Bạch”.
Anh ta lại quay sang nhếch môi với tôi:
“Dương Quá của đệ có chịu để ai cưỡi bao giờ. Lên ngựa đi. Chúng ta không thiếu ngựa đâu”.
Tôi nhìn Dương Quá kiêu ngạo đứng bên cạnh. Con ngựa này quả thật là có chút cá tính, thế nên tôi mới đổi tên cho nó thành Dương Quá. Một phần cũng vì cái tên “Tiểu Xú” mà Trần Ngạn đặt đến là khó nghe. Tôi leo lên ngựa dẫn đầu đoàn quân phóng hết tốc lực trở về. Tuy rằng khả năng Tô Khải Bạch kéo quân đến truy sát không lớn, nhưng đề phòng vạn nhất vẫn hơn. Nếu anh ta đưa đại quân đến thật thì bọn tôi cầm chắc phần chết.
Tiểu Bạch cưỡi ngựa chạy song song bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Nguyên soái, liệu bọn họ có cầm chân được Tô Khải Bạch không?”.
Tôi gật mạnh đầu:
“Chắc chắn là được”.
Trần Ninh tuy rằng nóng tính nhưng tôi để Khương Dương chỉ huy. Người này tính tình trầm ổn có thừa, sẽ ngăn không cho Trần Ninh ham chiến. Hơn nữa tôi cũng đã chuẩn bị phương án để bọn họ rút lui an toàn. Hẳn là không có vấn đề gì. Thứ phải lo còn ở phía trước. Tô Khải Bạch bị tôi chơi cho một vố đau như vậy, nhất định sẽ đáp trả lại.
Mà đại nguyên soái quân chinh Bắc – Trần Ngạn, từ nay về sau đã không còn là một tướng quân được người người ca tụng là Bồ Tát nữa rồi. Một trận đánh ngắn ngủi, chôn vùi ba vạn quân địch. E là Trần Ngạn trong mắt Ngũ Quốc sẽ được gọi bằng một cái tên mới: sát tướng! Cũng chẳng có vấn đề gì, dẫu sao tôi đã sớm không ưa cái danh Bồ Tát này ngay từ đầu.
“Lát nữa Lục tướng quân sẽ giúp cậu cô lập Tô Khắc, cậu phối hợp với anh ta, ra tay phải nhanh đấy nhé!”.
Tiểu Bạch không nhiều lời, đáp vâng rồi xuất phát đến vị trí mai phục. Nơi tôi đang đứng là rừng cây nhỏ phía trên thung lũng. Bên dưới là kẻ địch đang say ngủ. Phải hành quân dài ngày bọn họ có lẽ là rất vất vả, mệt đến chết đi được ấy chứ. Xin lỗi nhé! Tôi chép miệng, giương cung bắn mũi hỏa tiễn đầu tiên nhằm vào lều trại ở giữa. Ngay sau hiệu lệnh của tôi, một rừng mưa tên phừng phực lửa phóng xuống thung lũng. Những binh sĩ này bị ngăn cấm đốt lửa ba ngày đêm liên tục, bị giày vò bởi cái lạnh đã khiến bọn họ ức đến nghiến răng nghiến lợi rồi. Đòn phủ đầu này vừa giúp bọn họ xả giận, vừa làm sĩ khí tăng cao ngùn ngụt.
Tiếng la hét của quân Bắc Tề như hồi chuông điểm cho một cuộc chiến đẫm máu. Kẻ địch chỉ vừa chạy ra khỏi lều lập tức bị trận mưa tên thứ hai, thứ ba rơi xuống đầu. Tôi đã hạ lệnh từ sớm, đội cung thủ chỉ được phép nhằm vào lều trại, tránh xa những chiếc xe vận chuyển lương thực.
Âm thanh hoảng loạn nhỏ dần. Tôi nhếch môi. Có vẻ Tô Khắc đã trấn áp được binh sĩ Bắc Tề, phản ứng cũng thật mau lẹ. Nhưng anh có xoa dịu thế nào cũng chỉ trấn an được con người, có tài giỏi đến đâu cũng chẳng thể điều khiển được bản năng của động vật.
“Lệnh cho đội cung thủ nhắm vào lũ ngựa”.
Binh sĩ truyền tin chắp tay nhận mệnh, lập tức lên ngựa phóng đi. Chưa đầy một khắc đồng hồ sau, tiếng ngựa hí pha lẫn với tiếng la đau đớn của con người so với lúc nãy còn thảm thiết hơn. Lửa là điểm yếu trí mạng của loài ngựa, cho dù là ngựa hoang hay ngựa được huấn luyện thì cũng như nhau cả thôi. Hơn vạn con ngựa chạy loạn, giẫm đạp lên bộ binh Bắc Tề. Những kỵ binh cố gắng điều khiển chúng nhưng hỏa tiễn vẫn ập xuống không ngừng. Lũ ngựa đã hoàn toàn mất kiểm soát. Chúng hất văng những kỵ binh cố gắng leo lên người mình, giẫm lên những binh lính bất lực dưới đất. Đây không phải là trận chiến giữa chừng ứng biến, thứ mà tôi chuẩn bị sớm nhất, nhiều nhất chính là những mũi tên tẩm dầu. Hai mươi vạn binh sĩ được lệnh của tôi, mỗi ngày đều tập trung chế tạo thứ vũ khí không khó làm này. Tất nhiên không thể quên công Mạc Triết đã phối hợp cung cấp nguyên vật liệu, toàn bộ xưởng rèn trong thành đều bí mật “tham gia sản xuất”. Dưới đống nước bọt của Lạc Doanh, binh sĩ đã vót tên như điên. Mà lúc này đây, tác dụng của quá trình chuẩn bị còn vượt qua cả sự mong đợi.
Âm thanh chết chóc như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Mắt tôi bị ánh lửa nhuộm đỏ rực. Những kẻ bỏ mạng bên dưới kia là quân Bắc Tề, kẻ địch của hoàng đế thanh niên, của Chu quốc. Bọn họ với tôi chỉ là người xa lạ, không có thù oán. Việc tôi làm cho dù có khoác lên cái tên hoa mỹ thế nào thì bản chất vẫn là một tội ác. Tôi có thể thuyết phục mình, đây là bất đắc dĩ, là không còn cách nào khác. Nhưng tôi đã giết bọn họ. Đó là sự thật, rõ ràng và chân thực không thể chối cãi. Sau hôm nay, cái danh Bồ Tát của Trần Ngạn e là sẽ bị chôn vùi dưới đống thi thể tầng tầng lớp lớp nơi này.
Tô Khắc, anh sẽ làm thế nào đây? Bỏ lại lương thảo rồi dẫn quân ra khỏi thung lũng? Hay là liều chết bảo vệ số quân lương quan trọng cùng với danh dự của bản thân, danh dự của họ Tô? Anh chọn thung lũng để đóng quân vì những xe lương thực và đội kỵ binh áp tải chỉ có thể đóng ở nơi rộng rãi thoáng đãng. Chính vì thế nên việc mai phục của tôi lại càng thuận tiện. Mấy người có muốn xông lên cũng không thể.
Đội hình quân Bắc Tề có sự thay đổi. Dường như Tô Khắc đã nhìn ra ý đồ của tôi là cướp chứ không phải đốt lương thảo. Anh ta dùng cờ hiệu chỉ huy quân sĩ tập trung đến chỗ những xe lương thực, muốn dùng nơi đó như một vòng tròn an toàn tránh khỏi hỏa tiễn. Quả nhiên là có tác dụng. Một binh sĩ truyền tin chạy đến chỗ tôi hỏi:
“Nguyên soái, Thẩm tướng quân hỏi có nên dẫn binh xông xuống không ạ?”.
Tôi vừa định lệnh cho bọn họ chuyển sang dùng tên thường thay cho hỏa tiễn thì trông thấy mé bên phải một trận mưa tên trút xuống. Là những mũi tên không mang lửa. Tôi hất cằm:
“Nói Thẩm tướng quân học tập Lục tướng quân kia kìa”.
Binh sĩ nọ ngẩn ra một chút sau đó liền hiểu ý, phóng lên ngựa chạy đi truyền lệnh. Sau hai khắc đồng hồ, kết quả có vẻ không được khả quan. Tô Khắc bố trí đội hình phòng thủ quả là có chút đáng nể cộng thêm tầm bắn quá xa nên lực lẫn độ chính xác của những mũi tên không có trợ giúp của lửa thì chẳng còn nhiều tác dụng. Thứ duy nhất thu được là vị trí của Tô Khắc. Đã đến lúc Tiểu Bạch ra tay rồi đây. Tôi quay đầu nhìn hai binh sĩ đã đợi lệnh ở bên cạnh nãy giờ:
“Truyền lệnh: Toàn quân xông xuống thung lũng. Ai bắt sống được Tô Khắc, thăng liền hai cấp”. Hai người dõng dạc đáp lời rồi leo lên mình ngựa. Tôi bổ sung thêm một câu: “À, bảo Lục tướng quân đừng có mà lười biếng đấy nhé!”.
Lục Ca, Tiểu Bạch. Bát cơm của tôi trông cậy vào hai người cả đấy!
Trận giáp công kéo dài gần hai canh giờ, đến trưa mới kết thúc. Tôi vốn chỉ định bắt cóc Tô Khắc và cướp lương thảo. Nhưng kẻ địch lại chống trả quyết liệt, chết cũng không bỏ chạy. Ba vạn quân Bắc Tề bị tiêu diệt hoàn toàn. Ánh mặt trời gay gắt có chút chói mắt. Tôi dựa lưng vào thân cây, trượt người ngồi phịch xuống. Dù không trực tiếp tham gia chém giết thế mà lại có cảm giác lòng bàn tay dính đầy máu thịt nhầy nhụa. Tôi kéo vạt áo choàng lau hai bàn tay mướt mồ hôi. Nặng nề thở hắt ra một hơi.
Tiểu Bạch áp giải tướng địch bị trói như cái bánh chưng tới trước mặt tôi. Tô Khắc nằm trên mặt đất, mình mẩy lấm đầy bụi đất và máu tươi, mắt đỏ ngầu nhìn tôi. Từ cái miệng bị nhét giẻ phát ra âm thanh gầm gừ như con thú. Tôi mệt mỏi phất tay.
“Không cần giới thiệu anh ta với tôi đâu, mang đi đi. Giao cho đội thân vệ đem người này với lương thảo trở về đại doanh trước”.
Tôi ra hiệu cho hai binh sĩ lôi Tô Khắc tới chỗ Trần Đường. Cánh tay Tiểu Bạch vẫn đang nhỏ máu tí tách, tôi vỗ vai cậu ta:
“Cậu nghỉ ngơi băng bó vết thương đi”.
Dọn dẹp chiến trường, chôn cất binh sĩ chết trận xong xuôi đã là đầu giờ Thân. Tôi tập hợp toàn quân, hạ lệnh:
“Tôi biết mọi người đều mệt mỏi cả rồi, nhưng chúng ta phải lên đường ngay lập tức. Những ai bị thương thì lên ngựa, ai lành lặn thì đi bộ. Có ý kiến gì không?”.
“Không có”. Gần hai vạn người đồng thanh hô lớn.
Cho dù chết hơn một ngàn người, song lần này là bọn tôi thắng áp đảo nên tâm trạng binh sĩ có vẻ rất tốt. Tiểu Bạch dắt Dương Quá đi tới. Tôi nhíu mày nhìn cậu ta.
“Đã bảo cậu tự lo cho mình là được. Không cần theo bên cạnh tôi đâu”.
“Đội thân vệ chỉ còn mình thuộc hạ ở đây. Tử Tuyết phải bảo vệ ngài”.
“Lên ngựa đi. Tôi lệnh cho cậu đấy!”.
Tôi đã không tham chiến, đâu thể mặt dày để “thương binh” đi bộ còn mình thì ung dung cưỡi ngựa trở về. Tiểu Bạch vẫn bất động như tượng. Lục Ca đi tới sai binh sĩ đứng gần nhất:
“Dắt một con ngựa cho Tiểu Bạch”.
Anh ta lại quay sang nhếch môi với tôi:
“Dương Quá của đệ có chịu để ai cưỡi bao giờ. Lên ngựa đi. Chúng ta không thiếu ngựa đâu”.
Tôi nhìn Dương Quá kiêu ngạo đứng bên cạnh. Con ngựa này quả thật là có chút cá tính, thế nên tôi mới đổi tên cho nó thành Dương Quá. Một phần cũng vì cái tên “Tiểu Xú” mà Trần Ngạn đặt đến là khó nghe. Tôi leo lên ngựa dẫn đầu đoàn quân phóng hết tốc lực trở về. Tuy rằng khả năng Tô Khải Bạch kéo quân đến truy sát không lớn, nhưng đề phòng vạn nhất vẫn hơn. Nếu anh ta đưa đại quân đến thật thì bọn tôi cầm chắc phần chết.
Tiểu Bạch cưỡi ngựa chạy song song bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Nguyên soái, liệu bọn họ có cầm chân được Tô Khải Bạch không?”.
Tôi gật mạnh đầu:
“Chắc chắn là được”.
Trần Ninh tuy rằng nóng tính nhưng tôi để Khương Dương chỉ huy. Người này tính tình trầm ổn có thừa, sẽ ngăn không cho Trần Ninh ham chiến. Hơn nữa tôi cũng đã chuẩn bị phương án để bọn họ rút lui an toàn. Hẳn là không có vấn đề gì. Thứ phải lo còn ở phía trước. Tô Khải Bạch bị tôi chơi cho một vố đau như vậy, nhất định sẽ đáp trả lại.
Mà đại nguyên soái quân chinh Bắc – Trần Ngạn, từ nay về sau đã không còn là một tướng quân được người người ca tụng là Bồ Tát nữa rồi. Một trận đánh ngắn ngủi, chôn vùi ba vạn quân địch. E là Trần Ngạn trong mắt Ngũ Quốc sẽ được gọi bằng một cái tên mới: sát tướng! Cũng chẳng có vấn đề gì, dẫu sao tôi đã sớm không ưa cái danh Bồ Tát này ngay từ đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook