Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo
-
Chương 25
Âm thanh đột nhiên phát ra từ đâu đó khiến Bạch Dạ giật nảy mình, cậu lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía: “Ai đang nói chuyện?”
Song chẳng có ai trả lời cả.
Bạch Dạ cảm thấy âm thanh vừa rồi giống y đúc với âm thanh mà cậu nghe thấy đêm đó trong nhà vệ sinh ở Linh Sơn, lúc ấy người kia hỏi cậu muốn trời mưa hay không, còn hỏi cậu muốn mưa lớn như thế nào, sau đó thì trời thật sự đổ cơn mưa. Vậy có nghĩa là……
Cậu bất giác nhìn Thủy Long đang nằm trên cổ tay: “Thủy Long, vừa rồi có phải mày nói chuyện không?”
Thủy Long bất động không nói lời nào.
Bạch Dạ hỏi vài câu nhưng không thấy nó đáp lại, đành phải từ bỏ việc dò hỏi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay: “Không phải kẹo mà là đan dược à? Đan dược là loại thuốc gì? Thuốc nam nghiền ra rồi nặn thành viên à? Vậy nó có tác dụng gì?”
Cậu thấy trên bình sứ có ghi tên thuốc nhưng lại không chú thích rõ tác dụng liền buồn bực nói: “Không kèm theo hướng dẫn sử dụng, đánh giá kém.”
Bạch Dạ bỏ viên đan dược vào lại trong bình rồi cầm lấy một cây thảo dược màu tím trong chiếc rương khác: “Thứ này chắc không phải là hoa mà là thảo dược nhỉ?”
Đáng tiếc rằng cậu lại dốt đặc cán mai về các loại thảo dược nên đành phải cầm điện thoại chụp ảnh lại rồi lên mạng tìm kiếm, nhưng trên mạng không hề có thông tin về loại thảo dược ở trong rương.
“Chỉ đành mang nó đến tiệm thuốc rồi tìm người hỏi thôi.” Bạch Dạ đặt thảo dược vào rương rồi lại cầm lấy một viên linh thạch: “Linh thạch không có tác dụng đối với mình, có thể cầm đi đổi lấy tiền đẻ chuẩn bị cho việc ly hôn.”
Tuy nói cậu chuẩn bị giúp Hạ Sâm nối tơ hồng để tìm một người hắn thích, nhưng nhỡ đâu Hạ Sâm tìm được người mình thích nhưng lại không ly hôn với cậu thì phải làm sao? Dù gì Hạ Sâm cũng có rất nhiều tiền, hắn muốn nuôi thêm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu trăm, tiểu ngàn cũng không phải là vấn đề. Vậy nên suy cho cùng thì tự mình có tiền vẫn đảm bảo hơn, đợi tích lũy được 5 tỷ là cậu có thể đề nghị ly hôn rồi.
Ngày hôm sau sau khi vừa tan học, Bạch Dạ lập tức chạy đến phố đồ cổ tìm người giám định linh thạch, người đầu tiên mà cậu nghĩ đến trong đầu chính là Đại Bạch.
Đại Bạch kiến thức sâu rộng, hơn nữa quan hệ xã hội cũng không tệ. Cho dù hắn không biết gì về linh thạch thì cũng có thể giúp đỡ tìm người giám định. Quan trọng nhất chính là Đại Bạch rất trung thực và giữ chữ tín, điều này khiến cậu vô cùng yên tâm khi làm việc với hắn.
Bạch Dạ tìm đến gian hàng số 46 trong những căn lều dựng ở phố đồ cổ, nhìn thấy Đại Bạch đang giới thiệu cho người ta về những món đồ cổ bày trong sạp, nhưng vị khách mua chỉ xem qua loa xong cũng rời đi.
Đại Bạch lại ngồi xuống chỗ cũ, tiếp tục chơi game trên điện thoại.
Bạch Dạ đi qua đó: “Đại Bạch.”
Nói ra cũng lạ, Đại Bạch rõ ràng là cẩu yêu nhưng cậu lại chẳng thấy sợ hãi một chút nào..
Đại Bạch ngẩng đầu lên nhìn gương mặt quen thuộc, vẻ mặt mừng rỡ nhảy dựng lên: “Bạch Dạ, là cậu à, tiểu tử cậu mấy tháng gần đây đi đâu thế? Cửa hàng cũng không thấy cậu mở cửa, có phải dự định không làm trong ngành này nữa không?”
Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ trong vài giây, phát hiện ra Bạch Dạ trước mắt tuy rằng nhìn rất giống với Bạch Dạ mà hắn quen biết, nhưng nhìn kĩ thì có thể nhận ra đây là hai người khác nhau. Hắn híp mắt nói: “Không đúng, cậu không phải Bạch Dạ, nhưng tại sao cậu lại giống Bạch Dạ như vậy?”
“Ý, đến mùi trên người cũng giống nhau nữa.” Đại Bạch đi vòng quanh Bạch Dạ, vừa đi dùng mũi ngửi người cậu: “Đúng là y hệt nhau, cậu chính là Bạch Dạ đúng không.”
Bạch Dạ khó hiểu: “Mùi gì giống nhau vậy?”
Đại Bạch vỗ vào vai cậu: “Tiểu tử cậu mấy tháng nay không mở cửa là để chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ à, sửa xong đúng là đẹp hơn trước thật, có điều nhìn hơi ẻo lả, không đủ đàn ông.”
Bạch Dạ tức giận trợn cả mắt nhưng cũng không giải thích gì thêm, bởi vì với cậu mà nói thì việc đối phương hiểu lầm cậu là chủ cửa hàng đồ cổ Bạch Dạ thực ra rất tốt, người quen với nhau có thể làm việc hiệu quả hơn: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi tới tìm anh là muốn anh giúp tôi xem một số thứ.”
Ánh mắt Đại Bạch sáng lên: “Thứ gì? Chẳng lẽ mấy tháng gần đây cậu tìm được thứ gì tốt lắm hả?”
Bạch Dạ lấy ra một khối linh thạch đưa cho hắn: “Đây là một người bạn tặng cho tôi, nói là một loại khoáng sản mới thuộc họ ngọc thạch có tên linh thạch. Nhưng tôi mở tiệm đồ cổ nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nghe tới việc ngọc thạch còn có một loại khoáng sản mới cả, vậy nên mới muốn tìm anh để hỏi xem sao.”
Khi cậu tỉnh dậy thì đã mấy tháng trôi qua,vậy nên cậu không dám khẳng định rằng trong mấy tháng vừa rồi thật sự không xuất hiện hiện loại khoáng sản mới nào.
“Cái gì?” Đại Bạch nghe được trong lời của Bạch Dạ nói có hai chữ “linh thạch” liền sững sờ một hồi, sau đó hắn nhìn thấy thứ trên tay của Bạch Dạ, đôi mắt trợn trừng lên rồi vội vã lấy tay che linh thạch: “Cậu đi cùng tôi.”
Song chẳng có ai trả lời cả.
Bạch Dạ cảm thấy âm thanh vừa rồi giống y đúc với âm thanh mà cậu nghe thấy đêm đó trong nhà vệ sinh ở Linh Sơn, lúc ấy người kia hỏi cậu muốn trời mưa hay không, còn hỏi cậu muốn mưa lớn như thế nào, sau đó thì trời thật sự đổ cơn mưa. Vậy có nghĩa là……
Cậu bất giác nhìn Thủy Long đang nằm trên cổ tay: “Thủy Long, vừa rồi có phải mày nói chuyện không?”
Thủy Long bất động không nói lời nào.
Bạch Dạ hỏi vài câu nhưng không thấy nó đáp lại, đành phải từ bỏ việc dò hỏi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay: “Không phải kẹo mà là đan dược à? Đan dược là loại thuốc gì? Thuốc nam nghiền ra rồi nặn thành viên à? Vậy nó có tác dụng gì?”
Cậu thấy trên bình sứ có ghi tên thuốc nhưng lại không chú thích rõ tác dụng liền buồn bực nói: “Không kèm theo hướng dẫn sử dụng, đánh giá kém.”
Bạch Dạ bỏ viên đan dược vào lại trong bình rồi cầm lấy một cây thảo dược màu tím trong chiếc rương khác: “Thứ này chắc không phải là hoa mà là thảo dược nhỉ?”
Đáng tiếc rằng cậu lại dốt đặc cán mai về các loại thảo dược nên đành phải cầm điện thoại chụp ảnh lại rồi lên mạng tìm kiếm, nhưng trên mạng không hề có thông tin về loại thảo dược ở trong rương.
“Chỉ đành mang nó đến tiệm thuốc rồi tìm người hỏi thôi.” Bạch Dạ đặt thảo dược vào rương rồi lại cầm lấy một viên linh thạch: “Linh thạch không có tác dụng đối với mình, có thể cầm đi đổi lấy tiền đẻ chuẩn bị cho việc ly hôn.”
Tuy nói cậu chuẩn bị giúp Hạ Sâm nối tơ hồng để tìm một người hắn thích, nhưng nhỡ đâu Hạ Sâm tìm được người mình thích nhưng lại không ly hôn với cậu thì phải làm sao? Dù gì Hạ Sâm cũng có rất nhiều tiền, hắn muốn nuôi thêm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu trăm, tiểu ngàn cũng không phải là vấn đề. Vậy nên suy cho cùng thì tự mình có tiền vẫn đảm bảo hơn, đợi tích lũy được 5 tỷ là cậu có thể đề nghị ly hôn rồi.
Ngày hôm sau sau khi vừa tan học, Bạch Dạ lập tức chạy đến phố đồ cổ tìm người giám định linh thạch, người đầu tiên mà cậu nghĩ đến trong đầu chính là Đại Bạch.
Đại Bạch kiến thức sâu rộng, hơn nữa quan hệ xã hội cũng không tệ. Cho dù hắn không biết gì về linh thạch thì cũng có thể giúp đỡ tìm người giám định. Quan trọng nhất chính là Đại Bạch rất trung thực và giữ chữ tín, điều này khiến cậu vô cùng yên tâm khi làm việc với hắn.
Bạch Dạ tìm đến gian hàng số 46 trong những căn lều dựng ở phố đồ cổ, nhìn thấy Đại Bạch đang giới thiệu cho người ta về những món đồ cổ bày trong sạp, nhưng vị khách mua chỉ xem qua loa xong cũng rời đi.
Đại Bạch lại ngồi xuống chỗ cũ, tiếp tục chơi game trên điện thoại.
Bạch Dạ đi qua đó: “Đại Bạch.”
Nói ra cũng lạ, Đại Bạch rõ ràng là cẩu yêu nhưng cậu lại chẳng thấy sợ hãi một chút nào..
Đại Bạch ngẩng đầu lên nhìn gương mặt quen thuộc, vẻ mặt mừng rỡ nhảy dựng lên: “Bạch Dạ, là cậu à, tiểu tử cậu mấy tháng gần đây đi đâu thế? Cửa hàng cũng không thấy cậu mở cửa, có phải dự định không làm trong ngành này nữa không?”
Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ trong vài giây, phát hiện ra Bạch Dạ trước mắt tuy rằng nhìn rất giống với Bạch Dạ mà hắn quen biết, nhưng nhìn kĩ thì có thể nhận ra đây là hai người khác nhau. Hắn híp mắt nói: “Không đúng, cậu không phải Bạch Dạ, nhưng tại sao cậu lại giống Bạch Dạ như vậy?”
“Ý, đến mùi trên người cũng giống nhau nữa.” Đại Bạch đi vòng quanh Bạch Dạ, vừa đi dùng mũi ngửi người cậu: “Đúng là y hệt nhau, cậu chính là Bạch Dạ đúng không.”
Bạch Dạ khó hiểu: “Mùi gì giống nhau vậy?”
Đại Bạch vỗ vào vai cậu: “Tiểu tử cậu mấy tháng nay không mở cửa là để chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ à, sửa xong đúng là đẹp hơn trước thật, có điều nhìn hơi ẻo lả, không đủ đàn ông.”
Bạch Dạ tức giận trợn cả mắt nhưng cũng không giải thích gì thêm, bởi vì với cậu mà nói thì việc đối phương hiểu lầm cậu là chủ cửa hàng đồ cổ Bạch Dạ thực ra rất tốt, người quen với nhau có thể làm việc hiệu quả hơn: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi tới tìm anh là muốn anh giúp tôi xem một số thứ.”
Ánh mắt Đại Bạch sáng lên: “Thứ gì? Chẳng lẽ mấy tháng gần đây cậu tìm được thứ gì tốt lắm hả?”
Bạch Dạ lấy ra một khối linh thạch đưa cho hắn: “Đây là một người bạn tặng cho tôi, nói là một loại khoáng sản mới thuộc họ ngọc thạch có tên linh thạch. Nhưng tôi mở tiệm đồ cổ nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nghe tới việc ngọc thạch còn có một loại khoáng sản mới cả, vậy nên mới muốn tìm anh để hỏi xem sao.”
Khi cậu tỉnh dậy thì đã mấy tháng trôi qua,vậy nên cậu không dám khẳng định rằng trong mấy tháng vừa rồi thật sự không xuất hiện hiện loại khoáng sản mới nào.
“Cái gì?” Đại Bạch nghe được trong lời của Bạch Dạ nói có hai chữ “linh thạch” liền sững sờ một hồi, sau đó hắn nhìn thấy thứ trên tay của Bạch Dạ, đôi mắt trợn trừng lên rồi vội vã lấy tay che linh thạch: “Cậu đi cùng tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook