Sau khi Vô Môn rời khỏi đám người Vô Tàng liền lấy thân phận trưởng lão của Thập Phương Đình mời các danh môn tới tụ họp một chuyến, mục đích bảo mọi người thúc ép Hạ gia nhằm tạo áp lực cho Hạ Sâm, khiến hắn rời khỏi Bạch Dạ hoặc bắt cậu giao nộp để lấy công chuộc tội, đòi lại sự trong sạch cho Hạ gia.

Nhưng có một điều hắn không ngờ tới, đó là sự xui xẻo, tính lười biếng, cảm giác buồn ngủ, sự nghèo đói cùng với dịch bệnh lại lan truyền  nhanh như vậy, trong một buổi sáng ngắn ngủi đã lây nhiễm cho rất nhiều người tu chân. Nếu Bạch Dạ chưa khôi phục lại hơn nửa sức mạnh trong quá khứ, thi triển pháp thuật có hiệu quả không cao, Vô Môn còn có thể nghĩ ra biện pháp loại trừ hoặc áp chế bệnh dịch trên cơ thể mọi người. Nhưng hiện tại Bạch Dạ đã khôi phục phần lớn sức mạnh, muốn khống chế thật sự không dễ dàng.

Vô Môn thấy mọi người không bò lăn ra ngủ thì cũng tỏ vẻ lười biếng, trong lòng hắn thấy cực kỳ chán nản, tức giận đập bàn khiến nó vỡ thành hai nửa.

Mọi người đều thấy hoảng sợ, nhưng sự sợ hãi không đánh thắng được cơn buồn ngủ trong cơ thể. Một người tu chân trong số đó ngáp một cái rồi nói: “Chờ ta ngủ một giấc rồi sợ hãi sau.”

Vừa mới dứt lời, người đã bò dạt trên ghế ngủ ngon lành.

Vô Môn thấy đám người trước mặt tan đàn xẻ nghé, lập tức giận tới mức sôi cả máu. Chỗ này lấy đâu ra người mà hắn có thể sử dụng được.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy bên ngoài trở nên yên tĩnh, sự tĩnh lặng cực kỳ đáng sợ.

Hiện tại đang là buổi trưa, cho dù bên ngoài không có ai nói gì thì cũng nên có những âm thanh khác mới phải.

Vô Môn âm thầm cảm giác có chuyện gì không ổn, lập tức thả thần thức xem xét bên ngoài, phát hiện thấy những đệ tử ngoài đó đều ngã xuống đất không động đậy. Ngoại trừ việc đó còn có một tầng kết giới được dựng lên ngoài căn phòng.

Hắn tức giận nói với chưởng môn và gia chủ đang ở trước mặt hắn: “Bên ngoài xảy ra chuyện rồi, các ngươi còn không mau vực lại tinh thần đi?”

Thật ra chưởng môn và gia chủ không ngủ, chỉ là lười biếng đến mức không lết dậy được.

“Một đám phế vật vô dụng.” Vô Môn nổi giận đùng đùng, ra chưởng đánh bay chưởng môn và gia chủ, sau đó dịch chuyển tức thời rời khỏi nơi đây, nhưng không ngờ rằng lại bị tầng kết giới bên ngoài đánh bật trở lại.

Hắn không giấu được sự sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra được người đối phương nhắm đến chính là hắn. Hắn trầm giọng lên tiếng với vẻ mặt lạnh tanh: “Nếu đã tới đây rồi thì đừng trốn chui trốn lủi như con quỷ nhát gan nữa.”

Tiếp theo, trước kết giới có thứ gì đó dao động, một nam nhân cao lớn tuấn mỹ nho nhã bước tới trước mặt Vô Môn.

“Thần, thần tử!” Vô Môn cả kinh, đáy mắt hiện lên sự hoảng sợ.

Trước tiên không nói đến chuyện tu vi trong quá khứ của hắn không bằng Hạ Sâm, cho dù hiện tại thực lực có cao hơn Hạ Sâm một chút, nhưng trong lòng hắn vẫn khắc sâu sự cung kính đối với thần tử. Sáng nay hắn dám thực hiện kế hoạch giết chết thần tiên chuyển thế trong bộ dạng trẻ con trước mặt Hạ Sâm là do ỷ lại vào đám người Vô Tàng đang ngồi ở sảnh chờ phía đối diện.

Hắn cho rằng thần tiên chuyển thế ở thời điểm hiện tại còn nhỏ, nhân lúc thần lực chưa cao và chẳng có mấy vị thần sống lại, giải quyết được ai hay người đó. Sau này thần tiên lớn lên, thần lực trở nên mạnh hơn, số lượng các vị thần càng ngày càng nhiều, đến lúc đó muốn giải quyết cũng khó khăn. Đây cũng chính là lý do tại sao hắn lại sốt ruột.

Nhưng đám người Vô Tàng làm việc quá dây dưa, luôn băn khoăn này băn khoăn nọ, không thì lúc nào cũng muốn lên kế hoạch chu toàn. Chẳng lẽ bọn hắn chưa từng nghe qua thế gian này có câu nói lên kế hoạch không bằng phản ứng nhanh sao?

Có rất nhiều chuyện sẽ chen chân vào kế hoạch của bọn hắn, sự xuất hiện của thần tử là minh chứng rõ ràng nhất. Bọn hắn hoàn toàn bất ngờ khi biết thần tử không biến mất, thậm chí còn theo chân bọn hắn xuyên không đến thời đại này.

Vô Môn lấy lại bình tĩnh, giả vờ trầm ổn nhìn Hạ Sâm: “Không biết thần tử vì sao lại tới này?”

Khóe miệng Hạ Sâm hơi nhếch lên, hắn lên tiếng với giọng điệu lười nhác: “Ta nghe nói có người gọi chưởng môn và gia chủ của các đại môn phái tụ họp tại đây để bàn bạc cách đối phó với Hạ gia chúng ta. Vì tò mò nên ta cố ý tới đây xem ai là chủ mưu đứng sau.”

“Thần tử nói đùa.” Vô Môn ngoài cười nhưng trong không cười: “Hạ gia có ngài bảo vệ, ai dám động vào chứ.”

Vừa mới nói xong, hắn cảm giác được sau lưng có động tĩnh, theo bản năng dịch chuyển tức thời trốn ra xa 20 mét, sau đó hắn nhìn thấy Bạch Dạ và Bạch Cạnh xuất hiện ở vị trí hắn vừa đứng.

Bạch Cạnh nói một cách khinh bỉ: “Tính cảnh giác cũng cao đấy.”

Hắn muốn nhân lúc Hạ Sâm đang phân tán sự chú ý của Vô Môn, giết tên này không để hắn kịp trở tay.

Bạch Dạ châm chọc nói: “Nếu tính cảnh giác không cao, làm sao làm được thần vệ.”

Vô Môn sầm mặt xuống: “Thần tử, thôi thì tạm không nói đến việc ngài dính vào một chỗ với Bạch Dạ, vì suy cho cùng thì hắn cũng có huyết mạch của Thái Dương Tinh Quân. Nhưng tại sao ngài lại đi cùng với quỷ thần, lại còn bắt tay nhau đối phó với thần vệ? Ngài định giải thích thế nào với chư vị thần tiên, đối mặt như nào với thần vương và thần hậu?”

Hắn vừa nói vừa lén truyền âm cho đám người Vô Tàng, nhưng xung quanh được bao bọc bởi kết giới nên có làm cách nào cũng không lọt được tin tức ra ngoài.

Bạch Cạnh cười nhạo hắn: “Một người muốn diệt sạch thần tiên chuyển thế thì có tư cách gì chỉ trích người khác.”

Vô Môn: “……”

“Mấy người nói nhiều như vậy làm gì, muốn cho hắn có cơ hội trốn thoát sao?” Đột nhiên một giọng nói xuất hiện sau lưng Vô Môn. Trong chớp mắt, hắn bị trúng một chưởng mạnh khiến cơ thể bị thương, không chỉ vậy đối phương còn nhân cơ hội phong bế thần lực của hắn.

Vô Môn bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. Nhìn thấy người vừa tấn công là Bạch Giám và Bạch Liệt, hắn tức giận đến mức đỏ cả hai mắt: “Ngươi, các ngươi… Một đám dối trá ……”

Hắn yếu ớt nâng ngón tay lên chỉ vào Bạch Dạ: “Đặc biệt là ngươi, Bạch Dạ. Sáng nay còn nói với Vô Tàng chỉ cần chúng ta không quấy rầy ngươi, ngươi sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng ta. Ngươi là tên lừa đảo, ta phải nói việc này cho Vô Tàng.”

Bạch Dạ bật cười: “Ta lừa ai? Nếu như ngươi không lén lút tập hợp các môn phái đối phó với Hạ gia, chúng ta sẽ tới tìm ngươi sao? Ngươi muốn đối phó với chúng ta mà? Chẳng lẽ chúng ta không nên ra tay trước để giành lợi thế sao?”

Sáng sớm hôm nay, Hạ Sâm âm thầm sắp xếp thủ hạ quan sát từng động tĩnh của đám người Vô Tàng. Tất nhiên muốn theo dõi ở khoảng cách gần là chuyện không thể, vậy nên bọn họ chỉ có thể quan sát hành động của đám người này từ phía xa, thăm dò được cái gì hay cái đấy. Sáng nay sau khi bọn họ rời khỏi nơi tỷ thí, người của Hạ Sâm thấy Vô Môn tức giận rời khỏi đám đồng bọn nên đã bẩm báo lại chuyện này cho Hạ Sâm biết.

Vốn dĩ Bạch Dạ định giả vờ rời đi rồi lập tức quay lại giết chết đám người Vô Tàng một cách bất ngờ, nhưng không ngờ Vô Môn lại cho bọn họ cơ hội tốt như vậy. Bắt giữ được một tên trong số đó đồng nghĩa với việc sức mạnh của Vô Tàng sẽ bị yếu đi.

Vô Môn: “……”

Bạch Cạnh cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội nói cho Vô Tàng biết sao?”

Trong lòng Vô Môn run lên: “Các ngươi muốn giết ta?”

Bạch Giám thấy sắc mặt trắng bệch của hắn thì nói: “Cuối cùng cũng biết sợ rồi.”

Bạch Cạnh châm chọc: “Hắn cho rằng thần tử ở đây, chúng ta không dám ra tay hạ độc thủ với hắn nên mới bình tĩnh như vậy.”

Vô Môn xua tan nỗi sợ hãi, chống đỡ cơ thể đứng dậy: “Các ngươi muốn giết thì giết, thích làm gì thì làm. Chỉ cần ta chết, thần bài trong tay Vô Tàng sẽ vỡ vụn, bọn hắn sẽ biết có chuyện xảy ra với ta và thay ta báo thù.”

Bạch Giám cười lạnh: “Mười thần vệ chúng ta còn không sợ, huống chi giờ chỉ còn lại chín người?”

Vô Môn: “……”

Bạch Dạ đi đến trước mặt Vô Môn rồi vỗ vai hắn: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không giết ngươi. Chúng ta cũng chẳng cần thiết phải lợi dụng ngươi để dụ đám đồng bọn còn lại tới đây.”

“Ta sẽ không để cho các ngươi được như ý muốn.” Khuôn mặt Vô Môn đột nhiên trở nên dữ tợn, dường như hắn muốn phá tan phong ấn của Bạch Liệt.

Hạ Sâm nhận thấy hắn chuẩn bị hành động thì vội vàng nói: “Không ổn, hắn muốn tự nổ.”

Bạch Dạ nhanh chóng đánh ngất Vô Môn.

Bạch Cạnh buồn bực: “Đã phong bế thần lực rồi mà hắn vẫn có thể tự nổ sao?”

Bạch Dạ không nói lời nào, chỉ kiểm tra cơ thể của Vô Môn, sau đó nhíu mày nói: “Không phải tự nổ, hắn muốn thông qua việc khiến cơ thể tổn thương để gửi tin tức cho đám người Vô Tàng.”

Không ngờ rằng tên Vô Môn này lại khiến bọn họ phải nhìn hắn bằng con mắt khác, cứ tưởng hắn chỉ là hạng người tham sống sợ chết chứ.

Bạch Cạnh cả giận nói: “Mẹ nó, thần tiên đều là một đám tiểu nhân nham hiểm.”

Hạ Sâm: “……”

Bạch Dạ nhìn về phía Hạ Sâm, dùng ánh mắt dò hỏi bước kế tiếp phải làm gì.

Hạ Sâm rũ mắt xuống suy nghĩ một hồi: “Cứ hành động theo kế hoạch ban đầu.”

Cùng lúc đó,Vô Tàng ở khách điếm cảm nhận thấy thần bài hắn cất trong nhẫn không gian đang dao động, vậy nên vội vàng lấy ra xem xét.

Vô Dã đang thương lượng với những người khác xem bước tiếp theo phải làm thế nào. Khi thấy hành động của Vô Tàng, hắn quan tâm hỏi han: “Lão đại, sao vậy?”

Hết người này đến người khác nhìn về phía Vô Tàng.

Vô Tàng đảo mắt nhìn qua một lượt chín tấm thần bài, đến cái của Vô Môn thì phát hiện ra có một khe nứt nhỏ. Hắn vội vàng cầm lên nhìn kĩ: “Vô Môn bị thương rồi.”

Chỉ khi vết thương rất nghiêm trọng mới có thể khiến thần bài bị nứt.

“Vô Môn bị thương?” Vô Dã đứng phắt dậy: “Tên nào có bản lĩnh đủ lớn để đả thương Vô Môn?”

Vô Sương nhìn tấm lệnh bài rồi nói: “Hiện tại những người có thể đả thương Vô Môn không nhiều, đoán bừa cũng có thể biết được là ai làm.”

“Phù Vân lão tổ? Hay là đám người Bạch Dạ?”

Vô Sương không phí lời với hắn nữa, quay sang hỏi Vô Tàng: “Lão đại, có biết Vô Môn ở chỗ nào không?”

Vô Tàng nắm lấy thần bài của Vô Môn, nhắm mắt lại để cảm nhận những thông tin truyền tới từ xa, sau đó vội vã mở mắt ra: “Đại khái biết được hắn đang ở đâu. Nhưng nhìn dáng vẻ của Vô Môn, chắc hẳn có kết giới đang ngăn cản thần thức của ta. Nếu như hiện tại chúng ta vội vã đến đó, có khả năng sẽ rơi vào mai phục của đối phương.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Không đợi Vô Tàng trả lời, Vô Dã đã vội vã nói: “Tất nhiên không thể ngu ngốc đến đó bây giờ được. Có khi đối phương đang chờ chúng ta ở cửa cũng nên.”

Vô Tàng nheo mắt, không biết đang nghĩ đến việc gì, sau đó nhanh chóng giơ tấm thần bài lên: “Người khác tính kế với Vô Môn, cũng có khả năng hắn đang tính kế chúng ta. Trước tiên cứ rời khỏi nơi này rồi tính sau.”

Không đợi mọi người phản ứng kịp, hắn đã mang theo tất cả đồng bọn dịch chuyển tức thời rời khỏi căn phòng, nhưng chưa đi được bao xa đã bị kết giới chặn lại.

Vô Tàng phản ứng nhanh nhạy, mau chóng truyền âm cho đồng bọn: “Chín người lập thành trận pháp.”

Những người khác nhanh chóng bài bố trận pháp, phối hợp cực kỳ ăn ý với nhau tạo nên đội hình mạnh mẽ, không chỉ giúp tăng thêm tu vi cho bọn hắn mà còn củng cố sức mạnh của pháp thuật.

Vô Dã cả giận nói: “Nếu Vô Môn ở đây, Thập Tiên Trận của chúng ta chắc chắn sẽ thiên hạ vô địch.”

Thập Tiên Trận là trận pháp mang sức mạnh ghê gớm do thần vương tự mình thiết kế cho bọn hắn. Chính thần vương tự mình ra tay cũng phải dùng tới mười chiêu mới có thể phá được trận pháp này.

Đừng nghe thấy con số mười mà xem thường, phải biết rằng mười chiêu của thần vương phải tương đương với khoảng nghìn chiêu của những thần tiên khác.

Trong thời gian đối phương xuất một nghìn chiêu thức, bọn hắn có dư thời gian xử lý đối phương.

“Đừng nói nhiều nữa, nghiêm túc đối địch đi.” Vô Sương lấy ra một cái roi ngắn nhằm thẳng vào kết giới. Khi ả vung tay, đầu roi trở nên vừa cứng vừa thằng, đâm thẳng vào kết giới giống như một lưỡi kiếm.

Vô Dã nhìn thấy lưỡi roi hoàn toàn đi vào kết giới thì lập tức nói: “Chúng ta đi.”

Sắc mặt Vô Sương trở nên khó coi: “Ta không phá vỡ được kết giới.”

Mọi người đều sửng sốt.

Vô Dã không tin vào điều đó: “Sao lại thế!”

Roi của Vô Sương có khả năng loại bỏ kết giới, hơn nữa có trận pháp giúp một tay, không có lý do gì mà không mở được kết giới cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương