Trời còn chưa sáng, Bạch Dạ đã ngồi trên đầu giường bắt đầu xem bói, dùng đủ mọi cách thức tính toán, thẳng cho đến khi bên ngoài có người gọi cậu mới thu tay lại.

Hạ Sâm thấy Bạch Dạ cất đồ nghề bói toán đi thì hỏi: “Có tính ra được sẽ xảy ra chuyện gì không?”

“Chỉ tính ra chút việc nhỏ như lông gà lông ngỗng thôi.” Bạch Dạ nheo mắt: “Sợ rằng đám người bên phía Vô Tàng biết tôi có thể bói toán nên đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó để ngăn cản tôi tính ra mệnh của bọn hắn.”

“Nếu không tính ra thì đừng tính nữa, ngày thường chúng ta đề phòng nhiều hơn là được.” Hạ Sâm lo lắng Bạch Dạ bói toán quá nhiều sẽ sinh ra phản phệ.

Tu vi của Bạch Dạ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vậy nên tất nhiên cậu không muốn đám người Vô Tàng làm cơ thể mình bị tổn thương: “Ừ.”

Hai người ra khỏi phòng thì gặp được nhóm của Hạ Quân. Hạ Sâm chạm nhẹ vào giữa mày của bọn nhỏ, bắt đầu rót hồn lực trong cơ thể chúng. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, thứ này có thể thay bọn nhỏ tránh được một kiếp.

Di tổ nhìn Bạch Dạ, âm thầm thở dài một hơi: “Ta cứ có cảm giác chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.”

Hôm qua mặt nạ của Bạch Dạ rơi xuống, những người ở đó đều nhìn thấy cậu là quân của Phù Vân lão tổ, sau này trở lại khách điếm, các trưởng lão của phái Thiên Âm nhao nhao dò hỏi thân phận Bạch Dạ. Mọi người đều cho rằng môn phái của họ không nên có bất kỳ quan hệ gì với Bạch Dạ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của phái Thiên Âm.

Người trong phái Thiên Âm mà đã phản đối Bạch Dạ như vậy, chắc chắn người nhà họ Hạ không thể giữ cậu lại được.

Bà nội Ha quan tâm hỏi han: “Có phải bà cô biết có chuyện gì sắp xảy ra không??”

Di tổ lắc đầu, sau đó có người giành mở miệng trước: “Giai Mẫn, phái Thiên Âm chúng ta không thể tiếp tục qua lại với Bạch Dạ.”

Hai vợ chồng Hạ lão gia sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên lầu thì thấy các trưởng lão của phái Thiên Âm đang đi xuống.

Hạ Sâm nhíu mày nhìn về phía Bạch Dạ. Cậu đã sớm tính ra được chuyện này sẽ xảy ra, vậy nên không để tâm quá nhiều.

Hạ Quân buột miệng thốt ra: “Vì sao?”

Lục trưởng lão Nghĩa Chính Từ nói một cách nghiêm trọng: “Ngày hôm qua tất cả mọi người đều thấy Bạch Dạ đại biểu cho phía Phù Vân lão tổ lên võ đài tỷ thí, có thể thấy hắn là người của Phù Vân lão tổ. Chúng ta là danh môn chính phái, không thể qua lại với yêu tu, ma tu và quỷ tu khiến thanh danh của môn phái bị ô uế được.”

Hạ Quân hơi tức giận: “Khi Bạch Dạ giúp mọi người thắng trận đấu, tại sao lúc đó mọi người không nói cậu ấy làm nhục thanh danh của môn phái?”

Thất trưởng lão trầm giọng: “Lúc ấy chúng ta không biết hắn là người của Phù Vân lão tổ. Nếu như biết điều đó, chúng ta thà để thua chứ không để hắn đại biểu phái Thiên Âm tham gia tỷ thí.”

Hạ Quân muốn nói thêm nhưng lại bị mẹ Hạ cản lại.

Khi thấy tất cả mọi người ở phái Thiên Âm đều không hoan nghênh Bạch Dạ, bà nội Hạ nhỏ giọng nói với di tổ: “Bà cô, chẳng lẽ ngài đã kể về thân phận của Bạch Dạ với bọn họ?”

“Nói rồi.” Di tổ nhíu mày: “Bọn họ không tin.”

Là một chưởng môn, bà tin tưởng Bạch Dạ, ít nhiều gì thì cậu cũng đã giúp đệ tử trong phái Thiên Âm mang thai và sinh con. Nhưng các trưởng lão cho rằng đây chỉ là những lời phiến diện của Bạch Dạ, vậy nhưng cũng chẳng có ai đứng ra chứng minh Bạch Dạ chỉ tìm lý do thoái thác.

Đại trưởng lão đi đến trước mặt Bạch Dạ, lấy ra từ trong nhẫn không gian năm mươi rương linh thạch và nguyên liệu đặt trước mắt cậu “Chúng ta nghe chưởng môn nói ngươi đã giúp đệ tử trong phái Thiên Âm có thể mang thai, chúng ta thực lòng cảm tạ ngươi. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đồng ý tiếp tục qua lại với ngươi. Năm mươi rương đồ này là quà tạ lễ của chúng ta, về sau hãy coi như không quen biết.”

Bạch Dạ vừa cười vừa cất quà tạ lễ.

Hạ lão gia lập tức cảm thấy không vui và nhăn mày hỏi: “Chúng ta có quan hệ thân thích, làm sao coi như không quen biết được? Các người muốn phủi sạch quan hệ với chúng ta sao?”

Đại trưởng lão nhìn về phía ông: “Không cần chúng ta phủi sạch quan hệ với mấy người, Hạ gia chủ cũng sẽ bảo các người phủi sạch quan hệ với Bạch Dạ thôi.”

Hạ lão gia: “……”

Hạ Sâm kéo tay Bạch Dạ, lãnh đạm nói: “Nếu mọi người đã nói như vậy rồi thì chúng ta cũng không mặt dày ở đây nữa, chỉ mong mọi người nhớ kỹ những lời ngày hôm nay đã nói, về sau gặp lại chúng ta chính là người xa lạ.”

“……” Các trưởng lão quay sang nhìn nhau.

Di tổ mấp máy miệng định nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại thôi.

Hạ Sâm nói với người nhà: “Ông nội, ông có muốn rời đi cùng chúng cháu không?”

“Đi, tất nhiên phải đi rồi. Người ta đã không nhận chúng ta, việc gì chúng ta phải ở đây dán mặt vào mấy cái mông lạnh chứ.” Trong lòng bọn họ, gia đình mới là quan trọng nhất.

Thấy nhóm người Bạch Dạ phải rời khỏi, bọn trẻ trong lòng di tổ nhanh chóng bay lên, cười khanh khách phi vào lòng Bạch Dạ.

Bà nội Hạ nhìn những đệ tử đứng xung quanh, trong lòng có chút khổ sở nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi theo bọn họ trở về khách điếm.

Di tổ thở dài: “Rời đi cả rồi, hài lòng chưa?”

Nhị trưởng lão nói: “Chưởng môn, chúng ta làm vậy là vì muốn tốt cho phái Thiên Âm.”

“Ta biết mấy người có lòng tốt, nhưng mọi người quá kích động rồi.” Di tổ day day trán: “Ta làm chưởng môn nhiều năm như vậy có chút mệt mỏi, các ngươi nên lựa chọn một chưởng môn khác thì hơn. Chờ đến khi cuộc tỷ thí kết thúc, hãy bảo người đó kế thừa vị trí của ta.”

Mọi người đều ngơ ngác.

Lục trưởng lão mất hứng lên tiến: “Chưởng môn, ngài đang uy hiếp chúng ta sao?”

Di tổ lắc đầu: “Không phải. Vốn dĩ ta định chờ đến khi cuộc tỷ thí kết thúc rồi nói sau, trùng hợp thời điểm hiện tại lại là cơ hội tốt để nói với mọi người. Ta làm chưởng môn nhiều năm rồi, cũng nên lui về tu luyện bồi dưỡng bản thân thôi. Hơn nữa tuổi ta cũng đã lớn, không có sức lực để quản nhiều chuyện như vậy, các ngươi lựa chọn một chưởng môn khác đi.”

Nói xong, bà bước lên cầu thang, không còn tâm trạng để xem trận đấu nào nữa.

Các trưởng lão quay sang nhìn nhau.

Lúc này, tình hình ở nhà họ Hạ cũng không có gì khác so với phái Thiên Âm, Hạ gia chủ cùng với những trưởng lão khác đều đề nghị Hạ Sâm ly hôn với Bạch Dạ. Cũng may các thái thượng trưởng lão đều biết bản lĩnh của bọn nhỏ, vậy nên lựa chọn tin tưởng Bạch Dạ. Nhờ có sức ép của họ, Hạ gia tạm thời không làm rùm beng mọi chuyện.

Chỉ là khi đại thái thượng trưởng lão tới sảnh chờ tại nơi thi đấu, ánh mắt mọi người nhìn ông có gì đó không đúng lắm. Khi ông ngồi xuống, những cao nhân xung quanh đều tìm cớ để ngồi lui ra sau, chỉ có Phù Hư chân nhân thấp thỏm, ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong.

Đại thái thượng trưởng lão truyền âm cho Phù Hư chân nhân: “Mọi người sao vậy?”

Phù Hư chân nhân thở dài: “Mọi người đều biết người hôm qua mang mặt nạ tỷ thí là bạn đời của cháu ông.”

Đại thái thượng trưởng lão vừa nghe liền hiểu lý do tại sao, ông cười lạnh rồi nói: “Sợ ta cấu kết với phe Phù Vân lão tổ, làm hỏng thanh danh của người tu chân đúng không.”

“Ông biết thì tốt. Hơn nữa chuyện này đồn ra ngoài bị làm quá lên rất nhiều lần, có người nói nhà họ Hạ là phản đồ của người tu chân, bảo mọi người phải cùng nhau liên thủ để diệt trừ Hạ gia với phái Thiên Âm.” Phù Hư chân nhân đã quen biết đại thái thượng trưởng lão nhiều năm nên ông cho rằng Hạ gia tuyệt đối không phải người như vậy. Tin đồn đã bị khuếch đại gấp nhiều lần, cộng thêm Khuất gia bỏ thêm dầu vào lửa, vậy nên có không ít môn phái liên thủ với nhau, tính toán tìm cơ hội tiêu diệt Hạ gia.

Đại thái thượng trưởng lão ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức truyền âm cho những thái thượng trưởng lão khác bàn bạc việc này.

Nhị thái thượng trưởng lão than nhẹ một tiếng rồi trả lời ông: “Hiện tại mọi người đều cho rằng chúng ta cấu kết với Phù Vân lão tổ, cho dù bây giờ phủi sạch quan hệ với Bạch Dạ cũng đã muộn. Trước tiên vẫn nên bảo đệ tử Hạ gia tạm thời đừng về nhà, tách nhau ra giấu thân phận lẩn tránh một thời gian rồi tính sau.”

Cho dù Hạ gia bắt tay với phái Thiên Âm cũng không phải đối thủ của toàn bộ giới Tu chân, không thể để các đệ tử vô tội hy sinh tính mạng được. Trước khi bọn họ nghĩ ra biện pháp giải quyết, tốt nhất vẫn nên bảo đệ tử trong môn phái tránh đi thì hơn.

Đại thái thượng trưởng lão đồng ý với biện pháp của nhị thái thượng trưởng lão, lập tức truyền âm cho gia chủ.

Hạ gia chủ còn chưa đến nơi tỷ thí đã nhanh chóng mang đệ tử rời đi.

Cùng lúc đó, Bạch Dạ đi cùng với người bên phía Phù Vân lão tổ tiến vào sảnh chờ, nhìn thấy mọi người đều ngồi cách đại thái thượng trưởng lão mấy vị trí, lập tức đoán được lý do tại sao.

Cậu dừng chân trước mặt đại thái thượng trưởng lão. Dưới ánh mắt của mọi người, cậu xoa tóc tiểu Phong Bá, sau đó lấy ra một cái chổi nhỏ màu đen đưa cho nó: “Cầm lấy chơi.”

Bàn tay nhỏ của Phong Bá cầm lấy cái chổi, vui vẻ cười khanh khách như tiếng nhạc.

Mấy anh em Bạch Liệt thấy thế, vội vã rời xa tiểu Phong Bá, ngồi vào vị trí của bọn họ ngày hôm qua.

Đại thái thượng trưởng lão nhìn thấy cái chổi có vẻ ngoài tinh xảo liền nhấc tay tiểu Phong Bá lên nhìn, sau đó dùng truyền âm tò mò hỏi Bạch Dạ: “Đây là thứ gì?”

Bạch Dạ nhếch mép: “Thần khí của Suy thần, chỉ cần bị nó theo dõi sẽ xui xẻo đến cùng cực.”

Đại thái thượng trưởng lão cả kinh, vội vàng buông tay tiểu Phong Bá ra: “Tại sao lại đưa cho trẻ con chơi thứ này? Không sợ đứa trẻ bị xui xẻo sao?”

“Thần khí ở trong tay Phong Bá, nó muốn ai xui xẻo thì người đó mới phải chịu trận.”

Đại thái thượng trưởng lão âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nói với tiểu Phong Bá: “Không được dùng thứ này để chơi đùa với người nhà đâu nhé.”

Những người khác nhìn thấy Bạch Dạ xoa đầu thằng nhóc thì truyền âm cho nhau: “Các ngươi xem Bạch Dạ đối xử thân mật với đứa trẻ như vậy, chắc chắn lời đồn đại không thể nào là giả được.”

“Hạ gia thật sự cấu kết với Phù Vân lão tổ sao?”

“Đại Thái thượng trưởng lão của Hạ gia không ngăn cản Bạch Dạ qua lại với Phù Vân lão tổ, làm sao mà giả được.”

“Hạ gia chính là phản đồ, không nên giữ bọn họ ở lại, sẽ gây tai họa chi giới Tu chân chúng ta.”

“Đúng vậy.”

Dường  như tiểu Phong Bá nghe thấy bọn họ truyền âm với nhau, nó cười khanh khách nhảy lên, vẫy cái chổi về phía những người đang ngồi sau. Ngay lập tức, một luồng khí đen bay về phía bọn họ.

Động tác của nó trong mắt những bậc cao nhân ngồi đây đơn giản chỉ là vẫy cái chổi, không có gì đặc biệt, vậy nên không ai để nó vào mắt.

Đại thái thượng trưởng lão quay đầu liếc nhìn mấy người đằng một cái, cũng không thấy có gì đặc biệt.

Ông quay đầu lại thì bị tiểu Phong Bá phun gió và nước miếng đầy mặt. Ông chán nản nói: “Cái thằng nhóc nghịch ngợm này… Khụ khụ……”

Đại thái thượng trưởng lão chợt nhớ ra nó là phong thần, ông vội vã sửa lại: “Tiểu tổ tông, có thể ngoan ngoãn một chút không.”

“Lạch cạch ——” Tiểu Phong Bá phấn khích vẫy vẫy cái chổi với đám cao nhân

“Đập cái gì mà đập?” Đại thái thượng trưởng lão nhìn thoáng về phía sau.

Không nhìn thì không biết, mà biết rồi thì khiến người ta sợ đến mức nhảy dựng lên. Ngoại trừ Phù Hư chân nhân, trên đầu những người khác đều có một cái chổi màu đen, hơn nữa cả mặt đều đen xì.

Đại thái thượng trưởng lão giật cả mình.

Phù Hư chân nhân thấy thần sắc ông có vẻ khác thường nên nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng về phía sau, nhưng không thấy gì kỳ quái: “Sao vậy?”

Đại thái thượng trưởng lão dùng truyền âm hỏi: “Ông không nhìn thấy sao?”

Vừa nãy ông cũng không nhìn thấy, sau khi bị tiểu Phong Bá phun nước miếng vào mặt mới thấy được, chẳng lẽ nó muốn cho ông thấy.

Phù Hư chân nhân càng thấy kỳ quái: “Thấy cái gì cơ?”

Có vẻ như không nhìn thấy thật. Đại thái thượng trưởng lão cũng không nói thêm gì, chỉ là thỉnh thoảng quay ra sau nhìn vài cái. Ông lo lắng trên đầu mình cũng có một cái chổi màu đen, nhiều khi không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu, sau đó duỗi tay sờ thử.

Phù Hư chân nhân quan tâm hỏi: “Rốt cuộc ông làm sao vậy?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Đại thái thượng trưởng lão buông tay, nhỏ giọng hỏi Phong Bá: “Tiểu tổ tông, cháu có chơi xấu ta không đấy?”

Tiểu Phong Bá vừa cười khanh khách, vừa lắc lắc cáu đầu nhỏ.

Đại thái thượng trưởng cuối cùng cũng yên tâm.

Đột nhiên có ai đó kêu to một tiếng, mọi người nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy người ngồi bên cạnh hắn bị một đống phân bay vào mặt, mùi hôi thối lập tức bốc lên tận trời.

Những người khác suýt nữa nôn mửa, vội vàng nhảy phắt dậy: “Trên mặt hắn là thứ gì thế?”

“Ngửi mùi đã biết là phân rồi.”

“Phân ở đâu ra thế?”

Người tu chân bị bắn đầy phân vào mặt nhanh chóng sử dụng thuật thanh khiết để lau mình, sau đó tức giận đứng lên mắng mỏ ngự thú sư đang ngồi phía trước: “Ngươi cố ý đúng không? Cố ý bảo thú cưỡi nhà ngươi phun phân vào mặt ta khiến ta xấu hổ đúng không.”

Ngự thú sư vốn đang thấy hối lỗi và định bồi thường cho hắn, nhưng sau khi nghe đối phương nói vậy thì thấy hơi tức, nhưng hắn vẫn nén lửa giận và nói: “Từ trước đến nay ta với ngươi không thù không oán, không việc gì ta phải làm vậy, cũng không nhàm chán đến mức nhắm vào ngươi. Thú cưỡi nhà ta làm việc thất lễ như vậy, chắc hẳn là do ăn phải thứ linh tinh nên mới tiêu chảy rồi phun vào người ngươi. Ta xin tạ lỗi với ngươi. Chờ tới khi trận đấu ngày hôm nay kết thúc, ta sẽ bồi thường tương ứng cho ngươi.”

Hắn cũng bực mình lắm. Thú cưỡi nhà hắn có linh tính như thế, tại sao đang yên đang lành lại tiêu chảy.

Người bị bắn phân vào mặt nghe đối phương nói vậy nên đành phải nhịn xuống.

Đột nhiên phụt phụt vài tiếng, linh thú kia không ngừng phun đầy phân khắp người vừa nãy, còn nhảy dựng lên những người khác đi vệ sinh loạn xạ.

Người bị dính phân lúc đầu không thể nhịn được nữa, lập tức ra tay thi triển pháp thuật giải quyết linh thú.

Ngự thú sư lo lắng linh thú sẽ bị thương, vội vàng hất tay đối phương ra, không ngờ pháp thuật lại nhắm vào những người khác.

Người bị đánh tất nhiên không phục, lập tức thi triển pháp thuật trả đũa.

Ngự thú sư và người bị dính phân cuống quít tránh ra, pháp thuật lại đánh vào một người khác. Cứ như vậy, phía đằng sau trở thành một đống hỗn loạn, không phải ngươi đánh ta thì là ta đánh ngươi, mọi người ra tay vừa tàn nhẫn vừa nặng nề, không nể tình một ai, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.

Đại thái thượng trưởng lão và Phù Hư chân nhân nhìn thấy thế thì chép miệng.

Người giám sát có muốn cũng không ngăn cản được.

Phù Hư chân nhân nói: “Đây là nội chiến sao?”

Chỉ có đại thái thượng trưởng lão biết, sự xui xẻo trên người họ trỗi dậy rồi.

Lúc này đám người Vô Tàng đi đến, nhìn thấy những bậc cao nhân đang đánh nhau còn tưởng rằng họ đang đùa giỡn, vậy nên không ai để tâm tới. Chờ đến khi nhìn thấy chổi đen trên đầu mọi người, bọn hắn mới bị doạ sợ lùi ra sau ba bước.

Vô Sương cảnh giác nhìn đám người đang đánh nhau: “Chẳng phải đó là dấu hiệu chỉ những người bị Suy thần nhắm vào mới có sao? Tại sao trên đầu những người này lại có chổi đen? Bị Suy thần nhìn trúng à?”

Trước khi xuyên không tới đây, bọn hắn ghét nhất là những vị thần như suy thần hay ôn thần. Những người này có thần vị không cao lắm, nhưng bản thân lại có năng lực mà người khác né không kịp, ngay cả thần vương và thần hậu cũng cực kỳ sợ hãi khi nhìn thấy những vị thần này, huống chi bọn hắn là thần vệ.

Vô Dã sử dụng kết giới phòng ngự bảo vệ mình: “Cứ kệ bọn hắn đi, chúng ta tự bảo vệ tốt cho bản thân là được, đừng để sự xui xẻo dính vào người.”

Những người khác cũng gật đầu.

“Các ngươi mau xem, trong tay phong thần đang cầm cái gì?” Vô Sương nhìn thấy thần khí trong tay tiểu Phong Bá, hoảng sợ đến mức đơ người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương