Rằm tháng giêng đã tới, các gia tộc và môn phái lớn sôi nổi dẫn đệ tử trong nhà tới thành Trung Nguyên ở đại lục Trung.

Thành Trung Nguyên là thành trì lớn nhất ở đại lục Trung, ngoài thành được bao phủ bởi một sa mạc rộng lớn không thấy biên giới, rất thích hợp để dựng đài tỷ thí, cho dù các đối thủ dùng những chiêu thức có tính tàn phá cao cũng không ảnh hưởng gì tới nhà cửa và công trình kiến trúc trong thành.

Trước khi tới đây, Bạch Dạ đã giao mười sáu đứa trẻ cho năm vị thái thượng trưởng lão, Bạch Cạnh, Bạch Giám, Bạch Liệt, di tổ cùng với người trong gia tộc nhà họ Hạ. Mỗi người chịu trách nhiệm một đứa, vừa có đủ thời gian trông coi vừa có thời gian làm chuyện của mình. Ba người duy nhất khiến cậu không yên tâm là Bạch Cạnh, Bạch Giám và Hạ Quân.

Hạ Quân chỉ có tu vi Trúc Cơ, bọn trẻ con chắc chắn không nghe theo lời hắn, có khi hắn còn bị bọn nhóc xoay vòng vòng. Có điều nghĩ lại thì cũng không tệ lắm. Ít nhất trong trường hợp gặp nguy hiểm, bọn trẻ con có thể giúp hắn một tay, vậy nên Bạch Dạ quyết định giao tiểu Điện Mẫu cho Hạ Quân chăm sóc.

Còn về Bạch Cạnh và Bạch Giám, rất có khả năng hai người này sẽ dạy hư bọn trẻ. Nhưng ngoại trừ hai người anh của mình, Bạch Dạ thật sự không biết giao bọn trẻ cho người nào đáng tin cậy hơn.

Sau khi tới thành Trung Nguyên, mọi người đường ai nấy đi, năm vị thái thượng trưởng lão dẫn theo đệ tử trong Hạ Trang tìm một khách điếm khác để thuê trọ.

Bạch Giám là vương thượng của đại lục Tây, vậy nên hắn phải trở về với những đấu sĩ ma tu để tăng thêm sĩ khí chiến đấu. Còn về phía Bạch Cạnh, sau khi vào thành Trung Nguyên, hắn lập tức bế Tần Quảng Vương đặt lên trên cổ, xông về hướng sòng bạc: “Cháu trai, hôm nay bác có thể thắng được tiền hay không dựa hết vào nhóc.”

Tiểu Tần Quảng Vương cười khanh khách, cúi đầu dùng cái miệng nhỏ bé chưa mọc răng gặm đầu Bạch Cạnh, sau đó vừa cười vừa đập bôm bốp vào mặt Bạch Cạnh, chỉ nghe không thôi đã thấy đâu rồi.

Bạch Dạ không muốn bản thân suy nghĩ quá nhiều nên quyết định không quản việc của hai ông anh nữa. Cậu đi theo những người trong phái Thiên Âm vào khách điếm Phúc Vận.

Phái Thiên Âm đã sớm chi một số tiền lớn để đặt phòng ở khách điếm này từ mấy năm trước. Nếu không cẩn thận chuẩn bị từ trước, có khi mọi người sẽ phải lê lết đầu đường xó chợ. Đối với những môn phái lớn mà nói, việc đó đúng là mất mặt thật.

Khi bọn họ đi vào khách điếm, chỉ thấy những thực khách bên trong đang bàn tán sôi nổi xem năm nay môn phái nào có khả năng thắng cao nhất. 

“Ta khẳng định người đứng đầu bảng cảnh giới cao nhất năm nay vẫn là Chiêu Thiên Tông. Trong vòng năm trăm năm trở lại đây, năm nào bọn họ cũng chiếm vị trí đầu bảng, năm nay chắc chắn vẫn sẽ như vậy. Môn phái đó lớn, đệ tử cũng nhiều, chắc chắn có không ít thiên tài, những bậc cao nhân cũng không phải là hiếm. Nếu như bọn họ không giành được chiến thắng thì còn có thể là ai được nữa?”

“Ta cảm thấy đứng đầu năm nay cũng có khả năng là Yêu Vương cung của đại lục Nam. Mấy người đừng quên rằng lão tổ có Thập Phương Đình của bọn hắn mới giải trừ phong ấn, chắc chắn bà ta sẽ tới tham gia để phô trương thanh thế, đem lại vinh quang cho ma tộc.”

“Có phải mấy người đã quên mất môn phái Thập Phương Đình xuất hiện đột ngột vào bảy mươi năm trước rồi không?”

“Thập Phương Đình?” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra Thập Phương Đình là môn phái nào. Cái tên này nghe thì thấy quen tai, nhưng lục lại ký ức thì chẳng thấy có gì.

“Mọi người đều biết năm trăm năm gần đây, người đứng đầu bảng kỳ Đại Thừa kỳ đều là Chiêu Thiên Tông, cũng bởi vậy mà các đệ tử trong môn phái đó thường tác oai tác quái, làm việc gì cũng kiêu ngạo. Tuy rằng những người đó không cướp bóc gì của ai, nhưng thái độ lúc nào cũng khinh khỉnh coi thường người khác. Ai đắc tội với bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nhưng bảy mươi năm trước, có một đệ tử của Thập Phương Đình không cẩn thận đắc tội với đệ tử Chiêu Thiên Tông, về sau tranh chấp dẫn tới lão tổ của hai môn phái phải xuất hiện để tỷ thí. Lúc ấy mọi người đều cho rằng Thập Phương Đình chắc chắn sẽ thua, từ nay về sau sẽ không còn cái tên Thập Phương Đình trong giới giang hồ. Nhưng điều bất ngờ lại là lão tổ của môn phái đó thật sự rất lợi hại, chỉ cần dùng một chiêu duy nhất đã nhẹ nhàng áp đảo được người có cảnh giới Đại Thừa. Việc xảy ra năm đó khiến mọi người đều khiếp sợ. Nhưng sau khi chuyện xảy ra, Thập Phương Đình hành sự rất khiêm nhường, không thích phô trương thanh thế, vậy nên mọi người mới dần dần quên mất sự tồn tại của môn phái đó.”

Có người nghe xong thì nhớ ra chuyện năm đó: “Vừa rồi nghe ngươi kể thì ta cũng nhớ ra rồi, nhưng Thập Phương Đình có tới tham gia cuộc tỷ thí không?”

“Tất nhiên là phải tới rồi. Ở thời điểm hiện tại, có thể nói quy mô của Thập Phương Đình lớn hơn so với Chiêu Thiên Tông. Trong bảy mươi năm gần đây, Thập Phương Đình thu thập vô số đệ tử cùng đủ loại tán tu gia nhập môn phái. Bọn họ âm thầm chuyên tâm tu luyện, các môn đệ người này xuất sắc hơn người kia. Chờ đến khi cuộc tỷ thí chính thức diễn ra, chúng ta sẽ biết được sự lợi hại của bọn họ thôi.”

“Ta nghe nói Ma Vương mới ở đại lục Tây cũng khiến người ta nghe tiếng mà sợ vỡ mật. Tên đó chỉ dùng một chiêu duy nhất đã hạ gục Ma Vương đời trước, biến kẻ từng đứng ở vị trí cao nhất trong ma cung thành thủ hạ của hắn.”

“Nhưng cho dù bọn hắn có lợi hại thế nào cũng làm sao so sánh được với lão tổ đã sống mười vạn năm?”

“Năm nay đột nhiên xuất hiện nhiều nhân vật lớn như vậy, ta thật sự không biết nên cược ai thắng nữa. Muốn thắng được tiền của người ta cũng không dễ dàng.”

“Đúng vậy.”

Bạch Dạ nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, nhỏ giọng thì thầm bên tai Hạ Sâm: “Có thể dùng một chiêu duy nhất đánh bại người thuộc kỳ Đại Thừa kỳ chắc hằn không phải là người tu chân, đúng không?”

Cảnh giới cao nhất của người tu chân là kỳ Đại Thừa. Nếu phải động tay động chân với người như vậy, chắc chắn hai bên tranh chấp mấy ngày mấy đêm cũng khó phân thắng bại, càng không có chuyện dùng một chiêu đã nhẹ nhàng giải quyết được đối phương. Mọi người không suy nghĩ kỹ nên mới bỏ qua chi tiết này.

Cậu có thể suy luận ra điều này, chắc chắn Hạ Sâm cũng đã nghĩ ra. Cậu nheo mắt nói: “Thập Phương Đình chắc chắn là môn phái của Vô Tàng.”

Bạch Dạ tặc lưỡi nói: “Những tên đó xuyên qua thời không với mục đích khiến thần tiên quay lại, đúng không? Vậy tại sao bọn hắn không tập trung vào chuyện chính mà lại chạy đi lập môn phái? Đúng là khiến người ta phải suy nghĩ đủ điều. Anh nói thử xem, có khi nào những tên đó muốn tự mình xưng vương không?”

Hạ Sâm nhíu mày. Hắn không muốn thừa nhận câu nói của Bạch Dạ, nhưng trong lòng hắn lờ mờ cảm nhận được rất có khả năng chuyện này sẽ xảy ra.

Bạch Dạ cười nhạo: “Đề phòng đủ thứ nhưng lại nuôi ong tay áo. Anh vẫn luôn lo lắng tôi sẽ dạy hư những vị thần trong thân xác trẻ con. Không ngờ rằng có một ngày chính người nhà của mình lại có khả năng giết chết những vị thần đó.”

Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Giết chết thần tiên không mang lại lợi lộc gì với bọn họ. Nếu như các vị thần không trở lại, thần lực của bọn họ sẽ ngày càng trở nên yếu ớt giống tôi, cứ như vậy cho đến khi mất mạng.”

Bạch Dạ hừ một tiếng: “Chưa chắc đã vậy đâu.”

Hạ Sâm nhướng mày: “Cậu định nói gì?”

“Nếu như bọn hắn phong ấn thần cách, sẽ không xảy ra hiện tượng thần lực càng ngày càng yếu đi. Chẳng phải lúc trước anh nói rằng thần lực của Vô Tàng có khả năng đứng trên anh sao? Nhưng thời gian bọn hắn xuyên không tới đây dài hơn so với anh, chắc chắn thần lực không thể cao hơn được. Điều đó chứng minh thần lực của những người đó không bị ảnh hưởng khi thần tiên biến mất, cùng lắm thì sức mạnh chỉ bị giảm sút một phần sau khi phong ấn thôi, nhưng so với anh ở thời điểm hiện tại vẫn mạnh hơn rất nhiều.”

“Phong ấn thần cách.” Ánh mắt Hạ Sâm thâm trầm: “Trong trường hợp bọn họ thật sự phong ấn thần cách, không có người nào tu vi cao hơn giải trừ phong ấn đó, lúc đó thật sự rất khó để khôi phục lại thân phận thần tiên, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt với cái chết.”

Nhưng trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả, có lẽ những người đó đã sớm nghĩ ra biện pháp để ứng phó rồi.

Nhưng có một điều hắn không thể nào hiểu được. Nếu như mọi chuyện thật sự giống với lời Vô Tàng nói, phụ vương hắn tính ra được thần tiên sẽ biến mất, vậy không có đạo lý nào mà người không tính ra được tay chân của mình sẽ tạo phản cả?

“Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi. Còn thật sự trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, tôi không thể nào khẳng định chắc chắn được.” Bạch Dạ chọc chọc vào mặt Chuyển Luân Vương đang nhìn đông nhìn tây trong ngực cậu: “Giờ tôi chính là một con sơn dương dễ dàng bị người ta xâu xé. Nếu như tôi có thể khôi phục lại tất cả ký ức……”

Nói đến đây thì cậu dừng lại. Nếu như cậu có thể khôi phục ký ức thì sao? Có thể lấy lại thần lực đúng không? 

Đột nhiên Bạch Dạ cảm giác nhói ở đầu, cậu giơ tay lên day trán.

Hạ Sâm quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy?”

Bạch Dạ lắc đầu: “Vừa rồi tự nhiên hơi đau đầu, không có gì đáng ngại hết.”

Lúc này, Hạ Quân đi tới: “Anh cả, phòng nghỉ được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, hai người ở phòng cuối cùng phía bên phải trên lầu ba. Hai người có định lên đó luôn không hay là muốn ra ngoài dạo phố rồi mới trở về nghỉ ngơi?”

Hạ Sâm thấy tinh thần Bạch Dạ không tốt lắm, đưa tay bế đứa trẻ trong ngực cậu rồi nói: “Trước tiên cứ lên lầu nghỉ ngơi đã rồi tính sau.”

Bạch Dạ đi theo bọn họ về phòng của mình. Bởi vì hai người còn phải trông con, cho nên những đệ tử trong phái Thiên Âm cực kỳ thân thiện nhường cho bọn họ gian phòng thượng đẳng. Cách bày trí trong phòng cực kỳ tinh tế và nho nhã, điều quan trọng nhất là còn có chiếc giường vừa to vừa mềm mại. Bọn họ mới đi vào trong đã trực tiếp nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hạ Sâm đặt hai đứa nhỏ lên trên giường, nhỏ giọng nói: “Đừng làm phiền cha nghỉ ngơi nhé.”

Hình như bọn nhóc cũng hiểu lời hắn nói. Chúng cực kỳ ngoan ngoãn ngồi trên đầu giường nhỏ giọng ê a nói chuyện với nhau. Còn về việc hai đứa nói cái gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết thôi.

Hạ Sâm mở cửa sổ nhìn ra phía đường chính để cơn gió thổi bớt sự bí bách trong phòng. Tiếp theo, hắn nghe thấy có người truyền âm cho mình: “Thần tử vẫn chưa động thủ giết chết Bạch Dạ sao?”

Hắn nhanh chóng quét tầm mất xem xét bốn phía nhưng không thấy ai cả. Hắn quyết định thả thần thức thăm dò khắp thành Trung Nguyên, sau đó tìm được thân ảnh của Vô Tàng trên nóc nhà của một khách điếm cách đây năm con phố.

Vô Tàng không đợi hắn trả lời đã hỏi tiếp: “Có phải thần tử không nỡ xuống tay không? Hay là động tình với Bạch Dạ rồi?”

Hạ Sâm dùng truyền âm hỏi hắn: “Phụ vương thật sự nói rằng Bạch Dạ là trở ngại lớn nhất khiến thần tiên không thể trở về sao?”

“Đúng vậy.” Vô Tàng hơi chau mày: “Thần tử nghi ngờ lời vương thượng nói sao?”

“Ta nghi ngờ lời ngươi nói, bởi vì phụ vương không hề bảo ta như vậy.”

Vô Tàng không hề có biểu hiện hoảng loạn, bình tĩnh hỏi: “Vậy vương thượng nói với ngài những gì?”

Hạ Sâm lạnh nhạt nói: “Ta không thể nói cho ngươi biết được.”

Vô Tàng không lên tiếng.

Hạ Sâm đóng cửa sổ lại, ngăn cách những âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài, tránh làm phiền đến giấc ngủ của Bạch Dạ.

Bạch Dạ lại bắt đầu nằm mơ. Cậu mơ thấy dáng vẻ bận rộn của mình ở trên núi Hỗn Thú, vừa bố trí trận pháp, vừa luyện chế bùa chú, pháp khí và con rối. Nhìn cậu có vẻ sốt ruột, vậy nên những món đồ luyện chế ra nhìn khá xấu, nhưng tất nhiên công dụng của chúng không bị ảnh hưởng gì.

Trong giấc mộng, cậu chỉ vào con rối vừa mới luyện chế ra và nói với bốn con thú khổng lồ trong giấc mơ lần trước: “Ta sẽ phong ấn một phần ký ức, pháp lực và một tia thần thức vào đây. Sau này ta sẽ trở về lấy lại. Các ngươi phải giữ gìn nó thật tốt, đừng để cho người khác lấy mất.”

Con thú nhìn giống phượng hoàng ngẩng đầu cao ngạo nói: “Sau này thần tiên biến mất rồi, chúng ta chính là những thực thể sống lợi hại nhất còn tồn tại. Ai dám động vào nó, chúng ta sẽ giết hết.”

Bạch Dạ cười thoải mái: “Đúng vậy. Có các ngươi ở đây khiến ta rất yên tâm. Các ngươi phải chờ ta trở về nhé.”

“Được rồi, đừng dài dòng nữa. Tốt nhất là ngươi đi nhanh về nhanh, đừng để cho chúng ta sốt ruột chờ đợi.” Con chim vỗ cánh về phía Bạch Dạ khiến cậu bay ra xa. Nó ngẩn người thắc mắc: “Tại sao mới vỗ cánh một cái mà đã bay tít ra kia rồi? Dạ Dạ tại sao lại trở nên yếu ớt như vậy?”

Yêu thú có hình dạng con hổ nói: “Ngươi đã quên mất một phần thần lực của hắn đang nằm bên trong con rối rồi sao? Tất nhiên là không thể mạnh giống như trước kia được.”

Con chim vẫn thấy thắc mắc: “Thiếu nhiều thần lực như vậy, liệu có thể sống sót mà trở về đây không?”

Ba con thú còn lại: “……”

Không ai trả lời câu hỏi này của nó cả.

Bạch Dạ mơ tới đây thì từ từ tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã sáng rồi. Cậu hỏi Hạ Sâm đang ngồi bên cạnh đọc sách: “Mấy giờ rồi?”

Hạ Sâm bỏ quyển sách xuống rồi nói: “Cậu chỉ mới ngủ được nửa tiếng đồng hồ thôi, còn muốn ngủ tiếp không?”

“Không.” Bạch Dạ ngồi dậy, ngây ngốc nhìn về phía hai đứa trẻ đang chơi đồ chơi bên cạnh.

Hạ Sâm cho rằng cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên cũng không quấy rầy.

Bạch Dạ lấy lại tinh thần, quay sang hỏi Hạ Sâm: “Chắc hẳn mẹ tôi cũng tới thành Trung Nguyên. Để tôi thử hỏi xem anh cả và ông nội có muốn gặp bà không.”

Hạ Sâm và Bạch Liệt vừa nhìn thấy mặt nhau đã xông vào nói móc nói mỉa đối phương, vậy nên hắn không đi theo cậu qua phía bên đó.

Bạch Liệt ở gian phòng đầu tiên phía tay trái cầu thang trên lầu ba, cách bày biện bên trong không khác gì so với phòng của Bạch Dạ.

Bạch Dạ đóng cửa lại rồi nói: “Anh cả, từ sau khi chúng ta xuyên không đến đây, anh có từng trở về núi Hỗn Thú không?”

“Núi Hỗn Thú sao?” Công Cửu đang chơi với mấy đứa trẻ nghe thấy vậy thì nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó vui vẻ nói: “Đó là nhà của ta. Ở đó vui lắm. Hừm……”

Bạch Dạ xoa xoa đầu hắn: “Không nghĩ ra thì đừng cố nữa.”

Công Cửu chớp mắt một cái đã vứt chuyện này ra sau đầu, tiếp tục chơi đùa với mấy đứa trẻ.

Bạch Liệt hỏi: “Vì tiết kiệm thần lực nên chúng ta không trở về quá khứ.”

Lúc trước ở trên núi Hỗn Thú, chỉ có hắn và Công Cửu, Bạch Giám, Bạch Cạnh có được thần cách, vậy nên Bạch Dạ mới mang theo bọn họ cùng đi.

Bạch Dạ do dự nói: “Em muốn nhờ anh về đó lấy hộ một món đồ.”

Bạch Liệt nhướng mày: “Chẳng phải lúc trước chú đã mang hết đi rồi sao? Còn thứ gì đó để lại núi Hỗn Thú à?”

“Em đột nhiên nhớ ra còn một con rối chưa mang đi theo.” Bạch Dạ không dám khẳng định chắc chắn. Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ mơ thấy điều đó chứ không có bằng chứng gì chứng minh.

“Con rối sao?” Bạch Liệt nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Chú có thứ này à? Tại sao trước kia chưa từng thấy nhỉ.”

“Có.” Bạch Dạ bấm đốt ngón tay tính toán nhưng không tìm ra được vị trí cụ thể của con rối: “Nếu như anh trở về đó thì cứ tìm con chim lớn giống phượng hoàng mà hỏi, chắc chắn nó biết ở đâu.”

“Con chim lớn giống phượng hoàng hả?” Bạch Liệt nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra đó là ai: “Con chim chú vừa nhắc đến là Tất Thu đúng không?”

Bạch Dạ nghe hơi quen tai: “Chắc vậy.”

“Nếu là nó……” Bạch Liệt trợn mắt trong vô thức: “Vậy thì có khả năng chú phải đích thân đến đó một chuyến rồi. Nó là một đứa cứng đầu, nếu như không phải chú, chắc chắn nó sẽ không nói ra món đồ kia ở đâu. Ba con thú chơi cùng nó cũng hệt như vậy. Nghĩ thử xem, chính vì lý do đó nên chú mới yên tâm giao đồ cho bọn nó canh giữ.”

Bạch Dạ: “……”

Trên trời một ngày, dưới đất một năm. Nếu như cậu tới núi Hỗn Thú, nhanh nhất cũng phải mất vài ngày. Nếu như cậu rời khỏi đây, chắc chắn sẽ bị người ta chú ý. Cậu không muốn Vô Tàng phát hiện ra.

Bạch Liệt nhìn ra sự băn khoăn của cậu: “Làm sao? Sợ Hạ Sâm biết à?”

Bạch Dạ kể chuyện về Vô Tàng cho hắn biết.

Bạch Liệt cười lạnh: “Anh đây cứ thắc mắc mãi, Nếu như chú có thể tính ra được việc năm đó, làm gì có chuyện đại đế trên cao không biết. Ngài ấy là vị thần tối cao, nếu như không biết sao có thể đứng đầu muôn loài được? Hiện tại Vô Tàng muốn Hạ Sâm giết chú, thế mà chú còn không mau rời khỏi hắn, không sợ rằng nửa đêm nửa hôm hắn sẽ ra tay nhân lúc chú ngủ say sao?”

Không hiểu sao nhưng Bạch Dạ rất tin tưởng Hạ Sâm: “Nếu như hắn muốn làm chuyện đó thì đã sớm ra tay rồi, không kéo dài tới hiện tại đâu.”

Bạch Liệt hừ một tiếng, không phản bác lại lời cậu nói: “Để anh tách thần hồn đi đến núi Hỗn Thú một chuyến xem sao.”

Bạch Dạ nói: “Ừ, em sẽ ở chỗ này bảo vệ.”

Bạch Liệt ngồi xuống giường rồi nhắm mắt lại, sau đó hồn phách bắt đầu rời khỏi cơ thể.

Bạch Dạ tu vi không cao, cố gắng lắm mới nhìn thấy một vật thể trong suốt bay ra khỏi người Bạch Liệt, sau đó rời khỏi khách điếm.

Bạch Liệt bay thẳng lên trên trời, nhanh như chớp đã tới bên ngoài núi Hỗn Thú. Nhìn thấy ngọn núi hoang dã rộng lớn, trong lòng hắn bất giác sinh ra chút cảm giác kích động, nhưng còn chưa kịp làm gì thì một bóng đen đã bay vọt về phía hắn

Vật thể đó tát một cú đau điếng vào mặt hắn. Giây tiếp theo, thần hồn đã bị đánh bật trở lại cơ thể.

Bạch Liệt trợn mắt ngã lên giường.

Bạch Dạ vừa định ngồi xuống ghế chờ anh trai mình trở về, thấy hắn như vậy thì trợn mắt kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh lại trở về nhanh như vậy? Lấy được rồi sao?”

Bạch Liệt tức giận nói: “Vừa mới đặt chân tới đó thôi đã bị đánh bật trở về rồi.”

Bạch Dạ vừa buồn cười vừa tò mò: “Ai đánh anh vậy? Đúng rồi, có khi nào anh gây thù chuốc oán với ai ở trên núi khiến người ta ngứa mắt, người ta biết anh phải đến đó nên cố ý gây khó dễ, nhân lúc tu vi của anh không mạnh bằng trước mà đánh bay anh về, không cho anh trở về đó?”

Bạch Liệt sờ phần má đang bỏng rát: “Đúng là có khả năng này thật. Mẹ nó, đợi đến khi ông đây khôi phục lại tu vi, chắc chắn sẽ đến đó đánh cho tên kia một trận.”

Hắn nhìn Bạch Dạ: “Có vẻ như chú nên đích thân đến đó một chuyến thì ổn hơn.”

Bạch Dạ bấm ngón tay tính toán: “Qua mấy ngày tỷ thí có thể rời đi hai ngày.”

Hai ngày chỉ đủ thời gian để lấy được món đồ rồi rời đi luôn.

“Đến lúc đó anh sẽ đi với chú.”

“Ừ.” Bạch Dạ buông tay ra: “Mẹ em cũng tới đây, anh có muốn đi gặp không?”

Bạch Liệt nằm xuống giường: “Cũng chẳng có gì để nói với nhau cả, chú vẫn nên đưa Hạ Sâm đi theo thì hơn.”

Thời điểm trước kia khi vẫn còn thích Bạch Dạ, hắn chắc chắn sẽ nhân cơ hội đi gặp mẹ của cậu, tìm mọi cách lấy lòng bà để đối phương giúp hắn theo đuổi Bạch Dạ. Lúc trước Hạ Sâm nói hắn thích cậu, đúng là như vậy. Chỉ là sau này Bạch Dạ nói rõ ràng với hắn rằng hai người chỉ có thể làm anh em với nhau, vậy nên hắn cũng hết hy vọng.

Bạch Dạ khoanh tay trước ngực, như cười như không nhìn hắn: “Chẳng phải trước kia anh vẫn luôn phản đối em ở bên cạnh hắn sao? Tại sao lại đột nhiên bảo em dẫn hắn đi gặp người lớn trong nhà vậy?”

Bạch Liệt hỏi lại cậu: “Anh phản đối thì có tác dụng gì à? Cho dù anh đây phản đối mãnh liệt hơn nữa, chắc chắn chú vẫn sẽ không rời khỏi hắn ”

“……” Bạch Dạ không phản bác, xoay người rời khỏi phòng Bạch Liệt trở lại phòng của mình.

Lúc này, Hạ Sâm đang nói chuyện với bọn nhóc: “Gọi cha đi, cha ——”

“Phì ——” Hai đứa trẻ phun nước miếng vào mặt hắn.

Mặt Hạ Sâm đen sì như nhọ nồi. Giờ phút này, hắn chỉ muốn nhét bọn nhỏ trở lại trong thần khí: “Rõ ràng sau khi lớn lên trở thành một Diêm Vương nghiêm túc như vậy, tại sao hồi nhỏ lại bướng bỉnh nghịch ngợm thế này.”

Bạch Dạ buồn cười: “Có ai mà không nghịch ngợm khi còn nhỏ chứ?”

“Tôi chứ ai. Khi còn nhỏ tôi cực kỳ ngoan ngoãn.” Hạ Sâm là thần, vậy nên có thể nhớ kỹ những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ. 

Bạch Dạ cảm thấy rất hứng thú với những chuyện trước kia của hắn: “Anh kể một chút về những chuyện xảy ra khi còn nhỏ đi.”

“Không có gì đáng để kể cả. Ngay từ khi mới học nói chuyện, mỗi ngày mẫu hậu đều dạy tôi biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bà không quan tâm tôi có hiểu hay không, thứ duy nhất bà để ý là làm cách nào để nhét hết những chuyện này vào bộ óc non nớt khi đó. Nói ra thì không khác gì so với những bậc phụ huynh ở phàm giới cả, người nào cũng muốn con mình là thiên tài. Thậm chí có một số gia đình còn bắt con trẻ học xong chương trình tiểu học trước khi đi nhà trẻ.”

Bạch Dạ hừ cười: “Mẹ anh trái ngược với Thái Dương Tinh Quân. Ông ấy chẳng dạy tôi thứ gì cả.”

“……” Hạ Sâm không muốn nhắc tới vết thương lòng của cậu nên đổi sang đề tài khác: “Khi nào cậu với mấy anh em sang thăm Phù Vân lão tổ thế?”

“Anh tôi nói rằng không có ý định đi gặp bà.”

Hạ Sâm ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ vui mừng lắm khi cậu đưa ra đề nghị đó cơ. Dù gì thì hắn ……”

Nói đến đây thì hắn ngừng lại.

Bạch Dạ nói tiếp hộ hắn: “Dù gì thì anh cả cũng thích tôi đúng không?”

Hạ Sâm để lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Cậu biết ư?”

“Biết chứ. Trước kia thì đúng là thế thật, nhưng sau này không thích nữa rồi. Giờ hai người chúng tôi chỉ là anh em thôi.”

Hạ Sâm: “……”

Vậy khoảng thời gian trước kia, hắn đấu với Bạch Liệt rốt cuộc vì cái gì?

Sao hắn lại có cảm giác bị tên đó chơi xỏ nhỉ?

Bạch Dạ ôm lấy một đứa trẻ: “Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Hạ Sâm cũng không hỏi xem đi đâu, đứng dậy đi theo sau cậu.

Trước tiên, Bạch Dạ giao đứa trẻ lại cho Bạch Liệt chăm sóc, sau đó cùng Hạ Sâm rời khỏi khách điếm.

Trên đường đi, hắn thích món nào là mua món đó, sau đó gói thành quà đưa cho Hạ Sâm cầm, cuối cùng mới mang theo người tới nơi ở của Phù Vân lão tổ.

Phù Vân lão tổ có thể dịch chuyển tức thời, vậy nên hiện tại đang ở trong cung của Yêu Vương.

Những người trong cung điện đều quen biết Bạch Dạ, vậy nên không cần chạy đi thông báo mà cho bọn họ vào luôn.

Phù Vân lão tổ biết con trai tới thăm mình thì cực kỳ mừng rỡ, khi nhìn thấy Bạch Dạ dẫn theo thiếu niên trẻ tuổi lần trước đi dạo phố tới cùng, nụ cười trên mặt bà càng rực rỡ hơn nữa: “Tiểu Dạ, vị này là……”

“Bạn đời của con……” Bạch Dạ đưa quà cho Phù Vân lão tổ: “Đây là quà hắn mua cho mẹ.”

Phù Vân lão tổ líu lưỡi: “Bạn, bạn đời của con ư? Hai đứa thành thân rồi?”

Hạ Sâm: “……”

Hắn không ngờ rằng Bạch Dạ sẽ trực tiếp giới thiệu mình với Phù Vân lão tổ, vậy nên nhất thời không biết mở miệng nói gì mới ổn.

Bạch Dạ cười nói: “Đúng vậy, hắn tên Hạ Sâm. Hai đứa chúng con thành thân rồi, vốn dĩ lúc đầu muốn nói cho mẹ biết, nhưng lại sợ rằng mẹ chưa chấp nhận được việc con không còn là đứa trẻ nữa mà là một người trưởng thành. Cộng thêm việc này nữa, chắc chắn sẽ khiến mẹ quay vòng vòng mất.”

“Đứa nhỏ ngốc này, sao ta lại không chấp nhận được.” Phù Vân lão tổ kéo tay Bạch Dạ, sau đó lại kéo tay Hạ Sâm: “Con tên Hạ Sâm đúng không? Về sau Tiểu Dạ giao cho con chăm sóc.”

Hạ Sâm gật đầu.

Bạch Dạ đẩy đẩy hắn: “Còn không mau gọi mẹ đi.”

Việc xảy ra quá đột ngột, Hạ Sâm thẹn thùng lên tiếng: “Mẹ……”

Chẳng mấy khi Bạch Dạ mới được nhìn bộ dạng thẹn thùng của hắn, cậu bất giác bật cười.

Phù Vân lão tổ vui vẻ cười theo, vội vàng cho tay vào nhẫn chứa đồ tìm quà gặp mặt.

Nụ cười trên mặt Bạch Dạ tươi hơn nữa: “Mẹ, con có một chuyện muốn nói.”

Hạ Sâm có dự cảm không tốt.

Phù Vân lão tổ đang tìm món quà thích hợp thất thần hỏi: “Chuyện gì?”

“Hạ Sâm còn có một thân phận nữa, là thần tử của Tiên giới.” Lúc đầu Bạch Dạ lo lắng mẹ mình sẽ tức giận, nhưng sau này lại cảm thấy việc che giấu chỉ khiến bà phẫn nộ hơn. Vả lại bà thương cậu như vậy, chắc chắn sẽ không trút cơn giận lên người cậu. Vậy cứ để tên Hạ Sâm này hứng chịu hết đi, ai bảo lúc đầu hắn lên kế hoạch lừa cậu. Giờ có bị người khác giáo huấn cũng xứng đáng.

Đến đây thì Hạ Sâm có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn bất đắc dĩ nhìn Bạch Dạ.

“Tiên giới? Thần tử?” Vẻ mặt của Phù Vân lão tổ từ hoài nghi chậm rãi chuyển sang phẫn nộ: “Thần tử? Con trai của thần vương?”

Bạch Dạ cười với Hạ Sâm: “Đúng vậy.”

Hạ Sâm: “……”

“Thần tiên trên Tiên giới không có một ai là tốt đẹp. Bọn chúng không đối xử thật lòng với bất kỳ ai hết. Tiểu Dạ, con đừng để hắn lừa, chắc chắn hắn che giấu mục đích xấu xa gì đó để tiếp cận và lừa gạt con. Hắn chẳng khác gì với lũ thần tiên chó má trên kia cả.” Phù Vân lão tổ muốn lấy pháp khí ra đánh bay hắn, nhưng dù sao thì Bạch Dạ chính là người đã đưa hắn tới đây, nếu làm như vậy chắc chắn sẽ tổn thương tới con trai bà.

Bà quyết định nén cơn giận xuống, lấy ra một món quà ném về phía Hạ Sâm: “Cút. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta và Tiểu Dạ nữa, ta không đồng ý cho hai người ở bên nhau. Cho dù đã trở thành bạn đời cũng không được.”

Hạ Sâm: “……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương