Mặt Phương thị tái đi, cảm thấy ngực đau đớn.

Nha đầu chết tiệt này ra tay không có nặng nhẹ, quả là sắp nện cho bà ta thổ huyết.

Bà ta cắn răng, trong lòng thầm hận, hận không thể một chưởng đánh chết nha đầu chết tiệt không biết sống chết này.

Mà Úc Vân Từ, còn thương tâm mà khóc, tay giống như theo bản năng, càng không ngừng đánh bà ta.

Từng cái từng cái, giống như đánh bao cát.

Úc Sương Thanh nhìn ra không hợp lý, vội vàng kéo nàng: “Từ muội muội, muội làm gì vậy? Chính muội làm chuyện xấu, còn trách mẫu thân? Muội cũng không ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn, ai thương muội nhất?”
Nàng ta vừa nói, mắt nhìn về phía Cảnh Tu Huyền, lông mi run rẩy, mắt đẹp chứa tình.

Cảnh Tu Huyền không nhìn nàng ta, vẻ mặt lạnh lẽo.

Phương thị trở lại bình thường: “Khụ… khụ, Từ muội, đến lúc này, sao con còn không biết nhận lỗi… may mà Hầu gia không tính toán với con, con thấy được rồi thì thu tay*, mau cùng mẫu thân trở về đi.”
(*: Gốc là: 见好就收: thấy được rồi thì thu tay | chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt).)
“Không!”
Úc Vân Từ kêu to một tiếng: “Mẫu thân, đây là muốn bức tử ta à! Ta không biết mẫu thân vì sao phải một mực chắc chắn là lỗi của ta, nhất định phải ép ta vào đường cùng.

Có thể là bởi vì ta không phải là ngươi sinh ra, năm đó ngươi chẳng qua là thiếp thất, trong lòng hẳn là hận thân mẫu của ta.

Đã như vậy, ta liền không vướng mắt các ngươi, vẫn là đập đầu chết đi.”
Nàng hô, quay người đụng vào góc bàn, trong lòng tính toán khoảng cách và lực đập vào.

Phải có thể vừa đụng là thấy máu, nhưng lại không đến mức vứt đi cái mạng nhỏ.

Ánh mắt Cảnh Tu Huyền lóe lên, cánh tay dài vừa đỡ, ngăn nàng lại.

Trong lòng nàng vui mừng, Hầu gia này rất được lòng nàng, phối hợp đến mức giống như hy vọng của nàng.

Nàng không kịp mượn lực, trở tay ôm lấy hắn.

Cơ thể hắn cứng đờ, nhẫn nhịn không hất nàng ra.


Nàng dường như đã nhận ra, quay người nhào tới trên mặt bàn, giả vờ thút thít.

“Thế nào? Tai của Úc phu nhân không dùng được sao? Ta nói không hưu thê, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Rõ ràng là trong phủ ta có kẻ trộm vào, Úc phu nhân lại muốn nói phu nhân của ta cấu kết với người ta, rốt cuộc là có ý gì?”
Môi của Úc Sương Thanh bị cắn đến trắng bệch, Cảnh hầu gia là có ý gì? Chẳng lẽ lại hai tháng ngắn ngủi, hắn liền có tình ý với nha đầu chết tiệt kia?
Không được, nàng ta không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra!
“Hầu gia, ngài là nam tử đội trời đạp đất, bằng lòng tha thứ cho sai lầm của muội muội, khiến Sương Thanh sinh lòng bội phục.

Nếu Hầu gia ý đã quyết, Sương Thanh và mẫu thân liền rời đi.

Hễ có ngày Hầu gia ngài thay đổi chủ ý, chúng ta khi có yêu cầu liền tới đón Từ muội muội về nhà.”
“Mẫu thân, chúng ta đi.” Nàng ta nói, hiên ngang lẫm liệt đỡ Phương thị liền muốn rời đi.

Cảnh Tu Huyền cười lạnh, liếc nhìn mẫu nữ Phương thị: “Các ngươi không cần phải lấy dáng vẻ đối với Úc Lượng dùng trên người ta, làm bộ làm tịch như vậy, thủ đoạn dục nghênh hoàn cự*, lừa gạt người lỗ mãng như Úc Lượng là được.”
(*:欲迎还拒: Đã muốn nhận rồi nhưng còn giả vờ từ chối, có thể hiểu nôm na là thích mà còn ra vẻ.)
Nói xong hắn vung tay áo một cái, sải bước đi ra ngoài.

Để lại Phương thị và Úc Sương Thanh vẻ mặt khó chịu, cùng với Úc Vân Từ ngạc nhiên mừng rỡ.

Úc Vân Từ hiện tại có chút có thể xác định, không biết là chỗ nào xảy ra sai sót, nhưng nam chính và người trong sách kia, rõ ràng không phải là một người.

Nam nhân này ý chí kiên định, sẽ không dễ dàng bị người ta chi phối, vốn dĩ không giống như người mà đám bạch liên hoa có thể thu phục.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Đỗ thị: “Hầu gia, người vừa rồi khiêng đi là ai, sao lại máu đầy cả người?”
“Biểu ca… biểu ca, huynh không sao chứ?” Giọng nói của Lục Hoàn Bội cũng vang lên theo, trong lo lắng mang theo quan tâm.

Úc Vân Từ không nghe thấy người trả lời, nghĩ đến nam nhân kia ngay cả ánh mắt cũng chẳng muốn cho một cái, liền lạnh khuôn mặt như vậy rời đi.

Vừa nghĩ đến hình tượng như thế, nàng lại có chút không khỏi hả giận.

Sắc mặt Phương thị từ trắng biến thành đen, mắt đẹp lóe lên một cái.

Bà ta buông tay Úc Sương Thanh, nào còn giống như người sắp té xỉu, sự sắc bén ẩn giấu trong mắt giống như dao, róc xương róc thịt hướng về phía Úc Vân Từ.

“Từ muội, con nói với mẫu thân một chút, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Đúng vậy, Từ muội muội.


Muội làm chuyện xấu như vậy, Hầu gia không hưu muội, chỉ sợ là muốn giữ muội ở lại Hầu phủ làm nhục.

Theo tỷ tỷ thấy, muội vẫn là cùng chúng ta về phủ tướng quân trước rồi lại tính.”
Cơ thể Úc Vân Từ thật sự là không chịu được nữa, dứt khoát ngồi xuống.

Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, đầu tiên là nhìn mẫu nữ lão bạch liên, lại nhìn về phía Như Tình và Như Thúy.

“Hầu gia nói, sẽ không hưu ta, ta vì sao phải cùng các ngươi trở về?”
“Từ muội muội, muội cũng không suy nghĩ một chút, xảy ra chuyện như vậy, Hầu gia còn có thể đối xử tử tế với muội sao? Biểu ca bị thương nặng như vậy mà còn nhớ tới muội.

Sao muội có thể nhẫn tâm để huynh ấy thất vọng? Muội yên tâm, lần này sau khi trở về, ta nhất định sẽ cầu xin phụ thân, thuyết phục phụ thân gả muội cho biểu ca.

Muội thấy có được không?”
“Không được.” Úc Vân Từ nhìn chằm chằm vào mắt của Úc Sương Thành: “Nam nhân buồn nôn như thế, ta làm sao lại gả? Nói thật cho ngươi biết, trước đó nếu không phải Hầu gia ngăn cản, có lẽ vừa rồi ta đã giết chết hắn rồi.

Ngươi nói xem, ta còn có thể cùng các ngươi trở về sao?”
“Từ muội, con làm sao vậy, nói lời mê sảng như vậy?” Vẻ mặt Phương thị ngẩn ra, vội vàng che mặt lau nước mắt: “Con không vừa ý mẫu thân trước kia không tác thành cho các con? Mẫu thân hiện tại hối hận đến xanh ruột rồi, sớm biết lúc con chưa gả vào Hầu phủ đã không nên ngăn cản các con.

Tránh cho đến bây giờ, con đối với Thiệu Lăng từ tình sinh hận.”
Phương thị là thật sự hối hận, sớm biết sẽ khó khăn trắc trở, thật không bằng trực tiếp hủy đi hôn sự, hoặc là để cho nữ nhi của mình gả thay.

Như thế mặc dù truyền ra ngoài tiếng tăm khó nghe một chút nhưng dù sao cũng tốt hơn hiện tại mất cả chì lẫn chài.

Chuyện cho tới bây giờ, mẫu nữ hai người này còn muốn lừa gạt nàng.

Có lẽ không phải là nguyên chủ quá ngu, mà là diễn xuất của đám bạch liên hoa quá tốt, làm cho người ta không có cách nào phân biệt được thật tình giả dối.

Nàng đứng lên, nhìn thẳng bọn họ: “Ngươi đương nhiên sẽ hối hận, ta không làm theo kế hoạch của ngươi, nữ nhi của ngươi liền không thể gả vào Hầu phủ.

Đáng thương cho ta và thân mẫu của ta, đều là nguyên phối, lại bị nữ nhân như các ngươi ngấm ngầm mưu tính.”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Phương thị thay đổi, sắc mặt Úc Sương Thanh cũng thay đổi.

“Từ muội muội, muội đang nói gì vậy?”
“Mẫu thân ta khi còn sống nhất định là rất hối hận, hối hận nạp thiếp thất cho phu quân mình.”

“Từ muội, con…”
Dáng vẻ Phương thị giống như là muốn té xỉu, rốt cuộc cũng lòng dạ sâu, thế mà cũng không biến sắc.

Trước đó đã cảm thấy có chút không đúng, quả nhiên, nha đầu chết tiết này đúng là biết tất cả mọi chuyện rồi.

Sớm biết vậy, bà ta đã không nên lòng dạ đàn bà, lo lắng thanh danh.

“Ngươi là muốn hỏi ta biết lúc nào nhỉ? Ta đã biết từ lâu rồi, so với ngươi nghĩ còn sớm hơn.

Ta biết sau khi ngươi bảo họ Thẩm bắt ta xuất phủ thì muốn giết chết ta.

Bởi vì nữ nhi tốt không biết liêm sỉ này của ngươi, vừa ý muội phu của nàng ta.

Muốn thay thế muội muội của mình, gả cho Hầu gia.

Các ngươi không chỉ muốn cướp đồ của ta, còn muốn để lại thanh danh tốt.

Cho nên trăm phương ngàn kế phá hủy danh tiết của ta, nhường đường cho nữ nhi của ngươi.”
Nàng nói, nhìn đám người Đỗ thị ở cửa, khóe miệng lộ ra ý cười.

“Trước kia ngươi mưu tính mọi chuyện, lúc ở phủ tướng quân, ta không có cách nào chống lại ngươi.

Ta vẫn luôn chịu đựng, mãi đến khi gả vào Hầu phủ.

Vì loại trừ sự cảnh giác của ngươi, ta tùy theo Như Tình và Như Thúy giật dây, ầm ĩ với Hầu gia mấy lần.

Quả nhiên, ngươi không dằn lòng được, cảm thấy thời cơ đã đến, vội vã xuất phủ.

Để ta đoán xem, năm đó mẫu thân ta có phải chính là như vậy hay không, bị ngươi từng bước một ép đến mức bị bệnh nằm trên giường.

Cái chết của mẫu thân ra, có phải là ngươi ra tay hay không?”
Phương thị nhìn nàng từng bước ép sát tới, là thật sự muốn té xỉu rồi.

Trong lòng hối hận không thôi, nha đầu chết tiệt kia là do Thành thị sinh, quả nhiên tâm trí kín đáo giống như Thành thị.

Sớm biết như thế, thật sự nhiên nghe Thiệu Ca Nhi, ở phủ tướng quân liền để bọn chúng xong việc.

Úc Vân Từ nhìn thấy sự hối hận từ trên mặt bà ta, biết bà ta hối hận không sớm giết chết mình một chút.

Thế nhưng bà ta không biết, bà ta đã thành công rồi, nguyên chủ đáng thương kia đã chết rồi.

Mà mình của giờ khắc này, dường như thật sự trở thành nguyên chủ.


Sự thù hận sinh ra trong lòng kia, suýt chút nữa nhấn chìm nàng.

“Ngươi không nói cũng không sao, mẫu thân ta chết nhiều năm, tất cả mọi chuyện đều không có chứng cứ.

Nhưng ngươi muốn hại ta nữa, muốn cho nữ nhi của mình thay thế vị trí của ta thì tha thứ cho ta không thể nhẫn nại nữa.

Thật sự nên để người trong thiên hạ nhìn xem, mẫu nữ vô sỉ các ngươi, không tự trọng giống như nhau, ham muốn nam nhân của người khác!”
Đỗ thị ở cửa ra vào che miệng, trong mắt lại lóe lên ánh sáng hưng phấn.

Bà ta thật sự không nghĩ tới Úc Vân Từ các gì cũng dám nói, chuyện như vậy, cho dù là người có ý đoán được thì cũng không dám nói.

Suy cho cùng phía sau Phương thị cũng là Phương Thái hậu.

Úc Vân Từ mới không quan tâm những chuyện đó, căn cứ theo trong sách.

Bệ hạ mặc dù thiên vị thân mẫu, nhưng đối với đích mẫu dưỡng dục mình cũng kính trọng có thừa.

Nàng không phải là người hoàn toàn không có chỗ dựa, chí ít nàng còn có Thành Quốc công phủ có thể dựa vào.

Cũng không biết nguyên chủ nghĩ thế nào, núi dựa lớn như thế để đó không cần, lại đối với kế mẫu rắp tâm hại mình bảo sao nghe vậy.

“Ngươi… nói năng bậy bạ…”
Phương thị run run ngón tay, mắt khẽ đảo, ngất đi.

Lấy sự đồng tình của kẻ yếu vẫn luôn là pháp bảo giành chiến thắng của Phương thị.

“Mẫu thân! Từ muội muội, muội lại chọc mẫu thân tức đến phát ngất rồi.” Úc Sương Thanh đang định mắng Úc Vân Từ, đột nhiên nhìn thấy người ở cửa.

Vừa nghĩ tới vừa rồi lời của nha đầu chết tiệt kia bị người ta nghe thấy, chỉ cảm thấy mình giống như bị lột áo trước mặt mọi người, xấu hổ không chịu nổi.

Nàng ta rốt cuộc cũng trẻ tuổi, không có lòng dạ như Phương thị.

Mặt nàng ta xanh trắng đan xen, quát Như Tình và Như Thúy cùng nhau đỡ Phương thị, xấu hổ giận dữ rời đi.

Lúc đi ngang qua người Đỗ thị, nghe thấy tiếng cười nhạo của Lục Hoàn bội, càng cảm thấy khó xử.

Khuôn mặt xanh trắng bị thẹn đến đỏ bừng, hận không thể cùng ngất đi với mẫu thân mình.

Mà Đỗ thị vẫn hỏi: “Tiểu thư thông gia, phu nhân thông gia làm sao vậy?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương