(*: Có nghĩa là hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.)
Nhưng hiện tại nàng là nữ tử bên trong câu chuyện, chỉ thiếu chút nữa, chính mình sẽ bước theo gót của nguyên chủ.

Bàn về mưu tính thủ đoạn, nàng tự nhận không phải là đối thủ của Thẩm Thiệu Lăng.

Như vậy, nếu thật sự bị hắn ta bắt ra khỏi Hầu phủ, kết cục để lại cho chính mình, chỉ sợ so với nguyên chủ cũng không khá hơn chút nào.

Như Tình và Như Thúy mặc dù bị chuyện trước đó dọa cho phát sợ, hiện tại hoàn hoãn lại một chút, nghe thấy rõ ràng lời của nàng.

Lời nàng nói, cùng với chuyện phu nhân muốn làm lại tình cơ trùng hợp đến bất ngờ.

Hai nha đầu nghĩ, tiểu thư có lẽ thật sự vẫn luôn diễn kịch cho phu nhân và bọn họ xem.

Cảnh Tu Huyền nhìn xuống nàng, mắt của nàng rất đẹp.

Loại vẻ đẹp này không phải là kiểu rập theo một khuôn khổ, mà là một loại vẻ đẹp mang theo sức sống.

Loại sức sống này tựa như cây gỗ bách giữa vách đá, ngoan cường không sợ hãi, sống sót độc lập.

Ánh mắt bất khuất, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều.

Chỉ là bây giờ, những người đó đều đã không còn nữa.

Hắn tiện tay giật xuống một tấm vải từ trên bức bình phong, ném lên trên người Thẩm Thiệu Lăng, đúng lúc phủ lên mặt đối phương.

“Tả Tam, gọi mấy người vào đây.”
Tả Tam ở bên ngoài tay làm cái còi, thổi lên thật dài, rất nhanh trong phòng liền có ba bốn gia đinh đi vào.

“Trước tiên tìm đại phu xem vết thương cho hắn ta, sau đó giam lại để xử lý sau.”
“Vâng, Hầu gia.”
Bọn gia đình kéo Thẩm Thiệu Lăng từ bên người Như Tình, nhìn thấy vải trên mắt hắn ta, trong lòng biết là dụng ý của Hầu gia.

Cẩn thận che lớp vải lại, không cho khuôn mặt của hắn ta lộ ra một chút nào.

Úc Vân Từ nhìn một loạt động tác của Cảnh Tu Huyền, âm thầm cân nhắc.


Hầu gia sai người giam Thẩm Thiệu Lăng lại, còn không muốn để cho người khác nhìn thấy, chẳng lẽ là hắn đã tin nàng rồi?
“Hai nha đầu này, nàng muốn xử lý như thế nào?”
Ách? Hắn đang hỏi nàng?
Nạng vội vàng hồi thần, Như Tình và Như Thúy đã phản chủ, nha đầu như vậy, không thể giữ lại nữa.

“Hầu gia, nha đầu phản chủ, có thể bán đi không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì được, xin Hầu gia phái người đi tìm người môi giới, ta muốn bán bọn họ đi.”
Sắc mặt của Như Tình và Như Thúy mặc dù khó coi nhưng cũng không cầu xin tha thứ.

Nàng buồn bực, cảm thấy có chút không quá bình thường.

Trước kia xem qua một chút trong sách, nếu hạ nhân phản chủ nào biết được mình bị bán đi, vậy thì cũng kêu cha gọi mẹ nói không muốn bị bán đi.

Trong lòng nàng khẽ động, cười khổ một tiếng.

“Hầu gia, đột nhiên ta nhớ tới, dù cho ta muốn bán bọn họ thì cũng bất lực.

Kế mẫu kia của ta vì khống chế ta mà phái bọn họ lúc nào cũng theo dõi ta, sao lại giao khế ước bán thân của bọn họ vào tay ta?”
Như Tình và Như Thúy không phản bác, nàng liền biết mình đoán đúng rồi.

Chẳng trách bọn họ một lòng cống hiến cho kế mẫu, hóa ra là khế ước bán thân còn ở phủ tướng quân.

Mắt của Cảnh Tu Huyền chậm rãi nheo lại: “Tả Tam! Bảo bọn họ để đó đừng di chuyển! Để Tả Tứ đến Thẩm gia và phủ tướng quân một chuyến, nói cho bọn họ biết, tới trễ thì đợi nhặt xác cho Thẩm thiếu gia!”
“Vâng, Hầu gia.”
Bọn gia đình một lần nữa vứt Thẩm Thiệu Lăng trên mặt đất, có lẽ là đụng vào vết thương, Thẩm Thiệu Lăng tỉnh lại trong cơn đau đớn.

Vừa nhìn thấy mình còn ở trong phòng, cảm thấy vết thương càng đau đớn hơn.

Hắn ta cau mày, đau đớn rên lên một tiếng, Như Tình vội vàng bò qua, nằm sấp trên người hắn ta: “Biểu thiếu gia, người tỉnh rồi? Lo lắng chết nô tỳ rồi… Ô…”
Cái này… Như Tình và họ Thẩm? Nhìn cũng giống như một đôi tình nhân.

“Tiểu thư, mau cứu biểu thiếu gia đi, người thật sự nhẫn tâm… trơ mắt nhìn biểu thiếu gia như vậy…”
Úc Vân Từ không quay đầu lại, trước kia nàng từng thấy trong sách, nha đầu giống như Như Tình và Như Thúy, có thể được phái đi chăm sóc tiểu thư trong phủ, bình thường đều là con cháu của gia nô trong phủ.


Nói cách khác, Như Tình và Như Thúy không chỉ có bản thân bọn họ.

Bọn họ còn có phụ mẫu thân huynh đệ tỷ muội, đều làm người hầu trong phủ tướng quân.

Bọn họ không có khả năng sẽ khai ra kế mẫu, trừ phi muốn cả đều gặp nạn theo.

Thẩm Thiệu Lăng ngã trên mặt đất mặt biến thành màu bụi đất, cắn răng.

Miệng vết thương kia máu không ngừng chảy, nhưng một mảng máu đỏ dần dần khô lại gần như thấm đẫm áo bào.

“Biểu muội, muội thật sự nhẫn tâm như vậy, hận không thể khiến ta chết?”
Trên mặt đất có vệt nước, còn có vết máu, một mảng hỗn độn.

Úc Vân Từ vẫn quỳ, tay vẫn luôn nâng kiếm, hiện tại mới phát hiện ra cánh tay ê ẩm.

Lời của Thẩm Thiệu Lăng nàng nghe thấy nhưng nàng đã không muốn trả lời nữa.

Chuyện cho tới bây giờ, Thẩm Thiệu Lăng vẫn lôi kéo nàng không tha, có thể thấy được là lòng dạ sâu thẳm.

Nàng chẳng qua là nữ tử hiện đại, từ nhỏ đến lớn cuộc sống đơn giản.

Nào đó đụng phải kiểu người như vậy?
Thật ra bất kể Thẩm Thiệu Lăng nói cái gì, chỉ cần Hầu gia không tin, nàng liền có cơ hội sống sót.

“Hầu gia, ta biết nhiều lời vô ích.

Nếu Hầu gia không tin ta, vậy thì xin Hầu gia hiện tại giết ta đi.

Ta không oán Hầu gia, ta chỉ oán bản thân mình mệnh khổ.

Thân mẫu mất sớm, để cho ta lớn lên dưới tay thiếp thất.

Thiếp thất ghen ghét mẫu thân ta, luôn luôn muốn phá hủy ta.


Thật vất vả mới nhịn được đến khi xuất giá, vốn cho rằng từ đây có thể thoát khỏi kẻ ác, ai ngờ kẻ ác tâm bất tử, trù tính hủy đi danh tiết của ta.

Trái phải không có đường, chẳng bằng chết sạch sẽ.”
“Biểu muội…”
Người ra vẻ thâm tình, thật sự khiến cho người ta ghê tởm.

Nàng hận chính mình hiện tại không thể điếc, khỏi phải nghe âm thanh như vậy.

Không biết qua bao lâu, Cảnh Tu Huyền lấy kiếm trong tay nàng: “Đứng lên đi.”
Tay nàng mềm nhũn, rũ xuống.

Chống đỡ cơ thể như nhũn ra, gắng gượng đứng dậy, vịn bàn, đứng dựa vào.

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng.

“Hầu gia, tướng quân phu nhân và Úc đại tiểu thư tới rồi.”
“Để bọn họ vào.”
Vừa mới nói xong, Phương thị và Úc Sương Thanh liền vào phòng.

Không hổ là nữ chính trong sách, Úc Vân Từ nghĩ.

Úc Sương Thanh xứng đáng với ba chữ bạch liên hoa.

Nguyên chủ chính là tên giống như bạch liên hoa, thật ra là một đồ ngốc.

Mà Úc Sương Thanh này, bất kể là từ tên hay là vẻ bề ngoài, đều là bạch liên hoa chân chính.

Mỹ lệ, đoan trang, ngay cả sự lo lắng nhàn nhạt giữa hai đầu lông mày cũng thích hợp thỏa đáng.

Kế mẫu thủ đoạn tàn nhẫn kia, hoàn toàn không nhìn ra một chút dáng vẻ của ác phụ.

Dáng dấp kiều diễm, mắt đẹp ẩn tình, xứng đáng là một đóa lão bạch liên.

Hai đóa bạch liên hoa già trẻ vừa vào phòng, thấy rõ tình hình trong phòng, lập tức đổi sắc mặt.

“Hầu gia, Từ muội, đây là có chuyện gì vậy? Thiệu Lăng đây là làm sao vậy, sao không mời đại phu xem vết thương? Hầu gia, bất kể là chuyện gì xảy ra, đều là không dạy được nữ nhi, Thiệu Lăng là đứa trẻ ngốc.

Ta cầu xin Hầu gia phái người mời đại phu, trước tiên băng bó vết thương cho Thiệu Lăng.” Phương thị cắn môi, đau lòng cúi người, nước mắt nhỏ giọt trên mặt Thẩm Thiệu Lăng.

“Cô mẫu, con không sao, chỉ cần biểu muội vui vẻ, con chết đi thì có làm sao?”

“Con đứa trẻ ngốc này, tội gì phải khổ thế chứ? Nó đã xuất giá, con quên nó đi.

Sau này cô mẫu tìm cô nương tốt cho con, đảm bảo tốt hơn Từ muội mấy lần.”
Ánh mắt Thẩm Thiệu Lăng thê lương nhìn về phía Úc Vân Từ, một tay che lấy vết thương, khẽ lắc đầu: “Cô mẫu, cô nương trên đời có ai vượt qua được biểu muội? Hơn nữa con muốn vì biểu muội mà chịu trách nhiệm, muội ấy chỉ là nhất thời bị mê hoặc, con nghĩ muội ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Phu nhân, biểu thiếu gia là do tiểu thư đâm bị thương…” Như Tình vội vàng nói, tiếp theo khóc lên.

“Từ muội?” Phương thị ngẩng đầu, đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt, vẻ mặt không tin nhìn về phía Úc Vân Từ: “Sẽ không đâu, Từ muội làm sao lại đâm Thiệu Lăng bị thương? Bọn chúng là… Hầu gia, ngài muốn trách thì trách ta, là ta không dạy nữ nhi tốt, mới khiến cho bọn chúng… Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho Thiệu Lăng một lòng say mê, để ta đưa nó đi đi.”
Lão bạch lên mới mở miệng liền muốn thay mình ngồi vững thanh danh lén lút với người ta, thật đúng là kế mẫu tốt.

Ánh mắt kia nhìn sang, kinh ngạc, đau lòng, còn có thất vọng, không sai chút nào.

Chẳng trách nguyên chủ lại bị bà ta dụ cho xoay vòng vòng, nhận bà ta làm mẫu thân.

“Hầu gia, bà ta nói không sai, mẫu thân ta mất sớm, chưa kịp dạy ta, không có cách nào che chở cho ta.

Nếu mẫu thân ta vẫn còn, ta nào có tai họa ngày hôm nay?”
“Từ muội, con đang nói gì vậy?” Trong lòng Phương thị giật mình, vừa rồi bà ta cảm thấy nha đầu chết tiệt kia có chút không thích hợp.

Ngày bình thường trăm phương ngàn kế muốn quấn lấy Thiệu Lăng, làm sao lại ra tay đâm Thiệu Lăng bị thương?
Mà bây giờ, ánh mắt của nha đầu chết tiệt kia cũng thay đổi, căn bản giống như là đổi thành một người khác.

“Từ muội, sao con có thể nói như vậy? Mặc dù thân mẫu con mất sớm, nhưng những năm này, ta vẫn luôn đối với con như con ruột, móc tim móc phổi…” Phương thị nói, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.

Úc Vân Từ đã thấy rõ nước cờ của lão bạch liên, nói trắng ra, chính là kiểu là nam nhân đều thích ăn, thùy mị như nước, lấy nhu thắng cương.

Phụ thân tốt của nguyên chỉ chính là trúng độc dịu dàng, ái thiếp diệt thê.

“Mẫu thân… chúng ta không ngại nghe ý kiến của Hầu gia một chút?” Úc Sương Thanh tiến lên một bước, nhẹ nhàng hành lễ với Cảnh Tu Huyền: “Hầu gia, tiểu nữ xin hỏi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ta tin tưởng muội muội của ta, tuyệt đối sẽ không đâm biểu ca bị thương.

Cho dù muội ấy có ra tay với bất kỳ người nào thì cũng không có khả năng ra tay với biểu ca.”
Cảnh Tu Huyền hơi nghiêng đầu, ngũ quan tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng, càng lộ ra khí khái anh hùng hừng hực.

Ánh mắt của hắn sâu như biển, không có cách nào tìm tòi thực hư.

Úc Sương Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, nam áo bào xanh đen, anh tuấn cao lớn.

Nữ váy áo lam nhạt, xinh đẹp dịu dàng.

Úc Vân Từ hồi hộp nhìn bọn họ, đây chính là nam nữ chính trong sách..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương