“Ngươi chính là đồ đê tiện không biết xấu hổ của Úc gia mà Cảnh Tu Huyền lấy?”
Úc Vân Từ vốn muốn nhanh lên xe rời khỏi chỗ thị phi này, đâu ngờ bát tiểu thư của Trình gia đi thẳng tới phía mình.

Còn mắng nàng là đồ đê tiện, đúng là nàng họ Úc, nhưng không phải đồ đê tiện.

Nàng dừng lại, đứng bên xe ngựa, nhìn thẳng vào mắt Trình bát.

Trình bát phương danh là Khởi Hồng, là con gái của Trình phu nhân, rất được cưng chiều.

Từ nhỏ đi theo nam đinh trong nhà tập võ, cộng thêm sự sủng ái của đại tư mã, nuôi nàng ta không coi ai ra gì, tính tình ngang ngược càn rỡ.

Ba tháng trước, nàng ta đến nhà Tứ tỷ gả xa ngoài kinh chơi, đến hôm qua mới về kinh.

Ai biết trong ba tháng này, Cảnh Tu Huyền đã lấy nữ tử không ra gì ở phủ tướng quân.

Đáng giận hơn là, nữ tử này không ra gì còn có thanh danh không tốt.

Úc gia có thân phận gì? Nói Úc Lượng là nô tài của Trình gia nàng ta cũng không quá đáng.

Nếu không có cha nâng đỡ, chỉ dựa vào một mãng phu hương dã như Úc Lượng, có thể từ một kẻ chân đất thăng tới tướng quân ư?
Nữ nhân này dựa vào đâu so sánh với nàng ta? Dựa vào đâu có thể gả vào phủ Cẩm An hầu?
Nàng ta dùng roi chỉ Úc Vân Từ, giọng nói ngạo mạn vô lễ.

Úc Vân Từ thầm nghĩ, thế này là chuyện gì nối gót chuyện gì? Đầu tiên là mẹ con Phương thị, sau đó là mẹ con Đỗ thị, bây giờ lại nhảy ra một Trình bát.

Ai nói nữ tử cổ đại dè dặt, một hai người ngoài sáng trong tối cướp nam nhân, còn dám cướp ở ngoài đường.

Trước đây nàng nghe cái gì mà đại gia khuê tú không ra đại môn không rời nhị môn, hoàn toàn không thấy ở thời đại này.

Nhưng với nàng mà nói, giáo điều dành cho nữ tử ở phong kiến bây giờ càng khoan dung càng tốt.

Trình bát tiểu thư này mở miệng đã mắng người, thật sự coi nàng là một quả hồng mềm.

Từ lúc nàng xuyên đến cổ đại này, trong việc gây gổ, quả thật là nàng chưa từng sợ ai.

“Cô nương này, mắng ai là đồ đê tiện?”
“Mắng ngươi.”
Nàng khẽ mỉm cười, khinh thường nói: “Hóa ra mắng ta là đồ đê tiện, cô nương cũng thành thật, còn biết bản thân đủ tiện.

Một cô nương muốn ngăn cản một người đã có vợ ở trên đường, quả thật xứng với xưng hô đồ đê tiện này.”
Trình Khởi Hồng chưa kịp phản ứng lại, chờ hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến mức suýt méo xệch.

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, đến mấy ca ca trong nhà cũng phải đứng sang bên cạnh.

Nào ngờ, bị một tiện nhân coi thường chế giễu.

Nghĩ cũng không nghĩ nhiều, nàng ta giơ roi lên vung về phía Úc Vân Từ.

Roi bị người ta giữ lại nửa đường, Úc Vân Từ sớm thấy Tả Tam đi theo.

Thầm nghĩ mặc dù EQ của Hầu gia thấp, nhưng những mặt khác cũng không tệ lắm.

Ít nhất hắn để lại Tả Tam.

Bằng không dưới một roi của Trình tiểu thư, trên người mình nhất định sẽ bị thương.

“Tên nô tài nhà ngươi, mau buông bổn cô nương ra!”
“Trình bát tiểu thư, thuộc hạ phụng mệnh của Hầu gia nhà ta, bảo vệ phu nhân an toàn.

Người phải nghĩ lại, phu nhân của chúng ta không phải là người có thể tùy ý đánh chửi.”
Hai chữ “phu nhân” giống như đao đâm vào lòng Trình Khởi Hồng.

Chỉ dựa vào Úc gia ngu xuẩn, xứng sao!
Chỉ là sâu bọ đi phía sau Úc Sương Thanh, dạ dạ vâng vâng như một thứ nữ không được coi ra gì.

Úc Sương Thanh còn phải cúi đầu ở trước mặt mình, huống chi là nàng! Nữ tử như vậy, làm sao xứng với xưng hào Cẩm An hầu phu nhân.


“Chỉ dựa vào một nữ tử tay không thể nâng vai không thể gánh như ngươi, cũng không biết xấu hổ chiếm vị trí Cẩm An hầu phu nhân.

Nếu ta là ngươi, đã sớm xấu hổ tự xin lui, nhường cho người khác.”
Trình bát tiểu thư này không lòng vòng, ít nhất mạnh hơn mẹ con Phương thị trăm lần.

Nếu không phải mình là người trong cuộc, có lẽ Úc Vân Từ sẽ ủng hộ nàng ta.

“Bát tiểu thư nói thế rất không có lý, một nữ tử như ta muốn nâng gì, muốn gánh gì, đường đường là Hầu phủ đâu phải không có hạ nhân.

Người Hầu gia nhà ta cần là phu nhân, không phải nô tài.

Nếu ta lên núi có thể đánh hổ, xuống sông có thể bắt ba ba giống như bát tiểu thư, ta còn cần nam nhân để làm gì?”
Trình Khởi Hồng bị chặn cứng họng, tức giận trong mắt càng đậm hơn.

Hay cho khéo mồm khéo miệng!
Nàng ta giơ tay lên, không do dự nâng roi lên lần nữa, không ngờ bị Tả Tam kéo lấy.

“Nô tài chết bầm nhà ngươi, mau buông bổn cô nương ra! Ngươi có tin ta bảo Cảnh hầu gia trị tội ngươi, đày ngươi đến Tây Sơn khai thác đá không! Để suốt đời ngươi không thể về kinh!”
Tả Tam không bị nàng ta uy hiếp, giọng điệu kiên định: “Trình bát tiểu thư, đắc tội.

Thuộc hạ phụng lệnh Hầu gia bảo vệ phu nhân nhà ta, nếu phu nhân nhà ta có sơ xuất, không cần Hầu gia dặn dò, thuộc hạ tự nguyện lãnh phạt.”
Úc Vân Từ hừ lạnh một tiếng: “Tả Tam, ngươi buông nàng ta ra, để nàng ta đánh ta.

Dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt, một tiểu thư của phủ tư mã lại phóng ngựa náo loạn đường phố giẫm đạp bách tính, đánh Hầu phủ phu nhân ngoài đường.

Bệ hạ cần chính yêu dân, coi bách tính thiên hạ là con dân.

Nàng ta thì giỏi rồi, coi vạn dân như cỏ rác, muốn áp đảo cả hoàng quyền! Ta muốn hỏi xem, Trình gia dạy dỗ như vậy, chính là gia phong sao?”
Giọng nói của nàng rất lớn, đủ để người đi đường nghe thấy.

Tuy những người đi đường sợ Trình bát, không dám đến gần, nhưng dừng chân ở xung quanh.

“Đúng vậy, vừa nãy lật tung gian hàng bán đồ chơi làm bằng đường của lão Trương, đồ kiếm sống hôm nay bị phá sạch...”
“Không sai, ta vừa thấy ngựa của nàng ta đụng ngã một đứa bé...”
Bách tính nhỏ giọng nghị luận, con ngươi của Trình Khởi Hồng co rút.

Mặc dù nàng ta ngang ngược nhưng không ngu, vẫn không nghe ra tính nghiêm trọng trong lời nói của đối phương.

Nhưng đối phương nói đúng, quả thật vừa rồi nàng ta gấp gáp phóng ngựa náo loạn đường phố.

“Ngươi...!ăn nói đe dọa, lẫn lộn đúng sai...”
“Ta nói sự thật, chẳng lẽ Trình bát tiểu thư phủ nhận chuyện mình đã làm sao? Dám làm không dám chịu, tổn hại uy danh tướng môn hổ nữ của mình.”
Trình Khởi Hồng càng tức giận, nhưng mà nữ tử này đều nói đúng, nàng ta ôm một bụng tức không trút ra được.

Nàng ta ngẩng gương mặt xinh đẹp: “Ngươi không hổ là được tiểu phụ dạy dỗ, quả nhiên ăn nói sắc bén, giỏi tranh cãi!”
Úc Vân Từ thật lòng muốn khen nàng ta, những người khác còn chưa cho rằng Phương thị là một tiểu phụ.

Thật ra thì tính tình của Trình bát này không khó đối phó, so với những tiểu nhân âm hiểm đó, nàng ta được xem là quang minh lỗi lạc.

Ít nhất vui giận đều hiện lên trên mặt.

“Bát tiểu thư nói không sai, tiếc là mẹ ruột của ta mất sớm, cha ta bị sắc đẹp mê muội, để ta lớn trong tay một tiểu phụ...”
Dứt lời, Úc Vân Từ che khen, bả vai run run giống như đang khóc.

Điệu bộ này làm Trình Khởi Hồng hoang mang.

Họ Úc làm sao vậy? Mình đang chửi nàng, nàng lại chấp nhận thật.

Ngay lúc này, nàng đã che mặt lên xe ngựa.

Phu xe là một người ranh ma, giơ roi lên, xe ngựa liền chạy.

Tả Tam lên ngựa, đi theo phía sau xe ngựa.

Đoàn người dần dần biến mất trong cái nhìn căm tức của Trình Khởi Hồng.


Úc Vân Từ trong xe ngựa bỏ khăn xuống, trong mắt nào có chút đau lòng.

Nàng cong mắt, hình như tâm trạng rất tốt.

Thật mong chuyện hôm nay có thể truyền vào tai Phương thị, không biết Phương thị biết được Trình gia luôn coi mình là tiểu phụ, sẽ có cảm nghĩ gì?
Lúc này Phương thị đang mắng Thẩm Thiệu Lăng là tên vô dụng, trước đó còn chân thành thề thốt với mình, nói nhất định có thể khiến mình thỏa mãn mong muốn.

Ai ngờ bị con gái của Đỗ thị nói đôi câu đã bỏ cuộc.

Hắn ta sẽ không thật sự nhìn trúng Lục Hoàn Bội chứ? Ở Phương gia, chỉ có cô mẫu mình vẫn nhìn thẳng hắn ta, chắc chắn hắn ta biết kết quả khi đắc tội mình.

Phương thị đi tới đi lui trong phòng, sắp vặn nát khăn tay.

Thiếp!
Chữ “thiếp” này, như kim châm lòng bà ta.

Bà ta không quên được, ngày đó con gái trở về nói với mình, nói nha đầu chết tiệt đó nói bà ta là thiếp, mà Thanh tỷ nhi là con gái do thiếp sinh!
Cả đời bà ta căm hận nhất chính là quãng thời gian làm thiếp đó, cuộc sống hèn mọn trong bùn đất, bà ta vốn không muốn nhớ lại.

Ai dám nhắc lại chuyện bà ta từng là thiếp ở trước mặt bà ta, bà ta sẽ giết kẻ đó!
Úc Sương Thanh đứng ở một bên, ngũ quan cũng vặn vẹo.

Vốn là cô nương bạch liên đoan trang, lúc này đã không hề che giấu sự chanh chua của mình.

Trong đầu đã không để ý tới nhiều, vừa nghĩ tới nha đầu chết tiệt đó chiếm vị trí Hầu phu nhân, nàng ta liền muốn giết chết đối phương.

“Mẹ, Thiệu Lăng biểu ca có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn nha đầu chết tiệt đó hưởng hết vinh hoa phú quý ở Hầu phủ?”
Không, tất nhiên không được!
Ánh mắt của Phương thị hiện nham hiểm, bà ta tuyệt đối không cho phép kế hoạch nhiều năm của mình thất bại trong gang tấc.

Đỗ thị không thể vô duyên vô cớ đã thỏa hiệp, chắc chắn lại được lợi ích gì rồi.

Bà ta từ từ nheo mắt, lúc trước Đỗ thị nhận của mình hai trăm lượng bạc, chẳng lẽ là có người đưa nhiều bạc hơn?
Sẽ là ai chứ?
Bà ta nhíu mày, khóe mắt hiện ra vết nhăn nhỏ.

Úc Sương Thanh nhìn thấy, kinh ngạc che miệng, chỉ một cái, “Mẹ, sao người lại có vết nhăn rồi?”
Phương thị luôn được chăm sóc tốt, làm da mịn màng, dung mạo xinh đẹp.

Trải qua mười năm, bà ta sống rất thoải mái, con gái lớn lên, phu quân sủng ái.

Địa vị bên nhà mẹ không thấp, còn có thái hậu trong cung.

Dù là ra ngoài làm khách, hay là đi dạo cửa hàng với những phu nhân thế gia khác, bà ta cũng được người ta tôn kính.

Nhưng hơn tháng ngắn ngủi, bà ta giống như từ trên trời rơi xuống phàm trần.

Tướng quân bắt đầu vứt thể diện của bà ta, còn dám đường hoàng ngủ với di nương.

Nàng ra ngoài dạo phố, thỉnh thoảng gặp được những phu nhân khác, cảm thấy rõ ràng người ta không thân thiết bằng trước đây, thậm chí còn có thể nghe thấy vài tiếng xì xào bàn tán.

Mấy ngày gần đây, bà ta đã không ra khỏi cửa.

Chẳng lẽ, bà ta già rồi sao?
Không, không thể!
Nếu không còn nhan sắc, làm sao bà ta giữ lòng của tướng quân?
Bà ta vội vàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dáng vẻ hôm nay của mình trong gương.

Da không mịn màng như trước, dưới mắt rất thâm, sắc mặt tiều tụy, không hề lộng lẫy.

Đây là bà ta sao?

Bà ta đưa tay lên, run rẩy chạm vào khóe mắt, quả thật nơi đó có hai vết nhăn.

Đột nhiên, con ngươi của bà ta co lại, hất đồ trên bàn trang điểm.

Đồ rơi xuống đầy đất, phát ra tiếng vỡ tan.

“Mẹ...”
“Đừng tới đây!” Phương thị từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương lần nữa: “Nha đầu chết tiệt đó, ta sẽ không bỏ qua cho nó!”
Lúc này, ngoài cửa gõ bị nhẹ, giọng nói của bà tử truyền tới: “Phu nhân...!Có người đưa đồ tới...”
Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, ra hiệu cho Úc Sương Thanh đi ra ngoài.

Không lâu sau, Úc Sương Thanh đi vào, trong tay là một tấm ngân phiếu hai trăm lượng.

“Mẹ, là Đỗ phu nhân đưa tới.”
Phương thị giật lấy ngân phiếu, đúng là tờ mà mình đưa cho Đỗ thị.

Bà ta vò ngân phiếu thành một cục, vứt xuống đất.

Quả nhiên Đỗ thị bị người khác mua chuộc, có phải là nha đầu chết tiệt đó không?
“Bà ta có nói gì không?”
Úc Sương Thanh nhặt cục ngân phiếu lên, giọng điệu oán hận: “Bà ta nói sau này hai nhà chúng ta là thông gia, không nên nhận bạc của chúng ta.

Còn nói sau này Lục Hoàn Bội gả vào phủ Quảng Xương hầu, còn phải nhờ cô mẫu người chăm sóc.

Nếu người không đồng ý, bà ta không thể đành phải nói chuyện trước đây với người khác.”
“Bà ta đang uy hiếp ta sao?”
Đúng là Đỗ thị đang uy hiếp bà ta!
Đột nhiên bà ta như nghĩ đến gì đó, nham hiểm cười một tiếng: “Thông gia? Thiệu Lăng họ Thẩm! Bà ta cho rằng gả con gái cho Thiệu Lăng chính là gả vào Hầu phủ, dám đắc tội ta, ta sẽ khiến bà ta mất cả chì lẫn chài!”
Đúng vậy, ai dám phá hỏng chuyện tốt của bà ta, bà ta sẽ khiến người đó trả giá đắt! Đỗ thị cũng vậy, nha đầu chết tiệt đó càng không thể tha!
Từng nhục nhã và khổ sở mà Thành thị đặt lên người bà ta, bà ta sẽ trả lại từng cái cho con gái của Thành thị.

Bà ta muốn Thành thị ở dưới đất nhìn bà ta sỉ nhục nha đầu chết tiệt đó thế nào, nhìn Thanh tỷ nhi của bà ta giẫm đạp nha đầu chết tiệt đó từng bước được người khác hâm mộ ra sao.

“Nha đầu chết tiệt đó, ta sẽ không tha cho nó!”
Sao Úc Vân Từ lại không lập kế hoạch, làm sao đánh Phương thị không còn sức đánh trả, không dám ra ngoài tác quái nữa.

Sau khi nàng về Hầu phủ, hỏi tình hình của Đàn Cẩm hôm nay, đứa bé ngây thơ nói mình đã ăn gì, làm gì.

Cậu bé ấn đầu ngón tay nhỏ, đếm từng chuyện một, rất đáng yêu.

Nàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cẩm nhi thật giỏi!”
Đàn Cẩm có hơi xấu hổ, hơi ngượng ngùng.

Cao thị thấy nàng hơi mệt, vội bế Đàn Cẩm: “Phu nhân, người mệt nhọc cả ngày, nô tỳ bế biểu thiếu gia xuống.”
Nàng nhìn đứa bé, Đàn Cẩm hiểu chuyện mà cho Cao thị bế: “Cữu mẫu, ngày mai Cẩm nhi lại tới thỉnh an người.”
Thật là một đưa bé làm người ta thương, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm, cảm thấy những chuyện lộn xộn kia đều không quan trọng.

Nàng mong muốn ngày tháng yên ổn, nuôi Cẩm nhi sống những ngày tự tại.

Cho nên nhất định phải giải quyết mẹ con Phương thị.

Nàng gật đầu: “ Được, sau này cữu mẫu không bận, mỗi ngày chơi với Cẩm nhi.”
Chờ Cao thị bế Đàn Cẩm rời khỏi đây, nàng cầm quyển binh thư đó ra, dựa vào giường đọc.

Lật tới trang mười lăm và mười sáu mà Hầu gia nói, chăm chú đọc hàng chữ.

Hai trang này kể về một câu chuyện nhỏ, kể hai quân giao chiến, một phe bố trí bảy chướng ngại, ngăn cản bên kia phá thành.

Trong quân bên kia có hai phái, một phái chủ trương bao vây, để cho người trong thành hết lương thực, bọn họ sẽ tự đầu hàng.

Nhưng một phái khác cho rằng chậm sẽ sinh biến, mặc dù đối phương bố trí bày chướng ngại, nhưng bên trong trống không, trực tiếp tiến quân thần tốc, không cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi.

Cuối cùng chủ tướng cho rằng, nếu có thể không tốn một binh một tốt mà tóm được thành trì, là thượng sách.

Thế là đồng ý bao vây.

Nào ngờ chính là kế hoãn binh của đối phương, dần tăng người bao vây từ bên ngoài.

Một phe vây thành bị người vây ở giữa, trong ngoài tấn công, cuối cùng thất bại thảm hại.

Nàng xoa ấn đường, đọc hai trang một lúc, không chỉ đau mắt, não cũng đau.

Thật là quá tốn sức.

Đóng sách lại, suy nghĩ tỉ mỉ.

Chẳng lẽ ý của Hầu gia là bảo mình không để mẹ con Phương thị có thời gian trì hoãn, nên trực tiếp đối mặt với họ, đòi lại của hồi môn?

Ngẫm nghĩ, xuống giường đi giày.

Nàng không nắm chắc, vẫn nên qua hỏi hắn cho ổn thỏa, vì vậy dẫn theo Thải Thanh đến viện tử của Cảnh Tu Huyền.

Bởi vì cây cối che chắn, nàng không thấy rõ cảnh trong viện.

Nhưng có thể nghe thấy tiếng múa kiếm, chắc là hắn lại đang luyện kiếm, hoặc là đang dạy Khuông Đình Sinh luyện kiếm.

Nghĩ đến Khuông Đình Sinh, không nhịn được thầm cười một tiếng.

Hầu gia rất để ý đưa đồ đệ này, đối với những người khác, hắn luôn giữ một thái độ.

Nàng đột nhiên nhớ ra, thân là một Hầu gia, hình như trong viện tử của hắn không có nha đầu hầu hạ.

Trừ mấy thị vệ Tả Tam Tả Tứ, thì không thấy những hạ nhân khác.

Hắn say mê sự nghiệp, hay vốn dĩ không gần nữ sắc? Dựa theo tuổi tác của hắn, phải lớn hơn mình sáu bảy tuổi.

Ở cổ đại phổ biến tình huống di nương thông phòng, vậy mà hắn không có lấy một nha đầu làm ấm giường, thật sự không bình thường lắm.

Nghĩ đến hắn có EQ thấp và tính tình thích đơn độc, cũng hơi hiểu được.

Tả Tam đi vào thông báo, không lâu sau thì mời nàng đi vào, Thải Thanh vẫn phải ở lại bên ngoài.

Trong viện tử chỉ có một mình Cảnh Tu Huyền, áo đen tóc đen, tay cầm kiếm màu bạc, liếc nàng một cái.

Lúc này mặt trời đang lặn, ánh nắng chiều phủ đầy trời, màu sắc rực rỡ tươi đẹp.

Chiếu vào người hắn, như phủ một tầng ánh sáng vàng.

Nam nhân này rất đẹp, tướng mạo của hắn mang tính xâm lược, lạnh lùng mà cường thế.

Khó trách có nhiều nữ nhân muốn gả cho hắn như vậy.

“Có chuyện gì?”
Lại hỏi như vậy? Nàng mắng trong lòng, không thể hỏi cách khác à.

“Hầu gia, ta tuân theo chỉ điểm của ngài, vừa đọc trang mười lăm tới mười sáu của binh thư, có vài chỗ không hiểu...”
Hắn nhướng mày kiếm, hai trang đó chỉ là một câu chuyện, không khó hiểu lắm.

Mới cảm thấy nàng thông minh, giờ đã ngu ngốc rồi? Kế sách đơn giản cũng không hiểu, còn có mặt mũi tới hỏi!
Hắn lạnh mặt, quay người.

Gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng chợt xuất hiện trong tầm mắt nàng, nàng cảm thấy hình như mình bị khinh thường.

Sớm biết vậy không tới hỏi hắn.

Dù gì bây giờ nàng vẫn là thê tử của hắn, nhưng không hề cho chút mặt mũi.

Ở trong lòng hắn, có phải thế gian không có sinh vật như nữ nhân không? Có phải hắn coi nữ nhân trên đời đều là hồng phấn khô lâu, cho nên mình là người hay quỷ cũng thế, ở trong mắt hắn không có gì khác những nữ nhân khác.

Nàng liếc mắt, vội vàng theo sau.

Vậy mà hắn dừng bước, xoay người nhìn nàng.

“Nàng đi theo làm gì? Nàng muốn đi đâu với ta?”
Nàng đi theo còn để làm gì, đương nhiên là phải lấy được lời khẳng định từ hắn, nàng mới có sức đến phủ tướng quân náo loạn.

“Hầu gia, ngài đi đâu ta đi đó, ngài chưa chỉ thị rõ ràng, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Hắn liếc nàng, đột nhiên nhếch môi, hơi có vẻ vô lại: “Ồ? Ta đi đâu nàng đi đó? Bây giờ ta muốn đi tắm, nàng muốn đi theo không?”
Nàng sửng sốt, nghe ra mỉa mai trong lời của hắn.

Sau khi luyện kiếm cả người toàn mùi mồ hôi, đúng là nên tắm trước.

Ban ngày ban mặt hắn nói trắng ra như thế, không phải cho rằng mình muốn mượn cơ hội tự mò lên giường chứ?
Nam nhân này, không chỉ EQ thấp, tính tình còn hơi xấu.

Nàng suy nghĩ, vội vàng xua tay, lui về sau một bước.

“Hầu gia, mời ngài...!Ta biết phải làm sao rồi...”
Nói xong, nàng không quay đầu lại ra khỏi viện tử.

Hắn nheo mắt nhìn nàng chạy đi như có quỷ phía sau, hơi kéo khóe miệng.

Sau đó thu tầm mắt, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều ở chân trời, cuối cùng cúi mắt, che kín sắc bén trong đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương