Phủ quốc công lớn hơn Hầu phủ, trong vườn cũng sửa sang đẹp hơn Hầu phủ, đủ các loại hoa nở rộ, hương bay khắp nơi.

Thế gia cổ đại quả nhiên danh bất hư truyền, nhìn giống như một công viên.

Nàng lững thững bước đi, đi một lúc thì thấy một thiếu nữ chậm rãi đi tới, chính là biểu muội Thành Ngọc Anh.

Thành Ngọc Anh mặc y phục màu hồng, đai đeo trên eo màu xanh biếc.

Bởi vì chưa cập kê nên chải hai búi tóc, trên búi tóc cài hoa vũ vi.

Khuyên tai ngọc đeo trên tai đang đung đưa theo bước đi của cô bé, hơi hoạt bát.

“Quả nhiên biểu tỷ ở đây.”
“Ngọc Anh biểu muội tới tìm tỷ sao?” Úc Vân Từ thì hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Thành Ngọc Anh tươi cười, đã đến gần bên cạnh: “Mẹ muội nhớ biểu tỷ, sợ biểu tỷ thấy chán nên bảo Ngọc Anh tới bồi biểu tỷ.

Muội vừa hỏi người bên cạnh tổ mẫu, biết biểu tỷ ở đây.”
Cô bé giải thích như vậy, Úc Vân Từ đã hiểu.

Thành Ngọc Anh là đích trưởng tôn nữ của phủ quốc công, theo lý mà nói nữ tử ngang hàng đến chơi, tất nhiên do cô bé tiếp đãi.

Mà bây giờ quốc công phu nhân đã nghỉ ngơi, nhất định Liễu thị và Bàng thị có rất nhiều công việc phải làm, vì vậy nhiệm vụ bồi mình rơi vào người cô bé.

Mặc dù cô bé không lớn, nhưng đã bồi dưỡng phong thái.

Gương mặt càng giống Liễu thị, đoan trang chín chắn, làm người ta có thiện cảm.

“Vậy thì làm phiền biểu muội rồi.”
“Ngọc Anh vừa gặp biểu tỷ đã cảm thấy thân thiết.

Quả thật biểu tỷ rất giống nương nương, muội thường nghe tổ mẫu nhắc tới đại cô mẫu, nói nương nương giống đại cô mẫu nhất.”
Úc Vân Từ chưa từng gặp mẹ ruột của nguyên chủ, cũng chưa từng gặp mẫu phi của Hiền vương điện hạ.

Nghe cô bé nhắc tới chỉ có thể cười cười, không có cách tiếp lời.

Thành Ngọc Anh lại cho rằng nàng nhớ tới mẹ ruột nên đau lòng.

Vì vậy vội vàng chỉ một chùm hoa trước mặt nói: “Biểu tỷ nhìn phượng tiên này nở đẹp biết bao, hay là chúng ta lấy nhuộm móng tay đi?”
Cô bé chuyển đề tài quá nhanh, Úc Vân Từ tự động nhìn hai tay của mình.

Lúc mình xuyên tới, đôi tay này nhuộm màu hồng đào.

Trải qua mấy ngày, màu sắc đã phai hết, mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhuộm móng tay.

Trong khi nàng ngơ ngác, Thành Ngọc Anh đã lệnh hạ nhân hái hoa, kéo nàng đến khuê phòng của mình.

Không tới nửa canh giờ, hai tay của nàng đã thoa nước hoa, dùng vải mềm bao bọc.

Thành Ngọc Anh cũng như vậy, hai người ngồi trên giường êm, chờ móng tay lên màu.

“Biểu tỷ, nghe nói thiếu gia Khuông gia bái biểu tỷ phu, biểu tỷ gặp hắn chưa?”
Úc Vân Từ bị câu hỏi của cô bé kéo tinh thần về, đối diện đôi mắt sáng ngời của cô bé, trong lòng khẽ động.

Nữ tử cổ đại trưởng thành sớm, hai gò má của Thành Ngọc Anh ửng hồng cùng với sự mong đợi trong mắt cô bé, không khỏi chứng tỏ thiếu nữ này đang nảy nở xuân tâm, mà đối tượng chính là Khuông Đình Sinh.

Cũng khó trách, Đình Sinh thật sự rất đẹp.

“Gặp rồi, là một thiếu niên vô cùng biết lễ.”
Ánh mắt của Thành Ngọc Anh lóe ánh sáng, cô bé có chín chắn thế nào thì vẫn là thiếu nữ mười ba tuổi.

Tâm tư của thiếu nữ không thể giấu được, muốn hỏi nữa nhưng mà thẹn thùng, đành phải cắn chặt môi.

Thấy cô bé như vậy, Úc Vân Từ hiểu rõ trong lòng.

Bàn về tuổi tác, e là Thành Ngọc Anh lớn hơn Đình Sinh một tuổi.


Tình hình Khuông gia như thế, mà biểu muội có lòng, chỉ sợ phủ quốc công cũng không nhất định sẽ gả đích trưởng tôn nữ vào đó.

Nhưng tình yêu thầm kín của thiếu nam thiếu nữ, lại làm cho nàng cảm động.

“Ngọc Anh đường đột hỏi, để biểu tỷ chê cười rồi.

Khuông thiếu gia và Hiền vương điện hạ qua lại thân thiết, sau khi điện hạ tự phong vương ở phủ đệ ngoài cung.

Lần trước khi Ngọc Anh vào cung, thấy nương nương rất lo lắng cho điện hạ, cho nên mới hỏi vậy.”
Úc Vân Từ mỉm cười, thiếu nữ động phương tâm, phải mượn cái cớ đường hoàng như vậy, thật sự làm khó cô bé.

Quả nhiên cổ đại không thể so sánh với hiện đại, dù có mến mộ cũng đành phải để trong lòng.

Bản thân không thể làm chủ chuyện hôn nhân, lệnh của cha mẹ, lời của người làm mai.

Hai họ kết tình thông gia, nhìn thân phận, nặng địa vị.

Thậm chí tính cách có hợp hay không, cũng không chống nổi bát tự xứng đôi.

“Khuông gia là thế gia võ học, gia phong thanh chính, Khuông thiếu gia là thiếu niên vô cùng hiếm có.”
“Lần sau vào cung, Ngọc Anh sẽ chuyển lời với nương nương, để nương nương yên tâm.”
Thành Ngọc Anh nói xong, nhìn về phía một góc phòng.

Bên đó có một khung thêu, khung thêu rất lớn, bên trên kéo một cuộn gấm tuyết ngọc màu đỏ.

Nhìn từ góc nhìn của họ, có thể láng máng nhìn thấy hoa thêu trên gấm, chắc là thêu được một nửa.

“Biểu tỷ có sở thích gì?”
Úc Vân Từ cũng nhìn khung thêu, âm thầm líu lưỡi.

Nữ tử cổ đại biết cầm kỳ thi họa, nữ công thêu thùa, nàng không biết cái gì.

“Không...!Không có ai dạy tỷ...”
Thành Ngọc Anh ngượng ngùng, cảm thấy mình không nên nhắc tới chuyện này, không khác làm cho biểu tỷ đau lòng.

Ai chẳng biết Phương thị không có lòng tốt nuôi biểu tỷ, làm sao dốc lòng dạy dỗ biểu tỷ.

“Là Ngọc Anh không tốt, làm biểu tỷ đau lòng.”
“Không đâu, tỷ quen rồi.”
Lời nói đơn giản, làm Thành Ngọc Anh càng khẳng định, trước đây biểu tỷ sống ở phủ tướng quân rất khó khăn.

Lúc này nước hoa trên móng tay đã lên màu, đám nha đầu giúp họ tháo vải mỏng, sau đó nhìn thấy mười móng tay màu hồng nhạt, sáng lấp lánh.

Hong khô một lúc thì làm xong rồi.

Úc Vân Từ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy màu sắc tự nhiên rất đẹp.

“Tay nghề của biểu muội thật tốt, tỷ không nhuộm được màu đẹp như vậy.”
“Nếu biểu tỷ thích, muội đưa cách làm cho biểu tỷ.

Thật ra cũng không có bí mật gì, người thường chỉ thêm phấn phèn sống vào trong nước hoa, muội chỉ cho thêm xíu muối tuyết.

Hôm nay biểu tỷ không thể ở lâu, nếu không nhuộm thêm mấy lần nữa, màu sắc mới đẹp hơn.”
Trước đây Úc Vân Từ đã dùng phượng tiên nhuộm móng tay, nhưng ngại phiền phức tốn công, với lại không nhanh và tiện như sơn móng tay.

Hơn nữa chất lượng nước hoa nhuộm ra không tốt lắm, cho nên chỉ nhuộm một lần.

Bây giờ nghĩ lại, là bởi vì nàng chỉ cho thêm muối ăn, không cho thêm phèn.

“Đa tạ biểu muội, vài ngày trước tỷ đến Khuông phủ làm khách, thấy màu sắc trên móng tay của đại tiểu thư Khuông gia rất đẹp, nói không chừng nàng ấy và muội đều là người trong nghề.”
Nàng như lơ đãng nói, thấy Thành Ngọc Anh nở nụ cười xinh đẹp, đã hiểu ý.

Cái gọi là có qua có lại, có lẽ chính là như vậy.

Nụ cười của Thành Ngọc Anh rất chân thành, trước đây cô bé từng nghe nói về vị biểu tỷ này.

Nhưng mà khi đó nghe nói nhiều nhất đều là đối phương thân với Phương thị như mẹ con.


Cô bé từng sỉ vả, thầm mắng biểu tỷ này quá ngu xuẩn.

Bây giờ xem ra, quả nhiên biểu tỷ chỉ giả bộ.

“Biểu tỷ khách sáo, Ngọc Anh yêu mến biểu tỷ.

Nếu sau này không có chuyện gì, Ngọc Anh có thể đến Hầu phủ thăm biểu tỷ không?”
“Tất nhiên là có thể.”
Khi đang nói chuyện, móng tay của hai người đã khô hết.

Thành Ngọc Anh thân thiết kéo tay nàng: “Biểu tỷ thật tốt, vậy sau này Ngọc Anh sẽ thường xuyên quấy rầy rồi.”
Nàng cười cười, tiểu cô nương này thăm nàng là giả, đi gặp Khuông Đình Sinh mới là thật.

Tính canh giờ có lẽ Phạm thị dậy rồi, hai biểu tỷ muội cùng đến chủ viện.

Dọc theo đường đi, Thành Ngọc Anh nói với nàng phong cảnh trong phủ, nói từ cổ thụ trăm năm đến hoa cỏ trong vườn hoa.

Chính giữa vườn có một hồ sen xanh, lúc này chỉ còn đài sen.

Giữa ao có mấy thiếu niên, đang chèo thuyền nhỏ lấy hạt sen.

Thành Ngọc Anh nhướng mày, thấy bào đệ Thành Việt của mình và Thành Qua của nhị phòng.

“Các đệ mau đi lên, những chuyện này giao cho hạ nhân làm là được, lỡ ngã xuống nước lạnh thì phải làm sao?” Cô bé là trưởng tôn nữ trong phủ, hai đệ đệ đều rất sợ cô bé.

Lúc này một gương mặt ló ra từ lá xanh, nhìn về phía họ, cô bé lập tức im lặng, nuốt lời muốn trách mắng xuống.

“Hiền vương điện hạ!”
Úc Vân Từ cũng thấy thiếu niên đó, hiển nhiên Hiền vương cũng hơi giật mình, cậu ấy không ngờ mình sẽ gặp đối phương ở trong nhà ngoại tổ.

Nghĩ tới thân phận của đối phương thì hiểu ra.

Nhắc tới, bọn họ đều là ngoại tôn của phủ Thành quốc công.

Mấy thiếu niên chèo thuyền về bên bờ, Hiền vương nhảy lên bờ đầu tiên.

Dù Úc Vân Từ cách khá xa, cũng có thể thấy mấy thị vệ bên bờ thở phào nhẹ nhõm.

Chủ tử muốn nghịch ngợm, bọn họ không dám cản.

Nhưng không cho người đi theo, chỉ bảo bọn họ đực mặt trên bờ nơm nớp lo sợ.

“Thần phụ tham kiến Hiền vương điện hạ.”
“Cảnh phu nhân.”
Hai biểu tỷ đệ làm lễ gặp mặt, Thành Ngọc Anh cũng hành lễ, trong lòng biết biểu tỷ phải tham kiến Hiền vương điện hạ.

Sau lễ gặp mặt, biểu tỷ muội phải đến viện tử của quốc công phu nhân, bèn cùng nhau cáo từ.

“Khoan đã!”
Hiền vương gọi Úc Vân Từ, Úc Vân Từ rất kinh ngạc, Thành Ngọc Anh cũng lộ vẻ giật mình.

Nhưng mà phản ứng lại rất nhanh, đi xa mấy bước.

“Điện hạ có gì căn dặn?”
Hình như Hiền vương hơi ngượng ngùng sờ ngọc quan trên đầu, sau đó làm bộ già dặn mà chắp tay sau lưng, cũng không thèm nhìn Úc Vân Từ, hỏi: “Mấy ngày nữa là sinh thần của sư huynh bổn vương, theo như Cảnh phu nhân, bổn vương tặng quà gì mới thích hợp?”
Úc Vân Từ không ngờ cậu ấy lại hỏi chuyện này, ánh mắt lóe lên.

Vị Hiền vương này và Đình Sinh là sư huynh đệ, chắc không chỉ quen biết một hai năm.

Làm sao tặng quà sinh thần còn tới hỏi mình, chẳng lẽ trước đây chưa từng tặng?
“Dám hỏi điện hạ, trước đây đã tặng gì?”
Nói đến chuyện này, Hiền vương liền buồn bực.


Lễ vật là cậu ấy tặng cho sư huynh những năm qua, hình như sư huynh không hề thích.

Sư huynh nói thích Cảnh phu nhân, chắc món đồ mà Cảnh phu nhân nhìn trúng thì sư huynh cũng thích.

Cho nên, cậu ấy mới hỏi nàng.

“Chỉ là mấy bảo kiếm gì đó, nhưng có vẻ sư huynh không thích.”
Giọng của thiếu niên khá phiền muộn, gương mặt ngây thơ, nhưng bưng cái giá của vương gia, có loại cảm giác không hài hòa.

Nàng nhớ tới thiếu niên tuyệt mỹ đó, rõ ràng là tuổi chơi đùa nhưng gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc.

Theo như lần trước cậu ấy bắt cá trạch trong thôn, chắc cậu ấy muốn vui đùa.

“Ta nghĩ có lẽ vì ngày nào cậu ấy cũng luyện kiếm, thấy nhiều rồi thì không thích nữa.

Không thì điện hạ tặng cậu ấy mấy món đồ mới mẻ kỳ lạ, chắc cậu ấy sẽ vui.”
“Mới mẻ kỳ lạ?”
Thiếu niên lẩm bẩm như chìm vào suy nghĩ, ngay cả lúc nàng cáo từ cũng chỉ quơ tay.

Nàng đi khá xa, quay đầu lại thấy thiếu niên đứng đó lặng im suy nghĩ.

Dường như vẫn đang nhắc lại mấy từ đó.

Hôm nay làm sao vậy, hai người đều tìm mình dò hỏi về Đình Sinh? Nàng bật cười trong lòng, xem ra thật là nam nhan họa thủy.

Đình Sinh chưa trưởng thành đã được nhiều chú ý như vậy, sau này trưởng thành nên người bộc lộ tài năng ở kinh thành, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô nương thâm khuê không ngủ, ngày nhớ đêm mong.

Thành Ngọc Anh không nói chuyện vừa rồi, cũng không hỏi Hiền vương tìm nàng làm gì, trái lại tiếp tục nói cảnh sắc trong phủ, giống như chưa từng bị người khác cắt ngang vậy.

Nàng không nhịn được thầm khen biểu muội quả nhiên là đích trưởng tôn nữ của phủ quốc công, dạy dỗ lễ nghi thật sự không tệ.

Đến chủ viện, Phạm thị đã tỉnh, đang ngồi bên bàn uống trà.

Thấy hai biểu tỷ muội vào nhà, nở nụ cười hiền từ.

“Ta vừa tỉnh lại, còn ngỡ mình đang nằm mơ.

Bây giờ thấy Từ tỷ nhi, mới yên tâm.”
Hai tỷ muội một trái một phải ngồi bên cạnh bà, bà nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, vẻ mặt yêu thương: “Thật tốt, nhìn hai tỷ muội các con, thật sự là hơi giống nhau.”
Thật ra thì Úc Vân Từ và Thành Ngọc Anh không hề có chỗ giống nhau, nhưng mà lão phu nhân nói như vậy,bà tử đứng bên cạnh cũng phụ họa.

“Còn không phải sao, dù gì cũng là tỷ muội, nào có chuyện không giống.”
“Đúng vậy, tỷ muội lớn lên đều giống nhau.

Mẹ của Từ tỷ nhi và An phi nương nương vô cùng giống nhau, họ lớn lên cũng giống ta.” Phạm thị bùi ngùi, nhìn ngoại tôn nữ.

“Không biết Từ tỷ nhi có còn nhớ dáng vẻ của mẹ con không?”
Úc Vân Từ đâu có nhớ? Nàng không phải nguyên chủ, vốn chưa từng gặp mặt người mẹ ruột đó, nói chi là nhớ.

Lúc mẹ ruột qua đời, nguyên chủ còn nhỏ.

“Vân Từ bất hiếu, không nhớ rõ dung mạo của mẹ lắm.

Chỉ nhớ mẹ rất đẹp, vô cùng dịu dàng.”
Nói như vậy, không ai soi ra chỗ sơ hở.

Phạm thị không hề nghi ngờ, ngược lại thở dài một tiếng: “Cũng khó trách con không nhớ, khi đó con chưa tới bảy tuổi.

Mẹ con đương nhiên xinh đẹp, hôm nào gặp nương nương, con có thể biết rốt cuộc mẹ con đẹp thế nào.”
Nhắc tới An phi nương nương, Thành Ngọc Anh lập tức tiếp lời: “Tổ mẫu, vừa rồi chúng con gặp được Ngũ điện hạ ở bên ngoài.”
Hiền vương đứng thứ năm, họ Triệu tên Hiển.

Nếu không phải tuổi tác không ngang nhau, Thành Ngọc Anh lớn hơn Triệu Hiển bốn tuổi, e rằng phủ Thành quốc công sẽ hứa gả đích trưởng tôn nữ cho cậu ấy.

Có lẽ nghĩ tới vụ này, sắc mặt của Phạm thị nhạt đi.

Các nương nương trong cung để ý hôn sự của đích trường tôn nữ.

Đương nhiên hoàng hậu sẽ không lấy vị trí thái tử phi để đính ước, nàng ta hướng vào bào đệ của thái tử - Hàn vương.

Mà Ninh vương do Lương phi sinh, cũng muốn kéo đến phủ quốc công, vẫn mãi dán mắt vào hôn sự của Ngọc Anh.

Phạm thị đau đầu, chỉ có thể kéo lấy hai bên.

Thành Ngọc Anh nào không biết sự lo lắng của tổ mẫu: “Tổ mẫu...”
Vẻ mặt của hai tổ tôn hơi khác thường, Úc Vân Từ ngẫm nghĩ.

Nhắc đến Hiền vương bọn họ đã lộ vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới trong cung?

Nàng chỉ là một ngoại tôn nữ mới nhận thân, tất nhiên sẽ không nhiều chuyện.

Phạm thị khôi phục sắc mặt bình thường rất nhanh, nói: “Các con đỡ ta đứng lên, ta đi gặp điện hạ.”
Tổ tôn ba người đi ra ngoài, đi thẳng đến trong vườn, đâu còn bóng dáng của Hiền vương điện hạ.

Hỏi Thành Việt mới biết Hiền vương vội vàng rời khỏi phủ quốc công, nói là đi mua gì đó.

Thành Ngọc Anh nhìn Úc Vân Từ một cái.

Úc Vân Từ cân nhắc một lúc, nói: “Vừa rồi gặp được Hiền vương điện hạ, điện hạ đã hỏi Vân Từ, bảo là muốn tặng quà cho ai đó, hỏi tặng gì sẽ làm người ta vui.”
Phạm thị nhìn sang, ngược lại không ngạc nhiên khi Hiền vương thân thiết với nàng, bởi vì dáng dấp của nàng giống An phi nương nương, Hiền vương yêu ai yêu cả đường đi, nhìn nàng với con mắt khác cũng không kỳ lạ.

Chẳng qua không ngờ Hiền vương sẽ tới hỏi nàng mấy chuyện như tặng quà.

“Điện hạ thật hiếu thuận, năm ngày nữa chính là thọ đản của Phương thái hậu nương nương, nghe nói ngày trước phủ Quảng Xương hầu phái người thu thập kỳ trân dị bảo ở khắp nơi...”
Thành Ngọc Anh nói được một nửa, có lẽ nhớ ra Úc Vân Từ ở đây bèn không nói tiếp.

Phương gia vốn ít gốc rễ, tất nhiên trong phủ không có bảo vật truyền đời gì, cho nên mới tìm kiếm khắp nơi.

Úc Vân Từ nhớ tới vài chuyện, ở trong sách Phương gia và Thành gia không hợp nhau.

Không riêng gì cuộc tranh giành của thái hậu hai cung, còn có cuộc tranh giành đế sủng trong hậu cung bây giờ.

Có thể nàng không nhớ rõ tình tiết cụ thể trong sách, nhưng nàng nhớ trong hậu cung của đương kim bệ hạ, trừ nữ Thành gia ra, còn có nữ Phương thị.

Mà còn đều sinh ra hoàng tử.

Mặc dù hoàng hậu có hai con trai, đã lập thái tử.

Nhưng tàn khốc nhất thế gian chính là hoàng gia, không ai có thể bảo đảm người kế vị cuối cùng nhất định là thái tử.

Nàng bỗng biết vì sao nhiều năm mình không đến nhà, lần đầu tới thì phủ Thành quốc công đã sẵn lòng làm chỗ dựa cho mình.

Đó là vì ngoài quan hệ máu mủ ra, còn có điều quan trọng hơn: Sự tồn tại và gặp gỡ của mình, là vũ khí có sức đả kích Phương gia nhất.

Mà Thành gia có một bên chịu uất ức, có thể dựa vào đó lấy được nhiều sự thương xót của đế vương hơn.

Không phải gió đông đoạt gió tây, mà là gió tây ép gió đông.

Từ xưa tới nay, chỉ có lợi ích mới là nguồn gốc qua lại.

Cũng may nàng không phải nguyên chủ, trừ có hơi thất vọng ra thì cũng không khó chịu.

Có thể được người ta lợi dụng chưa chắc không phải chuyện tốt, sợ là sợ không hề có giá trị lợi dụng, bị người ta vứt bỏ.

Rõ ràng Phạm thị không muốn thảo luận chuyện trong cung trước mặt nàng, nhẹ “khụ” một tiếng, dẫn bọn họ đến tiền thính.

Mấy tổ tôn ngồi uống trà, thưởng thức điểm tâm, vừa nói chuyện phiếm.

Khoảng giờ Thân một khắc, nàng đứng dậy cáo từ.

Phạm thị luôn dặn dò nàng phải thường xuyên tới, nàng đều đồng ý.

Liễu thị và Thành Ngọc Anh tiễn nàng tới cửa, nàng cũng mời Thành Ngọc Anh, nếu rảnh rỗi có thể đến Hầu phủ gặp nàng.

Tất nhiên Thành Ngọc Anh vui vẻ đồng ý.

Rời khỏi phủ quốc công, xe ngựa chạy về phía Hầu phủ.

Úc Vân Từ ngồi trong xe ngựa, suy nghĩ tỉ mỉ chuyến đi phủ quốc công lần này.

Kết quả xem như hài lòng, phủ quốc công bằng lòng cho mình dựa vào.

Đồng thời nàng biết, dựa vào phủ quốc công không phải dựa không.

Mặc dù mọi người trong phủ thể hiện chào đón và thân thiết với mình, nhưng lại có xa cách nhàn nhạt.

Nàng khẽ than một tiếng, nguyên chủ thật giống mình, thân duyên rất mỏng.

Lúc tới phố xá sầm uất, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

“Biểu muội, vì sao bây giờ muội tuyệt tình với ta như vậy, trốn tránh không gặp ta?” Giọng nói vô cùng đau khổ của một nam nhân truyền vào xe ngựa.

Thẩm Thiệu Lăng chết tiệt, thật là bám dai như đỉa! Lòng dạ độc ác của nam nhân này, có thể so sánh với rắn độc.

Hắn ta cản mình trên đường, sợ rằng không phải chuyện tốt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương