Nguyên Nhược Ngữ không biết nên nói với nàng như thế nào. Kỳ thực cho tới nay Nguyên Nhược Ngữ rất ít nói chuyện. Lúc Nguyên Nhược Ngữ định mở miệng hỏi đường ra, Lưu Tô lại xoay người rời đi.

Nguyên Nhược Ngữ lập tức theo sau, phát hiện hành động của Luư Tô giống như đang dẫn đường cho Nguyên Nhược Ngữ. Kết quả chứng minh suy nghĩ cua rNguyên Nhược Ngữ. Nhìn thấy ‘Ngọa Long Đình’ quen thuộc của Nam Cung Li, Nguyên Nhược Ngữ trong lòng không khỏi cảm khái. Lúc xoay người định cảm ơn Lưu Tô, mới phát hiện người kia đã đi khỏi.

Nguyên Nhược Ngữ đi vào Ngọa Long Đình, phát hiện Nam Cung Li đã trở về, đang đứng ở ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm Nguyên Nhược Ngữ. Sắc trời dần tối. Nguyên Nhược Ngữ không nhìn rõ vẻ mặt của Nam Cung Li, chỉ cảm thấy sự yên tĩnh lúc này có chút quỷ dị.

Nguyên Nhược Ngữ tự chủ trương vào trong phòng, mệt mỏi ngồi xuồng. Đi một lúc rất lâu rồi a….

Nguyên Nhược Ngữ không hề để ý Nam Cung Li có chuyện gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, nhất định là có vấn đề. Dù sao Nam Cung Li không nói, Nguyên Nhược Ngữ cũng không định hỏi.

Uống trà xong, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy loại bầu không khí này thực ngốc, quyết định đi tắm, không tiếp tục ở trong căn phòng cổ quái này nữa.

“…. Ngươi muốn gì?” Nam Cung Li vào giây phút trước khi Nguyên Nhược Ngữ bước chân ra khỏi cửa hỏi.

Muốn cái gì?… Nguyên Nhược Ngữ trong lòng nảy sinh một cảm giác bất an, nhưng bên ngoài vẫn không tỏ vẻ gì. “Không hiểu ngươi đang nói gì.”

“Ngươi đến chỗ này, là muốn cái gì?” Nam Cung Li bước gần thêm một bước về phía Nguyên Nhược Ngữ. Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng. “Là ngươi mang ta tới đây.”

“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nguyên Nhược Ngữ, ngươi muốn cái gì?”

Từng bước từng bước tiến lại gần, Nguyên Nhược Ngữ nhìn khuôn mặt từ từ trong hắc ám lộ ra, mi cốt mỹ lệ dần nhíu lại, trong ánh mặt có chút gợn sóng, bảo thạch hắc sắc. Trong sự bao bọc của ánh nến, phát ra một tia mị lực lóa mắt….. Nhẹ nhàng như chén rượu thanh sắc ngon ngọt….

Nguyên Nhược Ngữ không trả lời, bởi vì hắn không biết Nam Cung Li rốt cuộc đã biết cái gì, im lắng có lợi hơn với mình…..

“Trả lời ta.” Nam Cung Li đã đứng tới trước mặt Nguyên Nhược Ngữ. Nhưng hắn vẫn không nói lấy một chữ. Nam Cung Li trong chớp mắt bóp lấy cổ Nguyên Nhược Ngữ, ép hắn lên cửa. Ngữ điệu vẫn không chút xao động, nhưng lông mày nhíu lại càng chặt.

“Nói.”

“…..” Không có cảm giác khó thở vừa rồi, nhẽ nào hắn không muốn giết mình sao? Lại nói, hắn rốt cuộc muốn chơi trò gì… Nguyên Nhược Ngữ nhìn mặt Nam Cung Li, hai người lại rơi vào trầm mặc.

“…. Ngươi lại muốn giết ta lần nữa sao?”

“…..” Nam Cung Li chầm chậm buông tay ra, Nguyên Nhược Ngữ tự nhiên đứng ở đó. Trên mặt Nam Cung Li lộ ra môt tia mê man cùng do dự, nhẹ nhàng nói, “Ta không nhớ rõ…”

“Đúng vậy, ngươi đã cái gì cũng không nhớ rồi…..” Nguyên Nhược Ngữ tức giận phát hiện lúc mình nói những lời này, khẽ mang theo giọng nghẹn ngào. Mũi có chút chua. Bản thân thực là vô dụng a…. “Vậy thì làm sao?”

“….”

Lại là trầm mặc. Lúc Nguyên Nhược Ngữ muốn đẩy Nam Cung Li ra rời đi, Nam Cung Li lại tự mình di chuyển người. Nguyên Nhược Ngữ có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, thần kinh Nguyên Nhược Ngữ lại lập tức căng thẳng.

“Lần sau, nhớ lau sạch vết máu đi.”

Nam Cung Li đi qua Nguyên Nhược Ngữ, rời khỏi gian phòng trước, trên mặt là một mảnh xám đen.

Vết máu…. Hắn biết mình đã vào bí đạo rồi! Vết thương trên chân hôm đó, vết máu đó… Mình sao lại sơ sẩy như thế chứ?!

Sau này, muốn lấy được chìa khó thực là rất khó rồi.

Nguyên Nhược Ngữ nhìn bóng người Nam Cung Li rời đi, trong đầu hỗn loạn. cảm giác kỳ quái trong lòng lại nổi lên…..

….

Lúc tối, Nam Cung Li không có trở lại. Kỳ quái là, mình rõ ràng ngủ trên trường kỷ, nhưng hôm sau lại tỉnh dậy trên giường. Mấy hôm liên tiếp đều như vậy.

Bản thân thế nhưng có lúc to gan tới gặp Phi Lăng. Chỉ tiếc rắng thần trí hắn vẫn không thanh tỉnh. Có điều, từ sau chuyện xảy ra ba năm trước, Nguyên Nhược Ngữ có khoản thời gian chuyên môn xem những sách liên quan đến thôi miên. Chỉ tiếc thư tích rất ít, hiểu biết càng rất ít. Thật là Thất Dạ có thể giúp mình.

Cố gắng giúp Phi Lăng khôi phục thần trí, không biết rốt cuộc có tác dụng không…

Có lúc đi ra ngoài, liền sẽ thấy bộ dạng nói nói cười cười của tiểu Điệp cùng Nam Cung Li. Nguyên Nhược Ngữ lập tức rời đi. Cũng không biết mình rốt cuộc là sợ cái gì.

Hắn không biết, sau đó hắn rời đi, Nam Cung Li đều sẽ nhìn về hướng đó rất lâu.

Thế nhưng loại chuyện này có thể trốn tránh lâu sao?

Không thể. Cơ hội được một đám nữ nhân vây quanh, đây hẳn là lần đầu, đặc biệt còn là một đám nữ nhân không có ý tốt.

“Tránh ra.” Nguyên Nhược Ngữ không biểu tình nói với nữ nhân chắn trước mặt mình. Thực quá phiền phức….

“Không cần tỏ vẻ này với ta! Ngươi cho ngươi là ai?” Nữ tử ra sức đẩy Nguyên Nhược Ngữ một cái, móng tay đâm sâu vào vai Nguyên Nhược Ngữ, thực có điểm giống nắm đấm. Nguyên Nhược Ngữ không nghĩ tới đánh người, vẻ không kiên nhẫn trong ánh mắt đã thể hiện rõ ra bên ngoài.

“Nhìn cái gi?! Ngươi có tư cách gì mà nhìn ta như thế?!” Nữ tử lại định túm lấy Nguyên Nhược Ngữ, nhưng bị Nguyên Nhược Ngữ giữ lấy tay. “A! Buông ta ra!”

“….” Kỳ thực không muốn cùng mấy nàng ta giằng co, lúc Nguyên Nhược Ngữ định thả ra, ngược lại cảm thấy tay đau nhói, kích thích làm hắn buông tay ra.

Là một điểm nhỏ, một giọt máu chảy ra. Chỉ là, cảm giác đau đớn này…. Quả nhiên, không quá một lúc, màu máu bắt đầu thay đổi, cảm giác được mu bàn tay khẽ tấy đỏ. Nguyên Nhược Ngữ tinh mắt nhìn thấy cây kim nhỏ trong tay nữ nhân, có ánh xanh nhàn nhạt. Có độc….

Nguyên Nhược Ngữ dứt khoát rút ngọc trâm trên đầu xuống, dùng đầu nhọn đâm vào mu bàn tay, ép chỗ máu đã đổi màu ra. Hẳn là không phải loại kịch độc gì. Ngọc trâm là Thất Dạ cho mình, phía trên có bột phấn, có tác dụng với loại tiểu độc này. Chỉ là, đám người không định buông tha trước mắt phải giải quyết thế nào, hay là trực tiếp dùng khinh công rời đi?

Không ngờ Nguyên Nhược Ngữ dùng cây trâm trên đầu đâm vào vết thương kia, sau đó dùng dây buộc tóc băng lại chỗ vết thương. Nữ nhân dẫn đầu không quan tâm nhiều như vậy, cầm kim nhỏ còn định đâm mạnh về trước. Nguyên Nhược Ngữ né người, nhưng nữ nhân đằng sau lại bị đâm trúng. Tình cảnh lúc này trở nên hỗn loạn. Tiếng nữ nhân không ngừng vang lên.

“Ngươi tốt nhất nhanh chóng cút khỏi phòng Giáo chủ! Đó căn bản không phải là nơi ngươi có thể ở!… Ngươi dựa vào cái gì….”

“…. Tiện nhân! Đừng tưởng giống tiểu Điệp là có thể câu dẫn Giáo chủ!… Tiểu Điệp không xứng, ngươi cũng không xứng…”

“Cút khói đây… Đây không phải….”

“….. Không biết xấu hổ….”

….

Đúng vậy, nếu các ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây cũng tốt. Đau đớn trên mu bàn tay chầm chậm truyền tới, cảm giác cùng thuốc trị thương tương xung thực khó chịu, nóng rát, thậm chí càng thêm đau, giống như cả mu bàn tay đều sưng lên.

Nữ nhân thỉnh thoảng muốn tiến lại bắt mình, né người thì dễ tránh, nhưng bỏ trốn thì có vẻ phiền phức một chủt….

Trên nguyên tắc không đánh nữ nhân, Nguyên Nhược Ngữ nghĩ, đẩy mấy nàng ta rồi đi, cũng có thể đúng không?

Nguyên Nhược Ngữ vừa định vươn tay, lại nghe thấy một giọng nói truyền tới, làm ngừng động tác vươn tay ra của hắn.

“Các ngươi đang làm gì vậy?!”

Là tiểu Điệp, còn có, Nam Cung Li bên cạnh vẻ mặt cổ quái.

Không biết lúc này mới tới có kịp hay không?

Nguyên Nhược Ngữ lặng lẽ đem bàn tay bị thương giấu ra sau lưng. Bản thân lúc này tóc tai bù xù, bị nữ nhân vây quanh, bộ dạng rất chật vật. Nguyên Nhược Ngữ không muốn nhìn Nam Cung Li, liền cứ cúi đầu suốt.

Nam Cung Li cũng giống như không nhìn thấy hắn. Chỉ là một mình tiểu Điệp ở đó nói tới hăng say.

“Không có chuyện gì? Vậy đám người các ngươi vì sao đều chật vật như thế?” Tiểu Điệp đi tới trước mặt đám nữ nhân, nhìn qua từng người. Sau cùng ánh mắt đặt lên người Nguyên Nhược Ngữ, “Nhất là ngươi. Thế nào? Bị người ta khi dễ sao?”

Khi dễ? Hỏi thực hay. Hỏi một nam nhân có phải bị nữ nhân khi dễ hay không. Nguyên Nhược Ngữ như chế nhạo cười cười, nhưng không thoát khỏi tầm mắt tiểu Điệp. Mắt nàng đảo đảo, nhìn thấy vết sưng đỏ, máu trên người nữ nhân vừa nãy, cùng với cả nữ nhân đứng bên cạnh luôn dùng kim châm độc hại người. Bản thân lúc ban đầu không phải cũng từng chịu khổ thế này sao?

Ánh mắt tiểu Điệp dừng lại trên người nữ nhân trông có vẻ có chút hoảng sợ kia, lại quay trở về phía Nguyên Nhược Ngữ, liền thấy bàn tay hắn cố ý giấu sau lưng, trên mắt vẽ lên một nụ cười giảo hoạt.

“Thực không khi dễ ngươi sao? Ngươi là khách của Li, có gì chọc tới người liền nói với ta a….” Nói xong, tiểu Điệp rất ngây thơ mạnh kéo tay Nguyên Nhược Ngữ. “Ta cùng Li nhất định sẽ xin lỗi.”

Không ngờ nàng đột nhiên tiến lại, Nguyên Nhược Ngữ chỉ có thể nhìn tay mình bị kéo ra. Mà nhìn qua, người trong Ma giáo đều biết võ công….

Nguyên Nhược Ngữ nhịn xuống đau đớn, bảo trì bộ dạng lạnh lùng thường ngày. nhưng kiểu gì cũng không rút lại được bàn tay bị tiểu Điệp giữ chặt. Cảm thấy phần sưng tấy bị cưỡng chế đè xuống, Nguyên Nhược Ngữ đau đớn trên mặt chảy vài giọt mồ hôi lạnh…..

Tiểu Điệp vẫn một vẻ ngây thơ cùng thành khẩn. Mà góc độ ấy, Nam Cung Li có thể nhìn thấy mặt bọn họ, nhưng không nhìn thấy bàn tay đang nắm.

…..

Ngón tay đâm vào sâu, gắt gao đâm vào thịt, Nguyên Nhược Ngữ cuối cùng đau đớn hất mạnh tay tiểu Điệp ra, sau đó nữ nhân nhìn qua võ công không thấp này, lại ngã xuống mặt đấy,vẻ mặt kinh ngạc sau đó là ủy khuất nhìn Nguyên Nhược Ngữ.

Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy trong lòng khó chịu, định cứ như vậy mà đi. Kết quả bị Nam Cung Li tiến lên trước một bước chắn lối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương