Nguyên Nhược Ngữ vừa tránh cái chém không có chiêu thức của Mộc Kiều Dung, vừa phải lo lắng cho tình huống của Tiêu Nam bên ngoài. Mà hắn lại coi nhẹ lực bạo phát của nữ nhân như phát điên này. Mộc Kiều Dung không ngừng chém về phía người Nguyên Nhược Ngữ, không ngừng gào thét.

“A a a a!!! —- Ngươi sẽ hối hận!!! HỐI HẬN!!!… Cha không còn…. Cha không còn…. Đều là ngươi!!! Đều vì ngươi!!! Ta muốn ngươi chết!!!!—“

….

Nguyên Nhược Ngữ thương xót nữ tử trước mặt, nỗi khổ mất đi người thân, mình cũng từng nếm qua không phải sao?

Nguyên Nhược Ngữ một phút thất thần, lại bị Mộc Kiều Dung nắm lấy thời cơ. Nguyên Nhược Ngữ định dùng khinh công chạy trốn, đáng tiếc đã muộn rồi. Chân hắn bị hung hăng chém một đao, dưới chân vô lực, ngã nhào xuống đất.

Nhìn Mộc Kiều Dung đang cười đến thập phần quỷ dị giờ đao lên, đi về phía mình. Tiểu Lý ở bên cạnh không động lấy một chút, nhìn không ra biểu tình. Nguyên Nhược Ngữ phát hiện mình di chuyển cũng rất khó khăn, máu từ vết thương trên chân đã nhuộm đỏ ống quần, xem ra miệng vết thương rất sâu. Nguyên Nhược Ngữ không thể không kéo chân di chuyển về sau, nhưng hiển nhiên động tác của Mộc Kiều Dung nhanh hơn một chút, giơ cao thanh đao, phía trên còn dính máu Nguyên Nhược Ngữ, cảnh tượng trông vô cùng kinh khủng. Đã hoàn toàn không còn phong thái như trước, chỉ là một nữ nhân phát điên, tia máu trong mắt lộ ra, bộ y phục tân nương đã không thành hình, giống như đang nói rõ sự bi ai cùng tuyệt vọng của nữ nhân này.

Nguyên Nhược Ngữ vươn tay muốn ngăn cản, nhưng sao có thể chống đỡ được?

Mắt thấy lưỡi đao càng ngày càng gần, Nguyên Nhược Ngữ nhắm hai mắt lại….

Chỉ là, cảm giác đau đớn đó không có đến. Nguyên Nhược Ngữ lại cảm thấy một chất lỏng nóng sệt dính dính trên mặt mình, là mùi vị của máu…..

Nguyên Nhược Ngữ mở to đôi mắt, nhìn đôi tay thay mình ngăn đao của Mộc Kiều Dung lại, máu từ khe hở từng giọt chảy xuộng, rơi lên mặt Nguyên Nhược Ngữ.

Mà chủ nhân của bàn tay đó, lại là tiểu Lý vẫn luôn ở một bên xem kịch.

Nguyên Nhược Ngữ kinh hãi nhìn tiểu Lý vì mình mà tay không ngăn lưỡi đao, phát hiện trên mặt hắn cũng là một mảnh bối rối cùng khó hiểu.

“Vì sao?” Nguyên Nhược Ngữ nhẹ giọng hỏi.

“Phải a, vì sao…. Ta kỳ thực không hề muốn nhìn ngươi chết….”

….. Mộc Kiều Dung cắt đứt ánh nhìn kỳ quái giữa hai người, vẫn muốn tiếp tục chém xuống. Chỉ là, giây tiếp theo, nàng liền mất đi tri giác….

“Ngươi làm gì nàng ta vậy?” Nguyên Nhược Ngữ nhìn Mộc Kiều Dung ngã xuống, hỏi tiểu Lý đang đứng lên. “Không có gì, chỉ là làm nàng ta hôn mê thôi.”

“…..” Nguyên Nhược Ngữ vì vết thương trên chân, không thể đứng lên. Tiểu Lý vươn tay kéo hắn dậy, dựng vào thân cây sau lưng.

“Ngươi bị thương rồi.” Sắc mắt tiểu Lý rất kỳ quái, Nguyên Nhược Ngữ nhìn thấy trong mắt hắn cư nhiên có một tia yêu thương.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi bị thương rồi.” Nói xong, không để ý câu hỏi của Nguyên Nhược Ngữ, tiểu Lý cầm thuốc trị thương trong áo, ngồi xổm xuống giúp hắn bôi thuốc.

Nguyên Nhược Ngữ dùng cơ thể đứng không vững gắng sức đẩy tiểu Lý ra, tiểu Lý luống cuống bị đẩy ngã xuống đất, trong mắt có chút đờ đẫn nhìn Nguyên Nhược Ngữ sắc mặt khó coi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

…..

Tiểu Lý chầm chậm đứng dậy, ngừng lại một chút. Bầu không khí bắt đầu trở nên quỷ dị. So với tiếng động khủng bổ bên ngoài, hai người trong này guống như một không gian độc lập. Yên lặng đến đáng sợ

Nguyên Nhược Ngữ muốn áp chế cảm giác bất an mạnh mẽ trong lòng này. Trong đầu lóe lên khuôn mặt một người, lại luôn khiến mình cảm nghẹn thở…. Đừng… Đừng để ta nhớ tới người này…..

Tiểu Lý đột nhiên giơ tay, chạm vào mặt mình. Không biết có phải là do Nguyên Nhược Ngữ ảo tưởng, hắn cho rằng tiểu Lý đang biến lớn…. Cơ thể dần dần có thay đổi…. Cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng lớn, trong lòng mạnh mẽ bị từng đấm nện vào….

Chậm rãi xé xuống mặt nạ trên mắt, cùng cơ thể dần dần khôi phục hình dạng bình thương kia, đã cao hơn Nguyên Nhược Ngữ cả một cái đầu.

“Bộp ——-“ một tiếng.

Nam Cung Li có chút chưa kịp hồi phục lại thần trí phát hiện mặt mình nghiêng về một phía, cùng cảm giác đau đớn tê dại chân thực trên gò má.

…..

Mình bị đánh?….

….. Nam Cung Li quay mạnh mặt sang, kết quả…..

“Bộp ———“

Lại một bên khác.

………

Cảm thụ cảm giác đau nhói đồng dạng ở hai bên. Bản thân cư nhiên bị đánh lần thứ hai?! Một cỗ lửa giận từ trong lòng trỗi dậy, cư nhiên bị người này đánh?!

Nam Cung Li không cho Nguyên Nhược Ngữ có cơ hội lần thứ ba để đánh mình, nắm lấy bàn tay đang vung lên của Nguyên Nhược Ngữ, ngọn lửa trong mắt là đáng sợ như vậy, không dám tin, trên thế giới này, còn có người dám đánh mình?!

“Ngươi!!”

“Bộp ——–“

Nguyên Nhược Ngữ nắm lấy thời cơ vung tay còn lại lên, tát xuống má phải của Nam Cung Li.

Nam Cung Li phẫn nộ không biết nói gì, trực tiếp tát Nguyên Nhược Ngữ một cái, hung hăng đánh hắn ngã xuống đất. Nguyên Nhược Ngữ nhổ ra một bụm máu, nở một nụ cười trào phúng, nói, “Đó là thứ ngươi nợ ta.”

“….“ Nghe tới đây, Nam Cung Li không thể không tỉnh táo lại. Hắn đứng bên cạnh Nguyên Nhược Ngữ, nhìn bên má bị mình đánh đỏ ửng của Nguyên Nhược Ngữ, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn. Vì sao, lại cảm thấy thương xót hắn? Hắn không phải không biết trời cao đất dày mà đánh mình sao? Tại sao còn đau lòng vì hắn?

Mình bị làm sao vậy?….

“…. Chúng ta, quen nhau sao?”

“…..” Nghe được lời Nam Cung Li nói, Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc trong giây lát, nhưng nhanh chóng đổi thành nụ cười giễu cợt, “Hừ.”

Nguyên Nhược Ngữ không thèm để ý Nam Cung Li, hắn khó khăn đứng lên, muốn rời khỏi nơi này.

“Trả lời ta!” Nam Cung Li rất nhanh giữ lấy Nguyên Nhược Ngữ đang định rời đi, “Nói cho ta biết, chúng ta lúc trước quen nhau sao?”

“…..” Nguyên Nhược Ngữ phát hiện mình không giãy ra được khỏi sự trói buộc của Nam Cung Li, hung tợn nhìn hắn. “Buông ta ra.”

“Nói cho ta biết! Chúng ta lúc trước…..”

“Ngươi lại muốn diễn kịch gì nữa? Trên người ta đã không có gì để cho ngươi nữa rồi, Nam Cung Li.” Nguyên Nhược Ngữ lạnh lùng nói với Nam Cung Li, “Buông ta ra.”

“Không! Ngươi có ý gì?…. Vì sao ngươi lại biết tên của ta? Lẽ nào, chúng ta thực sự đã từng gặp nhau? Vì sao…” Nam Cung Li khăng khăng kéo Nguyên Nhược Ngữ không buông, giống như buông hắn ra, liền sẽ mãi mãi đánh mắt hắn…. Hắn sợ cảm giác này…. Đã rất lâu, chưa từng sợ hãi thế này….

“Ngươi rốt cuộc giả ngu cái gì? Giả trang hạ nhân, tiếp cận ta. Nam Cung Li! Đùa bỡn ta thành thế này khiến ngươi vui sướng sao?! Ta đã nói với ngươi rồi, ta trên ngươi không có lấy nửa thứ có thể cho ngươi nữa!”

“…..” Nam Cung Li nhìn bộ dạng có điểm mất khống chế của Nguyên Nhược Ngữ, nhớ tới những ngày sống chung cùng hắn, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

“Ta muốn…. có được ngươi.”

“……” Nguyên Nhược Ngữ có chút không dám tin trừng Nam Cung Li, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.

“Nằm mơ!”

…..

Lúc Tiêu Nam cùng Lí Nhứ Ca thoát khỏi đám sát thủ phía sau chạy tới Nhược Ngữ Các, nhìn thấy chính là, Nam Cung Li ôm ngang Nguyên Nhược Ngữ, biểu tình trên mặt thập phần ngưng trọng, mang theo tia nghi hoặc.

“Tiểu Ngữ!! Hỗn đản!!! Buông hắn ra!!!” Lý Nhứ Ca rất nhanh muốn giết chết Nam Cung Li, Tiêu Nam cũng căng thẳng theo sát. Chỉ là, không biết từ chỗ nào nhảy ra một đám người chắn trước mặt hai người.

“Ma Sát Thất Quân….” Sắc mặt Tiêu Nam có chút khó coi nhìn bảy tên sát thủ máu lạnh mặt không biểu tình. Biết mình cùng Lý Nhứ Ca hai người muốn đánh bại bọn họ phải tốn một khoảng thời gian, đột nhiên phát hiện bóng người Nam Cung Li di động, có vẻ định rời đi. Tiêu Nam hét lớn, “Không được đi!!! Buông tiểu Ngữ ra!!!”

Mà kết quả, Nam Cung Li không để ý tiếng người phía sau, ôm Nguyên Nhược Ngữ đã sớm hôn mê trong lòng, biểu tình trên mặt vẫn cổ quái như vậy, “Bọn ta…. thực sự quen biết sao?”

Câu nói cuối cùng để lại trong Tiêu phủ ánh lửa ngút trời.

Nam Cung Li ôm Nguyên Nhược Ngữ, liền như vậy biến mất trong màn đêm mịt mờ.          

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương