Nguyên Nhược Ngữ
-
Chương 60
Tiêu Mộc Dao bất an định lại gọi Mộc Kiều Dung, nhưng phát hiện trên mặt nàng đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc cùng kinh diễm, Tiêu Mộc Dao nhịn không được cũng nhìn về phía đó. Bây giờ là bản thân nàng cũng kinh sợ.
Quả thực là một người rất đẹp….
Cơ thể giống như co tròn trong lòng ca ca, hai người thân mật áp sát, mà người kia hiện tại hình như đã tỉnh, trên mặt là vẻ ngơ ngác giống như tiểu động vật, sau đó nhìn ca ca đang mỉm cười, trên khuôn mặt mỹ lệ của hắn cũng chậm rãi xuất hiện một nụ cười. Nụ cười này, đẹp đến rung động lòng người. Tiêu Mộc Dao không biết nên miêu tả người trong lòng ca ca như thế nào. Vẻ đẹp đó một chút cũng không đường đột, vị đạo tự nhiên, giống như giây đầu tiên nhìn thấy liền có thể hoàn toàn thừa nhận…. chấp nhận….
Có lẽ, Mộc Kiều Dung cũng nghĩ như nàng. Tiêu Mộc Dao không thể không nói. Tuy nàng là một thiên kim tiểu thư chính cống, nhưng đầu óc còn chưa hỏng…. Tiêu Mộc Dao có chút lo lắng nàng sẽ làm cái gì….
Nhưng, ngay lúc Tiêu Mộc Dao định tiến lên một lần nữa, Mộc Kiều Dung lại xoay người rời đi.
“Mộc Dao….” Một giọng nói quen thuộc rất êm tai gọi Tiêu Mộc Dao đang định đuổi theo Mộc Kiều Dung lại. Tiêu Mộc Dao xoay người, thấy là người vừa rồi nằm trong lòng ca ca đang nhìn mình, mắt khẽ mở to, trông vô cùng khả ái. Tiêu Mộc Dao đi về trước, hỏi: “Ngươi quen ta sao?….”
“…” Nguyên Nhược Ngữ không biết nên trả lời nàng thế nào. Kỳ thực bản thân rấy thích nữ tử trông rất giống muội muội mình này, biết hai nàng không phải cùng là một người, nhưng vẫn thích nàng. Cũng là loại yêu thích giữa huynh muội.
Tiêu Nam nâng Nguyên Nhược Ngữ vừa tỉnh ngủ dậy, giúp hắn sửa sang y phục, ôn nhu nói: “Đây là muội muội của ta, Tiêu Mộc Dao. Mộc Dao, hắn là Nguyên Nhược Ngữ.”
“Nguyên Nhược Ngữ?!” Tiêu Mộc Dao dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bị lời Tiêu Nam nói dọa sợ…… Tiêu Nam không biết vì sao nàng vừa nghe thấy tên Nguyên Nhược Ngữ liền kinh ngạc như vậy, đồng thời không hiểu còn có Nguyên Nhược Ngữ. Tiêu Mộc Dao trấn định lại, cười nói, “Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy quen tai mà thôi…”
Nguyên Nhược Ngữ biết nàng muốn hỏi mình gì đó, liền nói với Tiêu Nam, “Ta đói bụng rồi, người không phải bảo tỉnh ngủ có thể ăn điểm tâm sao?”
“Đúng a… Vậy ta đi lấy đến.” Tiêu Nam có vẻ hiểu rõ mà gật đầu, đứng dậy rời đi. Trước khi đi liếc Tiêu Mộc Dao một cái, ý là muốn nàng lễ phép với Nguyên Nhược Ngữ một chút.
Chờ Tiêu Nam đi xa, Nguyên Nhược Ngữ vẫn ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Dao. Hắn cùng hiếu kỳ Tiêu Mộc Dao muốn hỏi cái gì, lẽ nào nàng biết mình là Ngôn Ngũ sao?
“Ngươi….” Tiêu Mộc Dao thấy ca ca đã rời đi, hơn nữa còn là cố ý, điều nghi hoặc trong lòng, không biết có nên hỏi ra hay không? “Ngươi…. biết Lý Nhứ Ca sao? Là thiên hạ đệ nhất Vương gia.”
Nguyên Nhược Ngữ có chút cả kinh nhìn Tiêu Mộc Dao. Nàng hỏi vấn đề này? Mình cùng Lý Nhứ Ca? Nguyên Nhược Ngữ chỉ có thể thành thật trả lời, “… Có quen.”
“…. Ngươi là Nguyên Nhược Ngữ kia sao? Vậy sao lại ở đây? Ở trong lòng…”
“Cái gì?” Ngoại trừ câu đầu tiên, vì thanh âm Tiêu Mộc Dao nhỏ dần xuống, Nguyên Nhược Ngữ không nghe thấy gì. Tại sao lại nói là Nguyên Nhược Ngữ kia?
“Không, không có gì. Ta có việc, phải đi trước.” Tiêu Mộc Dao không biết vì sao, lúc biết hắn là Nguyên Nhược Ngữ, trong lòng thấy rất khó chịu.
Trong vương phủ, phàm là người được sủng ái đều biết, trong lòng Lý Nhứ Ca luôn có một người, lúc thương yêu bọn họ, luôn gọi tên người đó. Người được sủng ái trong phủ kể lại rằng vì có một bộ phận giống người đó mới nhận được sự sủng ái của Vương gia. Lúc bản thân đến vương phủ, nghe đồn mình là Vương phi, đám ruồi nhặng đáng ghét kia cũng đã kể với mình. Bản thân kỳ thực cũng biết, Lý Nhứ Ca không yêu mình. Chỉ là, lúc này mới biết, người trong thâm tâm hắn, chính là,
Nguyên Nhược Ngữ.
Nói là hảo hảo làm muội muội của hắn, thế nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Nhược Ngữ thực sự, trong lòng chỉ thấy muốn chạy trốn, không muốn nhìn hắn. Giống như đang ghen, nhưng không giống kiểu ghen của tình nhân. Thương hại biết bao….
Vì sao Nguyên Nhược Ngữ lại ở đây? Còn trong lòng ca ta?! Nhìn ánh mắt ca ca, Nguyên Nhược Ngữ kia hẳn là người ca ca vẫn luôn nhớ mong yêu thương, nhưng vì sao lại là người Lý Nhứ Ca… Trời ơi, thực loạn a. Không nghĩ nữa, về ngủ thôi!
“…. Xin lỗi.” Nguyên Nhược Ngữ thấy Tiêu Mộc Dao định rời đi, buột miệng nói.
“Người xin lỗi? Xin lỗi cái gì?” Tiêu Mộc Dao kỳ quái quay lại nhìn Nguyên Nhược Ngữ. Trên khuôn mặt mỹ lệ kia đột nhiên hiện nét xấu hổ lúng túng, “Không phải… Cái đó… Ta….”
Bộ dạng sốt ruột của Nguyên Nhược Ngữ thực rất khả ái. Hắn rất thích Tiêu Mộc Dao, coi nàng là bằng hữu, nhưng bản thân lại… Nàng hẳn là rất thích Lý Nhừ Ca đi?.. Nói như vậy, tại sao càng cảm thấy mình giả dối?… Cái này phải nói thế nào a??
Tiêu Mộc Dao đột nhiên rất muốn đi tới ôm Nguyên Nhược Ngữ một cái. Thật là một người khiến người khác yêu thương a, thực muốn nuôi bên ngươi… Đây là tâm tình của ca ca sao? Tiêu Mộc Dao hắc tuyền nghĩ. Đã quên hàm ý của câu xin lỗi của Nguyên Nhược Ngữ.
Chờ lúc Tiêu Nam quay lại, liền thấy hai người ngẩn ngơ. Buồn cười mà kéo bọn họ vào phòng, ba người bắt đầu cùng ăn điểm tâm. Ai ngờ….
Tiếng gọi của quản gia từ nơi rất xa truyền tới. Sau đó liền có một người dùng chân đá văng cửa phòng ra, vung tay, xông vào…
Lúc Nguyên Nhược Ngữ nhìn thấy Lý Nhứ Ca trong lòng vốn rất vui mừng, nhưng thấy vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy có chút sợ hãi. Tiêu Mộc Dao cũng rất lâu rồi không thấy vẻ mặt này của Lý Nhứ Ca, chữ ‘oán giận’ rất to viết trên mặt hắn, mà oán giận của hắn không phải với Nguyên Nhược Ngữ, cũng không phải với Tiêu Mộc Dao, mà là với Tiêu Nam giống như sớm đã biết hắn nhất định sẽ đến, vẫn một vẻ nhàn nhã…
“Mẹ nó! Ngươi nói rõ cho ta!” Xem ra thực sự tức giận không vừa, ngay cả lễ nghi hoàng gia cũng quên hết, lộ vẻ thô tục mắng Tiêu Nam… Cái gì mà tiểu nhân đê tiện, uổng hắn tin tưởng hắn như thế… Cái gì cái gì đó.
Tiêu Nam chỉ nói một câu, “Tiểu Ngữ nhìn kìa.”
Lý Nhứ Ca liền ngoan ngoãn ngậm miệng, Nguyên Nhược Ngữ không khỏi kêu to thần kỳ, đương nhiên là không có kêu ra. Tiếp đó là quản gia cuối cùng cũng đuổi kịp. “Ha… Ta ngăn không được a… Chủ tử…” Không ngừng thở dốc.
“Ra ngoài đi.” Tiêu Nam cười nói xong, theo Lý Nhứ Ca đi ra ngoài. Tiêu Mộc Dao phất phất tay, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nguyên Nhược Ngữ lộ vẻ nghi hoặc cùng lo lắng.
“Không cần lo lắng, không có gì đâu.” Tiêu Mộc Dao an ủi Nguyên Nhược Ngữ cũng đang định theo sau một chút.
“Vì sao?….”
“….. Hắc hắc ” Tiêu Mộc Dao cười gian ngồi xuống cạnh Nguyên Nhược Ngữ, luôn cảm thấy có thể rất tự nhiên kề cận hắn. “Bởi vì a Lý Nhứ Ca là tên ngốc, lúc nào cãi thắng được ca ta a?”
…..
“…. Cãi nhau? Cùng Tiêu Nam?” Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc. Lòng hiếu kỳ làm hai người lúc này giống như ký giả bát quái, thì thà thì thầm rỉ tai nhau, tiếng nhỏ như muỗi, không nghe rõ đang nói cái gì.
Lúc Tiêu Nam quay trở lại nhìn thấy chính là khung cảnh này.
“Đang nói gì vậy?”
“Không có gì a Không còn sớm nữa, muội về phòng đây.” Tiêu Mộc Dao chạy trốn. Mà Nguyên Nhược Ngữ còn đang hồi tưởng lại những lời vừa nói.
Nghe nói, trong ba năm nay, Lý Nhứ Ca không ít lần tới Tiêu phủ, nhất là gặp phải những ngày Tiêu Nam không tiếp khách. Lý Nhứ Ca không chịu nổi mà chửi mắng Tiêu Nam thất thần, sau đó thường bị một hai câu của Tiêu Nam mà không có lời nào cãi lại, ngược lại còn làm mình tức giận, sau đó nín nhịn không cùng Tiêu Nam cãi nhau nữa. Nhưng giống như cố ý, Tiêu Nam sẽ lạnh lùng nói một vài ‘sự thực’ kích động Lý Nhứ Ca, ví dụ như hậu cung của Lý Nhứ Ca… Kỳ thực, bọn họ trong ba năm này thật sự đã thành bạn tốt rồi. Cho dù bọn họ có cùng một người nhớ mong, cho dù mỗi lần cãi nhau Lý Nhứ Ca đều không có cơ hội thắng lời.
“Ta cũng không biết người lại có tài ăn nói như vậy.” Nguyên Nhược Ngữ được Tiêu Nam ôm lên giường, Lý Nhứ Ca đã rời đi rồi.
“Ha ha Không có gì.” Có thể khiến tên hồ ly lãnh tĩnh kia lộ vẻ không cam lòng. Lẽ nào, kỳ thực Tiêu Nam mới là hồ yêu vạn năm??….. Nguyên Nhược Ngữ có chút buồn cười nghĩ, thực ra là đúng vậy. Từ khi còn bé cho đến lúc lớn, Nguyên Nhược Ngữ đã biết Tiêu Nam chưa bao giờ để mình chịu thiệt, cho dù là rất nhỏ, những địch ý gây khó dễ đều sẽ bị hắn làm biến mất từng cái một. Mà đối với Nguyên Nhược Ngữ, Tiêu Nam giống như tâm tình gì cũng không có, chỉ là như vậy mà thương hắn, ôn nhu với hắn. Nguyên Nhược Ngữ phát hiện kỳ thực bản thân thích tất cả của Tiêu Nam. Tiêu Nam cũng biết suy nghĩ của Nguyên Nhược Ngữ, chưa từng nói thành lời, đối mặt với Tiêu Nam, giống như cái gì cũng không cần nói… Hắn đã biết hết tất cả, cái gì cũng có thể thông cảm, vẫn thương yêu Nguyên Nhược Ngữ như vậy.
Nguyên Nhược Ngữ hạnh phúc cọ cọ vào lòng Tiêu Nam. Bắt đầu từ ngày đó, chính mình liền cùng Tiêu Nam ngủ, giống như ngày còn bé. Hóa ra là vì vết thương của Nguyên Nhược Ngữ, Tiêu Nam vẫn luôn cẩn thận dè dặt, còn bây giờ, Nguyên Nhược Ngữ có thể thoải mái gác chân lên người Tiêu Nam. Tiêu Nam sủng nịnh mỉm cười, giúp hắn đắp lại chăn.
“Không muốn biết hôm nay hắn đến nói gì sao?”
“…. Ân.” Nguyên Nhược Ngữ nhắm mắt lại.
“Ai…. Hắn chỉ là không ngờ tới, ta lại như vậy… với người. Hắn rất tức giận… Ta….”
“Đừng nói cái này nữa, bây giờ không phải không có gì nữa rồi sao?” Nguyên Nhược Ngữ vươn tay ôm lấy Tiêu Nam, vỗ về như đang an ủi.
“Được rồi….. Cái tên ngốc kia, còn một vẻ hối hận tới chất vấn ta. Lần này, ta không có phản bác. Ngược lại mặc hắn mắng cho đã, không ngờ lại không như vậy, hắn cư nhiên không mắng nổi. Thú vị nha ”
Ngươi biết rõ mà còn cố ý…. Nguyên Nhược Ngữ lúc này cảm thấy Lý Nhứ Ca rất đáng thương, còn nhớ lời lúc trước hắn cùng mình nói, cái gì mà Tiêu Nam sẽ ôn nhu hơn hắn một chút, sẽ không làm mình bị thương…. Không biết sẽ phiền não thế nào đây…. Sẽ phát điên đi?
“Sao hắn biết….”
“Sao hắn lại không biết? Chuyện ở đây… Dù sau đây cũng là kinh thành. Nói đến cùng, hắn vẫn là một vương gia lợi hại. Chỉ là, có chuyện phải nói với người, hắn nói muốn đón ngươi đi. Cái đó tuyệt đối là không được rồi. Sau đó…. hắn liền nói sẽ vào ở.”
“Cái gì? Vào ở?” Nguyên Nhược Ngữ nâng nửa người dậy, nhìn Tiêu Nam. Tiêu Nam giúp hắn đắp lại chăn, nói, “Đúng vậy, ta còn chưa kịp hỏi gì, hắn đã dùng khinh công bay đi mất. Đại khái ngày mai là có thể vào phủ rồi. Hình như sợ ta nói cái gì, ta còn chưa đồng ý, chạy nhanh như vậy.”
“….. Tiêu Nam, ngươi là ma quỷ.”
“Nhược Ngữ thiếu gia, ngài mong Tiêu Nam là ma quỷ sao?” Cảm thấy một bàn tay bắt đầu chầm chậm luồn vào trong người mình, Nguyên Nhược Ngữ có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Nam. Ai ngờ hắn vẫn tỏ vẻ vô tội như vậy, chỉ là tia sáng trong mắt kia không trốn nổi khỏi tầm mắt Nguyên Nhược Ngữ.
“Ngươi….” Nguyên Nhược Ngữ cũng luồn tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay càng ngày càng không ngoan ngoãn của Tiêu Nam, “Không được….”
Y phục mỏng manh đã bị người ta cởi sạch dưới lớp chăn. Nguyên Nhược Ngữ không thể không vươn hai tay ra chống cự, trên mặt hồng hồng, chỉ là nét hứng thú trên mặt Tiêu Nam càng ngày càng đậm. “Tiêu Nam mong Nhược Ngữ thiếu gia vui sướng, vậy chúng ta liền làm một ít chuyện khoái lạc đi ”
“Cái gì?….. A…. Ngươi….”
“Thực trơn nhẵn Hình dạng cũng rất đáng yêu, không hổ là Nhược Ngữ thiếu gia ”
“Không được…. nói….. A a! ”
Tiêu Nam dứt khoát kéo bàn tay vẫn đang giãy dụa của Nguyên Nhược Ngữ phủ lên lửa nóng của chính hắn, sau đó mới nắm tay mình lại, bắt đầu vuốt ve lên xuống, còn kề bên tai Nguyên Nhược Ngữ nói một vài lới khiến người khác mặt đỏ tim đập…
“Ướt rồi….” Nói xong, Tiêu Nam ái muội liếm láp dọc theo vành tai Nguyên Nhược Ngữ. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy cảm giác vô lực kia lại trỗi dậy. Hơn nữa cả người đã bắt đầu phiếm hồng, lộ ra một màu hồng phấn xinh đẹp “….. A….. Không được nói… Ân….”
“Lần này, ta nhất định sẽ rất ôn nhu…. Sẽ không lại làm tổn thương Tiểu Ngữ… Giao cho ta….”
“A a…. Ha a…..”
……
“Dừng lại… Nơi đó….. Không được….. A a……”
“Tiểu Ngữ vui sương như thế, làm sao có thể dừng lại được?” Tiêu Nam bôi trơn đầy đủ rồi, mới bắt đầu tiến vào Nguyên Nhược Ngữ, sau đó ở nơi khiến Nguyên Nhược Ngữ không ngừng rên rỉ mà vuốt ve, kích thích nhiều lần. Tay còn không ngừng trêu chọc hai điểm đỏ đã dựng thẳng.
Trong thanh âm của mình cũng tràn ngập ***. Nhìn thấy vẻ quyến rũ của Nguyên Nhược Ngữ, Tiêu Nam cũng có chút không kìm được bản thân, bắt đầu tăng nhanh tốc độ, đâm vào một lần lại một lần. Bị nơi nóng như lửa kia vây bọc chặt chẽ, Tiêu Nam không nhịn nổi gầm nhẹ một tiếng.
“A a a… Ha…. Tiêu Nam… Chậm một chút…. Chậm….” Tiêu Nam kéo tay Nguyên Nhược Ngữ vòng qua cổ mình, thân dưới còn đang không ngừng đưa dẩy, thỉnh thoảng đâm vào nơi sâu nhất, chầm chậm rút ra, lại hung hăng tiến nhập….. Nơi hấp thụ mềm mại gắt gao phía trên, có lúc bị lôi ra. Nguyên Nhược Ngữ không khống chế được co lại, càng khiến Tiêu Nam điên cuồng….
“Ô…. A… Tiêu…. Tiêu…” Nguyên Nhược Ngữ không ngừng rên rỉ, nhiệt độ trong người như muốn thiêu đốt tất cả, loại khoái cảm kia không ngừng kéo tới, bản thân cũng bắt đầu nói không thành lời…. Chỉ có thể mặc sức cảm thụ cảm giác thứ lửa nóng của Tiêu Nam ở trong người mình, không ngừng mang đến….. “Ha a a… Tiêu Nam…. Ngươi…. thực sự….. a…. là…. một tên….. một tên…. ân! A….. ma quỷ!……. A a…..”
“…… Ha….. Ma quỷ? ….. Chỉ cần Tiểu Ngữ vui sướng…. Ma quỷ ta cũng làm….. Ha…. Ha….”
…..
Một đêm xuân quang, một đêm kích tình. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy lúc mình chìm vào giấc ngủ đi, không biết đã làm mấy lần rồi….. Vật cự đại của Tiêu Nam còn đang trong người mình…. Có dấu hiệu bắt đầu ngóc đầu dậy. Nguyên Nhược Ngữ như cầu xin mà rên rỉ. Tiêu Nam đành buông hắn ra, liếm đi vệt nước mắt trên má Nguyên Nhược Ngữ, ôm lấy hắn thiếp đi… Nguyên Nhược Ngữ đã không còn sức nói với Tiếu Nam, bảo hắn lôi thứ kia ra, nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau, quản gia lo lắng nhìn vẻ mặt Lý Nhứ Ca như muốn dỡ bỏ cả Tiêu phủ, lau mồ hôi…..
Quả thực là một người rất đẹp….
Cơ thể giống như co tròn trong lòng ca ca, hai người thân mật áp sát, mà người kia hiện tại hình như đã tỉnh, trên mặt là vẻ ngơ ngác giống như tiểu động vật, sau đó nhìn ca ca đang mỉm cười, trên khuôn mặt mỹ lệ của hắn cũng chậm rãi xuất hiện một nụ cười. Nụ cười này, đẹp đến rung động lòng người. Tiêu Mộc Dao không biết nên miêu tả người trong lòng ca ca như thế nào. Vẻ đẹp đó một chút cũng không đường đột, vị đạo tự nhiên, giống như giây đầu tiên nhìn thấy liền có thể hoàn toàn thừa nhận…. chấp nhận….
Có lẽ, Mộc Kiều Dung cũng nghĩ như nàng. Tiêu Mộc Dao không thể không nói. Tuy nàng là một thiên kim tiểu thư chính cống, nhưng đầu óc còn chưa hỏng…. Tiêu Mộc Dao có chút lo lắng nàng sẽ làm cái gì….
Nhưng, ngay lúc Tiêu Mộc Dao định tiến lên một lần nữa, Mộc Kiều Dung lại xoay người rời đi.
“Mộc Dao….” Một giọng nói quen thuộc rất êm tai gọi Tiêu Mộc Dao đang định đuổi theo Mộc Kiều Dung lại. Tiêu Mộc Dao xoay người, thấy là người vừa rồi nằm trong lòng ca ca đang nhìn mình, mắt khẽ mở to, trông vô cùng khả ái. Tiêu Mộc Dao đi về trước, hỏi: “Ngươi quen ta sao?….”
“…” Nguyên Nhược Ngữ không biết nên trả lời nàng thế nào. Kỳ thực bản thân rấy thích nữ tử trông rất giống muội muội mình này, biết hai nàng không phải cùng là một người, nhưng vẫn thích nàng. Cũng là loại yêu thích giữa huynh muội.
Tiêu Nam nâng Nguyên Nhược Ngữ vừa tỉnh ngủ dậy, giúp hắn sửa sang y phục, ôn nhu nói: “Đây là muội muội của ta, Tiêu Mộc Dao. Mộc Dao, hắn là Nguyên Nhược Ngữ.”
“Nguyên Nhược Ngữ?!” Tiêu Mộc Dao dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bị lời Tiêu Nam nói dọa sợ…… Tiêu Nam không biết vì sao nàng vừa nghe thấy tên Nguyên Nhược Ngữ liền kinh ngạc như vậy, đồng thời không hiểu còn có Nguyên Nhược Ngữ. Tiêu Mộc Dao trấn định lại, cười nói, “Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy quen tai mà thôi…”
Nguyên Nhược Ngữ biết nàng muốn hỏi mình gì đó, liền nói với Tiêu Nam, “Ta đói bụng rồi, người không phải bảo tỉnh ngủ có thể ăn điểm tâm sao?”
“Đúng a… Vậy ta đi lấy đến.” Tiêu Nam có vẻ hiểu rõ mà gật đầu, đứng dậy rời đi. Trước khi đi liếc Tiêu Mộc Dao một cái, ý là muốn nàng lễ phép với Nguyên Nhược Ngữ một chút.
Chờ Tiêu Nam đi xa, Nguyên Nhược Ngữ vẫn ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Dao. Hắn cùng hiếu kỳ Tiêu Mộc Dao muốn hỏi cái gì, lẽ nào nàng biết mình là Ngôn Ngũ sao?
“Ngươi….” Tiêu Mộc Dao thấy ca ca đã rời đi, hơn nữa còn là cố ý, điều nghi hoặc trong lòng, không biết có nên hỏi ra hay không? “Ngươi…. biết Lý Nhứ Ca sao? Là thiên hạ đệ nhất Vương gia.”
Nguyên Nhược Ngữ có chút cả kinh nhìn Tiêu Mộc Dao. Nàng hỏi vấn đề này? Mình cùng Lý Nhứ Ca? Nguyên Nhược Ngữ chỉ có thể thành thật trả lời, “… Có quen.”
“…. Ngươi là Nguyên Nhược Ngữ kia sao? Vậy sao lại ở đây? Ở trong lòng…”
“Cái gì?” Ngoại trừ câu đầu tiên, vì thanh âm Tiêu Mộc Dao nhỏ dần xuống, Nguyên Nhược Ngữ không nghe thấy gì. Tại sao lại nói là Nguyên Nhược Ngữ kia?
“Không, không có gì. Ta có việc, phải đi trước.” Tiêu Mộc Dao không biết vì sao, lúc biết hắn là Nguyên Nhược Ngữ, trong lòng thấy rất khó chịu.
Trong vương phủ, phàm là người được sủng ái đều biết, trong lòng Lý Nhứ Ca luôn có một người, lúc thương yêu bọn họ, luôn gọi tên người đó. Người được sủng ái trong phủ kể lại rằng vì có một bộ phận giống người đó mới nhận được sự sủng ái của Vương gia. Lúc bản thân đến vương phủ, nghe đồn mình là Vương phi, đám ruồi nhặng đáng ghét kia cũng đã kể với mình. Bản thân kỳ thực cũng biết, Lý Nhứ Ca không yêu mình. Chỉ là, lúc này mới biết, người trong thâm tâm hắn, chính là,
Nguyên Nhược Ngữ.
Nói là hảo hảo làm muội muội của hắn, thế nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Nhược Ngữ thực sự, trong lòng chỉ thấy muốn chạy trốn, không muốn nhìn hắn. Giống như đang ghen, nhưng không giống kiểu ghen của tình nhân. Thương hại biết bao….
Vì sao Nguyên Nhược Ngữ lại ở đây? Còn trong lòng ca ta?! Nhìn ánh mắt ca ca, Nguyên Nhược Ngữ kia hẳn là người ca ca vẫn luôn nhớ mong yêu thương, nhưng vì sao lại là người Lý Nhứ Ca… Trời ơi, thực loạn a. Không nghĩ nữa, về ngủ thôi!
“…. Xin lỗi.” Nguyên Nhược Ngữ thấy Tiêu Mộc Dao định rời đi, buột miệng nói.
“Người xin lỗi? Xin lỗi cái gì?” Tiêu Mộc Dao kỳ quái quay lại nhìn Nguyên Nhược Ngữ. Trên khuôn mặt mỹ lệ kia đột nhiên hiện nét xấu hổ lúng túng, “Không phải… Cái đó… Ta….”
Bộ dạng sốt ruột của Nguyên Nhược Ngữ thực rất khả ái. Hắn rất thích Tiêu Mộc Dao, coi nàng là bằng hữu, nhưng bản thân lại… Nàng hẳn là rất thích Lý Nhừ Ca đi?.. Nói như vậy, tại sao càng cảm thấy mình giả dối?… Cái này phải nói thế nào a??
Tiêu Mộc Dao đột nhiên rất muốn đi tới ôm Nguyên Nhược Ngữ một cái. Thật là một người khiến người khác yêu thương a, thực muốn nuôi bên ngươi… Đây là tâm tình của ca ca sao? Tiêu Mộc Dao hắc tuyền nghĩ. Đã quên hàm ý của câu xin lỗi của Nguyên Nhược Ngữ.
Chờ lúc Tiêu Nam quay lại, liền thấy hai người ngẩn ngơ. Buồn cười mà kéo bọn họ vào phòng, ba người bắt đầu cùng ăn điểm tâm. Ai ngờ….
Tiếng gọi của quản gia từ nơi rất xa truyền tới. Sau đó liền có một người dùng chân đá văng cửa phòng ra, vung tay, xông vào…
Lúc Nguyên Nhược Ngữ nhìn thấy Lý Nhứ Ca trong lòng vốn rất vui mừng, nhưng thấy vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy có chút sợ hãi. Tiêu Mộc Dao cũng rất lâu rồi không thấy vẻ mặt này của Lý Nhứ Ca, chữ ‘oán giận’ rất to viết trên mặt hắn, mà oán giận của hắn không phải với Nguyên Nhược Ngữ, cũng không phải với Tiêu Mộc Dao, mà là với Tiêu Nam giống như sớm đã biết hắn nhất định sẽ đến, vẫn một vẻ nhàn nhã…
“Mẹ nó! Ngươi nói rõ cho ta!” Xem ra thực sự tức giận không vừa, ngay cả lễ nghi hoàng gia cũng quên hết, lộ vẻ thô tục mắng Tiêu Nam… Cái gì mà tiểu nhân đê tiện, uổng hắn tin tưởng hắn như thế… Cái gì cái gì đó.
Tiêu Nam chỉ nói một câu, “Tiểu Ngữ nhìn kìa.”
Lý Nhứ Ca liền ngoan ngoãn ngậm miệng, Nguyên Nhược Ngữ không khỏi kêu to thần kỳ, đương nhiên là không có kêu ra. Tiếp đó là quản gia cuối cùng cũng đuổi kịp. “Ha… Ta ngăn không được a… Chủ tử…” Không ngừng thở dốc.
“Ra ngoài đi.” Tiêu Nam cười nói xong, theo Lý Nhứ Ca đi ra ngoài. Tiêu Mộc Dao phất phất tay, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nguyên Nhược Ngữ lộ vẻ nghi hoặc cùng lo lắng.
“Không cần lo lắng, không có gì đâu.” Tiêu Mộc Dao an ủi Nguyên Nhược Ngữ cũng đang định theo sau một chút.
“Vì sao?….”
“….. Hắc hắc ” Tiêu Mộc Dao cười gian ngồi xuống cạnh Nguyên Nhược Ngữ, luôn cảm thấy có thể rất tự nhiên kề cận hắn. “Bởi vì a Lý Nhứ Ca là tên ngốc, lúc nào cãi thắng được ca ta a?”
…..
“…. Cãi nhau? Cùng Tiêu Nam?” Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc. Lòng hiếu kỳ làm hai người lúc này giống như ký giả bát quái, thì thà thì thầm rỉ tai nhau, tiếng nhỏ như muỗi, không nghe rõ đang nói cái gì.
Lúc Tiêu Nam quay trở lại nhìn thấy chính là khung cảnh này.
“Đang nói gì vậy?”
“Không có gì a Không còn sớm nữa, muội về phòng đây.” Tiêu Mộc Dao chạy trốn. Mà Nguyên Nhược Ngữ còn đang hồi tưởng lại những lời vừa nói.
Nghe nói, trong ba năm nay, Lý Nhứ Ca không ít lần tới Tiêu phủ, nhất là gặp phải những ngày Tiêu Nam không tiếp khách. Lý Nhứ Ca không chịu nổi mà chửi mắng Tiêu Nam thất thần, sau đó thường bị một hai câu của Tiêu Nam mà không có lời nào cãi lại, ngược lại còn làm mình tức giận, sau đó nín nhịn không cùng Tiêu Nam cãi nhau nữa. Nhưng giống như cố ý, Tiêu Nam sẽ lạnh lùng nói một vài ‘sự thực’ kích động Lý Nhứ Ca, ví dụ như hậu cung của Lý Nhứ Ca… Kỳ thực, bọn họ trong ba năm này thật sự đã thành bạn tốt rồi. Cho dù bọn họ có cùng một người nhớ mong, cho dù mỗi lần cãi nhau Lý Nhứ Ca đều không có cơ hội thắng lời.
“Ta cũng không biết người lại có tài ăn nói như vậy.” Nguyên Nhược Ngữ được Tiêu Nam ôm lên giường, Lý Nhứ Ca đã rời đi rồi.
“Ha ha Không có gì.” Có thể khiến tên hồ ly lãnh tĩnh kia lộ vẻ không cam lòng. Lẽ nào, kỳ thực Tiêu Nam mới là hồ yêu vạn năm??….. Nguyên Nhược Ngữ có chút buồn cười nghĩ, thực ra là đúng vậy. Từ khi còn bé cho đến lúc lớn, Nguyên Nhược Ngữ đã biết Tiêu Nam chưa bao giờ để mình chịu thiệt, cho dù là rất nhỏ, những địch ý gây khó dễ đều sẽ bị hắn làm biến mất từng cái một. Mà đối với Nguyên Nhược Ngữ, Tiêu Nam giống như tâm tình gì cũng không có, chỉ là như vậy mà thương hắn, ôn nhu với hắn. Nguyên Nhược Ngữ phát hiện kỳ thực bản thân thích tất cả của Tiêu Nam. Tiêu Nam cũng biết suy nghĩ của Nguyên Nhược Ngữ, chưa từng nói thành lời, đối mặt với Tiêu Nam, giống như cái gì cũng không cần nói… Hắn đã biết hết tất cả, cái gì cũng có thể thông cảm, vẫn thương yêu Nguyên Nhược Ngữ như vậy.
Nguyên Nhược Ngữ hạnh phúc cọ cọ vào lòng Tiêu Nam. Bắt đầu từ ngày đó, chính mình liền cùng Tiêu Nam ngủ, giống như ngày còn bé. Hóa ra là vì vết thương của Nguyên Nhược Ngữ, Tiêu Nam vẫn luôn cẩn thận dè dặt, còn bây giờ, Nguyên Nhược Ngữ có thể thoải mái gác chân lên người Tiêu Nam. Tiêu Nam sủng nịnh mỉm cười, giúp hắn đắp lại chăn.
“Không muốn biết hôm nay hắn đến nói gì sao?”
“…. Ân.” Nguyên Nhược Ngữ nhắm mắt lại.
“Ai…. Hắn chỉ là không ngờ tới, ta lại như vậy… với người. Hắn rất tức giận… Ta….”
“Đừng nói cái này nữa, bây giờ không phải không có gì nữa rồi sao?” Nguyên Nhược Ngữ vươn tay ôm lấy Tiêu Nam, vỗ về như đang an ủi.
“Được rồi….. Cái tên ngốc kia, còn một vẻ hối hận tới chất vấn ta. Lần này, ta không có phản bác. Ngược lại mặc hắn mắng cho đã, không ngờ lại không như vậy, hắn cư nhiên không mắng nổi. Thú vị nha ”
Ngươi biết rõ mà còn cố ý…. Nguyên Nhược Ngữ lúc này cảm thấy Lý Nhứ Ca rất đáng thương, còn nhớ lời lúc trước hắn cùng mình nói, cái gì mà Tiêu Nam sẽ ôn nhu hơn hắn một chút, sẽ không làm mình bị thương…. Không biết sẽ phiền não thế nào đây…. Sẽ phát điên đi?
“Sao hắn biết….”
“Sao hắn lại không biết? Chuyện ở đây… Dù sau đây cũng là kinh thành. Nói đến cùng, hắn vẫn là một vương gia lợi hại. Chỉ là, có chuyện phải nói với người, hắn nói muốn đón ngươi đi. Cái đó tuyệt đối là không được rồi. Sau đó…. hắn liền nói sẽ vào ở.”
“Cái gì? Vào ở?” Nguyên Nhược Ngữ nâng nửa người dậy, nhìn Tiêu Nam. Tiêu Nam giúp hắn đắp lại chăn, nói, “Đúng vậy, ta còn chưa kịp hỏi gì, hắn đã dùng khinh công bay đi mất. Đại khái ngày mai là có thể vào phủ rồi. Hình như sợ ta nói cái gì, ta còn chưa đồng ý, chạy nhanh như vậy.”
“….. Tiêu Nam, ngươi là ma quỷ.”
“Nhược Ngữ thiếu gia, ngài mong Tiêu Nam là ma quỷ sao?” Cảm thấy một bàn tay bắt đầu chầm chậm luồn vào trong người mình, Nguyên Nhược Ngữ có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Nam. Ai ngờ hắn vẫn tỏ vẻ vô tội như vậy, chỉ là tia sáng trong mắt kia không trốn nổi khỏi tầm mắt Nguyên Nhược Ngữ.
“Ngươi….” Nguyên Nhược Ngữ cũng luồn tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay càng ngày càng không ngoan ngoãn của Tiêu Nam, “Không được….”
Y phục mỏng manh đã bị người ta cởi sạch dưới lớp chăn. Nguyên Nhược Ngữ không thể không vươn hai tay ra chống cự, trên mặt hồng hồng, chỉ là nét hứng thú trên mặt Tiêu Nam càng ngày càng đậm. “Tiêu Nam mong Nhược Ngữ thiếu gia vui sướng, vậy chúng ta liền làm một ít chuyện khoái lạc đi ”
“Cái gì?….. A…. Ngươi….”
“Thực trơn nhẵn Hình dạng cũng rất đáng yêu, không hổ là Nhược Ngữ thiếu gia ”
“Không được…. nói….. A a! ”
Tiêu Nam dứt khoát kéo bàn tay vẫn đang giãy dụa của Nguyên Nhược Ngữ phủ lên lửa nóng của chính hắn, sau đó mới nắm tay mình lại, bắt đầu vuốt ve lên xuống, còn kề bên tai Nguyên Nhược Ngữ nói một vài lới khiến người khác mặt đỏ tim đập…
“Ướt rồi….” Nói xong, Tiêu Nam ái muội liếm láp dọc theo vành tai Nguyên Nhược Ngữ. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy cảm giác vô lực kia lại trỗi dậy. Hơn nữa cả người đã bắt đầu phiếm hồng, lộ ra một màu hồng phấn xinh đẹp “….. A….. Không được nói… Ân….”
“Lần này, ta nhất định sẽ rất ôn nhu…. Sẽ không lại làm tổn thương Tiểu Ngữ… Giao cho ta….”
“A a…. Ha a…..”
……
“Dừng lại… Nơi đó….. Không được….. A a……”
“Tiểu Ngữ vui sương như thế, làm sao có thể dừng lại được?” Tiêu Nam bôi trơn đầy đủ rồi, mới bắt đầu tiến vào Nguyên Nhược Ngữ, sau đó ở nơi khiến Nguyên Nhược Ngữ không ngừng rên rỉ mà vuốt ve, kích thích nhiều lần. Tay còn không ngừng trêu chọc hai điểm đỏ đã dựng thẳng.
Trong thanh âm của mình cũng tràn ngập ***. Nhìn thấy vẻ quyến rũ của Nguyên Nhược Ngữ, Tiêu Nam cũng có chút không kìm được bản thân, bắt đầu tăng nhanh tốc độ, đâm vào một lần lại một lần. Bị nơi nóng như lửa kia vây bọc chặt chẽ, Tiêu Nam không nhịn nổi gầm nhẹ một tiếng.
“A a a… Ha…. Tiêu Nam… Chậm một chút…. Chậm….” Tiêu Nam kéo tay Nguyên Nhược Ngữ vòng qua cổ mình, thân dưới còn đang không ngừng đưa dẩy, thỉnh thoảng đâm vào nơi sâu nhất, chầm chậm rút ra, lại hung hăng tiến nhập….. Nơi hấp thụ mềm mại gắt gao phía trên, có lúc bị lôi ra. Nguyên Nhược Ngữ không khống chế được co lại, càng khiến Tiêu Nam điên cuồng….
“Ô…. A… Tiêu…. Tiêu…” Nguyên Nhược Ngữ không ngừng rên rỉ, nhiệt độ trong người như muốn thiêu đốt tất cả, loại khoái cảm kia không ngừng kéo tới, bản thân cũng bắt đầu nói không thành lời…. Chỉ có thể mặc sức cảm thụ cảm giác thứ lửa nóng của Tiêu Nam ở trong người mình, không ngừng mang đến….. “Ha a a… Tiêu Nam…. Ngươi…. thực sự….. a…. là…. một tên….. một tên…. ân! A….. ma quỷ!……. A a…..”
“…… Ha….. Ma quỷ? ….. Chỉ cần Tiểu Ngữ vui sướng…. Ma quỷ ta cũng làm….. Ha…. Ha….”
…..
Một đêm xuân quang, một đêm kích tình. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy lúc mình chìm vào giấc ngủ đi, không biết đã làm mấy lần rồi….. Vật cự đại của Tiêu Nam còn đang trong người mình…. Có dấu hiệu bắt đầu ngóc đầu dậy. Nguyên Nhược Ngữ như cầu xin mà rên rỉ. Tiêu Nam đành buông hắn ra, liếm đi vệt nước mắt trên má Nguyên Nhược Ngữ, ôm lấy hắn thiếp đi… Nguyên Nhược Ngữ đã không còn sức nói với Tiếu Nam, bảo hắn lôi thứ kia ra, nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau, quản gia lo lắng nhìn vẻ mặt Lý Nhứ Ca như muốn dỡ bỏ cả Tiêu phủ, lau mồ hôi…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook