Nguyên Nhược Ngữ
-
Chương 57
Còn tại lầu hai của tửu lâu, lúc thân ảnh của hai người đã biến mất hút, có một người bỗng vươn mình ra ngoài cửa sổ, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm cái gì đó.
“Sao vậy? Tiêu ca ca? Ngươi đang nhìn gì vậy?” Một nữ tử xuất hiện đằng sau nam nhân, thắc mắc hỏi. Nghe kĩ thì đó chính là thanh âm nũng nịu ban nãy.
Nam nhân như không quan tâm đến câu hỏi, vẫn nhìn về hướng hai người chạy trốn.
Chẳng nhẽ ta nghe lầm?
Nhưng ta vẫn luôn dõi theo…
Cơ hồ khát vọng bấy lâu sắp trở thành hiện thực.
……
“Ngươi còn giận à?” Lý Nhứ Ca kiên nhẫn đi theo sau con người nhất quyết không chịu ngồi chung xe ngựa với hắn, “Ngươi đừng giận, được không?”
“Như thế nào…” Nhược Ngữ đầu hàng quay đầu lại, định xạc cho một trận song lại phát hiện âm thanh ủy khuất mình vừa nghe không hề tương xứng với khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia. Y hệt một con hồ ly. Hắn đành quay đầu về, chỉnh bộ dạng không thèm để ý, tiếp tục bộ hành.
“Nhầm đường rồi, không phải bên ấy.” Con hồ ly tinh hảo tâm nhắc nhở.
Nhược Ngữ dừng lại một lúc, quay đầu đi hướng khác.
“Lại nhầm rồi, không phải bên ấy.”
“……”
“A, cũng không phải bên ấy.”
Nhược Ngữ kiên định không quay lại, đi thử mọi con đường ngoại trừ con đường do Lý Nhứ Ca chỉ nhưng có vẻ như ngay từ đầu hắn đã đi lầm. Hắn bực mình xoay người lại, trừng mắt nhìn đối phương, lửa giận bắn tóe lóe: “Không liên quan đến ta, ngươi cứ đi đường đó đi.” Hắn cái gì cũng không muốn nghe thêm, vội vã đi tiếp nhưng cổ tay lập tức bị giữ lấy.
“Ha ha lại nhầm rồi. Thôi, để ta dẫn ngươi.” Lý Nhứ Ca nhẹ nhàng nắm tay ái nhân, hướng đi một lối khác.
“Nơi này… không phải là lối ta chọn đầu tiên?! Ngươi?!”
“Được rồi, được rồi.” Lý Nhứ Ca chợt cúi xuống hôn Nhược Ngữ, hài lòng khi thấy khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, “Ta dẫn ngươi đi, chẳng nhẽ ngươi không thể tha thứ một lần cho ta.”
“Không phải vấn đề này! Ngươi…”
Nhược Ngữ kinh ngạc nhìn Lý Nhứ Ca, bởi đối phương đang dùng miệng chặn lời nói của hắn lâu thật lâu! Chẳng may, chẳng may có người đi qua.
“Ưm… Buông ra, ta…”
Ngốc tử cũng có thể nhận ra dục vọng tràn ngập trong đôi mắt anh nghị này.
“Nếu không vậy, ta sợ sẽ không khống chế được bản thân, làm ngươi bị thương. Chuyện ngốc như thế, ta nào có thể làm? Không chừng, người kia có thể ôn nhu hơn…”
“Ngươi ngốc à? Chuyện này… Chuyện này…” Lúc hiểu được những lời nói của Lý Nhứ Ca, khuôn mặt của Nhược Ngữ lại thêm bừng bừng, đúng như câu nói mây đỏ đầy trời.
“Đúng vậy, ta không hiểu vì sao lại thế. Thấy ngươi như vậy… thế nhưng ta….”
Nhược Ngữ kiên nhẫn đứng nghe những câu nói rời rạc.
“Hừ…. thế nhưng ta lại giống như tên tiểu tử tóc chòn hỏn, quên sạch mọi việc dự định làm. Hiện tại, ta chỉ muốn lột sạch y phục của ngươi, hung hăng tách ra…”
“Ngươi…”
“Tất cả đều do ngươi hại.”
Thấy Lý Nhứ Ca cắn môi, nhất quyết không chịu nhìn mình, Nhược Ngữ định mở miệng hỏi hắn đang nói gì thì tức khắc bị hôn. Mà nụ hôn này không thể không nói rằng vô cùng thô bạo, y như đối phương đã không khống chế nổi bản thân.
Lúc sau, đôi môi xinh xắn bắt đầu sưng đỏ song Lý Nhứ Ca không hề có dấu hiệu dừng lại và Nhược Ngữ cũng không để ý đến chuyện có người nhìn hay không nữa, mọi sự chú ý của hắn đều bị ánh mắt hấp dẫn kia trấn trụ.
“Chết tiệt! Ta sợ ngay tại chỗ này liền muốn ngươi!”
Nghe xong câu sét đánh trên, Nhược Ngữ kinh hãi lùi về sau nhưng liền bị Lý Nhứ Ca giữ chặt lấy đầu và lại hôn, nhưng nụ hôn lần này từ từ trở nên ôn nhu hơn, “Ta không muốn làm ngươi bị tổn thương, hơn nữa không chừng trong lòng ngươi còn nhớ tới nam nhân khác. Ta luôn phải lo lắng về bọn họ. Thôi, dù sao thì sớm muộn gì cũng đều phải gặp. Ta xui xẻo đụng trúng ngươi nên toàn làm những chuyện ngu ngốc…
Chuyện gì cũng không biết… Người ta nói ngươi đã chết…
Ngươi… Thực sự chuyện gì cũng không biết…
Chết tiệt! Ta luôn thầm nhủ, khi tìm được ngươi, nhất định sẽ đánh ngươi cho thỏa cơn.
Kết quả, ta vui mừng như một đứa ngốc, quên sạch chuyện sự tính trước đây.
Nguyên Nhược Ngữ.
Nguyên Nhược Ngữ.”
Lý Nhứ Ca, hắn đứng ngây người giữa đường, trong ánh mắt tràn ngập thống khổ. Hắn vốn không định nói cho ta biết nhưng cuối cùng vẫn không kìm chế được sao?
Nhược Ngữ vươn tay, chủ động ôm lấy Lý Nhứ Ca, “Xin lỗi…”
“Tốt nhất ngươi đừng nên nói với ta câu này bởi ngươi sẽ không còn cơ hội đâu. Ta sẽ không bao giờ cho ngươi cơ hội để nói. Ngươi hãy nhớ rõ.”
“Ta đã biết.” Nhìn gương mặt anh tuấn hung hăng dí tới sát mặt mình, Nhược Ngữ mỉm cười ôn nhu.
“Hừ, ngươi cầm cái này. Đợi lát nữa, ngay ở góc kia, ngươi có thể đi vào tìm hắn. Ta sẽ không vào cùng ngươi vì… ta có việc.” Dứt lời, Lý Nhứ Ca bất đắc dĩ buông tay rồi xoay người rời đi.
“Ta muốn nói lần cuối, xin lỗi ngươi.”
Lý Nhứ Ca dừng lại một chút, sau vẫn là ly khai.
Nhược Ngữ bất giác đưa tay sờ vào nửa miếng ngọc bội đeo bên hông, khóe miệng khẽ nhếch lên.
…….
Thứ mà Lý Nhứ Ca đưa chính là tấm bài tử, có thể dễ dàng đi vào Tiêu Phủ.
Người nghênh đón Nhược Ngữ là một người quản gia già.
“Ngươi đến đây có chuyện gì?” Vị quản gia cung kính hỏi.
“Ta muốn gặp Tiêu Nam.” Trong khoảng thời gian này mỗi tháng, chủ tử đều không tiếp khách.
“Lý Nhứ Ca.” Nhược Ngữ cắn môi thầm chửi cái tên có gương mặt giảo hoạt kia. Hắn nhất định biết việc này nên cố ý! “Không phải mấy chuyện kia, ta thật sự rất muốn gặp hắn, không được sao?”
Nhìn biểu tình năn nỉ của nam tử, nét mặt già nua của vị quản gia chợt hiện lên màu phớt hồng nhưng lão vẫn một mực từ chối, “Xin lỗi. Đây là quy định của phủ. Ngày mai công tử hãy đến.”
Không muốn phải trở về, đối diện với sự mãn nguyện của Lý Nhứ Ca, Nhược Ngữ quyết định đeo cho mình biểu cảm thỏ non vô tội (mỹ nam kế) hòng lung lạc lòng người. Nghe đồn, trăm lần sử dụng chiêu này, Tiêu Nam đều đầu hàng vô điều kiện cả trăm. Quả nhiên, lão bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Việc này… Thật ra… nếu công tử chịu khó chờ… Thật ra, buổi tối chủ nhân sẽ về.”
Nhược Ngữ vui vẻ đồng ý ngồi đợi, cộng thêm vị quản gia biết hắn là người của vương gia cũng nhiệt tình giữ lại.
Trời dần tối thế nhưng vẫn không có tin tức gì của Tiêu Nam. Nhược Ngữ muốn tự mình đi tìm nhưng vị quản gia này cứ tò tò đi theo khiến hắn không thể hành động. Kết quả, hắn đã ăn xong cơm tối ở Tiêu phủ song người cần gặp vẫn biệt lai vô dạng. Hắn gặng hỏi thì được biết, hóa ra vào thời điểm này mỗi tháng, Tiêu Nam đều thừ người ra một chỗ, không cho bất kì kẻ nào quấy rầy.
Hôm nay… chính là ngày ta rơi xuống nhai ba năm trước.
Bỗng nhiên, trong lòng có cảm giác rất đau. Ta muốn đi gặp Tiêu Nam ngay lập tức. Muốn mau nói cho hắn… muốn thấy hắn…
Vị quản gia già thấy sắc mặt của nam tử không được ổn liền lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Nhược Ngữ ngồi thụp xuống, ôm bụng rên rỉ: “Ta đau bụng quá.”
“Để ta gọi đại phu.”
Tội nghiệp lão già, ba chân bốn cẳng chạy đi, rồi khi về đến phòng thì đã không thấy khách đâu.
Nhờ trăng soi sáng, Nhược Ngữ vội vàng chạy đi tìm, nếu gặp thị vệ liền giơ ra tấm bài tử là an toàn. Hắn dựa vào những lời chỉ đường, chạy tới một viện tử vắng vẻ. Nơi này dường như không có ai nhưng các phòng bên trong đều sáng. Hắn cẩn trọng mở căn phòng đầu tiên. Kinh ngạc, đó là cảm giác hiện giờ của hắn.
Đoạn kí ức y như một cơn lốc, đột ngột ùa về. Bài trí căn phòng này… vô cùng quen thuộc…
Bài trí… giống hệt căn phòng ta ở trước đây!
Hắn nôn nóng mở thêm phòng nữa. Lại thêm kinh ngạc! Toàn bộ đều giống như phòng ta ở từ nhỏ đến lớn! Khung cảnh như một cuộc triển lãm, những hình ảnh xưa hiển hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
Riêng căn phòng cuối cùng lại không có ánh đèn, bên trong tối đen.
Hắn kích động mở cửa, mọi việc tựa hồ mới chỉ xảy đến ngày hôm qua.
Đây chính là phòng của ta tại Thanh Hải môn. Cái bàn, cái ghế, da động vật treo trên tường và bên trái phòng ta là…
Nhược Ngữ chậm rãi tiến đến gần, nghĩ muốn nhìn kỹ hình ảnh trước mắt. Dưới ánh trăng yếu ớt, hắn giật mình phát hiện có người ngồi trên giường!!!
Theo phản xạ chạy trốn có điều kiện, hắn thốt lên câu: “Đã quấy rầy.” rồi xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi hắn mới bước ra khỏi cửa, liền cảm thấy lưng như bị một tảng đá đè trúng. Với lực va chạm mạnh vậy, cằm lập tức bị đập xuống đất khiến hắn không khỏi kêu rên.
“Đau!”
Mà vật không động đậy giống tảng đá kia vừa nghe được thanh âm của Nhược Ngữ liền siết chặt lấy thắt lưng hắn. Khí lực quá mạnh như muốn đem thân thể bé nhỏ này ***g vào trong cơ thể mình..
Ta không thể nói được cũng không thể cử động được! Thật sự to cứng như một tảng đá vậy!
Nhược Ngữ khó khăn mở miệng,
“Tiêu Nam?”
“Sao vậy? Tiêu ca ca? Ngươi đang nhìn gì vậy?” Một nữ tử xuất hiện đằng sau nam nhân, thắc mắc hỏi. Nghe kĩ thì đó chính là thanh âm nũng nịu ban nãy.
Nam nhân như không quan tâm đến câu hỏi, vẫn nhìn về hướng hai người chạy trốn.
Chẳng nhẽ ta nghe lầm?
Nhưng ta vẫn luôn dõi theo…
Cơ hồ khát vọng bấy lâu sắp trở thành hiện thực.
……
“Ngươi còn giận à?” Lý Nhứ Ca kiên nhẫn đi theo sau con người nhất quyết không chịu ngồi chung xe ngựa với hắn, “Ngươi đừng giận, được không?”
“Như thế nào…” Nhược Ngữ đầu hàng quay đầu lại, định xạc cho một trận song lại phát hiện âm thanh ủy khuất mình vừa nghe không hề tương xứng với khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia. Y hệt một con hồ ly. Hắn đành quay đầu về, chỉnh bộ dạng không thèm để ý, tiếp tục bộ hành.
“Nhầm đường rồi, không phải bên ấy.” Con hồ ly tinh hảo tâm nhắc nhở.
Nhược Ngữ dừng lại một lúc, quay đầu đi hướng khác.
“Lại nhầm rồi, không phải bên ấy.”
“……”
“A, cũng không phải bên ấy.”
Nhược Ngữ kiên định không quay lại, đi thử mọi con đường ngoại trừ con đường do Lý Nhứ Ca chỉ nhưng có vẻ như ngay từ đầu hắn đã đi lầm. Hắn bực mình xoay người lại, trừng mắt nhìn đối phương, lửa giận bắn tóe lóe: “Không liên quan đến ta, ngươi cứ đi đường đó đi.” Hắn cái gì cũng không muốn nghe thêm, vội vã đi tiếp nhưng cổ tay lập tức bị giữ lấy.
“Ha ha lại nhầm rồi. Thôi, để ta dẫn ngươi.” Lý Nhứ Ca nhẹ nhàng nắm tay ái nhân, hướng đi một lối khác.
“Nơi này… không phải là lối ta chọn đầu tiên?! Ngươi?!”
“Được rồi, được rồi.” Lý Nhứ Ca chợt cúi xuống hôn Nhược Ngữ, hài lòng khi thấy khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, “Ta dẫn ngươi đi, chẳng nhẽ ngươi không thể tha thứ một lần cho ta.”
“Không phải vấn đề này! Ngươi…”
Nhược Ngữ kinh ngạc nhìn Lý Nhứ Ca, bởi đối phương đang dùng miệng chặn lời nói của hắn lâu thật lâu! Chẳng may, chẳng may có người đi qua.
“Ưm… Buông ra, ta…”
Ngốc tử cũng có thể nhận ra dục vọng tràn ngập trong đôi mắt anh nghị này.
“Nếu không vậy, ta sợ sẽ không khống chế được bản thân, làm ngươi bị thương. Chuyện ngốc như thế, ta nào có thể làm? Không chừng, người kia có thể ôn nhu hơn…”
“Ngươi ngốc à? Chuyện này… Chuyện này…” Lúc hiểu được những lời nói của Lý Nhứ Ca, khuôn mặt của Nhược Ngữ lại thêm bừng bừng, đúng như câu nói mây đỏ đầy trời.
“Đúng vậy, ta không hiểu vì sao lại thế. Thấy ngươi như vậy… thế nhưng ta….”
Nhược Ngữ kiên nhẫn đứng nghe những câu nói rời rạc.
“Hừ…. thế nhưng ta lại giống như tên tiểu tử tóc chòn hỏn, quên sạch mọi việc dự định làm. Hiện tại, ta chỉ muốn lột sạch y phục của ngươi, hung hăng tách ra…”
“Ngươi…”
“Tất cả đều do ngươi hại.”
Thấy Lý Nhứ Ca cắn môi, nhất quyết không chịu nhìn mình, Nhược Ngữ định mở miệng hỏi hắn đang nói gì thì tức khắc bị hôn. Mà nụ hôn này không thể không nói rằng vô cùng thô bạo, y như đối phương đã không khống chế nổi bản thân.
Lúc sau, đôi môi xinh xắn bắt đầu sưng đỏ song Lý Nhứ Ca không hề có dấu hiệu dừng lại và Nhược Ngữ cũng không để ý đến chuyện có người nhìn hay không nữa, mọi sự chú ý của hắn đều bị ánh mắt hấp dẫn kia trấn trụ.
“Chết tiệt! Ta sợ ngay tại chỗ này liền muốn ngươi!”
Nghe xong câu sét đánh trên, Nhược Ngữ kinh hãi lùi về sau nhưng liền bị Lý Nhứ Ca giữ chặt lấy đầu và lại hôn, nhưng nụ hôn lần này từ từ trở nên ôn nhu hơn, “Ta không muốn làm ngươi bị tổn thương, hơn nữa không chừng trong lòng ngươi còn nhớ tới nam nhân khác. Ta luôn phải lo lắng về bọn họ. Thôi, dù sao thì sớm muộn gì cũng đều phải gặp. Ta xui xẻo đụng trúng ngươi nên toàn làm những chuyện ngu ngốc…
Chuyện gì cũng không biết… Người ta nói ngươi đã chết…
Ngươi… Thực sự chuyện gì cũng không biết…
Chết tiệt! Ta luôn thầm nhủ, khi tìm được ngươi, nhất định sẽ đánh ngươi cho thỏa cơn.
Kết quả, ta vui mừng như một đứa ngốc, quên sạch chuyện sự tính trước đây.
Nguyên Nhược Ngữ.
Nguyên Nhược Ngữ.”
Lý Nhứ Ca, hắn đứng ngây người giữa đường, trong ánh mắt tràn ngập thống khổ. Hắn vốn không định nói cho ta biết nhưng cuối cùng vẫn không kìm chế được sao?
Nhược Ngữ vươn tay, chủ động ôm lấy Lý Nhứ Ca, “Xin lỗi…”
“Tốt nhất ngươi đừng nên nói với ta câu này bởi ngươi sẽ không còn cơ hội đâu. Ta sẽ không bao giờ cho ngươi cơ hội để nói. Ngươi hãy nhớ rõ.”
“Ta đã biết.” Nhìn gương mặt anh tuấn hung hăng dí tới sát mặt mình, Nhược Ngữ mỉm cười ôn nhu.
“Hừ, ngươi cầm cái này. Đợi lát nữa, ngay ở góc kia, ngươi có thể đi vào tìm hắn. Ta sẽ không vào cùng ngươi vì… ta có việc.” Dứt lời, Lý Nhứ Ca bất đắc dĩ buông tay rồi xoay người rời đi.
“Ta muốn nói lần cuối, xin lỗi ngươi.”
Lý Nhứ Ca dừng lại một chút, sau vẫn là ly khai.
Nhược Ngữ bất giác đưa tay sờ vào nửa miếng ngọc bội đeo bên hông, khóe miệng khẽ nhếch lên.
…….
Thứ mà Lý Nhứ Ca đưa chính là tấm bài tử, có thể dễ dàng đi vào Tiêu Phủ.
Người nghênh đón Nhược Ngữ là một người quản gia già.
“Ngươi đến đây có chuyện gì?” Vị quản gia cung kính hỏi.
“Ta muốn gặp Tiêu Nam.” Trong khoảng thời gian này mỗi tháng, chủ tử đều không tiếp khách.
“Lý Nhứ Ca.” Nhược Ngữ cắn môi thầm chửi cái tên có gương mặt giảo hoạt kia. Hắn nhất định biết việc này nên cố ý! “Không phải mấy chuyện kia, ta thật sự rất muốn gặp hắn, không được sao?”
Nhìn biểu tình năn nỉ của nam tử, nét mặt già nua của vị quản gia chợt hiện lên màu phớt hồng nhưng lão vẫn một mực từ chối, “Xin lỗi. Đây là quy định của phủ. Ngày mai công tử hãy đến.”
Không muốn phải trở về, đối diện với sự mãn nguyện của Lý Nhứ Ca, Nhược Ngữ quyết định đeo cho mình biểu cảm thỏ non vô tội (mỹ nam kế) hòng lung lạc lòng người. Nghe đồn, trăm lần sử dụng chiêu này, Tiêu Nam đều đầu hàng vô điều kiện cả trăm. Quả nhiên, lão bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Việc này… Thật ra… nếu công tử chịu khó chờ… Thật ra, buổi tối chủ nhân sẽ về.”
Nhược Ngữ vui vẻ đồng ý ngồi đợi, cộng thêm vị quản gia biết hắn là người của vương gia cũng nhiệt tình giữ lại.
Trời dần tối thế nhưng vẫn không có tin tức gì của Tiêu Nam. Nhược Ngữ muốn tự mình đi tìm nhưng vị quản gia này cứ tò tò đi theo khiến hắn không thể hành động. Kết quả, hắn đã ăn xong cơm tối ở Tiêu phủ song người cần gặp vẫn biệt lai vô dạng. Hắn gặng hỏi thì được biết, hóa ra vào thời điểm này mỗi tháng, Tiêu Nam đều thừ người ra một chỗ, không cho bất kì kẻ nào quấy rầy.
Hôm nay… chính là ngày ta rơi xuống nhai ba năm trước.
Bỗng nhiên, trong lòng có cảm giác rất đau. Ta muốn đi gặp Tiêu Nam ngay lập tức. Muốn mau nói cho hắn… muốn thấy hắn…
Vị quản gia già thấy sắc mặt của nam tử không được ổn liền lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Nhược Ngữ ngồi thụp xuống, ôm bụng rên rỉ: “Ta đau bụng quá.”
“Để ta gọi đại phu.”
Tội nghiệp lão già, ba chân bốn cẳng chạy đi, rồi khi về đến phòng thì đã không thấy khách đâu.
Nhờ trăng soi sáng, Nhược Ngữ vội vàng chạy đi tìm, nếu gặp thị vệ liền giơ ra tấm bài tử là an toàn. Hắn dựa vào những lời chỉ đường, chạy tới một viện tử vắng vẻ. Nơi này dường như không có ai nhưng các phòng bên trong đều sáng. Hắn cẩn trọng mở căn phòng đầu tiên. Kinh ngạc, đó là cảm giác hiện giờ của hắn.
Đoạn kí ức y như một cơn lốc, đột ngột ùa về. Bài trí căn phòng này… vô cùng quen thuộc…
Bài trí… giống hệt căn phòng ta ở trước đây!
Hắn nôn nóng mở thêm phòng nữa. Lại thêm kinh ngạc! Toàn bộ đều giống như phòng ta ở từ nhỏ đến lớn! Khung cảnh như một cuộc triển lãm, những hình ảnh xưa hiển hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
Riêng căn phòng cuối cùng lại không có ánh đèn, bên trong tối đen.
Hắn kích động mở cửa, mọi việc tựa hồ mới chỉ xảy đến ngày hôm qua.
Đây chính là phòng của ta tại Thanh Hải môn. Cái bàn, cái ghế, da động vật treo trên tường và bên trái phòng ta là…
Nhược Ngữ chậm rãi tiến đến gần, nghĩ muốn nhìn kỹ hình ảnh trước mắt. Dưới ánh trăng yếu ớt, hắn giật mình phát hiện có người ngồi trên giường!!!
Theo phản xạ chạy trốn có điều kiện, hắn thốt lên câu: “Đã quấy rầy.” rồi xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi hắn mới bước ra khỏi cửa, liền cảm thấy lưng như bị một tảng đá đè trúng. Với lực va chạm mạnh vậy, cằm lập tức bị đập xuống đất khiến hắn không khỏi kêu rên.
“Đau!”
Mà vật không động đậy giống tảng đá kia vừa nghe được thanh âm của Nhược Ngữ liền siết chặt lấy thắt lưng hắn. Khí lực quá mạnh như muốn đem thân thể bé nhỏ này ***g vào trong cơ thể mình..
Ta không thể nói được cũng không thể cử động được! Thật sự to cứng như một tảng đá vậy!
Nhược Ngữ khó khăn mở miệng,
“Tiêu Nam?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook