Nguyên Nhược Ngữ
-
Chương 3
Phi Lăng, ca ca của ta, chính là tiểu hài tử trước mắt, mới bảy tuổi song đã mang anh khí uy nhân? Phi Lăng ngày đó khoác lên mình y phục đỏ rực, toàn thân như được bao bọc bởi ngọn lửa cháy hừng hực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy không thoải mái khi nhìn vào đôi mắt của hắn. Bất đồng với vẻ cao ngạo của hắn, ánh mắt Phi Lăng toát lên sự tự tin quang minh, thật chói mắt, nhức mắt… Mà ngẫm lại bản thân Nhược Ngữ, nói rằng lạnh lùng kiêu ngạo, nói giống một lớp băng lãnh dày nhưng bên trong kỳ thực vô cùng mỏng manh yếu ớt……
“Thiên a! Tiểu hài tử nhà ai đây?! Lão gia, sao ngươi mang tới một hài tử kỳ cục thế? Gặp người không chào hỏi một câu, có khi nào câm điếc?” Mẫu thân nắm chặt tay ta, ta phát hiện ra do kích động nên lòng bàn tay nàng xuất chút mồ hôi, run rẩy.
“Nương…..” Phi Lăng đến gần mẫu thân, nhẹ nhàng cúi người, ánh mắt có phần bất đắc dĩ pha lẫn sự mừng rỡ.
“Yêu nương? Nương ngươi ở đâu? Ai là nương ngươi? Có khả năng dạy dỗ đứa con tốt như vậy hẳn nương quả lợi hại nha ” Nguyên Nhược Ngữ phát hiện ra mẫu thân tuy lời nói hoàn toàn bình thường song niềm vui sướng trên mặt không thể giấu đi đâu được.
“Nương ” Phi Lăng bất đắc dĩ bắt đầu làm nũng. Cái này mà để sư phó biết thực không biết phải cúi gằm mặt thấp đến độ nào.
“A! Đau đau đau….” Liễu Như Mi [tên mẫu thân Tiểu Nhược Ngữ] một tay buông Nguyên Nhược Ngữ ra, dùng sức kéo tai phải Phi Lăng, một tay bấu bấu mạnh khắp hai má, tiến hành loại tra tấn nàng ưa thích.
“Đau?! Hỗn tiểu tử! Ở ngoài ba năm, đến một tin cũng không báo, một phong thư cũng không viết, ngươi còn nhớ ta là nương ngươi?! Xem ta trị tội ngươi như thế nào! Nhìn kĩ, ở ngoài ba năm, thịt cũng thật rắn, kiêu ngạo hơn vài phần, muốn bay hả? Giỏi thì bay đi, bay đi!”
Gia nô Nguyên phủ hiểu rõ không thể trách phu nhân sao lại hành động như thế, có mấy nha đầu vụng trộm lén gạt đi nước mắt…..
“Ương (Nương)….. Đau ” Hai má Phi Lăng đã ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn phút chốc bị biến dạng, trong mắt xuất hiện làn nước mỏng…. Nhược Ngữ không nhịn nổi cười.
“Liễu nhi, đừng mắng Lăng Nhi nữa. Lại đây…..”
“Lão gia ” Liễu Như Mi vội thả đứa con cả, nhanh chóng bay đến bên người vị trượng phu yêu dấu….. Mọi người hãn a…..
Nhìn đôi phu thê mấy tháng không gặp thân thân mật mật, đám người có mắt tại tiền sảnh thực sự buồn nôn muốn ói. Nhược Ngữ đang băn khoăn nên rời khỏi hay không thì nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của hai người, thật không bình thường.
Nguyên Phi Lăng cũng có cùng ý nghĩ với Nguyên Nhược Ngữ. Bọn họ lùi dần ra cửa, lúc này Phi Lăng mới để ý đứng cạnh mình là một đứa bé. Cái đầu thấp thấp, mặc bộ y phục màu xanh nước, tóc vấn cao để lộ khuôn mặt như chạm ngọc trắng nõn mềm mại, đôi mắt to đen láy, lông mi thật dài, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi phấn hồng…. Không khỏi khiến Lăng Phi đỏ mặt.
Một tiểu hài tử thực xinh đẹp.
Nhược Ngữ chợt phát hiện có người nhìn mình, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt kinh diễm của Lăng Phi đang chăm chú hướng thẳng hắn. Có chút không hài lòng, hắn không thích kẻ khác ngây dại trông hắn. Mới ba tuổi mà đã như vậy, chẳng biết mai sau lớn lên còn thế nào nữa, khuôn mặt này làm hắn chán ghét.
“Ngươi là tiểu hài tử nhà ai? Sao lại ở đây?”
“………” Nhược Ngữ không định trả lời câu hỏi đó, ca ca xuất môn khi hắn còn chưa ra đời. Cơ hồ không ai nói qua là hắn có một đệ đệ.
“Nga, ngươi là nha đầu của nhị cô mụ, Phỉ Phỉ? Ta không nghĩ ngươi lớn đến thế a.”
“Cái gì? Hắn cư nhiên coi mình là nữ hài tử? Nhược Ngữ tức giận liếc mắt với kẻ được xưng ca ca kia. Phi Lăng đột nhiên nhận thấy một trận gió lạnh thổi qua, hiện tại vẫn giữa mùa hè, bỗng có cảm giác mùa đông tới thật gần, lạnh a lạnh a.
Nhược Ngữ trừng trừng nhìn Phi Lăng, xem hắn có chút tái nhợt. Bởi vừa rồi bị mẫu thân véo mạnh thành ra đôi má bên đỏ đỏ, bên vẫn trắng trẻo, nhớ lại vẻ mặt ban nãy không khỏi buồn cười…. Hắn khẽ bật cười. Vụ này khiến bên má còn lại cháy rực hồng.
Hắn cười, đẹp quá……. Tựa cả thiên hạ đều bừng sáng……
Trái tim Phi Lăng bắt đầu đặp loạn xạ, thứ cảm xúc xưa nay chưa từng có. Chăng nhẽ đây đúng như lời sư huynh bảo “Phát xuân”? [Sư huynh ngươi rốt cục dạy ngươi cái gì a….]
“Ngươi…. Ngươi….” Phi Lăng giữ tay hài tử, mặt đỏ gay, lúng túng không nói nên lời.
Nhược Ngữ thắc mắc ngó hắn, đầu nghiêng nghiêng, trong mắt viết đầy nghi vấn, còn một tia kháng cự. Nhược Ngữ không thích người khác chạm vào mình nhưng không hiểu vẻ cự tuyệt ấy sẽ làm mẫu thân nhất định phát cuồng, làm người ta phun máu mũi… Xem biểu tình của Phi Lăng liền biết, dĩ nhiên hắn không có phun máu mũi.
“Ngươi….. Ngươi…..”
“………..”
“Tương lai có thể cùng ta chung một chỗ được không?” Phi Lăng mặt đỏ lựng, nói nhanh, túm chặt hắn không buông tha. Đời này đây là lần đầu tiên hắn hướng Nguyên Nhược Ngữ thổ lộ. Ngay lúc đó, cả hai người đều không hiểu cái gì gọi là nhất kiến chung tình, là yêu. Cho dù đã sống một đời, Nhược Ngữ cũng không hiểu chữ ái viết ra sao?
Tương lai có thể cùng ta chung một chỗ được không? Em gái cũng từng nói với hắn như thế, khi ấy hai người không có một thứ gì, chỉ có nhau. Họ thề rằng mãi mãi, vĩnh viễn cùng nhau mà hiện tại còn mỗi mình sống, sống cô độc…..
Đôi mắt tối bỗng trở nên u tối, loại cảm giác trống rỗng lâu năm lại trỗi dậy, là hắn rơi vào thế giới xa lạ này.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy…..Ngươi…. Đừng khóc a….” Phi Lăng ngồi xổm xuống, nựng nựng mặt đứa nhỏ. Nhược Ngữ từ từ hồi phục tinh thần, kỳ quái nhìn ca ca. Hắn không hề khóc, căn bản vì hắn sẽ không khóc song Phi Lăng vẫn dỗ dành đừng khóc, đừng khóc. Hắn định cười liền thấy ánh mắt đau lòng khôn xiết của Phi Lăng,. Chợt trong lòng một cơn rung động, không rõ chuyện gì xảy ra. Hắn dang cánh tay bé nhỏ ôm lấy Phi Lăng.
Hắn ôm, vậy là không phải chán ghét a…..
Nếu biết những ngày kế tiếp đến như thế nào, Nhược Ngữ tuyệt không ôm Phi Lăng nhưng mặc kệ đi, hơi ấm hiện tại khiến hắn thực an tâm.
Hôm đó, Nhược Ngữ còn nhớ rõ Phi Lăng mặt vẫn phiến hồng, kéo hắn vào đại sảnh, đối mẫu thân kiên định nói, “Nương, chúng ta thú nàng được không?” Khắp căn phòng nhất thời không một tiếng động, ngay cả đôi phu thê đang ân ân ái ái trên kia cũng ngừng hoạt động, đưa cái nhìn quái gở hướng đại nhi tử, bên cạnh là tiểu nhi tử.
Nhược Ngữ cũng kinh ngạc không kém nhưng liền bình ổn, người khác không có nhận ra. Kỳ thực hắn đang cười khổ, không nghĩ được rằng đứa ngu ngốc này xem ta thành nữ nhi.
Nghe mẫu thân vừa cười lớn vừa giải thích, Phi Lăng cuối cùng đã hiểu mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng, bỏ qua việc tiểu hài tử là nữ hài, thế mà lại là đệ đệ. Song lập tức Phi Lăng không một tia ảo não, tức giận chỉ đem ánh mắt lộ vẻ kì lạ ngắm Nhược Ngữ. Lúc ấy Nhược Ngữ không hiểu ánh mắt ấy mang sự bi thương, đau đớn và cả tuyệt vọng.
Về sau, ngoại trừ mẫu thân hàng ngày quấy rầy còn có tiểu thí hài Phi Lăng đeo bám [Xin ngươi, người ta là ca ca của ngươi]. Mọi người Nguyên phủ đều rõ tiểu thiếu gia ba tuổi là một ngọn băng sơn, không thích nói chuyện, không thích làm loạn, vừa liếc một con mắt cũng đủ khiến người ta không lạnh mà đình chỉ cử động. Trong phủ, trừ bỏ quản gia, phu nhân, lão gia cũng còn mỗi đại thiếu gia trở về chưa lâu dám thân cận tiểu thiếu gia.
“Tiểu Ngữ, chúng ta ra ngoài chơi đi?” Phi Lăng ghé vào cửa sổ, đối Nhược ngữ mỉm cười.
“Thiên a! Tiểu hài tử nhà ai đây?! Lão gia, sao ngươi mang tới một hài tử kỳ cục thế? Gặp người không chào hỏi một câu, có khi nào câm điếc?” Mẫu thân nắm chặt tay ta, ta phát hiện ra do kích động nên lòng bàn tay nàng xuất chút mồ hôi, run rẩy.
“Nương…..” Phi Lăng đến gần mẫu thân, nhẹ nhàng cúi người, ánh mắt có phần bất đắc dĩ pha lẫn sự mừng rỡ.
“Yêu nương? Nương ngươi ở đâu? Ai là nương ngươi? Có khả năng dạy dỗ đứa con tốt như vậy hẳn nương quả lợi hại nha ” Nguyên Nhược Ngữ phát hiện ra mẫu thân tuy lời nói hoàn toàn bình thường song niềm vui sướng trên mặt không thể giấu đi đâu được.
“Nương ” Phi Lăng bất đắc dĩ bắt đầu làm nũng. Cái này mà để sư phó biết thực không biết phải cúi gằm mặt thấp đến độ nào.
“A! Đau đau đau….” Liễu Như Mi [tên mẫu thân Tiểu Nhược Ngữ] một tay buông Nguyên Nhược Ngữ ra, dùng sức kéo tai phải Phi Lăng, một tay bấu bấu mạnh khắp hai má, tiến hành loại tra tấn nàng ưa thích.
“Đau?! Hỗn tiểu tử! Ở ngoài ba năm, đến một tin cũng không báo, một phong thư cũng không viết, ngươi còn nhớ ta là nương ngươi?! Xem ta trị tội ngươi như thế nào! Nhìn kĩ, ở ngoài ba năm, thịt cũng thật rắn, kiêu ngạo hơn vài phần, muốn bay hả? Giỏi thì bay đi, bay đi!”
Gia nô Nguyên phủ hiểu rõ không thể trách phu nhân sao lại hành động như thế, có mấy nha đầu vụng trộm lén gạt đi nước mắt…..
“Ương (Nương)….. Đau ” Hai má Phi Lăng đã ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn phút chốc bị biến dạng, trong mắt xuất hiện làn nước mỏng…. Nhược Ngữ không nhịn nổi cười.
“Liễu nhi, đừng mắng Lăng Nhi nữa. Lại đây…..”
“Lão gia ” Liễu Như Mi vội thả đứa con cả, nhanh chóng bay đến bên người vị trượng phu yêu dấu….. Mọi người hãn a…..
Nhìn đôi phu thê mấy tháng không gặp thân thân mật mật, đám người có mắt tại tiền sảnh thực sự buồn nôn muốn ói. Nhược Ngữ đang băn khoăn nên rời khỏi hay không thì nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của hai người, thật không bình thường.
Nguyên Phi Lăng cũng có cùng ý nghĩ với Nguyên Nhược Ngữ. Bọn họ lùi dần ra cửa, lúc này Phi Lăng mới để ý đứng cạnh mình là một đứa bé. Cái đầu thấp thấp, mặc bộ y phục màu xanh nước, tóc vấn cao để lộ khuôn mặt như chạm ngọc trắng nõn mềm mại, đôi mắt to đen láy, lông mi thật dài, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi phấn hồng…. Không khỏi khiến Lăng Phi đỏ mặt.
Một tiểu hài tử thực xinh đẹp.
Nhược Ngữ chợt phát hiện có người nhìn mình, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt kinh diễm của Lăng Phi đang chăm chú hướng thẳng hắn. Có chút không hài lòng, hắn không thích kẻ khác ngây dại trông hắn. Mới ba tuổi mà đã như vậy, chẳng biết mai sau lớn lên còn thế nào nữa, khuôn mặt này làm hắn chán ghét.
“Ngươi là tiểu hài tử nhà ai? Sao lại ở đây?”
“………” Nhược Ngữ không định trả lời câu hỏi đó, ca ca xuất môn khi hắn còn chưa ra đời. Cơ hồ không ai nói qua là hắn có một đệ đệ.
“Nga, ngươi là nha đầu của nhị cô mụ, Phỉ Phỉ? Ta không nghĩ ngươi lớn đến thế a.”
“Cái gì? Hắn cư nhiên coi mình là nữ hài tử? Nhược Ngữ tức giận liếc mắt với kẻ được xưng ca ca kia. Phi Lăng đột nhiên nhận thấy một trận gió lạnh thổi qua, hiện tại vẫn giữa mùa hè, bỗng có cảm giác mùa đông tới thật gần, lạnh a lạnh a.
Nhược Ngữ trừng trừng nhìn Phi Lăng, xem hắn có chút tái nhợt. Bởi vừa rồi bị mẫu thân véo mạnh thành ra đôi má bên đỏ đỏ, bên vẫn trắng trẻo, nhớ lại vẻ mặt ban nãy không khỏi buồn cười…. Hắn khẽ bật cười. Vụ này khiến bên má còn lại cháy rực hồng.
Hắn cười, đẹp quá……. Tựa cả thiên hạ đều bừng sáng……
Trái tim Phi Lăng bắt đầu đặp loạn xạ, thứ cảm xúc xưa nay chưa từng có. Chăng nhẽ đây đúng như lời sư huynh bảo “Phát xuân”? [Sư huynh ngươi rốt cục dạy ngươi cái gì a….]
“Ngươi…. Ngươi….” Phi Lăng giữ tay hài tử, mặt đỏ gay, lúng túng không nói nên lời.
Nhược Ngữ thắc mắc ngó hắn, đầu nghiêng nghiêng, trong mắt viết đầy nghi vấn, còn một tia kháng cự. Nhược Ngữ không thích người khác chạm vào mình nhưng không hiểu vẻ cự tuyệt ấy sẽ làm mẫu thân nhất định phát cuồng, làm người ta phun máu mũi… Xem biểu tình của Phi Lăng liền biết, dĩ nhiên hắn không có phun máu mũi.
“Ngươi….. Ngươi…..”
“………..”
“Tương lai có thể cùng ta chung một chỗ được không?” Phi Lăng mặt đỏ lựng, nói nhanh, túm chặt hắn không buông tha. Đời này đây là lần đầu tiên hắn hướng Nguyên Nhược Ngữ thổ lộ. Ngay lúc đó, cả hai người đều không hiểu cái gì gọi là nhất kiến chung tình, là yêu. Cho dù đã sống một đời, Nhược Ngữ cũng không hiểu chữ ái viết ra sao?
Tương lai có thể cùng ta chung một chỗ được không? Em gái cũng từng nói với hắn như thế, khi ấy hai người không có một thứ gì, chỉ có nhau. Họ thề rằng mãi mãi, vĩnh viễn cùng nhau mà hiện tại còn mỗi mình sống, sống cô độc…..
Đôi mắt tối bỗng trở nên u tối, loại cảm giác trống rỗng lâu năm lại trỗi dậy, là hắn rơi vào thế giới xa lạ này.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy…..Ngươi…. Đừng khóc a….” Phi Lăng ngồi xổm xuống, nựng nựng mặt đứa nhỏ. Nhược Ngữ từ từ hồi phục tinh thần, kỳ quái nhìn ca ca. Hắn không hề khóc, căn bản vì hắn sẽ không khóc song Phi Lăng vẫn dỗ dành đừng khóc, đừng khóc. Hắn định cười liền thấy ánh mắt đau lòng khôn xiết của Phi Lăng,. Chợt trong lòng một cơn rung động, không rõ chuyện gì xảy ra. Hắn dang cánh tay bé nhỏ ôm lấy Phi Lăng.
Hắn ôm, vậy là không phải chán ghét a…..
Nếu biết những ngày kế tiếp đến như thế nào, Nhược Ngữ tuyệt không ôm Phi Lăng nhưng mặc kệ đi, hơi ấm hiện tại khiến hắn thực an tâm.
Hôm đó, Nhược Ngữ còn nhớ rõ Phi Lăng mặt vẫn phiến hồng, kéo hắn vào đại sảnh, đối mẫu thân kiên định nói, “Nương, chúng ta thú nàng được không?” Khắp căn phòng nhất thời không một tiếng động, ngay cả đôi phu thê đang ân ân ái ái trên kia cũng ngừng hoạt động, đưa cái nhìn quái gở hướng đại nhi tử, bên cạnh là tiểu nhi tử.
Nhược Ngữ cũng kinh ngạc không kém nhưng liền bình ổn, người khác không có nhận ra. Kỳ thực hắn đang cười khổ, không nghĩ được rằng đứa ngu ngốc này xem ta thành nữ nhi.
Nghe mẫu thân vừa cười lớn vừa giải thích, Phi Lăng cuối cùng đã hiểu mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng, bỏ qua việc tiểu hài tử là nữ hài, thế mà lại là đệ đệ. Song lập tức Phi Lăng không một tia ảo não, tức giận chỉ đem ánh mắt lộ vẻ kì lạ ngắm Nhược Ngữ. Lúc ấy Nhược Ngữ không hiểu ánh mắt ấy mang sự bi thương, đau đớn và cả tuyệt vọng.
Về sau, ngoại trừ mẫu thân hàng ngày quấy rầy còn có tiểu thí hài Phi Lăng đeo bám [Xin ngươi, người ta là ca ca của ngươi]. Mọi người Nguyên phủ đều rõ tiểu thiếu gia ba tuổi là một ngọn băng sơn, không thích nói chuyện, không thích làm loạn, vừa liếc một con mắt cũng đủ khiến người ta không lạnh mà đình chỉ cử động. Trong phủ, trừ bỏ quản gia, phu nhân, lão gia cũng còn mỗi đại thiếu gia trở về chưa lâu dám thân cận tiểu thiếu gia.
“Tiểu Ngữ, chúng ta ra ngoài chơi đi?” Phi Lăng ghé vào cửa sổ, đối Nhược ngữ mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook