Nguyện Một Kiếp Yêu Em
-
Chương 18: Mất tích
Đem thân người mệt mỏi khẽ cựa một chút, Thiên Hàn mơ màng mở mắt. Đập vào mắt cô là căn phòng xa lạ, cô nhíu mày. Nghĩ kỹ thêm một lúc, mới nhớ đây là căn biệt thự ven biển của gia đình cô. Mới vừa rồi cô còn ở bệnh viện, đi mua đồ ăn cho Đình Thiên, nhưng sao giờ cô lại ở đây? Đã có chuyện gì, tại sao cơ thể của cô lại mệt mỏi đến vậy.
Cố gắng bước xuống giường, cô hướng về phía cửa. Cô phải biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng, cánh cửa như thế nào lại không mở được. Cô thử lại vài lần nữa, mới nhận ra vấn đề, hốt hoảng dùng sức đập mạnh vào cửa la lên:
- Mở cửa ra! Mau mở cửa cho tôi! Có ai ngoài đó không, mở cửa!
Bốn tên vệ sĩ thấy cô ở trong la lớn, cư nhiên làm thinh, nghiêm túc canh gác.
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là: cô đã bị nhốt lại trong nhà. Mà điều này, ai có thể làm được ngoài bố cô? Cô cứ nghĩ một tuần rồi ông ấy không tìm cô, thì cô sẽ được yên ổn. Nhưng cuối cùng, ông ấy lại dùng cách này.
- Mở cửa ra! Ai cho các người giam giữ tôi? Mở cửa!
Nhưng cho dù cô có gõ thế nào, có kêu la thế nào, cánh cửa vẫn im lìm không chuyển động. Cô tuyệt vọng khóc nấc lên, vừa khóc vừa không ngừng dùng tay đập mạnh vào cửa gỗ.
Mà ở bên này, do cô đã đi quá lâu, Đình Thiên cũng bắt đầu lo lắng chạy đi tìm. Đã đi hết xung quanh mấy vòng bệnh viện đều không tìm được. Anh đã phái người tìm xung quanh phạm vi xa hơn, đều không có kết quả.
- Đã điều tra chưa? - Giọng anh gấp gáp nói vào điện thoại.
- Ông chủ, đã tìm quanh đây, đều không có chút dấu vết.
- Tiếp tục tìm! - Anh nói rồi ngắt điện thoại.
Trịnh Kỳ sau khi biết tin cô mất tích, cũng vô cùng xót ruột. Cả ngày chỉ chăm chăm nhìn ra cửa đợi Đình Thiên quay lại, mong ngóng tin tức của cô.
Cứ thế đã hai ngày, Đình Thiên không ăn không ngủ tìm kiếm cô. Anh đã đến mọi ngóc ngách gần đó để tìm, cũng cho người càng ngày càng mở rộng phạm vi tìm kiếm đều không có kết quả. Mà Trịnh Kỳ cũng vì cô mất tích, tinh thần giảm sút, bệnh ngày một trở nặng nhanh.
Lúc này, anh đành phải gọi cho Đại Hàn nói cho anh biết tình hình:
- Đại Hàn, Hàn Hàn mất tích rồi!
- Mất tích - Đại Hàn như bật dậy khỏi ghế - Từ khi nào?
- Đã hai ngày rồi!
- Sao bây giờ cậu mới nói với tôi?
Đình Thiên bất lực thở dài:
- Tôi đoán cô ấy có thể bị bắt cóc, còn đợi bọn chúng gọi điện tới. Nhưng đã lâu như vậy không hề có tin gì...
- Đợi tôi, tôi sẽ đến ngay! - Nói rồi anh không chậm một phút, liền rời khỏi công ty.
Mà trong phòng chủ tịch, bố Lâm đang hỏi vệ sĩ của ông:
- Con bé thế nào rồi?
Tên vệ sĩ nhanh chóng trả lời:
- Chủ tịch! Tiểu thư đã hai ngày không ăn uống gì cả. Không ngừng đập cửa la hét đến khi ngất đi. Cứ như vậy sợ tiểu thư sẽ có chuyện mất.
Bố Lâm nghe vậy chỉ thoáng qua chút suy nghĩ rồi bình thản nói:
- Gọi bác sĩ đến chăm sóc cho nó. Qua thêm vài ngày nữa khi tên đó chết rồi, sẽ không có chuyện gì nữa cả.
- Vâng! - Tên vệ sĩ dù còn lăn tăn nhưng vẫn phải đáp ứng.
Chỉ có Thiên Hàn tội nghiệp vẫn đang bị giam cầm. Cả người cô bây giờ đang nằm vô lực trên đất. Trên mười đầu ngón tay sứt sát toàn là máu, đôi mắt cô mê man. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Thiên, cứu em... cứu em..!
Cánh cửa phòng bật mở, nhưng cô cũng không còn sức mở mắt. Chỉ thấy có ai đó nhấc bổng cơ thể mềm nhũn của cô lên, đặt lên ga giường mềm mại. Bác sĩ mặc áo blue trắng đang chuẩn bị dụng cụ gì đó. Sau đó, đến bên cô, nhẹ nhàng dùng bông vệ sinh vết thương cho cô, băng bó cả mười đầu ngón tay lại. Cuối cùng, đem chiếc kim truyền lạnh giá cắm lên tay cô. Lúc này, cô như đã không còn ý thức.
-----
Buổi tối khi Đình Thiên quay lại phòng bệnh, Trịnh Kỳ vẫn còn chưa ngủ. Thấy anh bước vào liền hỏi:
- Đã thấy chưa?
Chỉ thấy Đình Thiên chán nản lắc đầu.
- Tôi và Đại Hàn đã tìm kiếm rất nhiều nơi, đều không có một chút manh mối nào.
- Liệu có phải là bố cô ấy làm không? - Trước đây ông ấy cũng từng làm như vậy. Khả năng này cũng không phải không thể. - Tin tức kia tôi đã đọc qua rồi. Ông ấy chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn như vậy!
- Chúng tôi cũng nghĩ đến khả năng này. Nếu là ông ấy thì Hàn Hàn sẽ an toàn. Chỉ là không có bằng chứng, không thể bứt dây động rừng. Hiện tại cả tôi và Đại Hàn đều chưa thể khoang vùng nơi có khả năng đang giữ cô ấy. - Còn khả năng cô bị bắt cóc do trả thù cá nhân, thương trường khốc liệt, anh không muốn nói ra. Anh sợ Trịnh Kỳ sẽ nghĩ ngợi.
Trịnh Kỳ nghiến răng phẫn nộ:
- Người đàn ông đó, đúng là không có gì không dám làm. Để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Ngay cả con gái cũng tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến năm xưa ông ta đánh Hàn Hàn, mỗi nhát quất xuống vô cũng dứt khoát. Người con gái bé nhỏ ấy.
- Cậu đừng lo - Đình Thiên trấn an - Sẽ sớm tìm ra thôi! Tôi sẽ cố gắng, kiên nhẫn một chút!
Kiên nhẫn. Làm sao có thể kiên nhẫn khi anh đã không còn thời gian. Cảm giác bất lực làm anh vô cùng khó chịu.
Đến ngày thứ ba, khi Thiên Hàn tỉnh lại một lần nữa, người cô đã mất hết sức lực. Ngay cả ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn. Cô hướng ánh mắt đau khổ ra ngoài cửa sổ, nước mắt lại rơi. Cô nhớ Đình Thiên, lo lắng cho Trịnh Kỳ. Nhưng sao họ còn chưa đến cứu cô, cô đã mất tích lâu như vậy, tại sao còn chưa tìm ra cô. Thời gian của cô và Trịnh Kỳ không còn nhiều nữa, cô không thể tiếp tục ở lại nơi này. Nhưng cô phải làm sao? Nếu không thể rời khỏi đây, vậy thì... Thiên Hàn bất giác nhìn quanh căn phòng một lượt.
Mà bên này, cuối cùng Đại Hàn cũng lấy được tin tức về cô. Người điều tra đã nói với anh qua điện thoại:
- Ông chủ, có người nói hôm đó đã nhìn thấy có một cô gái bị đưa lên một chiếc xe. Theo đặc điểm nhận dạng thì có thể đó là cô Lâm.
- Có thấy biển số xe không?
- Là xe Limousine, biển số đuôi 4172.
4172. Con số này đối với anh không hề lạ. Cho nên anh không hề đoán sai. Đều là bố anh đã làm. Điều quan trọng là hiện giờ phải làm sao mới có thể biết được chính xác nơi mà Hàn Hàn đang bị giữ. Trong đầu anh lúc này liền lóe lên một suy nghĩ. Lấy điện thoại ra bấm số...
Đến khi người kia vừa mới xuất hiện, đã bị hai người bên cạnh anh tóm lấy giữ chặt vào tường. Vệ sĩ bên cạnh bố anh cũng không hề đơn giản, thế nên, anh phải phòng hờ bằng hai tên vệ sĩ cao lớn khác. Nhìn người đàn ông kia, Đại Hàn gằn từng chữ:
- Nói, tiểu thư đang ở đâu?
- Anh không cần làm vậy đâu, tôi sẽ nói! - Người vệ sĩ này cũng không hề làm khó. Anh cũng muốn có người đến đưa tiểu thư đi. Chỉ là đối với ông Lâm, anh không dám làm trái lời - Tiểu thư đang ở căn biệt thự ven biển. Mau đến cứu cô ấy!
Có được thông tin, Đại Hàn liền ra khỏi công ty. Anh không muốn để bố anh kịp trở tay. Liền giao thông tin cho Đình Thiên, nói anh mau đi đón Hàn Hàn. Đình Thiên cũng không chậm trễ, vượt đêm đi tìm cô.
Hàn Hàn vẫn nằm mê man trên giường, đợi cho bác sĩ đi ra ngoài, cô mới từ từ mở mắt. Nghiêng đầu nhìn về phía khay thức ăn đang đặt trên bàn, cô từ từ ngồi dậy. Chầm chậm đi tới đó, cô cầm lấy ly nước lên, đôi mắt vô hồn nhìn lên nó. Trong phút chốc, cô buông tay, chiếc ly rơi tự do...
Lúc này, Đình Thiên cũng đã đến nơi. Anh không chần chừ đi thẳng vào căn biệt thự. Nhìn qua một vòng sau đó lên lầu tìm. Đám vệ sĩ thấy anh liền xông lên phía trước. Nhưng một thân đàn ông mấy năm rèn luyện đâu thể uổng phí, chỉ một chút liền hạ gục bốn tên. Anh tiến lại đập cửa:
- Hàn Hàn! Có nghe anh gọi không? Hàn Hàn! Trả lời anh!
Không thấy có tiếng trả lời, Anh lại dùng chân phá cửa. Cánh cửa cũng quá lì lợm. Cuối cùng anh tìm chìa khóa trên người một trong bốn tên vệ sĩ kia, mở ra.
- Hàn Hàn! - Anh gần như hét lên.
Thiên Hàn đang nằm trên đất, bộ váy trắng cô đang mặc loang đầy máu, khuôn mặt tái nhợt, thân thể mềm oặt. Khi anh đỡ cô lên, ý thức cô mê man, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Thiên! Sao anh chưa đến?
- Anh đến rồi, Hàn Hàn! - Anh vội lay cô - Hàn Hàn, em lại làm chuyện ngu ngốc gì thế này?
Anh cũng đang rất hoảng loạn. Cổ cô bây giờ đầy máu, đôi tay cô cũng dán đầy băng cá nhân. Cô vậy mà lại chọn cách tiêu cực này. Nếu anh không đến, hoặc giả như anh đến muộn, thì không biết cô sẽ như thế nào.
Để cô vào xe, chiếc xe cứ thế lao đi vào trong màn đêm. Anh đưa cô đến bệnh viện, y tá liền đẩy cô tới phòng cấp cứu. Nhìn cô như thế tim anh thắt lại. Lại thêm một quãng thời gian chờ đợi đầy đau khổ.
- Em đã đón được Hàn Hàn! - Anh nói với Đại Hàn qua điện thoại - Nhưng cô ấy... tự sát! Đang trong phòng cấp cứu.
Đại Hàn nghe thấy vậy, tức giận đấm vào tường, chửi thề:
- Mẹ kiếp!
Cuối cùng vẫn là đứa em gái anh thương nhất bị tổn thương. Bố anh đến cùng còn muốn tàn nhẫn đến như thế nào nữa. Anh liền đến phòng làm việc của ông, giận dữ:
- Bố, Hàn Hàn tự tử, bố đã biết chưa?
Bố Lâm thoáng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh:
- Không phải có bác sĩ luôn chăm sóc cho nó sao?
Đại Hàn nhìn người bố lạnh lùng này của anh, vẫn không tin rằng một người cha có thể tàn nhẫn như thế. Là con gái ông xảy ra chuyện, nhưng lại chẳng khác người ngoài.
- Bố! - Anh nhìn ông với vẻ thất vọng - Hàn Hàn đối với bố là gì vậy? Là con gái, hay là công cụ của bố? Một mình con chưa đủ hay sao? Tại sao nhất định phải là con bé?
- Con học ở đâu cách nói chuyện hỗn láo như vậy? - Bố Lâm vẫn làm ra vẻ mặt nghiêm nghị - Đây không phải là thái độ của người thừa kế Lâm Thị nên có.
- Lâm Thị! - anh hét lên như không thể kiềm chế - Cái bố quan trọng chỉ là nó thôi sao? Hàn Hàn còn đang cấp cứu trong bệnh viện bố cũng không quan tâm sao? Đối với bố tiền quan trọng hơn cả con gái mình như thế sao? Muốn khu nghỉ dưỡng thì bán con trai, muốn công ty giải trí thì bán con gái? Để rồi sau này khi bố muốn cái khác, bố lấy gì bán nữa đây? Bố còn con sao?
Nói rồi anh bỏ ra khỏi phòng. Mặc cho vợ anh cản lại, vẫn lái xe rời đi.
-----
Cấp cứu gần hai tiếng, Thiên Hàn mới được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mặt cô lúc này tái nhợt, trên cổ còn có một miếng gạc lớn vẫn đang thấm máu. Đình Thiên vẫn luôn túc trực bên cô. Cầm đôi tay đầy thương tích của cô lên, anh rất đau lòng. Cô gái ngốc nghếch này, chỉ cần rời xa anh, liền tiêu cực như vậy. Sau này nhất định phải luôn để cô ở bên cạnh anh mới được.
- Tôi thấy Hàn Hàn rồi, cậu đừng lo lắng nữa! - Anh gọi cho Trịnh Kỳ báo tin - Cô ấy đang mệt một chút nên ngủ rồi, khi nào tỉnh tôi đưa cô ấy về.
- Được - Trịnh Kỳ thở ra một hơi. Anh tắt máy.
Lặng lẽ nằm trên giường bệnh, anh hướng ánh mắt ra ngoài bầu trời đầy sao đêm. Chỉ hy vọng ngày mai khi thức dậy, sẽ thấy cô ở đây. Hai ngày này anh đã thấy cơ thể có dấu hiệu lạ, anh vốn không thể chờ được nữa. Anh muốn thấy cô ấy.
Thiên Hàn mãi đến nửa đêm mới có dấu hiệu tỉnh lại, cô cựa người, bất giác cảm nhận được cô đang nằm trong một vòng ôm.
- Đừng động đậy! - Anh thì thầm trên đỉnh đầu cô - Còn sớm lắm, ngủ thêm một chút đi!
Nhưng có vẻ cô đã nằm mãi một tư thế mỏi rồi, nên cô xoay người đối mặt với anh, đưa tay ôm chặt eo anh, anh cũng thuận thế ôm cô chặt hơn.
- Em không có gì nói với anh sao? - Qua một lúc lâu vẫn thấy cô lộn xộn trong lòng, anh mới lên tiếng.
- Tại sao anh lại để em đợi anh lâu như thế? - Cô liền trách móc anh.
- Đó là lý do để em bao biện cho việc làm ngốc nghếch của em sao? - Anh nhìn thẳng vào mắt cô - Nếu anh không đến kịp, em sẽ bỏ anh lại đúng không? Hàn Hàn, em lại quên anh đã nói gì sao? Nếu em còn tự hành hạ bản thân mình, anh nhất định đè em lên giường, tự mình hành hạ em! Lần này, anh cho em nợ. Đừng ngu ngốc như vậy nữa.
Thiên Hàn cúi đầu xấu hổ. Ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của anh.
- Cảm ơn anh!
- Đừng cảm ơn anh. Là Đại Hàn tìm được chỗ của em. - Ngừng một chút anh nói tiếp - Hàn Hàn, đừng giận anh em nữa, thực ra anh ấy cũng rất khổ tâm. Không nói cho em chỗ của Trịnh Kỳ, là vì sợ em biết sự thật sẽ lại đau khổ, anh ấy sợ em không thể đối mặt được với lần chia ly này. Không phải anh ấy cùng bác Lâm lừa em đâu. Mấy năm nay, người luôn giúp đỡ để Trịnh Kỳ được điều trị tốt nhất, chính là anh hai em đấy!
Nghe đến đây, bất giác, cô lại rơi nước mắt. Vậy mà hôm đó cô lại nói những lời tàn nhẫn như vậy. Đình Thiên thấy cô khóc thì nhẹ lau đi nước mắt cho cô:
- Đừng khóc nữa, ngày mai anh đưa em về, Trịnh Kỳ rất lo cho em!
- Ừm!- Cô gật đầu, rồi lại ôm chặt lấy anh.
Cố gắng bước xuống giường, cô hướng về phía cửa. Cô phải biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng, cánh cửa như thế nào lại không mở được. Cô thử lại vài lần nữa, mới nhận ra vấn đề, hốt hoảng dùng sức đập mạnh vào cửa la lên:
- Mở cửa ra! Mau mở cửa cho tôi! Có ai ngoài đó không, mở cửa!
Bốn tên vệ sĩ thấy cô ở trong la lớn, cư nhiên làm thinh, nghiêm túc canh gác.
Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là: cô đã bị nhốt lại trong nhà. Mà điều này, ai có thể làm được ngoài bố cô? Cô cứ nghĩ một tuần rồi ông ấy không tìm cô, thì cô sẽ được yên ổn. Nhưng cuối cùng, ông ấy lại dùng cách này.
- Mở cửa ra! Ai cho các người giam giữ tôi? Mở cửa!
Nhưng cho dù cô có gõ thế nào, có kêu la thế nào, cánh cửa vẫn im lìm không chuyển động. Cô tuyệt vọng khóc nấc lên, vừa khóc vừa không ngừng dùng tay đập mạnh vào cửa gỗ.
Mà ở bên này, do cô đã đi quá lâu, Đình Thiên cũng bắt đầu lo lắng chạy đi tìm. Đã đi hết xung quanh mấy vòng bệnh viện đều không tìm được. Anh đã phái người tìm xung quanh phạm vi xa hơn, đều không có kết quả.
- Đã điều tra chưa? - Giọng anh gấp gáp nói vào điện thoại.
- Ông chủ, đã tìm quanh đây, đều không có chút dấu vết.
- Tiếp tục tìm! - Anh nói rồi ngắt điện thoại.
Trịnh Kỳ sau khi biết tin cô mất tích, cũng vô cùng xót ruột. Cả ngày chỉ chăm chăm nhìn ra cửa đợi Đình Thiên quay lại, mong ngóng tin tức của cô.
Cứ thế đã hai ngày, Đình Thiên không ăn không ngủ tìm kiếm cô. Anh đã đến mọi ngóc ngách gần đó để tìm, cũng cho người càng ngày càng mở rộng phạm vi tìm kiếm đều không có kết quả. Mà Trịnh Kỳ cũng vì cô mất tích, tinh thần giảm sút, bệnh ngày một trở nặng nhanh.
Lúc này, anh đành phải gọi cho Đại Hàn nói cho anh biết tình hình:
- Đại Hàn, Hàn Hàn mất tích rồi!
- Mất tích - Đại Hàn như bật dậy khỏi ghế - Từ khi nào?
- Đã hai ngày rồi!
- Sao bây giờ cậu mới nói với tôi?
Đình Thiên bất lực thở dài:
- Tôi đoán cô ấy có thể bị bắt cóc, còn đợi bọn chúng gọi điện tới. Nhưng đã lâu như vậy không hề có tin gì...
- Đợi tôi, tôi sẽ đến ngay! - Nói rồi anh không chậm một phút, liền rời khỏi công ty.
Mà trong phòng chủ tịch, bố Lâm đang hỏi vệ sĩ của ông:
- Con bé thế nào rồi?
Tên vệ sĩ nhanh chóng trả lời:
- Chủ tịch! Tiểu thư đã hai ngày không ăn uống gì cả. Không ngừng đập cửa la hét đến khi ngất đi. Cứ như vậy sợ tiểu thư sẽ có chuyện mất.
Bố Lâm nghe vậy chỉ thoáng qua chút suy nghĩ rồi bình thản nói:
- Gọi bác sĩ đến chăm sóc cho nó. Qua thêm vài ngày nữa khi tên đó chết rồi, sẽ không có chuyện gì nữa cả.
- Vâng! - Tên vệ sĩ dù còn lăn tăn nhưng vẫn phải đáp ứng.
Chỉ có Thiên Hàn tội nghiệp vẫn đang bị giam cầm. Cả người cô bây giờ đang nằm vô lực trên đất. Trên mười đầu ngón tay sứt sát toàn là máu, đôi mắt cô mê man. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Thiên, cứu em... cứu em..!
Cánh cửa phòng bật mở, nhưng cô cũng không còn sức mở mắt. Chỉ thấy có ai đó nhấc bổng cơ thể mềm nhũn của cô lên, đặt lên ga giường mềm mại. Bác sĩ mặc áo blue trắng đang chuẩn bị dụng cụ gì đó. Sau đó, đến bên cô, nhẹ nhàng dùng bông vệ sinh vết thương cho cô, băng bó cả mười đầu ngón tay lại. Cuối cùng, đem chiếc kim truyền lạnh giá cắm lên tay cô. Lúc này, cô như đã không còn ý thức.
-----
Buổi tối khi Đình Thiên quay lại phòng bệnh, Trịnh Kỳ vẫn còn chưa ngủ. Thấy anh bước vào liền hỏi:
- Đã thấy chưa?
Chỉ thấy Đình Thiên chán nản lắc đầu.
- Tôi và Đại Hàn đã tìm kiếm rất nhiều nơi, đều không có một chút manh mối nào.
- Liệu có phải là bố cô ấy làm không? - Trước đây ông ấy cũng từng làm như vậy. Khả năng này cũng không phải không thể. - Tin tức kia tôi đã đọc qua rồi. Ông ấy chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn như vậy!
- Chúng tôi cũng nghĩ đến khả năng này. Nếu là ông ấy thì Hàn Hàn sẽ an toàn. Chỉ là không có bằng chứng, không thể bứt dây động rừng. Hiện tại cả tôi và Đại Hàn đều chưa thể khoang vùng nơi có khả năng đang giữ cô ấy. - Còn khả năng cô bị bắt cóc do trả thù cá nhân, thương trường khốc liệt, anh không muốn nói ra. Anh sợ Trịnh Kỳ sẽ nghĩ ngợi.
Trịnh Kỳ nghiến răng phẫn nộ:
- Người đàn ông đó, đúng là không có gì không dám làm. Để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Ngay cả con gái cũng tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến năm xưa ông ta đánh Hàn Hàn, mỗi nhát quất xuống vô cũng dứt khoát. Người con gái bé nhỏ ấy.
- Cậu đừng lo - Đình Thiên trấn an - Sẽ sớm tìm ra thôi! Tôi sẽ cố gắng, kiên nhẫn một chút!
Kiên nhẫn. Làm sao có thể kiên nhẫn khi anh đã không còn thời gian. Cảm giác bất lực làm anh vô cùng khó chịu.
Đến ngày thứ ba, khi Thiên Hàn tỉnh lại một lần nữa, người cô đã mất hết sức lực. Ngay cả ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn. Cô hướng ánh mắt đau khổ ra ngoài cửa sổ, nước mắt lại rơi. Cô nhớ Đình Thiên, lo lắng cho Trịnh Kỳ. Nhưng sao họ còn chưa đến cứu cô, cô đã mất tích lâu như vậy, tại sao còn chưa tìm ra cô. Thời gian của cô và Trịnh Kỳ không còn nhiều nữa, cô không thể tiếp tục ở lại nơi này. Nhưng cô phải làm sao? Nếu không thể rời khỏi đây, vậy thì... Thiên Hàn bất giác nhìn quanh căn phòng một lượt.
Mà bên này, cuối cùng Đại Hàn cũng lấy được tin tức về cô. Người điều tra đã nói với anh qua điện thoại:
- Ông chủ, có người nói hôm đó đã nhìn thấy có một cô gái bị đưa lên một chiếc xe. Theo đặc điểm nhận dạng thì có thể đó là cô Lâm.
- Có thấy biển số xe không?
- Là xe Limousine, biển số đuôi 4172.
4172. Con số này đối với anh không hề lạ. Cho nên anh không hề đoán sai. Đều là bố anh đã làm. Điều quan trọng là hiện giờ phải làm sao mới có thể biết được chính xác nơi mà Hàn Hàn đang bị giữ. Trong đầu anh lúc này liền lóe lên một suy nghĩ. Lấy điện thoại ra bấm số...
Đến khi người kia vừa mới xuất hiện, đã bị hai người bên cạnh anh tóm lấy giữ chặt vào tường. Vệ sĩ bên cạnh bố anh cũng không hề đơn giản, thế nên, anh phải phòng hờ bằng hai tên vệ sĩ cao lớn khác. Nhìn người đàn ông kia, Đại Hàn gằn từng chữ:
- Nói, tiểu thư đang ở đâu?
- Anh không cần làm vậy đâu, tôi sẽ nói! - Người vệ sĩ này cũng không hề làm khó. Anh cũng muốn có người đến đưa tiểu thư đi. Chỉ là đối với ông Lâm, anh không dám làm trái lời - Tiểu thư đang ở căn biệt thự ven biển. Mau đến cứu cô ấy!
Có được thông tin, Đại Hàn liền ra khỏi công ty. Anh không muốn để bố anh kịp trở tay. Liền giao thông tin cho Đình Thiên, nói anh mau đi đón Hàn Hàn. Đình Thiên cũng không chậm trễ, vượt đêm đi tìm cô.
Hàn Hàn vẫn nằm mê man trên giường, đợi cho bác sĩ đi ra ngoài, cô mới từ từ mở mắt. Nghiêng đầu nhìn về phía khay thức ăn đang đặt trên bàn, cô từ từ ngồi dậy. Chầm chậm đi tới đó, cô cầm lấy ly nước lên, đôi mắt vô hồn nhìn lên nó. Trong phút chốc, cô buông tay, chiếc ly rơi tự do...
Lúc này, Đình Thiên cũng đã đến nơi. Anh không chần chừ đi thẳng vào căn biệt thự. Nhìn qua một vòng sau đó lên lầu tìm. Đám vệ sĩ thấy anh liền xông lên phía trước. Nhưng một thân đàn ông mấy năm rèn luyện đâu thể uổng phí, chỉ một chút liền hạ gục bốn tên. Anh tiến lại đập cửa:
- Hàn Hàn! Có nghe anh gọi không? Hàn Hàn! Trả lời anh!
Không thấy có tiếng trả lời, Anh lại dùng chân phá cửa. Cánh cửa cũng quá lì lợm. Cuối cùng anh tìm chìa khóa trên người một trong bốn tên vệ sĩ kia, mở ra.
- Hàn Hàn! - Anh gần như hét lên.
Thiên Hàn đang nằm trên đất, bộ váy trắng cô đang mặc loang đầy máu, khuôn mặt tái nhợt, thân thể mềm oặt. Khi anh đỡ cô lên, ý thức cô mê man, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Thiên! Sao anh chưa đến?
- Anh đến rồi, Hàn Hàn! - Anh vội lay cô - Hàn Hàn, em lại làm chuyện ngu ngốc gì thế này?
Anh cũng đang rất hoảng loạn. Cổ cô bây giờ đầy máu, đôi tay cô cũng dán đầy băng cá nhân. Cô vậy mà lại chọn cách tiêu cực này. Nếu anh không đến, hoặc giả như anh đến muộn, thì không biết cô sẽ như thế nào.
Để cô vào xe, chiếc xe cứ thế lao đi vào trong màn đêm. Anh đưa cô đến bệnh viện, y tá liền đẩy cô tới phòng cấp cứu. Nhìn cô như thế tim anh thắt lại. Lại thêm một quãng thời gian chờ đợi đầy đau khổ.
- Em đã đón được Hàn Hàn! - Anh nói với Đại Hàn qua điện thoại - Nhưng cô ấy... tự sát! Đang trong phòng cấp cứu.
Đại Hàn nghe thấy vậy, tức giận đấm vào tường, chửi thề:
- Mẹ kiếp!
Cuối cùng vẫn là đứa em gái anh thương nhất bị tổn thương. Bố anh đến cùng còn muốn tàn nhẫn đến như thế nào nữa. Anh liền đến phòng làm việc của ông, giận dữ:
- Bố, Hàn Hàn tự tử, bố đã biết chưa?
Bố Lâm thoáng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh:
- Không phải có bác sĩ luôn chăm sóc cho nó sao?
Đại Hàn nhìn người bố lạnh lùng này của anh, vẫn không tin rằng một người cha có thể tàn nhẫn như thế. Là con gái ông xảy ra chuyện, nhưng lại chẳng khác người ngoài.
- Bố! - Anh nhìn ông với vẻ thất vọng - Hàn Hàn đối với bố là gì vậy? Là con gái, hay là công cụ của bố? Một mình con chưa đủ hay sao? Tại sao nhất định phải là con bé?
- Con học ở đâu cách nói chuyện hỗn láo như vậy? - Bố Lâm vẫn làm ra vẻ mặt nghiêm nghị - Đây không phải là thái độ của người thừa kế Lâm Thị nên có.
- Lâm Thị! - anh hét lên như không thể kiềm chế - Cái bố quan trọng chỉ là nó thôi sao? Hàn Hàn còn đang cấp cứu trong bệnh viện bố cũng không quan tâm sao? Đối với bố tiền quan trọng hơn cả con gái mình như thế sao? Muốn khu nghỉ dưỡng thì bán con trai, muốn công ty giải trí thì bán con gái? Để rồi sau này khi bố muốn cái khác, bố lấy gì bán nữa đây? Bố còn con sao?
Nói rồi anh bỏ ra khỏi phòng. Mặc cho vợ anh cản lại, vẫn lái xe rời đi.
-----
Cấp cứu gần hai tiếng, Thiên Hàn mới được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mặt cô lúc này tái nhợt, trên cổ còn có một miếng gạc lớn vẫn đang thấm máu. Đình Thiên vẫn luôn túc trực bên cô. Cầm đôi tay đầy thương tích của cô lên, anh rất đau lòng. Cô gái ngốc nghếch này, chỉ cần rời xa anh, liền tiêu cực như vậy. Sau này nhất định phải luôn để cô ở bên cạnh anh mới được.
- Tôi thấy Hàn Hàn rồi, cậu đừng lo lắng nữa! - Anh gọi cho Trịnh Kỳ báo tin - Cô ấy đang mệt một chút nên ngủ rồi, khi nào tỉnh tôi đưa cô ấy về.
- Được - Trịnh Kỳ thở ra một hơi. Anh tắt máy.
Lặng lẽ nằm trên giường bệnh, anh hướng ánh mắt ra ngoài bầu trời đầy sao đêm. Chỉ hy vọng ngày mai khi thức dậy, sẽ thấy cô ở đây. Hai ngày này anh đã thấy cơ thể có dấu hiệu lạ, anh vốn không thể chờ được nữa. Anh muốn thấy cô ấy.
Thiên Hàn mãi đến nửa đêm mới có dấu hiệu tỉnh lại, cô cựa người, bất giác cảm nhận được cô đang nằm trong một vòng ôm.
- Đừng động đậy! - Anh thì thầm trên đỉnh đầu cô - Còn sớm lắm, ngủ thêm một chút đi!
Nhưng có vẻ cô đã nằm mãi một tư thế mỏi rồi, nên cô xoay người đối mặt với anh, đưa tay ôm chặt eo anh, anh cũng thuận thế ôm cô chặt hơn.
- Em không có gì nói với anh sao? - Qua một lúc lâu vẫn thấy cô lộn xộn trong lòng, anh mới lên tiếng.
- Tại sao anh lại để em đợi anh lâu như thế? - Cô liền trách móc anh.
- Đó là lý do để em bao biện cho việc làm ngốc nghếch của em sao? - Anh nhìn thẳng vào mắt cô - Nếu anh không đến kịp, em sẽ bỏ anh lại đúng không? Hàn Hàn, em lại quên anh đã nói gì sao? Nếu em còn tự hành hạ bản thân mình, anh nhất định đè em lên giường, tự mình hành hạ em! Lần này, anh cho em nợ. Đừng ngu ngốc như vậy nữa.
Thiên Hàn cúi đầu xấu hổ. Ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của anh.
- Cảm ơn anh!
- Đừng cảm ơn anh. Là Đại Hàn tìm được chỗ của em. - Ngừng một chút anh nói tiếp - Hàn Hàn, đừng giận anh em nữa, thực ra anh ấy cũng rất khổ tâm. Không nói cho em chỗ của Trịnh Kỳ, là vì sợ em biết sự thật sẽ lại đau khổ, anh ấy sợ em không thể đối mặt được với lần chia ly này. Không phải anh ấy cùng bác Lâm lừa em đâu. Mấy năm nay, người luôn giúp đỡ để Trịnh Kỳ được điều trị tốt nhất, chính là anh hai em đấy!
Nghe đến đây, bất giác, cô lại rơi nước mắt. Vậy mà hôm đó cô lại nói những lời tàn nhẫn như vậy. Đình Thiên thấy cô khóc thì nhẹ lau đi nước mắt cho cô:
- Đừng khóc nữa, ngày mai anh đưa em về, Trịnh Kỳ rất lo cho em!
- Ừm!- Cô gật đầu, rồi lại ôm chặt lấy anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook