Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
-
Chương 41
Dạ Kiếm Ly lại khôi phục bộ dạng trong trắng ngọc ngà phiêu
dật anh tuấn, cười đến ngọt ngào, đẹp đến mức làm người ta hồ đồ.
Tim ta đập mạnh, cứ như mới vừa chạy marathon năm nghìn thước vậy.
Mặc dù tim ta đã mọc ra hai cái cánh trắng nhỏ, hơn nữa còn rất muốn bay vòng quanh ôm lấy Dạ Kiếm Ly… Mặc dù dung mạo của ta rất sát phong cảnh… Mặc dù không khí lúc này rất tốt đẹp… Nhưng mà…
“Tiểu Kỷ, cô nhéo ta làm gì thế?”.
“Huynh nói xem!”, ta nghiến răng nghiến lợi.
“Sao vậy? … Ta còn chưa có tìm cô để tính sổ mà”.
“… Huynh tìm ta tính sổ gì?”.
“Chuyện đêm hôm trước giữa cô và anh chàng anh tuấn kia a… Chậc chậc, gặp gỡ lúc nửa đêm ở Thư phòng…”.
“Ta nguyện ý đó”, ta xoay người nhìn hắn, cười đến mập mờ, “Chẳng lẽ… Huynh ghen sao?”.
“Ghen?”, Dạ Kiếm Ly lặp lại, “Tiêu cô nương người ta vất vả lắm mới tranh thủ thời gian được cho ta, lại bị hai người bọn cô đứng đó cản trở”.
Ta biết mà! Tiêu Linh là muốn giúp hắn, mà hắn xuất hiện ở bên ngoài Thư phòng tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.
“Vậy sao”, ta nghiêm mặt nói: “Huynh muốn điều tra cái gì của Tiêu Kiến Nhân? Còn nữa, làm sao huynh lừa được Tiêu Linh? Còn nữa, huynh và Niệm Vãn có quan hệ như thế nào? Còn nữa…”.
“Còn cái gì nữa?”.
“Còn nữa, ngày hôm sao huynh dám gạt ta?!”, ta dùng sức ngắt một cái lên cánh tay hắn.
Chân mày Dạ Kiếm Ly cũng không chau lại, hắn chỉ chờ ta nhéo xong, vô cùng thong dong kéo cao ống tay áo. Trên cánh tay tuyết trắng, một mảng xanh tím xuất hiện rõ ràng…
Hình như ta nhéo hắn hơi tàn nhẫn quá.
Nhưng mà người này dưỡng da thật tốt a, làn da non mịn trắng trẻo cứ như con gái…
“Có phải là ta có quyền không cần trả lời cô, đúng không?”, đôi mắt phượng của hắn ngẩng lên.
“Không có quyền”, đôi mắt cá chết của ta cũng ngẩng lên.
(Tiu Ú: sao lại so sánh tự hạ nhục mình thế kia -__-| | |)
Dạ Kiếm Ly không nói gì một lúc lâu, ta nóng nảy, “Từ lúc bắt đầu, huynh đã bịa chuyện gạt ta, còn trêu cợt ta!”.
Hắn đột nhiên cười một tiếng, “Kỷ Các chủ thật đúng là không biết xấu hổ, cô cũng đã lừa ta không biết bao nhiêu lần… Dạ mỗ không tính toán hiềm khích, trước đây đã cứu cô rất nhiều lần, nhưng còn cô thì sao?”.
Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là đúng như vậy… Ách, lòng ta đầy tội lỗi quay đầu lại, “Con gái vốn là nên có chút bí mật đó mà…”.
“Ta vẫn còn một nguyện vọng chưa dùng đến”.
Tại sao trí nhớ của hắn tốt như vậy hả! Ta oán hận nhìn hắn chằm chằm, “Huynh nói đi”.
“…”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên dựa đến gần, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn bên người ta, “Tiêu Kiến Nhân muốn làm gì, không phải là Kỷ Các chủ biết rõ nhất sao? Với trí thông minh của Tiêu cô nương, e rằng chuyện của ta, nàng ấy sớm muộn gì cũng biết… Về phần ta và Niệm Vãn thì…”, hắn ngừng lại một chút, đột nhiên không cười nữa, “Tiểu Kỷ à, cô thật sự không đoán ra sao?”.
Đại ca à, huynh nói dài nói dai như vậy, nhìn bề ngoài giống như là đang trả lời ta, nhưng trên thực tế đâu có trả lời gì đâu a…
Ta thành thực gật đầu, “Không đoán ra”.
Nụ cười trên khóe miệng Dạ Kiếm Ly đột nhiên mở rộng, khoảng cách giữa hắn với ta càng lúc càng gần. Trên người ta bỗng nhột, tựa hồ có cái gì đặt lên eo ta.
Máu nóng toàn thân lập tức chạy ngược lên, ta đỏ mặt, nhìn bờ môi Dạ Kiếm Ly như một đóa hoa mê người, đang ở rất sát miệng ta, từ từ nhích tới gần.
A a a, đây chính là nụ hôn đầu trong truyền thuyết sao, không ngờ Dạ Kiếm Ly lại chủ động như vậy, xem ra đồng vàng nhỏ như ta rốt cuộc cũng được tỏa sáng a, ta thẹn thùng vô hạn nhắm mắt lại.
Đột nhiên bên hông đau đớn kinh khủng, nhanh chóng lan đến tận đầu ngón tay ngón chân.
“A a a a a a…”.
Dạ Kiếm Ly dùng sức bịt miệng ta.
“Được rồi được rồi, ta không nhéo cô nữa, đừng có la hét inh ỏi như vậy”.
Người này hóa ra là muốn trả thù nhéo lại ta, ta phẫn hận giãy dụa, đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong lồng ngực của hắn.
Nói chuyện nãy giờ lâu như vậy, ta, vẫn đang ở trong lồng ngực của hắn.
Bên gò má là ngón tay lạnh như băng của Dạ Kiếm Ly.
Trong mũi là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Dạ Kiếm Ly.
Tràn đầy trong mắt trong lòng ta, cũng là Dạ Kiếm Ly.
Nhận thức này ập vào đầu ta, ta lập tức ngây ngẩn.
Hắn nhẹ nhàng buông tay ra, thấp giọng nói bên tai ta: “Cô… Cảm thấy ta là hạng người thế nào?”.
Thoáng chốc như quay lại khoảng thời gian ở trong rừng, ta bị mù đi chung với Dạ Kiếm Ly. Thiếu niên áo đỏ này, toàn thân, đều là mùi cô đơn.
“Huynh…”, ta đột nhiên lắp bắp, quá căng thẳng, “Huynh…”.
Nhưng lần này hắn không cướp lời, lông mi run lên, chỉ chờ ta nói cho hết.
“Huynh… Đây là câu hỏi quái quỷ gì thế!”, ta cuối cùng thành công lảng sang chuyện khác, “Vậy huynh cảm thấy ta là hạng người gì?”.
“…”, lần này Dạ Kiếm Ly cũng không nói ra lời, ta có chút tức giận, người này có ý gì đây, cho dù khen ta hai ba câu cũng được mà, chẳng lẽ ta làm cho hắn câm nín nghẹn ngào đến vậy sao?
“…”, khuôn mặt Dạ Kiếm Ly đột nhiên ửng hồng lên, xuân sắc lan ra, cứ như là trong lòng hắn vừa mới nghĩ đến chuyện gì xấu hổ ngại ngùng, cho nên hắn liền quay mặt đi, “Cô là một người rất nhàm chán”.
Lại còn dám nói ta nhàm chán… Ta nhẫn nhịn, nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn, “Anh bạn trẻ, có lời gì thì cứ nói thẳng, dễ dàng xấu hổ như vậy còn không bằng một bé gái”.
Lần này mặt Dạ Kiếm Ly lại càng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, “Cô…”.
“Ta ta ta ta làm sao?”, lần nào cũng đều là hắn làm cho ta lắp bắp, cuối cùng ta cũng được cường bạo một lần, thật sự sảng khoái a… Mà sao ta lại có cảm giác mình giống như một kẻ lưu manh thế này, thật bực bội.
(Tiu Ú: tỷ đích thực là lưu manh 200% chứ giống cái gì mà giống -__-| | |)
“Tiểu Kỷ”.
“Hở?”.
“Cô là con gái mà không biết xấu hổ, sẽ không có người đàn ông nào muốn cô”.
…
“Không ai muốn ta?”, ta buồn cười lặp lại: “Không ai muốn ta?”.
Sau đó suy nghĩ một chút, kể từ khi ta xuyên tới đây đã năm năm, bất kể là trai đẹp hay trai không đẹp, đích thực là không có một mảnh tình vắt vai nào a… Cho nên giọng nói của ta bắt đầu chột dạ, “Không ai muốn ta… Làm sao không ai muốn ta được! Lần trước rõ ràng huynh đã nhìn cái yếm của người ta…”.
“Ta không có nhìn!”.
“Có”.
“Không có nhìn!”.
“Có nhìn”.
…
Cứ cãi qua cãi lại mấy lần như thế, Dạ Kiếm Ly đột nhiên cười, “Ta nhìn thì sao, cô muốn thế nào?”.
Ách, Dạ công tử, hắn, sao giọng nói lại giống như lưu manh đang đùa bỡn thế này…
“Nhìn thì phải chịu trách nhiệm”.
“Chịu trách nhiệm cái gì? Đốc thúc cô giảm cân sao?”. (*phụt*…)
Ta giận đến mức hai gò má đỏ bừng, “Ai cần huynh lo!”.
“Có người đến…”.
Ta hoảng sợ đến mức vội vàng đẩy Dạ Kiếm Ly ra, sau đó mãnh liệt nhảy lên cửa sổ chui vào phòng chứa củi, xoay người lại vội vàng hô lên: “Tiểu Dạ Tử giúp ta một việc trước, dựng cửa sổ lên cho ta”.
Dạ Kiếm Ly hiển nhiên bị sự nhanh nhẹn của ta dọa cho khiếp sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, sau đó mới hoàn hồn, nhìn ta một lát, rồi nhìn lên khung cửa sổ trên mặt đất một lát, chậm rãi đi tới, chậm rãi nhặt lên.
Ta gấp rút đến độ muốn xông ra đánh người, lại thấy hắn vừa cầm cửa sổ, vừa cười xảo trá.
Chẳng lẽ lão nương lại bị hắn chơi một vố nữa? Ta buồn bực nghĩ.
“Thật ra thì món ăn cô làm…”, hắn nói nhỏ: “Cũng ngon”.
Ta vừa muốn mở miệng, chớp mắt một cái lại không thấy bóng dáng Dạ Kiếm Ly đâu.
Trong lòng đột nhiên có chút khổ sở.
Vốn đều như vậy, Dạ Kiếm Ly, huynh muốn đi, liền đi, chỉ để lại một mình ta.
“Triển Nhan!”.
Ta giật mình, lại nhìn thấy Tư Mã Hiển Dương đứng ngoài cửa sổ.
Thì ra là… Thật sự có người đến a. Ta đầu đầy hắc tuyến, Tiểu Dạ Tử chết tiệt có cái lỗ tai quỷ quái gì không biết.
Tư Mã Hiển Dương một chưởng phá nát cửa sổ nhỏ, ta bỗng nhiên nhận ra, hiện tại anh ta mặc một bộ áo xanh, trên tóc cài một khối ngọc mã não phát sáng huyền ảo, vô cùng anh tuấn.
“Ơ? Anh không cải trang thành Lương Phi Yến sao?”.
“Tiêu Kiến Nhân muốn giết cô!”.
Lòng ta run lên, chẳng lẽ… Ta để lộ chuyện gì sao?
“Tối nay, liền theo tôi rời đi!”, anh ta ôm eo ta, vận công nhảy lên, trong nháy mắt ta đã đáp xuống nóc nhà.
Chờ một chút a, ta kinh hoàng quay đầu lại, không thấy Dạ Kiếm Ly.
Còn người mà ta muốn đợi, vẫn chưa đợi được, cứ như vậy mà đi thì… Nhưng mà, nếu Tiêu Kiến Nhân muốn giết ta, Tiêu phủ này, quả thực là một giây cũng không ở thêm được nữa.
Nhưng Tư Mã Hiển Dương cũng không cho ta suy nghĩ nhiều, anh ta thi triển khinh công bay nhanh, ta lập tức bay lên giữa không trung, giật mình đến mức cào cấu vạt áo của anh ta.
“A a a a a a…”.
…
“Triển Nhan, nếu cô cứ hét lớn như vậy, toàn bộ Tiêu phủ sẽ biết chúng ta muốn chạy trốn”.
“Nhưng mà… A a a a…”.
“…”.
Thì ra cảm giác bay tới bay lui của hiệp khách cổ đại chính là như vậy! Khuôn mặt ta xám đen gần như muốn ngất đi, chẳng lẽ người bay có cảm giác tốt hơn nhiều so với người bị ép bay sao? Đúng rồi, tuyệt đối là như vậy, cũng giống như nguyên lý ngồi xe buýt tuyệt đối không thoải mái như lái xe buýt. Nhưng nếu như ta học được khinh công thì… Tiết kiệm được biết bao nhiêu phí giao thông công cộng nha… Ta bắt đầu âm thầm tính toán nhỏ nhặt trong lòng.
Lên xuống mấy lần, Tư Mã Hiển Dương kẹp lấy ta bay ra ngoài rìa khu rừng bên cạnh Tiêu phủ mà không để lại chút dấu vết, chính là khu rừng mà Tiểu Hồng từng đâm ta một dao.
Sắc mặt ta không tốt, Tư Mã Hiển Dương ân cần hỏi: “Không thoải mái sao?”.
“À thì…”, ta cười lớn, nói: “Chúng ta sẽ ngồi nó hả?”, ta chỉ vào cỗ xe ngựa dừng trong rừng cây.
Tư Mã Hiển Dương gật đầu, “Sao vậy?”.
“Phiền anh chuẩn bị cho tôi… Một cái bô”.
“…”.
“Môn chủ!”, một mỹ nhân từ trong xe ngựa nhảy xuống, “Xe ngựa đã… Ơ? Là ngươi!”.
Ắc, chính là La Yến Thanh, La mỹ nhân, oan gia ngõ hẹp a oan gia ngõ hẹp.
Đôi mắt đẹp của ả trừng trừng ta, lỗ mũi ta hếch lên trời.
Những tia lửa điện đủ màu sắc đùng đùng xẹt xẹt giữa tầm mắt của hai người bọn ta.
Tim ta đập mạnh, cứ như mới vừa chạy marathon năm nghìn thước vậy.
Mặc dù tim ta đã mọc ra hai cái cánh trắng nhỏ, hơn nữa còn rất muốn bay vòng quanh ôm lấy Dạ Kiếm Ly… Mặc dù dung mạo của ta rất sát phong cảnh… Mặc dù không khí lúc này rất tốt đẹp… Nhưng mà…
“Tiểu Kỷ, cô nhéo ta làm gì thế?”.
“Huynh nói xem!”, ta nghiến răng nghiến lợi.
“Sao vậy? … Ta còn chưa có tìm cô để tính sổ mà”.
“… Huynh tìm ta tính sổ gì?”.
“Chuyện đêm hôm trước giữa cô và anh chàng anh tuấn kia a… Chậc chậc, gặp gỡ lúc nửa đêm ở Thư phòng…”.
“Ta nguyện ý đó”, ta xoay người nhìn hắn, cười đến mập mờ, “Chẳng lẽ… Huynh ghen sao?”.
“Ghen?”, Dạ Kiếm Ly lặp lại, “Tiêu cô nương người ta vất vả lắm mới tranh thủ thời gian được cho ta, lại bị hai người bọn cô đứng đó cản trở”.
Ta biết mà! Tiêu Linh là muốn giúp hắn, mà hắn xuất hiện ở bên ngoài Thư phòng tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.
“Vậy sao”, ta nghiêm mặt nói: “Huynh muốn điều tra cái gì của Tiêu Kiến Nhân? Còn nữa, làm sao huynh lừa được Tiêu Linh? Còn nữa, huynh và Niệm Vãn có quan hệ như thế nào? Còn nữa…”.
“Còn cái gì nữa?”.
“Còn nữa, ngày hôm sao huynh dám gạt ta?!”, ta dùng sức ngắt một cái lên cánh tay hắn.
Chân mày Dạ Kiếm Ly cũng không chau lại, hắn chỉ chờ ta nhéo xong, vô cùng thong dong kéo cao ống tay áo. Trên cánh tay tuyết trắng, một mảng xanh tím xuất hiện rõ ràng…
Hình như ta nhéo hắn hơi tàn nhẫn quá.
Nhưng mà người này dưỡng da thật tốt a, làn da non mịn trắng trẻo cứ như con gái…
“Có phải là ta có quyền không cần trả lời cô, đúng không?”, đôi mắt phượng của hắn ngẩng lên.
“Không có quyền”, đôi mắt cá chết của ta cũng ngẩng lên.
(Tiu Ú: sao lại so sánh tự hạ nhục mình thế kia -__-| | |)
Dạ Kiếm Ly không nói gì một lúc lâu, ta nóng nảy, “Từ lúc bắt đầu, huynh đã bịa chuyện gạt ta, còn trêu cợt ta!”.
Hắn đột nhiên cười một tiếng, “Kỷ Các chủ thật đúng là không biết xấu hổ, cô cũng đã lừa ta không biết bao nhiêu lần… Dạ mỗ không tính toán hiềm khích, trước đây đã cứu cô rất nhiều lần, nhưng còn cô thì sao?”.
Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là đúng như vậy… Ách, lòng ta đầy tội lỗi quay đầu lại, “Con gái vốn là nên có chút bí mật đó mà…”.
“Ta vẫn còn một nguyện vọng chưa dùng đến”.
Tại sao trí nhớ của hắn tốt như vậy hả! Ta oán hận nhìn hắn chằm chằm, “Huynh nói đi”.
“…”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên dựa đến gần, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn bên người ta, “Tiêu Kiến Nhân muốn làm gì, không phải là Kỷ Các chủ biết rõ nhất sao? Với trí thông minh của Tiêu cô nương, e rằng chuyện của ta, nàng ấy sớm muộn gì cũng biết… Về phần ta và Niệm Vãn thì…”, hắn ngừng lại một chút, đột nhiên không cười nữa, “Tiểu Kỷ à, cô thật sự không đoán ra sao?”.
Đại ca à, huynh nói dài nói dai như vậy, nhìn bề ngoài giống như là đang trả lời ta, nhưng trên thực tế đâu có trả lời gì đâu a…
Ta thành thực gật đầu, “Không đoán ra”.
Nụ cười trên khóe miệng Dạ Kiếm Ly đột nhiên mở rộng, khoảng cách giữa hắn với ta càng lúc càng gần. Trên người ta bỗng nhột, tựa hồ có cái gì đặt lên eo ta.
Máu nóng toàn thân lập tức chạy ngược lên, ta đỏ mặt, nhìn bờ môi Dạ Kiếm Ly như một đóa hoa mê người, đang ở rất sát miệng ta, từ từ nhích tới gần.
A a a, đây chính là nụ hôn đầu trong truyền thuyết sao, không ngờ Dạ Kiếm Ly lại chủ động như vậy, xem ra đồng vàng nhỏ như ta rốt cuộc cũng được tỏa sáng a, ta thẹn thùng vô hạn nhắm mắt lại.
Đột nhiên bên hông đau đớn kinh khủng, nhanh chóng lan đến tận đầu ngón tay ngón chân.
“A a a a a a…”.
Dạ Kiếm Ly dùng sức bịt miệng ta.
“Được rồi được rồi, ta không nhéo cô nữa, đừng có la hét inh ỏi như vậy”.
Người này hóa ra là muốn trả thù nhéo lại ta, ta phẫn hận giãy dụa, đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong lồng ngực của hắn.
Nói chuyện nãy giờ lâu như vậy, ta, vẫn đang ở trong lồng ngực của hắn.
Bên gò má là ngón tay lạnh như băng của Dạ Kiếm Ly.
Trong mũi là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Dạ Kiếm Ly.
Tràn đầy trong mắt trong lòng ta, cũng là Dạ Kiếm Ly.
Nhận thức này ập vào đầu ta, ta lập tức ngây ngẩn.
Hắn nhẹ nhàng buông tay ra, thấp giọng nói bên tai ta: “Cô… Cảm thấy ta là hạng người thế nào?”.
Thoáng chốc như quay lại khoảng thời gian ở trong rừng, ta bị mù đi chung với Dạ Kiếm Ly. Thiếu niên áo đỏ này, toàn thân, đều là mùi cô đơn.
“Huynh…”, ta đột nhiên lắp bắp, quá căng thẳng, “Huynh…”.
Nhưng lần này hắn không cướp lời, lông mi run lên, chỉ chờ ta nói cho hết.
“Huynh… Đây là câu hỏi quái quỷ gì thế!”, ta cuối cùng thành công lảng sang chuyện khác, “Vậy huynh cảm thấy ta là hạng người gì?”.
“…”, lần này Dạ Kiếm Ly cũng không nói ra lời, ta có chút tức giận, người này có ý gì đây, cho dù khen ta hai ba câu cũng được mà, chẳng lẽ ta làm cho hắn câm nín nghẹn ngào đến vậy sao?
“…”, khuôn mặt Dạ Kiếm Ly đột nhiên ửng hồng lên, xuân sắc lan ra, cứ như là trong lòng hắn vừa mới nghĩ đến chuyện gì xấu hổ ngại ngùng, cho nên hắn liền quay mặt đi, “Cô là một người rất nhàm chán”.
Lại còn dám nói ta nhàm chán… Ta nhẫn nhịn, nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn, “Anh bạn trẻ, có lời gì thì cứ nói thẳng, dễ dàng xấu hổ như vậy còn không bằng một bé gái”.
Lần này mặt Dạ Kiếm Ly lại càng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, “Cô…”.
“Ta ta ta ta làm sao?”, lần nào cũng đều là hắn làm cho ta lắp bắp, cuối cùng ta cũng được cường bạo một lần, thật sự sảng khoái a… Mà sao ta lại có cảm giác mình giống như một kẻ lưu manh thế này, thật bực bội.
(Tiu Ú: tỷ đích thực là lưu manh 200% chứ giống cái gì mà giống -__-| | |)
“Tiểu Kỷ”.
“Hở?”.
“Cô là con gái mà không biết xấu hổ, sẽ không có người đàn ông nào muốn cô”.
…
“Không ai muốn ta?”, ta buồn cười lặp lại: “Không ai muốn ta?”.
Sau đó suy nghĩ một chút, kể từ khi ta xuyên tới đây đã năm năm, bất kể là trai đẹp hay trai không đẹp, đích thực là không có một mảnh tình vắt vai nào a… Cho nên giọng nói của ta bắt đầu chột dạ, “Không ai muốn ta… Làm sao không ai muốn ta được! Lần trước rõ ràng huynh đã nhìn cái yếm của người ta…”.
“Ta không có nhìn!”.
“Có”.
“Không có nhìn!”.
“Có nhìn”.
…
Cứ cãi qua cãi lại mấy lần như thế, Dạ Kiếm Ly đột nhiên cười, “Ta nhìn thì sao, cô muốn thế nào?”.
Ách, Dạ công tử, hắn, sao giọng nói lại giống như lưu manh đang đùa bỡn thế này…
“Nhìn thì phải chịu trách nhiệm”.
“Chịu trách nhiệm cái gì? Đốc thúc cô giảm cân sao?”. (*phụt*…)
Ta giận đến mức hai gò má đỏ bừng, “Ai cần huynh lo!”.
“Có người đến…”.
Ta hoảng sợ đến mức vội vàng đẩy Dạ Kiếm Ly ra, sau đó mãnh liệt nhảy lên cửa sổ chui vào phòng chứa củi, xoay người lại vội vàng hô lên: “Tiểu Dạ Tử giúp ta một việc trước, dựng cửa sổ lên cho ta”.
Dạ Kiếm Ly hiển nhiên bị sự nhanh nhẹn của ta dọa cho khiếp sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, sau đó mới hoàn hồn, nhìn ta một lát, rồi nhìn lên khung cửa sổ trên mặt đất một lát, chậm rãi đi tới, chậm rãi nhặt lên.
Ta gấp rút đến độ muốn xông ra đánh người, lại thấy hắn vừa cầm cửa sổ, vừa cười xảo trá.
Chẳng lẽ lão nương lại bị hắn chơi một vố nữa? Ta buồn bực nghĩ.
“Thật ra thì món ăn cô làm…”, hắn nói nhỏ: “Cũng ngon”.
Ta vừa muốn mở miệng, chớp mắt một cái lại không thấy bóng dáng Dạ Kiếm Ly đâu.
Trong lòng đột nhiên có chút khổ sở.
Vốn đều như vậy, Dạ Kiếm Ly, huynh muốn đi, liền đi, chỉ để lại một mình ta.
“Triển Nhan!”.
Ta giật mình, lại nhìn thấy Tư Mã Hiển Dương đứng ngoài cửa sổ.
Thì ra là… Thật sự có người đến a. Ta đầu đầy hắc tuyến, Tiểu Dạ Tử chết tiệt có cái lỗ tai quỷ quái gì không biết.
Tư Mã Hiển Dương một chưởng phá nát cửa sổ nhỏ, ta bỗng nhiên nhận ra, hiện tại anh ta mặc một bộ áo xanh, trên tóc cài một khối ngọc mã não phát sáng huyền ảo, vô cùng anh tuấn.
“Ơ? Anh không cải trang thành Lương Phi Yến sao?”.
“Tiêu Kiến Nhân muốn giết cô!”.
Lòng ta run lên, chẳng lẽ… Ta để lộ chuyện gì sao?
“Tối nay, liền theo tôi rời đi!”, anh ta ôm eo ta, vận công nhảy lên, trong nháy mắt ta đã đáp xuống nóc nhà.
Chờ một chút a, ta kinh hoàng quay đầu lại, không thấy Dạ Kiếm Ly.
Còn người mà ta muốn đợi, vẫn chưa đợi được, cứ như vậy mà đi thì… Nhưng mà, nếu Tiêu Kiến Nhân muốn giết ta, Tiêu phủ này, quả thực là một giây cũng không ở thêm được nữa.
Nhưng Tư Mã Hiển Dương cũng không cho ta suy nghĩ nhiều, anh ta thi triển khinh công bay nhanh, ta lập tức bay lên giữa không trung, giật mình đến mức cào cấu vạt áo của anh ta.
“A a a a a a…”.
…
“Triển Nhan, nếu cô cứ hét lớn như vậy, toàn bộ Tiêu phủ sẽ biết chúng ta muốn chạy trốn”.
“Nhưng mà… A a a a…”.
“…”.
Thì ra cảm giác bay tới bay lui của hiệp khách cổ đại chính là như vậy! Khuôn mặt ta xám đen gần như muốn ngất đi, chẳng lẽ người bay có cảm giác tốt hơn nhiều so với người bị ép bay sao? Đúng rồi, tuyệt đối là như vậy, cũng giống như nguyên lý ngồi xe buýt tuyệt đối không thoải mái như lái xe buýt. Nhưng nếu như ta học được khinh công thì… Tiết kiệm được biết bao nhiêu phí giao thông công cộng nha… Ta bắt đầu âm thầm tính toán nhỏ nhặt trong lòng.
Lên xuống mấy lần, Tư Mã Hiển Dương kẹp lấy ta bay ra ngoài rìa khu rừng bên cạnh Tiêu phủ mà không để lại chút dấu vết, chính là khu rừng mà Tiểu Hồng từng đâm ta một dao.
Sắc mặt ta không tốt, Tư Mã Hiển Dương ân cần hỏi: “Không thoải mái sao?”.
“À thì…”, ta cười lớn, nói: “Chúng ta sẽ ngồi nó hả?”, ta chỉ vào cỗ xe ngựa dừng trong rừng cây.
Tư Mã Hiển Dương gật đầu, “Sao vậy?”.
“Phiền anh chuẩn bị cho tôi… Một cái bô”.
“…”.
“Môn chủ!”, một mỹ nhân từ trong xe ngựa nhảy xuống, “Xe ngựa đã… Ơ? Là ngươi!”.
Ắc, chính là La Yến Thanh, La mỹ nhân, oan gia ngõ hẹp a oan gia ngõ hẹp.
Đôi mắt đẹp của ả trừng trừng ta, lỗ mũi ta hếch lên trời.
Những tia lửa điện đủ màu sắc đùng đùng xẹt xẹt giữa tầm mắt của hai người bọn ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook