Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
-
Chương 16
Giọng nói này… Hẳn là Môn chủ Triêu Thánh môn, Tư Mã Hiển
Dương!
Trong đầu ta cấp tốc xoay chuyển bao nhiêu suy nghĩ, trong lòng đã có tính toán, cho nên nịnh hót nói: “Đã lâu không gặp”.
Tư Mã Hiển Dương cười, nói: “Tiểu đệ tử của Tuyệt Địa tiên nhân lại vì cô mà xuất đao, quả nhiên không đơn giản”.
Xuất đao thì sao, ta bĩu môi, nếu như lão nương thật sự không đơn giản, hắn còn có thể ném ta cho ngươi đem đi mất sao? Nghĩ đến Dạ Kiếm Ly, trong bụng đột nhiên có chút tủi thân, ta khẽ dùng sức, Tư Mã Hiển Dương liền buông lỏng tay thả ta xuống, nhìn vẻ mặt tối tăm của ta không nói tiếng nào.
“Ngươi…”, một lúc lâu sau, ta nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn bên kia xem”.
“Cái gì?”, Tư Mã Hiển Dương nghi ngờ quay đầu lại.
Chạy!
Ta bộ dạng xun xoe chạy như điên, tên ngu ngốc kia thật sự quay đầu lại mới ghê, khà khà.
Kế sách này thật sự rất hiểm, nếu như đang ở chỗ trống trải, căn bản không cách nào thi triển, bởi vì với công phu mèo quào của ta, tuyệt đối không thể chạy khỏi Tư Mã Hiển Dương.
Nhưng nơi này là chợ!
Ta nhanh chóng trốn xuống phía dưới một gian hàng bánh bao, bởi vì không thấy rõ với lại dùng sức quá mạnh nên ta đụng đầu một cái “cốp” vào gian hàng, đau đến mức trước mắt nảy ra toàn sao. A… Bánh bao thơm quá, trước mắt ta lại lập tức nổi lên vô số ảo ảnh bánh bao… Cho nên ta vội vàng chộp lấy mấy cái bánh bao nhét vào trong ngực, miệng còn ráng há to, ngồm ngoàm nhét thêm một cái vào.
“Ăn ngon không?”.
“Ưm ưm”, trong miệng ta đã nhét đầy bánh bao, chỉ có thể gật đầu.
Tư Mã Hiển Dương nhẹ cười lên, ta thoáng cái mắc nghẹn.
“Nếu không nghe tiếng cô gặm bánh bao, ta thật sẽ không tìm được cô”.
Quả nhiên thức ăn dễ dàng làm cho người ta đánh mất lý trí, vẻ mặt ta đưa đám, trong lòng lại nhớ tới một việc, giọng nói của tên Tư Mã Hiển Dương này, lần trước ở trong thủy lao ta đã cảm thấy quen thuộc, nhưng mà giống ai nhỉ…
Dường như giọng nói này từng khắc sâu trong trí nhớ ta, nhưng dường như không có thật, rốt cuộc là người nào…
Ta ngoan ngoãn đi theo sau Tư Mã Hiển Dương, muốn lừa gạt hắn nói thêm mấy câu nữa, đột nhiên có cảm giác phía sau có một bóng đen.
“Ngươi nhìn phía sau kìa?!”.
“Cô còn muốn gạt ta?!”.
“…”, ta chán nản, nhưng cái bóng đen kia lại tự mình lên tiếng.
“Tham kiến Môn chủ”, giọng nói kiều mỵ cùng ánh mắt oán độc từ xa truyền tới, ta ngẩn ra, đây hẳn là La Yến Thanh.
Đột nhiên Tư Mã Hiển Dương điểm lên người ta mấy cái, cả người ta đau nhức ê ẩm, sau đó hắn nói nhỏ: “Cô ta đã không nghe được, ngươi cứ nói đi”.
Đại ca à, ngươi lại muốn chơi trò gì vậy hả.
Chẳng lẽ, hắn muốn điểm huyệt để cho lỗ tai của ta tạm thời không nghe được sao, nhưng mà tại sao ta vẫn còn có thể nghe được thế này… Chẳng lẽ ta có đại pháp dời huyệt? Chuyện này đúng là nực cười nha…
A, ta đột nhiên nhớ ra, hắn điểm trúng mấy cái bánh bao trước ngực ta!
Ta lập tức có cảm giác hưng phấn tội lỗi khi có thể nghe được bí mật, ta nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn, không cần làm bộ cũng rất mờ mịt.
“Môn chủ tại sao còn giữ ả lại?”, La Yến Thanh nghiến răng nghiến lợi nói : “Ả hại chết đại ca của thuộc hạ”.
“La tả sứ không cần nóng lòng, ta tự có biện pháp”. Tư Mã Hiển Dương dường như vừa cười cười, nói tiếp: “Sau khi chuyện thành công, cô ta tùy ngươi xử trí”.
“Tạ ơn môn chủ”, La Yến Thanh kích động nói: “Người ngài cần đã dẫn tới, mời ngài di giá về phân đà Tô Châu Thiên Thủy”.
Tô Châu! Trong lòng ta kích động, không phải đó là hang ổ của lão già Tiểu Tiện Nhân sao, đi theo cũng tốt, dù sao nhìn dáng dấp Tư Mã Hiển Dương có vẻ tạm thời sẽ không giết ta, nhưng mà sau khi đến phân đà của bọn hắn, muốn chạy trốn đã khó lại càng thêm khó.
* * *
Ta sau này nhất định phải góp ý với người quản lý cao cấp ở Triêu Thánh Môn, mọi người tốt xấu gì cũng đều là người văn minh, lại không biết ưu đãi tù binh là thế nào!
Ta nằm bên trong một cái hòm gỗ nhỏ hẹp, cố gắng cướp đoạt chút không khí mỏng manh, được hơn nửa ngày, tại sao qua cái khe nhỏ vẫn chỉ nhìn thấy cái mông ngựa?! Cái ả La Yến Thanh kia nhất định là cố ý!
Rốt cục đã dừng lại! Cảm tạ Thượng Đế!
Ách… Nhưng mà, tại sao không có ai tới giải cứu ta?!
Cái hòm gỗ đột nhiên bị nhấc lên, không phải là tiếp tục muốn mang ta đi nữa đó chứ… Triêu Thánh Môn các ngươi có chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo nào hay không hả?! Ta đã nhịn tiểu một ngày rồi…
“Tư Mã Hiển Dương con mẹ ngươi…”.
Bên trong hòm gỗ đột nhiên bộc phát ra tiếng la hét như một kẻ bệnh tâm thần, hai tên hạ nhân khiêng hòm gỗ tay run lên, ngay sau đó liền rảo bước nhanh hơn.
Hòm gỗ rơi phịch xuống đất.
Có người mở khóa cho ta, rắc…rắc…
Ta vội vã nhô đầu ra, Tư Mã Hiển Dương đứng chắp tay ở bên trái, chắc còn đang tức giận chuyện ta mắng chửi hắn.
Phía trước là một cái bóng mơ hồ, phiêu dật thoát tục, có chút quen thuộc.
Ta đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên người nọ mở miệng cười nói: “Nha đầu…”.
Giọng nói này ta từng nghe qua vô số lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xúc động như thế này.
Ta lập tức bị bao phủ bởi sự vui mừng như điên, phi thân xông lên đấm thùm thụp vào người đó.
“Trường —— Sinh —— gia —— gia ——!”.
Xưa nay Trường Sinh vẫn mãnh liệt yêu cầu ta gọi lão là gia gia, nhưng mỗi khi ta chịu gọi lão là gia gia, đều không phải là chuyện gì tốt.
Ví dụ như bây giờ, lão đang bị ta đè bên dưới, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn nhó nghiêm trọng.
Ta nói lão già này đã hơn một trăm tuổi, vậy mà hết lần này tới lần khác thích tự coi mình là bộ dạng đẹp trai trung niên, gieo bệnh tương tư khắp nơi.
“Ngươi nha đầu này!”, Trường Sinh đứng dậy, hai tay đè xuống đôi mắt của ta, nhẹ nhàng gẩy một cái, đau đớn kịch liệt lập tức bộc phát, ta nhịn xuống không kêu lên, mồ hôi lạnh cũng đã thấm ướt vạt áo.
“Khuê Ninh”, Trường Sinh trầm ngâm nói.
“Không hổ là thần y”, Tư Mã Hiển Dương cười nói: “Đúng là Khuê Ninh[1]“.
Cười cái đầu ngươi! Ta oán độc liếc về phía Tư Mã Hiển Dương.
“Hư…”, Trường Sinh đột nhiên xoay người, “Môn chủ, xin nhanh chóng chuẩn bị nước nóng và kim châm!”.
Dường như đã lâu rồi Trường Sinh chưa hề căng thẳng như vậy, thiệt là, làm cho ta cũng căng thẳng theo.
Ta nằm ngang trên giường, khăn nóng đắp ở trên mặt.
Trường Sinh đột nhiên nói: “May nhờ có Dạ Kiếm Ly cho ngươi ăn Vĩnh Quyết”.
Ta ngẩn ra, “Ông từng gặp Dạ Kiếm Ly?”.
“Hừ”, lão đột nhiên nghiêm nghị, “Ngươi nha đầu này thật sự quá làm loạn… Độc dược có chứa thêm Khuê Ninh, nếu không phải cậu ta kịp thời cho ngươi ăn Vĩnh Quyết để tạm hoãn độc tính, sợ rằng hai con mắt nhỏ của ngươi không cứu về được nữa”.
“Hắn… Hắn hiểu y thuật? Vĩnh Quyết không phải là độc dược làm cổ họng ra máu sao?!!”.
“Những thứ trên cõi đời này Tuyệt Địa tiên nhân không hiểu, e là cũng không nhiều, đệ tử của ông ấy đương nhiên cũng như thế…”. Trường Sinh cắm vào một cây kim châm, ta trên mặt lập tức cực nóng như lửa đốt. Tên kia đầu óc biến thái, nếu muốn cứu ta cứ việc nói thẳng là được, nhất định cứ phải giả bộ tàn khốc như vậy sao?!
Nhưng mà tâm tình của ta đột nhiên vui vẻ, cho dù kim châm vừa thô vừa lớn đâm vào cũng không ngăn được khóe miệng ta nhếch lên.
“Diệp Vô Trần vừa phát hiện ngươi mất tích, liền phái Hồng Đào tìm khắp toàn thành, nhưng không thu hoạch được gì. Sau lại nghe nói Lệ Nhân Lệ Đao xuất hiện trên giang hồ, tiếp tục theo dõi thì phát hiện ra bên cạnh cậu ta còn có một cô gái, không ngờ là ngươi”.
Trong lòng ta lại kích động, “Mấy kẻ áo đen trong lời hắn nói, chẳng lẽ là Hồng Đào?”.
“Dạ Kiếm Ly xuống núi không quá nửa năm liền danh chấn giang hồ, người này vừa chính vừa tà, Diệp Vô Trần làm sao yên tâm để ngươi ở chung với cậu ta?”. Trường Sinh nói nhỏ: “Với tu vi của cậu ta, việc cậu ta phát hiện Hồng Đào cũng nằm trong dự tính, cho nên sau khi cậu ta làm ngươi bất tỉnh, theo đuôi Hồng Đào tìm được ta, ta vốn muốn đuổi theo cậu ta giúp ngươi chữa trị, khổ nỗi Triêu Thánh Môn cứ dây dưa, ta một lòng cự tuyệt, bọn họ cũng không thả ta đi, khi đó Dạ Kiếm Ly mới nói là lấy ngươi làm điều kiện trao đổi, nếu Triêu Thánh Môn chịu để cho ta chữa trị cho ngươi, ta sẽ giúp bọn họ chữa trị cho người đó“.
“Ông là đang nói…”, ta ngơ ngác nói: “Hôm nay đụng phải Tư Mã Hiển Dương, đều là một tay Dạ Kiếm Ly bày ra?”.
Trường Sinh khẽ mỉm cười, “Đúng là như thế”.
Lúc này ta thực sự không biết, tột cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện?
Dạ Kiếm Ly người này… Có lẽ chưa bao giờ muốn giết ta.
Nếu là như vậy… Vậy chẳng phải là hắn vẫn thường xuyên chơi xỏ ta sao!
Cho dù ta đã gào lên không biết mệt rất nhiều lần, nhưng ta vẫn không nhịn được muốn tiếp tục gào thét…
Dạ… Kiếm… Ly…
Con mẹ huynh!!!
Trong đầu ta cấp tốc xoay chuyển bao nhiêu suy nghĩ, trong lòng đã có tính toán, cho nên nịnh hót nói: “Đã lâu không gặp”.
Tư Mã Hiển Dương cười, nói: “Tiểu đệ tử của Tuyệt Địa tiên nhân lại vì cô mà xuất đao, quả nhiên không đơn giản”.
Xuất đao thì sao, ta bĩu môi, nếu như lão nương thật sự không đơn giản, hắn còn có thể ném ta cho ngươi đem đi mất sao? Nghĩ đến Dạ Kiếm Ly, trong bụng đột nhiên có chút tủi thân, ta khẽ dùng sức, Tư Mã Hiển Dương liền buông lỏng tay thả ta xuống, nhìn vẻ mặt tối tăm của ta không nói tiếng nào.
“Ngươi…”, một lúc lâu sau, ta nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn bên kia xem”.
“Cái gì?”, Tư Mã Hiển Dương nghi ngờ quay đầu lại.
Chạy!
Ta bộ dạng xun xoe chạy như điên, tên ngu ngốc kia thật sự quay đầu lại mới ghê, khà khà.
Kế sách này thật sự rất hiểm, nếu như đang ở chỗ trống trải, căn bản không cách nào thi triển, bởi vì với công phu mèo quào của ta, tuyệt đối không thể chạy khỏi Tư Mã Hiển Dương.
Nhưng nơi này là chợ!
Ta nhanh chóng trốn xuống phía dưới một gian hàng bánh bao, bởi vì không thấy rõ với lại dùng sức quá mạnh nên ta đụng đầu một cái “cốp” vào gian hàng, đau đến mức trước mắt nảy ra toàn sao. A… Bánh bao thơm quá, trước mắt ta lại lập tức nổi lên vô số ảo ảnh bánh bao… Cho nên ta vội vàng chộp lấy mấy cái bánh bao nhét vào trong ngực, miệng còn ráng há to, ngồm ngoàm nhét thêm một cái vào.
“Ăn ngon không?”.
“Ưm ưm”, trong miệng ta đã nhét đầy bánh bao, chỉ có thể gật đầu.
Tư Mã Hiển Dương nhẹ cười lên, ta thoáng cái mắc nghẹn.
“Nếu không nghe tiếng cô gặm bánh bao, ta thật sẽ không tìm được cô”.
Quả nhiên thức ăn dễ dàng làm cho người ta đánh mất lý trí, vẻ mặt ta đưa đám, trong lòng lại nhớ tới một việc, giọng nói của tên Tư Mã Hiển Dương này, lần trước ở trong thủy lao ta đã cảm thấy quen thuộc, nhưng mà giống ai nhỉ…
Dường như giọng nói này từng khắc sâu trong trí nhớ ta, nhưng dường như không có thật, rốt cuộc là người nào…
Ta ngoan ngoãn đi theo sau Tư Mã Hiển Dương, muốn lừa gạt hắn nói thêm mấy câu nữa, đột nhiên có cảm giác phía sau có một bóng đen.
“Ngươi nhìn phía sau kìa?!”.
“Cô còn muốn gạt ta?!”.
“…”, ta chán nản, nhưng cái bóng đen kia lại tự mình lên tiếng.
“Tham kiến Môn chủ”, giọng nói kiều mỵ cùng ánh mắt oán độc từ xa truyền tới, ta ngẩn ra, đây hẳn là La Yến Thanh.
Đột nhiên Tư Mã Hiển Dương điểm lên người ta mấy cái, cả người ta đau nhức ê ẩm, sau đó hắn nói nhỏ: “Cô ta đã không nghe được, ngươi cứ nói đi”.
Đại ca à, ngươi lại muốn chơi trò gì vậy hả.
Chẳng lẽ, hắn muốn điểm huyệt để cho lỗ tai của ta tạm thời không nghe được sao, nhưng mà tại sao ta vẫn còn có thể nghe được thế này… Chẳng lẽ ta có đại pháp dời huyệt? Chuyện này đúng là nực cười nha…
A, ta đột nhiên nhớ ra, hắn điểm trúng mấy cái bánh bao trước ngực ta!
Ta lập tức có cảm giác hưng phấn tội lỗi khi có thể nghe được bí mật, ta nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn, không cần làm bộ cũng rất mờ mịt.
“Môn chủ tại sao còn giữ ả lại?”, La Yến Thanh nghiến răng nghiến lợi nói : “Ả hại chết đại ca của thuộc hạ”.
“La tả sứ không cần nóng lòng, ta tự có biện pháp”. Tư Mã Hiển Dương dường như vừa cười cười, nói tiếp: “Sau khi chuyện thành công, cô ta tùy ngươi xử trí”.
“Tạ ơn môn chủ”, La Yến Thanh kích động nói: “Người ngài cần đã dẫn tới, mời ngài di giá về phân đà Tô Châu Thiên Thủy”.
Tô Châu! Trong lòng ta kích động, không phải đó là hang ổ của lão già Tiểu Tiện Nhân sao, đi theo cũng tốt, dù sao nhìn dáng dấp Tư Mã Hiển Dương có vẻ tạm thời sẽ không giết ta, nhưng mà sau khi đến phân đà của bọn hắn, muốn chạy trốn đã khó lại càng thêm khó.
* * *
Ta sau này nhất định phải góp ý với người quản lý cao cấp ở Triêu Thánh Môn, mọi người tốt xấu gì cũng đều là người văn minh, lại không biết ưu đãi tù binh là thế nào!
Ta nằm bên trong một cái hòm gỗ nhỏ hẹp, cố gắng cướp đoạt chút không khí mỏng manh, được hơn nửa ngày, tại sao qua cái khe nhỏ vẫn chỉ nhìn thấy cái mông ngựa?! Cái ả La Yến Thanh kia nhất định là cố ý!
Rốt cục đã dừng lại! Cảm tạ Thượng Đế!
Ách… Nhưng mà, tại sao không có ai tới giải cứu ta?!
Cái hòm gỗ đột nhiên bị nhấc lên, không phải là tiếp tục muốn mang ta đi nữa đó chứ… Triêu Thánh Môn các ngươi có chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo nào hay không hả?! Ta đã nhịn tiểu một ngày rồi…
“Tư Mã Hiển Dương con mẹ ngươi…”.
Bên trong hòm gỗ đột nhiên bộc phát ra tiếng la hét như một kẻ bệnh tâm thần, hai tên hạ nhân khiêng hòm gỗ tay run lên, ngay sau đó liền rảo bước nhanh hơn.
Hòm gỗ rơi phịch xuống đất.
Có người mở khóa cho ta, rắc…rắc…
Ta vội vã nhô đầu ra, Tư Mã Hiển Dương đứng chắp tay ở bên trái, chắc còn đang tức giận chuyện ta mắng chửi hắn.
Phía trước là một cái bóng mơ hồ, phiêu dật thoát tục, có chút quen thuộc.
Ta đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên người nọ mở miệng cười nói: “Nha đầu…”.
Giọng nói này ta từng nghe qua vô số lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xúc động như thế này.
Ta lập tức bị bao phủ bởi sự vui mừng như điên, phi thân xông lên đấm thùm thụp vào người đó.
“Trường —— Sinh —— gia —— gia ——!”.
Xưa nay Trường Sinh vẫn mãnh liệt yêu cầu ta gọi lão là gia gia, nhưng mỗi khi ta chịu gọi lão là gia gia, đều không phải là chuyện gì tốt.
Ví dụ như bây giờ, lão đang bị ta đè bên dưới, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn nhó nghiêm trọng.
Ta nói lão già này đã hơn một trăm tuổi, vậy mà hết lần này tới lần khác thích tự coi mình là bộ dạng đẹp trai trung niên, gieo bệnh tương tư khắp nơi.
“Ngươi nha đầu này!”, Trường Sinh đứng dậy, hai tay đè xuống đôi mắt của ta, nhẹ nhàng gẩy một cái, đau đớn kịch liệt lập tức bộc phát, ta nhịn xuống không kêu lên, mồ hôi lạnh cũng đã thấm ướt vạt áo.
“Khuê Ninh”, Trường Sinh trầm ngâm nói.
“Không hổ là thần y”, Tư Mã Hiển Dương cười nói: “Đúng là Khuê Ninh[1]“.
Cười cái đầu ngươi! Ta oán độc liếc về phía Tư Mã Hiển Dương.
“Hư…”, Trường Sinh đột nhiên xoay người, “Môn chủ, xin nhanh chóng chuẩn bị nước nóng và kim châm!”.
Dường như đã lâu rồi Trường Sinh chưa hề căng thẳng như vậy, thiệt là, làm cho ta cũng căng thẳng theo.
Ta nằm ngang trên giường, khăn nóng đắp ở trên mặt.
Trường Sinh đột nhiên nói: “May nhờ có Dạ Kiếm Ly cho ngươi ăn Vĩnh Quyết”.
Ta ngẩn ra, “Ông từng gặp Dạ Kiếm Ly?”.
“Hừ”, lão đột nhiên nghiêm nghị, “Ngươi nha đầu này thật sự quá làm loạn… Độc dược có chứa thêm Khuê Ninh, nếu không phải cậu ta kịp thời cho ngươi ăn Vĩnh Quyết để tạm hoãn độc tính, sợ rằng hai con mắt nhỏ của ngươi không cứu về được nữa”.
“Hắn… Hắn hiểu y thuật? Vĩnh Quyết không phải là độc dược làm cổ họng ra máu sao?!!”.
“Những thứ trên cõi đời này Tuyệt Địa tiên nhân không hiểu, e là cũng không nhiều, đệ tử của ông ấy đương nhiên cũng như thế…”. Trường Sinh cắm vào một cây kim châm, ta trên mặt lập tức cực nóng như lửa đốt. Tên kia đầu óc biến thái, nếu muốn cứu ta cứ việc nói thẳng là được, nhất định cứ phải giả bộ tàn khốc như vậy sao?!
Nhưng mà tâm tình của ta đột nhiên vui vẻ, cho dù kim châm vừa thô vừa lớn đâm vào cũng không ngăn được khóe miệng ta nhếch lên.
“Diệp Vô Trần vừa phát hiện ngươi mất tích, liền phái Hồng Đào tìm khắp toàn thành, nhưng không thu hoạch được gì. Sau lại nghe nói Lệ Nhân Lệ Đao xuất hiện trên giang hồ, tiếp tục theo dõi thì phát hiện ra bên cạnh cậu ta còn có một cô gái, không ngờ là ngươi”.
Trong lòng ta lại kích động, “Mấy kẻ áo đen trong lời hắn nói, chẳng lẽ là Hồng Đào?”.
“Dạ Kiếm Ly xuống núi không quá nửa năm liền danh chấn giang hồ, người này vừa chính vừa tà, Diệp Vô Trần làm sao yên tâm để ngươi ở chung với cậu ta?”. Trường Sinh nói nhỏ: “Với tu vi của cậu ta, việc cậu ta phát hiện Hồng Đào cũng nằm trong dự tính, cho nên sau khi cậu ta làm ngươi bất tỉnh, theo đuôi Hồng Đào tìm được ta, ta vốn muốn đuổi theo cậu ta giúp ngươi chữa trị, khổ nỗi Triêu Thánh Môn cứ dây dưa, ta một lòng cự tuyệt, bọn họ cũng không thả ta đi, khi đó Dạ Kiếm Ly mới nói là lấy ngươi làm điều kiện trao đổi, nếu Triêu Thánh Môn chịu để cho ta chữa trị cho ngươi, ta sẽ giúp bọn họ chữa trị cho người đó“.
“Ông là đang nói…”, ta ngơ ngác nói: “Hôm nay đụng phải Tư Mã Hiển Dương, đều là một tay Dạ Kiếm Ly bày ra?”.
Trường Sinh khẽ mỉm cười, “Đúng là như thế”.
Lúc này ta thực sự không biết, tột cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện?
Dạ Kiếm Ly người này… Có lẽ chưa bao giờ muốn giết ta.
Nếu là như vậy… Vậy chẳng phải là hắn vẫn thường xuyên chơi xỏ ta sao!
Cho dù ta đã gào lên không biết mệt rất nhiều lần, nhưng ta vẫn không nhịn được muốn tiếp tục gào thét…
Dạ… Kiếm… Ly…
Con mẹ huynh!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook