Thấy Nguyên Hạo sảng khoái ra tiền, Lão nhân đẩy mạnh giới thiệu những người khác, chỉ vào một trung niên áo quần câu lũ nói.
"Thiếu gia, ngài xem người này học thức pha cao, còn có thể tính sổ sách, ngài lại xem mấy người này có người là từ Nam Uyển bên đưa tới đánh nhau không bao giờ thua"
Nguyên Hạo bổn ý chỉ muốn một người tâm phúc, nhìn nhiều người đáng thương như vậy trong lòng dang lên tội lỗi cảm.
Kỳ thật từ tam quan xã hội thế kỷ hiện đại, Nguyên Hạo sao có thể vô tâm vô phổi dung nhập thế giới này, nhìn những bất bình đẳng đó diễn ra.
Nguyên Hạo chỉ có thể nhỏ bé có thể giúp đỡ thì giúp đỡ mà thôi.
Ngân Triều đã làm thực tốt, thân là một quốc gia vương quyền , Ngân Triều đã bảo đảm được mọi người sinh hoạt đi xuống, trấn áp rất nhiều tội nghiệt.

Chỉ bằng với văn võ cân bằng cũng đủ thấy Ngân Triều chính sách rất khai sáng, cũng cho đủ nữ nhân quyền lợi vươn lên.
Tuy là buôn bán nhân khẩu, nhưng đa số đều diễn ra dưới sự tự nguyện.
Nguyên Hạo cũng không hề áy náy khi dùng tiền đổi một người làm tùy tùng, tuy đáng thương những người kia chưa có chỗ nương thân, nhưng cũng không đến mức hắn phải giúp đỡ những người còn lại.
Dẫn Mặc Vũ đi thay một bộ y phục mới.
Mặc Vũ cảm thấy người này cũng không tồi, tuy nhìn kiêu ngạo nhưng cũng thực quan tâm hắn.
Mặc Vũ là cô nhi từ nhỏ lủi thủi bên ngoài kiếm ăn, trước kia từng muốn quá học tập thư, mà không đủ tiền đành làm học đồ võ quán, trời sui đất khiến hắn đến kinh thành.


Nhớ lại vẫn làm Mặc Vũ tâm có chút buồn bã.
Hiện giờ đương Nguyên Hạo hạ nhân, Mặc Vũ không nghĩ nhiều chỉ đương một gã sai vặt thôi, tuy hắn có chút võ tay chân nhưng so với thị vệ thì không đáng là gì.
“Ai u~, đây không phải Hạo nhị thiếu gia sao, không trốn ở nhà ra đường làm chi”
Ngã ngớn khiêu khích nhìn Nguyên Hạo là một thanh niên trẻ bên người còn có 2 gã sai vặt.
Túc An là đầu sỏ nhóm của bầy ăn chơi trác táng trong thành tây.
Nhóm phú nhị đại chia rất nhiều nhóm, không ai phục ai, thường xảy ra trranh chấp, trong thành tụ thành 4 nhóm chủ yếu là ở thành đông, tây, nam, bắc.

Tắc đều có một người dẫn đầu.
Nguyên Hạo cũng không tính là một người dẫn đầu của thành Đông, nhưng danh tiếng cũng không nhỏ.
Tại đây gặp một cái phú nhị đại khiêu khích nếu là trước kia nguyên thân có lẽ là trực tiếp dỗi lên, nhưng Nguyên hạo cũng không có ý đó, huống chi hắn cũng không biết đối phương là ai.
“Ngươi là ai, chuyện của ta liên quan chuyện gì của người” Không muốn tiếp tục dây dưa, Nguyên Hạo mang Mặc Vũ đi về phủ.
Nhưng không như ý nguyện, Túc An ngăn cản lại hắn.
“Hóa ra Hạo Nhị thiếu gia nhanh quên chứng, còn giả vờ không biết ta là ai, có phải hay không bị đánh đến đầu óc choáng váng rồi”
Túc An mỉa mai Nguyên Hạo, còn khinh miệt xì cười một tiếng, làm như hắn coi trọng Nguyên Hạo lắm á, không phải vì chứng thực tin tức hắn Tức An có cần quan tâm đến tôm tép nhãi nhép.
Bị như vậy một vừa, Nguyên Hạo cũng không nhịn được muốn đánh người trước mặt.
“Ngươi ai a, ta và ngươi quen biết lắm sao, xí chuyện của ta cần ngươi lo”
Thật không hiểu tại sao cứ dây dưa hắn, Nguyên Hạo nghĩ chẳng lẽ đây là nhân vật chính gặp pháo hôi, đi lên vã mặt nghich tập nhân sinh.
Hắc..

hắc… cười ngây ngô Nguyên Hạo không biết trong mắt đối phương hắn như kẻ si ngốc chống nạnh đứng cười ngoài đường .
Nhìn thấy nhà mình thiếu gia ngây ngô cười Mặc Vũ lo lắng, chẳng lẽ chức nghiệp tùy tùng của hắn phải vùi lấp ngay khi mới nhậm ngày đầu tiên hay sao.
Không thể như vậy, dù hắn thiếu gia trông có vẻ không lắm bình thường, nhưng hiện tại Nguyên Hạo là hắn thiếu gia, Mặc Vũ có nghĩa vụ bảo vệ tôn nghiêm của Nguyên Hạo.
Đi lên che trở Nguyên Hạo trước mặt, dù không rõ thân phận địa vị của đối phương ra sao, Mặc Vũ vẫn quyết định bảo vệ nhà mình thiếu gia.

“Vị công tử này nhà ta thiếu gia đã không quen biết ngài thỉnh tránh đường” Mặc Vũ không hề sợ hãi đối diện với người trước mặt.
Túc An cảm thấy vô vị, không còn hứng thú thăm dò Nguyên Hạo, nhìn dáng vẻ hiện giờ của Nguyên Hạo cũng chẳng giống một người bình thường tý nào.
Hắn Túc An là ai a, là thiếu gia của Vương phủ An Quận Ninh, mẫu thân là quận chúa, muội muội của hoàng thượng.

Thân phận địa vị hắn cỡ nào, cần chi khi dễ kẻ đáng thương.
Huống hồ hắn cũng cần phải giữ hình tượng phong lưu phóng khoáng của mình, làm gì chấp nhặt cùng kẻ khác.
Phất ống tay áo, bày ra bộ dáng tiêu sái rời đi.
Người chung quanh tụ lại tưởng được xem trò hay ai ngờ lại không nhìn đến được, sôi nổi rời đi.

Không ai thèm để ý đến chủ tớ hai người Nguyên Hạo, đã cảm nhận phong cảnh của kinh thành, Nguyên Hạo cũng thỏa mãn dẫn Mặc Vũ hồi phủ.
Sai người đem sự tình Mặc Vũ nói với quản gia, sai người sắp xếp phòng bên cạnh nơi hắn ở, dẫn theo Mặc Vũ vào trong thư phòng tới.
Mặc Vũ tiến đến xem thư phong cũng không nhiều thư nhưng được xung là sạch sẽ thứ gì cũng có, không nhiều lời chỉ đợi Nguyên Hạo phân phó.
Cảm khái nhìn người trước mắt, lưng bối thẳng, không thấp hèn đầu, chỉ đơn giản là nghiêm cẩn đứng đó, tuy nhìn còn tuổi trẻ nhưng lại không có phần ngây thơ thiếu niên, nhìn đôi mắt sáng ngời mà không có sợ hãi chỉ có cung kính.
Quả thật là một thiếu niên kiên cường, nếu là ở hiện đại chắc chắn sẽ là một học sinh ưu tú, xem kia con ngươi không chứa bao sợ hãi là cỡ nào thành thục, chỉ những người trải qua gian nan, chăm chỉ tiến lên mới có ánh mắt như vậy.
Tuy Mặc Vũ suất thân không cao quý nhưng dựa vào phần tâm chí kiên định này, Nguyên Hạo nghĩ chỉ cần có cơ hội thì Mặc Vũ cũng sẽ có cơ hội suất đầu, tuy không biết tại sao Mặc Vũ lại lựa chọn bán mình, nhưng Nguyên Hạo cũng không nghĩ đào thâm, hắn chỉ muốn người này trung thành với hắn, có thể làm bạn bên người hắn là đủ rồi.

Đây coi như là biến tướng an ủi bản thân nơi thế giới mới đi

Từ trầm tư suy nghĩ trung, Nguyên Hạo nói rõ ràng yêu câu bản thân đối với Vũ Mặc, yêu cầu hắn luôn đi theo bên người, kiểm tra tài nghệ của Vũ Mặc.
Tự viết tuy không gọi là suất sắc, nhưng là có thể nhận ra nội dung, võ thuật cũng không tính suất sắc, đánh ba năm người bình thường là có thể.

Vừa lòng vỗ bã vai Mặc Vũ.
“Mặc Vũ rất vui lòng hợp tác” Theo thói quen nắm tay, Mặc Vũ không được tự nhiên đáp tạ.
“Ha..

Ha..” Cười gượng buông bàn tay, Nguyên Hạo quên mất bây giờ không phải hiện đại, bắt tay là không lễ phép cho lắm.
Khi trở về có trông thấy Tương Nhi cùng Thiển Y, Nguyên Hạo nghĩ cũng nên đến lúc đưa các nàng đưa về đại tỷ bên ngoài, đối với chưa thấy mặt đại tỷ Nguyên Hạo cũng có chút hảo cảm, tuy lần trước gặp mẫu thân Nguyên chủ đối xử với hắn lãnh đạm, không khởi dậy một chút tình mẫu tử.
Nguyên Hạo đối với sự quan tâm của người tỷ tỷ này có chút chờ mong.

Ít ra để hắn thấy nguyên chủ cũng có người quan tâm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương