Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Ông ta hít một hơi dài, nói: “Được, cha không giấu con nữa. Lý do thật sự là, cha rất có hứng thú về con người của Kars, từ lâu nếu có cơ hội, muốn kiểm tra cơ thể ông ta. Bây giờ được làm như thế, cha tuyệt không bỏ qua!”

Lý do này vừa nói ra làm Hoàng Quyên giật mình, làm cô ta phải phải nghĩ kỹ lại về cha mình.

Giáo sư Hoàng Ứng Câu bề ngoài là một người rất uy nghiêm, có thành tựu về ty thuật, nhưng nói theo nhà tâm lý học, bất cứ người đàn ông nào cũng có tính cách trẻ con ngang bướng trong tiềm thức, nhưng giáo sư Hoàng là tuyệt sẽ không có, ông ta có có tiếng vỗ tay như sấm mỗi lúc diễn giảng, có những tác phẩm dày cộm. Nhưng lý do ông ta nói ra, như một đứa trẻ con sắp có được món đồ chơi mình mong muốn.

Hoàng Quyên không nhịn được cười: “Tại sao cha lại có hứng thú với cơ thể người đó? Ông ta là siêu nhân?”

Đây rõ ràng là một cách đùa, nhưng giáo sư Hoàng lại rất nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này. Hoàng Quyên có nơi nóng ruột, đang định hỏi tiếp thì giáo sư Hoàng đã nói: “Cha không cách nào trả lời câu hỏi này của con được. Nhưng, ông ta là một người rất đặc biệt, trên cơ thể ông ta, có những vấn đề mà y học hiện đại không trả lời được.”

Hoàng Quyên nói: “Phải, ông ta đặc biệt, vì ông ta là một kẻ độc tài!”

“Hành vi của ông ta không liên quan gì cha.” Giáo sư Hoàng lại rất nghiêm túc: “Cha nói ông ta đặc biệt, là nói về cấu tạo cơ thể của ông ta, nhất định có điểm gì đó rất khác biệt.”

Hoàng Quyên sững sờ, lòng nghĩ: cha lại nói quá lên, chắc là có nguyên nhân. Cô ta tuy không hiểu ý cha nói gì, nhưng có hỏi bao nhiêu lần cũng có cùng câu trả lời. Nhất là cô ta là người suy nghĩ rất chu đáo. Cô ta hỏi ngay: “Cha, cha và vị tướng đó, đã từng gặp nhau?”

Giáo sư Hoàng hít một hơi dài, chìm trong suy tư, mới nói: “Phải!”

Hoàng Quyên càng thấy lạ: “Cha, sao thế được? Cha ở Pháp và Nhật Bản làm việc, còn tên độc tài thì cách mười tám ngàn dặm, cha sao quen ông ta được?”

Giáo sư Hoàng cười: “Con à, tướng quân không phải khi sinh ra đã là tướng quân. Cha cũng đâu phải khi sinh ra đã là học giả! Cha từng có một số trải nghiệm, là chuyện sau khi con ra đời chưa lâu. Cha vẫn chưa kể con biết.”

“A!” Hoàng Quyên cảm thấy có chút tủi thân. Cô ta cho rằng hai cha con tình cảm rất tốt, chuyện gì cũng nói với nhau.

Giáo sư Hoàng đứng lên, sau đó ngồi xuống ghế thư giãn: “Lúc đó, con vừa chào đời chưa lâu, còn chưa đầy tháng, mẹ con rời cha mà đi…”

Hoàng Quyên nhíu mày, cô ta từ nhỏ đã không có mẹ. Điều này thì cô ta biết, nhưng mỗi lần nhắc đến, cha đều nói: “Khi con còn nhỏ, mẹ đã rời cha mà đi.”

Cho đến lúc này, Hoàng Quyên mới qua giọng điệu và thần thái của cha, thể hội được khi mẹ ra đi, đả kích lớn thế nào với cha!

Giáo sư Hoàng đưa thuốc lên, tiếp tục nói: “Lúc đó cha rất buồn bã, nếu không phải vì con, cha đã tự sát khi chịu đả kích này!”

Hoàng Quyên đưa tay ra nắm chặt tay cha mình. Giáo sư Hoàng tay run nhẹ, những ngày tháng quá khứ tuy đã đi qua, nhưng vết thương tâm hồn vẫn còn rướm máu.

Giọng ông ta chậm và buồn thương: “Cha đúng là không còn đường để đi. Nghèo khó, nhụt chí, tình yêu trắc trở, và còn có một con gái thề phải nuôi nấng cho tốt. Vào chính lúc đó, La Huệ đến, anh ta nói với cha, anh ta là binh đoàn lính đánh thuê, đang chiến đấu ở Algeria, cần một bác sĩ ở tiền tuyến.”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hoàng Quyên nắm chặt tay cha mình hơn. Giáo sư Hoàng thở dài nói tiếp: “Tuy cha còn chưa tốt nghiệp, nhưng đã có đủ tư cách, cha gần như không suy nghĩ đã đồng ý ngay. Kiếm một số tiền lớn, gửi con ở nhi viện quý tộc hai năm. Sau khi cha sắp đặt cho con xong, cùng với La Huệ đến Bắc Phi. Cuộc sống, trải nghiệm của đội lính thuê, đúng là như một cơn ác mộng. Ở Bắc Phi năm thứ hai, cha gặp Kars, khi cha gặp ông ta, ở một hoàn cảnh rất ngụy dị, chính là sa mạc Bắc Phi.”

Hoàng Quyên thấp giọng nói: “Cha, nếu chuyện quá khứ làm cha thấy không vui, thì đừng nói!”

Giáo sư Hoàng sờ tóc con gái: “Không, cha nhất định phải cho con biest, vì sao cha bây giờ, đã cách bao nhiêu năm, vẫn muốn đi gặp Kars!”

Hoàng Quyên không nói gì thêm nữa, cô ta biết tính cách cố chấp của cha mình. Khi ông ta đã quyết định làm chuyện gì, thì không có ai khuyên ông ta không làm được.

Giáo sư Hoàng im lặng một hồi, mới tiếp tục nói, nói ra hoàn cảnh ngụy dị khi gặp Kars.

Kars lúc đó, dĩ nhiên không phải là tướng gì, chỉ là một quân quan du kích cấp bậc thấp.

Đội lính thuê của Pháp ở Bắc Phi, nhiệm vụ chiến đấu chủ yếu, là chống lại một đội du kích do những nhà dã tâm các nơi Bắc Phi tổ hợp thành. Thành viên chính của đội du kích này, là người Algeria, nhưng được gọi là “Thế lực liên hợp”, cũng có người từ các khu vực khác ở Phi Châu tham gia. Nguồn cung vũ khí do các tập đoàn dã tâm muốn thiên hạ đại loạn ủng hộ.

Đây là một trận chiến rất khó khăn, xấu ác. Hai bên chiến tranh, không tiến hành theo qui tắc, trận chiến này như chỉ có một mục tiêu, đó là giết chóc.

Hoàng Ứng Câu sau khi đến Bắc Phi, nhận lệnh đầu tiên là: Tuyệt đối không được trị cho thương binh của địch, vì không có thương binh, và cũng không có tù binh.

Từ lúc đầu, một sinh viên đại học y, nhìn thấy từng đoàn tù binh, bị tử hình tàn khốc, đã không nhịn được phải buồn nôn. Nhưng từ từ, ông ta đã trở nên chai sạn và quen dần.

Khi chiến tranh mỗi lúc một ác liệt hơn, có một số lính đánh thuê bị quân du kích bắt đi, các cơ thể từng bị hành hình tàn khốc, bị cái nóng của sa mạc biến thành xác khô, đội lính đánh thuê cũng trả đũa lại một cách xấu ác hơn. Không biết là bên nào đưa ra cách này, bắt tù binh du kích, còng tay chân lại với nhau, đưa ra giữa sa mạc, để họ tự vùng vẫy, đói khát đến chết.

Sa mạc tử hình, phần lớn là trung tâm sa mạc ở phương đông, nơi đó đúng là địa ngục trần gian, ngoài thằn lằn độc ra, gần như không có sinh vật nào sống sót. Dưới ánh mặt nóng rực ban n gày, nhiệt độ lên đến 48 độ, cả thằn lằn cũng biến thành còn hai chân, hai chân còn lại đào cát.

Tù binh được đư đến đây, khi bị đẩy xuống xe, gào thét thảm thiết, nghe nói cả cát sa mạc cũng chuyển động.

Hoàng Ứng Câu gặp Kars, chính là ở giữa sa mạc này, lúc đó vào buổi tối.

Vì ban ngày nhiệt đội quá nóng, cho dù là ngồi trên xe cũng không chịu nổi. Vì thế khi gặp chuyện cần phải làm, đến sa mạc phương đông, đều xuất phát vào ban đêm. Mặt trời lặn thì nhiệt độ mới giảm.

Nhiệm vụ lần đó của Hoàng Ứng Câu, là đưa một số thuốc men đến căn cứ của lính đánh thuê. Cứ điểm đó có hai tù binh bị thương, cần đưa về tổng bộ, và đi cùng với Hoàng Ứng Câu, có hai lính đánh thuê, họ đều vũ trang tận răng, bảo vệ Hoàng Ứng Câu.

Dưới ánh trăng sáng, cả sa mạc chìm trong yên tĩnh, cứ như từng dãy sáng lập lòe. Cho dù là sa mạc chết chóc, nhưng có lúc cũng trở nên tuyệt đẹp.

Bánh xe phát ra tiếng xèo xèo, trên đường đã đi qua không biết bao nhiêu bộ xương trắng, có xương thú, có xương người.

Mỗi khi nhìn thấy xương người, lính đánh thuê lại như nổi điên lên: “Để xem bọn ô hợp sao chống được bọn tao!”

Sau đó, hắn tăng tốc cán qua bộ xương, làm bộ xương nát tan. Vào lúc này, mặt hắn tỏ vẻ khoái trá như trả được thù.

Hoàng Ứng Câu thấy nhói lòng, ông ta không thích cuộc sống thế này, nhưng ông ta đã hợp đồng hai năm, ông ta cần phải cố gắng vượt qua. Nghĩ đến hai năm sau, ông ta lấy được một s tiền lớn, để cuộc sống con gái mình dễ chịu hơn, ông ta đành cố nhịn. Rất nhiều lần, ông ta thấy mình thấp kém, vì trở nên chai sạn trong hoàn cảnh thế này, nhưng ông ta nhịn, kiềm nén bản thân.

Mỗi khi xe cán qua bộ xương, cười như tiếng chim vang vọng trong đêm, Hoàng Ứng Câu xoay người lại, cố gắng không nhìn vào khuôn mặt mất sạch tính người. Vào lúc này, ông ta nhìn thấy hai trăm mét cách xe không xa, giữa sa mạc bằng phẳng, có nhiều bóng đen, nằm im trên cát bất động.

Ông ta đoán khoảng 20 người, khoảng cách từng người khá gần. Và ông ta biết, những người này là thành viên đội du kích bốn ngày trước, bị còng tay chân, đẩy ra giữa sa mạc đợi chết.

Lúc này, lính đánh thuê trên xe cũng phát hiện những người này. Hắn gào lên rất thích thú, lập tức quay xe lại, xe lao thẳng đến.

Hoàng Ứng Câu biết tên lính đánh thuê này muốn làm gì, ông không nhịn nổi nữa, bất chợt la lên, giữ chặt bánh lái, muốn xe đi theo hướng cũ, không quay lại đám người trên sa mạc.

Tên lính đánh thuê nổi điên, đẩy mạnh Hoàng Ứng Câu ra. Nhưng Hoàng Ứng Câu lúc này, bộc phát tâm lí dằn nén bao ngày. Ông ta tung đấm đánh tên lính thuê. Hai người tranh nhau vô lăng, xe nghiêng ngả chao đảo lao lên, một lính đánh thuê khác vừa sợ vừa nổi điên la lên: “Này, bọn mày đang làm gì đó?”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương