Nguy Tình Hắc Đạo
-
Chương 17: Vì sao lại tức giận?
Cũng tại thời điểm đêm hôm đó, một vụ cướp đã xảy ra tại địa bàn thành phố Tề Tề Cáp Thị, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc. Trên đường đưa vợ đi dạo, một cảnh sát của thành phố bất ngờ bị ba gã đàn ông chặn đường cướp giật, đâm trọng thương.
Ngay sau khi vụ việc xảy ra, cảnh sát thành phố đã lập tức truy tìm ba hung thủ. Trải qua quá trình truy bắt, hai kẻ gây án đã lọt lưới, chỉ có một tên là trốn thoát và biến mất không dấu vết.
Trương Lỗi ngẩn người trước chiếc ti vi màn hình rộng trước mắt đang chiếu đến kênh thời sự hình sự hôm nay, tâm trí hắn dường như không thể tập trung nổi, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về chuyện chiều hôm nay.
Bây giờ đã hơn hai tiếng kể từ lúc hắn rời đi từ cuộc hẹn với Tiêu Vy Vy. Lúc đó cô nói đạo diễn tìm cô có chút việc, nhưng khi ở trong thang máy, hắn vô tình nhìn thấy tin nhắn của một dãy số lạ gửi đến cho cô, rõ ràng không phải cuộc hẹn với đạo diễn vậy thì với ai?
Nhưng người hắn có thể nghĩ đến bây giờ chỉ có một, đó chính là Chu Khiêm.
Lúc suy nghĩ đó lướt qua, hắn đã cực kỳ tức giận, cô đã vì người đàn ông khác mà nói dối hắn, vì thế hắn bỏ đi mà không kịp chấn vấn cô một điều gì.
Nhưng đến khi trở về nhà, hắn mới cảm thấy hối hận, vì sao lúc đó hắn lại không ngăn cản cô, biết rõ cuộc hẹn đó sẽ nói về chuyện gì, nhưng hắn lại do dự, bởi vì hắn không tự tin về địa vị của hắn trong lòng cô.
Từ trước vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy.
Hắn quả thật cố chấp, nhưng cũng không ngốc, có phần hiểu được, sáu năm trống vắng không sánh bằng một năm cùng ăn cùng ngủ. Hắn thua rồi, thua triệt để, thua bởi trong cuộc đời của cô, hắn đã xuất hiện quá muộn.
Mặc dù cô cùng Chu Khiêm chia tay đã bốn năm rồi, mặc dù bốn năm trước hắn và cô cũng đã kết hôn, mặc dù đoạn tình cảm thời trẻ ngây ngô ấy cơ hồ không đáng để nhắc tới, thế nhưng, hắn vẫn tức giận!
Hiện tại hành động của Chu Khiêm đã quá rõ ràng, cho thấy hắn ta vẫn còn thích cô! Hơn nữa, hắn ta còn bay từ nước ngoài trở về sớm hơn dự định mà hắn nghĩ!
Định nhóm cháy tình cũ sao?
Bọn họ có thể ở nơi này đất khách quê người hiểu được họ thuộc về nhau, có thể cùng nhau ôn lại thời gian trước đây, hắn ta sẽ hôn cô ấy sao, cô ấy lại cho phép hắn ta có hành động thân mật như thế sao, để cho hắn ta hôn cô, vuốt ve da thịt của cô, thậm chí để cho hắn ta cảm thụ toàn bộ những điều tốt đẹp của cô?
Giống như đêm hôm trước, bọn họ đã từng cùng nhau!
Nghĩ tới đây, dây cung lý trí, ầm ầm bị chặt đứt!
Nhìn thời gian lúc này, đã gần mười giờ đêm. Cho dù đã tập trung tinh thần cao độ, nhưng Trương Lỗi vẫn không nghe thấy một mảy may động tĩnh ngoài cánh cửa. Càng lúc, hắn càng không thể dằn lòng được nữa.
Đúng lúc đó, khi hắn định đứng lên ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa, ánh mắt Trương Lỗi âm trầm nhìn về phía cánh cửa bị một người con gái đang lại kia. Nghĩ đến chuyện vừa mới tưởng tượng, sự tức giận của hắn lại bùng nổ một cách mãnh liệt.
Sự việc ngày hôm nay, sớm đã rút hết sức lực của Tiêu Vy Vy, khi mới vừa vào nhà đã nhìn thấy Trương Lỗi, cô cũng chỉ gượng cười nói: "Anh vẫn chưa ngủ sao?"
Trương Lỗi không trả lời, ánh mắt lạnh băng nhìn vào gương mặt mệt mỏi của cô...
Tiêu Vy Vy cũng cảm nhận được có một luồng khí lạnh thổi qua khiến cô phải rùng mình, cô mấp máy môi: "Anh sao vậy? Hôm nay có chuyện gì khiến anh không vui sao?"
Cô đang xoắn xuýt nghĩ xem tại sao hắn lại nhìn cô lạnh lùng như vậy thì eo đột nhiên bị xiết chặt, một cái ôm mạnh mẽ bao bọc lấy cô, tiếp sau đó là một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đến khi nào... anh mới có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng em là của anh…"
Tiêu Vy Vy ngẩn người, sau đó nhíu mày nói: "Anh sao vậy? Tự nhiên lại bàn luận đến vấn đề này! Trước kia không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?"
"Cũng chỉ là công khai mối quan hệ của chúng ta! Tại sao từ trước đến nay em vẫn luôn lo ngại như vậy? Chẳng lẽ em còn suy tính điều gì?" Trương Lỗi híp mắt lại, ánh mắt như hắc ưng giống như một con đao đâm xuyên qua trái tim cô.
Tiêu Vy Vy im lặng, không nói gì: "..."
Chỉ còn một mảnh trầm mặc...
Mọi chuyện dường như đến quá đột ngột khiến cô không thể nào phản ứng kịp, đột ngột như vậy khiến cô chỉ có thể mấp máy môi, không biết nói gì hơn.
Trong cuộc hôn nhân này, ai cũng hiểu rõ một điều đây chỉ là một cuộc giao dịch thương mại giữa hai gia tộc với nhau, nếu như công khai mọi chuyện cho truyền thông biết thì không khác nào cô đã chấp nhận việc sống chung với hắn cả đời.
Huống hồ cô không hề yêu hắn, nếu như công khai, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào đây?
Chắc chắn nó sẽ biến thành một vở kịch mà cô không có cách nào tự thoát ra được.
Trầm mặc một lúc lâu, khi cô quay người lại định nói chuyện với Trương Lỗi, thì mọi lời lẽ đột nhiên bị chặn lại, hơi thở mát lạnh của hắn lập tức xâm chiếm cô…
Hắn không muốn nghe câu trả lời của cô.... Là vì sợ câu trả lời của cô sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của hắn hay là vì câu trả lời đó sẽ liên quan đến một ai khác ngoài hắn?
Nụ hôn trong lúc suy nghĩ lại càng trở nên cuồng dã...
Tiêu Vy Vy cảm thấy như không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, thảm nhất là hắn không hề hôn cô, mà đang cắn thì có, trên môi dần truyền tới những trận đau xót, đầu lưỡi cũng tê hết cả…
Mãi đến khi Tiêu Vy Vy kêu lên một tiếng vì đau thì nụ hôn trên môi mới trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ve vuốt nơi hắn vừa chà đạp. Nhưng mà chỉ cần cô hơi có ý giãy dụa thì động tác của đối phương cũng liền trở nên điên cuồng theo.
Đến khi không thể thở được, cô mới khẽ xoay đầu tránh đi nụ hôn vẫn đang ùn ùn kéo đến đó, thở dốc nói: "Trương Lỗi, hôm nay anh rất lạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Trương Lỗi cắn răng, vội vàng đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Không có việc gì, tôi mệt rồi, em cũng nghỉ sớm đi!"
Nói xong, hắn không chờ câu trả lời của cô mà xoay người đi thẳng vào phòng ngủ, một cái liếc nhìn cũng không có.
Sau khi hắn trở về phòng, lớp vỏ bọc của cô rốt cuộc cũng vỡ tan, cô ngẩn người ngồi xuống ghế salong, suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng không khỏi xuất hiện những tia lo lắng, bất an...
Cô không biết vì sao hắn lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy! Hơn nữa còn nói ra những câu khiến cô có phần phải hốt hoảng... nhưng cô biết được, nhất định hôm nay hắn đã gặp phải chuyện gì đó mới có những hành động khác với thường ngày như vậy...
"Ôi!" Thở dài một tiếng, chuyện lúc chiều cũng đã đủ khiến cô mệt mỏi rồi, bây giờ lại thêm chuyện này nữa, dường như dây thần kinh của cô cũng sắp đứt đến nơi.
Tiêu Vy Vy chép miệng, gạt bỏ hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay ra khỏi đầu, sau đó liền đứng dậy, xoay người đi vào phòng.
Ngay sau khi vụ việc xảy ra, cảnh sát thành phố đã lập tức truy tìm ba hung thủ. Trải qua quá trình truy bắt, hai kẻ gây án đã lọt lưới, chỉ có một tên là trốn thoát và biến mất không dấu vết.
Trương Lỗi ngẩn người trước chiếc ti vi màn hình rộng trước mắt đang chiếu đến kênh thời sự hình sự hôm nay, tâm trí hắn dường như không thể tập trung nổi, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về chuyện chiều hôm nay.
Bây giờ đã hơn hai tiếng kể từ lúc hắn rời đi từ cuộc hẹn với Tiêu Vy Vy. Lúc đó cô nói đạo diễn tìm cô có chút việc, nhưng khi ở trong thang máy, hắn vô tình nhìn thấy tin nhắn của một dãy số lạ gửi đến cho cô, rõ ràng không phải cuộc hẹn với đạo diễn vậy thì với ai?
Nhưng người hắn có thể nghĩ đến bây giờ chỉ có một, đó chính là Chu Khiêm.
Lúc suy nghĩ đó lướt qua, hắn đã cực kỳ tức giận, cô đã vì người đàn ông khác mà nói dối hắn, vì thế hắn bỏ đi mà không kịp chấn vấn cô một điều gì.
Nhưng đến khi trở về nhà, hắn mới cảm thấy hối hận, vì sao lúc đó hắn lại không ngăn cản cô, biết rõ cuộc hẹn đó sẽ nói về chuyện gì, nhưng hắn lại do dự, bởi vì hắn không tự tin về địa vị của hắn trong lòng cô.
Từ trước vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy.
Hắn quả thật cố chấp, nhưng cũng không ngốc, có phần hiểu được, sáu năm trống vắng không sánh bằng một năm cùng ăn cùng ngủ. Hắn thua rồi, thua triệt để, thua bởi trong cuộc đời của cô, hắn đã xuất hiện quá muộn.
Mặc dù cô cùng Chu Khiêm chia tay đã bốn năm rồi, mặc dù bốn năm trước hắn và cô cũng đã kết hôn, mặc dù đoạn tình cảm thời trẻ ngây ngô ấy cơ hồ không đáng để nhắc tới, thế nhưng, hắn vẫn tức giận!
Hiện tại hành động của Chu Khiêm đã quá rõ ràng, cho thấy hắn ta vẫn còn thích cô! Hơn nữa, hắn ta còn bay từ nước ngoài trở về sớm hơn dự định mà hắn nghĩ!
Định nhóm cháy tình cũ sao?
Bọn họ có thể ở nơi này đất khách quê người hiểu được họ thuộc về nhau, có thể cùng nhau ôn lại thời gian trước đây, hắn ta sẽ hôn cô ấy sao, cô ấy lại cho phép hắn ta có hành động thân mật như thế sao, để cho hắn ta hôn cô, vuốt ve da thịt của cô, thậm chí để cho hắn ta cảm thụ toàn bộ những điều tốt đẹp của cô?
Giống như đêm hôm trước, bọn họ đã từng cùng nhau!
Nghĩ tới đây, dây cung lý trí, ầm ầm bị chặt đứt!
Nhìn thời gian lúc này, đã gần mười giờ đêm. Cho dù đã tập trung tinh thần cao độ, nhưng Trương Lỗi vẫn không nghe thấy một mảy may động tĩnh ngoài cánh cửa. Càng lúc, hắn càng không thể dằn lòng được nữa.
Đúng lúc đó, khi hắn định đứng lên ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa, ánh mắt Trương Lỗi âm trầm nhìn về phía cánh cửa bị một người con gái đang lại kia. Nghĩ đến chuyện vừa mới tưởng tượng, sự tức giận của hắn lại bùng nổ một cách mãnh liệt.
Sự việc ngày hôm nay, sớm đã rút hết sức lực của Tiêu Vy Vy, khi mới vừa vào nhà đã nhìn thấy Trương Lỗi, cô cũng chỉ gượng cười nói: "Anh vẫn chưa ngủ sao?"
Trương Lỗi không trả lời, ánh mắt lạnh băng nhìn vào gương mặt mệt mỏi của cô...
Tiêu Vy Vy cũng cảm nhận được có một luồng khí lạnh thổi qua khiến cô phải rùng mình, cô mấp máy môi: "Anh sao vậy? Hôm nay có chuyện gì khiến anh không vui sao?"
Cô đang xoắn xuýt nghĩ xem tại sao hắn lại nhìn cô lạnh lùng như vậy thì eo đột nhiên bị xiết chặt, một cái ôm mạnh mẽ bao bọc lấy cô, tiếp sau đó là một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đến khi nào... anh mới có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng em là của anh…"
Tiêu Vy Vy ngẩn người, sau đó nhíu mày nói: "Anh sao vậy? Tự nhiên lại bàn luận đến vấn đề này! Trước kia không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?"
"Cũng chỉ là công khai mối quan hệ của chúng ta! Tại sao từ trước đến nay em vẫn luôn lo ngại như vậy? Chẳng lẽ em còn suy tính điều gì?" Trương Lỗi híp mắt lại, ánh mắt như hắc ưng giống như một con đao đâm xuyên qua trái tim cô.
Tiêu Vy Vy im lặng, không nói gì: "..."
Chỉ còn một mảnh trầm mặc...
Mọi chuyện dường như đến quá đột ngột khiến cô không thể nào phản ứng kịp, đột ngột như vậy khiến cô chỉ có thể mấp máy môi, không biết nói gì hơn.
Trong cuộc hôn nhân này, ai cũng hiểu rõ một điều đây chỉ là một cuộc giao dịch thương mại giữa hai gia tộc với nhau, nếu như công khai mọi chuyện cho truyền thông biết thì không khác nào cô đã chấp nhận việc sống chung với hắn cả đời.
Huống hồ cô không hề yêu hắn, nếu như công khai, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào đây?
Chắc chắn nó sẽ biến thành một vở kịch mà cô không có cách nào tự thoát ra được.
Trầm mặc một lúc lâu, khi cô quay người lại định nói chuyện với Trương Lỗi, thì mọi lời lẽ đột nhiên bị chặn lại, hơi thở mát lạnh của hắn lập tức xâm chiếm cô…
Hắn không muốn nghe câu trả lời của cô.... Là vì sợ câu trả lời của cô sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của hắn hay là vì câu trả lời đó sẽ liên quan đến một ai khác ngoài hắn?
Nụ hôn trong lúc suy nghĩ lại càng trở nên cuồng dã...
Tiêu Vy Vy cảm thấy như không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, thảm nhất là hắn không hề hôn cô, mà đang cắn thì có, trên môi dần truyền tới những trận đau xót, đầu lưỡi cũng tê hết cả…
Mãi đến khi Tiêu Vy Vy kêu lên một tiếng vì đau thì nụ hôn trên môi mới trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ve vuốt nơi hắn vừa chà đạp. Nhưng mà chỉ cần cô hơi có ý giãy dụa thì động tác của đối phương cũng liền trở nên điên cuồng theo.
Đến khi không thể thở được, cô mới khẽ xoay đầu tránh đi nụ hôn vẫn đang ùn ùn kéo đến đó, thở dốc nói: "Trương Lỗi, hôm nay anh rất lạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Trương Lỗi cắn răng, vội vàng đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Không có việc gì, tôi mệt rồi, em cũng nghỉ sớm đi!"
Nói xong, hắn không chờ câu trả lời của cô mà xoay người đi thẳng vào phòng ngủ, một cái liếc nhìn cũng không có.
Sau khi hắn trở về phòng, lớp vỏ bọc của cô rốt cuộc cũng vỡ tan, cô ngẩn người ngồi xuống ghế salong, suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng không khỏi xuất hiện những tia lo lắng, bất an...
Cô không biết vì sao hắn lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy! Hơn nữa còn nói ra những câu khiến cô có phần phải hốt hoảng... nhưng cô biết được, nhất định hôm nay hắn đã gặp phải chuyện gì đó mới có những hành động khác với thường ngày như vậy...
"Ôi!" Thở dài một tiếng, chuyện lúc chiều cũng đã đủ khiến cô mệt mỏi rồi, bây giờ lại thêm chuyện này nữa, dường như dây thần kinh của cô cũng sắp đứt đến nơi.
Tiêu Vy Vy chép miệng, gạt bỏ hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay ra khỏi đầu, sau đó liền đứng dậy, xoay người đi vào phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook