Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch)
Chương 5: Khẳng Định Là Đã Thấy Qua Ánh Mắt Này (1)

Mộng cô nương đầu tiên là mắt lóe ra tia sáng kỳ dị liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, sau đó cúi người thi lễ đối với Thượng Quan công tử, mở miệng nói: "Thượng Quan công tử, ta đã đi ra, có thể đừng gây phiền toái cho những người khác hay không?"

Thượng Quan công tử còn chưa nói, Ngụy Quân đã dành trước.

Tiểu thư này cũng không tệ lắm, sao lại tâm địa ác độc như vậy chứ?

Ta hảo tâm giúp cô, cô lại muốn cứu mạng ta, thật sự là phụ nữ không làm được việc mà.

Ngụy Quân kiên quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh, cho nên hắn ngôn từ nghĩa chính cướp ở trước Thượng Quan công tử mở miệng: "Mộng cô nương không cần lo lắng, cũng không cần trái lương tâm xu nịnh loại hoàn khố ác thiếu này. Nếu Mộng cô nương vì giúp ta mà bị ác thiếu này động vào, Ngụy Quân ta còn mặt mũi nào sống ở trong thiên địa này?"

Mộng cô nương thân thể rung lên, liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái thật sâu, chân thành nói: "Ngụy công tử, ngươi lại tiếp tục kiên trì nói như vậy, thật sự sẽ chết đó."

Thời điểm nói những lời này, Mộng cô nương dùng Chân ngôn thuật, để cho mọi người đều theo bản năng tin tưởng lời nói của nàng là chân lý.

Ngụy Quân cũng tin.

Còn có chuyện tốt như vậy?

Hắn cười mười phần vui vẻ: "Chết thì có gì e ngại? Ta nếu hôm nay lùi bước, ta mới là thật chết đi."

Mộng cô nương đạo tâm rung động.

Loại hào tình thấy chết không sờn này, thật sự làm cho người ta rất thưởng thức.

Càng thưởng thức Ngụy Quân so với Mộng cô nương là Thượng Quan công tử.

Nhìn thấy Ngụy Quân là loại nam nhi dũng cảm thấy chết không sờn này, hắn đã đặc biệt muốn đưa cho đối phương một cái tiền đồ cẩm tú.

Nhưng mà hắn phải biểu hiện ra bộ dáng bản thân cực kỳ bất mãn, cái này rất khảo nghiệm khả năng biểu diễn của hắn.

May mà nhiều năm như vậy, Thượng Quan công tử cũng đã diễn thành quen.

"Tốt lắm, ta thích nhất chính là làm cho những tên rắn rỏi đau đớn cầu xin tha thứ ở trước mặt ta. Người đâu, đưa đi."

"Không được."

"Thượng Quan công tử thủ hạ lưu tình."

"Xin Thượng Quan công tử cân nhắc."

Ngụy Quân biểu hiện chinh phục không ít người, chẳng sợ mọi người vẫn không muốn đắc tội với Thượng Quan công tử, nhưng vẫn có rất nhiều người cầu tình cho Ngụy Quân.

Bao gồm Từ Đức cùng Thái Kỳ Lâm hai bạn tốt cùng trường kìa.

Tuy hai chân bọn họ đã run lên, nhưng vẫn dũng cảm đứng lên.

Ngụy Quân cũng không nghĩ tới dưới loại tình huống này còn có thể có người ra mặt cho mình, quyết định rồi, chờ sau khi mình chết biến thành Thiên Đế, những người hiện tại còn dám lên tiếng sẽ nhận được Thiên Đế chúc phúc.

Người tốt hẳn có báo tốt.



Thượng Quan công tử cũng thực hài lòng.

Người như vậy cũng là nhân tài, ngay cả không bằng Ngụy Quân, nhưng vẫn là may mắn của quốc gia. Nếu người trẻ tuổi Càn quốc đều có loại cốt khí này, quốc gia vẫn có hi vọng.

Nhưng thưởng thức thì thưởng thức, biểu diễn vẫn phải tiếp tục.

Biểu diễn là phải làm nguyên bộ.

Cho nên Thượng Quan công tử hơi nâng tay, một người hầu áo xám phía sau hắn liền tiến lên một bước.

Ngay sau đó, mọi người trong Diệu Âm phường đều cảm giác mình nửa bước khó đi.

"Người tu hành." Có người kêu lên thất thanh.

Trong giọng nói tràn ngập tuyệt vọng.

Mỗi một người tu hành so với người thường mà nói đều là nhân vật lớn, không phải phàm nhân có khả năng chống lại. Mà nhân vật lớn bản thân có được sức mạnh to lớn như vậy lại có thể chỉ là tôi tớ của Thượng Quan công tử, thực tế như vậy có thể nào không làm cho người ta cảm giác vô lực cơ chứ?

"Người đâu, đưa Ngụy Quân tiểu tử to gan lớn mật này đi cho bản công tử, bản công tử phải chậm rãi bào chế hắn."

"Vâng, công tử."

Có người tu hành ở đó, chẳng sợ rất nhiều người nhìn muốn rách mắt, nhưng Ngụy Quân vẫn bị người của Thượng Quan công tử đưa đi.

Làm cho mọi người kính nể không thôi là, chẳng sợ gặp phải tử vong uy hiếp, nhưng trên mặt Ngụy Quân vẫn mang theo nụ cười.

Cái loại bình tĩnh cùng thong dong này, khắc ghi thật sâu ở trong lòng mỗi người.

Chờ đoàn người Thượng Quan Tinh Phong rời đi, trong Diệu Âm phường khôi phục bình thường.

Từ Đức cùng Thái Kỳ Lâm đột nhiên rơi lệ.

"Ngụy huynh."

"Ngươi chết thật thảm mà."

"Ngươi vẫn là đồng tử thân đó."

Những vị khách khác cũng đều nghị luận:

"Đáng tiếc."

"Đã lâu không có thấy hán tử như vậy."

"So với Ngụy công tử, ta thật sự là xấu hổ."

"Kính Ngụy công tử."



"Kính Ngụy công tử."

Tầng cao nhất.

Mộng cô nương nhìn bóng lưng Ngụy Quân đi xa, trong mắt thần quang lập lòe.

Một nha hoàn bên cạnh Mộng cô nương lặng lẽ tới gần Mộng cô nương, thấp giọng hỏi: "Sư tỷ, chúng ta nên làm sao bây giờ?"

"Mang chuyện hôm nay phát sinh ở Diệu Âm phường truyền ra, truyền càng rộng càng tốt." Mộng cô nương khóe miệng xuất hiện một chút ý cười: "Nam nhi dũng cảm bực này, hẳn nên được nhiều người biết đến."

"Ngụy Quân sẽ có nguy hiểm sinh mệnh không?" Nha hoàn lo lắng hỏi.

Kế hoạch của Thượng Quan công tử cùng Mộng cô nương không có nói cho cô, cô hiện tại còn chưa biết tình huống chân thật, cho nên là lo lắng thay cho Ngụy Quân phát ra từ trong lòng.

Mộng cô nương trên mặt ý cười càng nhiều: "Ngụy Quân danh khí càng lớn, hắn sẽ càng an toàn."

"Ta rõ ràng."

Nha hoàn tự cho là thật sự hiểu tính toán của Mộng cô nương.

Ngụy Quân dù sao cũng là tân khoa Trạng Nguyên, danh tiếng đang thịnh, nếu thật sự chỉ bởi vì chống đối công tử Thừa tướng mà bị giết chết, ảnh hưởng sẽ rất xấu.

Loại chuyện này chỉ cần nháo lớn, chính là một câu chuyện xấu, Thừa tướng khẳng định sẽ không ngồi xem mặc kệ.

Nha hoàn rất thưởng thức loại hảo hán như Ngụy Quân, cho nên cô đã phát động lực lượng Diệu Âm phường.

Không tới nửa ngày, Ngụy Quân đã danh chấn kinh thành.

Mà không hề nghi ngờ, những gì Ngụy Quân làm, đã khiến cho mọi người cùng khen ngợi.

"Khí khái của người đọc sách chúng ta, đã được Ngụy huynh triển lãm vô cùng nhuần nhuyễn."

"Ngụy Quân được Trạng Nguyên, ta là Bảng Nhãn, vốn còn có chút không phục, hiện tại ta đã biết chênh lệch bao nhiêu lớn với Ngụy huynh rồi."

"Rường cột nước nhà, thấy chết không sờn, thật sự không nên rơi vào kết cục như vậy."

"Chúng ta hẳn liên hợp lại, chủ trì công đạo cho Ngụy Quân."

"Đó là con Thượng Quan Thừa tướng, chúng ta có thể làm gì?"

"Con Thừa tướng thì sao? Ngụy Quân một mình đã không sợ hắn, chúng ta nhiều người như vậy liên hợp lại thỉnh nguyện, chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?"

"Không sai, chúng ta ngay cả không làm được hảo hán như Ngụy Quân, ít nhất cũng không thể để cho loại hảo hán như Ngụy Quân chết đi như vậy."

Hiện tại Ngụy Quân cũng không biết nghị luận ở bên ngoài, phàm mà biết, hắn nhắm chừng sẽ bị tức chết.

Hắn hiện tại tâm tình là thực sung sướng, dù sao lập tức sẽ chết đi, mà chết đi là sẽ biến thành Thiên Đế.

Đến lúc đó, lập tức đi lên đỉnh cao của cuộc đời, đăng đỉnh chư thiên vạn giới, chí cao vô thượng, nghĩ tới là thấy thoải mái rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương