Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch)
Chương 42: Vương Pháp, Chính Là Hoàng Gia Pháp

"Ngươi..."

Ngụy Quân nhìn Lục Nguyên Hạo, có một loại xúc động trả hàng.

"Ngươi ở đâu ra có nhiều thứ tốt như vậy?"

Lục Nguyên Hạo trừng mắt nhìn: "Có một số là nghĩa phụ cho ta, có một số là các ca ca cho ta, còn có một số là ta tự mình làm ra. Giám Sát Viện thứ tốt vẫn rất nhiều, ta lại là lão yêu, nghĩa phụ cùng các ca ca đều có vẻ sủng ái ta."

Ngụy Quân vô cùng đau đớn: "Cưng chiều là không đúng, sẽ hủy diệt một người, ngươi xem ngươi đã bị dưỡng phế rồi, Lục Tổng quản thật không biết nuôi con mà."

Ngươi một thái giám, tốt với con nuôi như vậy để làm gì?

Cũng không phải con gái nuôi.

Không đúng, cho dù là con gái nuôi, ngươi một thái giám cũng không để làm chi.

Quá lãng phí.

Loại phế vật này, cho hắn nhiều thứ tốt như vậy, quả thực là phí phạm thiên vật.

Bạch Khuynh Tâm tán đồng cái nhìn của Ngụy Quân.

Nhưng nàng thật ra rất cao hứng.

"Không sai, ta vốn nghĩ Lục đại nhân là cản trở, hiện tại xem ra Lục đại nhân thật đúng là thần hộ mệnh của chúng ta. Ngụy đại nhân, có mấy thứ Lục đại nhân cung cấp này, quá nửa người tu hành trong thiên hạ hẳn là không uy hiếp được chúng ta." Bạch Khuynh Tâm trong giọng nói có chút nhẹ nhàng.

Ngụy Quân muốn mắng người.

Lục Nguyên Hạo cũng muốn mắng người.

"Chỉ có thể phòng được một nửa người tu hành sao?" Lục Nguyên Hạo quá tiếp thu: "Ta còn trẻ tuổi như vậy, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có..."

"Câm miệng."

Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm đồng thời cắt lời Lục Nguyên Hạo.

Ngụy Quân hít sâu một hơi.

Mà thôi, thằng nhãi này tuy là chiến sĩ năng lực tiền bạc, nhưng bản thân vẫn là một phế vật.

Trang bị là chết, người là sống.

Cho dù thằng nhãi này trang bị nghịch thiên, nhưng thao tác không được, hẳn cũng không ảnh hưởng được đại cục muốn chết của mình.

Bình phục tâm tình một chút, Ngụy Quân chuyển dời lực chú ý đến chính sự.

"Bạch đại nhân, chúng ta bắt đầu công tác thôi, trước sửa sang lại hồ sơ tương quan chiến tranh vệ quốc."

Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu: "Ngụy đại nhân cứ dặn dò là được, nhưng chuyện sửa sang lại hồ sơ, ta chỉ sợ không giúp được Ngụy đại nhân nhiều lắm, khả năng sẽ phiền toái Ngụy đại nhân cùng Lục đại nhân tốn thêm chút công sức."

Ngụy Quân nghe vậy ngẩn ra.



Bạch Khuynh Tâm làm thiên hạ đệ nhất thần bộ trong cảm nhận rất nhiều người, hẳn là người am hiểu tra tìm chân tướng từ trong hồ sơ nhất.

Ở trong cảm nhận của Ngụy Quân, nàng hẳn là chủ lực mới đúng.

Hiện tại Bạch Khuynh Tâm lại nói nàng không giúp được nhiều lắm.

Cái này là bắt đầu mò cá sao?

Cái này không thể được, Ngụy Quân là phải đi điều tra rõ chân tướng chiến tranh vệ quốc. Bởi vì càng tiếp cận chân tướng, mới càng tiếp cận tử vong.

"Bạch đại nhân là lo lắng bị trả đũa?" Ngụy Quân nhíu mày nói: "Ta có thể cam đoan với Bạch đại nhân cùng Lục đại nhân, nếu có chút nguy hiểm, ta khẳng định chắn ở trước các người. Ta sẽ không để cho các người gánh vác phiêu lưu thay ta, vô luận phải đối mặt với ai, ta đều sẽ là người đầu tiên xung phong."

Trẫm là một Chân quân tử quên mình vì người như thế này.

Bạch Khuynh Tâm nghe ra chân thành 100% trong lời nói của Ngụy Quân, dù sao Ngụy Quân nói quả thật là lời nói thật.

Bạch Khuynh Tâm trong lòng hơi hơi ấm áp, người chân thành lại có năng lượng tích cực như vậy, luôn dễ dàng được người ta thích.

"Ngụy đại nhân hiểu lầm rồi, trả đũa nhằm vào ta vĩnh viễn sẽ không đình chỉ, nguy hiểm đối với ta mà nói là cơm thường, ta đã quen rồi." Bạch Khuynh Tâm nói: "Ta nói không thể giúp ngươi nhiều lắm, là thật ở thời điểm sửa sang lại hồ sơ không thể giúp."

"Vì sao?"

Lời này là Lục Nguyên Hạo hỏi.

Danh tiếng của Bạch Khuynh Tâm, người ngoài không biết, hắn là biết, tốt xấu cũng là lão Cửu Giám sát ti.

Tuy là một hàm ngư, nhưng tình báo mà Lục Nguyên Hạo hiểu biết cũng không ít.

Mặc kệ là đối với Ngụy Quân hay là đối với Bạch Khuynh Tâm, hắn đều đã tìm hiểu cực kỳ đầy đủ.

Hơn nữa trước khi đến, Triệu Thiết Trụ còn cố ý dặn dò chi tiết một phen.

Lục Nguyên Hạo luận năng lực suy nghĩ, mình là thúc ngựa cũng không theo nổi hai vị này.

Hiện tại Bạch Khuynh Tâm lại có thể muốn bỏ gánh, dựa theo tình huống mà hắn hiểu biết, Bạch Khuynh Tâm không phải là người như thế.

Đối mặt với nghi vấn của Lục Nguyên Hạo cùng Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm mặt vẫn không chút thay đổi, giọng điệu vẫn không có phập phồng trước sau như một: "Ta không nhìn thấy."

"Cái gì?"

"Cái gì?"

Người trước là Ngụy Quân kêu, hắn đang kinh hô.

Người sau là Lục Nguyên Hạo kêu, hắn chưa có nghe hiểu.

Nhưng rất nhanh, hắn chợt đã hiểu.

"Mắt của ta không nhìn thấy, cho nên loại chuyện sửa sang lại hồ sơ này, ta có thể giúp đỡ cũng là rất nhỏ."

Lục Nguyên Hạo tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra.



"Bạch đại nhân, người... người... người..."

Ngụy Quân khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Chuyện khi nào?"

"Từ sớm." Bạch Khuynh Tâm giọng điệu bình thản như trước.

"Ai làm?"

Bạch Khuynh Tâm cho một cái đáp ra ngoài ý nghĩ án: "Minh Châu công chúa, uống một ly trà Minh Châu công chúa, từ đó về sau ta không nhìn thấy nữa."

Lục Nguyên Hạo kinh ngạc: "Sao lại như vậy? Minh Châu công chúa không phải cứu người sao?"

Ngụy Quân lại rõ ràng: "Thì ra là thế, đây là điều kiện Quốc sư buông tha cho ngươi."

Bạch Khuynh Tâm gật đầu: "Lấy một đôi mắt đổi một cái mạng, không phải thực giá trị sao?"

Vẻ mặt của nàng bình thản, giọng điệu bình thản, giống như đang nói một chuyện không quan hệ tới mình.

Nhưng Ngụy Quân lại từ sau vẻ mặt cùng giọng điệu bình thản của nàng, cảm nhận được cừu hận khắc cốt minh tâm.

Lục Nguyên Hạo trước đó vẫn ở thâm cung, đối với hiểm ác trong cuộc sống mặc dù có hiểu biết, nhưng dù sao vẫn chưa có tự mình trải qua.

Hiện tại, hắn rốt cuộc trực diện hiện thực.

Tên mạp có chút khó chịu, cũng có chút phẫn nộ.

"Bạch đại nhân chấp pháp theo lẽ công bằng, cũng không có làm sai cái gì cả, vì sao phải thừa nhận kết cục như vậy? Thiên hạ còn có vương pháp sao?"

Bạch Khuynh Tâm khóe miệng nhếch nhếch, nụ cười có chút châm chọc.

"Vương pháp? Cái gì là vương pháp?"

Ngụy Quân nhẹ giọng nói: "Vương pháp, chính là hoàng gia pháp."

Lời nói thật này, làm cho Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo đều có chút thất thố.

Có chút lời nói thật, là không thể nói ra.

"Ngụy đại nhân, nói cẩn thận." Lục Nguyên Hạo đã nhận ra mình vừa rồi thất thố, càng ý thức được Ngụy Quân đang tìm chết, nhanh nhắc nhở: "Hiện tại nói không chừng rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đó."

Các phủ nha Đại Càn đều có hệ thống theo dõi nghiêm mật.

Cho nên có chút lời nói, thật sự không thể nói lung tung.

Nhưng Ngụy Quân không quan tâm.

Hắn là hy vọng những lời này được người nghe được.

Nhất là bị Càn đế nghe thấy là tốt nhất.

Ngụy Quân nhìn thoáng qua Lục Nguyên Hạo, trong lòng nói thằng mạp này diễn kỹ thật ra rất tốt, không biết thật đúng là nghĩ hắn không phải nằm vùng Càn đế phái tới chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương