[Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
-
Chương 27: Ngoại Truyện: Quay về bên anh!
Quay về bên anh!
Xin em hãy quay về bên anh!!!.
______♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡______
Tôi cất mớ dụng cụ vào ba lô. Sau hôn lễ của cô bạn thân. Tôi không ở lại quá lâu mà về vội!
Nhà tôi vốn không to lắm, là một căn hộ trong khu chung cư tập thể.
Ngã mình lên ghế sofa to ở phòng khách, bật tivi lên, kênh pháp luật!
Tôi bất giác lại nhớ...
Người con gái của tôi từ bé đã mê cuồng công lý, nói một cách khác, cô bé nhỏ mà tôi hay quen tay ôm ấp không phải chỉ là nhỏ!
Cô bé của tôi có lý trí, nhãn lực, cố gắng và niềm tin!
Nhưng nói làm sao đây? Tôi còn có quyền quan tâm em sao?
“Tình yêu tuổi học trò rồi đến hôn nhân lãng mạn, thật ra chỉ cách sự ngu dốt một chút!”
Phải, chính em đã nói như thế, vào ngày chúng tôi buông nhau ra. Tôi nhớ em đã nói, em ân hận, vì đã chấp nhận kết hôn với tôi!
Tôi biết, mình có lỗi!
Tôi muốn xin lỗi em, nhưng dường như đã muộn...
Em đi rồi, đi vào một ngày đầy nắng tươi đẹp! Em nói, chúng tôi không cần bên nhau thêm một lần nào nữa!
Nhớ ngày ấy...
Vào một ngày tháng giêng tươi mát, từng cụm sương mai của buổi sáng đầu tiên trong năm, những câu cãi cọ lại không phải là lần đầu trong năm.
Tôi và em rất hay gây gổ, có lẽ vì tôi cố chấp còn em lại quá cứng ngắc và nghiêm cẩn, cho nên, bến đỗ cho mọi lần cãi vả chỉ còn có sự mệt nhoài và chán nản.
Và chúng tôi cãi nhau, vì những lý do nhàm chán nhảm nhí... nghĩ lại ngaỳ ấy, tại sao tôi không nhún nhường một chút? Tại sao lại ngu ngốc và háo thắng như thế?
Tại sao và vì sao?
Sư Tử, anh có lỗi với em!
Nếu được, xin cho anh chuộc lỗi với em, được không? Anh biết mình đã vô tâm lạnh nhạt, anh biết mình đã bỏ em bơ vơ vào những ngày đầu nào đó, anh biết anh đã quẳng em vào sự cô đơn ngay từ lúc cuộc hôn nhân này mới bắt đầu, anh biết, anh biết tất cả.
Hôm nay, sau hôn lễ, trời đột ngột đổ mưa! Người ta có nói, nếu đang diễn ra hôn lễ mà có mưa, thì rất không may mắn..
Nhưng hôn lễ của tôi có mưa đâu? Và cũng có cái cốc nào rơi bể đâu?
Tôi nhàm chán bật tivi, chi tiết về vụ kiện em đảm nhiệm chắc sắp được công bố.
Tôi, chỉ muốn xem em một chút!
Em vẫn ở đó, khỏe mạnh và hạnh phúc... có lẽ, em sẽ ổn khi không có tôi!
Buổi tối, mau chóng đã đến!
Không còn ai ở nơi bếp nhỏ nấu ăn cho tôi, không còn những dĩa cơm tô canh nóng ấm chờ tôi khen ngợi, không còn đôi mắt đẹp và nụ cười xinh mong thấy hình bóng tôi!
Tôi ân hận!
Ha ha ha! Sư Tử, không có em, cuộc đời tôi nhạt toẹt và nhàm chán như thế đó!
Tôi đói, và như thường lệ, tôi cho mình một cốc mỳ nở toe toét!
Em thường hay chê trách tôi để mỳ nở quá lâu và tôi luôn cáu vì điều đó.
Nhưng ngày hôm nay, tôi lại khao khát được em quở trách biết bao!
Ăn vội, tắm vội rồi cả ngủ vội!
Ngủ đi! Để trong một thoáng chốc có thể quên đi được em hoặc ít nhất, nếu em còn ở đó nơi cơn mơ, hãy xin là một cơn mơ đẹp khi chúng tôi còn bên nhau!
Sư Tử... xin lỗi em!
Điện thoại của tôi bất giác rung lên vào lúc trời gần sáng, cái giờ mà phần đông con người đã ngủ say tít mù. Tôi ấn nút nghe, tay run và mồ hôi tôi vả ra như tắm!
Vì, người gọi đến là em!
“Anh đây...”
Như một hồi đạn đạo ngắn, nhẹ bay lên bầu trời, tôi từ cảm gíac giật mình và sợ hãi chuyển sang vui mừng hạnh phúc. Phải, em đã gọi cho tôi, đã đáp lại một trong hàng trăm cuộc gọi vô vọng từ tôi.
Đây có thể, là cho tôi một cơ hội không?
Em đang khóc!
Rất lâu rồi, rất lâu rồi từ khi tôi thấy em khóc! Cô gái của tôi kiên cường và mạnh mẽ. Điều gì đã làm em, một nữ chiến binh cao ngạo và lạnh lùng phải khóc chứ?
“Anh ở đây!”
“...”
“Em đang ở đâu?”
“....”
“Đừng khóc được không? Em đang ở đâu? Anh sẽ đến!”
“... em sợ lắm!”
Em khóc, bất lực và mệt mỏi! Tôi biết, em áp lực và muốn buông xuôi! Tôi biết công việc của em mệt mỏi đến nhường nào, tôi biết em đôi lúc, chỉ muốn bỏ tất cả mà đi!
Sư Tử, anh hiểu mà!
Phóng xe vội đến nhà em, tôi nhìn thấy người con gái của mình đang dỏ hoe cả đôi mắt, cái mũi và gò má.
Thấy em nhìn tôi dựa dẫm và bất lực. Thấy em sợ và tin tôi!
“Họ muốn đánh em! Họ nói.....”
“Đừng quan tâm! Anh ở đây! Ngoan, không ai có thể hại em!”
Tôi đưa em vào phòng và vỗ về em vào giấc ngủ. Vụ kiện của em ban sáng đã thua và có lẽ thân chủ của em là một người nóng tính.
Ôm cô bé của mình vào lòng, dù gì, em vẫn là một cô gái mà thôi!
Sư Tử, đừng lo, anh ở đây cùng em!
Ngày mai, khi em thức giấc, có lẽ quan hệ của chúng ta sẽ đổi khác!
Anh sẽ được bên em như ngày xưa, đúng chứ?
Dù rất khó nói, dù rất mông lung, dù nó mịt mù vô định.
Nhưng tôi tin, chỉ cần tôi tiếp tục cố gắng, em sẽ lại trở về bên tôi! Và chúng tôi sẽ hạnh phúc như cả hai nên có!
Sư Tử!
Quay về bên anh!
Xin hãy quay về bên anh!
Xin em hãy quay về bên anh!!!.
______♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡______
Tôi cất mớ dụng cụ vào ba lô. Sau hôn lễ của cô bạn thân. Tôi không ở lại quá lâu mà về vội!
Nhà tôi vốn không to lắm, là một căn hộ trong khu chung cư tập thể.
Ngã mình lên ghế sofa to ở phòng khách, bật tivi lên, kênh pháp luật!
Tôi bất giác lại nhớ...
Người con gái của tôi từ bé đã mê cuồng công lý, nói một cách khác, cô bé nhỏ mà tôi hay quen tay ôm ấp không phải chỉ là nhỏ!
Cô bé của tôi có lý trí, nhãn lực, cố gắng và niềm tin!
Nhưng nói làm sao đây? Tôi còn có quyền quan tâm em sao?
“Tình yêu tuổi học trò rồi đến hôn nhân lãng mạn, thật ra chỉ cách sự ngu dốt một chút!”
Phải, chính em đã nói như thế, vào ngày chúng tôi buông nhau ra. Tôi nhớ em đã nói, em ân hận, vì đã chấp nhận kết hôn với tôi!
Tôi biết, mình có lỗi!
Tôi muốn xin lỗi em, nhưng dường như đã muộn...
Em đi rồi, đi vào một ngày đầy nắng tươi đẹp! Em nói, chúng tôi không cần bên nhau thêm một lần nào nữa!
Nhớ ngày ấy...
Vào một ngày tháng giêng tươi mát, từng cụm sương mai của buổi sáng đầu tiên trong năm, những câu cãi cọ lại không phải là lần đầu trong năm.
Tôi và em rất hay gây gổ, có lẽ vì tôi cố chấp còn em lại quá cứng ngắc và nghiêm cẩn, cho nên, bến đỗ cho mọi lần cãi vả chỉ còn có sự mệt nhoài và chán nản.
Và chúng tôi cãi nhau, vì những lý do nhàm chán nhảm nhí... nghĩ lại ngaỳ ấy, tại sao tôi không nhún nhường một chút? Tại sao lại ngu ngốc và háo thắng như thế?
Tại sao và vì sao?
Sư Tử, anh có lỗi với em!
Nếu được, xin cho anh chuộc lỗi với em, được không? Anh biết mình đã vô tâm lạnh nhạt, anh biết mình đã bỏ em bơ vơ vào những ngày đầu nào đó, anh biết anh đã quẳng em vào sự cô đơn ngay từ lúc cuộc hôn nhân này mới bắt đầu, anh biết, anh biết tất cả.
Hôm nay, sau hôn lễ, trời đột ngột đổ mưa! Người ta có nói, nếu đang diễn ra hôn lễ mà có mưa, thì rất không may mắn..
Nhưng hôn lễ của tôi có mưa đâu? Và cũng có cái cốc nào rơi bể đâu?
Tôi nhàm chán bật tivi, chi tiết về vụ kiện em đảm nhiệm chắc sắp được công bố.
Tôi, chỉ muốn xem em một chút!
Em vẫn ở đó, khỏe mạnh và hạnh phúc... có lẽ, em sẽ ổn khi không có tôi!
Buổi tối, mau chóng đã đến!
Không còn ai ở nơi bếp nhỏ nấu ăn cho tôi, không còn những dĩa cơm tô canh nóng ấm chờ tôi khen ngợi, không còn đôi mắt đẹp và nụ cười xinh mong thấy hình bóng tôi!
Tôi ân hận!
Ha ha ha! Sư Tử, không có em, cuộc đời tôi nhạt toẹt và nhàm chán như thế đó!
Tôi đói, và như thường lệ, tôi cho mình một cốc mỳ nở toe toét!
Em thường hay chê trách tôi để mỳ nở quá lâu và tôi luôn cáu vì điều đó.
Nhưng ngày hôm nay, tôi lại khao khát được em quở trách biết bao!
Ăn vội, tắm vội rồi cả ngủ vội!
Ngủ đi! Để trong một thoáng chốc có thể quên đi được em hoặc ít nhất, nếu em còn ở đó nơi cơn mơ, hãy xin là một cơn mơ đẹp khi chúng tôi còn bên nhau!
Sư Tử... xin lỗi em!
Điện thoại của tôi bất giác rung lên vào lúc trời gần sáng, cái giờ mà phần đông con người đã ngủ say tít mù. Tôi ấn nút nghe, tay run và mồ hôi tôi vả ra như tắm!
Vì, người gọi đến là em!
“Anh đây...”
Như một hồi đạn đạo ngắn, nhẹ bay lên bầu trời, tôi từ cảm gíac giật mình và sợ hãi chuyển sang vui mừng hạnh phúc. Phải, em đã gọi cho tôi, đã đáp lại một trong hàng trăm cuộc gọi vô vọng từ tôi.
Đây có thể, là cho tôi một cơ hội không?
Em đang khóc!
Rất lâu rồi, rất lâu rồi từ khi tôi thấy em khóc! Cô gái của tôi kiên cường và mạnh mẽ. Điều gì đã làm em, một nữ chiến binh cao ngạo và lạnh lùng phải khóc chứ?
“Anh ở đây!”
“...”
“Em đang ở đâu?”
“....”
“Đừng khóc được không? Em đang ở đâu? Anh sẽ đến!”
“... em sợ lắm!”
Em khóc, bất lực và mệt mỏi! Tôi biết, em áp lực và muốn buông xuôi! Tôi biết công việc của em mệt mỏi đến nhường nào, tôi biết em đôi lúc, chỉ muốn bỏ tất cả mà đi!
Sư Tử, anh hiểu mà!
Phóng xe vội đến nhà em, tôi nhìn thấy người con gái của mình đang dỏ hoe cả đôi mắt, cái mũi và gò má.
Thấy em nhìn tôi dựa dẫm và bất lực. Thấy em sợ và tin tôi!
“Họ muốn đánh em! Họ nói.....”
“Đừng quan tâm! Anh ở đây! Ngoan, không ai có thể hại em!”
Tôi đưa em vào phòng và vỗ về em vào giấc ngủ. Vụ kiện của em ban sáng đã thua và có lẽ thân chủ của em là một người nóng tính.
Ôm cô bé của mình vào lòng, dù gì, em vẫn là một cô gái mà thôi!
Sư Tử, đừng lo, anh ở đây cùng em!
Ngày mai, khi em thức giấc, có lẽ quan hệ của chúng ta sẽ đổi khác!
Anh sẽ được bên em như ngày xưa, đúng chứ?
Dù rất khó nói, dù rất mông lung, dù nó mịt mù vô định.
Nhưng tôi tin, chỉ cần tôi tiếp tục cố gắng, em sẽ lại trở về bên tôi! Và chúng tôi sẽ hạnh phúc như cả hai nên có!
Sư Tử!
Quay về bên anh!
Xin hãy quay về bên anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook