[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?
-
Chương 9: Nhớ
Mất trí nhớ!
Nó không phải là bạn quên đi gì đó. Thật ra kí ức vẫn ở đó, nơi học tủ kỉ niệm nhưng bạn lại đánh mất chìa khóa để bước vào.
Chỉ là, Thiên Yết....
Cậu ta thực sự mất trí nhớ sao?
______...___...____...___...___
Thiên Yết trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, vẫn là căn phòng nhỏ giản đơn ấy chẳng lấy làm gì nhiều hơn vài cái khung ảnh dùng để trang trí. Thật ra cậu nghĩ các khung này rất đẹp. Hình như người thợ làm nó đã tốn công vẽ vời một chút và úm ba la cho nó thành những khung ảnh tuyệt vời.
Thật mệt!
Dạo này tâm trạng cậu chẳng có gì ổn thỏa, có quá nhiều việc xảy đến, cũng tình cờ rằng dạo gần đây cậu rất hay nhớ lại nhưng chúng chỉ là những mảng vụn vặt thoáng qua.
Nhìn một chút, cậu nhấc chân đem mấy khung ảnh ấy xuống. Cả thẩy là ba, và đằng sau cái khung to nhất, một nét chữ nắn nót hiện ra.
“Bài kiểm tra cuối kỳ hai
Môn: công nghệ.
Tên: Thiên Yết
Lớp: 8/9
YKN”
Cậu nhíu nhíu mi tâm. Lại là YKN sao?
“Anh hai! Ba mẹ kêu anh xuống ăn cơm kìa!”- cậu em trai Thiên Bình chạy vào. Cậu và Thiên Bình giống nhau, đều là một khuôn đổ ra từ người cha đáng kính. Cho nên một mặt nào đó, Thiên Bình y như một bản sao của cậu.
“Em xuống trước đi! Anh rửa mặt một chút cho tỉnh táo sẽ xuống liền!”
“Dạ!!”- mỉm cười nghịch ngợm, Thiên Bình ngún nguẫy cái mông đít bé xíu và đôi bàn tay múp míp đáng yêu. Thằng nhóc năm nay mới lên lớp ba thôi và nó còn vô tư chán-” Anh hai mau mau lên nhé! Hôm nay mẹ làm cá chiên xù rất ngon! Bé Bình muốn ăn liền!”
“Được rồi! Em xuống trước đi!”- Thiên Yết mỉm cười.
“Dạ! A ha ha ha!!! Mẹ mẹ, bé Bình muốn ăn bánh tráng miệng nữa!”
Nhóc con vừa chạy xuống nhà vừa la ó, vì rất mê ăn nên nhóc con vừa mập vừa tròn, nhưng không quá béo ú, nên nhìn vẫn rất cưng cưng đáng mến.
Thiên Yết nhìn cục thịt tròn tròn đó, mỉm cười. Giống cậu, vậy chẳng phải ngày bé cậu cũng chạy chập choạng như thế sao?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Anh hai!”
“Ngoan! Lại đây nào!”
Cậu nhóc chạy lại bằng những bước đi bập bẹ chập choạng, ngay cả tiếng anh hai còn chưa tròn nữa. Cậu anh vui vẻ mỉm cười ôn hòa, cho nhóc em ngã vào người mình.
“Hậu đậu quá, nhóc con!”- cậu ngắt cái mũi nho nhỏ, nhẹ nhàng le lưỡi trêu đùa em trai.
“Anh hai... anh hai!”- cái mông đít bé xíu ngúng nguẩy, cậu nhóc vui vẻ nghịch đùa cùng anh mình.
“Em thương anh hai nhất!”
“Ngoan! Anh cũng vậy! Nhóc con!”
Cậu trai mỉm cười,nụ cười hoàn hảo của người anh tốt lành.
Đến mức, chẳng ai thấy được, nét đen nho nhỏ đang nhen nhóm nơi con ngươi sâu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Ah
~ aaaaaaa!”- Thiên Yết ôm đầu, nó đang đau nhức và ê ẩm dữ lắm. Và cái cảm giác kì lạ nâng lên cuồn cuộn trong lòng cậu lớn hơn bao giờ hết.
“Mẹ khiếp!”- khẽ chửi thề một tiếng, cậu lắc mạnh cái đầu đang bị tê liệt ê ẩm. Cứ mỗi khi nhớ lại cái gì là lại như vậy! Hệt như có ai đó đang chận những mảng kí ức ấy trong hộp.
Không! Nó ý như kí ức của cậu đang được giấu ở đâu đó, và để nhớ lại, nó phải vùng vằng giẫy giụa nơi lồng kín để mang lại cho cậu những mảng nhỏ rời rạc.
Mệt thật!
“Thiên Yết... nếu hoa đã tàn, đã mục thối và bẩn dơ... cậu, sẽ nhặt nó về chứ?”
“Là vậy đó! Cậu sẽ chẳng nhặt một đóa hoa tàn vậy cậu còn lưu luyến gì quá khứ?”
“Thiên Yết! Quá khứ là quá khứ và chúng ta sống cho hiện tại! Tớ không khuyên cậu từ bỏ quá khứ nhưng cậu đang bị thứ đó ám ảnh! Cậu có cả một cuộc đời, việc gì câu phải vẩn vương như vậy?”
“Câu căn bản luôn ở thế cân bằng, Thiên Yết. Cậu khôn lanh và khéo léo!”
“Và vấn đề của cậu là quá đa nghi, Thiên Yết, thả lòng đi được không?”
“Thiên Yết! Quá khứ vốn dĩ là một đóa hoa và dù nó có ra sao đi nữa thì hoa căn bản là luôn đẹp. Nhưng đi qua quá khứ, chính là rũ bỏ tất cả, chính là nhìn đóa hoa kia tàn lụi dần đi! Sau khi hoa tàn, luôn luôn có những chồi non thay thế nó... luôn đẹp đẽ!”
Là, Kim Ngưu... luôn tâm lý và dễ chịu!!
Thiên Yết bưng cái đầu nhức đến ê ẩm vào phòng tắm, rửa thật sạch khuôn mặt vừa vả đầy mồ hôi do đau nhức.
Cậu lê chân xuống phòng ăn. Ừm, cậu chẳng có chút cảm giác đói lúc này, nhưng ăn để sống, chẳng phải sao?
Đột ngột, lúc đang bước xuống, đôi chân cậu khựng lại...
YKN...
Yêu Kim Ngưu...
Lẽ nào là vậy?
Yêu....
“Ngừng lại!”
“Aaaaaaaaa!”
Đau, rất đau!
Một giọng nói quái lạ cất lên từ trong tiềm thức, cậu ôm lấy đầu óc đang biểu tình dữ dội. Đau quá!
“Anh hai!”
“Thiên Yết, con có sao không?”
Thiên Yết cắn răng, cậu cần yên tĩnh! Mẹ khiếp, cái quái gì đang diễn ra vậy nè?
“Con muốn yên tĩnh!”
Cậu chạy vội vào phòng, yên tĩnh. Phải, cậu cần yên tĩnh.
Nằm im trong phòng một hồi, cậu nghĩ mình đã ổn thỏa. Đưa mắt nhìn căn phòng đơn giản một lượt, nhắm mắt lại...
Đủ rồi! Cậu muốn biết.
Thiên Yết đánh máy gọi cho Kim Ngưu, nhạc chờ là một bài nhạc xưa cũ.
“Alô! Thiên Yết!”
“Kim Ngưu! Tớ muốn gặp cậu.... về YKN”
P/s: Lại thêm một chữ YKN nữa xuất hiện, có ai biết nghĩa của nó chứ?
Mặt khác, mình cam đoan chữ YKN này không hề có nghĩa là yêu Kim Ngưu... ừm, dù nó có liên quan tí đỉnh!!:)
Nó không phải là bạn quên đi gì đó. Thật ra kí ức vẫn ở đó, nơi học tủ kỉ niệm nhưng bạn lại đánh mất chìa khóa để bước vào.
Chỉ là, Thiên Yết....
Cậu ta thực sự mất trí nhớ sao?
______...___...____...___...___
Thiên Yết trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, vẫn là căn phòng nhỏ giản đơn ấy chẳng lấy làm gì nhiều hơn vài cái khung ảnh dùng để trang trí. Thật ra cậu nghĩ các khung này rất đẹp. Hình như người thợ làm nó đã tốn công vẽ vời một chút và úm ba la cho nó thành những khung ảnh tuyệt vời.
Thật mệt!
Dạo này tâm trạng cậu chẳng có gì ổn thỏa, có quá nhiều việc xảy đến, cũng tình cờ rằng dạo gần đây cậu rất hay nhớ lại nhưng chúng chỉ là những mảng vụn vặt thoáng qua.
Nhìn một chút, cậu nhấc chân đem mấy khung ảnh ấy xuống. Cả thẩy là ba, và đằng sau cái khung to nhất, một nét chữ nắn nót hiện ra.
“Bài kiểm tra cuối kỳ hai
Môn: công nghệ.
Tên: Thiên Yết
Lớp: 8/9
YKN”
Cậu nhíu nhíu mi tâm. Lại là YKN sao?
“Anh hai! Ba mẹ kêu anh xuống ăn cơm kìa!”- cậu em trai Thiên Bình chạy vào. Cậu và Thiên Bình giống nhau, đều là một khuôn đổ ra từ người cha đáng kính. Cho nên một mặt nào đó, Thiên Bình y như một bản sao của cậu.
“Em xuống trước đi! Anh rửa mặt một chút cho tỉnh táo sẽ xuống liền!”
“Dạ!!”- mỉm cười nghịch ngợm, Thiên Bình ngún nguẫy cái mông đít bé xíu và đôi bàn tay múp míp đáng yêu. Thằng nhóc năm nay mới lên lớp ba thôi và nó còn vô tư chán-” Anh hai mau mau lên nhé! Hôm nay mẹ làm cá chiên xù rất ngon! Bé Bình muốn ăn liền!”
“Được rồi! Em xuống trước đi!”- Thiên Yết mỉm cười.
“Dạ! A ha ha ha!!! Mẹ mẹ, bé Bình muốn ăn bánh tráng miệng nữa!”
Nhóc con vừa chạy xuống nhà vừa la ó, vì rất mê ăn nên nhóc con vừa mập vừa tròn, nhưng không quá béo ú, nên nhìn vẫn rất cưng cưng đáng mến.
Thiên Yết nhìn cục thịt tròn tròn đó, mỉm cười. Giống cậu, vậy chẳng phải ngày bé cậu cũng chạy chập choạng như thế sao?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Anh hai!”
“Ngoan! Lại đây nào!”
Cậu nhóc chạy lại bằng những bước đi bập bẹ chập choạng, ngay cả tiếng anh hai còn chưa tròn nữa. Cậu anh vui vẻ mỉm cười ôn hòa, cho nhóc em ngã vào người mình.
“Hậu đậu quá, nhóc con!”- cậu ngắt cái mũi nho nhỏ, nhẹ nhàng le lưỡi trêu đùa em trai.
“Anh hai... anh hai!”- cái mông đít bé xíu ngúng nguẩy, cậu nhóc vui vẻ nghịch đùa cùng anh mình.
“Em thương anh hai nhất!”
“Ngoan! Anh cũng vậy! Nhóc con!”
Cậu trai mỉm cười,nụ cười hoàn hảo của người anh tốt lành.
Đến mức, chẳng ai thấy được, nét đen nho nhỏ đang nhen nhóm nơi con ngươi sâu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Ah
~ aaaaaaa!”- Thiên Yết ôm đầu, nó đang đau nhức và ê ẩm dữ lắm. Và cái cảm giác kì lạ nâng lên cuồn cuộn trong lòng cậu lớn hơn bao giờ hết.
“Mẹ khiếp!”- khẽ chửi thề một tiếng, cậu lắc mạnh cái đầu đang bị tê liệt ê ẩm. Cứ mỗi khi nhớ lại cái gì là lại như vậy! Hệt như có ai đó đang chận những mảng kí ức ấy trong hộp.
Không! Nó ý như kí ức của cậu đang được giấu ở đâu đó, và để nhớ lại, nó phải vùng vằng giẫy giụa nơi lồng kín để mang lại cho cậu những mảng nhỏ rời rạc.
Mệt thật!
“Thiên Yết... nếu hoa đã tàn, đã mục thối và bẩn dơ... cậu, sẽ nhặt nó về chứ?”
“Là vậy đó! Cậu sẽ chẳng nhặt một đóa hoa tàn vậy cậu còn lưu luyến gì quá khứ?”
“Thiên Yết! Quá khứ là quá khứ và chúng ta sống cho hiện tại! Tớ không khuyên cậu từ bỏ quá khứ nhưng cậu đang bị thứ đó ám ảnh! Cậu có cả một cuộc đời, việc gì câu phải vẩn vương như vậy?”
“Câu căn bản luôn ở thế cân bằng, Thiên Yết. Cậu khôn lanh và khéo léo!”
“Và vấn đề của cậu là quá đa nghi, Thiên Yết, thả lòng đi được không?”
“Thiên Yết! Quá khứ vốn dĩ là một đóa hoa và dù nó có ra sao đi nữa thì hoa căn bản là luôn đẹp. Nhưng đi qua quá khứ, chính là rũ bỏ tất cả, chính là nhìn đóa hoa kia tàn lụi dần đi! Sau khi hoa tàn, luôn luôn có những chồi non thay thế nó... luôn đẹp đẽ!”
Là, Kim Ngưu... luôn tâm lý và dễ chịu!!
Thiên Yết bưng cái đầu nhức đến ê ẩm vào phòng tắm, rửa thật sạch khuôn mặt vừa vả đầy mồ hôi do đau nhức.
Cậu lê chân xuống phòng ăn. Ừm, cậu chẳng có chút cảm giác đói lúc này, nhưng ăn để sống, chẳng phải sao?
Đột ngột, lúc đang bước xuống, đôi chân cậu khựng lại...
YKN...
Yêu Kim Ngưu...
Lẽ nào là vậy?
Yêu....
“Ngừng lại!”
“Aaaaaaaaa!”
Đau, rất đau!
Một giọng nói quái lạ cất lên từ trong tiềm thức, cậu ôm lấy đầu óc đang biểu tình dữ dội. Đau quá!
“Anh hai!”
“Thiên Yết, con có sao không?”
Thiên Yết cắn răng, cậu cần yên tĩnh! Mẹ khiếp, cái quái gì đang diễn ra vậy nè?
“Con muốn yên tĩnh!”
Cậu chạy vội vào phòng, yên tĩnh. Phải, cậu cần yên tĩnh.
Nằm im trong phòng một hồi, cậu nghĩ mình đã ổn thỏa. Đưa mắt nhìn căn phòng đơn giản một lượt, nhắm mắt lại...
Đủ rồi! Cậu muốn biết.
Thiên Yết đánh máy gọi cho Kim Ngưu, nhạc chờ là một bài nhạc xưa cũ.
“Alô! Thiên Yết!”
“Kim Ngưu! Tớ muốn gặp cậu.... về YKN”
P/s: Lại thêm một chữ YKN nữa xuất hiện, có ai biết nghĩa của nó chứ?
Mặt khác, mình cam đoan chữ YKN này không hề có nghĩa là yêu Kim Ngưu... ừm, dù nó có liên quan tí đỉnh!!:)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook