[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?
-
Chương 37: Ngoại Truyện: Sự hoàn hảo chấp vá(1)
Một ngày mùa hè khi mọi người đều đã lớn.
Kim Ngưu ngồi im trong phòng khách, thưởng thức món trà thơm mát. Dạo gần đây tâm trạng cô không quá ổn định, có lẽ do áp lực công việc chăng? Cô cười mỉm, dù sao Thiên Yết đã cưỡng chế cô ở nhà, cũng chả làm gì được!
Năm nay, Kim Ngưu hai mươi bốn tuổi, đã kết hôn với Thiên Yết được sáu tháng. Vì anh là con trai lớn, nên cô cũng phải an phận ở nhà của anh làm dâu trưởng. Thiên Bình năm nay đã mười lăm, chuẩn bị bước vào cấp ba. Thiên Yết trở thành giảng viên của đại học mỹ thuật, anh luôn bảo, đó là hoàn hảo cho giấc mơ của anh.
Hoàn hảo sao?
Kim Ngưu lê chân xuống bếp nhỏ, nơi mẹ chồng đã chuẩn bị một phần cơm đầy ụ trong tủ lạnh như mọi khi bà vẫn làm, mẹ kế và con chồng, quan hệ của hai người ấy bây giờ cơ hồ tốt lên nhiều lắm.
Ban sáng cô vừa nhận được thiệp, một tấm thiệp đỏ thẫm... là Thu Anh và một chàng trai nào đó... ai ai cũng đã có bến đỗ cho mình.
“Ban sáng Thu Anh vừa gửi thiệp mẹ a!!”
“Thu Anh sao? Ôi, đã lâu rồi mẹ chưa gặp con bé.... Nó đã kết hôn rồi à?”
“Vâng ạ! Là tuần sau... cô bạn ấy bây giờ nom chừng rất hạnh phúc...”- Kim Ngưu mỉm cười, ăn một mẩu bánh-” bánh kem ngon quá ạ!”
“Con bây giờ cũng hạnh phúc mà con gái!”- bà mỉm cười-” Thiên Yết nó rất thương con, mà đúng hơn là, nó có thể làm gì hơn sau mọi hy sinh của con chứ?”
“Con chính là yêu anh ấy!”- cô mỉm cười-” Bé Bình chưa về ạ?”
“Ừ nhỉ, đã.....”
“Con về rồi!''- vừa nhắc, giọng Thiên Bình đã vang vọng từ ngoài cửa. Cậu chay vội vào bếp, chào mẹ rồi bám đu lên người ai đó-” Chị xinh đẹp, em về rồi!!!”
“Ừ!”- Kim Ngưu cười đáp.
“Mẹ, con có đưa bạn về!”- Thiên Bình vẫn tiếp tục như mèo bám lên Kim Ngưu, đầu dụi dụi vào chỗ mềm mềm nào đó. Thích quá à, vừa êm vừa thơm
.
Phía sau cậu là toán vài cậu trai, cả thẩy là bốn. Xem ra đây là một nhóm bạn. Tuy vậy, họ không tương đồng với Thiên Bình cho lắm.
Thiên Bình năm nay đã mười lăm, da trắng thịt mềm, khuôn mặt thanh tú. Có lẽ là do từ nhỏ chỉ ở nhà học, cho nên da cậu cũng trắng hơn lũ con trai khác một chút. Nhìn đi nhìn lại, trông Thiên Bình toát lên vẻ rất 'công tử bột', lại thêm một bên mắt trái không nhìn thấy phải dùng tóc che lại không hiểu sao lại nhìn ngốc nghếch đáng yêu, dù mấy từ đó chả hợp với một cậu trai cho lắm.
Dậy thì bất thành làm Thiên Bình lùn hơn so với lứa, trông như đứa em cấp hai lọt thỏm vô rừng mấy anh chị đầu cấp ba, giọng cậu cũng không phải thuộc tông nam trầm mà có vẻ hơi bình bình chả cao mà cũng không thấp.
Còn bốn cậu trai kia, rõ ràng cao tầm mét bảy mét tám, nước da hơi rám nắng, nhìn qua lại chính là một kiểu dáng nam thể thao, Kim Ngưu hơi lắc đầu, tình bạn của tụi con trai thật khó hiểu.
“Mấy em là bạn của Thiên Bình? Cùng lớp à?”
“Đâu có! Chỉ em thôi ạ!”- cậu chàng có vẻ lăng xăng nhất nói-” Dạ, em là Nhân Mã, chung lớp với Thiên Bình; Còn đây là hai đứa Song Ngư và Ngư Nhân”- cậu chỉ hai anh chàng có nét na ná nhau-” hai đứa nó là anh em họ, cũng học lớp 10, nhưng không có chung lớp ạ! Còn anh này là Bạch Dương, học lớp 12, anh ấy là hàng xóm của em kiêm chức đại ca ạ!!!”
Kim Ngưu nhìn người cô bây giờ phải gọi là mẹ, hai người thoáng gật đầu đánh giá cả bốn. Nhân Mã hiếu động, Song Ngư và Ngư Nhân có vẻ ma lanh, còn Bạch Dương thì nghiêm túc đàng hoàng, lại nom chừng khó tính nhất bọn.
Cũng đàng hoàng tử tế, sau khi được hai cái ra-đa sống kiểm duyệt, năm cậu chàng nào đó được thông qua, dĩ nhiên trong trạng thái bé Bình bán manh còn úp cái mặt vô đâu đó ăn đậu hủ công khai...
Thích quá, thích quá đi
~ chị xinh đẹp là nhất!!!
Đám năm tên nào đó được thả tự do trong nhà, tuy vậy Thiên Bình vẫn chơi trò bỏ mặc anh em chiến hữu, ôm khư khư chị xinh đẹp, ai bảo đêm qua anh hai đuổi người ta ra làm chi? Mới ôm chị xinh đẹp có một xíu hà, giờ phải ôm bù đây.....
“Hey, đại ca!”- Nhân Mã húych tay Bạch Dương, cười ma lanh-” Anh coi chị dâu a, anh bị thất sủng rồi nha~~”
Nhìn ai đó đang bất chấp ôm chị dâu như đúng rồi, mặt Bạch Dương liền đen khịt khịt như đít nồi cháy, trực tiếp chạy lại, ngồi gần, dùng khí thế áp đảo cảnh mà theo cậu là 'hường phấn' ngứa mắt.
“Chị xinh đẹp.... meow meow...”- ai đó vẫn không phát hiện ra nhiệt độ ở nhà thay đổi, vẫn giả mèo đeo bám chị xinh đẹp nào đó.
Nhiệt độ phòng giảm mạnh.
“ôm chị xinh đẹp thật thích!”
Bão tuyết xuất hiện.
“Em muốn hôn hôn chị xinh đẹp....”- chu mỏ ra..
Omg,dễ thương quá!!! Ai đó len lét che mấy vệt máu cam, sau đó bi ai phát hiện ra người ta không thèm nhìn mình còn ba tên nào đó đang bày bộ mặt:' trò vui nên xem!'
Nhiệt độ phòng giảm mạnh, băng xuất hiện.
“Anh về rồi đây... úi, nhà bật máy lạnh à?”- Thiên Yết ngu ngơ nhìn quanh, nhà từ bao giờ lấp máy lạnh ở phòng khách? Lạnh đến muốn àm được kem luôn rồi này!!!!
Ách xì
Bệnh rồi, nên ên phòng lấy thuốc thôi, nhà hôm nay lạnh quá!!!!
Kim Ngưu ngồi im trong phòng khách, thưởng thức món trà thơm mát. Dạo gần đây tâm trạng cô không quá ổn định, có lẽ do áp lực công việc chăng? Cô cười mỉm, dù sao Thiên Yết đã cưỡng chế cô ở nhà, cũng chả làm gì được!
Năm nay, Kim Ngưu hai mươi bốn tuổi, đã kết hôn với Thiên Yết được sáu tháng. Vì anh là con trai lớn, nên cô cũng phải an phận ở nhà của anh làm dâu trưởng. Thiên Bình năm nay đã mười lăm, chuẩn bị bước vào cấp ba. Thiên Yết trở thành giảng viên của đại học mỹ thuật, anh luôn bảo, đó là hoàn hảo cho giấc mơ của anh.
Hoàn hảo sao?
Kim Ngưu lê chân xuống bếp nhỏ, nơi mẹ chồng đã chuẩn bị một phần cơm đầy ụ trong tủ lạnh như mọi khi bà vẫn làm, mẹ kế và con chồng, quan hệ của hai người ấy bây giờ cơ hồ tốt lên nhiều lắm.
Ban sáng cô vừa nhận được thiệp, một tấm thiệp đỏ thẫm... là Thu Anh và một chàng trai nào đó... ai ai cũng đã có bến đỗ cho mình.
“Ban sáng Thu Anh vừa gửi thiệp mẹ a!!”
“Thu Anh sao? Ôi, đã lâu rồi mẹ chưa gặp con bé.... Nó đã kết hôn rồi à?”
“Vâng ạ! Là tuần sau... cô bạn ấy bây giờ nom chừng rất hạnh phúc...”- Kim Ngưu mỉm cười, ăn một mẩu bánh-” bánh kem ngon quá ạ!”
“Con bây giờ cũng hạnh phúc mà con gái!”- bà mỉm cười-” Thiên Yết nó rất thương con, mà đúng hơn là, nó có thể làm gì hơn sau mọi hy sinh của con chứ?”
“Con chính là yêu anh ấy!”- cô mỉm cười-” Bé Bình chưa về ạ?”
“Ừ nhỉ, đã.....”
“Con về rồi!''- vừa nhắc, giọng Thiên Bình đã vang vọng từ ngoài cửa. Cậu chay vội vào bếp, chào mẹ rồi bám đu lên người ai đó-” Chị xinh đẹp, em về rồi!!!”
“Ừ!”- Kim Ngưu cười đáp.
“Mẹ, con có đưa bạn về!”- Thiên Bình vẫn tiếp tục như mèo bám lên Kim Ngưu, đầu dụi dụi vào chỗ mềm mềm nào đó. Thích quá à, vừa êm vừa thơm
.
Phía sau cậu là toán vài cậu trai, cả thẩy là bốn. Xem ra đây là một nhóm bạn. Tuy vậy, họ không tương đồng với Thiên Bình cho lắm.
Thiên Bình năm nay đã mười lăm, da trắng thịt mềm, khuôn mặt thanh tú. Có lẽ là do từ nhỏ chỉ ở nhà học, cho nên da cậu cũng trắng hơn lũ con trai khác một chút. Nhìn đi nhìn lại, trông Thiên Bình toát lên vẻ rất 'công tử bột', lại thêm một bên mắt trái không nhìn thấy phải dùng tóc che lại không hiểu sao lại nhìn ngốc nghếch đáng yêu, dù mấy từ đó chả hợp với một cậu trai cho lắm.
Dậy thì bất thành làm Thiên Bình lùn hơn so với lứa, trông như đứa em cấp hai lọt thỏm vô rừng mấy anh chị đầu cấp ba, giọng cậu cũng không phải thuộc tông nam trầm mà có vẻ hơi bình bình chả cao mà cũng không thấp.
Còn bốn cậu trai kia, rõ ràng cao tầm mét bảy mét tám, nước da hơi rám nắng, nhìn qua lại chính là một kiểu dáng nam thể thao, Kim Ngưu hơi lắc đầu, tình bạn của tụi con trai thật khó hiểu.
“Mấy em là bạn của Thiên Bình? Cùng lớp à?”
“Đâu có! Chỉ em thôi ạ!”- cậu chàng có vẻ lăng xăng nhất nói-” Dạ, em là Nhân Mã, chung lớp với Thiên Bình; Còn đây là hai đứa Song Ngư và Ngư Nhân”- cậu chỉ hai anh chàng có nét na ná nhau-” hai đứa nó là anh em họ, cũng học lớp 10, nhưng không có chung lớp ạ! Còn anh này là Bạch Dương, học lớp 12, anh ấy là hàng xóm của em kiêm chức đại ca ạ!!!”
Kim Ngưu nhìn người cô bây giờ phải gọi là mẹ, hai người thoáng gật đầu đánh giá cả bốn. Nhân Mã hiếu động, Song Ngư và Ngư Nhân có vẻ ma lanh, còn Bạch Dương thì nghiêm túc đàng hoàng, lại nom chừng khó tính nhất bọn.
Cũng đàng hoàng tử tế, sau khi được hai cái ra-đa sống kiểm duyệt, năm cậu chàng nào đó được thông qua, dĩ nhiên trong trạng thái bé Bình bán manh còn úp cái mặt vô đâu đó ăn đậu hủ công khai...
Thích quá, thích quá đi
~ chị xinh đẹp là nhất!!!
Đám năm tên nào đó được thả tự do trong nhà, tuy vậy Thiên Bình vẫn chơi trò bỏ mặc anh em chiến hữu, ôm khư khư chị xinh đẹp, ai bảo đêm qua anh hai đuổi người ta ra làm chi? Mới ôm chị xinh đẹp có một xíu hà, giờ phải ôm bù đây.....
“Hey, đại ca!”- Nhân Mã húych tay Bạch Dương, cười ma lanh-” Anh coi chị dâu a, anh bị thất sủng rồi nha~~”
Nhìn ai đó đang bất chấp ôm chị dâu như đúng rồi, mặt Bạch Dương liền đen khịt khịt như đít nồi cháy, trực tiếp chạy lại, ngồi gần, dùng khí thế áp đảo cảnh mà theo cậu là 'hường phấn' ngứa mắt.
“Chị xinh đẹp.... meow meow...”- ai đó vẫn không phát hiện ra nhiệt độ ở nhà thay đổi, vẫn giả mèo đeo bám chị xinh đẹp nào đó.
Nhiệt độ phòng giảm mạnh.
“ôm chị xinh đẹp thật thích!”
Bão tuyết xuất hiện.
“Em muốn hôn hôn chị xinh đẹp....”- chu mỏ ra..
Omg,dễ thương quá!!! Ai đó len lét che mấy vệt máu cam, sau đó bi ai phát hiện ra người ta không thèm nhìn mình còn ba tên nào đó đang bày bộ mặt:' trò vui nên xem!'
Nhiệt độ phòng giảm mạnh, băng xuất hiện.
“Anh về rồi đây... úi, nhà bật máy lạnh à?”- Thiên Yết ngu ngơ nhìn quanh, nhà từ bao giờ lấp máy lạnh ở phòng khách? Lạnh đến muốn àm được kem luôn rồi này!!!!
Ách xì
Bệnh rồi, nên ên phòng lấy thuốc thôi, nhà hôm nay lạnh quá!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook