Ngưu Nam
-
Chương 22: Lúc này Tiếu Thụ Lâm mất thể diện quá
Mùa xuân mọi người liền thích đi ra ngoài hoạt động, tuy rằng La Mông ngăn cản một đám tiểu học kia định lại đây du xuân, lại ngăn không được tốp năm tốp ba đi đạp thanh (đi chơi trong tiết Thanh Minh), còn có phụ nữ trấn trên, tốp năm tốp ba chạy lên đỉnh núi nhà anh hái rau dại.
La Mông vừa thấy, như vậy không được, đỉnh núi này của nhà anh cũng không có bờ tường, người ta không biết nơi này đã có chủ rồi.
La Mông không định xây tường, hơn ba nghìn mẫu đất, vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ, hơn nữa nó cũng không kinh tế, tốt nhất trồng chút bụi cây làm tường rào, làm cho người bên ngoài vừa thấy liền biết, qua đám bụi cây kia là địa bàn của La Mông anh, không được chủ nhân đồng ý, đi tới địa bàn anh hái rau dại hái quả dại, đó đều là thuộc loại hành vi trộm cướp.
Trồng cái gì mới tốt đây? La Mông suy nghĩ, tốt nhất là có hoa có trái tới lúc đó còn có thể nuôi mấy thùng ong mật hút mật, mùa thu hái được trái cây, lại là một khoản thu nhập.
La Mông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy vẫn là trồng cẩu kỷ tốt, mật cẩu kỷ tự nhiên chính là hiếm có, là thứ rất tốt, hơn nữa thời kỳ ra hoa ra quả đều còn rất dài, từ mùa xuân có thể một đường kết trái đến mùa thu.
Theo lý thuyết mà nói, vùng núi này của nhà anh là rất thích hợp trồng cẩu kỷ, nhưng mà người địa phương quen trồng óc chó, cũng không có nghe nói qua có ai trồng cẩu kỷ, nhất thời cây giống cũng không dễ mua, La Mông đành phải lại lên mạng.
Lúc trước ở trong thành phố, La Mông cũng lên mạng mua cẩu kỷ mấy lần, thứ này sáng mắt an thần, thường xuyên ăn chút đối thân thể rất tốt. Trước đó anh mua từ một shop online ở Tây Bắc, ông chủ tiệm đó và toàn bộ thân thích nhà bọn họ đều là trồng cẩu kỷ, La Mông mua mấy lần, cảm thấy rất được.
Lúc này muốn mua cây cẩu kỷ giống, La Mông liền lại lên tiệm nhà bọn họ, hỏi bọn họ có bán cây cẩu kỷ giống hay không, số lượng anh muốn có hơi nhiều. Ông chủ kia nói, nhà bọn họ không bán cây cẩu kỷ giống, chỗ bọn họ vẫn có người bán, nếu La Mông có thể trả 5% phí phục vụ thì ông ta liền hỗ trợ mua giúp.
La Mông không hề do dự liền đáp ứng, trước kia anh mua qua đồ shop online này, giá hợp lý, hàng cũng là hàng thật, hơn nữa cẩu kỷ chỗ bọn họ nổi tiếng cả nước, giống tốt.
La Mông nhận thầu vùng núi này có hơn ba nghìn mẫu, trừ bên địa phương Vương gia trang bị núi rừng bao trùm kia, còn lại hơn 1700 mẫu, hơn 1700 mẫu này phải đều quây lại thì phải tốn không ít cây giống đâu, trừ một ít địa hình đặc thù không tốt gieo trồng, mỗi hàng ấn năm cây giống tính, La Mông tính toán liền mua támvạn (=80.000) cây cẩu kỷ giống.
Một gốc cẩu kỷ giống hai năm tuổi nếu bán phải hơn ba tệ, La Mông muốn mua nhiều, ông chủ shop online này cầm phí phục vụ, cò kè mặc cả cũng là tận hết sức lực, cuối cùng mỗi cây giống ấn hai tệ hai thu mua, tổng cộng phải mười bảy vạn sáu ngàn tệ tiền hàng, còn có 5% phí phục vụ.
Mấy ngày nay trong tay La Mông có tiền liền mua trâu, lúc này làm sao còn lấy ra được mười bảy mười tám vạn chứ. Cuối cùng, vì số tiền này, La Mông vay nợ, từ chỗ chị anh La Hồng Phượng mượn mười vạn, cơ bản lấy sạch hết của nã của La Hồng Phượng.
Cũng may chất lượng đám cẩu kỷ giống này quả thật không tồi, số tiền này cũng liền tiêu có giá trị. Thời gian không quá ba bốn ngày, một nhà hậu cần trong thị trấn liền gọi điện thoại cho La Mông, nói hàng của anh tới rồi, bảo nhanh qua lấy về, cách ngày phải thu phí giữ hàng.
La Mông sao có thể để cây ươm bảo bối của mình ở kho hàng nhà bọn họ qua đêm chứ, lúc ấy liền gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm bảo bên công ty bọn họ sắp xếp một chiếc xe tải chạy qua chở đám hàng đó về. Người hậu cần kia quen mặt người công ty bọn Tiếu Thụ Lâm, cũng không yêu cầu xem giấy chứng nhận gì liền đưa hàng cho bọn họ chở về.
Đám cây giống này để tạm ven đường cái phía dưới mảnh núi hoang của La Mông, lúc ấy anh mượn công cụ cạy mở giá gỗ bên ngoài mấy thùng hàng, mở ra nhìn nhìn, thật là hài lòng, đám cẩu kỷ giống này đều rất khỏe mạnh, giống bệnh giống yếu cơ bản không có, nhìn thoáng qua cũng không chỉ bộ dáng hai năm tuổi.
Cùng ngày buổi chiều La Mông liền lên mạng thanh toán tiền hàng còn lại, lại cho cái bình luận rất tốt, ông chủ shop online kia lúc này buôn bán lời gần vạn tệ, cũng rất cao hứng.
Cây giống thì có rồi, nhưng nhiều cây giống như vầy phải trồng sao đây, lúc này La Mông lại nghĩ tới đám con nít học tiểu học trong trung tâm trấn Thủy Ngưu, sớm biết thì trước đó anh sẽ không từ chối sớm như vậy, nếu có thể sắp xếp cho bọn nhóc này hoạt động thực tế trồng rừng bảo vệ môi trường, vậy đám cẩu kỷ giống này ước chừng một ngày có thể trồng xong.
Nhưng mà bây giờ nói gì đều muộn rồi, thằng nhóc xui xẻo La Văn Phong kia, bê nguyên xi lời của anh nói với thầy cô giáo của nó rồi, khiến cho thầy cô trong trường học có ấn tượng không tốt với La Mông, trong khoảng thời gian ngắn, nếu muốn phục hồi hình tượng tích cực đoán chừng sẽ có chút khó khăn, đành phải tạm thời giao vấn đề này để thời gian phai nhạt đi.
Nhưng mà La Mông cũng không quá để ý, thầy cô học sinh có thành kiến với La Mông, đơn giản là ghét anh “quỷ hẹp hòi”, “khó nói chuyện”, và vân vân, đều không liên quan thói xấu của La Mông, cũng không có đề cập đến vấn đề nhân phẩm, cho nên cũng sẽ không ảnh hưởng hình tượng chỉnh thể của La Mông người này.
Lần này cả nhà La Mông cùng ra quân, từ sáng sớm tới tối muộn suốt ba ngày liền, dưới sự trợ giúp của La Toàn Quý và La Tiến Hỉ, mới trồng xong đám cẩu kỷ giống.
Mua xong cẩu kỷ giống thì trên người La Mông còn lại mấy ngàn tệ, sau khi trồng xong đám cây giống này anh liền vung chút tiền ấy cùng Bành Lão Cửu cùng nhau vào núi tìm người mua ong mật. Bành Lão Cửu nói ông lão này nuôi ong mật giỏi, cho mật ong cũng ngon hơn so với người khác, chỉ là không dễ nói chuyện, tính tình thật sự ngang tàng.
Quả nhiên, bọn La Mông vừa nói chính mình là tới mua ong mật, ông lão kia liền không chịu, nói lúc này đều mùa xuân rồi, nhà bọn họ giữ lại ong mật đều là phải chính mình nuôi, không bán. La Mông và Bành Lão Cửu nói hơn nói thiệt, cuối cùng mới rốt cục làm cho ông lão kia chia cho anh hai thùng ong mật, đương nhiên La Mông ra giá tiền cũng không thấp.
Hai thùng ong mật này khiêng về nhà, liền bị La Mông tìm chỗ yên tĩnh, đặt ở gần vị trí rừng cẩu kỷ.
Lại nói thời gian trước một đám cẩu kỷ giống kia, bị nhà La Mông trồng chung quanh đỉnh núi nhà anh nhận thầu trồng năm hàng, hình thành một dải rừng nho nhỏ, đợi tới lúc chúng nó lớn lên, chính là một hàng rào thiên nhiên.
La Mông vì để chúng nó có thể lớn nhanh, mấy ngày này cơ hồ mỗi buổi sáng đều phải đi một vòng xung quanh đỉnh núi, tưới chút nước linh tuyền lên rễ của đám cẩu kỷ giống. Đám cẩu kỷ giống này cũng rất hăng hái, chưa được thời gian mấy ngày, liền mọc ra rất nhiều lá cây xanh nhạt mơn mởn, lại qua mấy ngày, liền ra nụ hoa, tốp năm tốp ba mọc lên hoa nhỏ màu tím.
Đám ong mật này cũng thích ứng rất nhanh địa bàn mới của chính mình, mỗi ngày đều có thể nhìn đến nhóm ong thợ ra ra vào vào vội vàng hút mật.
Ở đỉnh núi này của nhà La Mông, ngoại trừ gần đây cẩu kỷ nở hoa, còn có không ít hoa dại, nhất là hai bên khe suối, nở không ít Tử Vân Anh*, nhưng mà đám ong mật này lại chỉ tình hữu độc chung (tình yêu cả đời các em ong là bạn hoa cẩu kỷ) duy nhất đối hoa cẩu kỷ, cũng không như thế nào đi chỗ khác hút mật.
Nháy mắt lại đã cuối tuần, xuất một đám hàng, thu toàn bộ mấy ngàn tệ tiền hàng của Bao Đại Hoa và Trần Sung Toàn, lúc này La Mông mới cảm thấy túi tiền chính mình hơi dư dật một chút.
Hôm nay theo thường lệ vẫn là ngày bọn nhóc trong thôn lên đỉnh núi nhà La Mông bắt sâu, đám nít ranh này mới vừa lên núi không bao lâu, liền gây chuyện cho anh rồi, thằng nhóc chảy nước mũi trong thôn kêu La Minh Diệu, không biết làm cái gì, chọc đàn ong, bị chích tới đầu sưng tùm lum, nhất là trên mí mắt và dưới đôi môi, rất dã man, nhìn khá thảm.
“Có chóng mặt hay không?”. La Mông hỏi nó.
“Không chóng mặt”. Đứa ngốc kia hít nước mũi lắc đầu nói. Thằng nhóc này năm nay sáu tuổi, ở trấn trên học buổi sáng, nhìn qua hơi khờ hơi thành thật, gây họa cũng là nửa điểm đều không chút hoang mang.
“Nói coi, như thế nào liền bị ong mật chích?”. La Mông nhổ kim của ong mật trên mặt nó ra, lại dẫn nó tới bờ suối nhỏ dùng xà bông rửa sạch.
“Chú La Mông, mật ong của nhà chú ăn ngon lắm”. La Minh Diệu hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn giống như có chút chưa thỏa mãn.
“Ai cho mấy đứa đi chỗ thùng nuôi ong lấy mật ong ăn?”. Mới vừa nuôi ong mật, chính anh còn chưa hưởng qua mật ong nhà anh có mùi vị gì, liền bị nhóc ngốc này đoạt ăn trước.
“La Văn Phong và La Tú Trúc cũng ăn, La Mĩ Tuệ cũng ăn”. La Minh Diệu rất là không phục, nhiều người ăn, như thế nào liền một mình nó bị mắng.
“Sau này chưa có sự đồng ý của chú, mấy đứa ai cũng không cho phép tới gần thùng nuôi ong, La Mĩ Tuệ cũng không được phép đi”. Ăn chút mật ong liền không đáng nói, lại chích con nhà ai liền phiền phức, giống như hôm nay vậy, lát nữa anh còn phải tới nhà của La Minh Diệu giải thích với cha mẹ nó, anh đã trêu chọc ai chứ?
Nhưng mà trải qua đám nít ranh này quậy một trận như vậy, La Mông nhưng thật ra phát hiện trong thùng nuôi ong nhà anh thế nhưng đã có không ít mật, vì thế anh nhanh chóng vác máy quay mật, đội mũ chống ong chích, đi chỗ hai thùng nuôi ông lấy mật.
Nguyên bản cho rằng thời gian vài ngày như vậy trong thùng nuôi ong khẳng định không có nhiều mật, không nghĩ tới thế nhưng cũng có không ít, gỡ mấy cái cầu ong xuống để ở trong máy quay mật ong quay qua một lần, trong thùng thế nhưng cũng tích tụ nổi lên một tầng mật thật dày.
Mật ong này trải qua loại bỏ đơn giản, vào lúc tối ăn cơm tối xong, La Mông đều pha cho mỗi người trong nhà một chén nước mật ong. Mùi vị mật ong này thật đúng là khác biệt, trong mùi thơm ngát mang theo một chút vị đắng nhàn nhạt, trong vị đắng lại lộ ra vị ngọt thanh, uống chỉ cảm thấy ngon, muốn nói rốt cuộc ngon ra sao ngon như thế nào, này thật đúng là không dễ hình dung.
Mật ong còn lại bị La Mông đựng trong một cái bình khác, ngoài ra anh lại lấy một cái chai, đựng một chai mật ong để ở một bên.
Sau đó La Mông lại dùng nước linh tuyền tráng máy quay mật ong một chút, thùng vừa mới lọc mật ong cũng đều tráng một chút, tráng ra nước mật ong, liền múc tới trong chuồng trâu trong sân nhà anh đút mấy con trâu mẹ mang thai.
Trong chuồng trâu có hai con trâu mẹ đều sắp sinh, nghe nói trâu mẹ sinh trâu con cũng không dễ dàng, gần đây ông La cũng không nỡ ngủ, sợ không cẩn thận một cái ngủ say, buổi tối trong chuồng trâu có tiếng động ông đều nghe không được.
La Mông đổ một chậu nước mật ong rất lớn vào máng nước, một con trâu mẹ tới gần máng nước liền cúi đầu uống một ngụm, sau đó nó ngẩng đầu, từ trong lỗ mũi khẽ phì ra một hơi, liền tiếp tục uống, sau đó cái đuôi cũng là lắc qua lắc lại vỗ nhẹ bụng và lưng của chính mình, xem ra rất là thích loại nước mật ong này. Mấy con trâu khác thấy vậy, cũng đều sôi nổi đi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, La Mông đưa mật ong đựng trong cái chai kia cho Tiếu Thụ Lâm, nói là nhà mình nuôi ong cho mật, ăn không tồi, để gã nếm thử chút. Tiếu Thụ Lâm tiện tay cầm lấy để ở trên xe, nghĩ thầm mật ong? Đây không phải phụ nữ mới ăn thứ này hay sao?
Buổi sáng hôm nay Tiếu Thụ Lâm từ nhà La Mông đi ra, lúc xe chạy tới trấn trên mới hơn 4 giờ 40, nghĩ thời gian còn sớm, ngay tại bên ngoài bến xe đậu một lát, nói không chừng như thế này còn có thể tiện đường chở thêm mấy hành khách.
Rạng sáng bến xe tối như mực, Tiếu Thụ Lâm theo thói quen lấy gói thuốc trong túi ra, lúc này, gã vừa vặn nhìn thấy chai mật ong đặt ở chỗ phó lái. Nếu không nếm thử một chút? Gã nghĩ, nếu là ăn không ngon, lát nữa tới công ty liền đưa cho người nào có vợ rồi.
Gã mới vừa mở nắp chai ra, một luồng thơm mát liền bay ra, ngửi rất thơm, Tiếu Thụ Lâm nghĩ thầm, vươn ngón tay chấm chút mật ong tới miệng nếm một chút, mùi vị này…….
“Bác tài, có đi trấn Vĩnh Thanh không?”. Bên ngoài xe có người hỏi.
“Đi chứ”. Tiếu Thụ Lâm vội vàng đóng nắp chai lại.
Buổi sáng hôm nay Tiếu Thụ Lâm từ trấn Thủy Ngưu lái xe một đường tới trấn Vĩnh Thanh, lại trước sau đi Nhất Cao, Nhị Cao, Tam Cao, nhưng mà ở trong đầu gã lại thủy chung tràn ngập hương mật ong độc đáo kia.
Hơn bảy giờ sáng gã lái xe tới cửa công ty, trong lòng ngứa ngáy, lại nhìn trái nhìn phải chưa có ai, liền lại mở chai mật ong kia ra, như trước lấy ngón tay mút ăn……
“Anh chủ!”. Ngoài của sổ xe truyền tới một tiếng thét kinh hãi.
Tiếu Thụ Lâm quay đầu liền thấy, bên ngoài xe, Vương Tương Dương đang vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm gã, biểu cảm kia liền rõ ràng như ban ngày gặp quỷ.
Lúc này Vương Tương Dương cũng là đích thật bị hoảng sợ, mới sáng sớm tới công ty liền nhìn đến Tiếu quản lí của bọn họ vị này ngày thường thật phóng khoáng thật đàn ông đang ngồi trong xe mút ngón tay, trường hợp này…..Hài, thật sự là không còn gì để nói.
*Cẩu kỷ: Thuộc loại cây bụi nhỏ, cao từ 0.5 – 1 mét, cành có gai. Lá mọc so le hay tụ tập từ 3-5 lá, cuống ngắn, mép lá nguyên. Hoa nhỏ màu tím nhạt. Quả mọng hình trứng, khi chín màu đỏ, có nhiều hạt. Bộ phận dùng làm thuốc: Vỏ rễ và quả của cây.
La Mông vừa thấy, như vậy không được, đỉnh núi này của nhà anh cũng không có bờ tường, người ta không biết nơi này đã có chủ rồi.
La Mông không định xây tường, hơn ba nghìn mẫu đất, vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ, hơn nữa nó cũng không kinh tế, tốt nhất trồng chút bụi cây làm tường rào, làm cho người bên ngoài vừa thấy liền biết, qua đám bụi cây kia là địa bàn của La Mông anh, không được chủ nhân đồng ý, đi tới địa bàn anh hái rau dại hái quả dại, đó đều là thuộc loại hành vi trộm cướp.
Trồng cái gì mới tốt đây? La Mông suy nghĩ, tốt nhất là có hoa có trái tới lúc đó còn có thể nuôi mấy thùng ong mật hút mật, mùa thu hái được trái cây, lại là một khoản thu nhập.
La Mông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy vẫn là trồng cẩu kỷ tốt, mật cẩu kỷ tự nhiên chính là hiếm có, là thứ rất tốt, hơn nữa thời kỳ ra hoa ra quả đều còn rất dài, từ mùa xuân có thể một đường kết trái đến mùa thu.
Theo lý thuyết mà nói, vùng núi này của nhà anh là rất thích hợp trồng cẩu kỷ, nhưng mà người địa phương quen trồng óc chó, cũng không có nghe nói qua có ai trồng cẩu kỷ, nhất thời cây giống cũng không dễ mua, La Mông đành phải lại lên mạng.
Lúc trước ở trong thành phố, La Mông cũng lên mạng mua cẩu kỷ mấy lần, thứ này sáng mắt an thần, thường xuyên ăn chút đối thân thể rất tốt. Trước đó anh mua từ một shop online ở Tây Bắc, ông chủ tiệm đó và toàn bộ thân thích nhà bọn họ đều là trồng cẩu kỷ, La Mông mua mấy lần, cảm thấy rất được.
Lúc này muốn mua cây cẩu kỷ giống, La Mông liền lại lên tiệm nhà bọn họ, hỏi bọn họ có bán cây cẩu kỷ giống hay không, số lượng anh muốn có hơi nhiều. Ông chủ kia nói, nhà bọn họ không bán cây cẩu kỷ giống, chỗ bọn họ vẫn có người bán, nếu La Mông có thể trả 5% phí phục vụ thì ông ta liền hỗ trợ mua giúp.
La Mông không hề do dự liền đáp ứng, trước kia anh mua qua đồ shop online này, giá hợp lý, hàng cũng là hàng thật, hơn nữa cẩu kỷ chỗ bọn họ nổi tiếng cả nước, giống tốt.
La Mông nhận thầu vùng núi này có hơn ba nghìn mẫu, trừ bên địa phương Vương gia trang bị núi rừng bao trùm kia, còn lại hơn 1700 mẫu, hơn 1700 mẫu này phải đều quây lại thì phải tốn không ít cây giống đâu, trừ một ít địa hình đặc thù không tốt gieo trồng, mỗi hàng ấn năm cây giống tính, La Mông tính toán liền mua támvạn (=80.000) cây cẩu kỷ giống.
Một gốc cẩu kỷ giống hai năm tuổi nếu bán phải hơn ba tệ, La Mông muốn mua nhiều, ông chủ shop online này cầm phí phục vụ, cò kè mặc cả cũng là tận hết sức lực, cuối cùng mỗi cây giống ấn hai tệ hai thu mua, tổng cộng phải mười bảy vạn sáu ngàn tệ tiền hàng, còn có 5% phí phục vụ.
Mấy ngày nay trong tay La Mông có tiền liền mua trâu, lúc này làm sao còn lấy ra được mười bảy mười tám vạn chứ. Cuối cùng, vì số tiền này, La Mông vay nợ, từ chỗ chị anh La Hồng Phượng mượn mười vạn, cơ bản lấy sạch hết của nã của La Hồng Phượng.
Cũng may chất lượng đám cẩu kỷ giống này quả thật không tồi, số tiền này cũng liền tiêu có giá trị. Thời gian không quá ba bốn ngày, một nhà hậu cần trong thị trấn liền gọi điện thoại cho La Mông, nói hàng của anh tới rồi, bảo nhanh qua lấy về, cách ngày phải thu phí giữ hàng.
La Mông sao có thể để cây ươm bảo bối của mình ở kho hàng nhà bọn họ qua đêm chứ, lúc ấy liền gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm bảo bên công ty bọn họ sắp xếp một chiếc xe tải chạy qua chở đám hàng đó về. Người hậu cần kia quen mặt người công ty bọn Tiếu Thụ Lâm, cũng không yêu cầu xem giấy chứng nhận gì liền đưa hàng cho bọn họ chở về.
Đám cây giống này để tạm ven đường cái phía dưới mảnh núi hoang của La Mông, lúc ấy anh mượn công cụ cạy mở giá gỗ bên ngoài mấy thùng hàng, mở ra nhìn nhìn, thật là hài lòng, đám cẩu kỷ giống này đều rất khỏe mạnh, giống bệnh giống yếu cơ bản không có, nhìn thoáng qua cũng không chỉ bộ dáng hai năm tuổi.
Cùng ngày buổi chiều La Mông liền lên mạng thanh toán tiền hàng còn lại, lại cho cái bình luận rất tốt, ông chủ shop online kia lúc này buôn bán lời gần vạn tệ, cũng rất cao hứng.
Cây giống thì có rồi, nhưng nhiều cây giống như vầy phải trồng sao đây, lúc này La Mông lại nghĩ tới đám con nít học tiểu học trong trung tâm trấn Thủy Ngưu, sớm biết thì trước đó anh sẽ không từ chối sớm như vậy, nếu có thể sắp xếp cho bọn nhóc này hoạt động thực tế trồng rừng bảo vệ môi trường, vậy đám cẩu kỷ giống này ước chừng một ngày có thể trồng xong.
Nhưng mà bây giờ nói gì đều muộn rồi, thằng nhóc xui xẻo La Văn Phong kia, bê nguyên xi lời của anh nói với thầy cô giáo của nó rồi, khiến cho thầy cô trong trường học có ấn tượng không tốt với La Mông, trong khoảng thời gian ngắn, nếu muốn phục hồi hình tượng tích cực đoán chừng sẽ có chút khó khăn, đành phải tạm thời giao vấn đề này để thời gian phai nhạt đi.
Nhưng mà La Mông cũng không quá để ý, thầy cô học sinh có thành kiến với La Mông, đơn giản là ghét anh “quỷ hẹp hòi”, “khó nói chuyện”, và vân vân, đều không liên quan thói xấu của La Mông, cũng không có đề cập đến vấn đề nhân phẩm, cho nên cũng sẽ không ảnh hưởng hình tượng chỉnh thể của La Mông người này.
Lần này cả nhà La Mông cùng ra quân, từ sáng sớm tới tối muộn suốt ba ngày liền, dưới sự trợ giúp của La Toàn Quý và La Tiến Hỉ, mới trồng xong đám cẩu kỷ giống.
Mua xong cẩu kỷ giống thì trên người La Mông còn lại mấy ngàn tệ, sau khi trồng xong đám cây giống này anh liền vung chút tiền ấy cùng Bành Lão Cửu cùng nhau vào núi tìm người mua ong mật. Bành Lão Cửu nói ông lão này nuôi ong mật giỏi, cho mật ong cũng ngon hơn so với người khác, chỉ là không dễ nói chuyện, tính tình thật sự ngang tàng.
Quả nhiên, bọn La Mông vừa nói chính mình là tới mua ong mật, ông lão kia liền không chịu, nói lúc này đều mùa xuân rồi, nhà bọn họ giữ lại ong mật đều là phải chính mình nuôi, không bán. La Mông và Bành Lão Cửu nói hơn nói thiệt, cuối cùng mới rốt cục làm cho ông lão kia chia cho anh hai thùng ong mật, đương nhiên La Mông ra giá tiền cũng không thấp.
Hai thùng ong mật này khiêng về nhà, liền bị La Mông tìm chỗ yên tĩnh, đặt ở gần vị trí rừng cẩu kỷ.
Lại nói thời gian trước một đám cẩu kỷ giống kia, bị nhà La Mông trồng chung quanh đỉnh núi nhà anh nhận thầu trồng năm hàng, hình thành một dải rừng nho nhỏ, đợi tới lúc chúng nó lớn lên, chính là một hàng rào thiên nhiên.
La Mông vì để chúng nó có thể lớn nhanh, mấy ngày này cơ hồ mỗi buổi sáng đều phải đi một vòng xung quanh đỉnh núi, tưới chút nước linh tuyền lên rễ của đám cẩu kỷ giống. Đám cẩu kỷ giống này cũng rất hăng hái, chưa được thời gian mấy ngày, liền mọc ra rất nhiều lá cây xanh nhạt mơn mởn, lại qua mấy ngày, liền ra nụ hoa, tốp năm tốp ba mọc lên hoa nhỏ màu tím.
Đám ong mật này cũng thích ứng rất nhanh địa bàn mới của chính mình, mỗi ngày đều có thể nhìn đến nhóm ong thợ ra ra vào vào vội vàng hút mật.
Ở đỉnh núi này của nhà La Mông, ngoại trừ gần đây cẩu kỷ nở hoa, còn có không ít hoa dại, nhất là hai bên khe suối, nở không ít Tử Vân Anh*, nhưng mà đám ong mật này lại chỉ tình hữu độc chung (tình yêu cả đời các em ong là bạn hoa cẩu kỷ) duy nhất đối hoa cẩu kỷ, cũng không như thế nào đi chỗ khác hút mật.
Nháy mắt lại đã cuối tuần, xuất một đám hàng, thu toàn bộ mấy ngàn tệ tiền hàng của Bao Đại Hoa và Trần Sung Toàn, lúc này La Mông mới cảm thấy túi tiền chính mình hơi dư dật một chút.
Hôm nay theo thường lệ vẫn là ngày bọn nhóc trong thôn lên đỉnh núi nhà La Mông bắt sâu, đám nít ranh này mới vừa lên núi không bao lâu, liền gây chuyện cho anh rồi, thằng nhóc chảy nước mũi trong thôn kêu La Minh Diệu, không biết làm cái gì, chọc đàn ong, bị chích tới đầu sưng tùm lum, nhất là trên mí mắt và dưới đôi môi, rất dã man, nhìn khá thảm.
“Có chóng mặt hay không?”. La Mông hỏi nó.
“Không chóng mặt”. Đứa ngốc kia hít nước mũi lắc đầu nói. Thằng nhóc này năm nay sáu tuổi, ở trấn trên học buổi sáng, nhìn qua hơi khờ hơi thành thật, gây họa cũng là nửa điểm đều không chút hoang mang.
“Nói coi, như thế nào liền bị ong mật chích?”. La Mông nhổ kim của ong mật trên mặt nó ra, lại dẫn nó tới bờ suối nhỏ dùng xà bông rửa sạch.
“Chú La Mông, mật ong của nhà chú ăn ngon lắm”. La Minh Diệu hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn giống như có chút chưa thỏa mãn.
“Ai cho mấy đứa đi chỗ thùng nuôi ong lấy mật ong ăn?”. Mới vừa nuôi ong mật, chính anh còn chưa hưởng qua mật ong nhà anh có mùi vị gì, liền bị nhóc ngốc này đoạt ăn trước.
“La Văn Phong và La Tú Trúc cũng ăn, La Mĩ Tuệ cũng ăn”. La Minh Diệu rất là không phục, nhiều người ăn, như thế nào liền một mình nó bị mắng.
“Sau này chưa có sự đồng ý của chú, mấy đứa ai cũng không cho phép tới gần thùng nuôi ong, La Mĩ Tuệ cũng không được phép đi”. Ăn chút mật ong liền không đáng nói, lại chích con nhà ai liền phiền phức, giống như hôm nay vậy, lát nữa anh còn phải tới nhà của La Minh Diệu giải thích với cha mẹ nó, anh đã trêu chọc ai chứ?
Nhưng mà trải qua đám nít ranh này quậy một trận như vậy, La Mông nhưng thật ra phát hiện trong thùng nuôi ong nhà anh thế nhưng đã có không ít mật, vì thế anh nhanh chóng vác máy quay mật, đội mũ chống ong chích, đi chỗ hai thùng nuôi ông lấy mật.
Nguyên bản cho rằng thời gian vài ngày như vậy trong thùng nuôi ong khẳng định không có nhiều mật, không nghĩ tới thế nhưng cũng có không ít, gỡ mấy cái cầu ong xuống để ở trong máy quay mật ong quay qua một lần, trong thùng thế nhưng cũng tích tụ nổi lên một tầng mật thật dày.
Mật ong này trải qua loại bỏ đơn giản, vào lúc tối ăn cơm tối xong, La Mông đều pha cho mỗi người trong nhà một chén nước mật ong. Mùi vị mật ong này thật đúng là khác biệt, trong mùi thơm ngát mang theo một chút vị đắng nhàn nhạt, trong vị đắng lại lộ ra vị ngọt thanh, uống chỉ cảm thấy ngon, muốn nói rốt cuộc ngon ra sao ngon như thế nào, này thật đúng là không dễ hình dung.
Mật ong còn lại bị La Mông đựng trong một cái bình khác, ngoài ra anh lại lấy một cái chai, đựng một chai mật ong để ở một bên.
Sau đó La Mông lại dùng nước linh tuyền tráng máy quay mật ong một chút, thùng vừa mới lọc mật ong cũng đều tráng một chút, tráng ra nước mật ong, liền múc tới trong chuồng trâu trong sân nhà anh đút mấy con trâu mẹ mang thai.
Trong chuồng trâu có hai con trâu mẹ đều sắp sinh, nghe nói trâu mẹ sinh trâu con cũng không dễ dàng, gần đây ông La cũng không nỡ ngủ, sợ không cẩn thận một cái ngủ say, buổi tối trong chuồng trâu có tiếng động ông đều nghe không được.
La Mông đổ một chậu nước mật ong rất lớn vào máng nước, một con trâu mẹ tới gần máng nước liền cúi đầu uống một ngụm, sau đó nó ngẩng đầu, từ trong lỗ mũi khẽ phì ra một hơi, liền tiếp tục uống, sau đó cái đuôi cũng là lắc qua lắc lại vỗ nhẹ bụng và lưng của chính mình, xem ra rất là thích loại nước mật ong này. Mấy con trâu khác thấy vậy, cũng đều sôi nổi đi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, La Mông đưa mật ong đựng trong cái chai kia cho Tiếu Thụ Lâm, nói là nhà mình nuôi ong cho mật, ăn không tồi, để gã nếm thử chút. Tiếu Thụ Lâm tiện tay cầm lấy để ở trên xe, nghĩ thầm mật ong? Đây không phải phụ nữ mới ăn thứ này hay sao?
Buổi sáng hôm nay Tiếu Thụ Lâm từ nhà La Mông đi ra, lúc xe chạy tới trấn trên mới hơn 4 giờ 40, nghĩ thời gian còn sớm, ngay tại bên ngoài bến xe đậu một lát, nói không chừng như thế này còn có thể tiện đường chở thêm mấy hành khách.
Rạng sáng bến xe tối như mực, Tiếu Thụ Lâm theo thói quen lấy gói thuốc trong túi ra, lúc này, gã vừa vặn nhìn thấy chai mật ong đặt ở chỗ phó lái. Nếu không nếm thử một chút? Gã nghĩ, nếu là ăn không ngon, lát nữa tới công ty liền đưa cho người nào có vợ rồi.
Gã mới vừa mở nắp chai ra, một luồng thơm mát liền bay ra, ngửi rất thơm, Tiếu Thụ Lâm nghĩ thầm, vươn ngón tay chấm chút mật ong tới miệng nếm một chút, mùi vị này…….
“Bác tài, có đi trấn Vĩnh Thanh không?”. Bên ngoài xe có người hỏi.
“Đi chứ”. Tiếu Thụ Lâm vội vàng đóng nắp chai lại.
Buổi sáng hôm nay Tiếu Thụ Lâm từ trấn Thủy Ngưu lái xe một đường tới trấn Vĩnh Thanh, lại trước sau đi Nhất Cao, Nhị Cao, Tam Cao, nhưng mà ở trong đầu gã lại thủy chung tràn ngập hương mật ong độc đáo kia.
Hơn bảy giờ sáng gã lái xe tới cửa công ty, trong lòng ngứa ngáy, lại nhìn trái nhìn phải chưa có ai, liền lại mở chai mật ong kia ra, như trước lấy ngón tay mút ăn……
“Anh chủ!”. Ngoài của sổ xe truyền tới một tiếng thét kinh hãi.
Tiếu Thụ Lâm quay đầu liền thấy, bên ngoài xe, Vương Tương Dương đang vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm gã, biểu cảm kia liền rõ ràng như ban ngày gặp quỷ.
Lúc này Vương Tương Dương cũng là đích thật bị hoảng sợ, mới sáng sớm tới công ty liền nhìn đến Tiếu quản lí của bọn họ vị này ngày thường thật phóng khoáng thật đàn ông đang ngồi trong xe mút ngón tay, trường hợp này…..Hài, thật sự là không còn gì để nói.
*Cẩu kỷ: Thuộc loại cây bụi nhỏ, cao từ 0.5 – 1 mét, cành có gai. Lá mọc so le hay tụ tập từ 3-5 lá, cuống ngắn, mép lá nguyên. Hoa nhỏ màu tím nhạt. Quả mọng hình trứng, khi chín màu đỏ, có nhiều hạt. Bộ phận dùng làm thuốc: Vỏ rễ và quả của cây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook